Chiếc Mặt Nạ Hoàn Hảo Của Thiên Thần

Chương 36: Ghen?



Lam Yên tràn đầy khí thế, hùng dũng bước vào công ty. Căn nhà bác Đình Nhã chọn cho mẹ con cô quả thực quá tốt. Nhà rất rộng, hơn nữa lại có nhiều phòng, nội thất cũng thật sang trọng, phải nói rằng căn nhà đó chẳng khác gì khách sạn năm sao. Đối với ơn nghĩa của bác Đình Nhã, Lam Yên thấy muôn phần áy náy, và cả biết ơn. Nếu không có bác ấy, đáng lẽ giờ này cô đã phải lang thang ngoài đường, tìm nơi ở mới. Việc duy nhất cô có thể làm bây giờ, có lẽ là phải làm việc thật tốt, không được để xảy ra bất cứ sai sót gì dù chỉ là nhỏ nhất. Công việc quá tốt, trải qua nhiều ngày làm việc, dưới sự hách dịch của tổng giám đốc, Lam Yên cảm thấy sức chịu đựng và thích nghi của cô đã được nâng lên một tầm cao hoàn toàn mới.

Cô hít một hơi sâu, gặp đồng nghiệp đều vui vẻ chào hỏi họ, rồi vào thang máy, bấm lên tầng 15. Đây là tầng làm việc riêng của tổng giám đốc, cô được ưu ái vị trí thư kí riêng nên tất nhiên phải lên đây rồi.

- Hạ Lam Yên?

Khi cô vừa chuẩn bị ngồi vào bàn làm việc thì nghe một giọng nói vang lên sau lưng, cô quay lại nhìn, cả người bỗng chốc run lên. Đây...đây chẳng phải là người đàn ông từng khiếm nhã với cô ở khách sạn sao? Là kẻ định giở trò với cô, còn nói cô là gánh nặng của mẹ. Chẳng phải là Lý Minh Triết?

- Trùng hợp quá. Không ngờ cô làm việc ở đây?

Lý Minh Triết nhếch môi, bàn tay đưa ra có ý thân thiện, hoàn toàn khác với vẻ đáng sợ ở khách sạn và điệu bộ mỉa mai cô khi gặp lại. Lam Yên thoáng chần chừ, rồi cúi người, lễ phép nói:

- Tôi là thư kí riêng của Hàn tổng. Chắc hẳn ngài đã hẹn trước rồi ạ?

Lý Minh Triết không đáp, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không ai biết hắn nghĩ gì. Hắn đưa tay về, bước thẳng về phía phòng làm việc của Gia Vũ, bước chân mạnh mẽ mà rắn rỏi. Lam Yên nhìn theo, khẽ thở phào. Công bằng mà nói thì cũng có khí chất đấy, nhưng nhân cách thì...cô phải dùng hai từ là đê tiện...

- Lâu không gặp, không hề biết Hàn tổng đã tìm được thư kí riêng đáng yêu đến vậy.

Lý Minh Triết thong thả gác chéo chân, giọng nói hết sức bình thản, ánh mắt lại đầy hàm ý. Gia Vũ đối diện với ánh mắt của hắn, chỉ khẽ mỉm cười, cất tiếng nói mang theo vài phần cảnh cáo:

- Cô ta hậu đậu vụng về, chẳng may gia cảnh khó khăn nên tôi rộng lòng giúp cô ta có việc làm. Chắc hẳn Lý tổng không thích ăn món bình dân đâu nhỉ? Phàm là món ăn, tôi nghĩ khẩu vị của Lý tổng phải là sơn hào hải vị, cớ gì cần phải nhìn tới món ăn bình dân ở nhà hàng khác?

- Sơn hào hải vị lâu rồi cũng có ngày phát chán, chẳng bằng món ăn bình dân, vừa mới lạ vừa thú vị. Chẳng bằng tôi mượn thư kí của Hàn tổng vài hôm, đổi lại sẽ đem sơn hào hải vị qua, chúng ta coi như trao đổi?

- Như vậy thiệt cho Lý tổng quá, tôi cũng không phải không muốn nhưng cô ta hậu đậu đến vậy, để tôi chỉ dạy thêm một thời gian nữa, rồi liền cử sang bên Lý tổng, không phải tốt hơn sao?

Lý Minh Triết nhìn Gia Vũ, nụ cười trên môi có phần quỷ dị, hào sảng đáp lại:

- Được, tôi chờ thành quả của Hàn tổng. Hôm nay tới đây là đủ rồi, tôi xin phép.

Dứt lời, hắn đứng dậy. Gia Vũ cũng đứng dậy theo, tiễn hắn ra tới cửa. Lam Yên đang ngồi làm việc, thấy hắn đi ra, bèn đứng lên, kính cẩn cúi người. Minh Triết nhếch môi, không nói gì mà đi vào thang máy, lúc này Lam Yên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa ngẩng lên, lại bắt gặp khuôn mặt xám xịt của Gia Vũ. Cậu cười lạnh, nhìn cô mỉa mai:

- Không ngờ cô cũng lợi hại đấy! Rảnh rỗi đến vậy thì đánh máy lại toàn bộ kế hoạch tuần này, rồi gửi qua cho tôi.

Sau đó bỏ về phòng. Lam Yên đứng ngơ ngác nhìn theo, tức giận chửi thầm trong miệng. Tên này lại lên cơn gì vậy?

*******************************

- Hạo Nhiên!

Lam Yên cười rạng rỡ, cất tiếng gọi người đàn ông đang ngồi ở bàn trong góc. Hôm qua cô đã hẹn gặp anh ở chỗ cũ, là quán cà phê này, nơi hai người hẹn hò lần đầu. Vừa tan làm, cô đã vội vàng thu dọn đồ để tới đây gặp anh ngay, chỉ sợ anh phải chờ lâu. Tên khốn Gia Vũ, bắt cô đánh máy lại toàn bộ kế hoạch cả tuần, hại cô đau cả tay, cũng may đến khi tan làm, cậu lại không lên cơn, rất thoải mái để cô ra về.

- Anh chờ em lâu không?

Lam Yên ngồi xuống ghế đối diện Hạo Nhiên. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng kết hợp quần âu, vừa sạch sẽ vừa dịu dàng. Hạo Nhiên khẽ cười, lấy khăn ra, lau mồ hôi trên trán cô:

- Nhìn em kìa, công việc vất vả lắm sao? 

- Không hẳn, tính ra em cũng coi như được lợi, được làm việc ở tập đoàn nổi tiếng vậy, hơn nữa chỉ phải sắp xếp thời gian biểu cho tổng giám đốc, không nặng nhọc lắm.

- Giờ em ở chỗ nào rồi? Có tốt không?

- Rất tốt, em may mắn gặp được một vị phu nhân. Bà ấy tìm nơi ở cho em, hơn nữa, công việc hiện tại của em cũng nhờ bà ấy sắp xếp. Anh đừng quá lo- Lam Yên vui vẻ kể lại, cô đang do dự, không biết có nên nói với anh mọi chuyện từ trước tới giờ không, bất chợt, một bàn tay đặt lên vai cô.

- Lam Yên!

Cô quay ra, suýt nữa thì té ghế. Cái gì đây? Đây chẳng phải Gia Vũ ư? Sao lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, cái mặt âm u kia là gì? Cô đâu có làm gì sai mà bộ dạng Gia Vũ như đi đòi nợ vậy? Không phải vừa nãy Gia Vũ đã đồng ý cho cô về trước sao? Một loạt câu hỏi quay mòng mòng trong đầu Lam Yên, cô cắn răng, cố rặn ra nụ cười:

- Hàn tổng, trùng hợp quá!

Gia Vũ nhìn người đàn ông đang ngạc nhiên nhìn cậu. Mắt sắc, mũi cao, dáng vẻ sạch sẽ. Cũng không tồi. Không tồi. Sắc mặt Gia Vũ càng lúc càng đen hơn, cảm giác khó chịu xuất hiện trong lòng. Ngay từ đầu cậu đã biết ngay có gì không ổn, nhìn vẻ mặt hào hứng của Lam Yên khi tan làm, nên cậu đã bình thản đồng ý cho cô về, rồi âm thầm đi theo, quả nhiên! Hóa ra cô tan làm sớm là để hẹn hò.

- Ngài chắc hẳn là tổng giám đốc ở công ty Lam Yên làm việc? Hân hạnh, tôi là Hạo Nhiên, bạn trai Lam Yên.

Hạo Nhiên đưa ra một tấm danh thiếp. 

- Hân hạnh, tôi là Hàn Gia Vũ.

Gia Vũ mỉm cười, cầm tấm danh thiếp, tay vô thức hơi siết vào, như muốn bóp nát nó. Hạo Nhiên liếc qua thấy hành động đó, không nói gì, chỉ là đôi mắt thoáng qua sự thâm hiểm. Không khí căng như dây đàn, sắc mặt Gia Vũ âm u, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. Lam Yên hít một hơi, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi Gia Vũ:

- Không biết Hàn tổng tới đây làm gì ạ?

- À, thật ngại quá, tôi vừa kiểm tra lại giấy tờ, phát hiện có vài chỗ sai sót. Không phiền cô quay về công ty, sửa lại giúp tôi chứ?- Gia Vũ đứng thẳng người, hắng giọng nói

- Ngài nói gì cơ? Nhưng mà...- Lam Yên khó xử nhìn sang Hạo Nhiên.

- À không sao, đến khi về em gọi cho anh là được. Thật ngại quá Hàn tổng, là tôi không nên làm phiền cô ấy làm việc mới đúng. Ngài cùng cô ấy cứ về sửa lại giấy tờ là được.

Hạo Nhiên từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ ôn hòa. Thấy vậy, Gia Vũ gật đầu, thản nhiên nói Vậy cảm ơn anh, đã làm phiền rồi, sau đó lập tức kéo Lam Yên ra khỏi quán cà phê. Hạo Nhiên nhìn theo, rút điện thoại ra, bấm một dãy số...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện