Chương 25: Chương 25
Tần Thư click mở trang chủ diễn đàn trường, tìm được "tường nhà" của mình, chỉ cần liếc sơ qua, não hắn đã muốn lên máu, xấu hổ đến mức ngón chân hắn sắp đào ra được một đại sảnh.
Siêu xe, biệt thự cao cấp, các loại hàng xa xỉ, công kích chính quyền và chính sách của trường học, còn có một tấm ảnh chụp lén Từ Ninh, status là: Một giờ, tôi muốn toàn bộ tin tức của anh ta.
A a a a a! Xóa xóa xóa! Chỉ cần làm lẹ, xấu hổ liền đuổi không kịp hắn!
Nhưng mà Sở Thành cho hắn một đòn trí mạng: "Vô dụng, lịch sử đen tối của mày tao lưu lại hết rồi, còn làm thành memes, mỗi ngày gửi một cái."
A, "con bất hiếu" ba chữ này hắn nói cũng đã chán rồi.*
* xuất phát từ câu thoại: " Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng đã chán rồi" của Như Ý trong phim Như Ý Truyện
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video.
Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Tần Thư lấy lại bình tĩnh, chờ mặt đỡ nóng, hỏi: "mày cho Tạ Lan Chi xem khi nào?"
"mấy ngày hôm trước," Sở Thành nói, "nghỉ Tết Trung Thu."
Tần Thư hồi tưởng từng chút từng chút thời khắc hắn và Tạ Lan Chi ở chung trong kỳ nghỉ này.
—— đàn anh, buổi tối không thấy đường, em không dám lái.
—— đàn anh ơi đàn anh à, đèn gần ở đâu?
—— đàn anh đàn anh đàn anh, em không đổ xe vào được, cứu em a a a a!
......
Tạ Lan Chi sẽ nghĩ về hắn như thế nào, cũng giống như Sở Thành cảm thấy hắn đang chơi hắn? Vậy vì sao biết rõ còn không nói, còn cố tình phối hợp diễn xuất với hắn? Hoặc cũng có thể là, Tạ Lan Chi đã sớm liên lạc với bệnh viện tâm thần, giường đệm đã đặt trước, hắn chỉ cần lộ ra chút biểu hiện khùng điên gì là hốt hắn vô chuồng liền.
Tần Thư thống khổ ôm gương mặt khô nóng của mình.
A, sống không còn gì luyến tiếc, xin cho hắn biến mất tại chỗ đi, cảm ơn.
Đáng tiếc buồn vui của con người không có sự ảnh hưởng, bên này Tần Thư tâm sớm đã như tro tàn, Sở Thành đối diện cười rớt hết giá: "Càng nghĩ càng cảm thấy trước kia mày mẹ nó quả là nhân tài.
Tao thật sự rất tò mò, mày đột nhiên tỉnh ngộ, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì?"
Tần Thư chết lặng nói: "mày đoán coi."
Sở Thành hạ giọng, thần bí hề hề nói: "Kỳ thật mày là bị xuyên hồn, đúng không?"
Không hổ là nhãi con hắn nhìn trúng, tới cái này mà còn có thể đoán trúng.
Tần Thư ngoài cười nhưng trong không cười, "Đúng vậy."
Sở Thành dùng sức mà vỗ vỗ đùi, làm như có thật nói: "tao biết ngay mà!"
Sở Thành ngoài miệng nói như vậy, nội tâm vẫn là một thanh niên chính trực tin vào khoa học, "xuyên hồn" của hắn chỉ là một trò đùa.
Hắn còn gửi trò đùa này vào group chat với Tạ Lan Chi và Lữ Nho Luật.
【 Sở bá vương: Giật gân vcl, Tần Thư chính miệng thừa nhận nó là hồn xuyên tới đây.
】
【 Sở bá vương: ( đôi mắt này nhìn thấu quá nhiều.jpg) 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: ( mẹ nó trí......!Dũng song toàn chính là nói mày.jpg) 】
【 Thủy Môn Giản:Cậu đang ở cùng Tần Thư? 】
【 Sở bá vương: A, chúng ta đang ăn cơm.
】
【 Thủy Môn Giản: nói ẻm rep anh.
】
Sở Thành nhìn tin nhắn của Tạ Lan Chi mấy lần, xác định mình không có nhìn lầm.
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa:??? 】
【 cá chép đỏ lục cá chép cùng lừa: Trước kia đều là mày không rep người ta, bây giờ quả báo tới rồi! Thiên Đạo luân hồi! Sở, nói tiểu Tình Thư đừng rep, làm ẻm không thể rep, để anh Lan gấp chết, báo thù cho đống người theo đuổi nó! 】
【 Thủy Môn Giản: mày rảnh quá? 】
Giữa Lữ Nho Luật và Tạ Lan Chi, Sở Thành không chút do dự lựa chọn người sau, hắn ngẩng đầu nói với Tần Thư: "Ey,anh Lan trong group kêu mày rep ảnh."
"......" Đậu, sao bây giờ Tạ Lan Chi lại gấp gáp vậy, hắn chỉ không rep tin nhắn có một chút, vậy mà có thể vì chuyện này tìm nhãi con, phục.
Tần Thư vẻ mặt bi tráng mở box chat với Tạ Lan Chi, rep: 【 đây, em đây.
】
【chú Tần: Buổi tối không rảnh ai, em muốn làm bài tập.
】
Trốn tránh tuy rằng đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng, có thể trốn một lúc thì trốn một lúc.
【 Tạ Lan Chi: Được.
】
Nhìn dáng vẻ Tạ Lan Chi giống như sẽ không nói tiếp.
Tần Thư còn chưa hít xong một hơi, màn hình lại đến một tin nhắn.
【 Tạ Lan Chi: Buổi tối anh ở kí túc xá, em làm xong thì đến gặp anh.
】
Tuyệt zời, hắn trốn không thoát.
【 chú Tần: Được rùi.
QAQ】
【 chú Tần thu hồi tin nhắn 】
【 chú Tần: đã biết.
】
Nhắn tin xong, Tần Thư đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "mày vừa mới nói Tạ Lan Chi ở trong group kêu mày, là group gì vậy?"
"Một cái group nhỏ có tao, anh Luật, anh Lan."
ngực Tần Thư chấn động, lại lần nữa chịu bạo kích, "tụi mày còn có group 3 người? Vậy tao thì sao? Tao ở thôn kế bên à!"
Sở Thành không nghĩ tới Tần Thư phản ứng lớn như vậy, "Trước đây không thân, thêm làm gì."
"Vậy sau này?" Thù mới thêm hận cũ, đây là lần đầu Tần Thư dữ dằn với Sở Thành như vậy, "Sau này chúng ta đã cùng nhau qua nhiều chuyện như vậy, cùng nhau đi học cùng nhau ăn cơm, cùng đi hội Nhiếp Ảnh ăn ké ở ké, mày mẹ nó vẫn còn không thêm tao?"
"thêm thêm thêm, bây giờ tao thêm liền." Sở Thành bị làm phiền đến không có biện pháp, làm trò trước mặt Tần Thư thêm hắn vào group Wechat, "vừa lòng chưa?"
Tần Thư cười lạnh: "Không cần, thâm tình tới muộn, còn không bằng cọng cỏ."
Buổi tối, Tần Thư ở trong phòng ngủ chơi di động, thấy Sở Thành từ phòng tập thể thao trở về, lắp bắp kinh hãi: "Sao giờ này mà mày đã về?"
Sở Thành nói: "mày lại bị xuyên hồn? Lần nào tao chả về giờ này."
Tần Thư nhìn thời gian, hơn 10 giờ một chút, chắc nên đi tìm Tạ Lan Chi rồi.
Hắn chậm rãi đứng lên, trầm trọng nói: "tao đi phòng đối diện một chuyến."
Sở Thành không thể hiểu được, "mày đi thì đi đi, tuyên bố thiên hạ làm gì?"
"A, tao vì ai mới trở thành như vậy." Tần Thư nhìn gương quản lí biểu tình, tận lực làm mình thoạt nhìn tự nhiên chút, "tao đi đây."
Sở Thành nhìn hắn mở cửa, còn tưởng rằng hắn muốn một hầu năm đi trộm kim cương.
Cửa phòng ngủ đối diện khép hờ, Tần Thư gõ hai tiếng rồi đẩy ra, "Đàn anh?"
Lữ Nho Luật ngồi ở trước máy tính, Tạ Lan Chi đứng ở phía sau hắn, hai người cùng đang xem thứ gì đó, nghe được tiếng gọi, đồng thời nhìn ra cửa.
Tần Thư phát hiện mình không cần ở riêng với Tạ Lan Chi, sinh lực liền hồi phục một nữa, vui vẻ nói: "anh Luật cũng ở đây à!"
"Hả?" Lữ Nho Luật dùng ngón tay chỉ vào chính mình, "đây hình như là phòng ngủ của anh mà, anh không nên ở đây sao?"
Tần Thư giải thích nói: "Em tưởng có em với đàn anh thôi."
Tạ Lan Chi hỏi: "Em muốn chỉ có hai người?"
Tần Thư sửng sốt, "Không, không có."
Lữ Nho Luật nhìn Tần Thư, lại nhìn Tạ Lan Chi, đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa.
"Nếu không anh đi phòng đối diện tạm ngủ cùng Sở Thành, để phòng ngủ để lại cho tụi mày?"
Tần Thư cười nói: "Đừng mà anh Luật, anh với Sở Thành không thích hợp."
Lữ Nho Luật ngơ ngác mà nhìn về phía Tạ Lan Chi, "Điểm chú ý của đàn em mày hình như hơi kì?"
Tạ Lan Chi cười, "Lại đây."
Tần Thư lết qua, "Các anh đang xem cái gì."
Tạ Lan Chi nói: "lịch sử ghi hình của xe."
"Đậu mé, làm tao tức chết!"
Lữ Nho Luật tua video về sau, "chen vào lúc đường đang tắc, đã vậy chuyển hướng không xi nhan, là nó sai hoàn toàn.
Tao tính đăng video lên diễn đàn, đóng chặt cái miệng của bọn ngu người kia."
Lại lần nữa thấy hiện trường vụ án, Tần Thư vẫn còn sợ hãi, nhịn không được cùng Lữ Nho Luật mắng: "Mẹ nó còn lưu lại bóng ma cho ông đây.
Kẻ chen lấn, người hay chen hàng, em nguyền rủa cả đời đều bị người ta chen."
Lữ Luật Nho vui vẻ, "Sao mày rủa gì mà nhẹ vậy."
Video tiếp tục chạy.
Tạ Lan Chi xuất hiện tròn màn hình, theo sau hai người bắt đầu nói chuyện.
Lữ Nho Luật nghe được Tần Thư kinh sợ hỏi có ai chết hay không, phun tào nói: "Tiểu Tình Thư em ngáo hả, tốc độ có bao nhiêu đâu, chắc chắn là không ai bị sao cả."
Tần Thư há miệng thở dốc, đem câu "em không có kinh nghiệm" kia nuốt vào, cười giả ngu giả ngơ.
Hắn trộm nhìn Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra có phản ứng gì.
Video lại tiếp rục chạy, Tần Thư nghe được tiếng mình trong đám tạp âm: "Chiếc xe kia bỗng nhiên chen vào, em nghe lời học trưởng, giẫm phanh không được gấp, nhưng người kia vẫn đâm vào đây."
Tần Thư: "......" Không phải đâu, hắn lúc ấy có ủy khuất ba ba như vậy sao? Hoàn toàn chính là học sinh tiểu học bị người ta bắt nạt muốn được an ủi muốn được ôm một cái!
Tạ Lan Chi: "Ừ, anh biết tiểu Tình Thư rất nghe lời.
Có thể tiếp tục nghe lời anh không?"
Tạ Lan Chi: "......"
Nụ cười Lữ Nho Luật dần dần biến mất, trong ánh mắt nho nhỏ là dấu chấm hỏi to to, "tụi mày bình thường nói chuyện với nhau như vậy?"
Tạ Lan Chi bang một tiếng ấn nút tạm dừng, "Video cắt xong thì đăng lên đi."
Lữ Nho Luật quen Tạ Lan Chi ba năm, vẫn là lần đầu tiên nghe được hắn dùng loại ngữ khí có thể ớn chết người này nói chuyện, không phản ứng lại kịp.
"A......!Cắt đến chỗ nào?"
Tần Thư vội nói: "Cắt đến sau khi đụng phải thôi."
"Đoạn đối thoại của tụi mày không cần sao?" Lữ Nho Luật toan nói, "vừa hay có thể để nữ sinh toàn trường biết, giáo thảo khi dỗ người khác có dáng vẻ gì."
Mặt Tần Thư nóng dần lên, biện giải nói: "Đây không phải dỗ, là an ủi."
Lữ Nho Luật ngửa tay, "có gì khác nhau?"
"Khác nhau rất lớn." Cái từ "dỗ" này, phần lớn là dùng cho người có quan hệ gia đình với nhau hoặc là người yêu, hắn với Tạ Lan Chi đều không phải những loại quan hệ này, nói Tạ Lan Chi dỗ hắn, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
"Tao phát hiện hôm nay mày nói rất nhiều," Tạ Lan Chi nói, "Có thể câm miệng im lặng cắt video không, không thể thì tao tự làm."
Lữ Nho Luật thở dài một tiếng, "Tóm lại tao cũng chỉ là công cụ cho người."
Khúc nhạc đệm nhỏ này làm Tần Thư không thoải mái, cẩn thận không đối mặt với Tạ Lan Chi.
Cắt xong video, Lữ Nho Luật một lần nữa mở một chủ đề, phát video lên, tus: Sự thật mọi người muốn biết đã đến.
Chủ đề trước đó đã hơn ngàn bình luận, số người đồng tình với chủ xe Camry còn không ít, còn có người mạnh mẽ ném nồi đến trên người Tần Thư, nói cái gì xe phổ thông nhìn thấy siêu xe đều tránh rất xa,nói không chừng là Tần Thư chậm chạp không khởi động xe, chủ xe Camry đợi nửa ngày mới chen vào, không nghĩ tới Tần Thư bỗng nhiên tăng tốc.
Nói đạo lý rõ ràng, giống như là đã ở hiện trường vâyh.
Càng làm cho Tần Thư tức điên người là, loại quan điểm này vậy mà còn có người phụ họa.
Liền, thái quá đến đáng sợ.
Sự thật vừa đăng lên, nội dung chủ đề đều thống nhất, đều là đang @ tin giật tít giả bên cạnh chửi oan người ta, để cho bọn họ xin lỗi.
Một bộ phận người có trách nhiệm tới xin lỗi, càng có rất nhiều người bảo trì trầm mặc.
Tần Thư tạm vừa lòng kết quả này, ít nhất sẽ không có người lại đơm đặt hắn.
"Đúng rồi, bồi thường thế nào rồi?" Lữ Nho Luật hỏi.
Tạ Lan Chi nói: "Công ty bảo hiểm định ra tổn hại nhỏ chỉ hơn tám vạn."
"Sách, hời cho nó."
Tạ Lan Chi nói: "Công ty bảo hiểm định tổn hại tám vạn, cũng không đại biểu nó chỉ cần đền tám vạn.
Tao hỏi luật sư rồi, phí sửa chữa còn chưa có, tám vạn chưa chắc đủ.
Hơn nữa trong lúc mày sửa xe phát sinh chi phí đi lại, nó cũng phải bồi thường."
Tần Thư và Lữ Nho Luật hai đứa mù luật nhìn nhau, "ví dụ như?"
"ví dụ như, em bởi vì đã không có xe, mỗi ngày tiêu 500 gọi xe, tổng cộng gọi một trăm ngày, vậy năm vạn này nó cũng phải trả.
Hơn nữa các phí khác,ngoài tám vạn của công ty bảo hiểm, phí tự sửa xe của hắn cũng sẽ tốn một chút.
Mỗi năm mua mới một lần dạy nó làm người, rất đáng giá."
"Nhưng mà mỗi ngày em cũng không dùng đến 500 tệ gọi xe."
Lữ Nho Luật nói: "Tiểu Tình Thư em là đồ ngốc à, em nói như vậy thì là như vậy, có ai mà biết được."
Tần Thư do dự nói: "vậy không tốt lắm đâu."
"Nói đến cái này," Tạ Lan Chi từ trong túi lấy ra một vòng bốn chìa khóa xe, "Trong lúc xe sửa, xe anh cho em mượn lái."
Tần Thư còn chưa nói gì, Lữ Nho Luật hét lớn một tiếng, nhảy dựng lên chỉ vào Tạ Lan Chi nói: "Đựu moẹ, trước đây tao mượn mày mày sống chết không cho, bây giờ mày chủ động cho mượn là ý gì?"
Tạ Lan Chi lười chạm vào hắn, dùng chìa khóa xe đẩy ngón tay Lữ Nho Luật ra, "Mày mượn xe là để tán em gái khoá dưới."
"Vậy thì có gì không được!"
"Lừa gạt không tốt, mày phải để em ấy nhìn thấy một mày chân thật nhất." Tạ Lan Chi nói, "Tần Thư, nhận lấy."
Tần Thư nhận chìa khóa Tạ Lan Chi vứt tới, nói: "Đàn anh, ngày thường em chỉ lăn lộn trong trường, không dùng xe.
Lại nói, lỡ như xe anh bị em lái xảy ra cái gì, cho dù anh không ngại, ba mẹ anh cũng cho phép sao?"
Tạ Lan Chi có chút kỳ quái, "Thứ đồ không đến một trăm vạn, để ý làm gì."
Tần Thư: "......!À."
Lữ Nho Luật trầm mặc vài giây, vỗ tay: "Mày đẹp, mày nói cái gì cũng đúng."
Lời nên nói đều nói xong, Tạ Lan Chi muốn về nhà trước giờ đóng cổng.
"Anh đi đây."
Lữ Nho Luật: "Đi thong thả không tiễn, thằng đàn ông khoe giàu ngầm."
Tần Thư: "tạm biệt đàn anh."
Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư, "em không đi?"
Đối diện tầm mắt Tạ Lan Chi, Tần Thư một trận da đầu tê dại, cười gượng nói: "Đi chứ."
Tạ Lan Chi mở cửa, "Đi thôi."
Cửa phòng 418 khép lại, hai người đứng ở hành lang, đối diện chính là 419 của Tần Thư.
Trước khi nghĩ ra một lời giải thích, ở cùng Tạ Lan Chi nhiều hơn một giây, Tần Thư có thể xấu hổ đến mức đào ra cái hố ba ngàn m vuông, hắn gấp không chờ nổi mà lấy chìa khóa mở cửa, "vậy đàn anh, chúng ta ngày mai......!Hôm nào gặp."
"Từ từ."
Tần Thư nắm then cửa, không dám quay đầu lại, "Còn có chuyện gì sao."
"Hôm nay đã quên mua cổ vịt và xương đòn vịt cho em," Tạ Lan Chi nói, "Ngày mai tiếp viện."
Tần Thư nao nao.
"Ngủ ngon."
"......!Ngủ ngon."
Tần Thư trở lại phòng ngủ, dựa lưng vào cửa, chỉ cảm thấy ngực nghẹn muốn chết, một chút đều không thoải mái.
Sở Thành thấy hắn vẫn không nhúc nhích mà đang ngẩn người, hỏi: "biểu tình này của mày......!anh Luật nói với mày rồi?"
Tần Thư cắn chặt răng, mở cửa xông ra ngoài, một đường chạy như bay, ở cầu thang lầu ba thấy được Tạ Lan Chi ở lầu hai.
"Đàn anh, đợi chút!"
Tạ Lan Chi dừng lại, ngẩng đầu trông lại.
Tần Thư dừng lại trước mặt Tạ Lan Chi, hai người cách nhau một khúc cầu thang, vừa vặn ngang tầm mắt nhau.
"Làm sao vậy?" Tạ Lan Chi hỏi.
Tần Thư hơi thở gấp nói: "việc em nói em không biết lái xe......!Thực xin lỗi, em có nỗi khổ, tuy rằng nỗi khổ này em không thể nói, nhưng là......"
Hắn nói năng lộn xộn, nhìn như thằng thiểu năng.
Tạ Lan Chi cắt ngang hắn, "anh biết."
"A?"
"Anh biết em làm vậy có lý do."
Tần Thư biểu cảm như gặp quỷ.
Tạ Lan Chi châm chước nói: "em, có thể tiếp tục."
Hắn không thích bị người khác lừa, nhưng đàn em nhỏ trước mặt là ngoại lệ..
Bình luận truyện