Chiến Thần Phong Vân

Chương 1072



Lời bày tỏ nồng nàn của Bạch Mẫu Đơn

Diệp Huyền Tề ghé vào bên tại Diệp Huyền Tề, nói cho anh ta biết về kế hoạch của mình.

Diệp Huyền Tề sau khi nghe xong, bắt đầu do dự.

Nếu mình làm theo những gì Diệp Huyền Tần nói.

Anh ta không chắc rằng bản thân sẽ thực sự sống sót.

Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Tốt nhất anh nên suy nghĩ kỹ càng.”

“Nếu anh hợp tác với tôi, anh vẫn chắc chắn 70% có thể sống sót, an ổn sống tiếp quãng đời còn lại.”

“Nếu không, chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.”

“Anh cũng biết, người nhà họ Diệp vô cùng muốn anh chết. Bây giờ, bà cụ Diệp lại một lần nữa ngồi lên vị trí gia chủ, bà ta để cho anh sống sao?”

Nghe được ba chữ “Bà cụ Diệp”, Diệp Huyền Tề không khỏi rùng mình một cái.

Lần trước, bản thân uy hiếp bà cụ Diệp làm con tin, suýt chút nữa đã giết chết bà ta. Chắc chắn bà ta chỉ hận không thể lột da rút gân mình ra. Nếu anh ta tiếp tục bị giam lỏng trong ở nhà họ Diệp, chắc chắn sẽ chết.

Sau một cuộc đấu tranh tư tưởng quyết liệt.

Diệp Huyền Tề nghiến răng một cái: “Được, tôi đồng ý với cậu.”

Um.

Diệp Huyền Tần xoay người muốn rời đi.

Chờ một chút.

Bạch Mẫu Đơn đột nhiên gọi Diệp Huyền

Tân lại. “Còn chuyện gì nữa không?” Bước chân Diệp Huyền Tần dừng lại.

Bạch Mẫu Đơn trìu mến nhìn anh: “Diệp Huyền Tần, nếu một ngày nào đó, anh thật sự bị tàn phế.”

“Em nguyện ý mãi mãi ở bên cạnh anh.” Diệp Huyền Tần có chút đau đầu.

Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.

Gia tộc Thượng Quan, đại sảnh hội nghị. Người trong nhà họ Thượng Quan cùng đoàn tụ, vô cùng vui vẻ, giống như Tết Nguyên Đán.

Rốt cuộc Lão tổ đã thành công phế bỏ Diệp Huyền Tần.

Đây là tin tức tốt nhất mà bọn họ nghe được trong khoảng thời gian này.

Lão tổ nói: “Mặc dù Diệp Huyền Tần đã bị tàn phế, nhưng trái tim của hắn cũng bị nhiễm độc bởi cổ độc.”

“Các người tạm thời đừng moi tim hắn ra, bây giờ có mọi ra cũng vô dụng. “Chờ bảy ngày sau, chất độc trong tim hẳn sẽ tự động chuyển lên não, lúc đó mọi tim ra cũng không muộn.

Vâng!

Mọi người trong nhà họ Diệp vội vàng đồng ý.

Lão tổ rời đi, tiếp tục bế quan. Thượng Quan Hành Ngữ có chút nóng nay.

Anh ta hận không thể lột da rút gần Diệp Huyền Tần ngay lập tức, một phút cũng không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh ta thận trọng nói: “Bà nội, con nghĩ bây giờ con nên đi gặp Diệp Huyền Tần một chút thì hơn.”

“Bà cũng biết, Diệp Huyền Tần cũng hiểu thuật Vu Cổ, lỡ như hắn giải được độc thì sao?”

“Cho nên con nghĩ bây giờ thừa dịp hắn bệnh, cắt đứt gân tay gân chân của hắn, như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”

Làm sao bà cụ Thượng Quan lại không thể nhìn ra được suy nghĩ của Thượng Quan Hành Ngữ.

Anh ta đang nóng lòng muốn trả thù. Bà cụ Thượng Quan nói: “Ừm, đề nghị này rất tốt.”

“Nhớ kỹ, con chỉ có thể cắt đứt gân tay gân chân, tạm thời không được lấy mạng của hån.”

“Trái tim của hắn vẫn còn có tác dụng.

Hiểu rồi ạ!

Thượng Quan Hành Ngữ đầy hãng hái, đưa theo tổng giáo tập của nhà họ Thượng Quan, chậm rãi đi đến Thủ đô.

Thủ đô.

Một buổi trưa đầy nắng.

Từ Lam Khiết chăm sóc Diệp Huyền Thần ăn cơm, nằm trên giường nghĩ trưa xong, liền vội vàng đến Tập đoàn Diệp Linh.

Tập đoàn Diệp Linh có một số tài liệu quan trọng, cần cô tự mình phê duyệt.

Cô phải tranh thủ thời gian hoàn thành công việc của công ty, cố gắng trở lại trước khi Diệp Huyền Tần tỉnh dậy.

Mấy ngày nay, cô vừa lo việc kinh doanh của công ty vừa lo cho Diệp Huyền Tân, bận rộn liên tục.

Từ Lam Khiết vừa rời đi, điện thoại của Diệp Vấn đã vang lên.

Là do Bạch Mẫu Đơn gọi tới

Bạch Mẫu Đơn: “Thượng Quan Hành Ngữ có động tĩnh, đang dẫn người đến chỗ của anh.

Diệp Huyền Tân: “Ừ. Đưa Diệp Huyền Tề qua đây đi.”

Không bao lâu sau, Diệp Huyền Tề đã bị

Bạch Mẫu Đơn đưa đến. Diệp Huyền Tần dặn dò Diệp Huyền Tề: “Nhớ kỹ, bây giờ anh là tôi, là một người tàn phế không cử động được tứ chi, hơn nữa còn mất đi chức năng ngôn ngữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện