Chiến Thần Phong Vân
Chương 1785: Dưới một người, trên vạn người
Lúc này, Đỗ Văn Xương bỗng lên tiếng.
“Thánh… Thánh Chủ… Xin hỏi người kia là ai? Hai người quen nhau sao?”
Diệp Huyền Tần có thể đối đáp với Thánh Chủ, thậm chí còn khiến Thánh Chủ sinh ra ý mời chào. Đỗ Văn Xương lập tức ý thức được, thân phận của Diệp Huyền Tần đích phức tạp hơn anh ta nghĩ nhiều lắm.
Không có ai trả lời Đỗ Văn Xương.
Tay chân tép riu mà thôi, không đáng để bọn họ phân tâm.
Ông trưởng thôn ở bên cạnh sung sướng mà đáp một câu: “Ha ha, cậu ấy chính là Long Soái của Đại Hạ ta, là người dưới một người trên vạn người!”
Cái gì!
Lời của ông trưởng thôn cứ như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu Đỗ Văn Xương.
Âm một tiếng, đại não Đỗ Văn Xương như nổ tung, anh ta mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Long Soái!Truyền kỳ toàn quân nhân Long Soái!
Mình vừa mẹ nó trêu chọc Long Soái, thậm chí còn muốn cướp vợ Long Soái!
Xong rồi, tự mình chơi xong chính mình rồi. Nhưng anh ta khôi phục tinh thần rất nhanh, vội vàng muốn trốn.
Ông trưởng thôn sẽ không cho anh ta cơ hội này, phóng ra một luồng khí kình, đánh cho Đỗ Văn Xương ngã lăn xuống đất.
Bằng tu vi phong vương của ông trưởng thôn mà nói, đối phó với người thường là Đỗ Văn Xương còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Đỗ Văn Xương như bị gãy xương toàn thân, không thể nhúc nhích chút nào, trong mắt là hối hận và phần no.
Hồi hận mình không nên trêu chọc Long Soái, lại càng không thể cướp vợ của anh.
Có ai trong thiên hạ không biết Long Soái trung trình với vợ không thay đổi, yêu chiều như không nỡ rời tay!
Phần nộ lại là, đều tại con ả Ninh Vân Huyên kia muốn mình ra mặt giúp cô ta xả giận, cho nên anh ta mới đụng phải Long Soái! Đỗ Văn Xương từng tìm người tính mệnh, thầy bói nói mệnh anh ta phạm hồng nhan, sớm muộn gì sẽ chết trong tay đàn bà.
Lúc ấy Đỗ Văn Xương không tin, cho rằng thầy bói nguyền rủa mình, còn phải người phá quán của thầy bói.Bây giờ mới thấy, thầy bói nói không sai chút nào.
Ông trưởng thôn bước tới trước, giơ chân dẫm lên hai đùi của anh ta.
Hai tiếng răng rắc vang lên!
Xương đùi của Đỗ Văn Xương nát thành bột phần ngay tại chỗ.
Tiếng gào thảm thiết vang vọng toàn trường.
Ông trưởng thôn: “Ở đây ngoan ngoãn chờ tôi. Đợi ông già này chém xong Thiên Ma Vương lại về chăm sóc cậu.”
Đỗ Văn Xương thật muốn chết luôn cho xong.
Thiên Ma Vương sớm mất kiên nhẫn rồi, bắt đầu tấn công Diệp Huyền Tần.
Ông ta phóng tần khí thế, cả người tản ra âm khí mãnh liệt.
Âm khí như nước vỡ đê, nhanh chóng tràn ra bốn phương tám hướng, nháy mắt đã bao trùm cả trăm kilet, che trời lấp đất.
Không khí trong trăm cây số trở nên trầm lặng, áp lực nặng nề cực điểm.
Khí kình hóa mây là tượng trưng cho ma cảnh. Thực lực của Thiên Ma Vương đã khôi phục tới ma cảnh rồi! Thiên Ma Vương lợi dụng ý chỉ lực mạnh mẽ, áp súc âm khí trong vòng trăm cây số. Âm khí kia như một con trăn khổng lồ lao từ trên trời xuống, đâm thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần không chút hoảng sợ anh dũngđối chọi.
Anh phóng gần như toàn bộ khí kình ra ngoài, thực thể hóa thành một con trăn màu trắng, đón đánh con trăn hình thành từ âm khí trên trời lao xuống kia Hai con trăn khí kình một đen một trắng quay cuồng giữa không trung, không rời không dứt, bộc phát toàn bộ uy lực không thua kém sức nổ của b nguyên tử.
Thoáng chốc tiếng nổ vang dậy đất trời, từ rất xa cũng nhìn được cuộn khói hình nấm bay tít tận tầng mây, khí đen mù mịt, cảm giác như tận thế.
Hai bên giằng co không ra kết quả, không phân thång bai.
Thiên Ma Vương cười lớn: “Được, giỏi, tốt! Dùng cảnh giới tuyệt điên là có thể chống lại sự tấn công của ma cảnh như tôi, đúng là thiên tài. Nhưng cậu cho rằng tôi đã triển khai toàn lực rồi sao? Sai! Hôm nay để tôi dạy cậu cái gì gọi là uy lực chân thực của ma cảnh! Lần nữa!”
Nói xong, Thiên Ma Vương lại tụ lại âm khí, hợp thành con trăn âm khí khổng lồ thứ hail Diệp Huyền Tần cũng cười khẩy: “Ông tưởng tôi đã dùng toàn lực rồi sao? Thế thì ông cũng sai! Chiến!” Diệp Huyền Tần nói xong cũng lần nữa dùng khí kình thực thể hóa ra một con trăn lớn, tiếp tục xông vào con trăn do Thiên Ma Vương ngưng tụ l Đùng, đùng, ầm!
Trời đất lại quay cuồng, tiếng nổ thậm chí chấn cho mây trên trời rụng xuống, thành mưa.
“Tốt!”
Thiên Ma Vương cười càng thêm điên cưồng : “Lâu rồi ông già này chưa gặp được đối thủ mạnh như vậy, lại còn rất trẻ nữa chứ! Thật hiếm thấy, hiếm thấy nha! Hôm nay ông già này phải đánh đến cùng với cậu. Ha ha! Lần nữa!
“Thánh… Thánh Chủ… Xin hỏi người kia là ai? Hai người quen nhau sao?”
Diệp Huyền Tần có thể đối đáp với Thánh Chủ, thậm chí còn khiến Thánh Chủ sinh ra ý mời chào. Đỗ Văn Xương lập tức ý thức được, thân phận của Diệp Huyền Tần đích phức tạp hơn anh ta nghĩ nhiều lắm.
Không có ai trả lời Đỗ Văn Xương.
Tay chân tép riu mà thôi, không đáng để bọn họ phân tâm.
Ông trưởng thôn ở bên cạnh sung sướng mà đáp một câu: “Ha ha, cậu ấy chính là Long Soái của Đại Hạ ta, là người dưới một người trên vạn người!”
Cái gì!
Lời của ông trưởng thôn cứ như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu Đỗ Văn Xương.
Âm một tiếng, đại não Đỗ Văn Xương như nổ tung, anh ta mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Long Soái!Truyền kỳ toàn quân nhân Long Soái!
Mình vừa mẹ nó trêu chọc Long Soái, thậm chí còn muốn cướp vợ Long Soái!
Xong rồi, tự mình chơi xong chính mình rồi. Nhưng anh ta khôi phục tinh thần rất nhanh, vội vàng muốn trốn.
Ông trưởng thôn sẽ không cho anh ta cơ hội này, phóng ra một luồng khí kình, đánh cho Đỗ Văn Xương ngã lăn xuống đất.
Bằng tu vi phong vương của ông trưởng thôn mà nói, đối phó với người thường là Đỗ Văn Xương còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
Đỗ Văn Xương như bị gãy xương toàn thân, không thể nhúc nhích chút nào, trong mắt là hối hận và phần no.
Hồi hận mình không nên trêu chọc Long Soái, lại càng không thể cướp vợ của anh.
Có ai trong thiên hạ không biết Long Soái trung trình với vợ không thay đổi, yêu chiều như không nỡ rời tay!
Phần nộ lại là, đều tại con ả Ninh Vân Huyên kia muốn mình ra mặt giúp cô ta xả giận, cho nên anh ta mới đụng phải Long Soái! Đỗ Văn Xương từng tìm người tính mệnh, thầy bói nói mệnh anh ta phạm hồng nhan, sớm muộn gì sẽ chết trong tay đàn bà.
Lúc ấy Đỗ Văn Xương không tin, cho rằng thầy bói nguyền rủa mình, còn phải người phá quán của thầy bói.Bây giờ mới thấy, thầy bói nói không sai chút nào.
Ông trưởng thôn bước tới trước, giơ chân dẫm lên hai đùi của anh ta.
Hai tiếng răng rắc vang lên!
Xương đùi của Đỗ Văn Xương nát thành bột phần ngay tại chỗ.
Tiếng gào thảm thiết vang vọng toàn trường.
Ông trưởng thôn: “Ở đây ngoan ngoãn chờ tôi. Đợi ông già này chém xong Thiên Ma Vương lại về chăm sóc cậu.”
Đỗ Văn Xương thật muốn chết luôn cho xong.
Thiên Ma Vương sớm mất kiên nhẫn rồi, bắt đầu tấn công Diệp Huyền Tần.
Ông ta phóng tần khí thế, cả người tản ra âm khí mãnh liệt.
Âm khí như nước vỡ đê, nhanh chóng tràn ra bốn phương tám hướng, nháy mắt đã bao trùm cả trăm kilet, che trời lấp đất.
Không khí trong trăm cây số trở nên trầm lặng, áp lực nặng nề cực điểm.
Khí kình hóa mây là tượng trưng cho ma cảnh. Thực lực của Thiên Ma Vương đã khôi phục tới ma cảnh rồi! Thiên Ma Vương lợi dụng ý chỉ lực mạnh mẽ, áp súc âm khí trong vòng trăm cây số. Âm khí kia như một con trăn khổng lồ lao từ trên trời xuống, đâm thẳng về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần không chút hoảng sợ anh dũngđối chọi.
Anh phóng gần như toàn bộ khí kình ra ngoài, thực thể hóa thành một con trăn màu trắng, đón đánh con trăn hình thành từ âm khí trên trời lao xuống kia Hai con trăn khí kình một đen một trắng quay cuồng giữa không trung, không rời không dứt, bộc phát toàn bộ uy lực không thua kém sức nổ của b nguyên tử.
Thoáng chốc tiếng nổ vang dậy đất trời, từ rất xa cũng nhìn được cuộn khói hình nấm bay tít tận tầng mây, khí đen mù mịt, cảm giác như tận thế.
Hai bên giằng co không ra kết quả, không phân thång bai.
Thiên Ma Vương cười lớn: “Được, giỏi, tốt! Dùng cảnh giới tuyệt điên là có thể chống lại sự tấn công của ma cảnh như tôi, đúng là thiên tài. Nhưng cậu cho rằng tôi đã triển khai toàn lực rồi sao? Sai! Hôm nay để tôi dạy cậu cái gì gọi là uy lực chân thực của ma cảnh! Lần nữa!”
Nói xong, Thiên Ma Vương lại tụ lại âm khí, hợp thành con trăn âm khí khổng lồ thứ hail Diệp Huyền Tần cũng cười khẩy: “Ông tưởng tôi đã dùng toàn lực rồi sao? Thế thì ông cũng sai! Chiến!” Diệp Huyền Tần nói xong cũng lần nữa dùng khí kình thực thể hóa ra một con trăn lớn, tiếp tục xông vào con trăn do Thiên Ma Vương ngưng tụ l Đùng, đùng, ầm!
Trời đất lại quay cuồng, tiếng nổ thậm chí chấn cho mây trên trời rụng xuống, thành mưa.
“Tốt!”
Thiên Ma Vương cười càng thêm điên cưồng : “Lâu rồi ông già này chưa gặp được đối thủ mạnh như vậy, lại còn rất trẻ nữa chứ! Thật hiếm thấy, hiếm thấy nha! Hôm nay ông già này phải đánh đến cùng với cậu. Ha ha! Lần nữa!
Bình luận truyện