Chiến Thần Phong Vân
Chương 1907: Lừa gạt tôi, chắc chắn phải chết
Phương Tuấn Bình lập tức vui mừng: “Quyền vương, thật sự không dám giấu giếm, đối thủ tôi tìm cho ngài chính là một cường giả siêu cấp.”
“Hả?” Quyền vương Độc Cô Cầu Bại cuối cùng cũng có chút hứng thú: “Mạnh đến mức nào?”
“Nếu như cậu dám lừa tôi, tôi cam đoan cậu sẽ chết không có chỗ chôn.”
Phương Tuấn Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cứ như lời ngài nói đi.”
“Quyền vương, ngài cảm thấy Chachai có thể sống qua được mấy chiêu của ngài?”
Quyền vương khinh thường nói: “Một chiêu? Hai chiêu?”
Phương Tuấn Bình: “Trong tay đổi phương Chachai không thể chịu nổi nửa chiêu đã bị đối phương đánh tàn phế.”
“Hå?”
Quyền vương ngẩng đầu hỏi: “Chuyện này là thật sao?” Phương Tuấn Bình: “Đương nhiên.” Nghe thấy thế Quyền vương hướng về phía bên ngoài gọi: “Chachai, vào đây.”
Chachai vội vàng chạy vào: “Sư gia, ngài tìm tôi?”
Quyền vương: “Đánh ta.”
“Hå?”
Chachai sửng sốt một chút, không thể hiểu nổi lời quyền vương nói là có ý gì.
Sư gia bảo mình đánh ngài ấy? Ngài ấy muốn làm gì?
“Sư gia, ngài… Ngài nói gì? Tôi… Tôi không nghe rõ.”
Quyền vương: “Đồ vô dụng, tôi bảo cậu đánh tôi.”
“Dùng toàn lực của cậu để đánh tôi.”
“Chuyện này…”
Chachai có chút do dự.
Chưa nói đến chuyện quyền vương là sư gia của Chachai, chỉ xét riêng về thực lực và địa vị trong giang hồ thôi, anh ta cũng không dám khiêu khích.
“Đồ vô dụng!”
Quyền vương nổi giận: “Còn không ra tay, tôi sẽ vặn cậu thành bánh quẩy”
Chuyện đó… Được rồi.
Không còn cách nào khác Chachai đành phải cắn răng, ngưng tụ khí lực toàn thân đánh về phía Quyền vương.
Chachai tin chắc một cú đấm này của anh ta có thể nhẹ nhàng đánh gãy xương một tên võ giả.
Mặc dù quyền vương rất mạnh, nhưng chính diện nhận một cú đấm này của anh ta, chắc chưa đến mức sẽ gãy xương nhưng ít nhất cũng cảm thấy đau đón.
Bụp!
Nắm đấm chạm vào thân thể, phát ra một tiếng vang trầm lặng.
Chachai liên tục lui về phía sau vài bước, cơn đau đớn kịch liệt truyện đến từ trên nắm tay anh ta thử cử động bàn tay một chút, lại phát hiện ra bản thân không thể khống chế tay mình nữa.
Cuối cùng anh ta hoảng sợ nhận ra, cổ tay anh ta đã bị gãy.
Nhìn lại quyền vương, ông ta vẫn ngồi vững vàng tại chỗ, không sứt mẻ chút nào.
Thậm chí còn không tỏ ra đau đớn, chỉ hơi nhíu mày một cái.
Quyền vương không hổ là quyền vương, đúng là quá mạnh!
Trong lòng Phương Tuấn Bình không nhịn được sợ hãi thầm than một tiếng, bởi vì anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy một cú đấm này của Chachai đánh chết tươi một người.
Quyền vương hít sâu một hơi nói: “Tuy rằng trong mắt tôi cậu là đồ vô dụng, có điều với thực lực này ở bên ngoài cũng là cao thủ số một số hai rồi.”
“Đối phương có thể dùng nửa chiêu chiến thắng được cậu, thực lực ấy đúng là không thể khinh thường.”
“Được rồi, lần này vì anh ta tôi sẽ ra tay.” Trong lòng Phương Tuấn Bình âm thầm vui mừng: “Cảm ơn quyền vương giúp đỡ.
Quyền vương xua tay: “Không cần cảm ơn, tôi ra tay không phải vì cậu, mà vì muốn tìm một kẻ địch mạnh, tác thành cho bản thân.”
Nói xong Quyền vương đứng dậy: “Đi trước dẫn đường.”
Phương Tuấn Bình cẩn thận nói: “Quyền vương, ngài có cần chuẩn bị một chút không? Ví dụ như mang theo một chút gì đó, các loại vũ khí chẳng hạn?”
Quyền vương lắc đầu: “Vũ khí? Vũ khí lợi hại nhất của tôi chính là đôi tay này.”
Nhìn thấy trên đôi tay quyền vương đầy vết chai sạn, trong lòng Phương Tuấn Bình âm thầm sợ hãi thán phục.
Rốt cuộc đôi tay này đã trải qua bao nhiêu sóng gió, mới có thể tôi luyện ra nhiều vết chai như vậy?
…
Trong bệnh viện.
Diệp Huyền Tần đã nhận định Phương Tuấn Bình cấu kết với âm ti, nên quyết định phải cẩn thận điều tra về Phương Tuấn Bình.
Cho nên trận đấu đêm nay, anh nhất định phải đi.
Rất nhanh trời đã xẩm tối.
Không thể chậm trễ việc này được, Diệp Huyền Tần quyết định xuất phát đến sân đấu.
Anh nhìn về phía Tống Thanh Nhàn vừa mới lấy lại tinh thần nói: “Em ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi có một số việc cần phải xử lý một chút.”
Không đợi Tống Thanh Nhàn kịp phản ứng lại, Diệp Huyền Tần đã quay người muốn đi ra ngoài.
Nhưng Tống Thanh Nhàn vẫn kịp thời kéo Diệp Huyền Tần lại.
Cô căng thẳng dò hỏi: “Đợi chút đã, anh Diệp, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn đi làm gì vậy?”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ là đi xử lý một vài chuyện không quan trọng thôi.’ Tống Thanh Nhàn lại lắc đầu: “Anh Diệp, aanh đừng lừa tôi, anh muốn đi đến sân đấu đúng không?”
Diệp Huyền Tần yên lặng giống như ngầm thừa nhận.
“Hả?” Quyền vương Độc Cô Cầu Bại cuối cùng cũng có chút hứng thú: “Mạnh đến mức nào?”
“Nếu như cậu dám lừa tôi, tôi cam đoan cậu sẽ chết không có chỗ chôn.”
Phương Tuấn Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cứ như lời ngài nói đi.”
“Quyền vương, ngài cảm thấy Chachai có thể sống qua được mấy chiêu của ngài?”
Quyền vương khinh thường nói: “Một chiêu? Hai chiêu?”
Phương Tuấn Bình: “Trong tay đổi phương Chachai không thể chịu nổi nửa chiêu đã bị đối phương đánh tàn phế.”
“Hå?”
Quyền vương ngẩng đầu hỏi: “Chuyện này là thật sao?” Phương Tuấn Bình: “Đương nhiên.” Nghe thấy thế Quyền vương hướng về phía bên ngoài gọi: “Chachai, vào đây.”
Chachai vội vàng chạy vào: “Sư gia, ngài tìm tôi?”
Quyền vương: “Đánh ta.”
“Hå?”
Chachai sửng sốt một chút, không thể hiểu nổi lời quyền vương nói là có ý gì.
Sư gia bảo mình đánh ngài ấy? Ngài ấy muốn làm gì?
“Sư gia, ngài… Ngài nói gì? Tôi… Tôi không nghe rõ.”
Quyền vương: “Đồ vô dụng, tôi bảo cậu đánh tôi.”
“Dùng toàn lực của cậu để đánh tôi.”
“Chuyện này…”
Chachai có chút do dự.
Chưa nói đến chuyện quyền vương là sư gia của Chachai, chỉ xét riêng về thực lực và địa vị trong giang hồ thôi, anh ta cũng không dám khiêu khích.
“Đồ vô dụng!”
Quyền vương nổi giận: “Còn không ra tay, tôi sẽ vặn cậu thành bánh quẩy”
Chuyện đó… Được rồi.
Không còn cách nào khác Chachai đành phải cắn răng, ngưng tụ khí lực toàn thân đánh về phía Quyền vương.
Chachai tin chắc một cú đấm này của anh ta có thể nhẹ nhàng đánh gãy xương một tên võ giả.
Mặc dù quyền vương rất mạnh, nhưng chính diện nhận một cú đấm này của anh ta, chắc chưa đến mức sẽ gãy xương nhưng ít nhất cũng cảm thấy đau đón.
Bụp!
Nắm đấm chạm vào thân thể, phát ra một tiếng vang trầm lặng.
Chachai liên tục lui về phía sau vài bước, cơn đau đớn kịch liệt truyện đến từ trên nắm tay anh ta thử cử động bàn tay một chút, lại phát hiện ra bản thân không thể khống chế tay mình nữa.
Cuối cùng anh ta hoảng sợ nhận ra, cổ tay anh ta đã bị gãy.
Nhìn lại quyền vương, ông ta vẫn ngồi vững vàng tại chỗ, không sứt mẻ chút nào.
Thậm chí còn không tỏ ra đau đớn, chỉ hơi nhíu mày một cái.
Quyền vương không hổ là quyền vương, đúng là quá mạnh!
Trong lòng Phương Tuấn Bình không nhịn được sợ hãi thầm than một tiếng, bởi vì anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy một cú đấm này của Chachai đánh chết tươi một người.
Quyền vương hít sâu một hơi nói: “Tuy rằng trong mắt tôi cậu là đồ vô dụng, có điều với thực lực này ở bên ngoài cũng là cao thủ số một số hai rồi.”
“Đối phương có thể dùng nửa chiêu chiến thắng được cậu, thực lực ấy đúng là không thể khinh thường.”
“Được rồi, lần này vì anh ta tôi sẽ ra tay.” Trong lòng Phương Tuấn Bình âm thầm vui mừng: “Cảm ơn quyền vương giúp đỡ.
Quyền vương xua tay: “Không cần cảm ơn, tôi ra tay không phải vì cậu, mà vì muốn tìm một kẻ địch mạnh, tác thành cho bản thân.”
Nói xong Quyền vương đứng dậy: “Đi trước dẫn đường.”
Phương Tuấn Bình cẩn thận nói: “Quyền vương, ngài có cần chuẩn bị một chút không? Ví dụ như mang theo một chút gì đó, các loại vũ khí chẳng hạn?”
Quyền vương lắc đầu: “Vũ khí? Vũ khí lợi hại nhất của tôi chính là đôi tay này.”
Nhìn thấy trên đôi tay quyền vương đầy vết chai sạn, trong lòng Phương Tuấn Bình âm thầm sợ hãi thán phục.
Rốt cuộc đôi tay này đã trải qua bao nhiêu sóng gió, mới có thể tôi luyện ra nhiều vết chai như vậy?
…
Trong bệnh viện.
Diệp Huyền Tần đã nhận định Phương Tuấn Bình cấu kết với âm ti, nên quyết định phải cẩn thận điều tra về Phương Tuấn Bình.
Cho nên trận đấu đêm nay, anh nhất định phải đi.
Rất nhanh trời đã xẩm tối.
Không thể chậm trễ việc này được, Diệp Huyền Tần quyết định xuất phát đến sân đấu.
Anh nhìn về phía Tống Thanh Nhàn vừa mới lấy lại tinh thần nói: “Em ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi có một số việc cần phải xử lý một chút.”
Không đợi Tống Thanh Nhàn kịp phản ứng lại, Diệp Huyền Tần đã quay người muốn đi ra ngoài.
Nhưng Tống Thanh Nhàn vẫn kịp thời kéo Diệp Huyền Tần lại.
Cô căng thẳng dò hỏi: “Đợi chút đã, anh Diệp, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn đi làm gì vậy?”
Diệp Huyền Tần: “Chỉ là đi xử lý một vài chuyện không quan trọng thôi.’ Tống Thanh Nhàn lại lắc đầu: “Anh Diệp, aanh đừng lừa tôi, anh muốn đi đến sân đấu đúng không?”
Diệp Huyền Tần yên lặng giống như ngầm thừa nhận.
Bình luận truyện