Chiến Thần Phong Vân

Chương 1910: Rốt cuộc là thật hay là giả



Tích! Tiếng tin nhắn báo Trình Hạ Vũ đã gửi báo cáo tài chính của Tập đoàn Diệp Linh qua điện thoại cho Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần nhìn bản báo cáo, sau đó đưa cho Tổng Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên xem.

“Đây là báo cáo tài chính năm nay của Tập đoàn Diệp Linh, nếu hai người không tin thì có thể xem thử.”

Lý Mỹ Quyên vội vàng nhận lấy điện thoại, bắt đầu xem thử.

“Thế nào thế nào, có thật hay không?” Tống Thanh Nhàn cũng có chút sốt ruột.

“Dừng!”

Ai ngờ sau khi xem hết bảng báo cáo, Lý Mỹ Quyên lại khinh thường nói một tiếng “Dừng”, rồi tiện tay ném điện thoại trả lại cho Diệp Huyền Tần.

“Còn làm giả báo cáo để lừa gạt chúng tôi, cậu coi chúng tôi là người ngu sao?” Diệp Huyền Tần sửng sốt: “Giả? Sao có thể là giả được?”

“Bà nhìn thấy điểm nào là giả?”

Lý Mỹ Quyên nói có sách mách có chứng, chỉ ra rõ ràng từng điểm: “Thứ nhất, trên bảng báo cáo này thể hiện, lợi nhuận một năm của cả công ty là ba tỷ rưỡi, Tập đoàn Diệp Linh là công ty có giá trị hàng nghìn tỷ, mà một năm chỉ có lợi nhuận ba tỷ rưỡi thôi? Cậu lừa ai đó?”

“Thứ hai, trên bảng báo cáo cũng không có con dấu và chữ ký của Tập đoàn Diệp Linh, giả không thể giả hơn được.”

Diệp Huyền Tần không nhịn được bật cười.

Rõ ràng là do hai người không hiểu có được không, sao có thể nói bản báo cáo này là giả được.

Đơn vị tính trên bản báo cáo này là trăm, là ba trăm năm mươi tỷ đó.

Lợi nhuận một năm của công ty là ba trăm năm mươi tỷ!

Còn về con dấu và chữ ký, vì bản báo cáo này chưa được Từ Lam Khiết xét duyệt, cho nên vẫn chưa đóng dấu ký tên.

Quả nhiên, văn hóa thấp đáng sợ thật.



Diệp Huyền Tần muốn giải thích với Tống Thanh Nhàn, nhưng Tống Thanh Nhàn lại xua tay nói: “Anh Diệp, anh có thể làm giúp tôi một chuyện được không?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Nói đi, chuyện gì?”

Tống Thanh Nhàn: “Có thể giúp tôi chăm sóc cho Phương Như một lát được không?”

Yêu cầu này, Diệp Huyền Tần không có lý do gì để từ chối, cho nên anh gật đâu.

“Cảm ơn.”

Tống Thanh Nhàn nói một tiếng cám ơn, sau đó nắm chặt tay Lý Mỹ Quyên nói: “Mẹ, mẹ dẫn con về nhà cũ của chúng ta một chuyển nhé.”

“Con nhớ con bỏ quên một món đồ rất quan trọng ở nhà cũ rồi.”

Lời này của Tổng Thanh Nhàn rõ ràng là có ý khác.

Chuyện quên đồ ở nhà cũ là giả, đi gặp mặt “Thần y” của Tập đoàn Diệp Linh mới là thật.

Cô không muốn Diệp Huyền Tần lo lắng nên mới nói như vậy. Đương nhiên là Lý Mỹ Quyên hiểu được ý của Tổng Thanh Nhàn, bà gật đầu liên tục: “Được, được, bây giờ mẹ đi với con về nhà cũ một chuyến.”

“Mẹ sắp bán căn nhà cũ ấy đi rồi, nếu không lấy đồ nhanh, sau này khả năng sẽ thuộc về người khác.”

Nói xong Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên rời khỏi chỗ này.

Trước khi đi, Tống Thanh Nhàn liên tục dặn dò Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, anh ngàn vạn lần không được chạy lung tung, giúp tôi chăm sóc tốt cho Phương Như.”

“Nếu như anh rời khỏi bệnh viện, Phương Như gặp phải chuyện gì đó không may, tôi… Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.”

Diệp Huyền Tần không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Đợi hai người đi khỏi, Diệp Huyền Tần đến tìm Phương Như.



Lúc này Phương Như đang tiến hành trị liệu phục hồi dưới sự giúp đỡ của bác sĩ.

Thân thể gầy gò ốm yếu của Phương Như chống nạng, gian nan bước về phía trước.

Tuy rằng động tác của cô bé không linh hoạt, cả người lắc lư không vững, có điều đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Phải biết rằng trước kia ngay cả đứng lên khỏi xe lăn Phương Như cũng không thể làm được.

Quá trình vật lý trị liệu vô cùng tốn sức, nhất là đối với trẻ con như Phương Như.

Lúc này cô bé đã mệt mỏi đến mức thở hổn hển, mồ hôi rơi như mưa, nhưng vẫn cắn răng kiên trì như cũ.

Do niềm tin có thể bước đi, vẫn luôn chống đỡ cô bé.

Trông thấy Diệp Huyền Tần đến, Phương Như lập tức nở nụ cười vui vẻ.

“Chú, chú, chú mau nhìn xem.”

“Phương Như… Phương Như có thể bước đi rồi, Phương Như thật sự có thể đi được rồi.”

“Cảm ơn chú nhiều lắm.”

Diệp Huyền Tần bước về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Như: “Phương Như, mau nghỉ ngơi một chút đi.

Phương Như vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu chú, Phương Như không mệt.”

“Cháu muốn tiếp tục rèn luyện, cháu tin rất nhanh thôi cháu có thể vứt bỏ nạng chống tự mình đi lại bình thường.”

Cô bé vội vàng muốn học cách bước đi, muốn tặng cho mẹ cô niềm vui bất ngờ.”

Diệp Huyền Tần an ủi: “Phương Như, chuyện này không vội được, lỡ như cháu khiến chân cháu quá mệt mỏi, sau này quá trình điều trị sẽ càng khó khăn hơn.”

“Cháu phải hiểu được cách kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, biết chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện