Chiến Thần Phong Vân
Chương 1926: Anh là chân mệnh thiên tử của tôi
Hàn Tây Thi liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, nam tử hán đại trượng phụ, nói một là một, hai là hai. Tiền đặt cược ngày hôm nay tôi sẽ đưa hết cho anh.”
Hai người bảo vệ, một mập một gầy đang bận rộn giúp Hàn Tây Thi tính tổng lại số tiền đã cược: “Tổng cộng là hơn bảy trăm tỷ tám trăm triệu.”
Diệp Huyền Tần không hề để ý đến Hàn Tây Thi, anh nhận lấy toàn bộ số tiền, không để lại cho cô ta một xu nào.
Sau khi đã nhận đủ tiền, Diệp Huyền Tần liền rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Huyền Tần, gương mặt của Hàn Tây Thi không giấu nổi sự say đắm cùng luyến tiếc.
Trong phòng yên lặng được một lúc, bỗng có người lên tiếng, giọng nói có chút trêu ghẹo: “Sếp, theo thỏa thuận ban đầu, thứ anh ta lấy đi không chỉ có toàn bộ số tiền đặt cược này đâu.”
“Cô đã nói rồi mà, đêm nay cô sẽ ở cùng anh ta.”
“Con mẹ nó, cút cho tôi.” Hàn Tây Thi không nhịn được chửi thề một câu: “Đêm nay tôi muốn ở cùng bạn trai của cô thì sao, có được không?”
Sau khi Hàn Tây Thi mắng một hồi cô ta cũng rời đi.
Lên xe, Hàn Tây Thi đưa tay sờ sờ má của mình, lúc này cô ta mới phát hiện hai má đã sớm đỏ cả lên, còn rất nóng, nhớ lại chuyện lúc nãy cô ta bất giác mỉm cười ngây ngốc.
“Diệp Huyền Tần sao? Đêm nay dù có trả giá như thế nào tôi nhất định cũng phải có được anh.”
“Anh hùng thì phải có mỹ nhân, thế mới đúng.”
Nhưng lúc này, Diệp Huyền Tần đã hoàn toàn quân chuyện “ở cùng một đêm” mà bọn họ đã nói ban đầu. Sau khi rời khỏi đó, anh lập tức đi đến biệt thự của Phương Tuấn Bình.
Anh tuyệt đối không thể để Tổng Thanh Nhàn rơi vào tay Phương Tuấn Bình.
Còn về phần Phương Tuấn Bình, lúc nãy khi Quyền Vương vừa ra sân, anh ta đã rời khỏi Quyền Quán, vội vã quay về biệt thự của mình.
Lúc rời đi anh ta vẫn chưa biết kết quả, nhưng anh ta chắc chắn Quyền Vương nhất định sẽ thắng.
Một khi Diệp Huyền Tần chết, Tống Thanh Nhàn sẽ trở thành món đồ trong tay anh ta, mặc sức cho anh ta chơi đùa.
Phương Tuấn Bình đạp chân ga đến mức cao nhất, chiếc xe phóng như điên nhưng anh ta cảm thấy tốc độ này vẫn còn quá chậm. Anh ta hận bản thân không thể trực tiếp bay thẳng đến biệt thự của mình. Chiếc xe vẫn không ngừng lao về phía trước, cuối cùng anh ta cũng sắp được đến nơi.
Anh ta trở nên gấp gáp, chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh tuyệt vời đêm nay thôi, anh ta đã muốn phát điên lên rồi.
Lúc này ở biệt thự của Phương Tuấn Bình, Tống Thanh Nhàn, Lý Mỹ Quyền và Tống Văn Đức đều đã đến.
Bọn họ đã ngồi đợi ở đây rất lâu, nhưng đến bây giờ Phương Tuấn Bình và vị thần y kia vẫn chưa xuất hiện. Tống Thanh Nhàn dần trở nên mất kiên nhẫn.
Không thể ngồi chờ được nữa, cô ta dè dặt hỏi: “Sao giờ này cậu Phương Tuấn Bình và vị thần y kia vẫn chưa đến, chúng ta đã đợi hơn một tiếng rồi.”
Lý Mỹ Quyên không biết trả lời sao, bà ta quay qua nói với Tống Văn Đức: “Chú hai, đáng lý giờ này họ phải đến rồi chứ?”
Tống Văn Đức nói: “Chị tưởng cậu Phương Tuấn Bình và vị thần y kia rảnh rỗi như chúng ta sao?”
“Bọn họ là người bận rộn, làm gì có nhiều thời gian”
“Hơn nữa lần này là chúng ta đi nhờ cậy họ, đợi một chút thì có sao đâu.”
“Được rồi.”
Nghe Tống Văn Đức nói như vậy, Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên cũng không dám nói gì thêm.
Lúc sau, điện thoại của Tống Văn Đức bỗng nhiên vang lên.
Ông ta nhìn số điện thoại gọi đến, là Phương Tuấn Bình. Ông ta lấy lý do muốn đi rửa tay, sau khi vào nhà vệ sinh, ông ta mới dám bắt máy.
Phương Tuấn Bình nói: “Tống Văn Đức, đã đến hết chưa?”
Tống Văn Đức vội trả lời: “Cậu Phương Tuấn Bình, tôi đã làm theo lời dặn của cậu đưa Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên đến biệt thự rồi.”
Phương Tuấn Bình nói: “Làm tốt lãm.
“Bây giờ ông mau đưa Lý Mỹ Quyên đi đi, để Tống Thanh Nhàn ở lại. Từ nay cho đến sáng, ông làm thế nào thì làm miễn sao đừng để Lý Mỹ Quyên nghi ngờ.’ Tống Văn Đức đương nhiên hiểu Phương Tuấn Bình muốn làm gì.
Ông ta lo lắng nói: ‘Cậu Phương Tuấn Bình, việc này tôi thấy không được ổn cho lắm.”
Phương Tuấn Bình có chút bực bội: “Cái gì mà không ổn, mau đi làm những gì tôi nói đi.’ “Nếu ông không làm, tôi nhất định sẽ khiến ông sống không nổi ở thành phố này.”
Tống Văn Đức hết cách, ông ta chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông ta cố gắng ổn định lại tâm trạng, sau đó đi ra ngoài nói với Lý Mỹ Quyên: Chị, quà em mua cho vị thân y kia em để quên trên xe rồi, chị với em ra đó lấy đi.
Lý Mỹ Quyên nói: Được, được.”
Thấy vậy, Tống Thanh Nhàn cũng Xoay người đứng dậy, nói: ‘Con đi với hai người.: Tống Văn Đức khoát khoát tay: “Không cần đâu, hai người là được rồi.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Chú và mẹ lớn tuổi rồi, đi lại không tiện, mấy việc này cứ để con.”
Hai người bảo vệ, một mập một gầy đang bận rộn giúp Hàn Tây Thi tính tổng lại số tiền đã cược: “Tổng cộng là hơn bảy trăm tỷ tám trăm triệu.”
Diệp Huyền Tần không hề để ý đến Hàn Tây Thi, anh nhận lấy toàn bộ số tiền, không để lại cho cô ta một xu nào.
Sau khi đã nhận đủ tiền, Diệp Huyền Tần liền rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Huyền Tần, gương mặt của Hàn Tây Thi không giấu nổi sự say đắm cùng luyến tiếc.
Trong phòng yên lặng được một lúc, bỗng có người lên tiếng, giọng nói có chút trêu ghẹo: “Sếp, theo thỏa thuận ban đầu, thứ anh ta lấy đi không chỉ có toàn bộ số tiền đặt cược này đâu.”
“Cô đã nói rồi mà, đêm nay cô sẽ ở cùng anh ta.”
“Con mẹ nó, cút cho tôi.” Hàn Tây Thi không nhịn được chửi thề một câu: “Đêm nay tôi muốn ở cùng bạn trai của cô thì sao, có được không?”
Sau khi Hàn Tây Thi mắng một hồi cô ta cũng rời đi.
Lên xe, Hàn Tây Thi đưa tay sờ sờ má của mình, lúc này cô ta mới phát hiện hai má đã sớm đỏ cả lên, còn rất nóng, nhớ lại chuyện lúc nãy cô ta bất giác mỉm cười ngây ngốc.
“Diệp Huyền Tần sao? Đêm nay dù có trả giá như thế nào tôi nhất định cũng phải có được anh.”
“Anh hùng thì phải có mỹ nhân, thế mới đúng.”
Nhưng lúc này, Diệp Huyền Tần đã hoàn toàn quân chuyện “ở cùng một đêm” mà bọn họ đã nói ban đầu. Sau khi rời khỏi đó, anh lập tức đi đến biệt thự của Phương Tuấn Bình.
Anh tuyệt đối không thể để Tổng Thanh Nhàn rơi vào tay Phương Tuấn Bình.
Còn về phần Phương Tuấn Bình, lúc nãy khi Quyền Vương vừa ra sân, anh ta đã rời khỏi Quyền Quán, vội vã quay về biệt thự của mình.
Lúc rời đi anh ta vẫn chưa biết kết quả, nhưng anh ta chắc chắn Quyền Vương nhất định sẽ thắng.
Một khi Diệp Huyền Tần chết, Tống Thanh Nhàn sẽ trở thành món đồ trong tay anh ta, mặc sức cho anh ta chơi đùa.
Phương Tuấn Bình đạp chân ga đến mức cao nhất, chiếc xe phóng như điên nhưng anh ta cảm thấy tốc độ này vẫn còn quá chậm. Anh ta hận bản thân không thể trực tiếp bay thẳng đến biệt thự của mình. Chiếc xe vẫn không ngừng lao về phía trước, cuối cùng anh ta cũng sắp được đến nơi.
Anh ta trở nên gấp gáp, chỉ cần nghĩ đến những hình ảnh tuyệt vời đêm nay thôi, anh ta đã muốn phát điên lên rồi.
Lúc này ở biệt thự của Phương Tuấn Bình, Tống Thanh Nhàn, Lý Mỹ Quyền và Tống Văn Đức đều đã đến.
Bọn họ đã ngồi đợi ở đây rất lâu, nhưng đến bây giờ Phương Tuấn Bình và vị thần y kia vẫn chưa xuất hiện. Tống Thanh Nhàn dần trở nên mất kiên nhẫn.
Không thể ngồi chờ được nữa, cô ta dè dặt hỏi: “Sao giờ này cậu Phương Tuấn Bình và vị thần y kia vẫn chưa đến, chúng ta đã đợi hơn một tiếng rồi.”
Lý Mỹ Quyên không biết trả lời sao, bà ta quay qua nói với Tống Văn Đức: “Chú hai, đáng lý giờ này họ phải đến rồi chứ?”
Tống Văn Đức nói: “Chị tưởng cậu Phương Tuấn Bình và vị thần y kia rảnh rỗi như chúng ta sao?”
“Bọn họ là người bận rộn, làm gì có nhiều thời gian”
“Hơn nữa lần này là chúng ta đi nhờ cậy họ, đợi một chút thì có sao đâu.”
“Được rồi.”
Nghe Tống Văn Đức nói như vậy, Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên cũng không dám nói gì thêm.
Lúc sau, điện thoại của Tống Văn Đức bỗng nhiên vang lên.
Ông ta nhìn số điện thoại gọi đến, là Phương Tuấn Bình. Ông ta lấy lý do muốn đi rửa tay, sau khi vào nhà vệ sinh, ông ta mới dám bắt máy.
Phương Tuấn Bình nói: “Tống Văn Đức, đã đến hết chưa?”
Tống Văn Đức vội trả lời: “Cậu Phương Tuấn Bình, tôi đã làm theo lời dặn của cậu đưa Tống Thanh Nhàn và Lý Mỹ Quyên đến biệt thự rồi.”
Phương Tuấn Bình nói: “Làm tốt lãm.
“Bây giờ ông mau đưa Lý Mỹ Quyên đi đi, để Tống Thanh Nhàn ở lại. Từ nay cho đến sáng, ông làm thế nào thì làm miễn sao đừng để Lý Mỹ Quyên nghi ngờ.’ Tống Văn Đức đương nhiên hiểu Phương Tuấn Bình muốn làm gì.
Ông ta lo lắng nói: ‘Cậu Phương Tuấn Bình, việc này tôi thấy không được ổn cho lắm.”
Phương Tuấn Bình có chút bực bội: “Cái gì mà không ổn, mau đi làm những gì tôi nói đi.’ “Nếu ông không làm, tôi nhất định sẽ khiến ông sống không nổi ở thành phố này.”
Tống Văn Đức hết cách, ông ta chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, ông ta cố gắng ổn định lại tâm trạng, sau đó đi ra ngoài nói với Lý Mỹ Quyên: Chị, quà em mua cho vị thân y kia em để quên trên xe rồi, chị với em ra đó lấy đi.
Lý Mỹ Quyên nói: Được, được.”
Thấy vậy, Tống Thanh Nhàn cũng Xoay người đứng dậy, nói: ‘Con đi với hai người.: Tống Văn Đức khoát khoát tay: “Không cần đâu, hai người là được rồi.”
Tống Thanh Nhàn nói: “Chú và mẹ lớn tuổi rồi, đi lại không tiện, mấy việc này cứ để con.”
Bình luận truyện