Chiến Thần Phong Vân
Chương 1984: Tôi chọn khiến các người biến mất
**********
“Đương nhiên rồi, xác của mày bọn ta cũng sẽ không lãng phí đầu... Hahaha, lâu lắm rồi mới được ăn bữa thịt thoải mái.”
Những lời của hắn ta khiến ai cũng sởn cả gai ốc, bọn chúng thực sự muốn ăn thịt người!
Mà hắn ta lại nói một cách thản nhiên, giống như trước kia đã từng ăn qua thịt người rồi.
Sự độc ác tới cùng cực thật xứng với danh xưng người sói của bọn chúng.
Diệp Huyền Tần ánh mắt lạnh băng nhìn bọn chúng: "Tôi chọn sẽ khiến các người biến mất khỏi thế giới này!”
Cái quái gì!
Minh Hoàng tức giận: "Chết đến nơi còn khua mỗi múa mép, không biết trời cao đất dày” “Tao đã cho mày cơ hội vẫn không biết nắm lấy, xem ta bọn tao phải tự ra tay rồi. Anh em đầu, bắt thằng đó lại, giết chúng.
Vừa nói, hắn ta vừa dẫn đầu lao về phía Diệp Huyền
Tân. “Dừng tay!” Tiết Mộng Huyền hét lên, lao tới chắn trước mặt Diệp Huyền Tần: "Tất cả dừng tay cho tôi!”
Hắn càng tức giận: "Con điểm thối tha, mẹ kiếp nhà cô, cô là vợ tôi, bây giờ lại đi bảo vệ thằng đàn ông khác. Tạo sẽ giải quyết cô cùng với hắn ta.
Diệp Huyền Tần: "Nếu mày động thủ, tao đảm bảo mày sẽ hối hận! Cô ấy không phải mày muốn động vào là động” “Cái đệch!” Hắn ta chửi thề: "Ở cái thôn này, không có ai mà sáu người chúng ta không thể giết
Tiết Mộng Huyền: "Thật không? Các ngươi dám giết thánh nữ?”
Hắn ta cười đều: "Ý cô là gì? Bớt làm ra vẻ huyền bí ở đây, tôi mới không tin mấy lời ma quỷ của cô. Tiết Mộng Huyền: "Thần y chính là được thánh nữ đặc biệt phải xuống, để chữa bệnh cho lũ trẻ “Anh ấy là người của thánh nữ, thậm chí có thể nói là một nửa chủ nhân. Nếu anh dám động vào người của thánh nữ, thánh nữ sẽ bỏ qua cho anh không?”
Sự hung hăng của hắn ta dường như đã giảm đi một nửa. “Cô đừng có ăn nói bừa bãi, tôi làm sao không biết hắn được thánh nữ phải xuống, các người biết không?” Hắn ta hướng ánh mắt về phía đồng bọn.
Bọn chúng ngẩn ra như khúc gỗ, không chút phản ứng. Hắn ta chế giễu: "Một lũ ngốc!”
Hắn ta không dám chắc rằng những gì Tiết Mộng Huyền nói là thật hay giả, không dám mạo hiểm, thế là quay lại tham vấn Vương Năm: "Vương Năm, mày thấy cô ta đang nói xằng bậy, hay thật có chuyện đó?”
Vương Năm cau mày: "Cái tên này nhìn kĩ thì có vẻ giống một tên thầy thuốc, còn hắn có phải do thánh nữ phải xuống hay không, thực sự không chắc. “Aiiii!” Minh Hoàng đau đầu: "Cái này có vẻ là điều tốt
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng hắn ta là do thánh nữ phải xuống, thì bọn chúng cũng không dám mạo hiểm.
Thánh nữ là người mà chúng không dám đắc tội, không cần thiết vì một người hại tới sinh mệnh của bản thân.
Thấy Vương Năm có vẻ do dự, Tiết Mộng Huyền biết thấy rằng mọi chuyện có khả quan. Cô ta nháy mắt ra hiệu cho Diệp Huyền Tần, muốn anh đóng giả làm người của thánh nữ.
Diệp Huyền Tần không nói nên lời. Đối với anh mà nói, việc này không phải vì Tiết Mộng Huyền thỉnh cầu giúp mình cứu mạng, mà ngược lại chính là cứu lấy mạng sáu người kia. Chỉ cần Minh Hoàng tiến thêm một bước, anh ắt phải ra tay rồi.
Khi Vương Năm, Minh Hoàng đang tiến thoái lưỡng nan, thì đột nhiên một bà cô xông đến. Chính là bà cô trước kia đã từng cầu xin chữa trị cho con bà ta, rõ ràng là hơn 30 tuổi, nhưng bị đày đọa khiến trông giống như hơn 50 tuổi vậy.
Bà ta chen vào đám đông, thở phù một hơi rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần: "Thần y, thần y! Cầu xin anh, hãy cứu lấy những đứa trẻ nhà tôi.” “Chúng nó sắp điện hết rồi, kêu gào không dứt, đang vật lộn vật vã trên giường, đập vào giường đầu nứt toác hết rồi.” “Huhu, thần y, cầu xin anh hãy cứu lấy chúng.
Đám người nghe xong, liền tỏ ra sợ hãi, bàn tán xì xào. “Kêu la, vật lộn, va đập lung tung? Không phải tất cả mấy đứa con chúng ta cũng chung một tình trạng hay sao?" "Đúng thế, trước đây làm gì có đứa nào có triệu chứng như thế” “Có phải là bệnh tình của chúng nặng thêm rồi không? Vậy mới diễn ra tình trạng như thế này.” “Khả năng lớn là nếu con của chúng ta không được chữa trị, thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện triệu chứng này?” “Anh ta là thần y mà thánh nữ phải xuống, nhất định sẽ cứu lấy con của chúng ta!”
“Đương nhiên rồi, xác của mày bọn ta cũng sẽ không lãng phí đầu... Hahaha, lâu lắm rồi mới được ăn bữa thịt thoải mái.”
Những lời của hắn ta khiến ai cũng sởn cả gai ốc, bọn chúng thực sự muốn ăn thịt người!
Mà hắn ta lại nói một cách thản nhiên, giống như trước kia đã từng ăn qua thịt người rồi.
Sự độc ác tới cùng cực thật xứng với danh xưng người sói của bọn chúng.
Diệp Huyền Tần ánh mắt lạnh băng nhìn bọn chúng: "Tôi chọn sẽ khiến các người biến mất khỏi thế giới này!”
Cái quái gì!
Minh Hoàng tức giận: "Chết đến nơi còn khua mỗi múa mép, không biết trời cao đất dày” “Tao đã cho mày cơ hội vẫn không biết nắm lấy, xem ta bọn tao phải tự ra tay rồi. Anh em đầu, bắt thằng đó lại, giết chúng.
Vừa nói, hắn ta vừa dẫn đầu lao về phía Diệp Huyền
Tân. “Dừng tay!” Tiết Mộng Huyền hét lên, lao tới chắn trước mặt Diệp Huyền Tần: "Tất cả dừng tay cho tôi!”
Hắn càng tức giận: "Con điểm thối tha, mẹ kiếp nhà cô, cô là vợ tôi, bây giờ lại đi bảo vệ thằng đàn ông khác. Tạo sẽ giải quyết cô cùng với hắn ta.
Diệp Huyền Tần: "Nếu mày động thủ, tao đảm bảo mày sẽ hối hận! Cô ấy không phải mày muốn động vào là động” “Cái đệch!” Hắn ta chửi thề: "Ở cái thôn này, không có ai mà sáu người chúng ta không thể giết
Tiết Mộng Huyền: "Thật không? Các ngươi dám giết thánh nữ?”
Hắn ta cười đều: "Ý cô là gì? Bớt làm ra vẻ huyền bí ở đây, tôi mới không tin mấy lời ma quỷ của cô. Tiết Mộng Huyền: "Thần y chính là được thánh nữ đặc biệt phải xuống, để chữa bệnh cho lũ trẻ “Anh ấy là người của thánh nữ, thậm chí có thể nói là một nửa chủ nhân. Nếu anh dám động vào người của thánh nữ, thánh nữ sẽ bỏ qua cho anh không?”
Sự hung hăng của hắn ta dường như đã giảm đi một nửa. “Cô đừng có ăn nói bừa bãi, tôi làm sao không biết hắn được thánh nữ phải xuống, các người biết không?” Hắn ta hướng ánh mắt về phía đồng bọn.
Bọn chúng ngẩn ra như khúc gỗ, không chút phản ứng. Hắn ta chế giễu: "Một lũ ngốc!”
Hắn ta không dám chắc rằng những gì Tiết Mộng Huyền nói là thật hay giả, không dám mạo hiểm, thế là quay lại tham vấn Vương Năm: "Vương Năm, mày thấy cô ta đang nói xằng bậy, hay thật có chuyện đó?”
Vương Năm cau mày: "Cái tên này nhìn kĩ thì có vẻ giống một tên thầy thuốc, còn hắn có phải do thánh nữ phải xuống hay không, thực sự không chắc. “Aiiii!” Minh Hoàng đau đầu: "Cái này có vẻ là điều tốt
Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng hắn ta là do thánh nữ phải xuống, thì bọn chúng cũng không dám mạo hiểm.
Thánh nữ là người mà chúng không dám đắc tội, không cần thiết vì một người hại tới sinh mệnh của bản thân.
Thấy Vương Năm có vẻ do dự, Tiết Mộng Huyền biết thấy rằng mọi chuyện có khả quan. Cô ta nháy mắt ra hiệu cho Diệp Huyền Tần, muốn anh đóng giả làm người của thánh nữ.
Diệp Huyền Tần không nói nên lời. Đối với anh mà nói, việc này không phải vì Tiết Mộng Huyền thỉnh cầu giúp mình cứu mạng, mà ngược lại chính là cứu lấy mạng sáu người kia. Chỉ cần Minh Hoàng tiến thêm một bước, anh ắt phải ra tay rồi.
Khi Vương Năm, Minh Hoàng đang tiến thoái lưỡng nan, thì đột nhiên một bà cô xông đến. Chính là bà cô trước kia đã từng cầu xin chữa trị cho con bà ta, rõ ràng là hơn 30 tuổi, nhưng bị đày đọa khiến trông giống như hơn 50 tuổi vậy.
Bà ta chen vào đám đông, thở phù một hơi rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần: "Thần y, thần y! Cầu xin anh, hãy cứu lấy những đứa trẻ nhà tôi.” “Chúng nó sắp điện hết rồi, kêu gào không dứt, đang vật lộn vật vã trên giường, đập vào giường đầu nứt toác hết rồi.” “Huhu, thần y, cầu xin anh hãy cứu lấy chúng.
Đám người nghe xong, liền tỏ ra sợ hãi, bàn tán xì xào. “Kêu la, vật lộn, va đập lung tung? Không phải tất cả mấy đứa con chúng ta cũng chung một tình trạng hay sao?" "Đúng thế, trước đây làm gì có đứa nào có triệu chứng như thế” “Có phải là bệnh tình của chúng nặng thêm rồi không? Vậy mới diễn ra tình trạng như thế này.” “Khả năng lớn là nếu con của chúng ta không được chữa trị, thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện triệu chứng này?” “Anh ta là thần y mà thánh nữ phải xuống, nhất định sẽ cứu lấy con của chúng ta!”
Bình luận truyện