Chiến Thần Phong Vân

Chương 2388



Chương 2388:

 

Là mình nhìn nhầm mà phải không? Đây là khuôn mặt này… đây là anh trai của mình, Diệp Huyền Tần đẹp trai ngời ngời đây mà! Là anh ấy, đúng vậy, chính là anh ấy.

 

Anh ấy thực sự đã đến đây rồi này. Anh ấy thực sự đến tìm tôi rồi này.

 

Trong nháy mắt, trong lòng Tiểu Bát như nổi lên sóng to gió lớn, xúc động đến nỗi phát khóc.

 

Khoảnh khắc này đối với Tiểu Bát mà nói, nó nhìn thấy Diệp Huyền Tần không khác gì nhìn thấy một người ngoài hành tinh, rất kích động và kinh ngạc!

 

Phù phù!

 

Theo bản năng, Tiểu Bát quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần, giọng nói của nó cực kỳ nghẹn ngào. “Anh ơi… anh đến rồi!”

 

“Ngự Long Vệ Tiểu Bát, xin kính cần nghênh đón anh lớn đến đây!” Diệp Huyền Tần là một trong số ít người có đủ tư cách để gọi Tiểu Bát gọi là “anh”.

 

Diệp Huyền Tần liếc nhìn Tiểu Bát với ánh mất hứng hờ, lạnh nhạt và nói, “Thằng nhóc, cậu đã béo lên không ít so với trước đây đấy.”

 

Tiểu Bát mặt đỏ tía tai: “Anh, em… thật có lỗi với anh quá, em không nghe lời anh, cố gắng giảm cân.”

 

“Trong tương lai… Nhất định sau này em sẽ giảm cân.”

 

Được.

 

Diệp Huyền Tần dập tắt điếu thuốc đang hút, đi tới chỗ ghế ông chủ: “Đứng lên đi.”

 

Vâng, vâng.

 

Tiểu Bát vội vàng đứng dậy và cúi người, đi theo sau lưng Diệp Huyền Tần. Chờ khi Diệp Huyền Tần ngồi ở trên ghế của ông chủ,

 

Tiểu Bát cúi nửa người, đứng đợi ở một bên, một đứa em trai nhanh nhẹn, hoạt bát.

 

Lúc này, Vương Chấn Nam, Lý Bảo Khánh và cả đám người ở đó đều trợn tròn hai mắt, chết lặng. Xong đời rồi, con mẹ nó, chắc là không nhìn nhầm đâu nhí.

 

Anh lớn của bọn họ, Tiểu Bát, người đã khiến cả một vùng thành phố Địa Hạ phải, tôn sùng là thần thánh, vậy mà giờ phút này, Tiểu Bát thực sự đang kh lưng và cúi đầu trước Diệp Huyền Tần, nhanh nhẹn không khác gì một chủ con trông nhà vâng lời

 

Đây là một trò đùa quốc tế gì vậy. Rốt cuộc, lai lịch của cái người đàn ông chết tiệt này là gì đây?

 

Cả đám người bắt đầu cảm thấy đau “bí”, và bọn họ đã nhận ra rằng bọn họ dẫm phải cứt chó rồi.

 

Lý Bảo Khánh dường như quá sợ hãi, bị dọa cho ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Còn Vương Chấn Nam thì hai chân cũng mềm nhũn ra, thở hổn hển rồi ngồi sụp xuống đất.

 

Diệp Huyền Tần nói: “Tiểu Bát, tôi nghe nói rằng nhóc con cậu đạt được danh hiệu người anh hùng chính nghĩa sao?”

 

Tiểu Bát lại bị dọa sợ, cả người run rẩy: “Anh à, anh… anh lại đang trêu đùa gì em vậy, có anh ở đây, em nào dám tự xưng là người anh hùng”

 

“Đây chỉ là cái mấy người bạn qua đường gọi linh tinh vậy thôi, không thể coi là thật được. Anh không cần quan tâm đến chuyện đó đâu.”

 

Bạn bè qua đường?

 

Ánh mắt của Diệp Huyền Tần càng trở nên sắc hơn: “Bây giờ cậu còn liên quan đến một vùng Địa Hạ nữa sao?”

 

Tiểu Bát bị ánh mắt của Diệp Huyền Tần làm cho hoảng sợ, vội vàng quỳ sụp xuống đất: “Thưa anh, anh hiểu lầm rồi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

 

“Anh không biết sao, vùng Đại Hạ ở thành phố này thực sự rất lộn xộn, khi nam bá nữ, đàn áp mọi người, hành động độc đoán, cướp giật bóc lột, không bỏ qua bất cứ chuyện độc ác nào.”

 

“Thật không may, hết lần này đến lần khác, bọn họ vẫn là thông đồng với nhau, không có ai quản lý được bọn họ. Có thể nói an ninh trật tự ở đây vô cùng hỗn loạn, so với một trăm năm trước cũng không khác là bao. “Thỉnh thoảng, bọn xã hội đen lại đến đây để gây sự với chúng em. Em chỉ có thể xây dựng quan hệ và đàm phản với bọn họ.”

 

“Khi em tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn thì em phát hiện ra mặt đen tối của bọn họ, biết được họ đã làm bao nhiêu điều tồi tệ khiến cho mọi người phải phẫn nộ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện