Chiến Thần Phong Vân
Chương 812: Làm loạn tang lễ
Sau khi anh đốt hương xong, liền tiện tay ném ngay dưới chân.
“Lão già họ Mộ à, lăn ra ngửi nhang này, ông đây có vài câu muốn nói với lão.”
“Anh em của tôi còn chưa được yên nghỉ, sao lão có thể an ổn nhập quan được chứ?”
“Coi như thằng con của lão cũng biết điều, chủ động đào lão từ trong quan tài ra, bớt không ít phiền phức cho ông đây.”
“Kế hoạch ban đầu của ông đây là, muốn lão khiêng quan tài cho anh em của ông, nhập liệm một lần nữa, rồi tự sát tạ tội.
Nhưng mà, lão đã chết mất rồi, vậy thì để cho thẳng con của ông làm tất cả những “Đương nhiên, lão cũng không thể trốn thoát khỏi trừng phạt đâu…Ông đây liền phạt lão phơi dưới trời nắng gắt này bảy ngày!”
Nói xong, Diệp Huyền Tân phá hủy linh cửu.
Trong nháy mắt, ánh mặt trời gay gắt như lửa bao phủ lấy quan tài!
Đám đông vỡ òal Ngạo mạn, càn quấy, láo xượ!
c Anh giẫm tắt hương, là cực kỳ bất kính đối với người chết!
Phá hoại linh cửu rồi phơi quan tài dưới nắng gắt, càng là trắng trợn khiêu khích với nhà họ Mộ.
Nếu như nhà họ Mộ không dùng hết sức mạnh của cả nhà để chơi chết anh ta, thì sau này sẽ trở thành trò cười rồi.
Quả nhiên, hai mắt của Mộ Quân Thiếu đỏ ngầu, sắc mặt xám xanh!
Cho dù anh ta có vắt nát óc, cũng không ngờ được Diệp Huyền Tần sẽ điên cuồng đến mức này!
Đây là xem nhà họ Mộ của anh ta như quả hồng mềm mà bóp.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa có xong!
Độc Lang ném cỗ quan tài mà anh ta đang vác trên vai xuống dưới chân của Mộ Quân Thiếu rầm một cái.
Mặt đất cũng khế rung chuyển theo.
“Mộ Quân Thiếu, đây là quà mà anh của †ao tặng mày.”
“Ngày giỗ của anh em tao, mày phải tự sát tạ tội, nhà họ Mộ của mày cũng sắp phá sản đóng cửa rồi, đến lúc đó có lẽ ngay cả quan tài cũng mua không nỗi đâu.”
“Cỗ quan tài này tặng cho mày, tránh cho mày phơi thây dã ngoại!”
“Mẹ nó!”
Mộ Quân Thiếu có chút điên lên rồi: “Mau, dựng lại linh cữu lên mau.”
“Bố à, con trai bất hiếu, để cho kẻ gian đến quấy rầy người nghỉ ngơi.”
“Bố cứ yên tâm, con sẽ bắt hai người này tự mình xuống dưới nói xin lỗi với người!”
Những người trong đội di dời mộ lập tức muốn dựng lại linh cữu!
Độc Lang giậm mạnh chân: “Tôi xem ai dám!”
Cả người anh ta toát ra khí thế cực mạnh mẽ, trực tiếp khiến cho những người dời mộ khiếp sợ.
Có điều, đội dỡ mộ cũng không dám làm trái lệnh của Mộ Quân Thiếu, kiên trì bước đi lên.
Tự tìm chết!
Độc Lang vô cùng giận dữ, lao đến bên người của tên đầu lĩnh, túm lấy cánh tay anh †a mà dùng sức vung mạnh.
Tên đầu lĩnh bị ném thẳng ra xa mười mấy mét, cuối cùng đụng gãy một cái cây to cỡ một cái bát.
Con sói mạnh như trâu nghé, là Độc Lang.
Hit!
Sức lực của tên này thật lớn!
Mộ Quân Thiếu cười lạnh: “Đấu sức mạnh sao? Vậy tao tìm người đến so sức mạnh với mày”
“Bát Đại Kim Cương, đi ra!”
Trong đội ngũ đưa tang, tám người đàn ông to cao vạm vỡ bước ra, đứng thành một hàng đi về phía về này.
Mỗi người bọn họ đều lưng hùm vai gấu, tứ chỉ cứng cáp, giống như tám ngọn núi nhỏ di động!
“Bát Đại Kim Cương, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nghe nói, Bát Đại Kim Cương này, đều xuất thân từ lính đặc chủng, là bảo vật trấn nhà của nhà họ Mộ.
Hàng năm nhà họ Mộ chỉ cho bọn họ ba nghìn tỷ!
Mà bọn họ cũng báo đáp hậu hĩnh cho nhà họ Mộ: Những chuyện bất công của nhà họ Mộ, đều được bọn họ giành lại công bằng!
Nhà họ Mộ điều động đến cỗ máy giết người này, hai người kia gặp phải xui xẻo rồi!
Mộ Quân Thiếu hung ác nói: “Đi đi, giết bọn họ cho tôi.”
“Không, phế bỏ tay chân, tôi muốn tự tay giết bọn nó”
Bát Đại Kim Cương gật đầu.
Diệp Huyền Tân không một chút lo lắng, thậm chí còn bĩnh hút điếu thuốc: “Độc Lang, giải quyết hết mấy con thỏ nhỏ này đi, không cần đến tôi ra tay đúng chứ.”
Độc Lang cười cười: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy tám,…
“Anh, cho em mười sáu giây.”
Diệp Huyền Tần hơi không vừa lòng: “Thực hiện trong mười bốn giây thôi!”
Độc Lang cần răng: “Được rồi, em sẽ cố gắng vậy!”
“Lão già họ Mộ à, lăn ra ngửi nhang này, ông đây có vài câu muốn nói với lão.”
“Anh em của tôi còn chưa được yên nghỉ, sao lão có thể an ổn nhập quan được chứ?”
“Coi như thằng con của lão cũng biết điều, chủ động đào lão từ trong quan tài ra, bớt không ít phiền phức cho ông đây.”
“Kế hoạch ban đầu của ông đây là, muốn lão khiêng quan tài cho anh em của ông, nhập liệm một lần nữa, rồi tự sát tạ tội.
Nhưng mà, lão đã chết mất rồi, vậy thì để cho thẳng con của ông làm tất cả những “Đương nhiên, lão cũng không thể trốn thoát khỏi trừng phạt đâu…Ông đây liền phạt lão phơi dưới trời nắng gắt này bảy ngày!”
Nói xong, Diệp Huyền Tân phá hủy linh cửu.
Trong nháy mắt, ánh mặt trời gay gắt như lửa bao phủ lấy quan tài!
Đám đông vỡ òal Ngạo mạn, càn quấy, láo xượ!
c Anh giẫm tắt hương, là cực kỳ bất kính đối với người chết!
Phá hoại linh cửu rồi phơi quan tài dưới nắng gắt, càng là trắng trợn khiêu khích với nhà họ Mộ.
Nếu như nhà họ Mộ không dùng hết sức mạnh của cả nhà để chơi chết anh ta, thì sau này sẽ trở thành trò cười rồi.
Quả nhiên, hai mắt của Mộ Quân Thiếu đỏ ngầu, sắc mặt xám xanh!
Cho dù anh ta có vắt nát óc, cũng không ngờ được Diệp Huyền Tần sẽ điên cuồng đến mức này!
Đây là xem nhà họ Mộ của anh ta như quả hồng mềm mà bóp.
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa có xong!
Độc Lang ném cỗ quan tài mà anh ta đang vác trên vai xuống dưới chân của Mộ Quân Thiếu rầm một cái.
Mặt đất cũng khế rung chuyển theo.
“Mộ Quân Thiếu, đây là quà mà anh của †ao tặng mày.”
“Ngày giỗ của anh em tao, mày phải tự sát tạ tội, nhà họ Mộ của mày cũng sắp phá sản đóng cửa rồi, đến lúc đó có lẽ ngay cả quan tài cũng mua không nỗi đâu.”
“Cỗ quan tài này tặng cho mày, tránh cho mày phơi thây dã ngoại!”
“Mẹ nó!”
Mộ Quân Thiếu có chút điên lên rồi: “Mau, dựng lại linh cữu lên mau.”
“Bố à, con trai bất hiếu, để cho kẻ gian đến quấy rầy người nghỉ ngơi.”
“Bố cứ yên tâm, con sẽ bắt hai người này tự mình xuống dưới nói xin lỗi với người!”
Những người trong đội di dời mộ lập tức muốn dựng lại linh cữu!
Độc Lang giậm mạnh chân: “Tôi xem ai dám!”
Cả người anh ta toát ra khí thế cực mạnh mẽ, trực tiếp khiến cho những người dời mộ khiếp sợ.
Có điều, đội dỡ mộ cũng không dám làm trái lệnh của Mộ Quân Thiếu, kiên trì bước đi lên.
Tự tìm chết!
Độc Lang vô cùng giận dữ, lao đến bên người của tên đầu lĩnh, túm lấy cánh tay anh †a mà dùng sức vung mạnh.
Tên đầu lĩnh bị ném thẳng ra xa mười mấy mét, cuối cùng đụng gãy một cái cây to cỡ một cái bát.
Con sói mạnh như trâu nghé, là Độc Lang.
Hit!
Sức lực của tên này thật lớn!
Mộ Quân Thiếu cười lạnh: “Đấu sức mạnh sao? Vậy tao tìm người đến so sức mạnh với mày”
“Bát Đại Kim Cương, đi ra!”
Trong đội ngũ đưa tang, tám người đàn ông to cao vạm vỡ bước ra, đứng thành một hàng đi về phía về này.
Mỗi người bọn họ đều lưng hùm vai gấu, tứ chỉ cứng cáp, giống như tám ngọn núi nhỏ di động!
“Bát Đại Kim Cương, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Nghe nói, Bát Đại Kim Cương này, đều xuất thân từ lính đặc chủng, là bảo vật trấn nhà của nhà họ Mộ.
Hàng năm nhà họ Mộ chỉ cho bọn họ ba nghìn tỷ!
Mà bọn họ cũng báo đáp hậu hĩnh cho nhà họ Mộ: Những chuyện bất công của nhà họ Mộ, đều được bọn họ giành lại công bằng!
Nhà họ Mộ điều động đến cỗ máy giết người này, hai người kia gặp phải xui xẻo rồi!
Mộ Quân Thiếu hung ác nói: “Đi đi, giết bọn họ cho tôi.”
“Không, phế bỏ tay chân, tôi muốn tự tay giết bọn nó”
Bát Đại Kim Cương gật đầu.
Diệp Huyền Tân không một chút lo lắng, thậm chí còn bĩnh hút điếu thuốc: “Độc Lang, giải quyết hết mấy con thỏ nhỏ này đi, không cần đến tôi ra tay đúng chứ.”
Độc Lang cười cười: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy tám,…
“Anh, cho em mười sáu giây.”
Diệp Huyền Tần hơi không vừa lòng: “Thực hiện trong mười bốn giây thôi!”
Độc Lang cần răng: “Được rồi, em sẽ cố gắng vậy!”
Bình luận truyện