Chiết Đại

Chương 17: 17: Trường An 1




“Các ngươi nghe gì chưa? Lúc trước Cửu hoàng tử đã chết nay lại có thể quay về Trường An!”“Có thật không?”“Ta nghe lén chuyện này ở lầu trên đó.”“Nửa năm trước Cửu hoàng tử bị Thái Tử cùng tội phản nghịch nên ra lệnh hành quyết! Lúc đó chuyện này xôn xao rất lớn, ta nghe nói Cửu hoàng tử là người rất lương thiện, lúc đó ta không tin ngài ấy sẽ làm phản….”“Ta đây nào biết? Đều là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ như chúng ta làm sao biết……”Chuyến này xem ra nàng cũng đã hiểu, hóa ra nơi Nhữ Thành chỉ là một vũng bùn nhỏ nhắn.Một thuyền người, nói hoa hoè loè loẹt, đủ loại người, nếu là chuyện nhà, nàng liền dựng lỗ tai nghe, nếu chuyện khó nghe, nàng liền đi đến boong tàu hóng gió.Thường xuyên qua lại, hán tử ở đây đều biết người ngủ ở góc nhỏ là “Lang quân” ẻo lả hàng thật giá thật.Tuổi không lớn, lớn lên không tồi, rất đáng giá.Có mấy người đã đánh chủ ý lên người nàng, tự biên tự diễn bước đến lôi kéo làm quen với nàng, làm đủ mọi cách để nàng hòa nhập với họ, nàng nói thân thích có mở tửu lầu ở Trường An, lần này đến đấy là ở nhờ họ hàng.“Tiểu lang quân như ngươi không tồi, đến lúc đó đi theo chúng ta đi, cũng không tồi lắm!”Người bắt chuyện cùng Đại Tranh là lang quân quen thuộc, Đại Tranh có ấn tượng với hắn ta, hắn ta rất thích yên tĩnh ngồi nghe đám người đó nói chuyện trên trời dưới đất.Có lẽ hắn là người tốt, nhưng có lẽ không phải.Rất giống với Lan Cửu, thậm chí nếu hắn muốn, thì hắn có thể cho người khác thấy được hắn chính là một lang quân lương thiện nhất thế giới này.Hắn là người khó đoán.Cho nên trải qua chuyện của Lan Cửu, Đại Tranh cũng học được cách đóng lòng.Lời bọn họ nói nàng chỉ tin một nửa.Quả nhiên, trước một đêm đến Trường An, vị lang quân kia đã bắt đầu khuyên Đại Tranh rời thuyền cùng họ, họ nói mình nghe được tin, có một con đường đi Trường An rất gần.Đại Tranh đương nhiên không muốn, nàng lấy đại cái cớ rồi bỏ qua.Tối nay, Đại Tranh ôm lấy tay nải, không dám rời khỏi chỗ này nửa bước, nàng phá lệ ở cùng đám người, nàng sợ họ thừa dịp đêm khuya yên tĩnh rồi xuống tay với nàng.Không ngờ lại xảy ra thật, tới nửa đêm, có một chuyện khó giải quyết đã xảy ra.Bởi vì lo lắng đề phòng, nên nàng căn bản không ngủ được, lúc này nàng nghe được tiếng cãi nhau ầm ĩ ở boong tàu, thậm chí còn có tiếng kiếm va vào nhau.Kết quả, vậy mà bọn họ lại là hải tặc!Trong lúc đó, tầng dưới loạn vô cùng, nàng bị kẹp trong đám người đang nghĩ cách chạy trốn, lại không ngờ bây giờ bên kia, mấy hán tử kia vẫn còn ý định đưa nàng đi.Đám đông hỗn loạn, đánh giáp lá cà, nơi nơi đều là tiếng cầu cứu, tiến thoái lưỡng nan gian, Đại Tranh lựa chọn nhảy xuống.Nàng biết bơi, rất nhanh đã ôm được một cành cây, nước làm cành cây trôi ngày càng xa, rất nhanh Đại Tranh đã mất ý thức.Không biết qua bao lâu, cơ thể lạnh lẽo tìm được hơi ấm.Nàng mở mắt, còn chưa mở hoàn toàn thì đã nghe thấy giọng nói dễ nghe nhưng vội vàng: “Tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”Ngay sau đó, nàng ngửi được mùi phấn mặt đang tiến lại gần: “Mạng tiểu thư thật lớn, nếu là người khác thì có lẽ đã….”Lúc này nàng ta mới nhìn rõ, người trước mặt đang tò mò nhìn nàng, người này là nữ tử có tướng mạo động lòng người.Nhìn qua đỉnh đầu nàng ta, là màu đỏ thẳm của đỉnh thuyền, lò nướng ấm áp, làm cho cả khoang thuyền cũng ấm theo.Khiến nàng cứ tưởng như đang ở trong tranh.“Nơi này là……?”“Tiểu thư, đây là thuyền của ta.” Một nữ nhân lớn tuổi hơn so với nàng, trọg tay cầm lò sưởi cầm tay đưa cho nàng và nói: “Tỷ muội bọn ta đang định đến Trường An lập nghiệp, không biết tiểu thư tên gì? Là gặp chuyện gì đó nên mới phải chạy trốn, hay là muốn đi nơi nào?!”Người lương thiện luôn từ chỗ chết đi ra, đều là nữ tử, đáy lòng Đại Tranh chưa từng bài xích.


Cũng cảm thấy những người trên thuyền đều giống nhau, đều muốn làm chuyện xấu với nàng.Vì thé, nàng giải thích kể về việc bản thân cứu một nam nhân.

Lại bị nam nhân phản bội, bất đắc dĩ phải trốn đi.Sau khi nghe Đại Tranh nói xong, các nàng ấy đều lộ ra biểu cảm đồng tình: “Thế gian này vẫn còn rất nhiều chuyện xấu, điều Tranh nương đều là điều chúng ta không làm được.

Sau này cứ gọi ta là Triệu Nhị nương, không thì cùng đi theo bọn ta đến Trường An đi, nếu không chê thì ngươi có thể ở cùng bọn ta.”“Chúng ta không có lương tịch.


Sợ là về sau sẽ bất lợi với con đường làm quan của ngươi.”“Sao lại ghét bỏ chứ.


Ta không có tư cách nói người khác.” Đại Tranh lắc đầu, nàng há miệng thảo dốc, gương mặt Lan Cửu lại xuất hiện trước mặt nàng, hắn hư tình giả ý, nàng đem vận mệnh nuốt vào trong bụng: “Các vị nương tử đại ân đại Đức này, Đại Tranh sẽ không bao giờ quên, nếu về sau Đại Tranh có sự nghiệp, nhất định sẽ giúp các vị nương sử thoát khỏi nghèo khổ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện