Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
Chương 15
Từ Tử Kỳ ở trong phòng làm việc xoa huyệt thái dương của mình, mỗi lần gặp chuyện gì có liên quan đến Nguyên Họa, đều làm cho nàng cảm thấy khó giải quyết.
Nguyên Họa vui rạo rực quay về bàn làm việc của mình, nhìn văn kiện trên bàn đều xử lý xong hết rồi, giờ tan sở cũng đến rồi, cầm túi nhỏ của mình liền đi ra khỏi cao ốc Từ thị, bắt xe, vội đi đến nhà Từ Kiều, cũng đã hơn nữa tháng không cùng Từ Kiều gặp mặt.
Ở trên xe gọi một cú điện thoại cho Từ Kiều, nói tối nay đến ăn ké nhà nàng.
Từ Kiều không có vấn đề gì, dù gì hiện tại nàng cũng ở một mình, Nguyên Họa muốn tới thì để nàng tới đi, cũng náo nhiệt một chút.
Lúc Nguyên Họa đến nhà trọ độc thân của Từ Kiều, liền chậc chậc tán thưởng.
Nguyên Họa cũng muốn ở bên ngoài một mình, có một nhà trọ nho nhỏ như thế. Chỉ là Nguyên ba Nguyên mẹ chết sống không chịu, đặc biệt là Nguyên ba, dám đem cả thảm án nữ sinh độc thân ở bên ngoài xảy ra năm năm trước ra nói. Nói xong Nguyên Họa đúng là đem ý nghĩ này bỏ đi, còn bị Từ Kiều cười nhạo một phen.
Nguyên Họa cũng là bất đắc dĩ, trong năm năm chỉ phát sinh một lần bất trắc đó, Nguyên ba liền lấy cái đó làm tài liệu giáo dục Nguyên Họa.
Nhìn thấy cuộc sống độc thân của Từ Kiều thật thoải mãi, trong lòng thật bi ai a. Nghĩ lại thế nào cũng muốn dọn ra ngoài ở, không được khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Nguyên ba Nguyên mẹ một lần nữa.
“A kiều, gần đây mày bận gì sao?” Nguyên Họa vào cửa liền hỏi.
“Không có việc gì làm, làm nhân viên chính phủ thật nhàm chán.” Từ Kiều cảm thấy công việc này của mình rất nhàm chán, ổn định thì ổn định thật, chỉ là thiếu khuyết ý chí tiến thủ.
Tuổi tác của nàng thật đúng là không thích hợp đi làm công việc nhàm chán như thế, Từ Kiều đột nhiên có chút hối hận, sớm biết rằng trước đây nên giống như Nguyên Họa làm việc như bây giờ thì đúng là lựa chọn chính xác nhất đời nàng.
Nguyên Họa cười gian xảo, nàng đã sớm biết sẽ như vậy. Cho nên lúc đầu sống chết không chịu để Nguyên ba Nguyên mẹ sắp xếp làm việc trong chính phủ.
Từ Kiều liếc mắt Nguyên Họa đang trong trạng thái tiểu nhân đắc chí, rất muốn đi đến ném nàng ra ngoài cửa sổ. Bỏ mặc nàng, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Nguyên Họa theo sau đi vào phòng bếp, thấy Từ Kiều một tay đè thịt heo, một tay cầm dao, xuống tay rất mạnh a, tức giận đều trút lên thịt heo. Nguyên Họa nuốt nuốt nước miếng, rụt cổ, xám xịt rút về trên ghế sô pha xem kịch truyền hình.
Phòng bếp còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh lạch cạch, Nguyên Họa nhớ tới ánh mắt độc ác kia của Từ Kiều, sợ đến đem cái gối ôm thật chặt. Ai u, A Kiều a, Tao yêu mày, mày đừng kích động a! Ở trong lòng vì mình yên lặng cầu nguyện.
Từ Kiều nấu xong cơm nước mới mời Nguyên tiểu thư đến dùng cơm, chỉ là xem ánh mắt của Nguyên đại tiểu thư, giống như Nguyên Họa là tiểu thư kiêu ngạo khi dễ tiểu nha đầu, ánh mắt ai oán kia a, sợ đến nổi Nguyên Họa chỉ biết cúi đầu liều mạng bới cơm.
Không dám ngẩng đầu nhìn tiểu nha hoàn Từ Kiều còn đang nổi giận cùng ghen tị.
Nguyên Họa hoảng hốt ăn cơm xong, cầm lấy túi, hô ~~ một tiếng, để lại một câu, “A kiều, tao về nha, há há.” Như một làn khói bỏ chạy.
Chạy xuống lầu, mới thở dài một hơi, vuốt vuốt ngực mình nói “Ai, làm mình sợ muốn chết.”
Nguyên Họa chen lên xe buýt, ngồi về nhà, trong nhà không có ai, cầm lấy áo ngủ tới toilet tắm rửa một cái mới trở lại trong phòng ngủ nằm xuống, vùi đầu liền trực tiếp ngủ thiếp đi.
Từ Tử Kỳ tan việc, liền trở về nhà, nhìn ngôi nhà trống trải quạnh quẽ, không có một chút ấm áp, đột nhiên cũng nhớ tới gương mặt của đứa nhóc Nguyên Họa kia, lắc đầu một cái, đem hình ảnh của Nguyên Họa vứt ra khỏi đầu. Một lúc lâu mới khẽ thở dài một hơi.
Đứng ở trên ban công, nhìn cảnh đêm đô thị, hóng gió, ôm chặc thân thể của mình.
Ngày thứ hai Nguyên Họa dậy thật sớm, đến công ty.
Đây chính là lần đầu tiên nàng sớm như vậy đã đi đến công ty, có chút hơi đắc ý, đang suy nghĩ xem nên làm việc gì chợt nghe trong phòng làm việc của Từ Tử Kỳ có động tĩnh, tưởng là ăn trộm, liền lén lút đi tới cạnh cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong thăm dò, thấy Từ Tử Kỳ đang ngồi ở bàn làm việc cúi đầu mím môi công tác.
Nguyên Họa nhìn đồng hồ trên tay, mới hơn bảy giờ hơn, lúc mình đến cũng mới bảy giờ, nói cách khác Từ Tử Kỳ trước bảy giờ đã ở trong công ty rồi. Nguyên Họa đột nhiên cảm thấy kính nể Từ Tử Kỳ, không nghĩ phú nhị này* đại làm việc bán mạng như vậy.
* chỉ người giàu có.
Nhìn một hồi, Nguyên Họa muốn đóng cửa lại, lui ra ngoài. Từ Tử Kỳ nghe được động tĩnh ở cửa, nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Họa đang rút đầu về, lên tiếng nói “Nguyên Họa à? Vào đi.”
Nguyên Họa bỉu môi, tiến vào. Nàng nghĩ động tác của mình thực sự rất nhẹ, sao còn quấy rầy đến Từ tổng giám đốc đây?
Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa thì liền cảm thấy vui vẻ, tối hôm qua nàng một đêm đều ngủ không ngon, cho nên trời còn chưa sáng đã đến công ty, không ngờ tới sớm như vậy đã gặp được Nguyên Họa, ở trong mắt nàng Nguyên Họa không phải là một nhân viên tốt, sớm như vậy đã đi làm, thật đúng là dọa nàng giật mình.
Nguyên Họa có cảm giác như là trộm bị bắt được, cười nhạo đi tới trước mặt của Từ Tử Kỳ, nhìn Từ Tử Kỳ, im lặng không nói.
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa, suy nghĩ một chút, mới lên tiếng “Cô tại sao sớm như vậy đã đi làm rồi a?”
Nguyên Họa chẳng biết nói như thế nào, đúng là sớm như vậy đến công ty, kỳ thực mình cũng thật kinh ngạc. Nên lựa chọn im lặng không trả lời.
Từ Tử Kỳ cũng không để ý Nguyên Họa chưa trả lời vấn đề của nàng, mà là đứng lên đi tới Nguyên Họa trước mặt, cúi người nói “Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn sáng đi.” (cúi người xuống nói đó mấy bạn -__- giống nói chuyện với bạn nhỏ quá:v)
Nguyên Họa nghe những lời này xong, trợn to mắt nhìn Từ Tử Kỳ, đúng là không nghĩ ra, Từ Tử Kỳ cô sao lại có ý tốt như vậy, cô đói bụng thì đi ăn đi, vì sao phải kêu một nhân viên nhỏ như tôi theo làm nền a. Suy nghĩ lại một chút mỗi lần mình bị Từ Tử Kỳ làm phiền thì không ngừng gặp vận rủi, nghĩ đến liền bắt đầu thấy rét run. Vội vàng nói “Tôi ăn rồi, không đi đâu. Hì hì..” Tội lỗi a!
Từ Tử Kỳ chớp chớp mắt, nàng không nghĩ tới Nguyên Họa sẽ cự tuyệt nàng, có chút không vui. Thanh âm chợt thấp vài độ nói “Cô không đi, tôi từ đi. Hừ...”
Lắc mông bỏ đi, để lại Nguyên Họa một người ở trong phòng làm việc đổ mồ hôi lạnh. Xoay người chạy đi theo.
“Cô chờ tôi một chút a, này này...” Nguyên Họa hướng thang máy chạy đi, động tác vẫn chậm một bước, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lòng của Nguyên Họa liền lạnh. Ai... mỹ nữ này thực sự là thật khó hầu hạ, ấn nút thang máy khác, chờ cửa thang máy lại từ từ mở ra, đi vào, ấn nút lầu 1.
Nguyên Họa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy Từ Tử Kỳ cách đó không xa đang tức giận đi về phía trước, thở dài một hơi, đuổi theo.
“Tôi nói cô chờ tôi một chút có được hay không?” Nguyên Họa kéo tay Từ Tử Kỳ nói.
“ Không phải cô nói không đi sao?” Từ Tử Kỳ cười gian xảo.
Đáng thương Nguyên Họa lại bị hồ ly đùa bỡn, có chút buồn bực, nễ mặt người ta là áo cơm phụ mẫu của mình a, cũng chỉ có thể nén giận.
Hơn nữa, sáng sớm thật đúng là chưa ăn cái gì, bây giờ bụng cũng thật đói.
Buông tay bàn tay kéo Từ Tử Kỳ, hướng cửa hàng bán điểm tâm đối diện bên đường đi đến.
Đi đến quán đối diện liền ngồi xuống, Nguyên Họa kêu một chén mì, còn kêu một chén cho Từ Tử Kỳ.
Nhưng nàng chưa bao giờ biết Từ Tử Kỳ người ta bữa sáng cơ bản đều chỉ ăn sandwich và sữa tươi, thật đúng là chưa ăn qua bữa sáng bên đường như này.
Từ Tử Kỳ có chút thẹn thùng mà nhìn Nguyên Họa, Nguyên Họa không biết cho nên cũng không có để ý Từ Tử Kỳ. Đợi mì đem đến liền tự nhiên ăn. Một lúc sau, mới phát hiện Từ Tử Kỳ vẫn chưa bắt đầu ăn, nghi hoặc nhìn Từ Tử Kỳ nói “Sao cô không ăn a, ăn rất ngon a. Cô yên tâm đi.”
Từ Tử Kỳ đỏ mặt nhìn Nguyên Họa, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói “Tôi chưa...chưa bao giờ ăn thứ này.”
Nguyên Họa thật vất vả nhét một đũa mì thật to vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe Từ Tử Kỳ nói vậy, mắc nghẹn, gấp đến sặc, nước mắt cũng trào ra.
Từ Tử Kỳ cũng bị bộ dáng của Nguyên Họa dọa, vội vàng vỗ lưng dùm Nguyên Họa.
“Khụ khụ, khụ khụ... Ai... Cô chưa ăn qua... Khụ khụ...” Nguyên Họa thật vất vả có thể nói, liền vội hỏi.
Từ Tử Kỳ cúi đầu bỉu môi rầm rì một tiếng.
“Vậy bình thường cô ăn cái gì a?” Nguyên Họa nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ như nhìn quái vật. Làm đầu Từ Tử Kỳ càng cúi càng thấp.
“Sandwich và sữa tươi a, còn có trứng gà.” Từ Tử Kỳ còn thật nghiêm túc trả lời.
Nguyên Họa hết ý kiến, thì ra người ta ăn sáng kiểu Tây, thực sự là sính ngoại.
“Cô nhanh ăn đi, ăn rất ngon.” Nguyên Họa không thích dây dưa vấn đề này nữa, nàng thật sâu cảm thán mình và Từ Tử Kỳ không phải người cùng quốc gia, khó mà liên quan nhau.
“Nhưng mà nhiều người như vậy nhìn thì làm sao ăn a?” Từ Tử Kỳ nhỏ giọng nói, không phải nàng không muốn ăn, mà là nhiều người nhìn nàng ăn a, nàng hoàn toàn không thích ứng được ngồi trên đường ăn mà còn bị nhiều người nhìn như vậy.
Như thế này sợ rằng ngày mai trang đầu mấy tờ báo chính là nàng, người thừa kế Từ thị ở trên đường cái cực khổ mà ăn bữa ăn sáng. Càng nghĩ càng thấy hình ảnh đó thật thê thảm.
==========================
Để ý mỗi lần kêu vote thì vote quá trời =)) Hông dặn là hông ai vote...háhá
40 vote up
Chương dài quá, có nên tách chương ko nhỉ:(
Nguyên Họa vui rạo rực quay về bàn làm việc của mình, nhìn văn kiện trên bàn đều xử lý xong hết rồi, giờ tan sở cũng đến rồi, cầm túi nhỏ của mình liền đi ra khỏi cao ốc Từ thị, bắt xe, vội đi đến nhà Từ Kiều, cũng đã hơn nữa tháng không cùng Từ Kiều gặp mặt.
Ở trên xe gọi một cú điện thoại cho Từ Kiều, nói tối nay đến ăn ké nhà nàng.
Từ Kiều không có vấn đề gì, dù gì hiện tại nàng cũng ở một mình, Nguyên Họa muốn tới thì để nàng tới đi, cũng náo nhiệt một chút.
Lúc Nguyên Họa đến nhà trọ độc thân của Từ Kiều, liền chậc chậc tán thưởng.
Nguyên Họa cũng muốn ở bên ngoài một mình, có một nhà trọ nho nhỏ như thế. Chỉ là Nguyên ba Nguyên mẹ chết sống không chịu, đặc biệt là Nguyên ba, dám đem cả thảm án nữ sinh độc thân ở bên ngoài xảy ra năm năm trước ra nói. Nói xong Nguyên Họa đúng là đem ý nghĩ này bỏ đi, còn bị Từ Kiều cười nhạo một phen.
Nguyên Họa cũng là bất đắc dĩ, trong năm năm chỉ phát sinh một lần bất trắc đó, Nguyên ba liền lấy cái đó làm tài liệu giáo dục Nguyên Họa.
Nhìn thấy cuộc sống độc thân của Từ Kiều thật thoải mãi, trong lòng thật bi ai a. Nghĩ lại thế nào cũng muốn dọn ra ngoài ở, không được khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Nguyên ba Nguyên mẹ một lần nữa.
“A kiều, gần đây mày bận gì sao?” Nguyên Họa vào cửa liền hỏi.
“Không có việc gì làm, làm nhân viên chính phủ thật nhàm chán.” Từ Kiều cảm thấy công việc này của mình rất nhàm chán, ổn định thì ổn định thật, chỉ là thiếu khuyết ý chí tiến thủ.
Tuổi tác của nàng thật đúng là không thích hợp đi làm công việc nhàm chán như thế, Từ Kiều đột nhiên có chút hối hận, sớm biết rằng trước đây nên giống như Nguyên Họa làm việc như bây giờ thì đúng là lựa chọn chính xác nhất đời nàng.
Nguyên Họa cười gian xảo, nàng đã sớm biết sẽ như vậy. Cho nên lúc đầu sống chết không chịu để Nguyên ba Nguyên mẹ sắp xếp làm việc trong chính phủ.
Từ Kiều liếc mắt Nguyên Họa đang trong trạng thái tiểu nhân đắc chí, rất muốn đi đến ném nàng ra ngoài cửa sổ. Bỏ mặc nàng, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm.
Nguyên Họa theo sau đi vào phòng bếp, thấy Từ Kiều một tay đè thịt heo, một tay cầm dao, xuống tay rất mạnh a, tức giận đều trút lên thịt heo. Nguyên Họa nuốt nuốt nước miếng, rụt cổ, xám xịt rút về trên ghế sô pha xem kịch truyền hình.
Phòng bếp còn thỉnh thoảng truyền đến âm thanh lạch cạch, Nguyên Họa nhớ tới ánh mắt độc ác kia của Từ Kiều, sợ đến đem cái gối ôm thật chặt. Ai u, A Kiều a, Tao yêu mày, mày đừng kích động a! Ở trong lòng vì mình yên lặng cầu nguyện.
Từ Kiều nấu xong cơm nước mới mời Nguyên tiểu thư đến dùng cơm, chỉ là xem ánh mắt của Nguyên đại tiểu thư, giống như Nguyên Họa là tiểu thư kiêu ngạo khi dễ tiểu nha đầu, ánh mắt ai oán kia a, sợ đến nổi Nguyên Họa chỉ biết cúi đầu liều mạng bới cơm.
Không dám ngẩng đầu nhìn tiểu nha hoàn Từ Kiều còn đang nổi giận cùng ghen tị.
Nguyên Họa hoảng hốt ăn cơm xong, cầm lấy túi, hô ~~ một tiếng, để lại một câu, “A kiều, tao về nha, há há.” Như một làn khói bỏ chạy.
Chạy xuống lầu, mới thở dài một hơi, vuốt vuốt ngực mình nói “Ai, làm mình sợ muốn chết.”
Nguyên Họa chen lên xe buýt, ngồi về nhà, trong nhà không có ai, cầm lấy áo ngủ tới toilet tắm rửa một cái mới trở lại trong phòng ngủ nằm xuống, vùi đầu liền trực tiếp ngủ thiếp đi.
Từ Tử Kỳ tan việc, liền trở về nhà, nhìn ngôi nhà trống trải quạnh quẽ, không có một chút ấm áp, đột nhiên cũng nhớ tới gương mặt của đứa nhóc Nguyên Họa kia, lắc đầu một cái, đem hình ảnh của Nguyên Họa vứt ra khỏi đầu. Một lúc lâu mới khẽ thở dài một hơi.
Đứng ở trên ban công, nhìn cảnh đêm đô thị, hóng gió, ôm chặc thân thể của mình.
Ngày thứ hai Nguyên Họa dậy thật sớm, đến công ty.
Đây chính là lần đầu tiên nàng sớm như vậy đã đi đến công ty, có chút hơi đắc ý, đang suy nghĩ xem nên làm việc gì chợt nghe trong phòng làm việc của Từ Tử Kỳ có động tĩnh, tưởng là ăn trộm, liền lén lút đi tới cạnh cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong thăm dò, thấy Từ Tử Kỳ đang ngồi ở bàn làm việc cúi đầu mím môi công tác.
Nguyên Họa nhìn đồng hồ trên tay, mới hơn bảy giờ hơn, lúc mình đến cũng mới bảy giờ, nói cách khác Từ Tử Kỳ trước bảy giờ đã ở trong công ty rồi. Nguyên Họa đột nhiên cảm thấy kính nể Từ Tử Kỳ, không nghĩ phú nhị này* đại làm việc bán mạng như vậy.
* chỉ người giàu có.
Nhìn một hồi, Nguyên Họa muốn đóng cửa lại, lui ra ngoài. Từ Tử Kỳ nghe được động tĩnh ở cửa, nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyên Họa đang rút đầu về, lên tiếng nói “Nguyên Họa à? Vào đi.”
Nguyên Họa bỉu môi, tiến vào. Nàng nghĩ động tác của mình thực sự rất nhẹ, sao còn quấy rầy đến Từ tổng giám đốc đây?
Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa thì liền cảm thấy vui vẻ, tối hôm qua nàng một đêm đều ngủ không ngon, cho nên trời còn chưa sáng đã đến công ty, không ngờ tới sớm như vậy đã gặp được Nguyên Họa, ở trong mắt nàng Nguyên Họa không phải là một nhân viên tốt, sớm như vậy đã đi làm, thật đúng là dọa nàng giật mình.
Nguyên Họa có cảm giác như là trộm bị bắt được, cười nhạo đi tới trước mặt của Từ Tử Kỳ, nhìn Từ Tử Kỳ, im lặng không nói.
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa, suy nghĩ một chút, mới lên tiếng “Cô tại sao sớm như vậy đã đi làm rồi a?”
Nguyên Họa chẳng biết nói như thế nào, đúng là sớm như vậy đến công ty, kỳ thực mình cũng thật kinh ngạc. Nên lựa chọn im lặng không trả lời.
Từ Tử Kỳ cũng không để ý Nguyên Họa chưa trả lời vấn đề của nàng, mà là đứng lên đi tới Nguyên Họa trước mặt, cúi người nói “Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn sáng đi.” (cúi người xuống nói đó mấy bạn -__- giống nói chuyện với bạn nhỏ quá:v)
Nguyên Họa nghe những lời này xong, trợn to mắt nhìn Từ Tử Kỳ, đúng là không nghĩ ra, Từ Tử Kỳ cô sao lại có ý tốt như vậy, cô đói bụng thì đi ăn đi, vì sao phải kêu một nhân viên nhỏ như tôi theo làm nền a. Suy nghĩ lại một chút mỗi lần mình bị Từ Tử Kỳ làm phiền thì không ngừng gặp vận rủi, nghĩ đến liền bắt đầu thấy rét run. Vội vàng nói “Tôi ăn rồi, không đi đâu. Hì hì..” Tội lỗi a!
Từ Tử Kỳ chớp chớp mắt, nàng không nghĩ tới Nguyên Họa sẽ cự tuyệt nàng, có chút không vui. Thanh âm chợt thấp vài độ nói “Cô không đi, tôi từ đi. Hừ...”
Lắc mông bỏ đi, để lại Nguyên Họa một người ở trong phòng làm việc đổ mồ hôi lạnh. Xoay người chạy đi theo.
“Cô chờ tôi một chút a, này này...” Nguyên Họa hướng thang máy chạy đi, động tác vẫn chậm một bước, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lòng của Nguyên Họa liền lạnh. Ai... mỹ nữ này thực sự là thật khó hầu hạ, ấn nút thang máy khác, chờ cửa thang máy lại từ từ mở ra, đi vào, ấn nút lầu 1.
Nguyên Họa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy Từ Tử Kỳ cách đó không xa đang tức giận đi về phía trước, thở dài một hơi, đuổi theo.
“Tôi nói cô chờ tôi một chút có được hay không?” Nguyên Họa kéo tay Từ Tử Kỳ nói.
“ Không phải cô nói không đi sao?” Từ Tử Kỳ cười gian xảo.
Đáng thương Nguyên Họa lại bị hồ ly đùa bỡn, có chút buồn bực, nễ mặt người ta là áo cơm phụ mẫu của mình a, cũng chỉ có thể nén giận.
Hơn nữa, sáng sớm thật đúng là chưa ăn cái gì, bây giờ bụng cũng thật đói.
Buông tay bàn tay kéo Từ Tử Kỳ, hướng cửa hàng bán điểm tâm đối diện bên đường đi đến.
Đi đến quán đối diện liền ngồi xuống, Nguyên Họa kêu một chén mì, còn kêu một chén cho Từ Tử Kỳ.
Nhưng nàng chưa bao giờ biết Từ Tử Kỳ người ta bữa sáng cơ bản đều chỉ ăn sandwich và sữa tươi, thật đúng là chưa ăn qua bữa sáng bên đường như này.
Từ Tử Kỳ có chút thẹn thùng mà nhìn Nguyên Họa, Nguyên Họa không biết cho nên cũng không có để ý Từ Tử Kỳ. Đợi mì đem đến liền tự nhiên ăn. Một lúc sau, mới phát hiện Từ Tử Kỳ vẫn chưa bắt đầu ăn, nghi hoặc nhìn Từ Tử Kỳ nói “Sao cô không ăn a, ăn rất ngon a. Cô yên tâm đi.”
Từ Tử Kỳ đỏ mặt nhìn Nguyên Họa, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói “Tôi chưa...chưa bao giờ ăn thứ này.”
Nguyên Họa thật vất vả nhét một đũa mì thật to vào miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, nghe Từ Tử Kỳ nói vậy, mắc nghẹn, gấp đến sặc, nước mắt cũng trào ra.
Từ Tử Kỳ cũng bị bộ dáng của Nguyên Họa dọa, vội vàng vỗ lưng dùm Nguyên Họa.
“Khụ khụ, khụ khụ... Ai... Cô chưa ăn qua... Khụ khụ...” Nguyên Họa thật vất vả có thể nói, liền vội hỏi.
Từ Tử Kỳ cúi đầu bỉu môi rầm rì một tiếng.
“Vậy bình thường cô ăn cái gì a?” Nguyên Họa nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ như nhìn quái vật. Làm đầu Từ Tử Kỳ càng cúi càng thấp.
“Sandwich và sữa tươi a, còn có trứng gà.” Từ Tử Kỳ còn thật nghiêm túc trả lời.
Nguyên Họa hết ý kiến, thì ra người ta ăn sáng kiểu Tây, thực sự là sính ngoại.
“Cô nhanh ăn đi, ăn rất ngon.” Nguyên Họa không thích dây dưa vấn đề này nữa, nàng thật sâu cảm thán mình và Từ Tử Kỳ không phải người cùng quốc gia, khó mà liên quan nhau.
“Nhưng mà nhiều người như vậy nhìn thì làm sao ăn a?” Từ Tử Kỳ nhỏ giọng nói, không phải nàng không muốn ăn, mà là nhiều người nhìn nàng ăn a, nàng hoàn toàn không thích ứng được ngồi trên đường ăn mà còn bị nhiều người nhìn như vậy.
Như thế này sợ rằng ngày mai trang đầu mấy tờ báo chính là nàng, người thừa kế Từ thị ở trên đường cái cực khổ mà ăn bữa ăn sáng. Càng nghĩ càng thấy hình ảnh đó thật thê thảm.
==========================
Để ý mỗi lần kêu vote thì vote quá trời =)) Hông dặn là hông ai vote...háhá
40 vote up
Chương dài quá, có nên tách chương ko nhỉ:(
Bình luận truyện