Chương 52: 52: Chỉ Có Cậu Có Thể Bảo Cậu Ta Dừng Lại 2
Hoàng Trạch cả người bẩn thỉu, không thể đi liên hoan, chỉ đành về nhà tắm rửa trước.
Các thành viên đội bóng rổ trường Trung học số 7 gật đầu rối rít: “Đúng đúng đúng, mày về tắm trước đi, lần sau liên hoan cũng chưa muộn.
”Bọn họ không hề muốn bây giờ đi đến quán Tuỳ Khâm để gặp xui xẻo đâu.
Vả lại, dáng vẻ Hoàng Trạch quả thật cũng không thể nhìn nổi nữa.
Trên đường đi về, miệng Hoàng Trạch chưa từng dứt tiếng chửi bậy, dọc đường còn hù dọa mấy đứa trẻ đang chơi đùa, bị phụ huynh mắng nhiếc sau lưng một trận.
Thấy tình hình thảm thương của con trai mình, Hoàng Hồng Anh sợ giật cả mình: “Con trai, con sao rồi, bị rơi xuống hồ à? Không phải là đi thi đấu sao?”Hoàng Trạch ấm ức nói: “Mẹ thấy con giống bị rơi xuống hồ à?”Cả người trừ nửa thân trên ướt đầm đìa, một mảng sạch một mảng bẩn, những chỗ khác đều vẫn ổn, trừ khi là ngã trồng cây chuối xuống hồ.
Hoàng Hồng Anh quan tâm hỏi: “Thế con làm sao thế?”Hoàng Trạch đi thẳng vào nhà vệ sinh, không trả lời câu hỏi của bà ta: “Có phiền không hả, hỏi hoài, buổi tối khoá chặt cửa vào đi!”Anh ta xem Tuỳ Khâm về kiểu gì!Hoàng Trạch thậm chí còn nghĩ, ngày mai gọi người đến dính vụn thuỷ tinh lên bức tường ở ngoài sân, tốt nhất là đâm cho Tuỳ Khâm sứt đầu mẻ trán.
Anh ta thua dưới tay Tuỳ Khâm thế này, không muốn cho càng nhiều người biết đến.
Ở chỗ cha mẹ, Tuỳ Khâm cái gì cũng kém hơn anh ta, thành tích cũng thế.
-Không ít bạn học nữ đến quán, đều có dụng ý khác, hai người Phương Vân Kỳ và Tề Thống ban đầu còn tưởng là khách thật.
Về sau phát hiện ra mục đích thật, đều đã quen rồi.
Bọn họ đều gửi tin nhắn bảo Tuỳ Khâm đừng đến, không ngờ, lúc quay lại bếp sau, đã thấy Tùy Khâm đeo tạp dề.
“A Khâm, chẳng phải tao bảo mày đừng đến à?”Tuỳ Khâm nhanh nhẹn thắt dây, giọng điệu nô đùa tuỳ ý: “Đánh thừa một chữ.
”Phương Vân Kỳ không nhịn được cười lên: “Mày lừa ai đấy, thiếu một chữ rồi à?”Song, bởi vì lúc trước không có Tuỳ Khâm, nên bấy giờ số nữ sinh chỉ đến để tìm anh không nhiều, khách của bên Minh Nghệ nhiều hơn.
Đám học sinh trường Trung học số 8 chưa ra về nhìn Tuỳ Khâm có động tác thuần thục, hóa ra anh làm thêm ở đây thật, vả lại chắc chắn đã làm rất lâu rồi.
Cô gái vừa muốn chụp hình, Tuỳ Khâm nhìn vào ống kính.
Mặt cô gái ửng đỏ, cất điện thoại đi.
Tuỳ Khâm luôn có thể phát hiện chuẩn xác những lần ống kính và nhìn trộm thế này.
Phương Vân Kỳ dựa vào tường: “Mắt A Khâm tinh thật đấy, cũng chẳng biết sao mà luyện được, có phải bị nhìn trộm nhiều quá rồi không?”Tề Thống nói: “Tụi mình ở với nó, nhờ phước này, bị liên lụy nhìn trộm cũng không ít, mày có thể phát hiện không?”Có những lúc bọn họ còn chưa phát hiện, Tùy Khâm đã phát hiện rồi.
Phương Vân Kỳ: “Không thể.
”Tề Thống: “Đúng rồi đấy, đây là thiên phú.
”Đang nói, bên ngoài cửa bỗng có shipper dừng xe, vừa xách túi vừa nói to: “Tuỳ Khâm, ai là Tuỳ Khâm?”Ánh mắt đồng loạt nhìn qua đó.
Tuỳ Khâm nâng mí mắt: “Là tôi.
”Người kia đưa cho anh một cốc trà hoa quả: “Đồ của cậu.
”Tuỳ Khâm hơi nhíu mày, hai ngón tay xách túi, tìm thấy một tờ giấy nhớ của quán trà sữa ở bên trong.
[To Tuỳ Khâm: Trà sữa thêm đường, niềm vui nhân đôi.
]Vừa nhìn là biết câu này bắt nguồn từ miệng ai.
Nét chữ không giống, rõ ràng tờ này là yêu cầu quán trà sữa viết hộ.
Phương Vân Kỳ thấy mình lại có trà sữa để uống, sát lại hỏi: “Lại là bạn học nữ nào tặng à?”“Không thì còn ai.
”Tuỳ Khâm nói, tránh tay của cậu ra.
Phương Vân Kỳ thấy hiếm lạ, anh không bao giờ nhận đồ của người ta, đều cho bọn cậu, nhưng lần này thì lại không.
Cậu nhìn tờ giấy Tùy Khâm đang cầm, hỏi: “Là ai đấy?”Tùy Khâm không nói.
Là ai đây nhỉ.
Là một ngôi sao muốn chiếu sáng biển sâu.
-Hoàng Trạch tắm xong, mới thở phào hơi thở khó chịu trong lồng ngực, vừa nghĩ đến hôm nay bị Tuỳ Khâm đè ở trước mặt bao nhiêu người, anh ta lại nổi cơn tức giận.
Anh ta sẽ không đuổi Tuỳ Khâm đi, nếu không làm sao mà báo thù được.
Hoàng Trạch cười phá lên, nghĩ một lúc lâu, lấy cây gậy cán bột từ trong bếp ra, ôm cây đợi thỏ.
Đợi Tuỳ Khâm trở về.
Sau đó anh ta, cả đêm không đợi được.
-Buổi tối Lâm Bạch Du đi ngủ toàn nghĩ đến Tùy Khâm tràn đầy vẻ tàn bạo lúc sẩm tối, một câu “Mày xứng không” của anh khiến trái tim cô đập dồn dập không thôi.
Có lẽ là Tuỳ Khâm ra tay vì cô, cô không sợ, trái lại còn muốn lại gần.
Cô càng muốn gặp anh hơn, nên buổi sáng đến trường rất sớm.
Thế nhưng, có những chuyện rất khó giống với những gì mình đã tưởng.
Mới có ba bốn người tới lớp, hầu hết đều là học sinh nội trú, bây giờ đều đang đọc sách, Lâm Bạch Du vô cùng buồn chán chơi game trên điện thoại.
Phía bên cạnh bỗng truyền đến tiếng nói.
“Tinh Tinh, hôm nay cậu đến sớm thế.
”Lâm Bạch Du quay đầu, thấy Tần Bắc Bắc bỏ cặp xuống, lần đầu tiên thấy cô ấy kéo khoá áo đồng phục cẩn thận, rất ngay ngắn.
Đầu cô ấy đội một chiếc mũ trùm đầu, không thấy tóc mái bằng của khi trước nữa, mà là vầng trán trơn mịn, vẫn xinh đẹp như cũ.
Trước đây là con cáo nhỏ lạnh nhạt, bây giờ có một chút đáng yêu thêm ngầu.
Lâm Bạch Du là lần đầu tiên nhìn thấy cả khuôn mặt thật sự của cô ấy, ngạc nhiên mất mấy giây, mới trả lời: “Cậu cũng đến sớm mà.
”Lâm Bạch Du ngại không dám nói mình muốn gặp Tuỳ Khâm.
Tần Bắc Bắc ngồi xuống, không tự nhiên mà ấn mũ xuống: “Tối hôm qua ngủ sớm, hôm nay ở nhà cũng chẳng có việc gì, còn chẳng bằng đến trường.
”.
Bình luận truyện