Chiêu Tài
Tối hôm qua Chiêu Tài chui vào lòng của hắn mà ngủ, hắn nhẹ nhàng nhét con mèo con vào trong chăn, con mèo con trở mình với bộ lông mềm mại như nhung rồi tiếp tục ngủ khò khò.
Tiễn Cơ đắp chăn cẩn thận cho Chiêu Tài, để lộ đầu mèo ra ngoài thì mới yên tâm đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài có tuyết rơi, dưới đất trải một lớp tuyết mỏng, cũng không dày, ước chừng là vừa mới rơi được không bao lâu.
Tiễn Cơ chà chà hai tay, hà hơi một tiếng rồi đi vào nhà bếp, đem hai chén gạo còn lại tối hôm qua đổ vào trong nồi, sau đó múc nước giếng đổ đầy nồi.
Nước giếng đông ấm hạ lạnh, Tiễn Cơ nhân tiện xúc miệng, rửa mặt, gió lạnh thổi qua làm cho cả người trở nên tỉnh táo hẳn ra.
Nhóm lửa, khuấy nồi, thêm nước, đậy nắp lại.
Trên bếp có hai cái nồi, Tiễn Cơ lấy ra một con cá trắm ở trong thùng gỗ, cắt đầu cắt đuôi, còn lại thân cá thì cắt hành hai khúc, sau đó bỏ vào trong nồi nước đang nấu.
Một nồi cháo, một nồi cá, chờ nước sôi, Tiễn Cơ nhớ đến mấy ngày trước còn vài miếng cá khô, liền đến tủ bếp để lấy ra, vừa đâm vào thịt cá vừa xé thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào trong bát.
Nước được nấu sôi, không ngừng bốc khói và vang lên tiếng ùng ục.
Tiễn Cơ dùng thìa lớn để vớt thịt cá ra, dùng chiếc đũa đâm vào để kiểm tra đã chín hay chưa, sau đó hắn dùng tay bóp nhẹ thịt cá một hồi, xác định ngay cả xương nhuyễn cũng không có thì mới bỏ vào cái cối đá, dùng chày giã nát.
Tiễn Cơ vừa giã vừa chú ý nồi cháo, nhìn thấy khói bốc lên thì lại mở nắp ra rồi dùng thìa khuấy vài vòng.
Hạt gạo mập mạp trắng trẻo bị ngấm nước trở nên phình to, dính cùng một chỗ, cơ bản là nấu sắp chín, tiếp theo bỏ vào một chút hành thái lát và nấm hương, sau đó đậy nắp lại rồi nấu một chút nữa thì có thể tắt lửa.
Khi Chiêu Tài xoa mắt đẩy cửa tiến vào thì vừa vặn nhìn thấy Tiễn Cơ đem chà bông cá và cá khô bỏ vào nồi cháo rồi khuấy đều.
Có vị mặn của cá khô cho nên không cần dùng muối thì cũng đã vừa ăn.
Chiêu Tài lúc này đã biến thành hình người, đôi mắt mở to, so với khi là mèo con còn to hơn nữa, hắn ngơ ngác hỏi, “Đây là cháo cá à?”
Tiễn Cơ cười ha ha rồi múc một bát lớn đưa cho Chiêu Tài, “Ăn thôi.”
Chiêu Tài không cần dùng thìa và đũa, hai tay cầm bát rồi ngửa cổ mà húp, hầu kết nhỏ nhắn trượt lên trượt xuống trên cổ.
Hạt gạo nhuyễn nát trắng tinh cùng chà bông cá trượt xuống cổ họng, phát ra tiếng vang ừng ực, ăn đến miếng cá khô thì hắn dừng lại nhai nhai một chút, sau đó lại là vẻ mặt hạnh phúc mà nuốt cháo.
Không quá bao lâu thì cả một bát to đã sạch bách.
Chiêu Tài không hề lãng phí mà liếm miếng chà bông cá dính nơi khóe miệng, hắn đưa bát đến trước mặt Tiễn Cơ rồi nói, “Muốn ăn nữa.”
Tiễn Cơ mỉm cười, múc cho hắn đầy cả bát.
Chiêu Tài ăn đến khi hài lòng thì Tiễn Cơ mới cùng hắn đi ra chợ buôn bán.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Chiêu Tài nhảy lên vị trí cũ của mình rồi nằm úp sấp.
Tiễn Cơ hỏi hắn, “Có lạnh không?”
Chiêu Tài nói, “Tàm tạm.” Khi nói chuyện thì hơi ấm trong người toát thành làn khói mà bay ra khỏi miệng.
“Được rồi, ngươi chui vào lòng của ta đi.”
Chiêu Tài đần độn hỏi, “A? Ta không lạnh mà, Hắt xì…”
Không lạnh mà lại hắt xì?
Tiễn Cơ lười cùng hắn dong dài, buông đòn gánh xuống, bắt lấy Chiêu Tài rồi nhét vào trước ngực, sau đó nhấc đòn gánh lên rồi tiếp tục bước đi.
Chiêu Tài ở trong lòng của Tiễn Cơ dạo qua một vòng, khó khăn lắm mới tìm được vị trí tốt, hắn ló đầu ra trước ngực của Tiễn Cơ mà nói, “Tiễn Cơ, ta thật sự không lạnh mà.”
“Không lạnh thì cứ ở trong đó cho ta đi!”
“Vì sao vậy?”
Dù sao cũng không thể nói thẳng là mình lo lắng cho hắn, Tiễn Cơ hung hăng nói, “Ngươi không lạnh nhưng ta lạnh!”
“À, vậy thì cứ nói đại đi.” Chiêu Tài ngáp một cái, lui vào trong một chút, “Nể mặt sáng nay ngươi làm cháo cá cho ta, bổn đại tiên gắng gượng làm một cái áo choàng lông mèo cho ngươi một lần.”
Tiễn Cơ nhất thời muốn túm lấy Chiêu Tài rồi ném xuống ven đường, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong bụng: Chiêu Tài ngốc nghếch, không biết khi nào thì mới có thể thông suốt đây!
“Tiễn Cơ, ngươi tốn hơi thừa lời làm gì?”
“Ăn thịt ngươi!”
Chiêu Tài cả kinh, run rẩy nói, “Thịt của ta không thể ăn đâu.”
Tiễn Cơ nhướng mày nói, “Chưa ăn thì làm sao biết được?”
Chiêu Tài vội vàng đem đầu chui vào lòng của Tiễn Cơ, một lúc sau nghe thấy bên trong phát ra một câu nghèn nghẹn, “Bổn đại tiên buồn ngủ, người rãnh rỗi chớ quấy rầy.”
“Ngươi mới là người rãnh rỗi, còn nói ai rãnh rỗi nữa hả?”
“Hả…như vậy thì miêu đại tiên đã ngủ, Tiễn Cơ chớ quấy rầy.”
“Ta đánh chết ngươi!”
“Khò…khò…” Một con mèo con nào đó giả bộ ngáy to.
Khi Tiễn Cơ và Chiêu Tài đến chợ thì quầy mì vằn thắn của Trương Tam đã bán được vài bát.
Vừa rồi đi đến cửa thành thì Tiễn Cơ liền lôi ra Chiêu Tài đang ngủ gật ở trong lòng mình, bắt hắn biến thành người. Chiêu Tài vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, lúc này đi đến quầy hàng mà vẫn ngủ gật giống con gà con đang mổ thóc.
Trương Tam đút hai tay vào trong y mệ, nói với Chiêu Tài, “Này, còn chưa tỉnh ngủ nữa hả?”
Chiêu Tài ngửa mặt lên trời rồi ngáp một cái, “Tỉnh~~~ rồi~~~” Cái miệng của hắn há ra thật to, Tiễn Cơ nhìn thấy mà muốn nhặt hòn đá nơi ven đường để nhét vào bên trong.
Trương Tam bị Chiêu Tài cuốn hút cho nên cũng ngáp một cái không nhỏ, oán giận nói, “Tối hôm qua không biết có con mèo hoang nào nửa đêm động dục cứ kêu meo meo, làm cho ta cả đêm ngủ không ngon, mệt chết ta luôn.”
Mèo…
Động dục?
Tiễn Cơ lập tức nhìn về phía Chiêu Tài.
Chiêu Tài nói lắp, “Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì!” fynnz810
“Ai nhìn ngươi, ta xem có người nào đến mua mì hay không thôi.” Tiễn Cơ há mồm nói dối, sau đó dời mắt rồi nói, “Ta còn chưa hỏi mà ngươi lắp bắp cái gì?” Nếu hắn không nhìn lầm thì vừa rồi hình như Chiêu Tài bị chột dạ.
Không nói đến Trương Tam và nhà của mình ở cách xa tám ngàn trượng, cả đêm qua Chiêu Tài lại nằm ngủ trong lòng của hắn, không hề kêu rên nữa tiếng, cũng chưa từng chạy đi đâu. Như vậy việc Trương Tam nghe tiếng mèo động dục không hề liên quan đến Chiêu Tài, nếu như vậy vì sao Chiêu Tài lại chột dạ?
Tiễn Cơ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhất định là Chiêu Tài đã giấu diếm chuyện gì đó với mình.
Sẽ là chuyện gì nhỉ?
Tiễn Cơ chống cằm tự hỏi, nhớ lại tất cả mọi chuyện kể từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ, Chiêu Tài ngoại trừ ăn vụng cá thì chẳng làm chuyện gì khác người, thậm chí không hề bước ra ngoài lúc nửa đêm.
Tương phản, từ lúc nghe nói trở thành đầy tớ cho Tiễn Cơ, một ngày ba bữa do Tiễn Cơ phụ trách, hơn nữa có thể ngủ trên giường thì Chiêu Tài bám chặt Tiễn Cơ không rời, cả ngày lon ton bên cạnh Tiễn Cơ, làm sao lại xảy ra chuyện bất bình thường cho được?
Chẳng lẽ là trước khi bọn họ gặp nhau hay sao?
Tiễn Cơ đột nhiên nhớ đến việc Chiêu Tài không chịu nói ra lý do bỏ nhà ra đi, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện đó?
Cũng không đúng…
Mới vừa rồi Trương Tam nhắc đến thời kỳ động dục thì Chiêu Tài mới chột dạ, chẳng lẽ mấu chốt nằm ở chỗ thời kỳ động dục hay sao?
Lúc này Tiễn Cơ không hề che giấu ánh mắt hiếu kỳ của mình, thoải mái nhìn chằm chằm Chiêu Tài rồi quan sát từ trên xuống dưới.
Chiêu Tài bị ánh mắt nghiên cứu của Tiễn Cơ nhìn chăm chú khiến trong lòng run lên, càng thêm nói lắp, “Ngươi…ngươi nhìn…nhìn cái gì…nhìn cái gì!”
Tiễn Cơ giữ chặt cánh tay của Chiêu Tai rồi kéo vào một góc, thấp giọng nói, “Ngươi sắp đến thời kỳ động dục hay chưa?”
Chiêu Tài rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, chợt phản bác như một cậu ấm con nhà giàu, “Ngươi mới là sắp đến thời kỳ động dục đó! Ta là miêu đại tiên! Không phải mấy con mèo hoang thích chạy rong, có bấy nhiêu đó mà cũng khống chế không được, xí~” Nói xong lại cười nhạo, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tiễn Cơ cũng đồng thời cười nhạo, nói một cách khinh thường, “Có lực khống chế thì đừng đi trộm cá!”
“Tiễn Cơ, ngươi có thể không lôi vấn đề này ra có được hay không?”
Tiễn Cơ nghiêm túc nói, “Không thể!”
Chiêu Tài thẹn quá hóa giận, đưa ra trước mặt Tiễn Cơ một ngón tay mũm mĩm, tức giận đến mức run rẩy, “Ngươi!”
Tiễn Cơ há mồm cắn, hàm răng dùng lực một chút, đau đến mức Chiêu Tài khóc gọi cha gọi phụ thân, nước mắt chảy giàn dụa, “Nhả ra! Tiễn Cơ, ngươi mau nhả ra đi!”
Tiễn Cơ hé môi, hàm răng không dùng sức nữa, Chiêu Tài vừa thả lỏng thì lại bị cắn tiếp, “Đau quá!”
Tiễn Cơ hớn hở đắc ý, chà đạp đủ thì mới bằng lòng tha cho Chiêu Tài.
Khóe mắt của Chiêu Tài rưng rưng, tay trái cầm tay phải, chỉ có một ngón tay dựng thẳng, mặt trên còn có hai dấu răng xếp ngay ngắn. Hắn oán hận mà liếc Tiễn Cơ một cái, sau đó lui vào một góc rồi liên tục thổi lên ngón tay.
Tiễn Cơ gọi Chiêu Tài vài tiếng nhưng Chiêu Tài không thèm để ý, dựng thẳng ngón tay, ý bảo chính mình vẫn còn đang nổi nóng.
Tiễn Cơ cười cười, không mất thời gian đi dỗ Chiêu Tài, dù sao năng lực tự lành tổn thương của mèo con rất mạnh, chờ đến khi dọn quán thì chắc chắn nhịn không được mà chủ động nói chuyện với mình.
Ai ngờ hôm nay xảy ra kỳ tích, mãi cho đến khi dọn quán mà Chiêu Tài cũng không thèm nói một câu nào với Tiễn Cơ, ngược lại cứ ló đầu sang quầy của Trương Tam, cùng Trương Tam hàn huyên cả buổi, giống như cố ý chọc giận Tiễn Cơ.
Tiễn Cơ ngẩng đầu nhìn thái dương, kỳ lạ a, mặt trời mọc ở hướng Đông mà.
Tiễn Cơ dọn quán xong rồi kêu Chiêu Tài, “Về nhà.”
Chiêu Tài cười ha ha rồi nói tạm biệt với Trương Tam, vẫn không thèm nhìn Tiễn Cơ lấy một cái, sau đó nghênh ngang đi phía trước.
Tiễn Cơ khiêng đòn gánh chậm rãi đi phía sau Chiêu Tài, hắn thật muốn xem thử Chiêu Tài có thể nhịn đến khi nào!
Một người một yêu, một trước một sau đi qua con đường mòn thật dài, vượt qua cửa thành thì bỗng nhiên Chiêu Tài dừng lại.
Tiễn Cơ đi qua cửa thành, cũng dừng lại để liếc Chiêu Tài một cái.
Chiêu Tài hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lên trời.
Thách hắn cũng không dám chạy trốn, sau khi phát hiện Chiêu Tài quay đầu lén nhìn mình thì Tiễn Cơ liền bĩu môi với sợi dây đỏ trên cổ của Chiêu Tài.
Chiêu Tài bực bội nhét sợi dây vào bên trong y phục, rồi hừ một tiếng thật lớn, lớn đến mức người nào không biết còn tưởng là hắn đang xì mũi.
Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười, tiếp tục khiêng đòn gánh đi trước, không bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Thứ tự thay đổi, người và yêu một trước một sau, còn những thứ khác thì vẫn như cũ.
Không có gì đặc biệt xảy ra, Tiễn Cơ tò mò suy nghĩ: Một khi đã như vậy thì vì sao vừa rồi Chiêu Tài lại dừng bước? Cũng không phải là bộ dáng mệt mỏi vì đi bộ a.
Suy nghĩ một chút, Tiễn Cơ đi lầm đường, đợi hắn phục hồi tinh thần thì phát hiện Chiêu Tài cũng đứng ở cách đó không xa.
Kỳ lạ!
Tiễn Cơ đi một chút thì dừng lại, Chiêu Tài cũng đi một chút thì dừng lại.
Tiễn Cơ quay đầu nhìn Chiêu Tài, mới vừa rồi hắn không chú ý nên rẽ lầm đường, đến khi Chiêu Tài đuổi theo thì hắn mới sực tỉnh.
Nhìn thấy Tiễn Cơ đang đi vể phía mình, Chiêu Tài kinh hãi đến mức lạnh run cả hai chân, “Ngươi, ngươi lại đây để làm gì!”
“Đi lầm đường, không phải tìm ngươi.”
Chiêu Tài thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Cơ đi vài bước, vượt qua Chiêu Tài, vừa lúc nghe thấy Chiêu Tài thở phào, lập tức chuyện mà mới nãy hắn vẫn luôn suy nghĩ rốt cục được sáng tỏ, hắn quay lại hỏi, “Vừa rồi ngươi dừng lại trước cửa thành có phải là vì không biết đường về nhà hay không?”
Tâm tư bị nhìn thấu làm cho khuôn mặt của Chiêu Tài đỏ bừng, hắn cắn chặt răng không chịu thừa nhận, “Làm…làm gì có, không thể nào!”
“Ngươi ăn nói lắp bắp, chứng tỏ là đang chột dạ.” Tiễn Cơ cười ha ha, cười đến mức đòn gánh cũng rung rinh theo hắn.
“Cười cái gì mà cười!” Chiêu Tài tiến lên, nhón chân muốn nhéo mặt của Tiễn Cơ, hắn muốn kéo cho nụ cười chói mắt kia trở nên méo mó!
Nhưng hắn sức yếu tay mềm, làm sao mà là đối thủ của Tiễn Cơ.
Tiễn Cơ vung tay lên, dễ dàng gạt xuống bàn tay bé nhỏ của Chiêu Tài.
Chiêu Tài giương nanh múa vuốt, náo loạn Tiễn Cơ cả buổi, chẳng những không làm cho người nọ dừng cười, ngược lại càng lúc càng cười to.
Chiêu Tài tức đến mức hai gò má xụ xuống như hai cái bánh màn thầu bụ bẫm, trong nháy mắt liền biến thành mèo con rồi bổ nhào lên người của Tiễn Cơ, vùi đầu vào trong lòng của Tiễn Cơ, nâng hai chân trước lên, dùng đệm thịt hồng hào chọt ngoáy cái lỗ tai bé nhỏ của mình rồi lẩm bẩm nói, “Miêu đại tiên ta ngăn cản không được ngươi, vậy mà còn phải trốn nữa chứ!”
Chương 21-22
CHƯƠNG 21-22
Tối hôm qua Chiêu Tài chui vào lòng của hắn mà ngủ, hắn nhẹ nhàng nhét con mèo con vào trong chăn, con mèo con trở mình với bộ lông mềm mại như nhung rồi tiếp tục ngủ khò khò.
Tiễn Cơ đắp chăn cẩn thận cho Chiêu Tài, để lộ đầu mèo ra ngoài thì mới yên tâm đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài có tuyết rơi, dưới đất trải một lớp tuyết mỏng, cũng không dày, ước chừng là vừa mới rơi được không bao lâu.
Tiễn Cơ chà chà hai tay, hà hơi một tiếng rồi đi vào nhà bếp, đem hai chén gạo còn lại tối hôm qua đổ vào trong nồi, sau đó múc nước giếng đổ đầy nồi.
Nước giếng đông ấm hạ lạnh, Tiễn Cơ nhân tiện xúc miệng, rửa mặt, gió lạnh thổi qua làm cho cả người trở nên tỉnh táo hẳn ra.
Nhóm lửa, khuấy nồi, thêm nước, đậy nắp lại.
Trên bếp có hai cái nồi, Tiễn Cơ lấy ra một con cá trắm ở trong thùng gỗ, cắt đầu cắt đuôi, còn lại thân cá thì cắt hành hai khúc, sau đó bỏ vào trong nồi nước đang nấu.
Một nồi cháo, một nồi cá, chờ nước sôi, Tiễn Cơ nhớ đến mấy ngày trước còn vài miếng cá khô, liền đến tủ bếp để lấy ra, vừa đâm vào thịt cá vừa xé thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào trong bát.
Nước được nấu sôi, không ngừng bốc khói và vang lên tiếng ùng ục.
Tiễn Cơ dùng thìa lớn để vớt thịt cá ra, dùng chiếc đũa đâm vào để kiểm tra đã chín hay chưa, sau đó hắn dùng tay bóp nhẹ thịt cá một hồi, xác định ngay cả xương nhuyễn cũng không có thì mới bỏ vào cái cối đá, dùng chày giã nát.
Tiễn Cơ vừa giã vừa chú ý nồi cháo, nhìn thấy khói bốc lên thì lại mở nắp ra rồi dùng thìa khuấy vài vòng.
Hạt gạo mập mạp trắng trẻo bị ngấm nước trở nên phình to, dính cùng một chỗ, cơ bản là nấu sắp chín, tiếp theo bỏ vào một chút hành thái lát và nấm hương, sau đó đậy nắp lại rồi nấu một chút nữa thì có thể tắt lửa.
Khi Chiêu Tài xoa mắt đẩy cửa tiến vào thì vừa vặn nhìn thấy Tiễn Cơ đem chà bông cá và cá khô bỏ vào nồi cháo rồi khuấy đều.
Có vị mặn của cá khô cho nên không cần dùng muối thì cũng đã vừa ăn.
Chiêu Tài lúc này đã biến thành hình người, đôi mắt mở to, so với khi là mèo con còn to hơn nữa, hắn ngơ ngác hỏi, “Đây là cháo cá à?”
Tiễn Cơ cười ha ha rồi múc một bát lớn đưa cho Chiêu Tài, “Ăn thôi.”
Chiêu Tài không cần dùng thìa và đũa, hai tay cầm bát rồi ngửa cổ mà húp, hầu kết nhỏ nhắn trượt lên trượt xuống trên cổ.
Hạt gạo nhuyễn nát trắng tinh cùng chà bông cá trượt xuống cổ họng, phát ra tiếng vang ừng ực, ăn đến miếng cá khô thì hắn dừng lại nhai nhai một chút, sau đó lại là vẻ mặt hạnh phúc mà nuốt cháo.
Không quá bao lâu thì cả một bát to đã sạch bách.
Chiêu Tài không hề lãng phí mà liếm miếng chà bông cá dính nơi khóe miệng, hắn đưa bát đến trước mặt Tiễn Cơ rồi nói, “Muốn ăn nữa.”
Tiễn Cơ mỉm cười, múc cho hắn đầy cả bát.
Chiêu Tài ăn đến khi hài lòng thì Tiễn Cơ mới cùng hắn đi ra chợ buôn bán.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Chiêu Tài nhảy lên vị trí cũ của mình rồi nằm úp sấp.
Tiễn Cơ hỏi hắn, “Có lạnh không?”
Chiêu Tài nói, “Tàm tạm.” Khi nói chuyện thì hơi ấm trong người toát thành làn khói mà bay ra khỏi miệng.
“Được rồi, ngươi chui vào lòng của ta đi.”
Chiêu Tài đần độn hỏi, “A? Ta không lạnh mà, Hắt xì…”
Không lạnh mà lại hắt xì?
Tiễn Cơ lười cùng hắn dong dài, buông đòn gánh xuống, bắt lấy Chiêu Tài rồi nhét vào trước ngực, sau đó nhấc đòn gánh lên rồi tiếp tục bước đi.
Chiêu Tài ở trong lòng của Tiễn Cơ dạo qua một vòng, khó khăn lắm mới tìm được vị trí tốt, hắn ló đầu ra trước ngực của Tiễn Cơ mà nói, “Tiễn Cơ, ta thật sự không lạnh mà.”
“Không lạnh thì cứ ở trong đó cho ta đi!”
“Vì sao vậy?”
Dù sao cũng không thể nói thẳng là mình lo lắng cho hắn, Tiễn Cơ hung hăng nói, “Ngươi không lạnh nhưng ta lạnh!”
“À, vậy thì cứ nói đại đi.” Chiêu Tài ngáp một cái, lui vào trong một chút, “Nể mặt sáng nay ngươi làm cháo cá cho ta, bổn đại tiên gắng gượng làm một cái áo choàng lông mèo cho ngươi một lần.”
Tiễn Cơ nhất thời muốn túm lấy Chiêu Tài rồi ném xuống ven đường, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong bụng: Chiêu Tài ngốc nghếch, không biết khi nào thì mới có thể thông suốt đây!
“Tiễn Cơ, ngươi tốn hơi thừa lời làm gì?”
“Ăn thịt ngươi!”
Chiêu Tài cả kinh, run rẩy nói, “Thịt của ta không thể ăn đâu.”
Tiễn Cơ nhướng mày nói, “Chưa ăn thì làm sao biết được?”
Chiêu Tài vội vàng đem đầu chui vào lòng của Tiễn Cơ, một lúc sau nghe thấy bên trong phát ra một câu nghèn nghẹn, “Bổn đại tiên buồn ngủ, người rãnh rỗi chớ quấy rầy.”
“Ngươi mới là người rãnh rỗi, còn nói ai rãnh rỗi nữa hả?”
“Hả…như vậy thì miêu đại tiên đã ngủ, Tiễn Cơ chớ quấy rầy.”
“Ta đánh chết ngươi!”
“Khò…khò…” Một con mèo con nào đó giả bộ ngáy to.
Khi Tiễn Cơ và Chiêu Tài đến chợ thì quầy mì vằn thắn của Trương Tam đã bán được vài bát.
Vừa rồi đi đến cửa thành thì Tiễn Cơ liền lôi ra Chiêu Tài đang ngủ gật ở trong lòng mình, bắt hắn biến thành người. Chiêu Tài vẫn còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh, lúc này đi đến quầy hàng mà vẫn ngủ gật giống con gà con đang mổ thóc.
Trương Tam đút hai tay vào trong y mệ, nói với Chiêu Tài, “Này, còn chưa tỉnh ngủ nữa hả?”
Chiêu Tài ngửa mặt lên trời rồi ngáp một cái, “Tỉnh~~~ rồi~~~” Cái miệng của hắn há ra thật to, Tiễn Cơ nhìn thấy mà muốn nhặt hòn đá nơi ven đường để nhét vào bên trong.
Trương Tam bị Chiêu Tài cuốn hút cho nên cũng ngáp một cái không nhỏ, oán giận nói, “Tối hôm qua không biết có con mèo hoang nào nửa đêm động dục cứ kêu meo meo, làm cho ta cả đêm ngủ không ngon, mệt chết ta luôn.”
Mèo…
Động dục?
Tiễn Cơ lập tức nhìn về phía Chiêu Tài.
Chiêu Tài nói lắp, “Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì!” fynnz810
“Ai nhìn ngươi, ta xem có người nào đến mua mì hay không thôi.” Tiễn Cơ há mồm nói dối, sau đó dời mắt rồi nói, “Ta còn chưa hỏi mà ngươi lắp bắp cái gì?” Nếu hắn không nhìn lầm thì vừa rồi hình như Chiêu Tài bị chột dạ.
Không nói đến Trương Tam và nhà của mình ở cách xa tám ngàn trượng, cả đêm qua Chiêu Tài lại nằm ngủ trong lòng của hắn, không hề kêu rên nữa tiếng, cũng chưa từng chạy đi đâu. Như vậy việc Trương Tam nghe tiếng mèo động dục không hề liên quan đến Chiêu Tài, nếu như vậy vì sao Chiêu Tài lại chột dạ?
Tiễn Cơ càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, nhất định là Chiêu Tài đã giấu diếm chuyện gì đó với mình.
Sẽ là chuyện gì nhỉ?
Tiễn Cơ chống cằm tự hỏi, nhớ lại tất cả mọi chuyện kể từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến giờ, Chiêu Tài ngoại trừ ăn vụng cá thì chẳng làm chuyện gì khác người, thậm chí không hề bước ra ngoài lúc nửa đêm.
Tương phản, từ lúc nghe nói trở thành đầy tớ cho Tiễn Cơ, một ngày ba bữa do Tiễn Cơ phụ trách, hơn nữa có thể ngủ trên giường thì Chiêu Tài bám chặt Tiễn Cơ không rời, cả ngày lon ton bên cạnh Tiễn Cơ, làm sao lại xảy ra chuyện bất bình thường cho được?
Chẳng lẽ là trước khi bọn họ gặp nhau hay sao?
Tiễn Cơ đột nhiên nhớ đến việc Chiêu Tài không chịu nói ra lý do bỏ nhà ra đi, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện đó?
Cũng không đúng…
Mới vừa rồi Trương Tam nhắc đến thời kỳ động dục thì Chiêu Tài mới chột dạ, chẳng lẽ mấu chốt nằm ở chỗ thời kỳ động dục hay sao?
Lúc này Tiễn Cơ không hề che giấu ánh mắt hiếu kỳ của mình, thoải mái nhìn chằm chằm Chiêu Tài rồi quan sát từ trên xuống dưới.
Chiêu Tài bị ánh mắt nghiên cứu của Tiễn Cơ nhìn chăm chú khiến trong lòng run lên, càng thêm nói lắp, “Ngươi…ngươi nhìn…nhìn cái gì…nhìn cái gì!”
Tiễn Cơ giữ chặt cánh tay của Chiêu Tai rồi kéo vào một góc, thấp giọng nói, “Ngươi sắp đến thời kỳ động dục hay chưa?”
Chiêu Tài rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, chợt phản bác như một cậu ấm con nhà giàu, “Ngươi mới là sắp đến thời kỳ động dục đó! Ta là miêu đại tiên! Không phải mấy con mèo hoang thích chạy rong, có bấy nhiêu đó mà cũng khống chế không được, xí~” Nói xong lại cười nhạo, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tiễn Cơ cũng đồng thời cười nhạo, nói một cách khinh thường, “Có lực khống chế thì đừng đi trộm cá!”
“Tiễn Cơ, ngươi có thể không lôi vấn đề này ra có được hay không?”
Tiễn Cơ nghiêm túc nói, “Không thể!”
Chiêu Tài thẹn quá hóa giận, đưa ra trước mặt Tiễn Cơ một ngón tay mũm mĩm, tức giận đến mức run rẩy, “Ngươi!”
Tiễn Cơ há mồm cắn, hàm răng dùng lực một chút, đau đến mức Chiêu Tài khóc gọi cha gọi phụ thân, nước mắt chảy giàn dụa, “Nhả ra! Tiễn Cơ, ngươi mau nhả ra đi!”
Tiễn Cơ hé môi, hàm răng không dùng sức nữa, Chiêu Tài vừa thả lỏng thì lại bị cắn tiếp, “Đau quá!”
Tiễn Cơ hớn hở đắc ý, chà đạp đủ thì mới bằng lòng tha cho Chiêu Tài.
Khóe mắt của Chiêu Tài rưng rưng, tay trái cầm tay phải, chỉ có một ngón tay dựng thẳng, mặt trên còn có hai dấu răng xếp ngay ngắn. Hắn oán hận mà liếc Tiễn Cơ một cái, sau đó lui vào một góc rồi liên tục thổi lên ngón tay.
Tiễn Cơ gọi Chiêu Tài vài tiếng nhưng Chiêu Tài không thèm để ý, dựng thẳng ngón tay, ý bảo chính mình vẫn còn đang nổi nóng.
Tiễn Cơ cười cười, không mất thời gian đi dỗ Chiêu Tài, dù sao năng lực tự lành tổn thương của mèo con rất mạnh, chờ đến khi dọn quán thì chắc chắn nhịn không được mà chủ động nói chuyện với mình.
Ai ngờ hôm nay xảy ra kỳ tích, mãi cho đến khi dọn quán mà Chiêu Tài cũng không thèm nói một câu nào với Tiễn Cơ, ngược lại cứ ló đầu sang quầy của Trương Tam, cùng Trương Tam hàn huyên cả buổi, giống như cố ý chọc giận Tiễn Cơ.
Tiễn Cơ ngẩng đầu nhìn thái dương, kỳ lạ a, mặt trời mọc ở hướng Đông mà.
Tiễn Cơ dọn quán xong rồi kêu Chiêu Tài, “Về nhà.”
Chiêu Tài cười ha ha rồi nói tạm biệt với Trương Tam, vẫn không thèm nhìn Tiễn Cơ lấy một cái, sau đó nghênh ngang đi phía trước.
Tiễn Cơ khiêng đòn gánh chậm rãi đi phía sau Chiêu Tài, hắn thật muốn xem thử Chiêu Tài có thể nhịn đến khi nào!
Một người một yêu, một trước một sau đi qua con đường mòn thật dài, vượt qua cửa thành thì bỗng nhiên Chiêu Tài dừng lại.
Tiễn Cơ đi qua cửa thành, cũng dừng lại để liếc Chiêu Tài một cái.
Chiêu Tài hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn lên trời.
Thách hắn cũng không dám chạy trốn, sau khi phát hiện Chiêu Tài quay đầu lén nhìn mình thì Tiễn Cơ liền bĩu môi với sợi dây đỏ trên cổ của Chiêu Tài.
Chiêu Tài bực bội nhét sợi dây vào bên trong y phục, rồi hừ một tiếng thật lớn, lớn đến mức người nào không biết còn tưởng là hắn đang xì mũi.
Tiễn Cơ cảm thấy buồn cười, tiếp tục khiêng đòn gánh đi trước, không bao lâu thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Thứ tự thay đổi, người và yêu một trước một sau, còn những thứ khác thì vẫn như cũ.
Không có gì đặc biệt xảy ra, Tiễn Cơ tò mò suy nghĩ: Một khi đã như vậy thì vì sao vừa rồi Chiêu Tài lại dừng bước? Cũng không phải là bộ dáng mệt mỏi vì đi bộ a.
Suy nghĩ một chút, Tiễn Cơ đi lầm đường, đợi hắn phục hồi tinh thần thì phát hiện Chiêu Tài cũng đứng ở cách đó không xa.
Kỳ lạ!
Tiễn Cơ đi một chút thì dừng lại, Chiêu Tài cũng đi một chút thì dừng lại.
Tiễn Cơ quay đầu nhìn Chiêu Tài, mới vừa rồi hắn không chú ý nên rẽ lầm đường, đến khi Chiêu Tài đuổi theo thì hắn mới sực tỉnh.
Nhìn thấy Tiễn Cơ đang đi vể phía mình, Chiêu Tài kinh hãi đến mức lạnh run cả hai chân, “Ngươi, ngươi lại đây để làm gì!”
“Đi lầm đường, không phải tìm ngươi.”
Chiêu Tài thở phào nhẹ nhõm.
Tiễn Cơ đi vài bước, vượt qua Chiêu Tài, vừa lúc nghe thấy Chiêu Tài thở phào, lập tức chuyện mà mới nãy hắn vẫn luôn suy nghĩ rốt cục được sáng tỏ, hắn quay lại hỏi, “Vừa rồi ngươi dừng lại trước cửa thành có phải là vì không biết đường về nhà hay không?”
Tâm tư bị nhìn thấu làm cho khuôn mặt của Chiêu Tài đỏ bừng, hắn cắn chặt răng không chịu thừa nhận, “Làm…làm gì có, không thể nào!”
“Ngươi ăn nói lắp bắp, chứng tỏ là đang chột dạ.” Tiễn Cơ cười ha ha, cười đến mức đòn gánh cũng rung rinh theo hắn.
“Cười cái gì mà cười!” Chiêu Tài tiến lên, nhón chân muốn nhéo mặt của Tiễn Cơ, hắn muốn kéo cho nụ cười chói mắt kia trở nên méo mó!
Nhưng hắn sức yếu tay mềm, làm sao mà là đối thủ của Tiễn Cơ.
Tiễn Cơ vung tay lên, dễ dàng gạt xuống bàn tay bé nhỏ của Chiêu Tài.
Chiêu Tài giương nanh múa vuốt, náo loạn Tiễn Cơ cả buổi, chẳng những không làm cho người nọ dừng cười, ngược lại càng lúc càng cười to.
Chiêu Tài tức đến mức hai gò má xụ xuống như hai cái bánh màn thầu bụ bẫm, trong nháy mắt liền biến thành mèo con rồi bổ nhào lên người của Tiễn Cơ, vùi đầu vào trong lòng của Tiễn Cơ, nâng hai chân trước lên, dùng đệm thịt hồng hào chọt ngoáy cái lỗ tai bé nhỏ của mình rồi lẩm bẩm nói, “Miêu đại tiên ta ngăn cản không được ngươi, vậy mà còn phải trốn nữa chứ!”
Bình luận truyện