Chinh Chiến
Chương 28: Ngươi có thể thuần khiết một chút sao?
- Đại Khuyển, hỏi ngươi một cái vấn đề.
Trương Thế Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, trở mình nướng một con thỏ vừa bắt được cách đây không lâu. Đã rời đi thành Gia Trang được mười một ngày, những miếng thịt chó hầm cách thủy cùng với đống bánh bao của bà chủ Đỗ Hồng Tuyến cũng đều đã ăn sạch. Mấy ngày hôm trước đi qua địa phương mà ngay cả con quạ cũng không thấy một con, hắn và Đại Khuyển ăn hết mấy ngày lương khô cũng đã sớm thèm thịt, thèm đến nỗi không chịu được. Trương Thế Nhân tuy không có thú ăn thịt cuồng dã như Đại Khuyển, nhưng cũng là không ăn thịt thì không vui. Còn Mộc Tiểu Yêu… Căn bản không cần lo lắng nàng kén ăn thứ gì, bởi vì nàng thích uống rượu.
Trong xe ngựa, ngoại trừ nhu yếu phẩm cùng những sách vở Trương Thế Nhân mang theo để giải buồn trên đường, thì cũng chỉ còn có rượu và lương khô rồi. Thế nhưng số lượng lương khô lại không nhiều bằng số lượng rượu, cũng là do Mộc Tiểu Yêu uống ít nhất năm cân rượu trong một ngày. Cũng không biết đã nhiều năm như vậy, vì cái gì mà trừ rượu, nàng không có chút ham muốn với những thứ đồ ăn.
Thậm chí nàng không uống nước.
Đại Khuyển yêu thịt, nhưng thà rằng ăn thịt sống, chứ hắn cũng lười đi nấu nướng.
- Chuyện gì?
Hắn ngồi xổm ở bên cạnh mà nhìn Trương Thế Nhân nướng thịt, thỉnh thoảng lại có nước miệng chảy xuống khóe miệng.
Trương Thế Nhân cười cười, nhìn thịt thỏ đã nướng tạm được, giữ lại hai cái đùi thỏ, còn bao nhiêu đều đưa cho Đại Khuyển.
- Tên ngươi là Thương Quốc Hận… Ta nhớ được vào lúc đầu khi chúng ta lưu vong đến Nam Yến thì nghe qua một câu chuyện cũ, nghe nói vào mười lăm năm trước, Nam Yến không phải Nam Yến mà là Thương Quốc… Mười lăm năm trước, Hoàng đế Đại Nam phong cho Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu làm Chinh Nam Đại tướng quân, ra lệnh cho hắn dẫn mười lăm vạn quân xâm nhập phía nam, công phá đô thành Ung Châu của Thương Quốc, Thương Quốc diệt vong… Nghe nói Thái tử Thương Quốc đào tẩu, dưới sự bảo vệ của triều thần lại lập quốc một lần nữa, nhưng lại đổi tên là Yến quốc, quy phục Đại Nam. Hiện tại La Diệu trấn thủ Ung quận chính là đô thành Ung Châu năm đó của Thương Quốc. Nghe nói trận chiến ấy, hoàng thất Thương Quốc bị La Diệu tàn sát, chỉ có một Thái tử trốn thoát, chứ không có bất cứ một thành viên hoàng thất nào còn sống sót. Ngươi có phải là người Thương Quốc hay không?
Đại Khuyển ngơ ngác một chút, lập tức nói ra với giọng châm chọc:
- Nếu như có tên Thương Quốc Hận là người của Thương Quốc, thì lãnh tụ Phật tông có tên Đại Hộ Minh Vương, lại vì cái gì mà Phật tông không được gọi là Đại Hộ? Hoàng đế Đại Nam có họ Dương thì vì cái gì nước Đại Nam không gọi là Đại Dương mà được gọi là Đại Nam?
Trương Thế Nhân vừa gặm thịt vừa nói:
- Ngươi sốt sắng cái gì, ta chỉ là nhất thời nhàn rỗi đến nhàm chán nên suy đoán mà thôi.
Đại Khuyển cắn xé con thỏ được nướng đến vàng óng kia:
- La Diệu là kẻ hung hãn… Năm đó, trước khi hắn dẫn quân nam chinh, công phá thành Ung Châu, Hoàng đế Đại Nam đã từng hạ chỉ, chỉ cần Hoàng đế Thương Quốc là Mộ Dung La đầu hàng thì có thể phong hắn làm vua, đối xử tử tế với gia tộc Mộ Dung. Song La Diệu không hề nghe lệnh Hoàng đế đấy, hắn giết thẳng tới thành Ung Châu thì liền giết sạch hoàng tộc Mộ Dung cùng với những thế gia giàu có ở trong thành. Theo như lời ngươi vừa nói, cái gì mà Thái tử đào tẩu? Hoàng đế Nam Yến lúc này là Mộ Dung Sỉ chính là kẻ giả mạo. Ngươi cũng không thể nghĩ đến sao? Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Nam sẽ thật sự cho phép một kẻ thù sống ở trên đời, chứ nói chi là để hắn thành lập nên quốc gia?
- Làm sao ngươi biết?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Không sai, ta đúng là người Thương Quốc.
Trong chốc lát, Đại Khuyển gặm sạch thịt của con thỏ, ánh mắt nhìn về một cái đùi thỏ trên tay Trương Thế Nhân. Mắt Trương Thế Nhân trắng dã, không còn chút máu, nhưng vẫn cầm đùi thỏ đưa cho hắn. Đại Khuyển cảm kích nhìn hắn một cái, dường như dùng một ngụm mà nuốt cả cái đùi thỏ, không chừa lại xương cốt.
- Ta là người Thương Quốc, nhưng trước khi Thương Quốc diệt vong lại không có cái gia tộc này, sau khi mất nước, cha ta vốn là một thần tử trung thành của Thương Quốc mới sửa lại dòng họ, mà cũng chính vì thế mới gây nên thảm biến của gia môn. Cha ta đã từng là quan lớn của Thương Quốc, tất nhiên biết rõ một ít bí mật. Hoàng đế Nam Yến bây giờ thực chất không có một chút máu mủ của hoàng thất Thương Quốc, bất quá chỉ là một cái tiểu nhân đắc thế mà thôi. Thậm chí ta hoài nghi Hoàng đế Nam Yến có thể chính là tên gian tế được Hoàng đế Đại Nam phái đến Thương Quốc. Hắn không hướng về Hoàng đế Đại Nam xưng thần, nhưng lại tự xưng là hoàng đế bù nhìn, một điểm dũng khí của người Thương Quốc đều không có… Nhưng mà nếu không làm như vậy, Nam Yến của hắn cũng không giữ được. Chính vì hắn ăn nói đầy khép nép và nịnh nọt Hoàng đế Đại Nam, cho nên cái lãnh thổ Yến quốc chỉ bằng một phần ba Thương Quốc trước kia mới có thể giữ được.
- Đây là Huyết Lệ Sử (lịch sử đầy máu và nước mắt) sao?
Trương Thế Nhân cười hỏi.
- Huyết lệ cái rắm!
Đại Khuyển thở dài:
- Ông già nhà ta là ngu trung kiểu ngoan cố, nếu không phải là như thế thì cũng sẽ không có cửa nát nhà tan. Vì lưu lại kỷ niệm với ông già ta, ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn giữ lại cái họ được sửa đổi này. Lúc kia ta cũng là một thiếu gia ăn ngon mặc đẹp, ăn chơi có tiếng, sau khi nhà tan thì chạy trốn, sau này mới được người ủy thác chiếu cố ngươi.
Trương Thế Nhân đung đưa cả một nửa cái đùi thỏ trước mặt Đại Khuyển:
- Nói cho ta biết là ai ủy thác ngươi bảo vệ ta, chỉ cần nói ra thì nửa cái đùi thỏ này cũng là của ngươi.
Đại Khuyển liếm môi một cái, phủi phủi quần áo, đi về phía sau bụi cỏ nằm xuống:
- Đã ăn đủ no.
Trương Thế Nhân thấp giọng mắng một câu, hận hận ăn xong cái đùi thỏ, cả xương cốt đều nhai.
- Đại Khuyển.
- Hả?
- Ta lại hỏi ngươi một sự kiện.
- Muốn hỏi là ai để cho ta bảo vệ ngươi thì miễn đi, việc này ta giữ nát ở trong bụng, ta sẽ không nói cái gì. Nếu như ngươi nghẹn đến khó chịu… Hoặc là đi tìm những… tiểu cô nương ở phía trước mà phát tiết, hoặc là ta có thể canh chừng cho ngươi tự mình giải quyết.
- Cút!
Trương Thế Nhân lại mắng một câu, tiến lại ngồi xuống bên cạnh Đại Khuyển, do dự trong chốc lát, lại không nhịn được hỏi:
- Tu hành… là một loại gì? Chính là cảm giác ra sao? Ngươi biết ta không thể tu hành, cho nên hiểu biết có chút nông cạn. Cũng chính bởi vì cảm giác không thấy, cho nên càng muốn biết cảm giác kia là cái dạng gì.
- Ngươi cảm thấy có thể là cái dạng gì?
Đại Khuyển hỏi lại.
- Hẳn là rất tuyệt vời.
Trương Thế Nhân trả lời.
- Cái gì không có được cũng đều là tuyệt vời đấy.
Đại Khuyển rút một cây cỏ khô, ngậm vào miệng:
- Nói thật với ngươi, đến bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc tu hành là cái cảm giác gì. Nếu như chỉ nói đến biến hóa trong cơ thể, ngược lại thật ra ta có thể nói với ngươi. Nếu như ngón tay tu hành mà lấy được cảm ngộ… Cái gì cảm ngộ ta đều không có, ngoại trừ việc ăn khá hơn trước kia.
- Trong thân thể sẽ có thay đổi gì?
- Cái đơn giản nhất chính là Khí Hải mở rộng và biến lớn, kình khí tu hành tụ tập trong Khí Hải tiến vào trong toàn thân thể. Do đó làm cho cơ thể trở nên cường tráng hơn, lực lượng cũng mạnh hơn. Trụ cột tu hành nhất là để cho lực lượng của kình khí trong Khí Hải đi khắp kinh mạch, cuối cùng dung nhập vào máu thịt. Một khi có thể đưa kình khí vận hành khắp toàn thân, đó chính là trở thành người tu hành Nhất Phẩm… Người đạt cấp độ Nhất Phẩm, thân thể của họ so với người bình thường cường tráng hơn rất nhiều, họ có thể kéo ra cung cứng nặng ba mươi cân một cách dễ dàng, Ngược lại, người bình thường muốn kéo ra cung cứng nặng ba mươi cân thì phải tập luyện nhiều năm.
Trương Thế Nhân tán đồng điều đó:
- Người bình thường luyện cơ bắp, người tu hành luyện nội kình.
- Cũng có thể nói như vậy.
Đại Khuyển liếc nhìn Trương Thế Nhân, nói:
- Thế nhưng ngươi chính là cái dị loại, tuổi ngươi như vậy mà khí lực thuần túy đã có thể so sánh với người tu hành có cấp bậc Nhị Phẩm, thật khó có được, thậm chí có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Ta biết… cái tên Đại tướng quân La Diệu diệt đi Thương Quốc kia có lẽ là một loại người như ngươi, hắn cũng không thể tu hành, nhưng luyện thể đơn thuần đã đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm.
- Cái này không có gì kỳ quái.
Trương Thế Nhân rất tự nhiên mà nói:
- Nhà khoa học đã nghiên cứu qua, người bình thường chỉ có thể phát huy sức mạnh tương ứng với cơ bắp ở đó. Nếu như có thể dùng cơ bắp toàn thân ở một chỗ mà nói…, có thể đạt được sức mạnh vạn cân.
- Nhà khoa học là cái gì?
Đại Khuyển hỏi.
- Ây… Một loại người so với cao thủ Cửu Phẩm còn khủng bố hơn.
…
…
Trương Thế Nhân chen lấn một cái địa phương bên người Mộc Tiểu Yêu mà ngồi xuống, nịnh nọt cười nói:
- Hôm nay bên ngoài không có một chút gió, mặt trời chiếu xuống ánh nắng ấm áp giống như lò lửa đang sưởi ấm vậy. Khí trời tốt như vậy, Tiểu Yêu tỷ không có ý định đi ra ngoài một chút sao?
Mộc Tiểu Yêu trở mình, khách khí nói:
- Có việc nói đi, có rắm thì phóng.
Trương Thế Nhân đau đầu một lúc, nói:
- Vừa rồi ta cùng nói chuyện với Đại Khuyển một lúc lâu, hắn cũng nói không ra lý do. Ta không có ý định quấy rầy giấc ngủ của ngươi, nhưng người cũng biết tính tình của ta rồi đấy, một khi có chuyện gì không nghĩ ra thì ta không thể ngủ yên được.
- Tính tình ngươi ta biết, không nghĩ ra lại không ngủ yên thì ta thật không biết việc này.
Mộc Tiểu Yêu ngồi xuống, cũng không để ý đến cái quần đỏ đã cuộn đến thắt lưng. Bàn chân nàng vừa ngồi xuống thì hai cái đùi trắng nõn lộ ra trước mặt Trương Thế Nhân. Đáng tiếc cái mỹ nhân như nước này lại không hề có một điểm giác ngộ được bản thân mình là nữ tính, không chút nào để ý đùi mình bị Trương Thế Nhân xem sạch.
Dường như là ngủ quá lâu nên thân thể nhăn lại chút ít, cho nên nàng còn duỗi cái đùi dài ra tí nữa. Vào thời điểm nàng duỗi đùi, vậy mà hai đôi sóng lớn trước ngực đung đưa đầy hấp dẫn. Quần đỏ, chân trắng, eo nhỏ nhắn, bộ ngực lớn… Tóc dài tán loạn, khuôn mặt lười biếng, vô luận như thế nào thì bộ dạng như vậy đều đủ làm cho trái tim của nam nhân đập thình thịch.
Bộ dạng này của Mộc Tiểu Yêu, Trương Thế Nhân đã nhìn mười lăm năm.
Mộc Tiểu Yêu là người nhìn xem Trương Thế Nhân lớn lên, không phải là không nhìn thấy tiểu đệ của hắn “lớn lên” hay sao?
- Chuyện gì?
Sau khi giãn xong thân thể, Mộc Tiểu Yêu tùy tiện vuốt mái tóc dài ra sau ót.
- Rốt cuộc tu hành có cảm giác thế nào?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Tu hành…
Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía Trương Thế Nhân:
- Vì sao mà bỗng nhiên lại hỏi đến chuyện này?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Khi rời khỏi thành Gia Trang, không phải ở cơ duyên xảo hợp mà ta mở ra một huyệt sao, ta chỉ cảm thấy đế đô lớn như vậy, cao thủ như mây, vạn nhất gặp đến một nhân vật như Thần Tiên, không chừng hắn giúp ta đả thông tất cả Khí Hải. Khả năng này có thể xảy ra thì ta liền muốn cân nhắc đến chuyện này chứ sao.
- Nếu như có người có thể giúp ngươi đả thông tất cả Khí Hải thì bản thân ngươi sẽ biết tu hành có cảm giác như thế nào rồi.
Mộc Tiểu Yêu không chút nào bị nhiệt tình ở trên mặt Trương Thế Nhân đả động.
Trương Thế Nhân há to miệng, bất đắc dĩ thở dài, quay người xuống xe. Lúc bờ mông của hắn vừa rời khỏi xe ngựa, ở sau lưng hắn, Mộc Tiểu Yêu đang chuẩn bị nằm ngủ nhàn nhạt nói một chữ:
- Đau.
- Đau?
Trương Thế Nhân quay đầu lại, không khỏi hỏi một câu:
- Đau cái gì?
Mộc Tiểu Yêu duỗi ra ngón tay út, lát sau nói ra:
- Ví dụ như Khí Hải của ngươi lớn như vậy…
Trương Thế Nhân ảo não nói:
- Không thể so với cái lớn hơn một chút?
Mộc Tiểu Yêu trợn mắt nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Tu hành là không ngừng làm cho Khí Hải biến lớn, mà trước khi tu hành cần phải luyện thể, là bởi vì khi Khí Hải của ngươi dần dần biến lớn, thân thể của ngươi vì phải thích ứng với nó cho nên mới càng cường tráng hơn. Tu hành Khí Hải mà không tu thân thể, đến cuối cùng là một cái kết quả bạo thể mà chết. Cho nên tu hành cũng không bằng phẳng… Bởi vì khi tu vị của người tu hành càng cao thâm thì Khí Hải của ngươi lại càng lớn, kinh mạch cũng ngươi cũng càng rộng ra, giống như…
Nàng lại duỗi ra ngón cái:
- Mạnh mẽ đem ngón út căng thành ngón tay cái, sau đó căng thành cánh tay, thành đùi… Mỗi một lần tu vị tăng tiến, thân thể của ngươi cũng sẽ bị rèn luyện một lần, cũng liền thừa nhận một lần thống khổ vì bị căng ra.
Nàng nhìn Trương Thế Nhân, nói thật lòng:
- Ta không biết phải giải thích sự đau đớn này mãnh liệt đến đâu, chỉ có thể nói cho ngươi biết lần đầu tiên ngươi mở rộng Khí Hải là đau đớn... Ngươi có thể tưởng tượng… đau như sinh con vậy.
Trương Thế Nhân ngượng ngùng nói:
- Thật sự ta không thể tưởng tượng ra được đau vì sinh con là đau như thế nào… Nhưng mà ta có thể hiểu được, lần thứ nhất sẽ là đau nhất, về sau sẽ thành thói quen nên sự đau đớn sẽ giảm dần. Đợi đến sau khi chịu đau nhiều lần, nói không chừng khi thời gian dần qua sẽ sinh ra khoái cảm.
- Cút đi!
Mộc Tiểu Yêu mắng một câu, lập tức nhắm mắt lại, quay người ngủ tiếp.
Trương Thế Nhân cũng không có cảm thấy trong lời nói của mình có mùi vị dâm đãng, còn tưởng rằng Mộc Tiểu Yêu chửi mình là do tính tình của nàng quái dị. Hắn quay người rời khỏi xe ngựa, lại trở về bên cạnh Đại Khuyển.
- Đại Khuyển, bây giờ một tháng ngươi đau mấy lần?
Hắn hỏi.
Đại Khuyển cả kinh, nhịn không được kinh ngạc nói:
- Mộc Tiểu Yêu nói gì với ngươi!
Trương Thế Nhân trả lời:
- Đau a!
- Mỗi tháng đều đau một lần, đó là chuyện của nữ nhân! Đương nhiên, cũng không nhất định mỗi người đàn bà đều đau, có người đau, có người không biết. Đau thật nhiều hay đau chút ít… Vậy phải xét đến việc thể chất của mỗi cá nhân là bất đồng, nhưng ta là nam nhân, ngươi hỏi ta đau mấy lần… Nàng… Nàng nói cho ngươi cái này làm gì!
Trương Thế Nhân khiếp sợ, lập tức khinh bỉ nhìn xem Đại Khuyển:
- Ngươi có thể thuần khiết một chút sao?
Trương Thế Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, trở mình nướng một con thỏ vừa bắt được cách đây không lâu. Đã rời đi thành Gia Trang được mười một ngày, những miếng thịt chó hầm cách thủy cùng với đống bánh bao của bà chủ Đỗ Hồng Tuyến cũng đều đã ăn sạch. Mấy ngày hôm trước đi qua địa phương mà ngay cả con quạ cũng không thấy một con, hắn và Đại Khuyển ăn hết mấy ngày lương khô cũng đã sớm thèm thịt, thèm đến nỗi không chịu được. Trương Thế Nhân tuy không có thú ăn thịt cuồng dã như Đại Khuyển, nhưng cũng là không ăn thịt thì không vui. Còn Mộc Tiểu Yêu… Căn bản không cần lo lắng nàng kén ăn thứ gì, bởi vì nàng thích uống rượu.
Trong xe ngựa, ngoại trừ nhu yếu phẩm cùng những sách vở Trương Thế Nhân mang theo để giải buồn trên đường, thì cũng chỉ còn có rượu và lương khô rồi. Thế nhưng số lượng lương khô lại không nhiều bằng số lượng rượu, cũng là do Mộc Tiểu Yêu uống ít nhất năm cân rượu trong một ngày. Cũng không biết đã nhiều năm như vậy, vì cái gì mà trừ rượu, nàng không có chút ham muốn với những thứ đồ ăn.
Thậm chí nàng không uống nước.
Đại Khuyển yêu thịt, nhưng thà rằng ăn thịt sống, chứ hắn cũng lười đi nấu nướng.
- Chuyện gì?
Hắn ngồi xổm ở bên cạnh mà nhìn Trương Thế Nhân nướng thịt, thỉnh thoảng lại có nước miệng chảy xuống khóe miệng.
Trương Thế Nhân cười cười, nhìn thịt thỏ đã nướng tạm được, giữ lại hai cái đùi thỏ, còn bao nhiêu đều đưa cho Đại Khuyển.
- Tên ngươi là Thương Quốc Hận… Ta nhớ được vào lúc đầu khi chúng ta lưu vong đến Nam Yến thì nghe qua một câu chuyện cũ, nghe nói vào mười lăm năm trước, Nam Yến không phải Nam Yến mà là Thương Quốc… Mười lăm năm trước, Hoàng đế Đại Nam phong cho Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu làm Chinh Nam Đại tướng quân, ra lệnh cho hắn dẫn mười lăm vạn quân xâm nhập phía nam, công phá đô thành Ung Châu của Thương Quốc, Thương Quốc diệt vong… Nghe nói Thái tử Thương Quốc đào tẩu, dưới sự bảo vệ của triều thần lại lập quốc một lần nữa, nhưng lại đổi tên là Yến quốc, quy phục Đại Nam. Hiện tại La Diệu trấn thủ Ung quận chính là đô thành Ung Châu năm đó của Thương Quốc. Nghe nói trận chiến ấy, hoàng thất Thương Quốc bị La Diệu tàn sát, chỉ có một Thái tử trốn thoát, chứ không có bất cứ một thành viên hoàng thất nào còn sống sót. Ngươi có phải là người Thương Quốc hay không?
Đại Khuyển ngơ ngác một chút, lập tức nói ra với giọng châm chọc:
- Nếu như có tên Thương Quốc Hận là người của Thương Quốc, thì lãnh tụ Phật tông có tên Đại Hộ Minh Vương, lại vì cái gì mà Phật tông không được gọi là Đại Hộ? Hoàng đế Đại Nam có họ Dương thì vì cái gì nước Đại Nam không gọi là Đại Dương mà được gọi là Đại Nam?
Trương Thế Nhân vừa gặm thịt vừa nói:
- Ngươi sốt sắng cái gì, ta chỉ là nhất thời nhàn rỗi đến nhàm chán nên suy đoán mà thôi.
Đại Khuyển cắn xé con thỏ được nướng đến vàng óng kia:
- La Diệu là kẻ hung hãn… Năm đó, trước khi hắn dẫn quân nam chinh, công phá thành Ung Châu, Hoàng đế Đại Nam đã từng hạ chỉ, chỉ cần Hoàng đế Thương Quốc là Mộ Dung La đầu hàng thì có thể phong hắn làm vua, đối xử tử tế với gia tộc Mộ Dung. Song La Diệu không hề nghe lệnh Hoàng đế đấy, hắn giết thẳng tới thành Ung Châu thì liền giết sạch hoàng tộc Mộ Dung cùng với những thế gia giàu có ở trong thành. Theo như lời ngươi vừa nói, cái gì mà Thái tử đào tẩu? Hoàng đế Nam Yến lúc này là Mộ Dung Sỉ chính là kẻ giả mạo. Ngươi cũng không thể nghĩ đến sao? Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Nam sẽ thật sự cho phép một kẻ thù sống ở trên đời, chứ nói chi là để hắn thành lập nên quốc gia?
- Làm sao ngươi biết?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Không sai, ta đúng là người Thương Quốc.
Trong chốc lát, Đại Khuyển gặm sạch thịt của con thỏ, ánh mắt nhìn về một cái đùi thỏ trên tay Trương Thế Nhân. Mắt Trương Thế Nhân trắng dã, không còn chút máu, nhưng vẫn cầm đùi thỏ đưa cho hắn. Đại Khuyển cảm kích nhìn hắn một cái, dường như dùng một ngụm mà nuốt cả cái đùi thỏ, không chừa lại xương cốt.
- Ta là người Thương Quốc, nhưng trước khi Thương Quốc diệt vong lại không có cái gia tộc này, sau khi mất nước, cha ta vốn là một thần tử trung thành của Thương Quốc mới sửa lại dòng họ, mà cũng chính vì thế mới gây nên thảm biến của gia môn. Cha ta đã từng là quan lớn của Thương Quốc, tất nhiên biết rõ một ít bí mật. Hoàng đế Nam Yến bây giờ thực chất không có một chút máu mủ của hoàng thất Thương Quốc, bất quá chỉ là một cái tiểu nhân đắc thế mà thôi. Thậm chí ta hoài nghi Hoàng đế Nam Yến có thể chính là tên gian tế được Hoàng đế Đại Nam phái đến Thương Quốc. Hắn không hướng về Hoàng đế Đại Nam xưng thần, nhưng lại tự xưng là hoàng đế bù nhìn, một điểm dũng khí của người Thương Quốc đều không có… Nhưng mà nếu không làm như vậy, Nam Yến của hắn cũng không giữ được. Chính vì hắn ăn nói đầy khép nép và nịnh nọt Hoàng đế Đại Nam, cho nên cái lãnh thổ Yến quốc chỉ bằng một phần ba Thương Quốc trước kia mới có thể giữ được.
- Đây là Huyết Lệ Sử (lịch sử đầy máu và nước mắt) sao?
Trương Thế Nhân cười hỏi.
- Huyết lệ cái rắm!
Đại Khuyển thở dài:
- Ông già nhà ta là ngu trung kiểu ngoan cố, nếu không phải là như thế thì cũng sẽ không có cửa nát nhà tan. Vì lưu lại kỷ niệm với ông già ta, ta nghĩ mãi, cuối cùng vẫn giữ lại cái họ được sửa đổi này. Lúc kia ta cũng là một thiếu gia ăn ngon mặc đẹp, ăn chơi có tiếng, sau khi nhà tan thì chạy trốn, sau này mới được người ủy thác chiếu cố ngươi.
Trương Thế Nhân đung đưa cả một nửa cái đùi thỏ trước mặt Đại Khuyển:
- Nói cho ta biết là ai ủy thác ngươi bảo vệ ta, chỉ cần nói ra thì nửa cái đùi thỏ này cũng là của ngươi.
Đại Khuyển liếm môi một cái, phủi phủi quần áo, đi về phía sau bụi cỏ nằm xuống:
- Đã ăn đủ no.
Trương Thế Nhân thấp giọng mắng một câu, hận hận ăn xong cái đùi thỏ, cả xương cốt đều nhai.
- Đại Khuyển.
- Hả?
- Ta lại hỏi ngươi một sự kiện.
- Muốn hỏi là ai để cho ta bảo vệ ngươi thì miễn đi, việc này ta giữ nát ở trong bụng, ta sẽ không nói cái gì. Nếu như ngươi nghẹn đến khó chịu… Hoặc là đi tìm những… tiểu cô nương ở phía trước mà phát tiết, hoặc là ta có thể canh chừng cho ngươi tự mình giải quyết.
- Cút!
Trương Thế Nhân lại mắng một câu, tiến lại ngồi xuống bên cạnh Đại Khuyển, do dự trong chốc lát, lại không nhịn được hỏi:
- Tu hành… là một loại gì? Chính là cảm giác ra sao? Ngươi biết ta không thể tu hành, cho nên hiểu biết có chút nông cạn. Cũng chính bởi vì cảm giác không thấy, cho nên càng muốn biết cảm giác kia là cái dạng gì.
- Ngươi cảm thấy có thể là cái dạng gì?
Đại Khuyển hỏi lại.
- Hẳn là rất tuyệt vời.
Trương Thế Nhân trả lời.
- Cái gì không có được cũng đều là tuyệt vời đấy.
Đại Khuyển rút một cây cỏ khô, ngậm vào miệng:
- Nói thật với ngươi, đến bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc tu hành là cái cảm giác gì. Nếu như chỉ nói đến biến hóa trong cơ thể, ngược lại thật ra ta có thể nói với ngươi. Nếu như ngón tay tu hành mà lấy được cảm ngộ… Cái gì cảm ngộ ta đều không có, ngoại trừ việc ăn khá hơn trước kia.
- Trong thân thể sẽ có thay đổi gì?
- Cái đơn giản nhất chính là Khí Hải mở rộng và biến lớn, kình khí tu hành tụ tập trong Khí Hải tiến vào trong toàn thân thể. Do đó làm cho cơ thể trở nên cường tráng hơn, lực lượng cũng mạnh hơn. Trụ cột tu hành nhất là để cho lực lượng của kình khí trong Khí Hải đi khắp kinh mạch, cuối cùng dung nhập vào máu thịt. Một khi có thể đưa kình khí vận hành khắp toàn thân, đó chính là trở thành người tu hành Nhất Phẩm… Người đạt cấp độ Nhất Phẩm, thân thể của họ so với người bình thường cường tráng hơn rất nhiều, họ có thể kéo ra cung cứng nặng ba mươi cân một cách dễ dàng, Ngược lại, người bình thường muốn kéo ra cung cứng nặng ba mươi cân thì phải tập luyện nhiều năm.
Trương Thế Nhân tán đồng điều đó:
- Người bình thường luyện cơ bắp, người tu hành luyện nội kình.
- Cũng có thể nói như vậy.
Đại Khuyển liếc nhìn Trương Thế Nhân, nói:
- Thế nhưng ngươi chính là cái dị loại, tuổi ngươi như vậy mà khí lực thuần túy đã có thể so sánh với người tu hành có cấp bậc Nhị Phẩm, thật khó có được, thậm chí có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Ta biết… cái tên Đại tướng quân La Diệu diệt đi Thương Quốc kia có lẽ là một loại người như ngươi, hắn cũng không thể tu hành, nhưng luyện thể đơn thuần đã đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm.
- Cái này không có gì kỳ quái.
Trương Thế Nhân rất tự nhiên mà nói:
- Nhà khoa học đã nghiên cứu qua, người bình thường chỉ có thể phát huy sức mạnh tương ứng với cơ bắp ở đó. Nếu như có thể dùng cơ bắp toàn thân ở một chỗ mà nói…, có thể đạt được sức mạnh vạn cân.
- Nhà khoa học là cái gì?
Đại Khuyển hỏi.
- Ây… Một loại người so với cao thủ Cửu Phẩm còn khủng bố hơn.
…
…
Trương Thế Nhân chen lấn một cái địa phương bên người Mộc Tiểu Yêu mà ngồi xuống, nịnh nọt cười nói:
- Hôm nay bên ngoài không có một chút gió, mặt trời chiếu xuống ánh nắng ấm áp giống như lò lửa đang sưởi ấm vậy. Khí trời tốt như vậy, Tiểu Yêu tỷ không có ý định đi ra ngoài một chút sao?
Mộc Tiểu Yêu trở mình, khách khí nói:
- Có việc nói đi, có rắm thì phóng.
Trương Thế Nhân đau đầu một lúc, nói:
- Vừa rồi ta cùng nói chuyện với Đại Khuyển một lúc lâu, hắn cũng nói không ra lý do. Ta không có ý định quấy rầy giấc ngủ của ngươi, nhưng người cũng biết tính tình của ta rồi đấy, một khi có chuyện gì không nghĩ ra thì ta không thể ngủ yên được.
- Tính tình ngươi ta biết, không nghĩ ra lại không ngủ yên thì ta thật không biết việc này.
Mộc Tiểu Yêu ngồi xuống, cũng không để ý đến cái quần đỏ đã cuộn đến thắt lưng. Bàn chân nàng vừa ngồi xuống thì hai cái đùi trắng nõn lộ ra trước mặt Trương Thế Nhân. Đáng tiếc cái mỹ nhân như nước này lại không hề có một điểm giác ngộ được bản thân mình là nữ tính, không chút nào để ý đùi mình bị Trương Thế Nhân xem sạch.
Dường như là ngủ quá lâu nên thân thể nhăn lại chút ít, cho nên nàng còn duỗi cái đùi dài ra tí nữa. Vào thời điểm nàng duỗi đùi, vậy mà hai đôi sóng lớn trước ngực đung đưa đầy hấp dẫn. Quần đỏ, chân trắng, eo nhỏ nhắn, bộ ngực lớn… Tóc dài tán loạn, khuôn mặt lười biếng, vô luận như thế nào thì bộ dạng như vậy đều đủ làm cho trái tim của nam nhân đập thình thịch.
Bộ dạng này của Mộc Tiểu Yêu, Trương Thế Nhân đã nhìn mười lăm năm.
Mộc Tiểu Yêu là người nhìn xem Trương Thế Nhân lớn lên, không phải là không nhìn thấy tiểu đệ của hắn “lớn lên” hay sao?
- Chuyện gì?
Sau khi giãn xong thân thể, Mộc Tiểu Yêu tùy tiện vuốt mái tóc dài ra sau ót.
- Rốt cuộc tu hành có cảm giác thế nào?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Tu hành…
Mộc Tiểu Yêu nhìn về phía Trương Thế Nhân:
- Vì sao mà bỗng nhiên lại hỏi đến chuyện này?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Khi rời khỏi thành Gia Trang, không phải ở cơ duyên xảo hợp mà ta mở ra một huyệt sao, ta chỉ cảm thấy đế đô lớn như vậy, cao thủ như mây, vạn nhất gặp đến một nhân vật như Thần Tiên, không chừng hắn giúp ta đả thông tất cả Khí Hải. Khả năng này có thể xảy ra thì ta liền muốn cân nhắc đến chuyện này chứ sao.
- Nếu như có người có thể giúp ngươi đả thông tất cả Khí Hải thì bản thân ngươi sẽ biết tu hành có cảm giác như thế nào rồi.
Mộc Tiểu Yêu không chút nào bị nhiệt tình ở trên mặt Trương Thế Nhân đả động.
Trương Thế Nhân há to miệng, bất đắc dĩ thở dài, quay người xuống xe. Lúc bờ mông của hắn vừa rời khỏi xe ngựa, ở sau lưng hắn, Mộc Tiểu Yêu đang chuẩn bị nằm ngủ nhàn nhạt nói một chữ:
- Đau.
- Đau?
Trương Thế Nhân quay đầu lại, không khỏi hỏi một câu:
- Đau cái gì?
Mộc Tiểu Yêu duỗi ra ngón tay út, lát sau nói ra:
- Ví dụ như Khí Hải của ngươi lớn như vậy…
Trương Thế Nhân ảo não nói:
- Không thể so với cái lớn hơn một chút?
Mộc Tiểu Yêu trợn mắt nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Tu hành là không ngừng làm cho Khí Hải biến lớn, mà trước khi tu hành cần phải luyện thể, là bởi vì khi Khí Hải của ngươi dần dần biến lớn, thân thể của ngươi vì phải thích ứng với nó cho nên mới càng cường tráng hơn. Tu hành Khí Hải mà không tu thân thể, đến cuối cùng là một cái kết quả bạo thể mà chết. Cho nên tu hành cũng không bằng phẳng… Bởi vì khi tu vị của người tu hành càng cao thâm thì Khí Hải của ngươi lại càng lớn, kinh mạch cũng ngươi cũng càng rộng ra, giống như…
Nàng lại duỗi ra ngón cái:
- Mạnh mẽ đem ngón út căng thành ngón tay cái, sau đó căng thành cánh tay, thành đùi… Mỗi một lần tu vị tăng tiến, thân thể của ngươi cũng sẽ bị rèn luyện một lần, cũng liền thừa nhận một lần thống khổ vì bị căng ra.
Nàng nhìn Trương Thế Nhân, nói thật lòng:
- Ta không biết phải giải thích sự đau đớn này mãnh liệt đến đâu, chỉ có thể nói cho ngươi biết lần đầu tiên ngươi mở rộng Khí Hải là đau đớn... Ngươi có thể tưởng tượng… đau như sinh con vậy.
Trương Thế Nhân ngượng ngùng nói:
- Thật sự ta không thể tưởng tượng ra được đau vì sinh con là đau như thế nào… Nhưng mà ta có thể hiểu được, lần thứ nhất sẽ là đau nhất, về sau sẽ thành thói quen nên sự đau đớn sẽ giảm dần. Đợi đến sau khi chịu đau nhiều lần, nói không chừng khi thời gian dần qua sẽ sinh ra khoái cảm.
- Cút đi!
Mộc Tiểu Yêu mắng một câu, lập tức nhắm mắt lại, quay người ngủ tiếp.
Trương Thế Nhân cũng không có cảm thấy trong lời nói của mình có mùi vị dâm đãng, còn tưởng rằng Mộc Tiểu Yêu chửi mình là do tính tình của nàng quái dị. Hắn quay người rời khỏi xe ngựa, lại trở về bên cạnh Đại Khuyển.
- Đại Khuyển, bây giờ một tháng ngươi đau mấy lần?
Hắn hỏi.
Đại Khuyển cả kinh, nhịn không được kinh ngạc nói:
- Mộc Tiểu Yêu nói gì với ngươi!
Trương Thế Nhân trả lời:
- Đau a!
- Mỗi tháng đều đau một lần, đó là chuyện của nữ nhân! Đương nhiên, cũng không nhất định mỗi người đàn bà đều đau, có người đau, có người không biết. Đau thật nhiều hay đau chút ít… Vậy phải xét đến việc thể chất của mỗi cá nhân là bất đồng, nhưng ta là nam nhân, ngươi hỏi ta đau mấy lần… Nàng… Nàng nói cho ngươi cái này làm gì!
Trương Thế Nhân khiếp sợ, lập tức khinh bỉ nhìn xem Đại Khuyển:
- Ngươi có thể thuần khiết một chút sao?
Bình luận truyện