Chính Là Em Chỉ Thích Anh

Chương 17: "Anh đáp ứng ở bên tôi sớm chút đi?"



Edit: Xiao Mei

Bóng đêm nồng đậm, gió buổi tối rất lớn, thổi đến nhánh cây dưới tầng lay động theo gió, vài chiếc lá cây còn tình cờ lưu lại cũng đều rơi xuống.

Một trận gió thổi tới, Tô Tinh Thần run bần bật.

Cô muốn trở về mặc thêm một cái áo nữa nhưng Lục Hành Chỉ đã nhìn thấy cô rồi.

Cô cúi đầu trầm mặc đi đến phía Lục Hành Chỉ, vừa đi vừa nhìn chằm chằm mấy con thỏ trên quần ngủ mình, có chút vô lực.

Như thế nào liền...nhận được điện thoại trong nháy mắt kích động chạy xuống luôn đến nỗi quần áo cũng quên thay.

Lục Hành Chỉ che miệng ho nhẹ, nhìn dáng vẻ này của cô, anh quay đầu đi muốn cười nhưng còn chưa cười ra tiếng Tô Tinh Thần đã hung tợn trừng mắt nhìn anh nói: "Nếu anh dám cười, tôi lập tức về luôn."

Lục Hành Chỉ bất động, ho: "Không cười nữa."

Tô Tinh Thần liếc nhìn khuôn mặt cố nghẹn cười của anh, lạnh nhạt lên tiếng: "Bác sĩ Lục tìm tôi có việc gì?"

Người cô run lên, cảm thấy có chút lạnh.

Lục Hành Chỉ nhìn cô hồi lâu, mới nói: "Đêm nay đến bệnh viện chờ tôi sao?"

"Biết rõ còn cố hỏi."

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, có chút bất đắc dĩ nói: "Buổi tối có phẫu thuật, thật xin lỗi."

"Không sao đâu, dù gì tôi cũng đã quen rồi."

Lục Hành Chỉ: "....."

Đối với việc Tô Tinh Thần lạnh nhạt, tuy rằng đã có suy đoán ngay từ đầu rồi nhưng khi thật sự cảm nhận được tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Tô Tinh Thần ngước mắt nhìn anh: "Bác sĩ Lục, anh có chuyện gì quan trọng hay không, nếu không có thì tôi lên nhà trước đây, bên ngoài lạnh lắm."

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì."

Tô Tinh Thần nga tiếng, xoay người muốn đi vào trong tiểu khu. Hai người còn đứng dưới tầng nữa thì thật giống là hai đồ ngốc, quan trọng nhất là cô còn mặc quần áo ngủ chỉ tùy tiện khoác cái áo khoác bên ngoài.

"Từ từ." Lục Hành Chỉ cầm cổ tay cô, Tô Tinh Thần không còn cách chỉ có thể xoay người lại nhìn anh.

"Còn có chuyện gì?"

Lục Hành Chỉ khựng lại, cúi đầu nhìn cổ tay trong tay mình, nho nhỏ. Trong bóng đêm cũng không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt cô nhưng cũng biết không thể nào vui vẻ được.

Lục Hành Chỉ đếm thời gian, nhìn kim giây chuyển động cho đến lúc 0 giờ, anh nói: "Nguyên Đán vui vẻ."

Vừa dứt lời, cách đó không xa pháo hoa ở rộ "đoàng" một tiếng, từ những nói khác truyền đến.

Hai người ngẩng mặt nhìn lại, pháo hoa lộng lẫy bắt mắt vừa lúc rơi vào đáy mắt hai người.

Tô Tinh Thần cong khóe môi, nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Năm mới vui vẻ."

Đây là một năm mới.

Hai người nhìn nhau, trên mặt Lục Hành Chỉ khó được có chút ý cười.

Đứng song song nhau nhìn pháo hoa, pháo hoa bắn cũng không lâu tầm khoảng năm phút nhưng mà thật đẹp.

Từng người đều không có lên tiếng, cũng không có đánh gãy bầu không khí tốt đẹp này.

Mãi đến khi pháo hoa không tiếp tục bắn nữa, bầu trời khôi phục màu đen nhánh, ngẫu nhiên trên trời còn xuất hiện một hai ngôi sao sáng lấp lánh.

Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm một hồi, duỗi tay xoa cánh tay, có chút lạnh.

Lục Hành Chỉ rũ mắt nhìn động tác của cô, dừng một chút duỗi tay đem áo khoác mình cởi xuống khoác trên vai cô. Thân hình cô cứng đờ, ngước mắt nhìn anh: "Không cần, anh cũng không mặc nhiều bên trong mà."

Lục Hành Chỉ đè nặng cổ tay cô, nhẹ ừ tiếng: "Tôi không có việc gì, đi trở về đi."

Tô Tinh Thần: "....."

Thu mắt, Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm dép lê lông xù của mình, nhẹ giọng hỏi: "Lục Hành Chỉ, đêm nay anh tới tìm tôi là có ý gì?"

Lục Hành Chỉ giật mình, cũng không phản ứng lại.

Kỳ thật anh cũng không biết tại sao lại đến đây tìm cô, cảm giác nói không nên lời, ma xui quỷ khiến đã đi đến dưới nhà cô còn gọi điện cho cô.

Lục Hành Chỉ không nói chuyện, Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm anh hồi lâu, mới cười khẽ: "Được rồi, xem trên phân lượng đêm nay bác sĩ Lục đến tìm tôi, tôi sẽ không tức giận."

Cô dừng một chút mới nói: "Nhưng mà ngày mai tôi không thể mang cơm cho anh được, tôi có việc."

Lục Hành Chỉ hơi dừng, cười gật đầu nói: "Ừ, vào đi thôi."

"Ừm." Cô ngước mắt nhìn anh, nhấp môi nói: "Lục Hành Chỉ."

"Hử?"

Tô Tinh Thần hơi dừng, lôi kéo cánh tay Lục Hành Chỉ nói: "Anh cúi người xuống."

Lục Hành Chỉ ngẩn ra còn không kịp phản ứng lại, trên má truyền đến cảm xúc ấm áp. Tô Tinh Thần hôn một cái liền chạy, cuối cùng còn ném xuống một câu: "Ngủ ngon bác sĩ Lục."

Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Lục Hành Chỉ đứng tại chỗ giật mình sửng sốt, thật lâu sau mới duỗi tay chạm lên bên phải gương mặt, giống như độ ấm đôi môi cô vẫn còn sót lại.

Nhìn chằm chằm con đường kia hồi lâu, Lục Hành Chỉ mới xoay người đi đến hướng đối diện.

*

Tô Tinh Thần vỗ ngực mình, cho tới khi về đến nhà, rót một cốc nước lạnh rồi mới bình tĩnh lại được.

Vừa nãy khi hôn Lục Hành Chỉ không biết là dũng khí ở nơi nào bùng lên, không chút suy nghĩ lập tức hôn lên. Đưa ngón tay sờ lên môi, Tô Tinh Thần nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Nhịn không được liếm liếm môi, hét lên vài tiếng đưa tay lên che mặt.

Một âm thanh vang lên, Tô Tinh Thần quay đầu lại phát hiện áo khoác khoác trên vai cô của Lục Hành Chỉ đã rơi trên mặt đất. Khom lưng nhặt lên, Tô Tinh Thần mới nhớ...hình như lúc nãy sau khi anh cởi áo khoác ra thì bên trong chỉ có một cái áo sơ mi trắng, cũng không biết có bị cảm lạnh hay không nữa.

Nghĩ nghĩ, Tô Tinh Thần không do dự lấy điện thoại ra, mở danh bạ lướt đến cái tên Lục Hành Chỉ lại chần chờ.

Vừa mới lớn mật hôn người ta, bây giờ cô không dám gọi điện thoại cho anh.

Ngồi trên sofa suy nghĩ giây lát, cuộc gọi này cuối cùng vẫn không gọi đi.

Nằm liệt người trên sofa suy nghĩ, Tô Tinh Thần cũng không nghĩ ra được rốt cuộc Lục Hành Chỉ đến đây làm gì.

Chẳng lẽ chỉ vì muốn nói với cô một câu Nguyên Đán vui vẻ, hay là cảm thấy đối xử với cô có chút tàn nhẫn?? Cho nên đến đây nói lời xin lỗi linh tinh?

Suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra nguyên nhân đến.

Tô Tinh Thần nhìn thời gian, đã sắp một giờ.

Cô yên lặng bò đến trên giường, đem móc treo áo Lục Hành Chỉ bỏ vào trong tủ quần áo, treo lên bên cạnh quần áo của mình. Nhìn quần áo treo song song nhau, khóe miệng cô cười cười. Duỗi tay che mặt, Tô Tinh Thần cảm thấy mình như bị ma nhập vậy, tại sao lại thích Lục Hành Chỉ vậy.

Tay nâng mặt nhìn hồi lâu, cô mới nằm lại trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Bên ngoài rất yên tĩnh, hầu hết mọi gia đình đều đã chìm vào giấc ngủ.

Tô Tinh Thần nhìn thật lâu, vươn người lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Hành Chỉ.

[ Tô Tinh Thần: Anh về đến nhà chưa?]

Khi Tô Tinh Thần gửi tin nhắn đến, đúng lúc Lục Hành Chỉ đang tắm, đến khi nhìn thấy rồi hồi âm, qua lúc lâu cũng không thấy đáp lại.

Lục Hành Chỉ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, nghĩ có lẽ là cô đã ngủ rồi.

*

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai nhạt màu.

Khi Tô Tinh Thần tỉnh dậy vào buổi sáng, điện thoại để trong chăn qua một đêm khi lấy ra nong nóng.

Duỗi tay xoa xoa ấn đường, cô chui vào trong chăn chuẩn bị tiếp tục ngủ, đột nhiên bừng tỉnh lại không chút do dự mở điện thoại ra xem. Vừa mở ra liền thấy được tin nhắn Lục Hành Chỉ hồi âm, là sau vài phút cô gửi tin nhắn đi mới gửi lại đây.

Bên trên chỉ ngắn gọn hai chữ: Đến rồi.

Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm, dứt khoát đem điện thoại để một bên tiếp tục ngủ.

Hôm nay cô có việc phải về nhà một chuyến, còn phải ở nhà ăn cơm cho nên tất nhiên là không thể mang cơm cho Lục Hành Chỉ được.

Ngủ đến hơn 10 giờ, Tô Tinh Thần mới chậm rì rì thức dậy, chuẩn bị về nhà.

Vừa đến nhà, mới đem xe dừng lại ở cửa, Tô Tinh Thần đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười. Nhướng mày lên, Tô Tinh Thần nhoẻn miệng cười, không cần nghĩ cũng biết là ai ở nhà.

Chỉ có Tô Diệc Thần ở nhà mới có thể đem Ngôn Tình chọc đến vui vẻ.

" Ba mẹ con về rồi."

Ngôn Tình vẫy tay: "Tinh Thần mau đến đây, nhìn xem em con bắt chước người trong TV này."

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, nhìn về phái Tô Diệc Thần vẻ mặt ghét bỏ: "Em bắt chước ai đấy?"

Tô Diệc Thần nói tên, Tô Tinh Thần có chút cạn lời, cho cậu một cái nhìn xem thường: "Tiếp tục đi."

Tô Diệc Thần: "Chị chị không thể ghét bỏ em như vậy."

Tô Tinh Thần chậc tiếng, đánh giá trên dưới cậu một lượt nói: "Chân khỏi rồi?"

"Còn không có, đi lại bình thường vẫn không được."

Tô Tinh Thần nga tiếng, hỏi: "Khi nào đến bệnh viện kiểm tra?"

"Ngày mai đi."

Nghe vậy, đôi mắt Tô Tinh Thần sáng ngời,"Nếu không thì hôm nay đi đi, năm mới không khí mới, đi khám cũng an tâm hơn." Cô dừng chút lại nói: "Đỡ cho em suốt ngày ở nhà nhàm chán làm mấy việc mất mặt."

"Chỗ nào mất mặt?"

"Chỗ nào cũng mất mặt hết."

Hai chị em nhàm chán đấu võ mồm, Ngôn Tình ở một bên dựa vào Tô Mục cười không ngừng.

Qua hồi lâu mới nói: "Diệc Thần bác sĩ chủ trị của con là ai, lần trước con nói mẹ quên mất."

Tô Tinh Thần trừng mắt, còn không kịp ngăn cản Tô Diệc Thần đã nói ra.

"Lục Hành Chỉ, hình như là cái tên này."

Nghe vậy, Ngôn Tình ý vị thâm trường nhìn Tô Tinh Thần, cười nói: "Vậy hôm nay đi bệnh viện kiểm tra đi, cũng phải làm phục hồi tốt được, mẹ cũng sẽ đi cùng."

Tô Mục ngồi bên cạnh kinh ngạc đưa mắt nhìn vợ mình.

Không phải nói hôm nay muốn về nhà bà nội Tinh Thần sao, sao đột nhiên lại nói muốn đi bệnh viện?

Ngôn Tình cho ông một ánh mắt đợi lát nữa nói, chỉ mỉm cười tiếp tục nhìn Tô Diệc Thần cổ vũ: "Đợi lát nữa thì đi nhé, ăn cơm trưa đã."

Tô Tinh Thần: "....."

Sau khi người một nhà ăn cơm xong, Tô Tinh Thần liền đỡ Tô Diệc Thần lên xe, ba người cùng đi bệnh viện.

Tô Mục phải đi khách sạn có chút việc cho nên không theo chân đi cùng mọi người, đợi lát nữa cũng phải cùng nhau về nhà bà nội.

Vừa lên xe, Tô Diệc Thần nhịn không được oán trách: "Vì sao phải đi vào hôm nay, hôm nay chính là mùng 1 đấy, một chút đều không may mắn."

Ngôn Tình cười lạnh: "Bắt đầu từ ngày mà con gãy chân đã không may mắn rồi."

Tô Diệc Thần: "....Mẹ mẹ không yêu con."

Ngôn Tình nhướng mày: "Mẹ vẫn luôn đều yêu chị cùng ba con."

Tô Diệc Thần: "Trát tâm quá." Cậu ôm cánh tay Tô Tinh Thần khóc lóc kể lể, đáng thương hề hề nhìn cô: "Chị, chị yêu em không?"

Tô Tinh Thần nhìn thiếu niên diễn tinh ngồi bên cạnh, nghẹn hồi lâu mới nói: "Không yêu."

Nháy mắt Tô Diệc Thần tru lên hai tiếng: "Em muốn bỏ nhà đi bụi, trong nhà không có một ai yêu em."

Tô Tinh Thần nghĩ nghĩ, chuẩn bị an ủi cậu: "Có lẽ ba yêu em đấy."

Tô Diệc Thần nghẹn nghẹn, cạn lời nói: "Thôi đi, ba chỉ yêu mẹ thôi."

Tô Tinh Thần: "....."

Ngôn Tình bật cười: "Biết thì tốt, vậy nên ngoan ngoãn cho mẹ nếu không thì tiễn con đi đấy."

Tục ngữ nói ba người phụ nữ thành một cái chợ, Tô gia là hai gái một nam cũng có thể dựng thành cái chợ được. Thật sự Tô Diệc Thần một chút cũng không giống một thằng con trai, so với Tô Tinh Thần còn biết bán manh làm nũng, nhưng lại tồn tại khí phách đàn ông. Nhiều khi Tô Tinh Thần cũng không thể hiểu được vì sao Tô Diệc Thần lại bị nuôi dưỡng thành cái dạng này.

Thật là biết bán manh, nhưng có đôi khi Tô Tinh Thần lại cảm thấy Tô Diệc Thần có hơi thở ánh mặt trời.

Nói ngắn lại, cô cũng chỉ có thể hình dung Tô Diệc Thần là không thể nắm bắt được.

Liếc nhìn nụ cười trên mặt Tô Diệc Thần, Tô Tinh Thần duỗi tay nhéo nhéo, nhịn không được cảm khái: "Thật mềm a, tuổi trẻ chính là không giống nhau."

"Chị, vì sao chị lại chiếm tiện nghi của em?" Tô Diệc Thần che mặt, hoảng sợ nhìn Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần cạn lời, gõ gõ đầu cậu: "Đừng diễn nữa, ở đây chỉ có chị với mẹ thôi."

Tô Diệc Thần nga tiếng: "Được rồi, chị có phải đố kỵ với làn da của em không?"

"Đố kỵ thì cứ việc nói thẳng ra, em nguyện ý đổi cho chị mà."

Tô Tinh Thần: "....."

Náo loạn hồi lâu cuối cùng cũng đến bệnh viện.

Ngôn Tình nhìn về phía Tô Tinh Thần, cong môi nói: "Mẹ tốt với con quá mà."

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, trịnh trọng gật đầu: "Vâng ạ."

Sao có thể không tốt chứ, tối qua chính mình vừa mới quang minh chính đại hôn người ta, còn nói hôm nay không thể đến bệnh viện, kết quả....hiện tại đã đứng ở cửa bệnh viện rồi.

Vừa nãy ngồi trong xe Tô Tinh Thần đã nghĩ thật nhiều, cô cũng không biết nên đối mặt với Lục Hành Chỉ như thế nào?

Ngộ nhỡ, nếu Lục Hành Chỉ nhắc đến nụ hôn đêm qua thì sao....Cô phải làm sao bây giờ?

"Vào đi thôi."

Tô Tinh Thần sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: "Đợi lát nữa thì con vào."

Tô Diệc Thần nhìn cô: "Sao vậy chị?"

Tô tinh Thần ho tiếng, tránh đi tầm mắt mẹ mình nói: "Mua chút đồ rồi lại đi vào, con đi mua chai nước."

Ngôn Tình cười, cũng không ngăn cản cô: "Đi thôi, chúng ta đi đến văn phòng bác sĩ chủ trị đợi con."

"Được."

Sau khi Tô Tinh Thần nhìn thấy hai người đi vào trong đại sảnh, mới chuẩn bị đi đến quầy hàng bên cạnh, vừa mới xoay người đã đụng phải một người: "Xin lỗi."

"Tinh Thần?" Trong tay Lâm Tĩnh còn cầm theo cơm hộp, kinh ngạc nhìn cô: "Sao chị lại đến đây?"

Tô Tinh Thần sửng sốt, chớp mắt nhìn cô nàng là fan của mình, cười nói: "Chị cùng em trai đến đây gặp bác sĩ, sao em lại trở về từ bên ngoài vậy?"

"Vậy ạ, hôm nay bận quá, mọi người đều chưa ăn cơm đâu, em mới vừa đi ra ngoài mua mấy phần đóng hộp trở về."

Tô Tinh Thần hơi giật mình, cúi đầu nhìn cơm hộp mà cô ấy cầm: "Bác sĩ Lục cũng chưa ăn?"

"Chưa ạ, anh ấy vừa mới từ phòng phẫu thuật ra, em hỏi qua anh ấy, anh nói không muốn ăn."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần gật đầu nói: "Em đi vào trước đi, chị đi mua chút đồ rồi vào sau."

"Vâng ạ." Lâm Tĩnh cong mắt cười, đột nhiên tiến đến bên tai Tô Tinh Thần nói: "Hôm nay có một cô bác sĩ đến đây tìm bác sĩ Lục."

"Tìm anh ấy làm cái gì?" Tô Tinh Thần nhướng mày, không do dự hỏi.

"Chuyện về bác sĩ kia đợi lát nữa em nói sau nhé, chị đi mua đồ trước đi." Lâm Tĩnh hướng cô nháy mắt "Em đều nghe lời chị nhìn chằm chằm bác sĩ Lục đấy nha."

Tô Tinh Thần bật cười, ý cười trên mặt hiện rõ, cô thấp giọng nói: "Cảm ơn nha."

"Không có gì đâu, ai bảo chị là thần tượng của em."

Tô Tinh Thần cong môi: "Đi vào trước đi, đợi lát nữa thì chị vào."

"Vâng."

*

Tô Tinh Thần đi vào nhà ăn trước kia đã đến, không do dự mua hộp cơm dành cho hai người, xong xuôi mới đi đến phía bệnh viện.

Cái tật xấu luôn không ăn cơm này của Lục Hành Chỉ không tốt lắm.

Cô suy tư, phải làm thế nào thì mới có thể làm cho anh đúng giờ ăn cơm đâu, hoặc là một ngày ba bữa bình thường mới tốt hơn đây.

Khi Tô Tinh Thần đi đến cửa phòng trực ban, vừa lúc nghe thấy được Ngôn Tình đang nói chuyện cùng Lục hành Chỉ, hỏi về tình trạng khôi phục chân của Tô Diệc Thần.

Cô yên lặng nghe xong một lát mới gõ cửa, rồi sau đó đẩy cửa đi vào.

Nháy mắt, ba người bên trong đều nhìn qua đây.

"Chị sao chị đi mua chai nước mà lâu như vậy?"

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, nga tiếng: "Thuận tiện đi WC."

Tô Diệc Thần: "....."

Ngôn Tình ở một bên liếc nhìn thần sắc Lục Hành Chỉ, cong môi nhìn về phía con gái mình: "Sao trong tay lại nhiều thêm một hộp cơm vậy?"

Không thể không nói, điểm chú ý của Ngôn Tình vẫn luôn nhạy bén nhất.

Tô Tinh Thần khụ tiếng nói: "Con nghe nói bác sĩ Lục còn chưa ăn cơm, cho nên vì biểu thị cảm ơn cố ý mua một phần lại đây." Vừa nói Tô Tinh Thần vừa đem đồ ăn để lên trên mặt bàn, trên mặt không có nửa phần xấu hổ cũng không thèm để ý vài tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Cô trầm mặc, nhìn về phía Tô Diệc Thần nói: "Khôi phục thế nào?"

Lục Hành Chỉ khựng lại, thấp giọng nói: "Cũng không tệ lắm, có thể chậm rãi thử đi được rồi."

Tô Tinh Thần nga tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Không nán lại ở trong này lâu, Ngôn Tình đã đỡ Tô Diệc Thần chuẩn bị đi, đến nửa đường hỏi Tô Tinh Thần: "Về nhà không?"

"Con về muộn một chút." Cô còn không quên phải đi đến chỗ Lâm Tĩnh hỏi thăm tin tức đâu.

Ngôn Tình ừ tiếng, quay đầu lại nhìn hai người nói: "Lúc về thì gọi điện cho ba con bảo ông ấy tới đón con về."

"Ok."

Ngôn Tình cũng Tô Diệc Thần đi rồi, lưu lại hai người Tô Tinh Thần cùng Lục Hành Chỉ đối diện không tiếng động.

Đến cuối cùng, vẫn là Tô Tinh Thần bại trận trước, cô ho hai tiếng chỉ chỉ đồ ăn một bên nói: "Anh ăn chút gì đi."

"Ừm."

Yên lặng, Tô Tinh Thần lại nói: "Buổi sáng anh lại phải làm phẫu thuật à?"

"Ừ."

Nghe vậy, Tô Tinh Thần nhịn không được nói thầm: "Bác sĩ các anh sao lại bận rộn như vậy chứ?"

Lục Hành Chỉ nhìn cô, cười nói: "Biết bác sĩ bận, cô còn mỗi ngày chạy đến bệnh viện?"

Nháy mắt, Tô Tinh Thần lại không vui.

Cái gì gọi là mỗi ngày cô đều chạy đến bệnh viện? Nếu không phải vì theo đuổi người, cô còn cần phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày sao?

Cô nhìn chằm chằm Lục hành Chỉ hồi lâu, mới bẹp miệng vô cùng ủy khuất nói: "Bác sĩ Lục, anh nói như vậy có chút không phúc hậu rồi."

Lục Hành Chỉ không nói chuyện, chỉ ngước mắt nhìn cô, muốn biết vì sao mình lại không phúc hậu.

Tô Tinh Thần gõ bàn, lời lẽ chính đáng nói lên lý do mỗi ngày mình đến bệnh viện.

"Nếu không phải vì theo đuổi anh, tôi cần gì phải mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện?"

Cô nói thầm: "Anh có biết hiện tại thời tiết bên ngoài dưới 0 độ rồi không, mỗi ngày nấu cơm thật lạnh không, mỗi ngày đi xuống nhà tôi đều cảm thấy lạnh không chịu nổi, anh hiện tại còn nói tôi luôn chạy đến bệnh viện làm chậm trễ thời gian của anh có phải không?"

Lục Hành Chỉ: "....." im lặng, anh nói: "Tôi không phải...." câu tiếp theo còn chưa nói xong đã bị Tô Tinh Thần đánh gãy.

Cô ủy khuất nhìn Lục hành Chỉ, vô cùng chân thành đề nghị: "Nếu không anh đáp ứng cùng tôi ở bên nhau sớm chút nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện