Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa II
Chương 13: Hai mang
Ảo Ảnh đứng lại. Quay mặt về phía mình
- H - Ảo Ảnh nói
- Hả? Sao anh biết tôi – Mình thật sự rất ngạc nhiên
- Sau này cậu sẽ biết - Ảo Ảnh nói một cách lạnh lùng
- Anh thực sự là ai?
- Chúng ta là anh em - Ảo Ảnh nói một câu khiến mình ngỡ ngàng
Ảo Ảnh cứ thế đi không đoái hoài gì tới mình nữa. Mình thấy thật kỳ lạ. Tại sao anh ta mình còn chưa gặp một lần mà có thể biết được tên mình, lại còn nói “chúng ta là anh em nữa”. Thật là khó hiểu? Anh ta là ai?
- Anh – Bé vòng đôi bàn tay qua ôm mình
- Sao vậy. Hôm nay tự dưng ôm anh thế? – Mình hỏi Bé
- Sao? Anh không thích hả - Bé nói rồi thả ra. Nhưng sao có thể nhanh bằng mình được. Mình đã giữ chặt lấy đôi tay ấm áp ấy
- Có chứ. Hai không thích người yêu mình ôm chứ
- Hihi
- Mà Bé này – Mình nói với Bé
- Sao ạ - Bé vẫn ôm mình và hỏi
- Hôm qua – Mình gợi lại chuyện cũ
- Không nói nữa – Bé gặt tay ra không ôm mình nữa. Mình quay lại cười và nhìn thấy gượng mặt của Bé đang đỏ ửng lên mình thẹn thùng
- Sao vậy? Muốn anh kể tật xấu à. Híhí – Mình trêu Bé
- Á. Anh đáng ghét lắm – Bé đấm liên tục vào ngực mình. Tất nhiên là không phải là quá mạnh để có thể đâu. Hihi. Làm nũng cũng dễ thương nữa
- Đáng ghét nhưng có yêu không? – Mình giữ lấy hai tay của Bé nói
- Có chứ. Hihi – Bé ôm lấy mình. Cảm giác lúc ấy thật tuyệt vời
- Anh thấy Ảo Ảnh có gì đó rất lạ - mình nói với Bé về thắc mắc của mình
- Là sao anh? – Bé hỏi
- Anh cũng không rõ nữa
- Cậu ấy là nội gián của ta trong lực lượng của IREAN
- Sao biết hay vậy? – Mình nhìn Bé
- Anh đúng là chỉ có nghịch là giỏi thôi. Khi nãy anh không mở file tài liệu của mọi người đọc sao
- Ơ không
- Vậy mà cũng là đội trưởng công nghệ tin học. Thất vọng
- Thất vọng vì sao vậy. Anh có làm mấy cái đó đâu. Click làm là chủ yếu mà. Cái nào khó anh mới làm thôi
- Chỉ được cái chống chế. Mà anh tập hợp đội của anh sao rồi
- Mới được có hai người thôi
- Sao lại hai. Ba chứ - Bé có vẻ ngạc nhiên lắm
- Có mỗi Tubo và Rip thôi mà
- Còn Hiền đâu? – Bé hỏi đến Hiền. Hôm qua dặn mình không được cho vào đội của mình mà
- Bé nhớ hôm qua Bé nói gì với anh không – Mình gõ nhẹ lên đầu Bé
- Anh nghĩ là thật à. Bé nhỏ nhen vậy sao?
- Vậy là được hả? – Mình tỏ vẻ vui mừng lắm
- Anh đừng có mà để đi quá giới hạn
- Cái đó phải xem đã. Hihi
- Xem đã này – Bé nói đông thới lại cái chiêu cũ. “ Nhéo Thần Công”
- Á. Anh đùa thôi mà – Mình cầm lấy tay của Bé
- Anh mà vớ vẩn là Bé đạp anh chết – Bé nói xong cũng thả tay ra
- Hả. Sao vũ phu vậy.... quên mất cái gọi là vũ thê chứ? Haha – Mình nói rồi ù té
- Anh có đứng lại ở đó không? – Bé hét lên
Nói xong là phải chạy ngay. Biết rằng thê nào cũng bị đập nhưng mà kệ đi. Bất chợt mình nhìn thấy Ảo Ảnh lên xe đi ra. Cậu ta thật sự có điều gì đó làm mình ngờ ngợ. Cũng không biết phải nói làm sao. Ánh mắt vô hồn đó mình từng nhìn thấy ở đâu rồi
- Á – Bé không nhéo hông mình nữa mà chuyển sang xách tai
- Anh chạy nữa đi – Bé nói vào tai nhìn rất nhỏ
- Thôi anh xin thua – Mình phải xuống nước
- Xin mà dễ hả - Bé nói tiếp
- Vậy chiều nay anh nấu cơm được chưa?
- Là anh nói đấy nhá – Bé thả tay ra mà còn cười tươi nữa. Mình đã chết không biết bao nhiêu lần với nụ cười ấy rồi
- Mà Bé phụ anh nha – Mình nhìn Bé với ánh mắt khẩn khoản
- Còn lâu. Giờ về đi – Bé ngoác lấy tay mình đi
Mình và Bé cùng về. Nhưng lần này không phải là về phòng Gia Huy như trước kia. Lần này tụi mình đến một địa điểm mới
247, đường.
.
.
.
.
- H - Ảo Ảnh nói
- Hả? Sao anh biết tôi – Mình thật sự rất ngạc nhiên
- Sau này cậu sẽ biết - Ảo Ảnh nói một cách lạnh lùng
- Anh thực sự là ai?
- Chúng ta là anh em - Ảo Ảnh nói một câu khiến mình ngỡ ngàng
Ảo Ảnh cứ thế đi không đoái hoài gì tới mình nữa. Mình thấy thật kỳ lạ. Tại sao anh ta mình còn chưa gặp một lần mà có thể biết được tên mình, lại còn nói “chúng ta là anh em nữa”. Thật là khó hiểu? Anh ta là ai?
- Anh – Bé vòng đôi bàn tay qua ôm mình
- Sao vậy. Hôm nay tự dưng ôm anh thế? – Mình hỏi Bé
- Sao? Anh không thích hả - Bé nói rồi thả ra. Nhưng sao có thể nhanh bằng mình được. Mình đã giữ chặt lấy đôi tay ấm áp ấy
- Có chứ. Hai không thích người yêu mình ôm chứ
- Hihi
- Mà Bé này – Mình nói với Bé
- Sao ạ - Bé vẫn ôm mình và hỏi
- Hôm qua – Mình gợi lại chuyện cũ
- Không nói nữa – Bé gặt tay ra không ôm mình nữa. Mình quay lại cười và nhìn thấy gượng mặt của Bé đang đỏ ửng lên mình thẹn thùng
- Sao vậy? Muốn anh kể tật xấu à. Híhí – Mình trêu Bé
- Á. Anh đáng ghét lắm – Bé đấm liên tục vào ngực mình. Tất nhiên là không phải là quá mạnh để có thể đâu. Hihi. Làm nũng cũng dễ thương nữa
- Đáng ghét nhưng có yêu không? – Mình giữ lấy hai tay của Bé nói
- Có chứ. Hihi – Bé ôm lấy mình. Cảm giác lúc ấy thật tuyệt vời
- Anh thấy Ảo Ảnh có gì đó rất lạ - mình nói với Bé về thắc mắc của mình
- Là sao anh? – Bé hỏi
- Anh cũng không rõ nữa
- Cậu ấy là nội gián của ta trong lực lượng của IREAN
- Sao biết hay vậy? – Mình nhìn Bé
- Anh đúng là chỉ có nghịch là giỏi thôi. Khi nãy anh không mở file tài liệu của mọi người đọc sao
- Ơ không
- Vậy mà cũng là đội trưởng công nghệ tin học. Thất vọng
- Thất vọng vì sao vậy. Anh có làm mấy cái đó đâu. Click làm là chủ yếu mà. Cái nào khó anh mới làm thôi
- Chỉ được cái chống chế. Mà anh tập hợp đội của anh sao rồi
- Mới được có hai người thôi
- Sao lại hai. Ba chứ - Bé có vẻ ngạc nhiên lắm
- Có mỗi Tubo và Rip thôi mà
- Còn Hiền đâu? – Bé hỏi đến Hiền. Hôm qua dặn mình không được cho vào đội của mình mà
- Bé nhớ hôm qua Bé nói gì với anh không – Mình gõ nhẹ lên đầu Bé
- Anh nghĩ là thật à. Bé nhỏ nhen vậy sao?
- Vậy là được hả? – Mình tỏ vẻ vui mừng lắm
- Anh đừng có mà để đi quá giới hạn
- Cái đó phải xem đã. Hihi
- Xem đã này – Bé nói đông thới lại cái chiêu cũ. “ Nhéo Thần Công”
- Á. Anh đùa thôi mà – Mình cầm lấy tay của Bé
- Anh mà vớ vẩn là Bé đạp anh chết – Bé nói xong cũng thả tay ra
- Hả. Sao vũ phu vậy.... quên mất cái gọi là vũ thê chứ? Haha – Mình nói rồi ù té
- Anh có đứng lại ở đó không? – Bé hét lên
Nói xong là phải chạy ngay. Biết rằng thê nào cũng bị đập nhưng mà kệ đi. Bất chợt mình nhìn thấy Ảo Ảnh lên xe đi ra. Cậu ta thật sự có điều gì đó làm mình ngờ ngợ. Cũng không biết phải nói làm sao. Ánh mắt vô hồn đó mình từng nhìn thấy ở đâu rồi
- Á – Bé không nhéo hông mình nữa mà chuyển sang xách tai
- Anh chạy nữa đi – Bé nói vào tai nhìn rất nhỏ
- Thôi anh xin thua – Mình phải xuống nước
- Xin mà dễ hả - Bé nói tiếp
- Vậy chiều nay anh nấu cơm được chưa?
- Là anh nói đấy nhá – Bé thả tay ra mà còn cười tươi nữa. Mình đã chết không biết bao nhiêu lần với nụ cười ấy rồi
- Mà Bé phụ anh nha – Mình nhìn Bé với ánh mắt khẩn khoản
- Còn lâu. Giờ về đi – Bé ngoác lấy tay mình đi
Mình và Bé cùng về. Nhưng lần này không phải là về phòng Gia Huy như trước kia. Lần này tụi mình đến một địa điểm mới
247, đường.
.
.
.
.
Bình luận truyện