Chờ Khi Nỗi Nhớ Nở Hoa
Chương 28: Tình yêu của tôi cho người
Lệnh Tử chưa từng nghe Úc Thần nhắc tới chuyện về cha mẹ anh, có lẽ trong trường cũng chỉ có lão Trương biết về tình hình nhà anh.
Cũng không phải cô không tò mò.
Người phụ nữ ngày đó đến trường tìm Úc Thần có lẽ là mẹ anh, từ thái độ lúc ấy của anh có thể thấy giữa Úc Thần và mẹ ít nhất là không thân mật như mẹ con bình thường. Hơn nữa anh vẫn luôn ở với cậu.
Có một số việc tuy rằng anh vẫn im lặng không đề cập tới nhưng Lệnh Tử vẫn cảm thấy mình nên hỏi.
Buổi tối nhiệt độ giảm, gió lồng lộng nên cũng lạnh.
“Cậu không muốn nói gì với mình sao?” Lệnh Tử nói.
“Lệnh Tử…” Úc Thần nhìn cô, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong bóng đêm lại càng rõ nét xinh đẹp đầy u ám, hơn nữa gương mặt anh lúc này còn toát lên vẻ thâm trầm và buồn bã, đây là điểm mà cô cho rằng hấp dẫn nhất ở anh.
“Mới rồi cậu cậu gọi điện nói gì thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Mình thấy cậu…” Cô nói nhỏ: “Không ổn lắm.”
Tài xế bỗng nhiên thúc giục, “Này! Nhóc đẹp trai có đi không thế?”
Úc Thần quay lại nhìn chú ấy rồi nói với cô: “Hôm nay hơi muộn rồi, hôm nào mình…” Anh mới nói được một nửa, thấy vẻ mặt mất mát của cô thì đột nhiên không nói được lên lời bèn cười, “Muộn vậy cậu không về có sao không?”
Lệnh Tử gật đầu: “Để mình gọi điện thoại về.”
“Nếu gọi điện thì cậu tính nói thế nào?” Anh hỏi.
“Thì nói ở nhà Khương Lê…” Cô đã bắt đầu chột dạ, mặt cũng hơi hồng hồng, “Sẽ về muộn…”
“Cậu chắc chứ?” Anh hỏi tiếp: “Cậu làm được không?
“Làm được.” Cô cố gắng tỏ ra kiên định.
Úc Thần đột nhiên cười, “Cố gắng thật, có phải mình lỡ dạy hư cậu mất rồi không?”
Lệnh Tử im lặng nhìn anh…
Anh gật đầu, “Thôi được rồi, đúng là mình đã dạy hư cậu thật.”
Lúc Lệnh Tử đi gọi điện thoại chú tài xế lại giục thêm. Úc Thần giơ ba ngón tay ra với chú ấy, “Ba phút thôi, chú không so đo việc tốn thời gian đấy chứ ạ?”
“Chú thấy hai đứa là học sinh nên nhắc một câu cho đỡ tốn tiền thôi.”
“Cảm ơn chú, chờ thêm một lát thôi ạ.”
Lệnh Tử nói chuyện điện thoại xong bèn thở phào nhẹ nhõm, dưới đèn đường tôi tối, Úc Thần như có thể thấy được gương mặt hồng rực lên của cô. Anh mở cửa để cô lên xe rồi mới chui vào theo sau.
Thật ra cô chỉ muốn ở bên anh mà thôi, cũng chưa nghĩ về chuyện rốt cuộc là anh muốn đi đâu muốn làm gì, đến giờ ngồi trên xe thì bỗng nhiên lại không biết phải làm sao.
“Đi…” Cô ngoảnh sang nhìn anh, “Đi đâu thế?”
“Đến,” Anh nhìn lại cô, “Bệnh viện.”
Đi xe mất nửa tiếng cũng đến cửa bệnh viện.
Úc Thần kéo cô vào trong rồi dẫn Lệnh Tử tới thạch đình (*) bên cạnh khu nội trú của bệnh nhân ý bảo cô ngồi xuống, “Cậu chờ mình ở đây, mình vào gặp một người rồi ra ngay, đừng chạy lung tung nhé, có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho mình.”
(*) Thạch đình: Đình nghỉ chân, được tạo hình từ đá.
Lệnh Tử hãy còn đang ngỡ ngàng, cô gật gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Úc Thần cười cười sờ mặt cô rồi bước nhanh tới cửa khu nội trú.
Lệnh Tử kéo chặt áo đồng phục, cô đột ngột hắt xì một cái.
Đây là lời cảnh cáo của ông trời vì tội nói dối ư?
…
Úc Thần đứng ngoài cửa phòng bệnh, anh do dự hai phút thì đột nhiên nhớ đến ngoài kia còn có một người đang chờ mình bèn gõ cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân. Người mở cửa là Tần Việt, chú thấy người bên ngoài là Úc Thần bèn dứt khoát bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Ngủ rồi.”
Úc Thần gật đầu.
Tần Việt nói: “Còn tưởng rằng mày tuyệt tình không đến thật.”
“Không đến thì học phí sang năm cháu phải tự kiếm mất,” Úc Thần nhìn chú, “Cậu nói thế còn gì?”
“Cậu không tin mày thiếu tí tiền đấy.” Tần Việt nheo mắt nhìn anh.
Úc Thần hơi hơi nhếch môi, anh lấy tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi, “Bà ấy ngủ rồi thì cháu không vào nữa đâu, cậu đưa cái này cho bà ấy giúp cháu, nhớ bảo bà ấy đừng phiền Khấu Lâm đưa bất kỳ thứ gì cho cháu nữa, cậu cũng đừng cầm, cháu không nhận đâu.”
Tần Việt cầm tấm thẻ, chú nói: “Cái này cậu cầm hộ mày.”
Úc Thần nghe thế thì giơ tay định giành lại, Tần Việt nhanh nhẹn nhét nó vào túi quần âu. Chú nói: “Yên tâm, cậu chỉ cầm hộ mày thôi, không tiêu một đồng nào đâu.”
“Tùy cậu.” Úc Thần định quay đi.
“Đợi đã.” Tần Việt bước theo anh, “Tuy có lẽ mày không quan tâm nhưng cậu thấy nói cho mày biết thì vẫn tốt hơn, chị ấy ngã từ độ cao như thế…”
Úc Thần ngoảnh lại liếc chú.
Chú nói tiếp, “Bác sĩ bảo bị chấn động não, chân cũng gãy, phải dưỡng thương cả nửa năm.”
Úc Thần hỏi: “Cậu nói xong chưa?”
Tần Việt khoát tay, “Đi thôi đi thôi.”
Lệnh Tử lại hắt xì thêm cái nữa.
Cảnh cáo lần thứ hai…
Cô đến cạnh thạch đình ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Không trung trên đỉnh đầu như nhuộm mực nồng, có nơi mực đặc xuyên qua bầu trời hình bán nguyệt, trời nay sao thưa, xung quanh lặng yên không một tiếng động như muốn giải thích cho câu đêm khuya tĩnh lặng.
Nhưng giờ mới là 9 giờ tối.
Lúc Úc Thần bước ra thấy cô đang đứng cạnh thạch đỉnh ngẩng đầu nhìn trời làm lộ ra cần cổ trắng nõn, anh bước nhanh tới đứng ở mép ngoài thạch đình, nói: “Trăng đẹp không?”
Lệnh Tử thấy anh bèn lập tức đi ra thạch đình, cô muốn hỏi nhưng không biết phải nói gì, cứ muốn nói rồi lại thôi.
Úc Thần nắm tay Lệnh Tử, anh thấy tay cô hơi lạnh bèn bọc tay cô trong áo đồng phục của mình, “Vừa rồi mình vào gặp một người,” Anh nói xong như nghĩ gì, cuối cùng sửa lại: “Cũng không coi là gặp, bà ấy ngủ rồi nên mình cũng chưa bước vào trong.”
Cô đáp: “Ừ.”
“Chính là… Người phụ nữ ngày đó cậu gặp ngoài cổng trường.” Anh nói.
“Mẹ cậu à?” Cô chần chờ hỏi
Úc Thần im lặng một lát, “Đã từng.”
Anh mới dứt lời Lệnh Tử đã hắt xì thêm lần nữa.
Cảnh cáo lần thứ ba…
Lệnh Tử sờ mũi xong bèn nhanh nhẹn quay đi tìm khăn giấy ra lau nước mũi. Úc Thần kéo cô lại, “Bị cảm à?”
“Không phải.” Cô nói.
“Chảy cả nước mũi rồi này.” Anh giơ tay định sờ.
“Cậu nhìn nhầm rồi.” Lệnh Tử né anh.
“Trước mặt mình mặt mũi quan trọng thế cơ à?”
“…”
Úc Thần vội vội vàng vàng bắt xe dẫn cô về nhà mình.
Sau khi vào nhà anh để cô ngồi trên sô pha còn chính mình thì chạy xuống phòng bếp dưới lầu, Úc Thần tìm mấy viên táo đỏ, gừng và đường đỏ, anh thái nhỏ gừng và bẻ táo đỏ nấu trong nồi nước, hầm tầm mười lăm phút mới đổ đường đỏ vào đảo qua một lát.
Lệnh Tử sụt sịt, hình như bị cảm thật rồi.
Trong lúc chờ Úc Thần, cô vừa lơ mơ vừa nghĩ mấy chủ đề cho việc bị cảm lần này, cái giá đắt phải trả vì đã nói dối, sự trừng phạt vì tội quá kích động, ông trời cảnh cáo ba lần…
Trong lúc cô đang nghĩ chủ đề thì ông trời tiếp tục gửi tới cảnh cáo lần thứ tư.
Khi Úc Thần bưng ly lên cô đang mơ màng sắp ngủ, cửa mở, anh đã đi tận đến trước mặt mà cô hãy còn để cơn buồn ngủ chi phối cả thể xác lẫn tinh thần, tính cảnh giác của cô có khi bị phẫu thuật cắt bỏ mất rồi chăng?
Anh để cái ly xuống bàn trà thật mạnh, bàn trà vang lên “Choang” một tiếng cô mới bừng tỉnh.
1
Anh cười, “Ồ, chào buổi sáng.”
Cô tưởng thật bèn đứng phắt lên, trông ngơ ngơ ngác ngác.
Úc Thần giơ ly lên trước mặt cô: “Uống đi, xua khí lạnh đấy.”
Lệnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối, cô đang định tìm điện thoại xem giờ đã bị anh giữ lại. Úc Thần nhét cái ly vào tay cô, “Lừa cậu đấy, mới hai mươi phút thôi, uống cái ngày mai sẽ không bị cảm đâu, nãy mình thử rồi, không nóng nữa nên nhân lúc nó chưa nguội cậu uống nhanh đi.”
Lệnh Tử tiếp tục ngơ ngác vài giây mới uống một ngụm, cốc nước cay cay ngòn ngọt, còn có cả vị táo, uống một ngụm mà miệng và dạ dày đều đã ấm sực lên, cô lập tức tỉnh táo trở lại. Lệnh Tử lại ngồi xuống, hai bàn tay áp vào thành ly ấm áp, yên lặng uống trà gừng táo đỏ.
Úc Thần ngồi xuống cạnh cô, anh nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Giờ còn có sức nghe mình kể chuyện không?”
Lệnh Tử ngoảnh sang gật đầu với anh, “Cậu kể đi.”
“Để mình nghĩ xem nên nói từ đâu đã.” Úc Thần nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ ngợi.
“Từ họ của cậu được không?” Lệnh Tử nói: “Mình vẫn luôn thấy rất tò mò.”
Anh đáp: “Mình theo họ bà ngoại, trước khi học tiểu học mình vẫn sống cùng bà, sau khi bà qua đời thì được dẫn lên ở với cậu.”
Lệnh Tử hỏi: “Thế còn mẹ cậu?”
Úc Thần im lặng, anh cau mày một lúc lâu mới nói: “Bà ấy nói mình còn trẻ, còn có tư cách được hạnh phúc một lần nữa, cho nên… Bà ta bỏ mặc mình rồi gả chồng, gả cho một thương nhân giàu có, lúc ấy mình mới 4 tuổi.”
Hạnh phúc một lần nữa ư?
Ở bên cạnh con mình chẳng lẽ không coi là hạnh phúc sao?
Lệnh Tư ngớ ra một lát, đến tận khi anh nhắc cô mới nhấp thêm một ngụm trà gừng.
Anh bỗng dưng nở một nụ cười châm chọc, “Bà ấy giấu người thương nhân đó để được gả cho ông ta, thương nhân kia lại có một cô con gái riêng.”
Đầu ngón tay Lệnh Tử quyến luyến bên mép ly, cô hỏi: “… Thế ba cậu thì sao?”
Úc Thần dựa lưng vào sô pha, “Chưa thấy bao giờ, nghe nói là đạo diễn nổi tiếng người Pháp, theo khuôn mặt này của mình thì có lẽ ông ta rất đẹp trai, nếu không làm sao có thể làm bà ấy mê mẩn đến thất điên bát đảo, chưa lập gia đình mà đã có con chứ?”
Lệnh Tử siết chặt cái ly, lúc anh nói những lời này thật bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hờ hững như chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng thế sẽ chỉ làm cô càng thêm khó chịu, càng không hỏi thêm được nữa.
Cô thậm chí còn không biết phải an ủi anh thế nào, cô chẳng biết phải làm gì cả.
Trong đời cô chỉ bao gồm việc học và luyện múa, không dịu dàng cũng chẳng chu đáo…
Úc Thần nói: “Cậu không ôm mình một cái à?”
Lệnh Tử sửng sốt, cô nhanh tay để cái ly xuống rồi dịch qua xấu hổ dang tay ra, cô không biết ôm như thế nào, anh cười cười thò lại gần kéo cô vào lòng mình, mặt thì chôn vào vai cô.
Một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, Úc Thần gác cằm lên vai cô, anh nói: “Mình không chật vật thế đâu, đã bao nhiêu năm rồi cơ mà. Mọi chuyện đều đã là quá khứ cả rồi, nhưng đây cũng không phải là hồi ức thơ ấu tốt đẹp gì, nhắc lại cũng chẳng có gì hay ho.”
“Cậu…” Lệnh Tử thoáng ngập ngừng, “Có khóc không?”
Thật ra cô muốn hỏi, cậu thật sự đã thấy nhẹ nhõm ư? Ngần ấy năm cậu thực sự có hạnh phúc hay không?
Lệnh Tử không thể cảm nhận được cảm xúc của anh, điều này khiến cô hoảng hốt.
Anh đáp: “Có khóc, lúc ấy mình còn nhỏ, sau khi chấp nhận sự thật rằng mẹ sẽ không về nữa thì không còn khóc nữa.”
Lệnh Tử không thể tưởng tượng một đứa trẻ bốn tuổi đã chấp nhận sự thật rằng cả cha lẫn mẹ đều từ bỏ mình như thế nào, cuộc sống của cô từ nhỏ đã quá đơn giản quá đẹp đẽ, nghe người khác kể cô ngỡ đó chỉ là một câu chuyện, nhưng đây là thời thơ ấu của Úc Thần…
Đây là chuyện thật sự đã xảy ra với anh.
Điều đó khiến cô đau lòng.
“Có phải thấy đau lòng lắm không?” Đột nhiên anh nói: “Sao mình nói gì cậu cũng tin thế hả? Không nghĩ đến tình huống mình cố tình lừa cậu đau lòng nên bịa chuyện ra à?”
“…”
Lệnh Tử đẩy Úc Thần ra, cô nhìn anh chằm chằm thật lâu. Mãi đến khi anh cười với cô: “Nhưng những gì mình nói đều là thật.”
Lệnh Tử chưa từng thấy nụ cười này xuất hiện trên gương mặt anh, bất đắc dĩ, chua xót, ngỡ ngàng, luống cuống.
Tính tình chàng thiếu niên vốn nên khinh cuồng ngạo mạn, khí phách sôi nổi, nhưng anh lại đi ngược lại với những điều đó, Úc Thần tựa một chiếc giếng cổ không một gợn sóng.
“Sau này mình vẫn sẽ ở bên cậu.” Lệnh Tử ấp ủ thật lâu mới nói ra một câu như vậy, “Mãi bên cậu.” Nói xong thấy những lời này không đủ thể hiện được lòng quyết tâm của mình bèn định làm gì đó…
Cô chậm rãi thò lại gần, anh đều đã chuẩn bị đáp lại, thế nhưng ngay trước giây phút định hôn anh, Lệnh Tử lại nhận được lời triệu hồi từ ông trời – cô hắt xì rất kịp lúc.
Cảnh cáo lần thứ năm.
Cũng không phải cô không tò mò.
Người phụ nữ ngày đó đến trường tìm Úc Thần có lẽ là mẹ anh, từ thái độ lúc ấy của anh có thể thấy giữa Úc Thần và mẹ ít nhất là không thân mật như mẹ con bình thường. Hơn nữa anh vẫn luôn ở với cậu.
Có một số việc tuy rằng anh vẫn im lặng không đề cập tới nhưng Lệnh Tử vẫn cảm thấy mình nên hỏi.
Buổi tối nhiệt độ giảm, gió lồng lộng nên cũng lạnh.
“Cậu không muốn nói gì với mình sao?” Lệnh Tử nói.
“Lệnh Tử…” Úc Thần nhìn cô, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong bóng đêm lại càng rõ nét xinh đẹp đầy u ám, hơn nữa gương mặt anh lúc này còn toát lên vẻ thâm trầm và buồn bã, đây là điểm mà cô cho rằng hấp dẫn nhất ở anh.
“Mới rồi cậu cậu gọi điện nói gì thế? Có phải xảy ra chuyện gì không? Mình thấy cậu…” Cô nói nhỏ: “Không ổn lắm.”
Tài xế bỗng nhiên thúc giục, “Này! Nhóc đẹp trai có đi không thế?”
Úc Thần quay lại nhìn chú ấy rồi nói với cô: “Hôm nay hơi muộn rồi, hôm nào mình…” Anh mới nói được một nửa, thấy vẻ mặt mất mát của cô thì đột nhiên không nói được lên lời bèn cười, “Muộn vậy cậu không về có sao không?”
Lệnh Tử gật đầu: “Để mình gọi điện thoại về.”
“Nếu gọi điện thì cậu tính nói thế nào?” Anh hỏi.
“Thì nói ở nhà Khương Lê…” Cô đã bắt đầu chột dạ, mặt cũng hơi hồng hồng, “Sẽ về muộn…”
“Cậu chắc chứ?” Anh hỏi tiếp: “Cậu làm được không?
“Làm được.” Cô cố gắng tỏ ra kiên định.
Úc Thần đột nhiên cười, “Cố gắng thật, có phải mình lỡ dạy hư cậu mất rồi không?”
Lệnh Tử im lặng nhìn anh…
Anh gật đầu, “Thôi được rồi, đúng là mình đã dạy hư cậu thật.”
Lúc Lệnh Tử đi gọi điện thoại chú tài xế lại giục thêm. Úc Thần giơ ba ngón tay ra với chú ấy, “Ba phút thôi, chú không so đo việc tốn thời gian đấy chứ ạ?”
“Chú thấy hai đứa là học sinh nên nhắc một câu cho đỡ tốn tiền thôi.”
“Cảm ơn chú, chờ thêm một lát thôi ạ.”
Lệnh Tử nói chuyện điện thoại xong bèn thở phào nhẹ nhõm, dưới đèn đường tôi tối, Úc Thần như có thể thấy được gương mặt hồng rực lên của cô. Anh mở cửa để cô lên xe rồi mới chui vào theo sau.
Thật ra cô chỉ muốn ở bên anh mà thôi, cũng chưa nghĩ về chuyện rốt cuộc là anh muốn đi đâu muốn làm gì, đến giờ ngồi trên xe thì bỗng nhiên lại không biết phải làm sao.
“Đi…” Cô ngoảnh sang nhìn anh, “Đi đâu thế?”
“Đến,” Anh nhìn lại cô, “Bệnh viện.”
Đi xe mất nửa tiếng cũng đến cửa bệnh viện.
Úc Thần kéo cô vào trong rồi dẫn Lệnh Tử tới thạch đình (*) bên cạnh khu nội trú của bệnh nhân ý bảo cô ngồi xuống, “Cậu chờ mình ở đây, mình vào gặp một người rồi ra ngay, đừng chạy lung tung nhé, có chuyện gì nhớ phải gọi điện thoại cho mình.”
(*) Thạch đình: Đình nghỉ chân, được tạo hình từ đá.
Lệnh Tử hãy còn đang ngỡ ngàng, cô gật gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Úc Thần cười cười sờ mặt cô rồi bước nhanh tới cửa khu nội trú.
Lệnh Tử kéo chặt áo đồng phục, cô đột ngột hắt xì một cái.
Đây là lời cảnh cáo của ông trời vì tội nói dối ư?
…
Úc Thần đứng ngoài cửa phòng bệnh, anh do dự hai phút thì đột nhiên nhớ đến ngoài kia còn có một người đang chờ mình bèn gõ cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân. Người mở cửa là Tần Việt, chú thấy người bên ngoài là Úc Thần bèn dứt khoát bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, “Ngủ rồi.”
Úc Thần gật đầu.
Tần Việt nói: “Còn tưởng rằng mày tuyệt tình không đến thật.”
“Không đến thì học phí sang năm cháu phải tự kiếm mất,” Úc Thần nhìn chú, “Cậu nói thế còn gì?”
“Cậu không tin mày thiếu tí tiền đấy.” Tần Việt nheo mắt nhìn anh.
Úc Thần hơi hơi nhếch môi, anh lấy tấm thẻ ngân hàng ra khỏi túi, “Bà ấy ngủ rồi thì cháu không vào nữa đâu, cậu đưa cái này cho bà ấy giúp cháu, nhớ bảo bà ấy đừng phiền Khấu Lâm đưa bất kỳ thứ gì cho cháu nữa, cậu cũng đừng cầm, cháu không nhận đâu.”
Tần Việt cầm tấm thẻ, chú nói: “Cái này cậu cầm hộ mày.”
Úc Thần nghe thế thì giơ tay định giành lại, Tần Việt nhanh nhẹn nhét nó vào túi quần âu. Chú nói: “Yên tâm, cậu chỉ cầm hộ mày thôi, không tiêu một đồng nào đâu.”
“Tùy cậu.” Úc Thần định quay đi.
“Đợi đã.” Tần Việt bước theo anh, “Tuy có lẽ mày không quan tâm nhưng cậu thấy nói cho mày biết thì vẫn tốt hơn, chị ấy ngã từ độ cao như thế…”
Úc Thần ngoảnh lại liếc chú.
Chú nói tiếp, “Bác sĩ bảo bị chấn động não, chân cũng gãy, phải dưỡng thương cả nửa năm.”
Úc Thần hỏi: “Cậu nói xong chưa?”
Tần Việt khoát tay, “Đi thôi đi thôi.”
Lệnh Tử lại hắt xì thêm cái nữa.
Cảnh cáo lần thứ hai…
Cô đến cạnh thạch đình ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Không trung trên đỉnh đầu như nhuộm mực nồng, có nơi mực đặc xuyên qua bầu trời hình bán nguyệt, trời nay sao thưa, xung quanh lặng yên không một tiếng động như muốn giải thích cho câu đêm khuya tĩnh lặng.
Nhưng giờ mới là 9 giờ tối.
Lúc Úc Thần bước ra thấy cô đang đứng cạnh thạch đỉnh ngẩng đầu nhìn trời làm lộ ra cần cổ trắng nõn, anh bước nhanh tới đứng ở mép ngoài thạch đình, nói: “Trăng đẹp không?”
Lệnh Tử thấy anh bèn lập tức đi ra thạch đình, cô muốn hỏi nhưng không biết phải nói gì, cứ muốn nói rồi lại thôi.
Úc Thần nắm tay Lệnh Tử, anh thấy tay cô hơi lạnh bèn bọc tay cô trong áo đồng phục của mình, “Vừa rồi mình vào gặp một người,” Anh nói xong như nghĩ gì, cuối cùng sửa lại: “Cũng không coi là gặp, bà ấy ngủ rồi nên mình cũng chưa bước vào trong.”
Cô đáp: “Ừ.”
“Chính là… Người phụ nữ ngày đó cậu gặp ngoài cổng trường.” Anh nói.
“Mẹ cậu à?” Cô chần chờ hỏi
Úc Thần im lặng một lát, “Đã từng.”
Anh mới dứt lời Lệnh Tử đã hắt xì thêm lần nữa.
Cảnh cáo lần thứ ba…
Lệnh Tử sờ mũi xong bèn nhanh nhẹn quay đi tìm khăn giấy ra lau nước mũi. Úc Thần kéo cô lại, “Bị cảm à?”
“Không phải.” Cô nói.
“Chảy cả nước mũi rồi này.” Anh giơ tay định sờ.
“Cậu nhìn nhầm rồi.” Lệnh Tử né anh.
“Trước mặt mình mặt mũi quan trọng thế cơ à?”
“…”
Úc Thần vội vội vàng vàng bắt xe dẫn cô về nhà mình.
Sau khi vào nhà anh để cô ngồi trên sô pha còn chính mình thì chạy xuống phòng bếp dưới lầu, Úc Thần tìm mấy viên táo đỏ, gừng và đường đỏ, anh thái nhỏ gừng và bẻ táo đỏ nấu trong nồi nước, hầm tầm mười lăm phút mới đổ đường đỏ vào đảo qua một lát.
Lệnh Tử sụt sịt, hình như bị cảm thật rồi.
Trong lúc chờ Úc Thần, cô vừa lơ mơ vừa nghĩ mấy chủ đề cho việc bị cảm lần này, cái giá đắt phải trả vì đã nói dối, sự trừng phạt vì tội quá kích động, ông trời cảnh cáo ba lần…
Trong lúc cô đang nghĩ chủ đề thì ông trời tiếp tục gửi tới cảnh cáo lần thứ tư.
Khi Úc Thần bưng ly lên cô đang mơ màng sắp ngủ, cửa mở, anh đã đi tận đến trước mặt mà cô hãy còn để cơn buồn ngủ chi phối cả thể xác lẫn tinh thần, tính cảnh giác của cô có khi bị phẫu thuật cắt bỏ mất rồi chăng?
Anh để cái ly xuống bàn trà thật mạnh, bàn trà vang lên “Choang” một tiếng cô mới bừng tỉnh.
1
Anh cười, “Ồ, chào buổi sáng.”
Cô tưởng thật bèn đứng phắt lên, trông ngơ ngơ ngác ngác.
Úc Thần giơ ly lên trước mặt cô: “Uống đi, xua khí lạnh đấy.”
Lệnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối, cô đang định tìm điện thoại xem giờ đã bị anh giữ lại. Úc Thần nhét cái ly vào tay cô, “Lừa cậu đấy, mới hai mươi phút thôi, uống cái ngày mai sẽ không bị cảm đâu, nãy mình thử rồi, không nóng nữa nên nhân lúc nó chưa nguội cậu uống nhanh đi.”
Lệnh Tử tiếp tục ngơ ngác vài giây mới uống một ngụm, cốc nước cay cay ngòn ngọt, còn có cả vị táo, uống một ngụm mà miệng và dạ dày đều đã ấm sực lên, cô lập tức tỉnh táo trở lại. Lệnh Tử lại ngồi xuống, hai bàn tay áp vào thành ly ấm áp, yên lặng uống trà gừng táo đỏ.
Úc Thần ngồi xuống cạnh cô, anh nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Giờ còn có sức nghe mình kể chuyện không?”
Lệnh Tử ngoảnh sang gật đầu với anh, “Cậu kể đi.”
“Để mình nghĩ xem nên nói từ đâu đã.” Úc Thần nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ ngợi.
“Từ họ của cậu được không?” Lệnh Tử nói: “Mình vẫn luôn thấy rất tò mò.”
Anh đáp: “Mình theo họ bà ngoại, trước khi học tiểu học mình vẫn sống cùng bà, sau khi bà qua đời thì được dẫn lên ở với cậu.”
Lệnh Tử hỏi: “Thế còn mẹ cậu?”
Úc Thần im lặng, anh cau mày một lúc lâu mới nói: “Bà ấy nói mình còn trẻ, còn có tư cách được hạnh phúc một lần nữa, cho nên… Bà ta bỏ mặc mình rồi gả chồng, gả cho một thương nhân giàu có, lúc ấy mình mới 4 tuổi.”
Hạnh phúc một lần nữa ư?
Ở bên cạnh con mình chẳng lẽ không coi là hạnh phúc sao?
Lệnh Tư ngớ ra một lát, đến tận khi anh nhắc cô mới nhấp thêm một ngụm trà gừng.
Anh bỗng dưng nở một nụ cười châm chọc, “Bà ấy giấu người thương nhân đó để được gả cho ông ta, thương nhân kia lại có một cô con gái riêng.”
Đầu ngón tay Lệnh Tử quyến luyến bên mép ly, cô hỏi: “… Thế ba cậu thì sao?”
Úc Thần dựa lưng vào sô pha, “Chưa thấy bao giờ, nghe nói là đạo diễn nổi tiếng người Pháp, theo khuôn mặt này của mình thì có lẽ ông ta rất đẹp trai, nếu không làm sao có thể làm bà ấy mê mẩn đến thất điên bát đảo, chưa lập gia đình mà đã có con chứ?”
Lệnh Tử siết chặt cái ly, lúc anh nói những lời này thật bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hờ hững như chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng thế sẽ chỉ làm cô càng thêm khó chịu, càng không hỏi thêm được nữa.
Cô thậm chí còn không biết phải an ủi anh thế nào, cô chẳng biết phải làm gì cả.
Trong đời cô chỉ bao gồm việc học và luyện múa, không dịu dàng cũng chẳng chu đáo…
Úc Thần nói: “Cậu không ôm mình một cái à?”
Lệnh Tử sửng sốt, cô nhanh tay để cái ly xuống rồi dịch qua xấu hổ dang tay ra, cô không biết ôm như thế nào, anh cười cười thò lại gần kéo cô vào lòng mình, mặt thì chôn vào vai cô.
Một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu lên, Úc Thần gác cằm lên vai cô, anh nói: “Mình không chật vật thế đâu, đã bao nhiêu năm rồi cơ mà. Mọi chuyện đều đã là quá khứ cả rồi, nhưng đây cũng không phải là hồi ức thơ ấu tốt đẹp gì, nhắc lại cũng chẳng có gì hay ho.”
“Cậu…” Lệnh Tử thoáng ngập ngừng, “Có khóc không?”
Thật ra cô muốn hỏi, cậu thật sự đã thấy nhẹ nhõm ư? Ngần ấy năm cậu thực sự có hạnh phúc hay không?
Lệnh Tử không thể cảm nhận được cảm xúc của anh, điều này khiến cô hoảng hốt.
Anh đáp: “Có khóc, lúc ấy mình còn nhỏ, sau khi chấp nhận sự thật rằng mẹ sẽ không về nữa thì không còn khóc nữa.”
Lệnh Tử không thể tưởng tượng một đứa trẻ bốn tuổi đã chấp nhận sự thật rằng cả cha lẫn mẹ đều từ bỏ mình như thế nào, cuộc sống của cô từ nhỏ đã quá đơn giản quá đẹp đẽ, nghe người khác kể cô ngỡ đó chỉ là một câu chuyện, nhưng đây là thời thơ ấu của Úc Thần…
Đây là chuyện thật sự đã xảy ra với anh.
Điều đó khiến cô đau lòng.
“Có phải thấy đau lòng lắm không?” Đột nhiên anh nói: “Sao mình nói gì cậu cũng tin thế hả? Không nghĩ đến tình huống mình cố tình lừa cậu đau lòng nên bịa chuyện ra à?”
“…”
Lệnh Tử đẩy Úc Thần ra, cô nhìn anh chằm chằm thật lâu. Mãi đến khi anh cười với cô: “Nhưng những gì mình nói đều là thật.”
Lệnh Tử chưa từng thấy nụ cười này xuất hiện trên gương mặt anh, bất đắc dĩ, chua xót, ngỡ ngàng, luống cuống.
Tính tình chàng thiếu niên vốn nên khinh cuồng ngạo mạn, khí phách sôi nổi, nhưng anh lại đi ngược lại với những điều đó, Úc Thần tựa một chiếc giếng cổ không một gợn sóng.
“Sau này mình vẫn sẽ ở bên cậu.” Lệnh Tử ấp ủ thật lâu mới nói ra một câu như vậy, “Mãi bên cậu.” Nói xong thấy những lời này không đủ thể hiện được lòng quyết tâm của mình bèn định làm gì đó…
Cô chậm rãi thò lại gần, anh đều đã chuẩn bị đáp lại, thế nhưng ngay trước giây phút định hôn anh, Lệnh Tử lại nhận được lời triệu hồi từ ông trời – cô hắt xì rất kịp lúc.
Cảnh cáo lần thứ năm.
Bình luận truyện