Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 125: Ôm ấp yêu thương
". . . . . ." Nhịn! Nhịn một chút!
"Sao? Em làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, Tần Tấn Dương, tiếp tục hỏi, "Không phải là em mỏi chân chứ? Nếu thế để tôi cõng em! Yên tâm! Tôi sẽ không thừa cơ ăn đậu hũ của em đâu!"
Đồng Thiên Ái nâng lên khóe miệng, nhếch nhếch cười, nghiến răng nghiến lợi nặn ra lời nói , "Chân tôi không mỏi! Mọi thứ đều tốt! Chỉ cần anh không theo tôi nữa là được"
"Vậy sao?" Tần Tấn Dương gật đầu một cái, cố ý bới móc nói, "Trừ điều này ra cái khác đều có thể đáp ứng em!" Thật vất vả mới có dịp được ở cùng với cô, nghĩ sao anh có thể đi được chứ! Có trời biết hôm nay anh nghĩ đến cô nhiều đến mức phát điên lên. Xem ra, không nhanh chân lấy cô về nhà thì không ổn rồi! Cứ thế này sẽ có ngày anh phát điên thật.
"Tôi nói anh. . . . . ." Đồng Thiên Ái thở phì phò chống nạnh, chuẩn bị tiếp tục mắng hắn. Không ngờ, sau lưng thình lình có người đánh đến cô. Cả người do vậy mà lảo đảo té nhào vào lồng ngực của Tần Tấn Dương. Cả khuôn mặt áp lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của hắn.
Tần Tấn Dương lợi dụng thời cơ đưa tay ôm chặt lấy cô, khuôn mặt tươi cười “ Em không cần phải vội vã ‘ôm ấp yêu thương’ như thế đâu!”
Cái gì? Cái gì? Tên biến thái ghê tởm này! Ai đối với hắn ‘ôm ấp yêu thương’ chứ? Rõ ràng là có người đẩy cô nha. Xin lỗi nha! Cô cũng không phải là người mê trai. Bực mình thật. Cô thật muốn biết là tên nào, người nào đã đụng phải cô. Phải bắt tên đó chịu trách nhiệm mời được. Rốt cuộc là tên nào?
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn xuống, trợn tròn hai mắt hung thần nhìn tên đầu sỏ. Ách…. Tại sao không có người…. tầm mắt lại từ từ dời xuống thấp, lại nhìn thấy một đôi thủy nhuận mắt to. Là một bé trai. Lửa giận vừa rồi trong lòng giống như bong bóng vậy, vừa mới căng lên hiện tại đã tiêu tán toàn bộ.
“Bảo Bảo! Mau xin lỗi chị đi!” mẹ cậu nhóc đứng phía sau nhắc nhở. Cậu nhóc đưa tay lôi kéo quần jean của Đồng Thiên Ái, bộ mặt ủy khuất, giọng nói ngây thơ của trẻ con “Chị ơi! Em không cố ý!”
Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười sáng lạn “Không sao! Chị biết em không cố ý đâu mà! Được rồi! Mau lại bên mẹ đi!”
“Cám ơn chị!” cậu nhóc vội vàng trả lời, rồi chợt nhìn sang bên Tần Tấn Dương “Chị à! Bạn trai của chị thật đẹp trai nha. Đẹp trai thật đấy!”
"Sao? Em làm sao vậy?" Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, Tần Tấn Dương, tiếp tục hỏi, "Không phải là em mỏi chân chứ? Nếu thế để tôi cõng em! Yên tâm! Tôi sẽ không thừa cơ ăn đậu hũ của em đâu!"
Đồng Thiên Ái nâng lên khóe miệng, nhếch nhếch cười, nghiến răng nghiến lợi nặn ra lời nói , "Chân tôi không mỏi! Mọi thứ đều tốt! Chỉ cần anh không theo tôi nữa là được"
"Vậy sao?" Tần Tấn Dương gật đầu một cái, cố ý bới móc nói, "Trừ điều này ra cái khác đều có thể đáp ứng em!" Thật vất vả mới có dịp được ở cùng với cô, nghĩ sao anh có thể đi được chứ! Có trời biết hôm nay anh nghĩ đến cô nhiều đến mức phát điên lên. Xem ra, không nhanh chân lấy cô về nhà thì không ổn rồi! Cứ thế này sẽ có ngày anh phát điên thật.
"Tôi nói anh. . . . . ." Đồng Thiên Ái thở phì phò chống nạnh, chuẩn bị tiếp tục mắng hắn. Không ngờ, sau lưng thình lình có người đánh đến cô. Cả người do vậy mà lảo đảo té nhào vào lồng ngực của Tần Tấn Dương. Cả khuôn mặt áp lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt của hắn.
Tần Tấn Dương lợi dụng thời cơ đưa tay ôm chặt lấy cô, khuôn mặt tươi cười “ Em không cần phải vội vã ‘ôm ấp yêu thương’ như thế đâu!”
Cái gì? Cái gì? Tên biến thái ghê tởm này! Ai đối với hắn ‘ôm ấp yêu thương’ chứ? Rõ ràng là có người đẩy cô nha. Xin lỗi nha! Cô cũng không phải là người mê trai. Bực mình thật. Cô thật muốn biết là tên nào, người nào đã đụng phải cô. Phải bắt tên đó chịu trách nhiệm mời được. Rốt cuộc là tên nào?
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn xuống, trợn tròn hai mắt hung thần nhìn tên đầu sỏ. Ách…. Tại sao không có người…. tầm mắt lại từ từ dời xuống thấp, lại nhìn thấy một đôi thủy nhuận mắt to. Là một bé trai. Lửa giận vừa rồi trong lòng giống như bong bóng vậy, vừa mới căng lên hiện tại đã tiêu tán toàn bộ.
“Bảo Bảo! Mau xin lỗi chị đi!” mẹ cậu nhóc đứng phía sau nhắc nhở. Cậu nhóc đưa tay lôi kéo quần jean của Đồng Thiên Ái, bộ mặt ủy khuất, giọng nói ngây thơ của trẻ con “Chị ơi! Em không cố ý!”
Đồng Thiên Ái nâng lên nụ cười sáng lạn “Không sao! Chị biết em không cố ý đâu mà! Được rồi! Mau lại bên mẹ đi!”
“Cám ơn chị!” cậu nhóc vội vàng trả lời, rồi chợt nhìn sang bên Tần Tấn Dương “Chị à! Bạn trai của chị thật đẹp trai nha. Đẹp trai thật đấy!”
Bình luận truyện