Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Chương 69
Quan Nghị nheo mắt, ý vị thâm trường tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
"Cậu hình như dạo nào càng ngày càng nhàn nhỉ?"Tần Tấn Dương khoanh tay trước ngực, nói đoạn, trong đầu lại hiện lên mấy trụ sở công ty tại nước ngoài.
Nên điều anh ta đến chỗ nào thì tốt nhỉ? Ý, Mỹ, Pháp, hay.. Nam Phi?
Ách...Tới một địa phương càng hẻo lánh càng tốt! Hiện tại, hai người làm trao đổi đi!
Ánh mắt Tần Tấn Dương càng ngày càng trở nên thâm thúy, đầy toan tính, nhìn Quan Nghị cười nham hiểm. Bỗng nhiên, Quan Nghị thấy lạnh hết cả sống lưng. Vội vã giơ hai tay đầu hàng, lắp bắp:
" Được...Được rồi! Tôi từ nay không bao giờ nói nữa! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đồng Thiên Ái, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa! Như vậy...được rồi đi????"
Còn như vậy nữa, e rằng ông chủ lãnh huyết tổng giám đốc này của anh sẽ ngay lập tức điều anh đến một cái địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó mất!
Đây là anh tự tìm mà! Kêu trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất chẳng thưa a!!!!!!!
Tần Tấn Dương bây giờ mới thu lại điệu cười thâm hiểm lúc nãy, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thường trực. Cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm. Cà phê đen có hơi đắng, nhưng lúc này lại đỡ hơn một chút.
"Tấn Dương, tôi có thể lại hỏi cậu một vấn đề không?" Quan Nghị mở miệng hỏi.
" Hử?" - Tần Tấn Dương vẫn cúi đầu, tay cầm thìa khuấy ly cà phê trong tay.
Quan Nghị làm ra dáng không sợ chết nói " Cậu đối với Đồng Thiên Ái chỉ đơn giản như vậy sao? Không có một chút ý tứ gì khác ư?"
Thế mà theo anh thấy, Đồng Thiên Ái này đối với Tấn Dương mà nói, có rất nhiều ngoại lệ nha! Hầu như tất cả nguyên tắc trước đây của anh, đều bị tiểu nữ nhân kia phá bỏ hết!
Hơn nữa phản ứng của Tấn Dương cho anh cảm giác rất lạ, rằng tên này đã dần dần rơi vào lưới tình rồi cũng nên! Chẳng lẽ là ảo giác?
Tần Tấn Dương sa sầm mặt, cũng bởi vì Quan Nghị lại lần thứ hai nhắc tới Đồng Thiên Ái.
Nhưng vấn đề là, ngay cả bản thân anh dường như cũng không rõ lắm trong lòng anh đang nghĩ gì! Hẳn là chỉ như thế này mà thôi! Không sai! Cô chỉ là vật thay thế mà thôi!
"Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ!" Tần Tấn Dương ngay lập tức khôi phục lại như cũ điệu cười lãng tử, mặt không đổi sắc.
Quan Nghị buông ly cà phê trong tay, không tán thành mà nói rằng " Chỉ sợ cậu bây giờ nói thế này, thế nhưng không biết lúc nào lại thay đổi đâu?"
"Haha..Sao có thể như thế được?" Tần Tấn Dương tự tin nói. Tay cầm chiếc thìa vẫn nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, tiếng kim loại chạm vào đáy cốc " leng keng", chạm cả vào trong lòng anh lúc này như mặt hồ dậy sóng.
Nhà ăn sinh viên trong khuôn viên Đại học Đài Loan.
Đã qua bữa trưa, thời điểm bận rộn nhất, trong nhà ăn bây giờ chỉ còn ngồi lác đác vài người. Khung cảnh ẩm ĩ trước đó đã biến mất, bây giờ trở nên thật yên tĩnh.
Trong góc nhà ăn, phía cái bàn cạnh cửa sổ, Đồng Thiên Ái vô cùng ảo não cúi đầu.
" Làm sao bây giở? Tớ nên làm cái gì bây giờ? Tớ muốn chết! Tớ muốn nhảy lầu! Tớ không muốn sống nữa! A a a a..!" Đồng Thiên Ái ghé vào trên bàn, hết nỉ non lại gào thét.
Phương Tình quay lại lườm cô, đầy bụng nghi ngờ hỏi: "Thiên Ái, cậu gần đây thật lạ nha! Thật ra là có chuyện gì vậy?"
Thiên Ái này gần đây rất quái lạ nha, thật ra cô bị sao vây nhỉ?
"Còn không phải đều là..." Đồng Thiên Ái buột miệng, nói được một nửa lại ngừng lại.
Phương Tình càng thêm hiếu kì, tiếp tục tra hỏi " Còn không phải đều là cái gì chứ? Nhanh lên một chút nói cho tớ biết!"
Dựa vào hiểu biết của cô đối với tính tình của Thiên Ái, khi cô ta cứ ấp a ấp úng thế này, nhất định là có chuyện. Mỗi lần cô ta nói dối sẽ cúi đầu, còn liên tục nháy mắt.
Quả nhiên, một giây sau, Đông Thiên Ái nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội quay lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười :Không có gì đâu! Cái gì cũng không có ! Nha!"
Hừ! Lại giả nai! Được rồi, tiếp tục giả nai đi!
"Không nói phải không? Không nói tớ sẽ không hỏi" Phương Tình vẩy tay, tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa của mình.
Đồng Thiên Ái lại tưởng cô giận, vội vã nắm tay cô, hốt hoảng nói "Tiểu Tình, không phải như thế đâu! Tớ thật là... Cậu đừng giận... Tớ..."
Ôi, đau đầu quá, cô biết nói như thế nào đây?
Lẽ nào lại nói với tiểu Tình, rằng, cô vô duyên vô cớ chọc phải đại tổng giám đốc nổi tiếng nhất Đài Loan Tần Tấn Dương. Sau đó kể cho cô toàn bộ những chuyện rắc rối to nhỏ xảy ra giữa cô và anh?
Cho đến khi tên biến thái kia chạy tới tận cô nhi viện để uy hiếp cô, bất đắc dĩ lắm cô mới cùng anh làm một cái hợp đồng. Cuối cùng còn bị anh bao dưỡng, thậm chí đã cùng anh lăn đến trên giường?
Muộn rồi a!!!
"Tiểu Tình! Tiểu tình! Tiểu Tình!" Đồng Thiên Ái nắm vai bạn mình, run rẩy như sắp khóc.
Phương Tình thực ra không hề giận Thiên Ái, chỉ là định hù dọa cô một phen "Được rồi, được rồi! Đừng..kêu tên tớ nữa. Sắp bị cậu niệm chú kim cô thành Tôn Ngộ Không luôn rồi á!"
Đồng Thiên Ái bây giờ mới lại nở nụ cười, hận không thể xông lên thơm má cô một cái "Hì hì, Tiểu Tình cậu không tức giận là tốt rồi!"
Nếu như là chuyện có thể nói, thì sao cô lại có thể không nói cho Tiểu Tình cơ chứ? Thế nhưng hiện tại, ngay cả chính cô cũng không thể hoàn toàn chấp nhận được chuyện này mà! Hay là, chờ một tháng nữa, khi hợp đồng hết hiệu lực rồi, cô sẽ đem mọi chuyện nói hết cho Tiểu Tình nha! Dù sao, cô chỉ có mỗi Tiểu Tình là bạn thân duy nhất thôi!
" Thiên Ái à...." Phương Tình thân thiết gọi tên cô, "Có phải là chỗ làm của cậu không thuận lợi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?"
- " ... ...." Đồng Thiên Ái cúi đầu, không nói gì.
Phương Tình nhìn Thiên Ái mờ ám thói quen, cầm lại tay của cô: " Tớ hiểu tính nết của cậu, chuyện gì cũng chỉ muốn một mình gánh vác! Cậu không muốn kể, tớ cũng sẽ không ép đâu!"" Thế nhưng, cậu biết không? Nếu như ngày nào đó cậu có chuyện không vui, nhà của tớ, lúc nào cũng mở rộng cửa đón chào cậu!"
Đồng Thiên Ái nghe Phương Tình nói, Ngực chợt đau nhói, tay của Tiểu Tình cầm lấy tay cô ấm áp như vậy, những lời nói chấn thành của Tiểu TÌnh, cũng lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.
Bỗng nhiên, một giọt, hai giọt, cứ như vậy, càng nhiều nước mắt rơi xuống mặt bàn.
"Cậu hình như dạo nào càng ngày càng nhàn nhỉ?"Tần Tấn Dương khoanh tay trước ngực, nói đoạn, trong đầu lại hiện lên mấy trụ sở công ty tại nước ngoài.
Nên điều anh ta đến chỗ nào thì tốt nhỉ? Ý, Mỹ, Pháp, hay.. Nam Phi?
Ách...Tới một địa phương càng hẻo lánh càng tốt! Hiện tại, hai người làm trao đổi đi!
Ánh mắt Tần Tấn Dương càng ngày càng trở nên thâm thúy, đầy toan tính, nhìn Quan Nghị cười nham hiểm. Bỗng nhiên, Quan Nghị thấy lạnh hết cả sống lưng. Vội vã giơ hai tay đầu hàng, lắp bắp:
" Được...Được rồi! Tôi từ nay không bao giờ nói nữa! Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đồng Thiên Ái, tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nữa! Như vậy...được rồi đi????"
Còn như vậy nữa, e rằng ông chủ lãnh huyết tổng giám đốc này của anh sẽ ngay lập tức điều anh đến một cái địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó mất!
Đây là anh tự tìm mà! Kêu trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất chẳng thưa a!!!!!!!
Tần Tấn Dương bây giờ mới thu lại điệu cười thâm hiểm lúc nãy, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thường trực. Cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm. Cà phê đen có hơi đắng, nhưng lúc này lại đỡ hơn một chút.
"Tấn Dương, tôi có thể lại hỏi cậu một vấn đề không?" Quan Nghị mở miệng hỏi.
" Hử?" - Tần Tấn Dương vẫn cúi đầu, tay cầm thìa khuấy ly cà phê trong tay.
Quan Nghị làm ra dáng không sợ chết nói " Cậu đối với Đồng Thiên Ái chỉ đơn giản như vậy sao? Không có một chút ý tứ gì khác ư?"
Thế mà theo anh thấy, Đồng Thiên Ái này đối với Tấn Dương mà nói, có rất nhiều ngoại lệ nha! Hầu như tất cả nguyên tắc trước đây của anh, đều bị tiểu nữ nhân kia phá bỏ hết!
Hơn nữa phản ứng của Tấn Dương cho anh cảm giác rất lạ, rằng tên này đã dần dần rơi vào lưới tình rồi cũng nên! Chẳng lẽ là ảo giác?
Tần Tấn Dương sa sầm mặt, cũng bởi vì Quan Nghị lại lần thứ hai nhắc tới Đồng Thiên Ái.
Nhưng vấn đề là, ngay cả bản thân anh dường như cũng không rõ lắm trong lòng anh đang nghĩ gì! Hẳn là chỉ như thế này mà thôi! Không sai! Cô chỉ là vật thay thế mà thôi!
"Tôi vẫn giữ nguyên câu nói cũ!" Tần Tấn Dương ngay lập tức khôi phục lại như cũ điệu cười lãng tử, mặt không đổi sắc.
Quan Nghị buông ly cà phê trong tay, không tán thành mà nói rằng " Chỉ sợ cậu bây giờ nói thế này, thế nhưng không biết lúc nào lại thay đổi đâu?"
"Haha..Sao có thể như thế được?" Tần Tấn Dương tự tin nói. Tay cầm chiếc thìa vẫn nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, tiếng kim loại chạm vào đáy cốc " leng keng", chạm cả vào trong lòng anh lúc này như mặt hồ dậy sóng.
Nhà ăn sinh viên trong khuôn viên Đại học Đài Loan.
Đã qua bữa trưa, thời điểm bận rộn nhất, trong nhà ăn bây giờ chỉ còn ngồi lác đác vài người. Khung cảnh ẩm ĩ trước đó đã biến mất, bây giờ trở nên thật yên tĩnh.
Trong góc nhà ăn, phía cái bàn cạnh cửa sổ, Đồng Thiên Ái vô cùng ảo não cúi đầu.
" Làm sao bây giở? Tớ nên làm cái gì bây giờ? Tớ muốn chết! Tớ muốn nhảy lầu! Tớ không muốn sống nữa! A a a a..!" Đồng Thiên Ái ghé vào trên bàn, hết nỉ non lại gào thét.
Phương Tình quay lại lườm cô, đầy bụng nghi ngờ hỏi: "Thiên Ái, cậu gần đây thật lạ nha! Thật ra là có chuyện gì vậy?"
Thiên Ái này gần đây rất quái lạ nha, thật ra cô bị sao vây nhỉ?
"Còn không phải đều là..." Đồng Thiên Ái buột miệng, nói được một nửa lại ngừng lại.
Phương Tình càng thêm hiếu kì, tiếp tục tra hỏi " Còn không phải đều là cái gì chứ? Nhanh lên một chút nói cho tớ biết!"
Dựa vào hiểu biết của cô đối với tính tình của Thiên Ái, khi cô ta cứ ấp a ấp úng thế này, nhất định là có chuyện. Mỗi lần cô ta nói dối sẽ cúi đầu, còn liên tục nháy mắt.
Quả nhiên, một giây sau, Đông Thiên Ái nháy mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội quay lại nhìn cô, nhoẻn miệng cười :Không có gì đâu! Cái gì cũng không có ! Nha!"
Hừ! Lại giả nai! Được rồi, tiếp tục giả nai đi!
"Không nói phải không? Không nói tớ sẽ không hỏi" Phương Tình vẩy tay, tiếp tục nhâm nhi ly trà sữa của mình.
Đồng Thiên Ái lại tưởng cô giận, vội vã nắm tay cô, hốt hoảng nói "Tiểu Tình, không phải như thế đâu! Tớ thật là... Cậu đừng giận... Tớ..."
Ôi, đau đầu quá, cô biết nói như thế nào đây?
Lẽ nào lại nói với tiểu Tình, rằng, cô vô duyên vô cớ chọc phải đại tổng giám đốc nổi tiếng nhất Đài Loan Tần Tấn Dương. Sau đó kể cho cô toàn bộ những chuyện rắc rối to nhỏ xảy ra giữa cô và anh?
Cho đến khi tên biến thái kia chạy tới tận cô nhi viện để uy hiếp cô, bất đắc dĩ lắm cô mới cùng anh làm một cái hợp đồng. Cuối cùng còn bị anh bao dưỡng, thậm chí đã cùng anh lăn đến trên giường?
Muộn rồi a!!!
"Tiểu Tình! Tiểu tình! Tiểu Tình!" Đồng Thiên Ái nắm vai bạn mình, run rẩy như sắp khóc.
Phương Tình thực ra không hề giận Thiên Ái, chỉ là định hù dọa cô một phen "Được rồi, được rồi! Đừng..kêu tên tớ nữa. Sắp bị cậu niệm chú kim cô thành Tôn Ngộ Không luôn rồi á!"
Đồng Thiên Ái bây giờ mới lại nở nụ cười, hận không thể xông lên thơm má cô một cái "Hì hì, Tiểu Tình cậu không tức giận là tốt rồi!"
Nếu như là chuyện có thể nói, thì sao cô lại có thể không nói cho Tiểu Tình cơ chứ? Thế nhưng hiện tại, ngay cả chính cô cũng không thể hoàn toàn chấp nhận được chuyện này mà! Hay là, chờ một tháng nữa, khi hợp đồng hết hiệu lực rồi, cô sẽ đem mọi chuyện nói hết cho Tiểu Tình nha! Dù sao, cô chỉ có mỗi Tiểu Tình là bạn thân duy nhất thôi!
" Thiên Ái à...." Phương Tình thân thiết gọi tên cô, "Có phải là chỗ làm của cậu không thuận lợi? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?"
- " ... ...." Đồng Thiên Ái cúi đầu, không nói gì.
Phương Tình nhìn Thiên Ái mờ ám thói quen, cầm lại tay của cô: " Tớ hiểu tính nết của cậu, chuyện gì cũng chỉ muốn một mình gánh vác! Cậu không muốn kể, tớ cũng sẽ không ép đâu!"" Thế nhưng, cậu biết không? Nếu như ngày nào đó cậu có chuyện không vui, nhà của tớ, lúc nào cũng mở rộng cửa đón chào cậu!"
Đồng Thiên Ái nghe Phương Tình nói, Ngực chợt đau nhói, tay của Tiểu Tình cầm lấy tay cô ấm áp như vậy, những lời nói chấn thành của Tiểu TÌnh, cũng lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.
Bỗng nhiên, một giọt, hai giọt, cứ như vậy, càng nhiều nước mắt rơi xuống mặt bàn.
Bình luận truyện