Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học
Chương 77: Đại kết cục
Edit: Flanty
Lúc Mộc Tiểu Nhã tỉnh lại là nửa đêm, cha mẹ hai bên ngày hôm sau mới biết được tin tức nên rạng sáng hôm sau mới đến. Sau một hồi hỏi han ân cần, chỉ có Thẩm Thanh Di ở lại, những người khác vì không muốn ảnh hưởng Mộc Tiểu Nhã nghỉ ngơi nên chỉ ở một lúc rồi đi về.
Mà Bạch Xuyên suốt sáu ngày không được nghỉ ngơi tốt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Thẩm Thanh Di vừa cắt táo cho con gái, vừa thở dài: “Lần này đột nhiên con phát bệnh, biểu hiện của Tiểu Xuyên vượt ngoài dự đoán của chúng ta.”
“Anh ấy làm sao ạ?” Mộc Tiểu Nhã cũng rất tò mò biểu hiện của Bạch Xuyên sau khi mình phát bệnh, chỉ là hôm qua cô thấy Bạch Xuyên quá mỏi mệt nên không muốn hỏi nhiều.
“Nó là người bình tĩnh nhất.” Thẩm Thanh Di nhớ lại, “Gọi xe cứu thương, xử lý thủ tục nằm viện, kể lại tình trạng, liên hệ với chúng ta, chăm sóc con, mọi thứ đều được sắp xếp có trật tự, chẳng hề giống một người mắc bệnh tự kỉ gì hết. Ngược lại là ba mẹ, hoảng không biết nên làm gì.”
“Anh ấy không phát bệnh ạ?”
“Không, nếu không phải nó cứ trấn thủ trong phòng bệnh của con không cho người khác vào chăm sóc, chắc mẹ sẽ nghĩ rằng bởi vì nó không hiểu sinh ly tử biệt cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy.” Thẩm Thanh Di cười trả lời, “Trước kia á, mẹ với ba con còn lo lắng Bạch Xuyên không chăm sóc được con, giờ xem ra, là do chúng ta lo lắng nhiều rồi.”
“Không phải anh ấy không hiểu, anh ấy đang đợi con tỉnh lại…” Hoặc là con vẫn không tỉnh lại.
Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn Bạch Xuyên, anh đắp một cái chăn lông, cuộn tròn trên ghế sô pha, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài ngẫu nhiên rung rung một cái, giống như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Mộc Tiểu Nhã nhìn không thấy ánh mắt Bạch Xuyên, nhưng cô biết, Bạch Xuyên lúc ấy hẳn là đang chờ đợi kết cục của cô, sau đó tiếp bước theo cô.
“Còn may con tỉnh.” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Thẩm Thanh Di nghĩ lại mà vẫn sợ, “Bằng không… ôi, không nói nữa.”
Vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho Mộc Tiểu Nhã, hai nhà cùng nhau thương lượng, về sau ai cũng không nhắc đến bệnh di truyền trước mặt Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên. Mặc dù bệnh di truyền vẫn còn tồn tại, nhưng cho dù sau này giáo sư Vinh nghiên cứu ra phương pháp chữa trị, hay bệnh di truyền vẫn bùng nổ, thì bọn họ ngoại trừ chờ đợi, không còn cách nào khác. Điều duy nhất họ có thể làm, chính là lạc quan mà tiếp tục sống.
“Chờ con xuất viện thì đi thăm bà Bạch nhé.” Thẩm Thanh Di dặn dò. Từ lúc biết nguyên nhân con gái tìm được đường sống trong chỗ chết là vì chiếc vòng ngọc, trong lòng Thẩm Thanh Di luôn không ngừng cảm kích bà Bạch.
“Vâng.” Mộc Tiểu Nhã đồng ý, ngay cả khi mẹ cô không đề cập đến, cô cũng sẽ đi.
Giữa trưa, Thẩm Thanh Di đi ra ngoài mua cơm cho con gái, bà rời đi không lâu thì Bạch Tranh tới, anh đến để đưa quần áo cho Bạch Xuyên tắm rửa.
“Tiểu Xuyên còn đang ngủ à?” Bạch Tranh nhìn thoáng qua Bạch Xuyên vẫn đang ngủ say, đặt quần áo trong tay lên trên ghế.
“Chắc là mệt quá rồi, buổi sáng ồn như vậy cũng không đánh thức được anh ấy.” Mộc Tiểu Nhã đau lòng.
“Em… thế nào?” Bạch Tranh hỏi Mộc Tiểu Nhã.
“Em khá tốt ạ.”
Sắc mặt Mộc Tiểu Nhã vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần đã khôi phục không tồi, anh cũng hỏi qua giáo sư Vinh, chỉ cần không hôn mê, Mộc Tiểu Nhã thực sự giống như người bình thường. Nhưng Bạch Tranh dù thế nào cũng không quên được khi anh chạy tới bệnh viện, cả người Mộc Tiểu Nhã bị cắm đầy ống khí, đặc biệt là lúc giáo sư Vinh nói ra nguyên nhân Mộc Tiểu Nhã phát bệnh…
“Anh xin lỗi.” Bạch Tranh bỗng nhiên xin lỗi.
“Anh cả?” Mộc Tiểu Nhã ngây ngốc, sao Bạch Tranh lại bỗng nhiên xin lỗi cô?
“Là do anh nói với Tiểu Xuyên, hy vọng các em có thể sinh con, nên em mới phát bệnh sớm thế này.” Khi giáo sư Vinh nói nếu Mộc Tiểu Nhã không mang thai, có lẽ hai đến ba năm sau cô mới phát bệnh, Bạch Tranh liền bắt đầu tự trách. Hai đến ba năm có ý nghĩa như thế nào? Đó là sức mạnh y học tiên tiến hơn, đó là thân thể Mộc Tiểu Nhã còn có thể được vòng ngọc tẩm bổ thêm hai năm, có lẽ hai ba năm sau, lúc Mộc Tiểu Nhã phát bệnh, giáo sư Vinh cũng đã tìm được rồi phương pháp chữa trị bệnh di truyền rồi. Cũng có thể là, vòng ngọc sẽ quấy nhiễu gien bệnh triệt để hơn, có khả năng cô không phát bệnh nữa.
“Anh cả, việc này đâu có liên quan gì đến anh. Đứa nhỏ là em và Tiểu Xuyên muốn, hơn nữa trước khi mang thai ai sẽ nghĩ là em phát bệnh chứ.”
Bạch Tranh hiểu đạo lý này, anh cũng tự thuyết phục mình như vậy, nhưng anh vẫn không thể buông bỏ hậu quả suýt chút nữa hình thành kia. Không thể bởi vì vô tình mà có thể trốn tránh trách nhiệm. Giống như khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả.
“Em thật sự muốn tìm nguồn gốc, đây là sự lựa chọn của em.” Thấy Bạch Tranh vẫn tự trách, Mộc Tiểu Nhã nửa thật nửa giả nói, “Nếu lúc trước em không lựa chọn gả cho Tiểu Xuyên, bà nội sẽ không cho em chiếc vòng này, như vậy thì em sẽ không mang thai. Em có thể sống lâu hai năm, nhưng sau đó lại đột nhiên phát bệnh, trực tiếp tử vong. Anh cảm thấy hai cái kết cục đối lập như vậy, cái nào thích hợp với em hơn?”
Bạch Tranh nhìn Mộc Tiểu Nhã, luôn có một ảo ảnh giống như cô đã sớm biết mình chắc chắn sẽ phát bệnh.
“Em… đừng chết.” Sau khi Mộc Tiểu Nhã phát bệnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán về sự bình tĩnh của Bạch Xuyên, điều họ lo lắng căn bản không phát sinh, thậm chí một chút dấu hiệu phát bệnh thằng bé cũng không có. Nhưng Bạch Tranh biết, nếu Mộc Tiểu Nhã thật sự không tỉnh lại, đó mới là khởi đầu cho sự sụp đổ của Bạch Xuyên.
Mộc Tiểu Nhã hôn mê sáu ngày, Bạch Xuyên chẳng hề hỏi một câu nào liên quan đến bệnh tình, anh chỉ không ngừng hỏi bác sĩ: “Tiểu Nhã, có thể tỉnh không?”
Trong lời nói không có quá nhiều lo lắng, giống như chỉ đang chờ đợi một kết quả. Đến nỗi phản ứng sau khi biết kết quả, Bạch Tranh không dám tưởng tượng ra.
“Em sẽ cố gắng.” Mộc Tiểu Nhã cười trả lời.
Bạch Tranh lại nhìn thoáng qua Bạch Xuyên, không nói chuyện nữa, gật đầu rời đi.
———
Đảo mắt lại qua ba tháng, ngày sinh dự tính của Mộc Tiểu Nhã đã đến, lúc lựa chọn phương thức sinh, Mộc Tiểu Nhã không chút do dự chọn sinh mổ, một mặt là cô sợ khi đang sinh mình đột nhiên hôn mê, mặt khác cô cũng không muốn để Bạch Xuyên nhìn thấy quá trình sinh sản này.
Nếu để Bạch Xuyên nhìn thấy quá trình sinh sản, có lẽ bé con nhà mình vừa mới sinh ra đã bị cha nó ghét mất.
Nhưng Mộc Tiểu Nhã trăm triệu lần không nghĩ tới, cô băn khoăn nhiều như vậy, nhưng lúc bé con vừa mới sinh ra vẫn bị Bạch Xuyên ghét bỏ. Lý do lại càng làm người ta dở khóc dở cười không nghĩ đến, bởi vì con bọn họ căn bản không giống Mộc Tiểu Nhã.
Không sai, con của họ là con trai. Tuy trong quá trình mang thai đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng may mắn chính là, thân thể của bé con rất khỏe mạnh. Sau khi bé con kiểm tra xong được đưa về, cha mẹ hai nhà vây quanh giường em bé không ngừng khen.
Nào là nói bé con có cái mũi đẹp, nào là nói bé con có cái miệng đẹp, thậm chí còn nói tóc đẹp. Chỉ có Bạch Xuyên ồm ồm nói một câu: “Không giống tưởng tượng của con.”
Mọi người hứng thú, hỏi: “Con tưởng tượng thế nào?”
“Giống Tiểu Nhã khi còn nhỏ.” Bạch Xuyên trả lời.
Mọi người cười, sôi nổi thuyết phục: “Bé con còn nhỏ, bây giờ làm sao biết giống ai được, chờ lớn lên một chút sẽ biết.”
Bạch Xuyên thấy mọi người không tin lời mình nói, không biết đi đâu tìm giấy bút, anh thậm chí còn vẽ phác họa ra hình một đứa bé năm tuổi ngay tại chỗ, sau đó đưa cho hai bên gia đình xem: “Xem đi, về sau nó sẽ như vậy, căn bản không giống Tiểu Nhã.”
Cha mẹ hai bên thay phiên nhau truyền xem bức họa này, chỉ cảm thấy thằng nhóc con đang nhắm mắt ngủ trong bức hoạ quen thuộc lạ thường, giống như đã từng gặp qua ở đâu.
“Từ từ…” Lý Dung đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, lật album tìm một tấm ảnh cũ, sau đó so sánh với bức hoạ, “Giống không?”
“Đây là…” Thẩm Thanh Di suy đoán, “Tiểu Xuyên khi còn nhỏ.”
“Đúng rồi.” Lý Dung hưng phấn hỏi Bạch Xuyên, “Con của con khi trưởng thành, thật sự như vậy?”
“Ừm, con chiếu theo quy luật sinh trưởng tự nhiên của con người…” Bạch Xuyên còn chưa giải thích xong nguyên lý của bức họa này đã bị mẹ mình hưng phấn ngắt lời. Chuyện này trước đây chưa từng phát sinh, trước kia chỉ cần anh chịu nói chuyện là tốt rồi, nào có chuyện ngắt lời.
“Thật tốt quá.” So với Bạch Xuyên không cao hứng, những người khác trong Bạch gia lại vui mừng không chịu được, bởi vì một đứa nhỏ lớn lên giống Bạch Xuyên như đúc, sẽ để bọn họ bù đắp nhiều hối tiếc trong quá trình trưởng thành của Bạch Xuyên.
Cha mẹ Mộc cũng rất vui vẻ, mặc kệ đứa nhỏ lớn lên giống ai, miễn đó là cháu ngoại của họ.
Không có ai hiểu nỗi đau trong lòng mình, Bạch Xuyên vì việc này mà rầu rĩ không vui một hồi lâu, ngay cả Mộc Tiểu Nhã an ủi cũng không được. Cho đến một đêm khuya nọ, Bạch Xuyên dùng ngón tay chọc lên khuôn mặt nhỏ của con trai, chọc Tiểu Đoàn Tử ngủ say tỉnh lại. Tiểu Đoàn Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt hạnh nhân đen láy, cực kỳ giống mẹ thằng bé.
Từ đó, Tiểu Đoàn Tử Bạch gia được ba ba mình thích nhiều hơn một chút, đó là dùng tay chọc thằng bé sau khi nó ngủ.
Mà mỗi sáng sớm, Mộc Tiểu Nhã luôn phát hiện trên mặt con có một nốt đỏ: “…”
Thời gian trôi qua mau, đã hai năm, tuy trên người Mộc Tiểu Nhã vẫn chưa chữa được bệnh di truyền, hơn nữa bình quân cứ cách một khoảng thời gian lại nằm viện hôn mê mấy ngày, nhưng cô vẫn sống qua thời gian của đời trước.
Sau ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn cùng Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên đưa theo con hai người cùng đến thăm mộ bà Bạch.
“Lại đây, gọi cụ nội nào.” Mộc Tiểu Nhã chỉ vào ảnh chụp bà Bạch rồi bảo con trai gọi.
“Cụ… nội.” Bạch Tiểu Đoàn Tử nói chuyện không nhanh nhẹn lắm, nhưng giọng nói mềm mềm mại mại lại có thể chiếm được cảm tình của mọi người.
“Tiếc nuối lớn nhất của cụ nội, chính là khi còn nhỏ ba con không thích nói chuyện, con gọi nhiều thêm vài câu đi.” Bạch Tiểu Đoàn Tử tuy lớn lên giống ba, nhưng tính cách lại giống Mộc Tiểu Nhã, vừa nói ngọt vừa hiếu động, thậm chí còn hơi nghịch ngợm. Nhưng đây đều là điều mà người nhà họ Bạch gia hy vọng ở Bạch Xuyên khi còn nhỏ, cho nên mỗi khi Bạch Tiểu Đoàn Tử nghịch ngợm gây sự, người Bạch gia không những không ngăn thậm chí còn cổ vũ.
Làm cho Mộc Tiểu Nhã cũng không dám giao con trai mình cho cha mẹ chồng, sợ không cẩn thận một phát sẽ nuôi ra một nhị thế tổ[1].
[1] Nhị thế tổ: Chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
“Cụ… nội, cụ nội…” Tiếng nói giòn tan của đứa trẻ, cứ gọi một lần lại một lần, Mộc Tiểu Nhã nhìn gương mặt tươi cười của bà Bạch trên bia mộ, hoảng hốt như thể nghe thấy âm thanh trả lời của bà.
Bà nội, ngày hôm qua vốn nên là ngày giỗ của con, nhưng con lại sống. Từ nay mỗi ngày về sau, đều là sinh mạng bà cho con.
Mộc Tiểu Nhã nhìn chiếc vòng ngọc trên tay, nói trong im lặng.
“Về sau chúng ta, để nó học dương cầm đi.” Bạch Xuyên chỉ vào tên nhóc Tiểu Đoàn Tử đang không ngừng gọi cụ nội, đột nhiên đề nghị.
“Vì sao?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc.
“Khi còn nhỏ bà muốn dạy anh, nhưng anh không học được.” Bạch Xuyên nhớ rõ, lúc còn nhỏ, bà nội thích nhất là ôm anh đàn dương cầm, nhưng thật kỳ quái, anh có hội chứng bác học, trí nhớ và năng lực học tập đều vô cùng tốt, nhưng không biết thế nào, anh lại không học nổi một bản dương cầm.
“Được.”
Lúc Mộc Tiểu Nhã tỉnh lại là nửa đêm, cha mẹ hai bên ngày hôm sau mới biết được tin tức nên rạng sáng hôm sau mới đến. Sau một hồi hỏi han ân cần, chỉ có Thẩm Thanh Di ở lại, những người khác vì không muốn ảnh hưởng Mộc Tiểu Nhã nghỉ ngơi nên chỉ ở một lúc rồi đi về.
Mà Bạch Xuyên suốt sáu ngày không được nghỉ ngơi tốt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trên ghế sofa.
Thẩm Thanh Di vừa cắt táo cho con gái, vừa thở dài: “Lần này đột nhiên con phát bệnh, biểu hiện của Tiểu Xuyên vượt ngoài dự đoán của chúng ta.”
“Anh ấy làm sao ạ?” Mộc Tiểu Nhã cũng rất tò mò biểu hiện của Bạch Xuyên sau khi mình phát bệnh, chỉ là hôm qua cô thấy Bạch Xuyên quá mỏi mệt nên không muốn hỏi nhiều.
“Nó là người bình tĩnh nhất.” Thẩm Thanh Di nhớ lại, “Gọi xe cứu thương, xử lý thủ tục nằm viện, kể lại tình trạng, liên hệ với chúng ta, chăm sóc con, mọi thứ đều được sắp xếp có trật tự, chẳng hề giống một người mắc bệnh tự kỉ gì hết. Ngược lại là ba mẹ, hoảng không biết nên làm gì.”
“Anh ấy không phát bệnh ạ?”
“Không, nếu không phải nó cứ trấn thủ trong phòng bệnh của con không cho người khác vào chăm sóc, chắc mẹ sẽ nghĩ rằng bởi vì nó không hiểu sinh ly tử biệt cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy.” Thẩm Thanh Di cười trả lời, “Trước kia á, mẹ với ba con còn lo lắng Bạch Xuyên không chăm sóc được con, giờ xem ra, là do chúng ta lo lắng nhiều rồi.”
“Không phải anh ấy không hiểu, anh ấy đang đợi con tỉnh lại…” Hoặc là con vẫn không tỉnh lại.
Mộc Tiểu Nhã quay đầu nhìn Bạch Xuyên, anh đắp một cái chăn lông, cuộn tròn trên ghế sô pha, trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mi dài ngẫu nhiên rung rung một cái, giống như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Mộc Tiểu Nhã nhìn không thấy ánh mắt Bạch Xuyên, nhưng cô biết, Bạch Xuyên lúc ấy hẳn là đang chờ đợi kết cục của cô, sau đó tiếp bước theo cô.
“Còn may con tỉnh.” Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Thẩm Thanh Di nghĩ lại mà vẫn sợ, “Bằng không… ôi, không nói nữa.”
Vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho Mộc Tiểu Nhã, hai nhà cùng nhau thương lượng, về sau ai cũng không nhắc đến bệnh di truyền trước mặt Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên. Mặc dù bệnh di truyền vẫn còn tồn tại, nhưng cho dù sau này giáo sư Vinh nghiên cứu ra phương pháp chữa trị, hay bệnh di truyền vẫn bùng nổ, thì bọn họ ngoại trừ chờ đợi, không còn cách nào khác. Điều duy nhất họ có thể làm, chính là lạc quan mà tiếp tục sống.
“Chờ con xuất viện thì đi thăm bà Bạch nhé.” Thẩm Thanh Di dặn dò. Từ lúc biết nguyên nhân con gái tìm được đường sống trong chỗ chết là vì chiếc vòng ngọc, trong lòng Thẩm Thanh Di luôn không ngừng cảm kích bà Bạch.
“Vâng.” Mộc Tiểu Nhã đồng ý, ngay cả khi mẹ cô không đề cập đến, cô cũng sẽ đi.
Giữa trưa, Thẩm Thanh Di đi ra ngoài mua cơm cho con gái, bà rời đi không lâu thì Bạch Tranh tới, anh đến để đưa quần áo cho Bạch Xuyên tắm rửa.
“Tiểu Xuyên còn đang ngủ à?” Bạch Tranh nhìn thoáng qua Bạch Xuyên vẫn đang ngủ say, đặt quần áo trong tay lên trên ghế.
“Chắc là mệt quá rồi, buổi sáng ồn như vậy cũng không đánh thức được anh ấy.” Mộc Tiểu Nhã đau lòng.
“Em… thế nào?” Bạch Tranh hỏi Mộc Tiểu Nhã.
“Em khá tốt ạ.”
Sắc mặt Mộc Tiểu Nhã vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần đã khôi phục không tồi, anh cũng hỏi qua giáo sư Vinh, chỉ cần không hôn mê, Mộc Tiểu Nhã thực sự giống như người bình thường. Nhưng Bạch Tranh dù thế nào cũng không quên được khi anh chạy tới bệnh viện, cả người Mộc Tiểu Nhã bị cắm đầy ống khí, đặc biệt là lúc giáo sư Vinh nói ra nguyên nhân Mộc Tiểu Nhã phát bệnh…
“Anh xin lỗi.” Bạch Tranh bỗng nhiên xin lỗi.
“Anh cả?” Mộc Tiểu Nhã ngây ngốc, sao Bạch Tranh lại bỗng nhiên xin lỗi cô?
“Là do anh nói với Tiểu Xuyên, hy vọng các em có thể sinh con, nên em mới phát bệnh sớm thế này.” Khi giáo sư Vinh nói nếu Mộc Tiểu Nhã không mang thai, có lẽ hai đến ba năm sau cô mới phát bệnh, Bạch Tranh liền bắt đầu tự trách. Hai đến ba năm có ý nghĩa như thế nào? Đó là sức mạnh y học tiên tiến hơn, đó là thân thể Mộc Tiểu Nhã còn có thể được vòng ngọc tẩm bổ thêm hai năm, có lẽ hai ba năm sau, lúc Mộc Tiểu Nhã phát bệnh, giáo sư Vinh cũng đã tìm được rồi phương pháp chữa trị bệnh di truyền rồi. Cũng có thể là, vòng ngọc sẽ quấy nhiễu gien bệnh triệt để hơn, có khả năng cô không phát bệnh nữa.
“Anh cả, việc này đâu có liên quan gì đến anh. Đứa nhỏ là em và Tiểu Xuyên muốn, hơn nữa trước khi mang thai ai sẽ nghĩ là em phát bệnh chứ.”
Bạch Tranh hiểu đạo lý này, anh cũng tự thuyết phục mình như vậy, nhưng anh vẫn không thể buông bỏ hậu quả suýt chút nữa hình thành kia. Không thể bởi vì vô tình mà có thể trốn tránh trách nhiệm. Giống như khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả.
“Em thật sự muốn tìm nguồn gốc, đây là sự lựa chọn của em.” Thấy Bạch Tranh vẫn tự trách, Mộc Tiểu Nhã nửa thật nửa giả nói, “Nếu lúc trước em không lựa chọn gả cho Tiểu Xuyên, bà nội sẽ không cho em chiếc vòng này, như vậy thì em sẽ không mang thai. Em có thể sống lâu hai năm, nhưng sau đó lại đột nhiên phát bệnh, trực tiếp tử vong. Anh cảm thấy hai cái kết cục đối lập như vậy, cái nào thích hợp với em hơn?”
Bạch Tranh nhìn Mộc Tiểu Nhã, luôn có một ảo ảnh giống như cô đã sớm biết mình chắc chắn sẽ phát bệnh.
“Em… đừng chết.” Sau khi Mộc Tiểu Nhã phát bệnh, tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán về sự bình tĩnh của Bạch Xuyên, điều họ lo lắng căn bản không phát sinh, thậm chí một chút dấu hiệu phát bệnh thằng bé cũng không có. Nhưng Bạch Tranh biết, nếu Mộc Tiểu Nhã thật sự không tỉnh lại, đó mới là khởi đầu cho sự sụp đổ của Bạch Xuyên.
Mộc Tiểu Nhã hôn mê sáu ngày, Bạch Xuyên chẳng hề hỏi một câu nào liên quan đến bệnh tình, anh chỉ không ngừng hỏi bác sĩ: “Tiểu Nhã, có thể tỉnh không?”
Trong lời nói không có quá nhiều lo lắng, giống như chỉ đang chờ đợi một kết quả. Đến nỗi phản ứng sau khi biết kết quả, Bạch Tranh không dám tưởng tượng ra.
“Em sẽ cố gắng.” Mộc Tiểu Nhã cười trả lời.
Bạch Tranh lại nhìn thoáng qua Bạch Xuyên, không nói chuyện nữa, gật đầu rời đi.
———
Đảo mắt lại qua ba tháng, ngày sinh dự tính của Mộc Tiểu Nhã đã đến, lúc lựa chọn phương thức sinh, Mộc Tiểu Nhã không chút do dự chọn sinh mổ, một mặt là cô sợ khi đang sinh mình đột nhiên hôn mê, mặt khác cô cũng không muốn để Bạch Xuyên nhìn thấy quá trình sinh sản này.
Nếu để Bạch Xuyên nhìn thấy quá trình sinh sản, có lẽ bé con nhà mình vừa mới sinh ra đã bị cha nó ghét mất.
Nhưng Mộc Tiểu Nhã trăm triệu lần không nghĩ tới, cô băn khoăn nhiều như vậy, nhưng lúc bé con vừa mới sinh ra vẫn bị Bạch Xuyên ghét bỏ. Lý do lại càng làm người ta dở khóc dở cười không nghĩ đến, bởi vì con bọn họ căn bản không giống Mộc Tiểu Nhã.
Không sai, con của họ là con trai. Tuy trong quá trình mang thai đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng may mắn chính là, thân thể của bé con rất khỏe mạnh. Sau khi bé con kiểm tra xong được đưa về, cha mẹ hai nhà vây quanh giường em bé không ngừng khen.
Nào là nói bé con có cái mũi đẹp, nào là nói bé con có cái miệng đẹp, thậm chí còn nói tóc đẹp. Chỉ có Bạch Xuyên ồm ồm nói một câu: “Không giống tưởng tượng của con.”
Mọi người hứng thú, hỏi: “Con tưởng tượng thế nào?”
“Giống Tiểu Nhã khi còn nhỏ.” Bạch Xuyên trả lời.
Mọi người cười, sôi nổi thuyết phục: “Bé con còn nhỏ, bây giờ làm sao biết giống ai được, chờ lớn lên một chút sẽ biết.”
Bạch Xuyên thấy mọi người không tin lời mình nói, không biết đi đâu tìm giấy bút, anh thậm chí còn vẽ phác họa ra hình một đứa bé năm tuổi ngay tại chỗ, sau đó đưa cho hai bên gia đình xem: “Xem đi, về sau nó sẽ như vậy, căn bản không giống Tiểu Nhã.”
Cha mẹ hai bên thay phiên nhau truyền xem bức họa này, chỉ cảm thấy thằng nhóc con đang nhắm mắt ngủ trong bức hoạ quen thuộc lạ thường, giống như đã từng gặp qua ở đâu.
“Từ từ…” Lý Dung đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó móc điện thoại di động của mình ra, lật album tìm một tấm ảnh cũ, sau đó so sánh với bức hoạ, “Giống không?”
“Đây là…” Thẩm Thanh Di suy đoán, “Tiểu Xuyên khi còn nhỏ.”
“Đúng rồi.” Lý Dung hưng phấn hỏi Bạch Xuyên, “Con của con khi trưởng thành, thật sự như vậy?”
“Ừm, con chiếu theo quy luật sinh trưởng tự nhiên của con người…” Bạch Xuyên còn chưa giải thích xong nguyên lý của bức họa này đã bị mẹ mình hưng phấn ngắt lời. Chuyện này trước đây chưa từng phát sinh, trước kia chỉ cần anh chịu nói chuyện là tốt rồi, nào có chuyện ngắt lời.
“Thật tốt quá.” So với Bạch Xuyên không cao hứng, những người khác trong Bạch gia lại vui mừng không chịu được, bởi vì một đứa nhỏ lớn lên giống Bạch Xuyên như đúc, sẽ để bọn họ bù đắp nhiều hối tiếc trong quá trình trưởng thành của Bạch Xuyên.
Cha mẹ Mộc cũng rất vui vẻ, mặc kệ đứa nhỏ lớn lên giống ai, miễn đó là cháu ngoại của họ.
Không có ai hiểu nỗi đau trong lòng mình, Bạch Xuyên vì việc này mà rầu rĩ không vui một hồi lâu, ngay cả Mộc Tiểu Nhã an ủi cũng không được. Cho đến một đêm khuya nọ, Bạch Xuyên dùng ngón tay chọc lên khuôn mặt nhỏ của con trai, chọc Tiểu Đoàn Tử ngủ say tỉnh lại. Tiểu Đoàn Tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt hạnh nhân đen láy, cực kỳ giống mẹ thằng bé.
Từ đó, Tiểu Đoàn Tử Bạch gia được ba ba mình thích nhiều hơn một chút, đó là dùng tay chọc thằng bé sau khi nó ngủ.
Mà mỗi sáng sớm, Mộc Tiểu Nhã luôn phát hiện trên mặt con có một nốt đỏ: “…”
Thời gian trôi qua mau, đã hai năm, tuy trên người Mộc Tiểu Nhã vẫn chưa chữa được bệnh di truyền, hơn nữa bình quân cứ cách một khoảng thời gian lại nằm viện hôn mê mấy ngày, nhưng cô vẫn sống qua thời gian của đời trước.
Sau ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn cùng Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã và Bạch Xuyên đưa theo con hai người cùng đến thăm mộ bà Bạch.
“Lại đây, gọi cụ nội nào.” Mộc Tiểu Nhã chỉ vào ảnh chụp bà Bạch rồi bảo con trai gọi.
“Cụ… nội.” Bạch Tiểu Đoàn Tử nói chuyện không nhanh nhẹn lắm, nhưng giọng nói mềm mềm mại mại lại có thể chiếm được cảm tình của mọi người.
“Tiếc nuối lớn nhất của cụ nội, chính là khi còn nhỏ ba con không thích nói chuyện, con gọi nhiều thêm vài câu đi.” Bạch Tiểu Đoàn Tử tuy lớn lên giống ba, nhưng tính cách lại giống Mộc Tiểu Nhã, vừa nói ngọt vừa hiếu động, thậm chí còn hơi nghịch ngợm. Nhưng đây đều là điều mà người nhà họ Bạch gia hy vọng ở Bạch Xuyên khi còn nhỏ, cho nên mỗi khi Bạch Tiểu Đoàn Tử nghịch ngợm gây sự, người Bạch gia không những không ngăn thậm chí còn cổ vũ.
Làm cho Mộc Tiểu Nhã cũng không dám giao con trai mình cho cha mẹ chồng, sợ không cẩn thận một phát sẽ nuôi ra một nhị thế tổ[1].
[1] Nhị thế tổ: Chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
“Cụ… nội, cụ nội…” Tiếng nói giòn tan của đứa trẻ, cứ gọi một lần lại một lần, Mộc Tiểu Nhã nhìn gương mặt tươi cười của bà Bạch trên bia mộ, hoảng hốt như thể nghe thấy âm thanh trả lời của bà.
Bà nội, ngày hôm qua vốn nên là ngày giỗ của con, nhưng con lại sống. Từ nay mỗi ngày về sau, đều là sinh mạng bà cho con.
Mộc Tiểu Nhã nhìn chiếc vòng ngọc trên tay, nói trong im lặng.
“Về sau chúng ta, để nó học dương cầm đi.” Bạch Xuyên chỉ vào tên nhóc Tiểu Đoàn Tử đang không ngừng gọi cụ nội, đột nhiên đề nghị.
“Vì sao?” Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc.
“Khi còn nhỏ bà muốn dạy anh, nhưng anh không học được.” Bạch Xuyên nhớ rõ, lúc còn nhỏ, bà nội thích nhất là ôm anh đàn dương cầm, nhưng thật kỳ quái, anh có hội chứng bác học, trí nhớ và năng lực học tập đều vô cùng tốt, nhưng không biết thế nào, anh lại không học nổi một bản dương cầm.
“Được.”
Bình luận truyện