Chung Cực Giáo Sư
Chương 34: Hoa Khôi Học Đường Tần Ỷ Thiên!
Phương Viêm đứng trên bục giảng, đám học sinh tự động vỗ tay.
- Cảm ơn.
Phương Viêm cúi người thật thấp:
- Cám ơn các em.
- Thầy Phương, sao thầy lại cảm ơn tụi em?
- Đúng vậy, đáng lẽ phải là tụi em cám ơn thầy mới đúng.
- Thầy Phương, cuối cùng thầy trở lại rồi, tụi em cứ lo thầy đi mất.
- -------
Phương Viêm bật cười nhìn ba mươi bảy học sinh ngồi bên dưới:
- Trước kia thầy cũng nghĩ như tụi em, giáo viên tồn tại là vì truyền thụ kiến thức giải đáp thắc mắc cho học sinh, giáo viên là người đứng ở bên cho, tự nhiên nên nhận được lòng biết ơn và sự tôn trọng của học sinh. Nhưng sau khi trải qua sự kiện lần này, thầy biết mình nghĩ sai rồi. Cảm ơn bạn học Hoàng Hạo Nhiên, cảm ơn người cha nhà báo chính nghĩa của em đã lên tiếng. Cảm ơn Chu Phương, cảm ơn lá thư cảm ơn mà cha mẹ Chu Phương đã gửi đến, cũng cảm ơn những bạn học khác đã lên tiếng ủng hộ và tất cả mọi thứ mà các em đã âm thầm làm vì thầy. Chúng ta không chỉ là thầy trò mà còn là bạn bè cùng chung hoạn nạn đồng cam cộng khổ với nhau.
- Nếu là bạn bè, vậy em có thể gọi thẳng tên thầy không?
- Được chứ, các em có thể gọi thầy là Phương Viêm.
Phương Viêm cười nói:
- Tôn trọng và yêu mến cũng không phải chỉ thể hiện trên một xưng hô.
- Thầy Phương, tiết này chúng ta học cái gì?
- Đúng vậy, hay là chúng ta học “Kinh Kha Hành Thích Tần Vương” đi? Mỗi bạn trong lớp đều đóng vai Kinh Kha.
- Mình đóng vai Tần Vương, mấy cậu tới giết mình đi. Mấy cậu không giết được mình đâu...
- -------
Trước kia đều là giáo viên dạy cái gì học sinh học cái đó. Giáo viên bị động dạy, học sinh bị động tiếp thu. Học vẹt một cách máy móc, chán ghét lẫn nhau. Nhưng sau khi thể nghiệm phương pháp tái hiện tình huống của Phương Viêm, đám học sinh bắt đầu chủ động yêu cầu học một bài nào đó.
Đây là một sự thay đổi rất khả quan. Nếu như học sinh có thể giữ vững thái độ học tập tích cực này mãi, lo gì thành tích không tăng cao?
- Hôm nay chúng ta không học gì hết.
Phương Viêm cười nói:
- Tiết trước chúng ta đã học bài “Tạm Biệt Khang Kiều” bên bờ sông Tước, các em có thể dựa vào cảnh tượng lúc đó viết ra một bài “Tạm Biệt Tước Kiều” không? Mặc dù bây giờ các em chỉ mới lớp mười, nhưng một ngày nào đó các em sẽ rời khỏi Chu Tước tiến vào một ngôi trường khác để học tập chương trình cao hơn. Bây giờ hãy thử tưởng tượng xem đến khi các em thật sự phải rời khỏi Chu Tước, tâm trạng của các em sẽ như thế nào?
- Không giới hạn thời gian, không giới hạn số chữ. Chỉ cần các em cho rằng đó là tác phẩm đắc ý nhất của mình thì cứ lấy nó làm bài tập nộp lên cho thầy. Chờ đến khi thu đủ hết tất cả tác phẩm của các em, thầy sẽ đọc lần lượt từng bài lên, sau đó mọi người cùng nhau bình chọn ra ba tác phẩm xuất sắc nhất. Ai có tác phẩm xuất sắc nhất sẽ đạt được danh hiệu nhà thơ ưu tú của lớp chín, đồng thời được cộng thêm một điểm vào thành tích môn văn. À đúng rồi, các em cũng có thể dùng một điểm này đổi thành một cơ hội xin nghỉ học tiết văn. Nếu các em không muốn nghe thầy giảng bài thì...
- Tụi em không muốn đổi thành cơ hội xin nghỉ đâu. Ai lại chịu xin nghỉ tiết của thầy Phương kia chứ?
- Đúng đó, muốn xin nghỉ cũng xin những tiết học khác kìa, ví dụ như tiết toán chẳng hạn.
- Mấy bạn nhờ phải bỏ phiếu cho mình đó, tác phẩm của mình nhất định là kiệt tác có một không hai!
- -----
Sau khi trêu đùa mấy câu, bọn học sinh bắt đầu tĩnh tâm im lặng suy nghĩ.
Một số học sinh có phản ứng nhanh đã bắt đầu cầm bút lên sáng tác, nhưng đa số đều đang cúi đầu suy tư, tìm một thứ tên là vầng sáng linh cảm.
Thậm chí có hai học sinh đứng dậy đi tới đi lui ở trong phòng học, Phương Viêm cũng không để ý nhắc nhở gì hết.
Sáng tác nghệ thuật vốn dĩ không có trói buộc không có giới hạn.
Phương Viêm chuyển ghế xuống cuối lớp, tựa vào tường chợp mắt một lát.
“Làm giáo viên sướng thật.”
Phương Viêm thầm cảm thán trong lòng.
Nếu bây giờ còn đang ở nhà, chắc là lại bị cha bắt luyện công phu nhỉ?
Hắn thật sự không hiểu nổi, luyện tới luyện lui cũng không đánh lại Diệp Ôn Nhu, tại sao cứ bắt hắn luyện hoài vậy?
Phương Viêm nghĩ nếu lần sau gặp lại Diệp Ôn Nhu nên so tài học thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường với cô ta, ai thuộc nhiều bài hơn thì người đó thắng.
Thật ra thì vào trận quyết đấu năm Phương Viêm mười tám tuổi, hắn cũng từng đưa ra yêu cầu so tài như vậy với Diệp Ôn Nhu. Đáng tiếc, Diệp Ôn Nhu không hiểu phong tình, còn đánh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ, phải cởi đai lưng màu đen giơ cao lên đầu hàng nói “Tôi không được!”.
- Nợ máu...
Nhớ tới cảnh tượng thê thảm không chịu nổi năm đó, Phương Viêm cảm thấy lửa giận trong lòng lại bùng cháy:
- Nhất định phải trả bằng tuyết!
Lần sau, lần sau gặp mặt nhất định phải dùng cầu tuyết ném chết cô ta. Cận chiến không được, vậy chắc đánh xa có thể chiếm được chút ít lợi thế chứ nhỉ?
Nghĩ đến cảnh mình dùng cầu tuyết ném Diệp Ôn Nhu cục u đầy đầu, Diệp Ôn Nhu khóc lóc cầu xin mình tha thứ, Phương Viêm nhịn không được bật cười thật to.
- Thầy Phương... thầy Phương... tỉnh dậy.
Hoàng Hạo Nhiên vừa lắc cánh tay Phương Viêm vừa kêu.
Phương Viêm mở mắt ra, phát hiện có mười mấy học sinh đang vây quanh trước mặt mình. Còn các học sinh khác thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, giống như thấy được một con ET da vàng vậy.
- Đều nhìn thầy làm gì?
Phương Viêm cảm thấy thật mất mặt. Vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, sao lại ngủ mất luôn thế này?
- Thầy bảo các em sáng tác thơ kia mà?
- Nộp lên hết rồi ạ.
Hoàng Hạo Nhiên chỉ vào một xấp giấy trong ngực Phương Viêm:
- Bị nước miếng của thầy làm ướt hết rồi.
- Cái gì mà thơ với chả không thơ, ướt với chả không ướt.
Phương Viêm cầm lấy xấp thơ kia nhìn thử, quả nhiên thấy được có mấy tờ đã bị nước miếng thấm ướt.
- Gớm quá đi!
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn. Nhưng sau khi nhớ ra đây là nước miếng của mình, lúc này hắn mới cảm thấy dễ tiếp nhận hơn một chút. Làm người sao có thể ghét bỏ chính mình chứ?
- Để thầy xem thử.
Phương Viêm nói:
- Các em ai về chỗ nấy đi.
- Thầy Phương, thầy có sao không?
Hoàng Hạo Nhiên quan tâm hỏi.
- Thầy nhắm mắt để suy nghĩ.
Phương Viêm nói:
- Tối qua mệt quá, vừa nhắm mắt lại ngủ quên lúc nào không hay.
- Hai ngày nay thầy Phương phải chịu áp lực quá lớn.
Hoàng Hạo Nhiên quay qua giải thích với bạn học bên cạnh:
- Mọi người đừng quấy rầy nữa, để thầy Phương nghỉ ngơi.
- Ừ, bọn mình biết rồi.
Cả lớp bày ra bộ dạng bọn mình đều hiểu, sau đó im lặng tản ra.
Phương Viêm bị nhà trường đuổi, nếu người khác gặp phải chuyện này... chắc không có tâm trạng đi theo nữ sinh đến quán bar uống rượu ca hát đâu nhỉ?
- Các em đối xử tốt với thầy như vậy.
Phương Viêm nhìn bộ dạng mấy nhóc học sinh rón rén rời đi, hốc mắt chợt ướt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
- Thầy cũng sẽ xem các em là bảo bối trong lòng bàn tay.
Phương Viêm mở xấp bài tập mà học sinh mới nộp lên ra, sau đó giận dữ quát to:
- Đứa đần nào viết thơ lại không viết tên mình thế này? Em tưởng em là Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, chỉ nhìn phong cách sáng tác thôi cũng biết em là ai à? Không đến được trình độ đó thì cũng đừng tùy tiện phạm sai lầm.
- ...
- ------
- Thầy Phương Viêm...
Có người đứng ở cửa gọi.
- Hửm???
Phương Viêm ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là hiệu trưởng nhà trường Trương Thiệu Phong đang đứng ở cửa phòng học.
Phương Viêm hoang mang cực độ, sao lãnh đạo cấp bậc cao như Trương Thiệu Phong lại chủ động tìm tới cửa? Lẽ nào lại có chuyện gì xảy ra sao?
Trước kia muốn vuốt mông ngựa lại không tìm thấy mông ngựa để vuốt, bây giờ ngựa lại chủ động đưa tới cửa, đương nhiên Phương Viêm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Phương Viêm bước nhanh đi ra ngoài đón tiếp, lấy lòng nói:
- Hiệu trưởng Trương, hiệu trưởng tìm tôi ư?
Thầy giáo Phương Viêm muốn dùng hành động thực tế của bản thân để giáo dục học sinh mình. Đàn ông phải giống như tiểu jj vậy, có thể mềm cũng có thể cứng. Lúc mềm thì giống như bọt biển, lúc cứng lại giống như một cây đinh.
- Thầy Phương đang bận à?
Trương Thiệu Phong cười to rồi hỏi:
- Đã quen với Chu Tước chưa?
- Quen rồi, quen rồi ạ. Chu Tước là một nơi đã tới rồi là không muốn đi nữa.
Phương Viêm trả lời.
- Không muốn đi cũng đừng đi nữa, cứ cắm rễ nảy mầm ngay tại Chu Tước, đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú hơn cho trường Chu Tước chúng ta đi.
- Vâng, tôi nghe theo lời hiệu trưởng.
Phương Viêm gật đầu vô cùng kiên định:
- Hiệu trưởng không để tôi đi, vậy tôi sẽ không đi nữa.
Trương Thiệu Phong thầm cười lạnh, tôi bảo cậu đi, cậu cũng có chịu đi đâu?
- À hôm nay tới có chút chuyện, tôi dẫn một học sinh đến cho thầy đây.
Trương Thiệu Phong nói.
- Học sinh có thể khiến hiệu trưởng tự mình dẫn tới đây ắt hẳn là một học sinh giỏi rồi.
Phương Viêm cười ha hả nói.
Tầm mắt hắn nhìn thoáng ra sau lưng hiệu trưởng, ngay khoảnh khắc ấy hắn chợt có cảm giác chấn động tâm hồn.
Phương Viêm không phải là một người chưa từng thấy gái, càng không phải là một người đàn ông chưa từng thấy mỹ nữ.
Nhưng hắn vẫn tin chắc rằng trên thế gian có một loại người như vậy:
Cười một tiếng như tiên, lúc ẩn lúc hiện như thần. Lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cho người ta chìm đắm cả đời.
Cũng là áo sơ mi trắng như những học sinh khác nhưng cô bé kia mặc lại toát ra vẻ tao nhã thoát tục. Váy ngắn màu lam chỉ có thể che kín đến đầu gối, chân không mang vớ, để lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài.
Mái tóc dài xõa tùy ý trên bả vai, ánh nắng nghịch ngợm soi roi lên người cô bé. Thế nhưng... nhìn thì giản dị mà lại không giản dị, nhìn như tùy ý nhưng lại không tùy ý. Cô bé chẳng cố ý làm gì cả lại có thể in sâu vào lòng người khác một cách rất dễ dàng.
Người gì mà lớn lên đẹp quá vậy?
- Ỷ Thiên, đây là thầy Phương.
Trương Thiệu Phong quay qua giới thiệu cho Tần Ỷ Thiên biết.
- Phương Viêm.
Cô bé kia chủ động đưa bàn tay trắng nõn ra chào Phương Viêm:
- Em là Tần Ỷ Thiên.
- Ỷ Thiên, phải gọi là thầy Phương.
Trương Thiệu Phong lên tiếng nhắc nhở.
Cô bé thản nhiên cười nhưng không tiếp lời.
Trương thiệu phong cũng không miễn cưỡng, dùng giọng điệu hòa ái nói với Tần Ỷ Thiên:
- Ỷ thiên, chú giao cháu cho thầy Phương Viêm, có yêu cầu gì thì cứ nói với chú nhé.
- Được ạ, cảm ơn hiệu trưởng.
Tần Ỷ Thiên nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.
- Phải gọi là chú Trương.
Trương Thiệu Phong nghiêm túc sửa lại:
- Được rồi, cháu nhanh vào lớp đi, chú không quấy rầy mọi ngươi nữa.
Trương Thiệu Phong nhìn về phía Phương Viêm:
- Thầy Phương, tôi giao bạn học Tần Ỷ Thiên cho thầy nhé. Em ấy là bảo bối trong trường chúng ta, thầy đừng dạy hư em ấy đấy.
- Hiệu trưởng yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối đãi với em ấy giống như với... con gái mình.
Phương Viêm nói. Trong đầu lại nghĩ, sao tôi lại dạy hư em ấy được chứ? Tôi là người có đạo đức có chừng mực kia mà?
Có câu một ngày là thầy cả đời là cha, thế nên Phương Viêm mới nói sẽ đối đãi với Tần Ỷ Thiên như con gái mình chứ không có ý sỗ sàng gì đâu.
Mặc dù hắn vốn là người thích sỗ sàng với người khác.
- Thầy thật là, thật là...
Trương Thiệu Phong chỉ vào Phương Viêm, bật cười to rồi rời đi.
- Em không phải con gái thầy.
Tần Ỷ Thiên hé miệng cười duyên.
- Thầy chỉ lấy ví dụ vậy thôi.
Phương Viêm giải thích.
- Vậy sao thầy không lấy ví dụ thế này?
Tần Ỷ Thiên chớp đôi mắt to tròn nhìn Phương Viêm:
- Tôi sẽ đối đãi với em ấy giống như với người đàn bà của mình?
- ...
Phương Viêm trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Cô bé này đang... cua mình ư?
Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi!
- Cảm ơn.
Phương Viêm cúi người thật thấp:
- Cám ơn các em.
- Thầy Phương, sao thầy lại cảm ơn tụi em?
- Đúng vậy, đáng lẽ phải là tụi em cám ơn thầy mới đúng.
- Thầy Phương, cuối cùng thầy trở lại rồi, tụi em cứ lo thầy đi mất.
- -------
Phương Viêm bật cười nhìn ba mươi bảy học sinh ngồi bên dưới:
- Trước kia thầy cũng nghĩ như tụi em, giáo viên tồn tại là vì truyền thụ kiến thức giải đáp thắc mắc cho học sinh, giáo viên là người đứng ở bên cho, tự nhiên nên nhận được lòng biết ơn và sự tôn trọng của học sinh. Nhưng sau khi trải qua sự kiện lần này, thầy biết mình nghĩ sai rồi. Cảm ơn bạn học Hoàng Hạo Nhiên, cảm ơn người cha nhà báo chính nghĩa của em đã lên tiếng. Cảm ơn Chu Phương, cảm ơn lá thư cảm ơn mà cha mẹ Chu Phương đã gửi đến, cũng cảm ơn những bạn học khác đã lên tiếng ủng hộ và tất cả mọi thứ mà các em đã âm thầm làm vì thầy. Chúng ta không chỉ là thầy trò mà còn là bạn bè cùng chung hoạn nạn đồng cam cộng khổ với nhau.
- Nếu là bạn bè, vậy em có thể gọi thẳng tên thầy không?
- Được chứ, các em có thể gọi thầy là Phương Viêm.
Phương Viêm cười nói:
- Tôn trọng và yêu mến cũng không phải chỉ thể hiện trên một xưng hô.
- Thầy Phương, tiết này chúng ta học cái gì?
- Đúng vậy, hay là chúng ta học “Kinh Kha Hành Thích Tần Vương” đi? Mỗi bạn trong lớp đều đóng vai Kinh Kha.
- Mình đóng vai Tần Vương, mấy cậu tới giết mình đi. Mấy cậu không giết được mình đâu...
- -------
Trước kia đều là giáo viên dạy cái gì học sinh học cái đó. Giáo viên bị động dạy, học sinh bị động tiếp thu. Học vẹt một cách máy móc, chán ghét lẫn nhau. Nhưng sau khi thể nghiệm phương pháp tái hiện tình huống của Phương Viêm, đám học sinh bắt đầu chủ động yêu cầu học một bài nào đó.
Đây là một sự thay đổi rất khả quan. Nếu như học sinh có thể giữ vững thái độ học tập tích cực này mãi, lo gì thành tích không tăng cao?
- Hôm nay chúng ta không học gì hết.
Phương Viêm cười nói:
- Tiết trước chúng ta đã học bài “Tạm Biệt Khang Kiều” bên bờ sông Tước, các em có thể dựa vào cảnh tượng lúc đó viết ra một bài “Tạm Biệt Tước Kiều” không? Mặc dù bây giờ các em chỉ mới lớp mười, nhưng một ngày nào đó các em sẽ rời khỏi Chu Tước tiến vào một ngôi trường khác để học tập chương trình cao hơn. Bây giờ hãy thử tưởng tượng xem đến khi các em thật sự phải rời khỏi Chu Tước, tâm trạng của các em sẽ như thế nào?
- Không giới hạn thời gian, không giới hạn số chữ. Chỉ cần các em cho rằng đó là tác phẩm đắc ý nhất của mình thì cứ lấy nó làm bài tập nộp lên cho thầy. Chờ đến khi thu đủ hết tất cả tác phẩm của các em, thầy sẽ đọc lần lượt từng bài lên, sau đó mọi người cùng nhau bình chọn ra ba tác phẩm xuất sắc nhất. Ai có tác phẩm xuất sắc nhất sẽ đạt được danh hiệu nhà thơ ưu tú của lớp chín, đồng thời được cộng thêm một điểm vào thành tích môn văn. À đúng rồi, các em cũng có thể dùng một điểm này đổi thành một cơ hội xin nghỉ học tiết văn. Nếu các em không muốn nghe thầy giảng bài thì...
- Tụi em không muốn đổi thành cơ hội xin nghỉ đâu. Ai lại chịu xin nghỉ tiết của thầy Phương kia chứ?
- Đúng đó, muốn xin nghỉ cũng xin những tiết học khác kìa, ví dụ như tiết toán chẳng hạn.
- Mấy bạn nhờ phải bỏ phiếu cho mình đó, tác phẩm của mình nhất định là kiệt tác có một không hai!
- -----
Sau khi trêu đùa mấy câu, bọn học sinh bắt đầu tĩnh tâm im lặng suy nghĩ.
Một số học sinh có phản ứng nhanh đã bắt đầu cầm bút lên sáng tác, nhưng đa số đều đang cúi đầu suy tư, tìm một thứ tên là vầng sáng linh cảm.
Thậm chí có hai học sinh đứng dậy đi tới đi lui ở trong phòng học, Phương Viêm cũng không để ý nhắc nhở gì hết.
Sáng tác nghệ thuật vốn dĩ không có trói buộc không có giới hạn.
Phương Viêm chuyển ghế xuống cuối lớp, tựa vào tường chợp mắt một lát.
“Làm giáo viên sướng thật.”
Phương Viêm thầm cảm thán trong lòng.
Nếu bây giờ còn đang ở nhà, chắc là lại bị cha bắt luyện công phu nhỉ?
Hắn thật sự không hiểu nổi, luyện tới luyện lui cũng không đánh lại Diệp Ôn Nhu, tại sao cứ bắt hắn luyện hoài vậy?
Phương Viêm nghĩ nếu lần sau gặp lại Diệp Ôn Nhu nên so tài học thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường với cô ta, ai thuộc nhiều bài hơn thì người đó thắng.
Thật ra thì vào trận quyết đấu năm Phương Viêm mười tám tuổi, hắn cũng từng đưa ra yêu cầu so tài như vậy với Diệp Ôn Nhu. Đáng tiếc, Diệp Ôn Nhu không hiểu phong tình, còn đánh hắn đến mức kêu cha gọi mẹ, phải cởi đai lưng màu đen giơ cao lên đầu hàng nói “Tôi không được!”.
- Nợ máu...
Nhớ tới cảnh tượng thê thảm không chịu nổi năm đó, Phương Viêm cảm thấy lửa giận trong lòng lại bùng cháy:
- Nhất định phải trả bằng tuyết!
Lần sau, lần sau gặp mặt nhất định phải dùng cầu tuyết ném chết cô ta. Cận chiến không được, vậy chắc đánh xa có thể chiếm được chút ít lợi thế chứ nhỉ?
Nghĩ đến cảnh mình dùng cầu tuyết ném Diệp Ôn Nhu cục u đầy đầu, Diệp Ôn Nhu khóc lóc cầu xin mình tha thứ, Phương Viêm nhịn không được bật cười thật to.
- Thầy Phương... thầy Phương... tỉnh dậy.
Hoàng Hạo Nhiên vừa lắc cánh tay Phương Viêm vừa kêu.
Phương Viêm mở mắt ra, phát hiện có mười mấy học sinh đang vây quanh trước mặt mình. Còn các học sinh khác thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, giống như thấy được một con ET da vàng vậy.
- Đều nhìn thầy làm gì?
Phương Viêm cảm thấy thật mất mặt. Vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, sao lại ngủ mất luôn thế này?
- Thầy bảo các em sáng tác thơ kia mà?
- Nộp lên hết rồi ạ.
Hoàng Hạo Nhiên chỉ vào một xấp giấy trong ngực Phương Viêm:
- Bị nước miếng của thầy làm ướt hết rồi.
- Cái gì mà thơ với chả không thơ, ướt với chả không ướt.
Phương Viêm cầm lấy xấp thơ kia nhìn thử, quả nhiên thấy được có mấy tờ đã bị nước miếng thấm ướt.
- Gớm quá đi!
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn. Nhưng sau khi nhớ ra đây là nước miếng của mình, lúc này hắn mới cảm thấy dễ tiếp nhận hơn một chút. Làm người sao có thể ghét bỏ chính mình chứ?
- Để thầy xem thử.
Phương Viêm nói:
- Các em ai về chỗ nấy đi.
- Thầy Phương, thầy có sao không?
Hoàng Hạo Nhiên quan tâm hỏi.
- Thầy nhắm mắt để suy nghĩ.
Phương Viêm nói:
- Tối qua mệt quá, vừa nhắm mắt lại ngủ quên lúc nào không hay.
- Hai ngày nay thầy Phương phải chịu áp lực quá lớn.
Hoàng Hạo Nhiên quay qua giải thích với bạn học bên cạnh:
- Mọi người đừng quấy rầy nữa, để thầy Phương nghỉ ngơi.
- Ừ, bọn mình biết rồi.
Cả lớp bày ra bộ dạng bọn mình đều hiểu, sau đó im lặng tản ra.
Phương Viêm bị nhà trường đuổi, nếu người khác gặp phải chuyện này... chắc không có tâm trạng đi theo nữ sinh đến quán bar uống rượu ca hát đâu nhỉ?
- Các em đối xử tốt với thầy như vậy.
Phương Viêm nhìn bộ dạng mấy nhóc học sinh rón rén rời đi, hốc mắt chợt ướt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
- Thầy cũng sẽ xem các em là bảo bối trong lòng bàn tay.
Phương Viêm mở xấp bài tập mà học sinh mới nộp lên ra, sau đó giận dữ quát to:
- Đứa đần nào viết thơ lại không viết tên mình thế này? Em tưởng em là Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, chỉ nhìn phong cách sáng tác thôi cũng biết em là ai à? Không đến được trình độ đó thì cũng đừng tùy tiện phạm sai lầm.
- ...
- ------
- Thầy Phương Viêm...
Có người đứng ở cửa gọi.
- Hửm???
Phương Viêm ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại là hiệu trưởng nhà trường Trương Thiệu Phong đang đứng ở cửa phòng học.
Phương Viêm hoang mang cực độ, sao lãnh đạo cấp bậc cao như Trương Thiệu Phong lại chủ động tìm tới cửa? Lẽ nào lại có chuyện gì xảy ra sao?
Trước kia muốn vuốt mông ngựa lại không tìm thấy mông ngựa để vuốt, bây giờ ngựa lại chủ động đưa tới cửa, đương nhiên Phương Viêm sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này.
Phương Viêm bước nhanh đi ra ngoài đón tiếp, lấy lòng nói:
- Hiệu trưởng Trương, hiệu trưởng tìm tôi ư?
Thầy giáo Phương Viêm muốn dùng hành động thực tế của bản thân để giáo dục học sinh mình. Đàn ông phải giống như tiểu jj vậy, có thể mềm cũng có thể cứng. Lúc mềm thì giống như bọt biển, lúc cứng lại giống như một cây đinh.
- Thầy Phương đang bận à?
Trương Thiệu Phong cười to rồi hỏi:
- Đã quen với Chu Tước chưa?
- Quen rồi, quen rồi ạ. Chu Tước là một nơi đã tới rồi là không muốn đi nữa.
Phương Viêm trả lời.
- Không muốn đi cũng đừng đi nữa, cứ cắm rễ nảy mầm ngay tại Chu Tước, đào tạo ra nhiều học sinh ưu tú hơn cho trường Chu Tước chúng ta đi.
- Vâng, tôi nghe theo lời hiệu trưởng.
Phương Viêm gật đầu vô cùng kiên định:
- Hiệu trưởng không để tôi đi, vậy tôi sẽ không đi nữa.
Trương Thiệu Phong thầm cười lạnh, tôi bảo cậu đi, cậu cũng có chịu đi đâu?
- À hôm nay tới có chút chuyện, tôi dẫn một học sinh đến cho thầy đây.
Trương Thiệu Phong nói.
- Học sinh có thể khiến hiệu trưởng tự mình dẫn tới đây ắt hẳn là một học sinh giỏi rồi.
Phương Viêm cười ha hả nói.
Tầm mắt hắn nhìn thoáng ra sau lưng hiệu trưởng, ngay khoảnh khắc ấy hắn chợt có cảm giác chấn động tâm hồn.
Phương Viêm không phải là một người chưa từng thấy gái, càng không phải là một người đàn ông chưa từng thấy mỹ nữ.
Nhưng hắn vẫn tin chắc rằng trên thế gian có một loại người như vậy:
Cười một tiếng như tiên, lúc ẩn lúc hiện như thần. Lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến cho người ta chìm đắm cả đời.
Cũng là áo sơ mi trắng như những học sinh khác nhưng cô bé kia mặc lại toát ra vẻ tao nhã thoát tục. Váy ngắn màu lam chỉ có thể che kín đến đầu gối, chân không mang vớ, để lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài.
Mái tóc dài xõa tùy ý trên bả vai, ánh nắng nghịch ngợm soi roi lên người cô bé. Thế nhưng... nhìn thì giản dị mà lại không giản dị, nhìn như tùy ý nhưng lại không tùy ý. Cô bé chẳng cố ý làm gì cả lại có thể in sâu vào lòng người khác một cách rất dễ dàng.
Người gì mà lớn lên đẹp quá vậy?
- Ỷ Thiên, đây là thầy Phương.
Trương Thiệu Phong quay qua giới thiệu cho Tần Ỷ Thiên biết.
- Phương Viêm.
Cô bé kia chủ động đưa bàn tay trắng nõn ra chào Phương Viêm:
- Em là Tần Ỷ Thiên.
- Ỷ Thiên, phải gọi là thầy Phương.
Trương Thiệu Phong lên tiếng nhắc nhở.
Cô bé thản nhiên cười nhưng không tiếp lời.
Trương thiệu phong cũng không miễn cưỡng, dùng giọng điệu hòa ái nói với Tần Ỷ Thiên:
- Ỷ thiên, chú giao cháu cho thầy Phương Viêm, có yêu cầu gì thì cứ nói với chú nhé.
- Được ạ, cảm ơn hiệu trưởng.
Tần Ỷ Thiên nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào.
- Phải gọi là chú Trương.
Trương Thiệu Phong nghiêm túc sửa lại:
- Được rồi, cháu nhanh vào lớp đi, chú không quấy rầy mọi ngươi nữa.
Trương Thiệu Phong nhìn về phía Phương Viêm:
- Thầy Phương, tôi giao bạn học Tần Ỷ Thiên cho thầy nhé. Em ấy là bảo bối trong trường chúng ta, thầy đừng dạy hư em ấy đấy.
- Hiệu trưởng yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối đãi với em ấy giống như với... con gái mình.
Phương Viêm nói. Trong đầu lại nghĩ, sao tôi lại dạy hư em ấy được chứ? Tôi là người có đạo đức có chừng mực kia mà?
Có câu một ngày là thầy cả đời là cha, thế nên Phương Viêm mới nói sẽ đối đãi với Tần Ỷ Thiên như con gái mình chứ không có ý sỗ sàng gì đâu.
Mặc dù hắn vốn là người thích sỗ sàng với người khác.
- Thầy thật là, thật là...
Trương Thiệu Phong chỉ vào Phương Viêm, bật cười to rồi rời đi.
- Em không phải con gái thầy.
Tần Ỷ Thiên hé miệng cười duyên.
- Thầy chỉ lấy ví dụ vậy thôi.
Phương Viêm giải thích.
- Vậy sao thầy không lấy ví dụ thế này?
Tần Ỷ Thiên chớp đôi mắt to tròn nhìn Phương Viêm:
- Tôi sẽ đối đãi với em ấy giống như với người đàn bà của mình?
- ...
Phương Viêm trợn tròn mắt, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Cô bé này đang... cua mình ư?
Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì ngày này cũng tới rồi!
Bình luận truyện