Chước Phù Dung
Chương 34: Kỳ lạ
Ngày mùa hè hoa nở rộ rực rỡ, từng đàn bướm nô đùa vờn quanh những khóm hoa, cảnh sắc nhộn nhịp tươi vui, thỉnh thoảng có một ngọn gió nhẹ thổi lướt qua song cửa sổ cuốn bay cũng sợi tóc đen nhánh mượt mà của mỹ nhân.
Thiên tử trẻ tuổi đang ở khuê phòng tại Nghê phủ quấn quýt tiểu mỹ nhân không tha.
Một tuần lễ trôi qua, Nam Cung Lân mỗi ngày đều tới Nghê phủ chơi, hai ngày đầu, bởi vì thời gian hắn tới chơi không cố định, khiến Nghê Ngạo Lam đang ở Vận Xương hiên phê công văn khi nhận được tin tức từ nhà thì vắt chân lên cổ mà chạy, còn chưa kịp bước vào cửa chính đã bị Mạnh Như Diên chặn lại dẫn tới cửa sau, sau đó thay đổi quần áo rửa mặt rồi đi gặp Hoàng thượng.
Ngày hôm sau, Nghê Ngạo Lam làm nũng cầu xin Nam Cung Lân, mới làm cho hắn đồng ý giờ Thân mỗi chiều mới đến thăm nàng, bằng không hắn cứ tới bất thình lình như thế vài lần nữa thì tóc của nàng sẽ bạc trắng mất.
“Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan1.” Nam Cung Lân ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trước mặt, không nhịn được nhu tình lẩm bẩm.
[1] Trích từ bài thơ Vịnh trữ la sơn của Lý Bạch
Tây Thi càng khê nữ, xuất từ trữ la sơn.
Tú sắc yểm nay cổ, hoa sen tu ngọc nhan.
Hoán sa làm Bích Thủy, tự cùng thanh ba nhàn.
Hạo xỉ tín khó mở, trầm ngâm bích vân.
Câu Tiễn chỉnh tuyệt diễm, dương nga vào ngô quan.
Dẫn quán oa cung, xa xăm cự khả phàn.
Vừa vỡ phu kém quốc, thiên thu càng không trả.
Nghê Ngạo Lam cúi mắt, nét chữ thanh lệ liền xuất hiện trên mặt giấy.
--Lân ca ca, huynh đều nói như vậy với bất kỳ cô nương nào sao?
Hừ, ở trước mặt Nghê Ngạo Lam thì quấn quýt muốn y giúp giải quyết dục vọng, ở trước mặt Hiểu Lam thì đóng giả làm công tử phong độ hiểu lễ nghĩa, huynh a huynh a huynh a, có cơ hội ta sẽ chơi chết huynh.
“Không phải, ta chỉ nói với một mình muội mà thôi.” Nam Cung Lân nâng khuôn mặt đang cúi xuống của nàng lên, hoa đào trong mắt chứa chan sự yêu thích cưng chiều, khóe mắt khẽ nhếch, long lanh tuyệt thế.
--Tại sao chỉ nói với ta? Trăm nghìn mỹ nhân trên đời này được tính là cái gì chứ.
“Bởi vì ta yêu thích Hiểu Lam, còn muội thì sao? Muội có yêu thích ta không?” Nam Cung Lân cong môi nở nụ cười, phong tình vạn chủng dụ hoặc biết bao nhiêu, chính là vì hắn muốn mê đảo giai nhân trước mặt.
Nghê Ngạo Lam suýt chút nữa đã bị hắn hút mất hồn phách, may mà nàng bầu bạn với đế vương khá lâu, đối với khuôn mặt yêu nghiệt của hắn cũng có chút đề kháng.
--Yêu thích.
Nam Cung Lân nhìn lên, con người đen cao hứng lóe ra hào quang, nhưng sau một khác lại không được vui cho lắm mà híp mắt. Bởi vì nàng còn chưa viết xong, từng nét chữ vẫn tiếp tục xuất hiện trên mặt giấy.
--Yêu thích ca ca cũng giống như yêu thích cha mẹ muội vậy.
Như thế ư?!
Hắn đường đường là Thiên tử Đại Cảnh quốc tuấn mỹ vô song, người người ngưỡng mộ, lại bị đặt cùng vị trí với người khác, cảm giác thật không thoải mái tí nào.
Hiểu Lam sao lại giống y như Nghê Ngạo Lam thế chứ, đều không để ý hắn như vậy, quả nhiên, ý nghĩ của song bào thai thật là giống nhau, điều này làm cho hắn… thật xoắn xuýt mà!
Đúng, xoắn xuýt… Không chỉ xoắn xuýt với ý nghĩ của hai người bọ họ, mà tính cách của cả hai cũng tương tự, khiến hắn đối với bọn họ không biết nên lựa chọn thế nào.
Lúc trước hắn thật vất vả mới tiếp thu bản thân có đoạn tay áo chi phích, cũng quyết định muốn giữ lấy Nghê Ngạo Lam, nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó hắn lại tìm được Hiểu Lam, nàng là bảo bối mà hắn nhớ thương, hắn tất nhiên sẽ không buông tay.
Chết khát ba nghìn con sông cũng chỉ nguyện giữ lấy một gàu nước.
Hắn chỉ muốn yêu một người, hắn không muốn như phụ hoàng, tam cung lục viện, sủng ái hết phi tần này tới phi tần khác, tạo nên tình cảnh tranh giành tình nhân, hại mẫu phi mất đi, hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Một người là Nghê Ngạo Lam, một người là Nghê Hiểu Lam, hắn không cho là mình có thể ôm ấp đề huề, nhưng bắt hắn phải lựa chọn bản thân yêu thích ai nhất, hắn thật sự không cách nào đưa ra quyết định được!
Nghê Ngạo Lam, tài hoa tràn trề, mỗi một tư tưởng của y đều cùng hắn không mưu mà hợp, tại mọi thời khắc y đều vì hắn, vì triều đình mà suy nghĩ, hắn đối với y là yêu thích đồng thời cũng luyến tiếc.
Nghê Hiểu Lam, hồn nhiên trong trắng, là đóa hoa phù dung tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, là bảo bối trong lòng hắn, là mối tình chớm nở lần đầu tiên của hắn, hắn muốn cưng chiều nàng, bảo hộ nàng cả đời.
Đôi mắt long lanh ánh nước như chú cún con đang mở thật to tròn xoe cười nhìn Nam Cung Lân, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tiếp theo yên lặng như rơi vào trầm tư, Nghê Ngạo Lam không nhịn dược đầu quả tim mềm nhũn.
--Lừa huynh đó. Ta yêu thích Lân ca ca nhiều hơn một chút.
Thấy tiểu mỹ nhân trêu đùa bản thân, Nam Cung Lân giận dữ đứng dậy ôm nàng đặt năm sấp trên đùi mình, trầm giọng nói “Thật không ngoan, muội nói ta nên trừng phạt muội thế nào đây? Đánh đòn ư?”
Một cô nương bị đặt nằm sấp trên đùi nam tử đánh mông, tình cảnh này sao có thể chịu được chứ!
Lập tức, nàng nhanh nhẹn phóng từ trên chân của Nam Cung Lân xuống, chạy thẳng ra cửa, nhưng không ngờ tới bởi vì động tác quá lớn khiến những tờ giấy trắng tinh trên bàn rơi xuống đất, chỉ còn sót lại một tờ dưới cùng trên bàn.
Trên mặt giấy là nét chữ cứng cáp với dòng tiêu đề to và bắt mắt “Phân phối quân lực ở Đế đô”, tờ giấy này hắn không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi vì nó do chính hắn viết ra, mấy ngày trước mới vừa giao cho Nghê Ngạo Lam.
Theo lý mà nói những món dồ của nam nhân thì sẽ không thể xuất hiện ở trong khuê phòng của nữ nhi được, huống hồ chi đây lại là văn kiện cơ mật, Nghê Ngạo Lam sao lại cho Nghê Hiểu Lam xem?
Coi như là trong lúc vô tình đánh rơi, cũng không thể đặc biệt đặt ở cuối chồng giấy được, mà trang giấy hầu như bằng phẳng không một nếp gấp, có thể thấy được không phải ngày đầu nó được đặt ở đây.
Vô cùng kỳ lạ!
Nam Cung Lân không dấu vết nhặt tờ giấy kia lên, đặt trở lại trên bàn, rồi ưu nhã đi đến cửa phòng, vẻ mặt lười biếng, nửa dựa vào cạnh cửa, cười khẽ nhìn về phía người đang trốn vào trong vườn, “Hiểu Lam, chạy trốn hữu dụng ư? Muốn trở về phòng muội phải đi qua ta đó nha.”
Lắc đầu một cái, Nghê Ngạo Lam vẫn đứng yên tại chỗ.
“Lại đây, cho ta ôm một cái nào.” Ẩn sâu trong con người đen mang theo một tia tình dục, hắn nhìn về phía tiểu mỹ nhân ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Những ngày qua, Nam Cung Lân vẫn làm một người chính nhân quân tử, chừa từng làm ra hành vi vượt quá quy cũ với Nghê Hiểu Lam, mà vừa nãy ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến khát vọng từ đáy lòng thoát ra, hắn rất muốn cùng nàng thân thiết.
Không muốn nhẫn nại thêm nữa, hắn rõ ràng trực tiếp nói ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Ngạo Lam hồng rực, nàng mở to đôi mắt hoảng sợ lại vô tội, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng thượng huynh có thể không biết xấu hổ hơn nữa à, nào có ai nói với khuê nữ chưa gả những lời như vậy kia chứ!
Thấy bộ dáng của tiểu bảo bối không biết làm sao, Nam Cung Lân cũng không cưỡng bách, cũng không xuất kích, chỉ thản nhiên nói “Bảo bối, muội không phải yêu thích ta sao? Yêu thích, liền đến đây đi.”
A… Nam nhân này còn biết giăng sẵn bẫy, chờ nàng tự mình sập bẫy đây mà! Tiểu nhân! Hừ!
Thầm nói xấu hắn trong lòng, Nghê Ngạo Lam kì kèo chậm chạp bước lại, khi nàng còn cách hắn chừng năm bước chân đã bị hắn vươn tay kéo vào lòng, cánh tay cường tráng mạnh mẽ vòng ôm chặt lấy nàng, tiếp theo khí tức nam nhân mãnh liệt kéo tới, miệng nhỏ liền bị hắn phủ lên.
Môi lưỡi gặm mút bờ môi mê người của nàng, thâm nhập vào trong miệng nàng, quấn lấy phấn lưỡi thơm tho của nàng, mỹ vị tuyệt vời này giống như đúc giấc mộng xuân kia, khiến Nam Cung Lân không nhịn được kéo dài nụ hôn.
Thân thể một khi đã quen thuộc với một thân thể khác thì sẽ tự nhiên nảy sinh ra phản ứng.
Nghê Ngạo Lam theo bản năng vòng tay ôm cổ hắn, phấn lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn, khiêu khích các dây thần kinh của hắn, khẽ cắn lên hai bờ môi hắn, nàng yêu thích vô cùng việc thân thiết với hắn như vậy.
Đối với phản ứng nhiệt tình của tiểu mỹ nhân, Nam Cung Lân cảm giác thật kinh ngạc, theo lý mà nói Nghê Hiểu Lam đơn thuần như tờ giấy, sao có thể có kỹ thuật hôn thuần thục như vậy, hơn nữa cách nàng hôn hắn so với Nghê Ngạo Lam hôn hắn hoàn toàn giống nhau.
Huynh muội song sinh sao có thể ngay cả cử chỉ thân mật cũng đều giống nhau như đúc như vậy chứ?
Nam Cung Lân trực giác được không thể nào. Huynh muội song sinh tuy rằng có rất nhiều điểm giống nhau, ví như bề ngoài, thói quen, phương thức sống, nhưng không thể hoàn toàn giống y đúc trăm phần trăm như thế!
Hôm nay là lần thứ hai hắn cảm thấy hai huynh muội bọn họ có điểm kỳ lạ, hắn cho rằng có một bí mật nào đó mà hắn không biết.
Thiên tử trẻ tuổi đang ở khuê phòng tại Nghê phủ quấn quýt tiểu mỹ nhân không tha.
Một tuần lễ trôi qua, Nam Cung Lân mỗi ngày đều tới Nghê phủ chơi, hai ngày đầu, bởi vì thời gian hắn tới chơi không cố định, khiến Nghê Ngạo Lam đang ở Vận Xương hiên phê công văn khi nhận được tin tức từ nhà thì vắt chân lên cổ mà chạy, còn chưa kịp bước vào cửa chính đã bị Mạnh Như Diên chặn lại dẫn tới cửa sau, sau đó thay đổi quần áo rửa mặt rồi đi gặp Hoàng thượng.
Ngày hôm sau, Nghê Ngạo Lam làm nũng cầu xin Nam Cung Lân, mới làm cho hắn đồng ý giờ Thân mỗi chiều mới đến thăm nàng, bằng không hắn cứ tới bất thình lình như thế vài lần nữa thì tóc của nàng sẽ bạc trắng mất.
“Tú sắc yểm kim cổ, hà hoa tu ngọc nhan1.” Nam Cung Lân ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trước mặt, không nhịn được nhu tình lẩm bẩm.
[1] Trích từ bài thơ Vịnh trữ la sơn của Lý Bạch
Tây Thi càng khê nữ, xuất từ trữ la sơn.
Tú sắc yểm nay cổ, hoa sen tu ngọc nhan.
Hoán sa làm Bích Thủy, tự cùng thanh ba nhàn.
Hạo xỉ tín khó mở, trầm ngâm bích vân.
Câu Tiễn chỉnh tuyệt diễm, dương nga vào ngô quan.
Dẫn quán oa cung, xa xăm cự khả phàn.
Vừa vỡ phu kém quốc, thiên thu càng không trả.
Nghê Ngạo Lam cúi mắt, nét chữ thanh lệ liền xuất hiện trên mặt giấy.
--Lân ca ca, huynh đều nói như vậy với bất kỳ cô nương nào sao?
Hừ, ở trước mặt Nghê Ngạo Lam thì quấn quýt muốn y giúp giải quyết dục vọng, ở trước mặt Hiểu Lam thì đóng giả làm công tử phong độ hiểu lễ nghĩa, huynh a huynh a huynh a, có cơ hội ta sẽ chơi chết huynh.
“Không phải, ta chỉ nói với một mình muội mà thôi.” Nam Cung Lân nâng khuôn mặt đang cúi xuống của nàng lên, hoa đào trong mắt chứa chan sự yêu thích cưng chiều, khóe mắt khẽ nhếch, long lanh tuyệt thế.
--Tại sao chỉ nói với ta? Trăm nghìn mỹ nhân trên đời này được tính là cái gì chứ.
“Bởi vì ta yêu thích Hiểu Lam, còn muội thì sao? Muội có yêu thích ta không?” Nam Cung Lân cong môi nở nụ cười, phong tình vạn chủng dụ hoặc biết bao nhiêu, chính là vì hắn muốn mê đảo giai nhân trước mặt.
Nghê Ngạo Lam suýt chút nữa đã bị hắn hút mất hồn phách, may mà nàng bầu bạn với đế vương khá lâu, đối với khuôn mặt yêu nghiệt của hắn cũng có chút đề kháng.
--Yêu thích.
Nam Cung Lân nhìn lên, con người đen cao hứng lóe ra hào quang, nhưng sau một khác lại không được vui cho lắm mà híp mắt. Bởi vì nàng còn chưa viết xong, từng nét chữ vẫn tiếp tục xuất hiện trên mặt giấy.
--Yêu thích ca ca cũng giống như yêu thích cha mẹ muội vậy.
Như thế ư?!
Hắn đường đường là Thiên tử Đại Cảnh quốc tuấn mỹ vô song, người người ngưỡng mộ, lại bị đặt cùng vị trí với người khác, cảm giác thật không thoải mái tí nào.
Hiểu Lam sao lại giống y như Nghê Ngạo Lam thế chứ, đều không để ý hắn như vậy, quả nhiên, ý nghĩ của song bào thai thật là giống nhau, điều này làm cho hắn… thật xoắn xuýt mà!
Đúng, xoắn xuýt… Không chỉ xoắn xuýt với ý nghĩ của hai người bọ họ, mà tính cách của cả hai cũng tương tự, khiến hắn đối với bọn họ không biết nên lựa chọn thế nào.
Lúc trước hắn thật vất vả mới tiếp thu bản thân có đoạn tay áo chi phích, cũng quyết định muốn giữ lấy Nghê Ngạo Lam, nhưng không ngờ rằng một ngày nào đó hắn lại tìm được Hiểu Lam, nàng là bảo bối mà hắn nhớ thương, hắn tất nhiên sẽ không buông tay.
Chết khát ba nghìn con sông cũng chỉ nguyện giữ lấy một gàu nước.
Hắn chỉ muốn yêu một người, hắn không muốn như phụ hoàng, tam cung lục viện, sủng ái hết phi tần này tới phi tần khác, tạo nên tình cảnh tranh giành tình nhân, hại mẫu phi mất đi, hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Một người là Nghê Ngạo Lam, một người là Nghê Hiểu Lam, hắn không cho là mình có thể ôm ấp đề huề, nhưng bắt hắn phải lựa chọn bản thân yêu thích ai nhất, hắn thật sự không cách nào đưa ra quyết định được!
Nghê Ngạo Lam, tài hoa tràn trề, mỗi một tư tưởng của y đều cùng hắn không mưu mà hợp, tại mọi thời khắc y đều vì hắn, vì triều đình mà suy nghĩ, hắn đối với y là yêu thích đồng thời cũng luyến tiếc.
Nghê Hiểu Lam, hồn nhiên trong trắng, là đóa hoa phù dung tinh khiết không nhiễm một hạt bụi, là bảo bối trong lòng hắn, là mối tình chớm nở lần đầu tiên của hắn, hắn muốn cưng chiều nàng, bảo hộ nàng cả đời.
Đôi mắt long lanh ánh nước như chú cún con đang mở thật to tròn xoe cười nhìn Nam Cung Lân, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tiếp theo yên lặng như rơi vào trầm tư, Nghê Ngạo Lam không nhịn dược đầu quả tim mềm nhũn.
--Lừa huynh đó. Ta yêu thích Lân ca ca nhiều hơn một chút.
Thấy tiểu mỹ nhân trêu đùa bản thân, Nam Cung Lân giận dữ đứng dậy ôm nàng đặt năm sấp trên đùi mình, trầm giọng nói “Thật không ngoan, muội nói ta nên trừng phạt muội thế nào đây? Đánh đòn ư?”
Một cô nương bị đặt nằm sấp trên đùi nam tử đánh mông, tình cảnh này sao có thể chịu được chứ!
Lập tức, nàng nhanh nhẹn phóng từ trên chân của Nam Cung Lân xuống, chạy thẳng ra cửa, nhưng không ngờ tới bởi vì động tác quá lớn khiến những tờ giấy trắng tinh trên bàn rơi xuống đất, chỉ còn sót lại một tờ dưới cùng trên bàn.
Trên mặt giấy là nét chữ cứng cáp với dòng tiêu đề to và bắt mắt “Phân phối quân lực ở Đế đô”, tờ giấy này hắn không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi vì nó do chính hắn viết ra, mấy ngày trước mới vừa giao cho Nghê Ngạo Lam.
Theo lý mà nói những món dồ của nam nhân thì sẽ không thể xuất hiện ở trong khuê phòng của nữ nhi được, huống hồ chi đây lại là văn kiện cơ mật, Nghê Ngạo Lam sao lại cho Nghê Hiểu Lam xem?
Coi như là trong lúc vô tình đánh rơi, cũng không thể đặc biệt đặt ở cuối chồng giấy được, mà trang giấy hầu như bằng phẳng không một nếp gấp, có thể thấy được không phải ngày đầu nó được đặt ở đây.
Vô cùng kỳ lạ!
Nam Cung Lân không dấu vết nhặt tờ giấy kia lên, đặt trở lại trên bàn, rồi ưu nhã đi đến cửa phòng, vẻ mặt lười biếng, nửa dựa vào cạnh cửa, cười khẽ nhìn về phía người đang trốn vào trong vườn, “Hiểu Lam, chạy trốn hữu dụng ư? Muốn trở về phòng muội phải đi qua ta đó nha.”
Lắc đầu một cái, Nghê Ngạo Lam vẫn đứng yên tại chỗ.
“Lại đây, cho ta ôm một cái nào.” Ẩn sâu trong con người đen mang theo một tia tình dục, hắn nhìn về phía tiểu mỹ nhân ngoắc ngoắc đầu ngón tay.
Những ngày qua, Nam Cung Lân vẫn làm một người chính nhân quân tử, chừa từng làm ra hành vi vượt quá quy cũ với Nghê Hiểu Lam, mà vừa nãy ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực khiến khát vọng từ đáy lòng thoát ra, hắn rất muốn cùng nàng thân thiết.
Không muốn nhẫn nại thêm nữa, hắn rõ ràng trực tiếp nói ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghê Ngạo Lam hồng rực, nàng mở to đôi mắt hoảng sợ lại vô tội, trong lòng thầm nghĩ, Hoàng thượng huynh có thể không biết xấu hổ hơn nữa à, nào có ai nói với khuê nữ chưa gả những lời như vậy kia chứ!
Thấy bộ dáng của tiểu bảo bối không biết làm sao, Nam Cung Lân cũng không cưỡng bách, cũng không xuất kích, chỉ thản nhiên nói “Bảo bối, muội không phải yêu thích ta sao? Yêu thích, liền đến đây đi.”
A… Nam nhân này còn biết giăng sẵn bẫy, chờ nàng tự mình sập bẫy đây mà! Tiểu nhân! Hừ!
Thầm nói xấu hắn trong lòng, Nghê Ngạo Lam kì kèo chậm chạp bước lại, khi nàng còn cách hắn chừng năm bước chân đã bị hắn vươn tay kéo vào lòng, cánh tay cường tráng mạnh mẽ vòng ôm chặt lấy nàng, tiếp theo khí tức nam nhân mãnh liệt kéo tới, miệng nhỏ liền bị hắn phủ lên.
Môi lưỡi gặm mút bờ môi mê người của nàng, thâm nhập vào trong miệng nàng, quấn lấy phấn lưỡi thơm tho của nàng, mỹ vị tuyệt vời này giống như đúc giấc mộng xuân kia, khiến Nam Cung Lân không nhịn được kéo dài nụ hôn.
Thân thể một khi đã quen thuộc với một thân thể khác thì sẽ tự nhiên nảy sinh ra phản ứng.
Nghê Ngạo Lam theo bản năng vòng tay ôm cổ hắn, phấn lưỡi cuốn lấy lưỡi hắn, khiêu khích các dây thần kinh của hắn, khẽ cắn lên hai bờ môi hắn, nàng yêu thích vô cùng việc thân thiết với hắn như vậy.
Đối với phản ứng nhiệt tình của tiểu mỹ nhân, Nam Cung Lân cảm giác thật kinh ngạc, theo lý mà nói Nghê Hiểu Lam đơn thuần như tờ giấy, sao có thể có kỹ thuật hôn thuần thục như vậy, hơn nữa cách nàng hôn hắn so với Nghê Ngạo Lam hôn hắn hoàn toàn giống nhau.
Huynh muội song sinh sao có thể ngay cả cử chỉ thân mật cũng đều giống nhau như đúc như vậy chứ?
Nam Cung Lân trực giác được không thể nào. Huynh muội song sinh tuy rằng có rất nhiều điểm giống nhau, ví như bề ngoài, thói quen, phương thức sống, nhưng không thể hoàn toàn giống y đúc trăm phần trăm như thế!
Hôm nay là lần thứ hai hắn cảm thấy hai huynh muội bọn họ có điểm kỳ lạ, hắn cho rằng có một bí mật nào đó mà hắn không biết.
Bình luận truyện