Chước Phù Dung
Chương 55: Gặp tai kiếp
Ngày thứ ba trên lộ trình trở về, Nghê Ngạo Lam khoác áo choàng đen như mực, chiếc mũ hạ thấp che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng cúi đầu bước nhanh lên xe ngựa, không để bất kỳ kẻ nào thấy khuôn mặt mình.
Sáng nay khi rời giường rửa mặt chải đầu, nàng mới phát hiện phấn cao vàng da đã để quên trong một nhà trọ bình dân trước đó, quay lại lấy là chuyện không thể. Ngày sau đó bảo Tiểu Duệ Tử đi hỏi, mới biết thị trấn cách đây ba cây số có bán, nhưng bận đi bận về, chắc chắn tốn không ít thời gian.
Thiếu nữ nhớ nhung người nên ngay cả một khắc cũng ngồi không yên, chỉ muốn gấp rút lên đường, bèn bỏ qua suy nghĩ đi mua về, hơn nữa nàng nghĩ ba ngày là có thể đến đó.
Trời nắng gắt khoác ào choàng đen kịt quả thật hơi quái dị, cũng may nàng ngoại trừ ở trên xe ngựa, thì vào nhà trọ bình dân nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai, nên cũng an tâm.
Dọc đường đi đáng lẽ đội ngũ tiến lên phía trước thuận lợi bỗng nhiên ngừng lại.
“Tiểu Duệ Tử sao thế? Nghê Ngạo Lam xuyên qua mành xe khẽ hỏi.
“Hình như có một ông lão chắn giữa đường, nô tài tới đằng trước xem thử.”
Tiểu Duệ Tử nói xong bèn nhảy xuống xe ngựa, đến bên cạnh kỵ vệ dẫn đầu, chợt nghe ông lão cười hi hi, “Đường này gia mở, cây này gia trồng, nếu muốn qua, thì phải để lại lộ phí.”
Kỵ vệ không khách sáo đáp: “Mau tránh ra, dám đắc tội mệnh quan triều đình, một đao chém chết ngươi.”
Triều đình có thể cản gia sao? Núi này gia lớn nhất!” Ông lão vung tay lên, đồng bọn xung quanh ba mươi, bốn mươi sơn tặc lấp kín con đường, không có cách đi qua.
Thực ra, từ khi đội ngũ này tiến vào núi, bọn sơn tặc đã để mắt, nhìn chòng chọc đống ngọc thạch kia, nếu cướp được, chắc chắn có thể bán giá cao.
Ông lão vẫn cười như cũ, nói, “Bọn ta không muốn động đao thương với các ngươi, chỉ cần để lại xe ngọc thạch đó cho bọn ta, đảm bảo an toàn vô sự.”
Trong lúc kỵ vệ thấy người xung quanh nhiều gấp ba lần bên mình, không biết nên đồng ý hay không, một thiếu niên từ trên trời giáng xuống, dùng giọng nói trong trẻo đáp, “Vật này tỉnh Hà Sơn hiến cho đương kim thánh thượng, đám sơn tặc các ngươi gan to thật, dám vọng tưởng, nếu không muốn đầu rơi xuống đất thì đừng cản đường.”
Lúc Tiểu Duệ Tử thấy Viễn Trình xuất hiện, đáng lẽ tâm tình đang hốt hoảng thoáng yên ổn, lại sợ nhiều người vậy đánh không thắng, bèn nhanh chạy về xe ngựa, báo cáo với Nghê Ngạo Lam.
“Ha ha xem ra rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Ông lãi rút kiếm ra, tiến lên phía trước đánh Viễn Trình, mà những tên sơn tặc khác cũng đồng loạt tiến tới, mười kỵ vệ trực tiếp nghênh địch.
Võ công những kỵ vệ này không thành vấn đề, thực ra kém Viễn Trình một khoảng, trung bình một người muốn ứng phó ba sơn tặc trở lên hơi vất vả, dù sao những tên cướp ấy không phải kẻ tầm thường.
Song phương giết đến người sống ta chết.
Vỗn dĩ Viễn Trình tưởng rằng ông lão trông chả ra sao cả, vậy mà nội lực cao hơn hắn một bậc, ứng phó với ông ta không rảnh tay, do đó không thể trợ giúp các kỵ vệ khác giết sơn tặc.
Mới nửa khắc, kỵ vệ đình chỉ còn lại hai, ba người gắng gượng chống đỡ, cho dù bọn sơn tặc đã chết khoảng mười người song cũng còn một nửa nhân số.
Vài tên sơn tặc nhân cơ hội chiếm giữ xe ngựa chứa ngọc thạch. Một gã sơn tặc đi đến chiếc xe ngựa cuối cùng, đại đao đâm ngay bụng Tiểu Duệ Tử, khiến hắn đau đến mức ngã xuống đất, gã sơn tặc quát. Viên quan chó má kia, lăn ra đây cho lão tử, bằng không một đao bổ chết ngươi.
Trong lòng Nghê Ngạo Lam càng sợ hãi nhưng lúc quan trọng nhất đầu óc phải tỉnh táo, thế là vững vàng xuống xe, mở miệng, “Huynh đệ, chuyện gì cũng phải từ từ, ngọc thạch đã cho các ngươi, có thể cho một đường sống không?”
“Cho một con đường sống cũng không phải không được, để lão tử nhìn xem dung mạo ngươi xấu xí thế nào đã.” Gã sơn tặc cười nhạo, nghĩ thầm đang cuối hè, thời tiết nóng bức, nam tử gầy gò này còn bọc kín không chừa kẽ hở, ngay cả mặt cũng che đi, cực kỳ quoái dị.
Mím môi không nói, Nghê Ngạo Lam chẳng biết nên cho xem hay không.
Trong lúc nàng đang do dự, gã sơn tặc không có tính nhẫn nại đã chờ đến mức không nhịn được nữa, mũi đao xuôi theo áo choàng và mũ hất một cái, mặt mũi nàng bại lộ dưới ánh mặt trời.
“Ôi chao, lão tử còn tưởng là một gã nam nhân, hóa ra là một tiểu mỹ nhân điển hình.”
Ha ha ha ha, nếu ngươi là một nam nhân lão tử quả thật thả ngươi đi, nhưng, để lão tử biết ngươi là nữ nhân, đương nhiên phải để lão tử và những người khác thoải mái một chút trước, lão tử cao hứng còn có thể cho ngươi làm áp trại phụ nhân.”
Khi gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Nghê Ngạo Lam lộ ra, mấy tên sơn tặc cũng lộ vẻ háo sắc tiến lại gần đáp lời huynh đệ.
Khẽ cắn môi, Nghê Ngạo Lam thoáng nhìn Viễn Trình bị ông lão quấn quýt không phân thân nổi, hiện tại nàng chỉ có thể tự cứu mình, lập tức chỉ vào ông lão ở cách đó không xa sợ hãi hô, “Trời ơi, thủ lĩnh các ngươi bị chém!”
Ông lão là người có võ lực tối ưu trong đám sơn tặc, nếu ông ta đổ về sau chẳng phải không chơi đùa được ư?! Bởi thế, bọn sơn tặc lập tức kinh ngạc xoay đầu, vội vàng muốn nhìn rõ.
Nghê Ngạo Lam thì nhân cơ hội co cẳng bỏ chạy, đợi mấy tên sơn tặc lấy lại tinh thần, mới biết tiểu mỹ nhân chạy trốn, vội vã đuổi theo.
“Tiểu mỹ nhân đừng chạy, đợi lát nữa bị ca ca tóm được sẽ cho ngươi biết tay!”
“Chậc, chạy nhanh thật, không biết trên giường có tràn trề thể lực như vậy không? Nhất định phải làm cho ngươi nhũn chân.”
Ha ha, ngươi tưởng thoát được chúng ta sao? Đằng trước không có đường đâu!”
Quả thực như bọn sơn tặc nói, Nghê Ngạo Lam dừng lại, đứng sát vách núi, nhìn xuống dưới là một mảng đất đỏ vàng.
Nhảy hay không.
Hai mắt hạ lưu và dâm loạn của bọn sơn tặc nhìn chằm chằm Nghê Ngạo Lam, mềm dẻo kêu gọi nàng đầu hàng, sợ nàng nhảy xuống thật, chẳng phải uổng phí một xuân sắc thượng hạng sao? Phải biết rằng ở trong núi không thể tùy tiện rời núi tìm nữ nhân chơi đùa, lúc này có nữ nhân tự đưa tới cửa, tiểu huynh đệ ngay bụng dưới đã cứng rắn, thầm muốn phát tiết thật tốt, muốn chết cũng phải đợi bọn họ chơi xong hãy chết cũng không muộn.
Trong đầu rõi ràng biết, không nhảy nàng sẽ bị một đám nam nhân ghê tởm xâm phạm, trở thành nô lệ tình dục, nhảy, tuy mất mạng nhưng ít ra vẫn còn tấm thân hoàn bích.
Cả người nàng đều là của Lân ca ca, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào một sợi tóc của nàng.
Lân ca ca, chẳng lẽ ông trời thực sự nhẫn tâm thế, không cho muội gặp mặt huynh lần cuối ư?
Lân ca ca, nếu sớm biết vậy ngày đó ra ngoài, lần cuối cùng nhìn huynh, muội chắc chắn sẽ không chút do dự hôn huynh thật sâu không thể thở nổi.
Lân ca ca…Lân ca ca của muội…
Ngay khi sơn tặc chậm rãi tới gần, chỉ thiếu chút nữa cho rằng có thể bắt được Nghê Ngạo Lam, nàng bèn nhắm mắt lại, bất chợt ngã người về sau, thân thể yêu kiều thẳng tắp rơi xuống, đụng phải bùn đất.
Trời ơi! Thịt ngỗng! Ông đây muốn ăn thịt ngỗng! Một gã sơn tặc kích động đi tới đằng trước muốn nhảy xuống, đã bị gã sơn tặc khác kéo lại. Ngươi điên rồi hả? Đó là đất lún, xuống dưới chết chắc, ngươi muốn nữ nhân, ta giúp ngươi tìm là được!”
Khi bọn sơn tặc nhìn lại lần nữa, chỉ thấy Viễn Trình phốc xuống theo, một tay nắm chặt tay Nghê Ngạo Lam, cuối cùng, hai người chậm rãi bị cát mịn nuốt mất.
***
Tiểu Duệ Tử vì một đao kia đau tới cuối cùng hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, bọn sơn tặc đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu, thi thể đám kỵ vệ thì rải rác khắp nơi, mùi máu tươi khiến hắn không khỏi muốn nôn mửa.
Yếu ớt leo lên xe ngựa, vén rèm nhìn trống trơn không còn người nào, chỉ còn sót lại một miếng ngọc bội thừa tướng. Hắn nhặt lên nắm chặt trong tay, đánh xe xoay đầu trở về.
Hắn phải mau chóng chạy tới phủ châu huyện báo quan, phải mau chóng cho Hoàng thượng biết việc này.
“Tuy trong sương mù lờ mờ nghe bọn sơn tặc nói thừa tướng nhảy xuống đống đát lún, kể cả Viễn Trình nữa, có thể lành ít dữ nhiều rồi, sau này Hoàng thượng có trách phạt rơi đầu xuống đất, hắn cũng chịu, hắn chỉ không muốn thừa tướng bị chết oan uổng, đám sơn tặc ác độc kia nhất định phải trả cái giá đắt.
Sáng nay khi rời giường rửa mặt chải đầu, nàng mới phát hiện phấn cao vàng da đã để quên trong một nhà trọ bình dân trước đó, quay lại lấy là chuyện không thể. Ngày sau đó bảo Tiểu Duệ Tử đi hỏi, mới biết thị trấn cách đây ba cây số có bán, nhưng bận đi bận về, chắc chắn tốn không ít thời gian.
Thiếu nữ nhớ nhung người nên ngay cả một khắc cũng ngồi không yên, chỉ muốn gấp rút lên đường, bèn bỏ qua suy nghĩ đi mua về, hơn nữa nàng nghĩ ba ngày là có thể đến đó.
Trời nắng gắt khoác ào choàng đen kịt quả thật hơi quái dị, cũng may nàng ngoại trừ ở trên xe ngựa, thì vào nhà trọ bình dân nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai, nên cũng an tâm.
Dọc đường đi đáng lẽ đội ngũ tiến lên phía trước thuận lợi bỗng nhiên ngừng lại.
“Tiểu Duệ Tử sao thế? Nghê Ngạo Lam xuyên qua mành xe khẽ hỏi.
“Hình như có một ông lão chắn giữa đường, nô tài tới đằng trước xem thử.”
Tiểu Duệ Tử nói xong bèn nhảy xuống xe ngựa, đến bên cạnh kỵ vệ dẫn đầu, chợt nghe ông lão cười hi hi, “Đường này gia mở, cây này gia trồng, nếu muốn qua, thì phải để lại lộ phí.”
Kỵ vệ không khách sáo đáp: “Mau tránh ra, dám đắc tội mệnh quan triều đình, một đao chém chết ngươi.”
Triều đình có thể cản gia sao? Núi này gia lớn nhất!” Ông lão vung tay lên, đồng bọn xung quanh ba mươi, bốn mươi sơn tặc lấp kín con đường, không có cách đi qua.
Thực ra, từ khi đội ngũ này tiến vào núi, bọn sơn tặc đã để mắt, nhìn chòng chọc đống ngọc thạch kia, nếu cướp được, chắc chắn có thể bán giá cao.
Ông lão vẫn cười như cũ, nói, “Bọn ta không muốn động đao thương với các ngươi, chỉ cần để lại xe ngọc thạch đó cho bọn ta, đảm bảo an toàn vô sự.”
Trong lúc kỵ vệ thấy người xung quanh nhiều gấp ba lần bên mình, không biết nên đồng ý hay không, một thiếu niên từ trên trời giáng xuống, dùng giọng nói trong trẻo đáp, “Vật này tỉnh Hà Sơn hiến cho đương kim thánh thượng, đám sơn tặc các ngươi gan to thật, dám vọng tưởng, nếu không muốn đầu rơi xuống đất thì đừng cản đường.”
Lúc Tiểu Duệ Tử thấy Viễn Trình xuất hiện, đáng lẽ tâm tình đang hốt hoảng thoáng yên ổn, lại sợ nhiều người vậy đánh không thắng, bèn nhanh chạy về xe ngựa, báo cáo với Nghê Ngạo Lam.
“Ha ha xem ra rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Ông lãi rút kiếm ra, tiến lên phía trước đánh Viễn Trình, mà những tên sơn tặc khác cũng đồng loạt tiến tới, mười kỵ vệ trực tiếp nghênh địch.
Võ công những kỵ vệ này không thành vấn đề, thực ra kém Viễn Trình một khoảng, trung bình một người muốn ứng phó ba sơn tặc trở lên hơi vất vả, dù sao những tên cướp ấy không phải kẻ tầm thường.
Song phương giết đến người sống ta chết.
Vỗn dĩ Viễn Trình tưởng rằng ông lão trông chả ra sao cả, vậy mà nội lực cao hơn hắn một bậc, ứng phó với ông ta không rảnh tay, do đó không thể trợ giúp các kỵ vệ khác giết sơn tặc.
Mới nửa khắc, kỵ vệ đình chỉ còn lại hai, ba người gắng gượng chống đỡ, cho dù bọn sơn tặc đã chết khoảng mười người song cũng còn một nửa nhân số.
Vài tên sơn tặc nhân cơ hội chiếm giữ xe ngựa chứa ngọc thạch. Một gã sơn tặc đi đến chiếc xe ngựa cuối cùng, đại đao đâm ngay bụng Tiểu Duệ Tử, khiến hắn đau đến mức ngã xuống đất, gã sơn tặc quát. Viên quan chó má kia, lăn ra đây cho lão tử, bằng không một đao bổ chết ngươi.
Trong lòng Nghê Ngạo Lam càng sợ hãi nhưng lúc quan trọng nhất đầu óc phải tỉnh táo, thế là vững vàng xuống xe, mở miệng, “Huynh đệ, chuyện gì cũng phải từ từ, ngọc thạch đã cho các ngươi, có thể cho một đường sống không?”
“Cho một con đường sống cũng không phải không được, để lão tử nhìn xem dung mạo ngươi xấu xí thế nào đã.” Gã sơn tặc cười nhạo, nghĩ thầm đang cuối hè, thời tiết nóng bức, nam tử gầy gò này còn bọc kín không chừa kẽ hở, ngay cả mặt cũng che đi, cực kỳ quoái dị.
Mím môi không nói, Nghê Ngạo Lam chẳng biết nên cho xem hay không.
Trong lúc nàng đang do dự, gã sơn tặc không có tính nhẫn nại đã chờ đến mức không nhịn được nữa, mũi đao xuôi theo áo choàng và mũ hất một cái, mặt mũi nàng bại lộ dưới ánh mặt trời.
“Ôi chao, lão tử còn tưởng là một gã nam nhân, hóa ra là một tiểu mỹ nhân điển hình.”
Ha ha ha ha, nếu ngươi là một nam nhân lão tử quả thật thả ngươi đi, nhưng, để lão tử biết ngươi là nữ nhân, đương nhiên phải để lão tử và những người khác thoải mái một chút trước, lão tử cao hứng còn có thể cho ngươi làm áp trại phụ nhân.”
Khi gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Nghê Ngạo Lam lộ ra, mấy tên sơn tặc cũng lộ vẻ háo sắc tiến lại gần đáp lời huynh đệ.
Khẽ cắn môi, Nghê Ngạo Lam thoáng nhìn Viễn Trình bị ông lão quấn quýt không phân thân nổi, hiện tại nàng chỉ có thể tự cứu mình, lập tức chỉ vào ông lão ở cách đó không xa sợ hãi hô, “Trời ơi, thủ lĩnh các ngươi bị chém!”
Ông lão là người có võ lực tối ưu trong đám sơn tặc, nếu ông ta đổ về sau chẳng phải không chơi đùa được ư?! Bởi thế, bọn sơn tặc lập tức kinh ngạc xoay đầu, vội vàng muốn nhìn rõ.
Nghê Ngạo Lam thì nhân cơ hội co cẳng bỏ chạy, đợi mấy tên sơn tặc lấy lại tinh thần, mới biết tiểu mỹ nhân chạy trốn, vội vã đuổi theo.
“Tiểu mỹ nhân đừng chạy, đợi lát nữa bị ca ca tóm được sẽ cho ngươi biết tay!”
“Chậc, chạy nhanh thật, không biết trên giường có tràn trề thể lực như vậy không? Nhất định phải làm cho ngươi nhũn chân.”
Ha ha, ngươi tưởng thoát được chúng ta sao? Đằng trước không có đường đâu!”
Quả thực như bọn sơn tặc nói, Nghê Ngạo Lam dừng lại, đứng sát vách núi, nhìn xuống dưới là một mảng đất đỏ vàng.
Nhảy hay không.
Hai mắt hạ lưu và dâm loạn của bọn sơn tặc nhìn chằm chằm Nghê Ngạo Lam, mềm dẻo kêu gọi nàng đầu hàng, sợ nàng nhảy xuống thật, chẳng phải uổng phí một xuân sắc thượng hạng sao? Phải biết rằng ở trong núi không thể tùy tiện rời núi tìm nữ nhân chơi đùa, lúc này có nữ nhân tự đưa tới cửa, tiểu huynh đệ ngay bụng dưới đã cứng rắn, thầm muốn phát tiết thật tốt, muốn chết cũng phải đợi bọn họ chơi xong hãy chết cũng không muộn.
Trong đầu rõi ràng biết, không nhảy nàng sẽ bị một đám nam nhân ghê tởm xâm phạm, trở thành nô lệ tình dục, nhảy, tuy mất mạng nhưng ít ra vẫn còn tấm thân hoàn bích.
Cả người nàng đều là của Lân ca ca, bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào một sợi tóc của nàng.
Lân ca ca, chẳng lẽ ông trời thực sự nhẫn tâm thế, không cho muội gặp mặt huynh lần cuối ư?
Lân ca ca, nếu sớm biết vậy ngày đó ra ngoài, lần cuối cùng nhìn huynh, muội chắc chắn sẽ không chút do dự hôn huynh thật sâu không thể thở nổi.
Lân ca ca…Lân ca ca của muội…
Ngay khi sơn tặc chậm rãi tới gần, chỉ thiếu chút nữa cho rằng có thể bắt được Nghê Ngạo Lam, nàng bèn nhắm mắt lại, bất chợt ngã người về sau, thân thể yêu kiều thẳng tắp rơi xuống, đụng phải bùn đất.
Trời ơi! Thịt ngỗng! Ông đây muốn ăn thịt ngỗng! Một gã sơn tặc kích động đi tới đằng trước muốn nhảy xuống, đã bị gã sơn tặc khác kéo lại. Ngươi điên rồi hả? Đó là đất lún, xuống dưới chết chắc, ngươi muốn nữ nhân, ta giúp ngươi tìm là được!”
Khi bọn sơn tặc nhìn lại lần nữa, chỉ thấy Viễn Trình phốc xuống theo, một tay nắm chặt tay Nghê Ngạo Lam, cuối cùng, hai người chậm rãi bị cát mịn nuốt mất.
***
Tiểu Duệ Tử vì một đao kia đau tới cuối cùng hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, bọn sơn tặc đã chạy mất không thấy bóng dáng đâu, thi thể đám kỵ vệ thì rải rác khắp nơi, mùi máu tươi khiến hắn không khỏi muốn nôn mửa.
Yếu ớt leo lên xe ngựa, vén rèm nhìn trống trơn không còn người nào, chỉ còn sót lại một miếng ngọc bội thừa tướng. Hắn nhặt lên nắm chặt trong tay, đánh xe xoay đầu trở về.
Hắn phải mau chóng chạy tới phủ châu huyện báo quan, phải mau chóng cho Hoàng thượng biết việc này.
“Tuy trong sương mù lờ mờ nghe bọn sơn tặc nói thừa tướng nhảy xuống đống đát lún, kể cả Viễn Trình nữa, có thể lành ít dữ nhiều rồi, sau này Hoàng thượng có trách phạt rơi đầu xuống đất, hắn cũng chịu, hắn chỉ không muốn thừa tướng bị chết oan uổng, đám sơn tặc ác độc kia nhất định phải trả cái giá đắt.
Bình luận truyện