Chuỗi Hạt Azoth
Chương 6: Đỉnh thế giới
Các bạn mến!
Quỷ dữ đang hiện diện giữa cộng đồng của chúng ta. Ẩn náu dưới một vẻ ngoài hiền lành, không khác chúng ta là mấy, kẻ đó dã lén lút ở trong ngôi trường này. Vào lúc chúng ta không ngờ nhất, kẻ đó rat ay thực hiện các cuộc mưu hại tàn bạo.
Ngọc là nạn nhân đầu tiên. Người thứ hai là cô giám thị đáng kính. Chúng ta đã tận mắt chứng kiến hai hành động thảm sát kinh hoàng.
Ai sẽ là người kế tiếp? Mục đích của các hành động dã man này là gì?
Mọi người chúng ta đang đặt ra câu hỏi trên. Chúng ta run sợ. Chúng ta không dám một mình bước ra ngoài hành lang buổi tối. Chúng ta gặp ác mộng trong lúc ngủ. Ngay khi ngồi học trong lớp, giữa đông đúc bạn bè và biết chắc có sự bảo vệ từ thầy cô, chúng ta vẫn không thoát khỏi sự bám đuổi của cảm giác bất an.
Tất cả những vấn đề trên đều bắt nguồn từ lí do duy nhất: Chúng ta là một bầy cừu. Phải, chúng ta thật sự ngờ nghệch, nhát sợ, nếu yếu ớt, không khác gì một bầy cừu ngoan ngoãn và dễ thương. Nhưng hoàn toàn vô tích sự.
Chúng ta biết chắc, có một con sói đang khoác lên bộ long trắng ở ngay giữa chúng ta. Con sói ấy biết cách đi đứng, cư xử theo kiểu của cừu. Nó thành thạo ngôn ngữ của cừu. Ở giữa chúng ta, nó còn an toàn hơn cả khi lang thang trên đồng cỏ. Bởi nó biết chắc chúng ta nghĩ gì và sẽ làm gì.
Thế nên, sói vẫn ung dung hiện diện, lần lượt cắn xé, hạ gục từng người một.
Vì là những con cừu được dạy dỗ và học hành đầy đủ, chúng ta biết đặt ra những câu hỏi khi biến cố xảy ra. Nhưng, trước câu hỏi quan trọng nhất, chúng ta đều nhắm nghiền mắt, lảng tránh. Câu hỏi ấy quá đơn giản: Ai là sói?
Chúng ta thường nghĩ rằng, vì sói ác độc, nên chúng ta bị hại. Đã bao giờ chúng ta đặt ngược câu hỏi rằng, vì chúng ta chỉ là một bầy cừu, nên con sói mới dám trà trộn đội lốt, và ngang nhiên sát hại từng người trong chúng ta?
Cách đây đúng hai tháng, ngôi trường chúng ta là nơi an toàn nhất trên thế giới này. Khu nội trú của chúng ta là nơi rất nhiều teen ao ước được trở thành thành viên. Những điều đẹp đẽ ấy đột ngột chấm dứt, vì ai?
Nghe theo lời thầy hiệu trưởng, chúng ta vẫn sẽ đến lớp đầy đủ mỗi ngày. Để bảo vệ danh tiếng của trường, chúng ta cũng không viết facebook hay gửi e- mail cho người ngoài biết môi trường sống của chúng ta bất ổn. Chúng ta duy trì thói quen đến phòng lab, học ở thư viện, tham gia lớp học nhạc ngoại khoá. Chúng ta không sợ hãi, không trốn chạy. Nhưng, chúng ta không ngồi im nữa.
Khi đã phán đoán được lời giải đáp cho câu hỏi Ai là sói? chúng ta phải hành động.
Nếu không trở nên mạnh mẽ, chúng ta sẽ bị kẻ tàn bạo tiêu diệt.
Nếu không can đảm hành động, chúng ta sẽ biết đáp án Ai là nạn nhân kế tiếp? ngày càng nhanh và nhiều hơn.
Ký tên: Cừu Bông.
***
Trong một buổi sáng, tất cả các phòng cả hai bên cánh phải và cánh trái của khu nội trú đồng loạt nhận được lá thư được đánh máy của ai đó ký tên Cừu Bông. Cả thư bằng tiếng Anh dành cho các học sinh không giỏi tiếng Việt. Ngay cả những nhân vật vô lo nhất trong trường cũng hoảng sợ. Hệt như khi những đôi mắt căng thẳng lướt trên từng dòng chữ, một kẻ vô hình đứng sát sau lưng, ghé bên tai, thì thầm đọc thành tiếng, hơi thở lạnh phảng phất của hắn gợi lên không chỉ nỗi kinh hãi mà cả giận dữ và oán ghét sâu đậm. Không hẹn, mọi người đều dừng mắt ở cụm từ cách đây đúng hai tháng. Nếu ai đó muốn quên, thì hàm ý của lá thư đã nhắc rõ: Đó cũng là ngày gia nhập cộng đồng của thành viên mới nhất, nữ học sinh lớp 11C.
Không ngoại lệ, phòng 306 cũng nhận được bức thư. Dạo gần đây, Da Nâu bị ám ảnh bởi nguy cơ không thể xỏ vừa đôi chân vào những chiếc quần jeans kiểu skinny. Kinh hoàng nhất, mốt quần áo này đã kéo dài hai mùa, hoàn toàn chưa có dấu hiệu thay đổi. Không còn lựa chọn nào khác, Khiết đành ghi thêm vào thời gian biểu khoản tập thể dục đầu ngày. Chỉ cần ba mươi phút. Chạy bộ. Hoặc nếu hôm nào mệt, thì tập jogging cũng không tệ. San thoạt đầu tỏ vẻ hứng thú. Nhưng vì lí do nào đó, cô bạn xinh đẹp thường ngủ rất say lúc về sáng. Còn Bình Nguyên thì Da Nâu bỏ qua, không rủ. Rõ ràng, giấc ngủ cần thiết cho cô bạn gầy còm hơn là các vòng chạy quanh sân.
Dậy sớm nhất, ngày khi mở cửa để xuống sân chạy, Khiết nhặt được mảnh giấy gấp làm ba, được ai đó đặt dưới mí cửa. Nhiệt độ hôm nay xuống thấp không ngờ. Da Nâu nhét bừa mảnh giấy vào túi trong của áo hoodie, kéo khoá áo lên sát cằm, bắt đầu vung tay chạy nhanh trên hành lang và cầu thang để máu trong người ấm lên. Lúc băng lướt qua đoạn rẽ về phía cây cầu nối giữa hai khối nhà, Da Nâu loáng thoáng nhận ra một bóng người, nhìn khá giống Danny. Cô lùi lại hai bước. Đúng là cậu ấy.
Ở khoảng trống giữa tán lá cổ thụ, ánh bình minh xuyên qua các đám mây xám căng mọng hơi ẩm, biến thành cột ánh sáng tím nhạt. Đứng ngay chính giữa luồng sáng lạ lung ấy, Danny giấu cả hai bàn tay trong túi áo. Khác hẳn với dáng vẻ linh hoạt và thân thiện quen thuộc, Danny lúc này như một tảng băng. Ánh nhìn cậu ấy dõi vào điểm vô định nào đấy bên kia các đỉnh cây. Những sợi tóc vẫn rủ trước trán lúc này đang bay nhẹ, tựa các nhánh rong xanh sẫm rập rờn trong đợt song tím nhạt của biển. Ánh sáng viền theo các đường nét nhìn nghiêng, khiến gương mặt đăm chiêu giống như một đầu tượng hoàn hảo. Chìm trong dòng suy nghĩ bất tận, Danny không nhận ra có một người vừa dừng bước nhìn mình. Đúng khi Da Nâu toan cất tiếng gọi, cậu ấy đã quay bước, đi vội về phía khối nhà của cánh học sinh nam. Bỏ tay ra khỏi túi áo, hình như cậu ấy đang cầm chặt một mảnh giấy gấp nhỏ. “Danny có chuyện bất ổn thì phải. Thật may là mình không thuộc nhóm các cô gái tự nguyện làm bụi sao, bám theo sau ngôi sao đẹp đẽ và bí hiểm này!”. Da Nâu nhe răng cười một mình. Đây là điểm duy nhất khiến cô nàng láu lỉnh tự thấy mình có chút ổn hơn San, cô bạn cùng phòng vốn sở hữu đầy các ưu điểm vượt trội. Đi ngang phòng giám thị ở lầu trệt, Khiết hơi ngạc nhiên nhận ra ánh neon trắng vẫn sáng sau lớp kính cửa sổ trắng đục. Có lẽ chúng sáng suốt đêm. Cô tò mò nhìn qua khe cửa. Không ai bên trong. Kể từ khi bà giám thị bị thương nặng ở cổ, vẫn chưa có người thay thế tại phòng làm việc này.
Sương mù bảng lảng bên trên các bụi cỏ tím bạc mọc bên rìa khoảng sân bê- tông. Khác với lệ thường, các học sinh say mê rèn luyện thể chất nhất không ồn ào chạy nhảy hay đánh cầu long. Lý do khiến họ ngồi im tụ tập từng nhóm không phải vì sương mù và trời lạnh, mà là mảnh giấy gấp phòng nào cũng nhận được. Sực nhớ, Khiết hấp tấp lấy nó ra khỏi túi áo trong, thử lướt mắt qua. Chỉ vài dòng, cô đã đọc chậm lại, nhíu mày. Không khó để nhận ra mũi tên ám chỉ trong lá thư đang hướng về Bình Nguyên. Khiết bỗng mỉm cười. Hoang mang, sợ hãi, giận dữ hay hồ nghi? Không, các cảm xúc đó hoàn toàn không hiện diện. Ngay cả việc phỏng đoán xem người viết ra các dòng chữ sắc nhọn là ai, Khiết cũng không màng. Bằng một động tác đột ngột, cô vo mảnh giấy cho đến khi nó nhỏ xíu như một trái ping pong, cung tay ném vụt nó vào giữa các lùm cỏ ướt. Bình Nguyên là bạn. Có thể không thật thân. Có thể còn quá nhiều điều chưa hiểu nhau. Có thể người ấy giữ những bí mật giấu kín. Nhưng, một khi chấp nhận ai kia là bạn, thì sự ngờ vực hay nỗi bận tâm u ám kiểu không có chỗ trong mối quan hệ đã được xác lập. Tất cả các ý nghĩ chóng vánh hiện ra trong đầu Da Nâu, dưới ánh sáng bình thản của một sự hiển nhiên không thể đảo ngược.
Ngày học chìm trong bầu không khí nặng nề. Tiếng cười nói biến mất. Thảng hoặc, một vài đôi mắt nhìn nhau, vội vã lảng đi. Hay than phiền về sự ồn ào không thể kiểm soát trong những phòng học, nhưng với sự im lim khô khốc này, thầy cô đứng lớp lại chẳng thấy dễ chịu chút nào: “Có việc gì vậy các em?”. Mọi thành viên trong các lớp nhè nhẹ lắc đầu, như những con cừu đã nhận ra nguy hiểm khi bị lùa đến bờ vực. Điều duy nhất chúng được chỉ dẫn phải làm là dò đoán lẫn nhau, xác quyết xem ai là con sói lẩn trong bầy.
***
Đặt dấu chấm cuối cùng cho bài essay tiếng Anh, Bình Nguyên nhận ra có một đốm đỏ chớp tắt ở bàn bên kia. Điện thoại phòng đang reo. San gọi từ nhà ăn, tỏ ra ngạc nhiên vì không thấy cô xuống dùng bữa tối. Nguyên vội tháo chiếc headphones khỏi đầu. Khiết đã tặng lại nó cho cô, khi được ba mẹ mua cho một cái tốt hơn. Dạo gần đây, Nguyên bắt đầu quen sử dụng thiết bị này mỗi khi cần tập trung, không bị phân tâm bởi những âm thanh từ chung quanh. Ngay cả khi ở lớp, trừ lúc nghe giảng, cô cũng sử dụng chiếc earphones nhỏ hơn, nối liền với cái iPod cất trong chiếc túi áo. Nhờ nó, cô cảm thấy như đang hiện diện trong không gian thân thuộc quanh ngôi nhà ở cao nguyên, nơi cô đã rời đi. Nhờ nó, cô tách biệt với các bàn tán thì thào về mình, đến mức cô không hề biết chúng đang hiện diện. Nhưng đôi khi, thiết bị này cũng gây ra một vài bất tiện. Không nghe tiếng chuông báo giờ ăn chẳng hạn.
Mùi thơm của súp nấm và bánh pudding toả ra từ khu vực nhà ăn. Hôm nay nhà bếp phục vụ theo kiểu Pháp thì phải. Nguyên chợt nhận ra đã lâu lắm rồi, cô mới tìm thấy lại cảm giác đói và them ăn. Cô gái nhỏ thích thú rửa tay ở bồn nước. Lúc Nguyên hơ khô tay trong máy, một chị học lớp trên ăn xong ra sớm tiến đến gần, đột nhiên tỏ ra quan tâm:
- Tại sao xuống ăn trễ vây?
- Em không nghe tiếng chuông! – Mắt cô gái nhỏ lấp lánh sau kính hổ phách.
- Chứ không phải em biết rõ cô giám thị đã bị tai nạn suýt chết, nên sẽ không có ai nhắc nhở và trừng phạt em nữa?
Thoắt chốc gương mặt Nguyên tái nhợt đi:
- Em hiểu lời chị. Nhưng em chưa rõ ý chị còn có gì nữa khi nói như vậy.
- Hãy phơi bày con người thật đi! Em có thể qua mặt hiệu trưởng và các thầy cô khác bằng dáng vẻ ngoan hiền. Nhưng không thể qua mặt tất cả mọi người đâu!
- Mọi người ư? Em… em không làm bất kỳ điều gì mà chị đang nghĩ! – Cuống họng Nguyên nghẹn lại trong tích tắc.
- Được rồi, nếu thật vậy, thì hãy vào phòng ăn! Hãy đối diện mọi người trong trường này đi! – Chị lớp trên hất cằm, rồi quay lưng rảo bước, như muốn rời xa khỏi một kẻ như Nguyên càng xa càng tốt.
Tới lúc này, Nguyên mới sực tỉnh, rút tay ra khỏi máy sấy. Bàn tay khô khốc, sẵm sang vỡ vụn với bất kỳ va chạm nào thêm nữa. Bỏ về phòng thì dễ thôi. Nhưng mình cần biết đang xảy ra chuyện gì. Cô gái nhỏ tháo kính khỏi mắt. Ngay khi Nguyên đặt chân qua ngưỡng cửa, dải âm thanh rầm rì bỗng biến mất. Im bặt. Những đôi mắt ngoảnh nhìn về cô, lạnh lẽo, dò xét. Cô gái nhỏ đến chỗ lấy khay vf nũa đĩa, chọn vài món ăn nhẹ, giả tảng như không biết đến sự thay đổi của không khí trong phòng.
Đám đông vẫn im lặng. Cho đến khi cô bưng khay của mình giữa lối đi, bỗng một ai đó đấm nhẹ tay xuống bàn. Tiếng u… u… đầu tiên cất lên, như một bắt nhịp. Lác đác vài người làm theo. U… u… u… Rồi tất cả. U… u… u… u… u… Những mặt bàn kim loại rền lên đều đều theo các cú đấm tay đều nhịp. Các ngón tay khô khốc nắm chặt hai bên thành khay, như một người sắp chết chìm bấu lấy mảnh gỗ cuối cùng trôi vật vờ trên biển âm thanh rền vang được tạo ra từ những con người tham gia vào nghi lễ loại trừ một thành viên ra khỏi cộng đồng.
Trừ đôi mắt còn chút chuyển động, cả thân thể Nguyên đều đóng băng. Cô nhìn sang phải. Tất cả mọi người đều đứng dậy. Những đôi mắt hướng về cô cái nhìn trống rỗng. Cô nhìn sang trái. Những bàn tay đều nhịp đấm xuống mặt bàn bằng kim loại. Những đôi môi cùng tạo ra duy nhất một mẫu âm thanh. Tiếng người. Tiếng kim loại ngân rung. Tất cả đan vào nhau, thành một tấm lưới dày đặc, âm oang, chụp xuống đầu Nguyên. Hiệu ứng đám đông đang diễn ra. Có lẽ, không phải hết thảy những người đang tham gia nghi lễ loại trừ này đều tin rằng Nguyên là thủ phạm gây ra cái chết cho cô bé lớp dưới và tai nạn bất thường của bà giám thị. Nhưng họ vẫn làm, không suy xét, không phân vân nhiều. Đơn giản vì chung quanh đều làm như vậy.
Hơi thở đông cứng trong cuống phổi, bằng tất cả sức mạnh sót lại, cô gái nhỏ giật mạnh khớp vai. Chiếc khay rơi thẳng xuống sàn, tung toé. Mọi người im bặt. Như một tia chớp, Nguyên xoay lưng, lao ra khỏi vùng đèn sáng rực của nhà ăn.
Mọi người lác đác ngồi dần xuống. Cô bạn da nâu từ đầu đứng khoanh tay, giờ lảo đảo bước qua chiếc bàn khuất sau cây cột, nơi cô bạn xinh đẹp đứng một mình.
- Cậu là người đã gửi đi bức thư đến tất cả các phòng! – Khiết nói khẽ.
- Vớ vẩn! – San nhếch môi cười, mặt không biến sắc.
- Giọng điệu thông minh và sắc sảo trong thư không xa lạ với tớ đâu!
- Nhưng không phải tớ là người duy nhất thông minh và sắc sảo trong ngôi trường toàn các học sinh ưu tú này!
- Cậu dậy trễ, vì suốt đêm qua, cậu đã lẻn xuống phòng bà giám thị, in bức thư Cừu Bông và nhét vào cửa từng phòng. Sáng nay từ bên khu nội trú qua trường, cậu không gặp ai cả. Làm sao cậu biết có bức thư đó hiện diện? Tớ đoán ngay ra điều này, khi vừa vô lớp, cậu đã hỏi tớ phòng mình ai là người nhận được lá thư.
- Thôi được. Tớ thừa nhận óc logic của cậu không tồi. Sự thật đúng vậy đây. Thì sao? Tớ đã sai khi muốn bạn bè tỉnh táo nhận ra kẻ nguy hiểm đang đứng ở sát sườn ư?
- Cậu không cần phải biện giải nhiều như thế! – Da Nâu cắt ngang – Nghe đây, San. Khi cậu thường xuyên nhắc đến cụm từ chúng ta và tự nhận mình đứng trong hàng ngũ của bầy cừu, thì tớ ngờ ngợ đoán ra, cậu chính là sói!
- Cậu điên rồi! Con sói đã làm cho cậu mất hết lí trí, đến mức không thể phân biệt nổi ai đúng ai sai nữa! – San mím chặt môi, nhưng từng lời vẫn vang lên rành mạch.
- Cứ phủ nhận đi! Có thể tớ chưa có bằng chứng xác thực. Nhưng, tớ tin chắc một điều, Bình Nguyên không phải là thủ phạm. Một ai đó đã làm tất cả những tội ác vừa qua, lập các bằng chứng nguy tạo, để mọi người nghi ngờ hướng về bạn ấy!
Da Nâu trở về bàn, ăn nốt phần bánh pudding. Chung quanh cũng chăm chú với món tráng miệng, không nghi ngờ mảy may sự bất thường trong cuộc nói chuyện giữa hai cô bạn cùng phòng. Duy nhất một người ngồi ở mé bên kia cây cột ngồi im.
Một cách lặng lẽ, Danny thu xếp khay đĩa đem trả, bước ra khỏi nhà ăn. Băng nhanh qua dãy hành lang được chiếu sáng bởi vài vệt đèn lờ mờ hắt qua các ô tròn lắp tranh kính màu, cậu đi thẳng lên cầu thang. Cậu biết Nguyên lúc này đang ở chỗ nào.
***
Nhìn từ dưới lên, tầng sáu của hai khối nhà cổ kính dường như được phủ kín bằng những viên ngói sẫm nâu. Nhưng không phải vậy. Lớp ngói dốc được thiết kế để che mưa hắt vào cửa sổ các tầng dưới và trang trí hơn là phủ kín tầng trên cùng. Có một mặt phẳng cắt ngang hình chop bốn mặt của từng khối nhà, biến thành một khoảng sân trời chỉ rộng chừng bảy mét vuông. Giữa hai mảnh sân của hai khối nhà ấy, cũng có một bức tường nối liền. Tuy nhiên, hai mảnh sân này từ nhiều năm nay không có ai lên tới, trừ một lần có người lên sửa lại cột thu lôi đổ nghiêng. Ngoài ra, cũng không ai điên rồ đến mức thử bước trên bức tường hẹp chỉ đặt vừa một bàn chân để từ bên này sang đến mảnh sân bên kia.
Tuy nhiên, lúc này có một người đang bước đi. Không muốn gây chú ý khi sử dụng cầu thang khu nữ sinh, Danny đi lên tầng thượng khối nhà cánh trái, rồi băng qua bức tường hẹp, để đến nơi Bình Nguyên đang ngồi co ro, trán gục trên đầu gối. Bất kể cô gái nhỏ hoảng sợ ngước lên, lau vội nước mắt, đưa tay làm dấu hiệu ngăn lại, cậu vẫn bước thong thả, hai tay đưa ra hai bên để giữ thăng bằng. Có một lúc, khi cậu đến đoạn giữa bờ tường chênh vênh, gió thổi mạnh làm mái tóc dài bay rờn lên. Nhưng Danny vẫn bước tới, như một người sở hữu một quyền năng đặc biệt, không biết đến trạng thái ngập ngừng hay chao đảo. Trong chớp mắt, trước khi ai đó dưới sân nhận ra có người làm xiếc trên không, cậu đã tới được khoảng sân nơi có Bình Nguyên.
Họ ngồi im trên rìa khoảng sân trời êm êm các mảng rêu khô, duỗi dài đôi chân trên những viên ngói cũ, cạnh nhau. Chirlaf tầng sáu của một ngôi nhà cũ xưa, thế mà ngỡ như họ đang ở trên đỉnh cao nhất của thế giới. Không tiếng động nào vọng đến. Không bóng người. Chỉ có những ngôi sao đang bắt đầu hiện ra trên nền trời đêm, to lớn, toả vào không gian các dải sáng xanh kì dị, tựa những bông hoa dại vô số, gần xa, nở trên đồng cỏ xám mênh mông. Danny nhẹ nhàng gỡ một bên earphones gắn trong tai Nguyên, áp vào tai mình. Cậu hơi khựng lại. Cô ấy không nghe nhạc hay bất kì thứ gì giống như thế. Trong tai nghe, chỉ vọng ra âm thanh duy nhất – tiếng gió. Những đợt thổi dữ dội, rú rít của mùa đông, được tô đậm thêm bởi tiếng động của hàng vạn nhánh cây khua đập mạnh và những cành khô vặn mình răng rắc. Cậu chợt hiểu, đây chính là âm thanh quen thuộc với Bình Nguyên. Đắm chìm trong tiếng gió dễ sợ ấy, cô thấy mình như vẫn trong ngôi nhà ấu thơ, lúc còn có mẹ.
Khi phải bám víu vào các kí ức xưa cũ, là khi người ta thấy mình cô độc nhất.
Với tất cả niềm xót thương không thể kìm giữ, Danny nhè nhẹ vòng tay ôm cái lưng gầy guộc cạnh bên. Che chở. Ủ ấm. Như giữ lại con linh điểu vừa bay đến từ xứ sở huyền thoại, chỉ biết mong nó đừng tung cánh bay đi.
Cũng không lẩn tránh nữa, Nguyên tựa hẳn mái đầu vào bờ vai xương xương nhưng vững chãi của người bên cạnh. Cô nhắm mắt. Những sợi tóc dài và mềm của cậu ấy bay nhẹ trên gương mặt cô. Cô gái nhỏ thì thầm:
- Tại sao Danny biết Nguyên ở đây?
- Tự nhiên biết thôi, Nguyên ạ. Cũng giống việc Danny về nước, xin vào học trường này. Hệt như có một bàn tay nào đó sắp đặt hết, để Danny chờ Nguyên vậy.
- Trước kia, Danny từng biết gì về ngôi trường này không? – Cô chợt mở mắt.
- Ba của Danny là người Việt! – Chàng trai chậm rãi, như chọn từng từ - Ông ấy cũng từng là cựu học sinh, chính ở nơi đây.
Một lần nữa, đôi môi chàng trai tìm đến vầng trán trắng muốt. Nhưng, mái đầu nhỏ nhắn đang tựa vai cậu bật dậy. Bình Nguyên vội nhích hẳn ra. Cánh tay Danny rơi xuống, chạm vào mảnh rêu lạnh vừa bong khỏi mặt sân khô khốc. Cậu hỏi khẽ:
- Nguyên biết chuyện gì vậy?
- Không… không được! – Giọng nói vốn êm nhẹ của cô gái nhỏ như bị cào xước – Chúng ta không được thế này… Danny và Nguyên phải tách rời nhau ra…
- Chẳng phải chúng ta sinh ra là..
Thế nhưng trước khi Danny kịp nói hết câu, cô gái nhỏ đã đứng vụt lê. Như một con sóc, cô lao thẳng về phía cầu thang nhỏ hẹp, chạy vội xuống. Những bậc thang han rỉ nghiến ken két. Danny vội vã đuổi sát theo sau, câm nín, không dám cất tiếng gọi. Tầng năm. Tầng ba. Tầng hai… Bóng cô gái nhỏ loáng thoáng trên các hành lang giống hệt nhau. Cậu chợt nhận ra nơi Bình Nguyên đang hướng đến: Cánh cổng thấp với những dây trường xuân bằng sắt uốn.
Dãy hành lang tầng trệt sâu hút. Mới hơn chín giờ mà bóng tối đã xâm chiếm khắp nơi. Những gương mặt tàn úa trong các bức tranh sơn dầu cũ xưa treo dọc tường bỗng cựa nhẹ, vươn cổ, nhìn theo bóng hai đứa trẻ đang chạy đuổi. Mệt đến nỗi thở dốc, cô gái nhỏ vẫn không dừng bước. Chỉ một khúc quanh nữa là đến cánh cổng sắt nhỏ, từ đấy có thể băng qua sân. Khúc quanh có vài vệt sáng màu lọc qua ô tranh kính.
Rắc!
Tiếng nứt vỡ đột ngột vang lên. Nối tiếp là tiếng kính rơi loảng xoảng…
Nhưng trước đó, nhanh hơn cả khi hai người trẻ kịp nhận ra, một bóng đen đã xuyên vút qua ô tròn, từ trên mái trần cao lao thẳng xuống. Sải cánh dài đen thẫm giáng cú đập mạnh xuống đầu Nguyên. Cô gái nhỏ gượng ngoảnh lại, nhìn xem ai là kẻ tấn công mình. Nhưng, ác thần đen tối đã vươn nắm đấm, giáng tiếp cú đập thứ hai, cực kỳ chính xác, vào ngay giữa hai mắt cô. Choáng váng, Nguyên ngã bật ra sau. Nếu Danny không kịp lao tới đưa tay đỡ, đầu cô đã đập thẳng xuống sàn.
Lấy lưng che chắn, Danny đặt vội bạn gái nằm sát vào tường, ngay bên dưới một khung tranh lớn. Ác thần nhấc thân hình bay lên chừng hai mét, lấy đà tung xuống cú đấm mạnh vào ngực chàng trai. Nắm đấm chỉ cách vài phân, cậu mới nhẹ nhàng nghiêng người. Nắm đấm dội thẳng vào vách, khiến các viên gạch rung lên trong lớp vữa dày. Khi ác thần còn tê dại vì đau, Danny đã vươn tay tóm lấy cánh tay ấy, bẻ ngoặt ra sau, tạo thành một góc vuông với phần trên bắp tay được quấn mấy dải băng da cũng màu đen kịt. Tiếng rên buột ra từ miệng ác thần. Vùng vẫy để thoát ra, đôi cánh khổng lồ trên vai sinh vật kì lạ quạt mạnh, phả vào không khí mùi ẩm mốc của vải cũ và cả mùi rữa nát của xác động vật. Không thở nổi, Danny đành buông tay. Lao ngược về ô kính vỡ, ác thần tức khắc biến tan trong luồng sáng tím lạnh.
Không kịp trấn tĩnh và suy nghĩ gì, Danny vội vã lao đến chân tường nơi bạn gái nằm im. Cậu nhẹ nhàng luồn tay dưới cổ và đầu gối Nguyên, dễ dàng nhấc lên thân hình nhẹ bỗng. Thật may là chiếc kính hổ phách cô đeo trên cổ áo. Nếu không, mảnh vỡ của nó đã găm vào làn da mỏng mảnh trên gương mặt gầy guộc. Mí mắt cô gái nhỏ run nhẹ, mở he hé. Danny xốc lại tay, để khuôn đầu cô tựa hẳn vào ngực cậu. Nhịp tim đập mạnh khiến Nguyên tỉnh hẳn. Nhưng cô vẫn nằm im. Thật dễ chịu khi được nằm ngoan trong tay một ai đó thật lòng thương yêu mình.
Những mặt người trong các bức tranh trở lại trạng thái bất động. Trừ một gương mặt duy nhất vẫn chăm chú vươn ra, dõi theo cô gái nhỏ và chàng trai, cho đến khi bóng họ khuất lên cầu thang. Nếu không quá chú tâm vào Nguyên, hẳn Danny đã ngoảnh nhìn gương mặt ấy, để nhận ra những đường nét giống nhau kì lạ giữa người trong tranh với cô gái cậu đang bế trên tay.
Quỷ dữ đang hiện diện giữa cộng đồng của chúng ta. Ẩn náu dưới một vẻ ngoài hiền lành, không khác chúng ta là mấy, kẻ đó dã lén lút ở trong ngôi trường này. Vào lúc chúng ta không ngờ nhất, kẻ đó rat ay thực hiện các cuộc mưu hại tàn bạo.
Ngọc là nạn nhân đầu tiên. Người thứ hai là cô giám thị đáng kính. Chúng ta đã tận mắt chứng kiến hai hành động thảm sát kinh hoàng.
Ai sẽ là người kế tiếp? Mục đích của các hành động dã man này là gì?
Mọi người chúng ta đang đặt ra câu hỏi trên. Chúng ta run sợ. Chúng ta không dám một mình bước ra ngoài hành lang buổi tối. Chúng ta gặp ác mộng trong lúc ngủ. Ngay khi ngồi học trong lớp, giữa đông đúc bạn bè và biết chắc có sự bảo vệ từ thầy cô, chúng ta vẫn không thoát khỏi sự bám đuổi của cảm giác bất an.
Tất cả những vấn đề trên đều bắt nguồn từ lí do duy nhất: Chúng ta là một bầy cừu. Phải, chúng ta thật sự ngờ nghệch, nhát sợ, nếu yếu ớt, không khác gì một bầy cừu ngoan ngoãn và dễ thương. Nhưng hoàn toàn vô tích sự.
Chúng ta biết chắc, có một con sói đang khoác lên bộ long trắng ở ngay giữa chúng ta. Con sói ấy biết cách đi đứng, cư xử theo kiểu của cừu. Nó thành thạo ngôn ngữ của cừu. Ở giữa chúng ta, nó còn an toàn hơn cả khi lang thang trên đồng cỏ. Bởi nó biết chắc chúng ta nghĩ gì và sẽ làm gì.
Thế nên, sói vẫn ung dung hiện diện, lần lượt cắn xé, hạ gục từng người một.
Vì là những con cừu được dạy dỗ và học hành đầy đủ, chúng ta biết đặt ra những câu hỏi khi biến cố xảy ra. Nhưng, trước câu hỏi quan trọng nhất, chúng ta đều nhắm nghiền mắt, lảng tránh. Câu hỏi ấy quá đơn giản: Ai là sói?
Chúng ta thường nghĩ rằng, vì sói ác độc, nên chúng ta bị hại. Đã bao giờ chúng ta đặt ngược câu hỏi rằng, vì chúng ta chỉ là một bầy cừu, nên con sói mới dám trà trộn đội lốt, và ngang nhiên sát hại từng người trong chúng ta?
Cách đây đúng hai tháng, ngôi trường chúng ta là nơi an toàn nhất trên thế giới này. Khu nội trú của chúng ta là nơi rất nhiều teen ao ước được trở thành thành viên. Những điều đẹp đẽ ấy đột ngột chấm dứt, vì ai?
Nghe theo lời thầy hiệu trưởng, chúng ta vẫn sẽ đến lớp đầy đủ mỗi ngày. Để bảo vệ danh tiếng của trường, chúng ta cũng không viết facebook hay gửi e- mail cho người ngoài biết môi trường sống của chúng ta bất ổn. Chúng ta duy trì thói quen đến phòng lab, học ở thư viện, tham gia lớp học nhạc ngoại khoá. Chúng ta không sợ hãi, không trốn chạy. Nhưng, chúng ta không ngồi im nữa.
Khi đã phán đoán được lời giải đáp cho câu hỏi Ai là sói? chúng ta phải hành động.
Nếu không trở nên mạnh mẽ, chúng ta sẽ bị kẻ tàn bạo tiêu diệt.
Nếu không can đảm hành động, chúng ta sẽ biết đáp án Ai là nạn nhân kế tiếp? ngày càng nhanh và nhiều hơn.
Ký tên: Cừu Bông.
***
Trong một buổi sáng, tất cả các phòng cả hai bên cánh phải và cánh trái của khu nội trú đồng loạt nhận được lá thư được đánh máy của ai đó ký tên Cừu Bông. Cả thư bằng tiếng Anh dành cho các học sinh không giỏi tiếng Việt. Ngay cả những nhân vật vô lo nhất trong trường cũng hoảng sợ. Hệt như khi những đôi mắt căng thẳng lướt trên từng dòng chữ, một kẻ vô hình đứng sát sau lưng, ghé bên tai, thì thầm đọc thành tiếng, hơi thở lạnh phảng phất của hắn gợi lên không chỉ nỗi kinh hãi mà cả giận dữ và oán ghét sâu đậm. Không hẹn, mọi người đều dừng mắt ở cụm từ cách đây đúng hai tháng. Nếu ai đó muốn quên, thì hàm ý của lá thư đã nhắc rõ: Đó cũng là ngày gia nhập cộng đồng của thành viên mới nhất, nữ học sinh lớp 11C.
Không ngoại lệ, phòng 306 cũng nhận được bức thư. Dạo gần đây, Da Nâu bị ám ảnh bởi nguy cơ không thể xỏ vừa đôi chân vào những chiếc quần jeans kiểu skinny. Kinh hoàng nhất, mốt quần áo này đã kéo dài hai mùa, hoàn toàn chưa có dấu hiệu thay đổi. Không còn lựa chọn nào khác, Khiết đành ghi thêm vào thời gian biểu khoản tập thể dục đầu ngày. Chỉ cần ba mươi phút. Chạy bộ. Hoặc nếu hôm nào mệt, thì tập jogging cũng không tệ. San thoạt đầu tỏ vẻ hứng thú. Nhưng vì lí do nào đó, cô bạn xinh đẹp thường ngủ rất say lúc về sáng. Còn Bình Nguyên thì Da Nâu bỏ qua, không rủ. Rõ ràng, giấc ngủ cần thiết cho cô bạn gầy còm hơn là các vòng chạy quanh sân.
Dậy sớm nhất, ngày khi mở cửa để xuống sân chạy, Khiết nhặt được mảnh giấy gấp làm ba, được ai đó đặt dưới mí cửa. Nhiệt độ hôm nay xuống thấp không ngờ. Da Nâu nhét bừa mảnh giấy vào túi trong của áo hoodie, kéo khoá áo lên sát cằm, bắt đầu vung tay chạy nhanh trên hành lang và cầu thang để máu trong người ấm lên. Lúc băng lướt qua đoạn rẽ về phía cây cầu nối giữa hai khối nhà, Da Nâu loáng thoáng nhận ra một bóng người, nhìn khá giống Danny. Cô lùi lại hai bước. Đúng là cậu ấy.
Ở khoảng trống giữa tán lá cổ thụ, ánh bình minh xuyên qua các đám mây xám căng mọng hơi ẩm, biến thành cột ánh sáng tím nhạt. Đứng ngay chính giữa luồng sáng lạ lung ấy, Danny giấu cả hai bàn tay trong túi áo. Khác hẳn với dáng vẻ linh hoạt và thân thiện quen thuộc, Danny lúc này như một tảng băng. Ánh nhìn cậu ấy dõi vào điểm vô định nào đấy bên kia các đỉnh cây. Những sợi tóc vẫn rủ trước trán lúc này đang bay nhẹ, tựa các nhánh rong xanh sẫm rập rờn trong đợt song tím nhạt của biển. Ánh sáng viền theo các đường nét nhìn nghiêng, khiến gương mặt đăm chiêu giống như một đầu tượng hoàn hảo. Chìm trong dòng suy nghĩ bất tận, Danny không nhận ra có một người vừa dừng bước nhìn mình. Đúng khi Da Nâu toan cất tiếng gọi, cậu ấy đã quay bước, đi vội về phía khối nhà của cánh học sinh nam. Bỏ tay ra khỏi túi áo, hình như cậu ấy đang cầm chặt một mảnh giấy gấp nhỏ. “Danny có chuyện bất ổn thì phải. Thật may là mình không thuộc nhóm các cô gái tự nguyện làm bụi sao, bám theo sau ngôi sao đẹp đẽ và bí hiểm này!”. Da Nâu nhe răng cười một mình. Đây là điểm duy nhất khiến cô nàng láu lỉnh tự thấy mình có chút ổn hơn San, cô bạn cùng phòng vốn sở hữu đầy các ưu điểm vượt trội. Đi ngang phòng giám thị ở lầu trệt, Khiết hơi ngạc nhiên nhận ra ánh neon trắng vẫn sáng sau lớp kính cửa sổ trắng đục. Có lẽ chúng sáng suốt đêm. Cô tò mò nhìn qua khe cửa. Không ai bên trong. Kể từ khi bà giám thị bị thương nặng ở cổ, vẫn chưa có người thay thế tại phòng làm việc này.
Sương mù bảng lảng bên trên các bụi cỏ tím bạc mọc bên rìa khoảng sân bê- tông. Khác với lệ thường, các học sinh say mê rèn luyện thể chất nhất không ồn ào chạy nhảy hay đánh cầu long. Lý do khiến họ ngồi im tụ tập từng nhóm không phải vì sương mù và trời lạnh, mà là mảnh giấy gấp phòng nào cũng nhận được. Sực nhớ, Khiết hấp tấp lấy nó ra khỏi túi áo trong, thử lướt mắt qua. Chỉ vài dòng, cô đã đọc chậm lại, nhíu mày. Không khó để nhận ra mũi tên ám chỉ trong lá thư đang hướng về Bình Nguyên. Khiết bỗng mỉm cười. Hoang mang, sợ hãi, giận dữ hay hồ nghi? Không, các cảm xúc đó hoàn toàn không hiện diện. Ngay cả việc phỏng đoán xem người viết ra các dòng chữ sắc nhọn là ai, Khiết cũng không màng. Bằng một động tác đột ngột, cô vo mảnh giấy cho đến khi nó nhỏ xíu như một trái ping pong, cung tay ném vụt nó vào giữa các lùm cỏ ướt. Bình Nguyên là bạn. Có thể không thật thân. Có thể còn quá nhiều điều chưa hiểu nhau. Có thể người ấy giữ những bí mật giấu kín. Nhưng, một khi chấp nhận ai kia là bạn, thì sự ngờ vực hay nỗi bận tâm u ám kiểu không có chỗ trong mối quan hệ đã được xác lập. Tất cả các ý nghĩ chóng vánh hiện ra trong đầu Da Nâu, dưới ánh sáng bình thản của một sự hiển nhiên không thể đảo ngược.
Ngày học chìm trong bầu không khí nặng nề. Tiếng cười nói biến mất. Thảng hoặc, một vài đôi mắt nhìn nhau, vội vã lảng đi. Hay than phiền về sự ồn ào không thể kiểm soát trong những phòng học, nhưng với sự im lim khô khốc này, thầy cô đứng lớp lại chẳng thấy dễ chịu chút nào: “Có việc gì vậy các em?”. Mọi thành viên trong các lớp nhè nhẹ lắc đầu, như những con cừu đã nhận ra nguy hiểm khi bị lùa đến bờ vực. Điều duy nhất chúng được chỉ dẫn phải làm là dò đoán lẫn nhau, xác quyết xem ai là con sói lẩn trong bầy.
***
Đặt dấu chấm cuối cùng cho bài essay tiếng Anh, Bình Nguyên nhận ra có một đốm đỏ chớp tắt ở bàn bên kia. Điện thoại phòng đang reo. San gọi từ nhà ăn, tỏ ra ngạc nhiên vì không thấy cô xuống dùng bữa tối. Nguyên vội tháo chiếc headphones khỏi đầu. Khiết đã tặng lại nó cho cô, khi được ba mẹ mua cho một cái tốt hơn. Dạo gần đây, Nguyên bắt đầu quen sử dụng thiết bị này mỗi khi cần tập trung, không bị phân tâm bởi những âm thanh từ chung quanh. Ngay cả khi ở lớp, trừ lúc nghe giảng, cô cũng sử dụng chiếc earphones nhỏ hơn, nối liền với cái iPod cất trong chiếc túi áo. Nhờ nó, cô cảm thấy như đang hiện diện trong không gian thân thuộc quanh ngôi nhà ở cao nguyên, nơi cô đã rời đi. Nhờ nó, cô tách biệt với các bàn tán thì thào về mình, đến mức cô không hề biết chúng đang hiện diện. Nhưng đôi khi, thiết bị này cũng gây ra một vài bất tiện. Không nghe tiếng chuông báo giờ ăn chẳng hạn.
Mùi thơm của súp nấm và bánh pudding toả ra từ khu vực nhà ăn. Hôm nay nhà bếp phục vụ theo kiểu Pháp thì phải. Nguyên chợt nhận ra đã lâu lắm rồi, cô mới tìm thấy lại cảm giác đói và them ăn. Cô gái nhỏ thích thú rửa tay ở bồn nước. Lúc Nguyên hơ khô tay trong máy, một chị học lớp trên ăn xong ra sớm tiến đến gần, đột nhiên tỏ ra quan tâm:
- Tại sao xuống ăn trễ vây?
- Em không nghe tiếng chuông! – Mắt cô gái nhỏ lấp lánh sau kính hổ phách.
- Chứ không phải em biết rõ cô giám thị đã bị tai nạn suýt chết, nên sẽ không có ai nhắc nhở và trừng phạt em nữa?
Thoắt chốc gương mặt Nguyên tái nhợt đi:
- Em hiểu lời chị. Nhưng em chưa rõ ý chị còn có gì nữa khi nói như vậy.
- Hãy phơi bày con người thật đi! Em có thể qua mặt hiệu trưởng và các thầy cô khác bằng dáng vẻ ngoan hiền. Nhưng không thể qua mặt tất cả mọi người đâu!
- Mọi người ư? Em… em không làm bất kỳ điều gì mà chị đang nghĩ! – Cuống họng Nguyên nghẹn lại trong tích tắc.
- Được rồi, nếu thật vậy, thì hãy vào phòng ăn! Hãy đối diện mọi người trong trường này đi! – Chị lớp trên hất cằm, rồi quay lưng rảo bước, như muốn rời xa khỏi một kẻ như Nguyên càng xa càng tốt.
Tới lúc này, Nguyên mới sực tỉnh, rút tay ra khỏi máy sấy. Bàn tay khô khốc, sẵm sang vỡ vụn với bất kỳ va chạm nào thêm nữa. Bỏ về phòng thì dễ thôi. Nhưng mình cần biết đang xảy ra chuyện gì. Cô gái nhỏ tháo kính khỏi mắt. Ngay khi Nguyên đặt chân qua ngưỡng cửa, dải âm thanh rầm rì bỗng biến mất. Im bặt. Những đôi mắt ngoảnh nhìn về cô, lạnh lẽo, dò xét. Cô gái nhỏ đến chỗ lấy khay vf nũa đĩa, chọn vài món ăn nhẹ, giả tảng như không biết đến sự thay đổi của không khí trong phòng.
Đám đông vẫn im lặng. Cho đến khi cô bưng khay của mình giữa lối đi, bỗng một ai đó đấm nhẹ tay xuống bàn. Tiếng u… u… đầu tiên cất lên, như một bắt nhịp. Lác đác vài người làm theo. U… u… u… Rồi tất cả. U… u… u… u… u… Những mặt bàn kim loại rền lên đều đều theo các cú đấm tay đều nhịp. Các ngón tay khô khốc nắm chặt hai bên thành khay, như một người sắp chết chìm bấu lấy mảnh gỗ cuối cùng trôi vật vờ trên biển âm thanh rền vang được tạo ra từ những con người tham gia vào nghi lễ loại trừ một thành viên ra khỏi cộng đồng.
Trừ đôi mắt còn chút chuyển động, cả thân thể Nguyên đều đóng băng. Cô nhìn sang phải. Tất cả mọi người đều đứng dậy. Những đôi mắt hướng về cô cái nhìn trống rỗng. Cô nhìn sang trái. Những bàn tay đều nhịp đấm xuống mặt bàn bằng kim loại. Những đôi môi cùng tạo ra duy nhất một mẫu âm thanh. Tiếng người. Tiếng kim loại ngân rung. Tất cả đan vào nhau, thành một tấm lưới dày đặc, âm oang, chụp xuống đầu Nguyên. Hiệu ứng đám đông đang diễn ra. Có lẽ, không phải hết thảy những người đang tham gia nghi lễ loại trừ này đều tin rằng Nguyên là thủ phạm gây ra cái chết cho cô bé lớp dưới và tai nạn bất thường của bà giám thị. Nhưng họ vẫn làm, không suy xét, không phân vân nhiều. Đơn giản vì chung quanh đều làm như vậy.
Hơi thở đông cứng trong cuống phổi, bằng tất cả sức mạnh sót lại, cô gái nhỏ giật mạnh khớp vai. Chiếc khay rơi thẳng xuống sàn, tung toé. Mọi người im bặt. Như một tia chớp, Nguyên xoay lưng, lao ra khỏi vùng đèn sáng rực của nhà ăn.
Mọi người lác đác ngồi dần xuống. Cô bạn da nâu từ đầu đứng khoanh tay, giờ lảo đảo bước qua chiếc bàn khuất sau cây cột, nơi cô bạn xinh đẹp đứng một mình.
- Cậu là người đã gửi đi bức thư đến tất cả các phòng! – Khiết nói khẽ.
- Vớ vẩn! – San nhếch môi cười, mặt không biến sắc.
- Giọng điệu thông minh và sắc sảo trong thư không xa lạ với tớ đâu!
- Nhưng không phải tớ là người duy nhất thông minh và sắc sảo trong ngôi trường toàn các học sinh ưu tú này!
- Cậu dậy trễ, vì suốt đêm qua, cậu đã lẻn xuống phòng bà giám thị, in bức thư Cừu Bông và nhét vào cửa từng phòng. Sáng nay từ bên khu nội trú qua trường, cậu không gặp ai cả. Làm sao cậu biết có bức thư đó hiện diện? Tớ đoán ngay ra điều này, khi vừa vô lớp, cậu đã hỏi tớ phòng mình ai là người nhận được lá thư.
- Thôi được. Tớ thừa nhận óc logic của cậu không tồi. Sự thật đúng vậy đây. Thì sao? Tớ đã sai khi muốn bạn bè tỉnh táo nhận ra kẻ nguy hiểm đang đứng ở sát sườn ư?
- Cậu không cần phải biện giải nhiều như thế! – Da Nâu cắt ngang – Nghe đây, San. Khi cậu thường xuyên nhắc đến cụm từ chúng ta và tự nhận mình đứng trong hàng ngũ của bầy cừu, thì tớ ngờ ngợ đoán ra, cậu chính là sói!
- Cậu điên rồi! Con sói đã làm cho cậu mất hết lí trí, đến mức không thể phân biệt nổi ai đúng ai sai nữa! – San mím chặt môi, nhưng từng lời vẫn vang lên rành mạch.
- Cứ phủ nhận đi! Có thể tớ chưa có bằng chứng xác thực. Nhưng, tớ tin chắc một điều, Bình Nguyên không phải là thủ phạm. Một ai đó đã làm tất cả những tội ác vừa qua, lập các bằng chứng nguy tạo, để mọi người nghi ngờ hướng về bạn ấy!
Da Nâu trở về bàn, ăn nốt phần bánh pudding. Chung quanh cũng chăm chú với món tráng miệng, không nghi ngờ mảy may sự bất thường trong cuộc nói chuyện giữa hai cô bạn cùng phòng. Duy nhất một người ngồi ở mé bên kia cây cột ngồi im.
Một cách lặng lẽ, Danny thu xếp khay đĩa đem trả, bước ra khỏi nhà ăn. Băng nhanh qua dãy hành lang được chiếu sáng bởi vài vệt đèn lờ mờ hắt qua các ô tròn lắp tranh kính màu, cậu đi thẳng lên cầu thang. Cậu biết Nguyên lúc này đang ở chỗ nào.
***
Nhìn từ dưới lên, tầng sáu của hai khối nhà cổ kính dường như được phủ kín bằng những viên ngói sẫm nâu. Nhưng không phải vậy. Lớp ngói dốc được thiết kế để che mưa hắt vào cửa sổ các tầng dưới và trang trí hơn là phủ kín tầng trên cùng. Có một mặt phẳng cắt ngang hình chop bốn mặt của từng khối nhà, biến thành một khoảng sân trời chỉ rộng chừng bảy mét vuông. Giữa hai mảnh sân của hai khối nhà ấy, cũng có một bức tường nối liền. Tuy nhiên, hai mảnh sân này từ nhiều năm nay không có ai lên tới, trừ một lần có người lên sửa lại cột thu lôi đổ nghiêng. Ngoài ra, cũng không ai điên rồ đến mức thử bước trên bức tường hẹp chỉ đặt vừa một bàn chân để từ bên này sang đến mảnh sân bên kia.
Tuy nhiên, lúc này có một người đang bước đi. Không muốn gây chú ý khi sử dụng cầu thang khu nữ sinh, Danny đi lên tầng thượng khối nhà cánh trái, rồi băng qua bức tường hẹp, để đến nơi Bình Nguyên đang ngồi co ro, trán gục trên đầu gối. Bất kể cô gái nhỏ hoảng sợ ngước lên, lau vội nước mắt, đưa tay làm dấu hiệu ngăn lại, cậu vẫn bước thong thả, hai tay đưa ra hai bên để giữ thăng bằng. Có một lúc, khi cậu đến đoạn giữa bờ tường chênh vênh, gió thổi mạnh làm mái tóc dài bay rờn lên. Nhưng Danny vẫn bước tới, như một người sở hữu một quyền năng đặc biệt, không biết đến trạng thái ngập ngừng hay chao đảo. Trong chớp mắt, trước khi ai đó dưới sân nhận ra có người làm xiếc trên không, cậu đã tới được khoảng sân nơi có Bình Nguyên.
Họ ngồi im trên rìa khoảng sân trời êm êm các mảng rêu khô, duỗi dài đôi chân trên những viên ngói cũ, cạnh nhau. Chirlaf tầng sáu của một ngôi nhà cũ xưa, thế mà ngỡ như họ đang ở trên đỉnh cao nhất của thế giới. Không tiếng động nào vọng đến. Không bóng người. Chỉ có những ngôi sao đang bắt đầu hiện ra trên nền trời đêm, to lớn, toả vào không gian các dải sáng xanh kì dị, tựa những bông hoa dại vô số, gần xa, nở trên đồng cỏ xám mênh mông. Danny nhẹ nhàng gỡ một bên earphones gắn trong tai Nguyên, áp vào tai mình. Cậu hơi khựng lại. Cô ấy không nghe nhạc hay bất kì thứ gì giống như thế. Trong tai nghe, chỉ vọng ra âm thanh duy nhất – tiếng gió. Những đợt thổi dữ dội, rú rít của mùa đông, được tô đậm thêm bởi tiếng động của hàng vạn nhánh cây khua đập mạnh và những cành khô vặn mình răng rắc. Cậu chợt hiểu, đây chính là âm thanh quen thuộc với Bình Nguyên. Đắm chìm trong tiếng gió dễ sợ ấy, cô thấy mình như vẫn trong ngôi nhà ấu thơ, lúc còn có mẹ.
Khi phải bám víu vào các kí ức xưa cũ, là khi người ta thấy mình cô độc nhất.
Với tất cả niềm xót thương không thể kìm giữ, Danny nhè nhẹ vòng tay ôm cái lưng gầy guộc cạnh bên. Che chở. Ủ ấm. Như giữ lại con linh điểu vừa bay đến từ xứ sở huyền thoại, chỉ biết mong nó đừng tung cánh bay đi.
Cũng không lẩn tránh nữa, Nguyên tựa hẳn mái đầu vào bờ vai xương xương nhưng vững chãi của người bên cạnh. Cô nhắm mắt. Những sợi tóc dài và mềm của cậu ấy bay nhẹ trên gương mặt cô. Cô gái nhỏ thì thầm:
- Tại sao Danny biết Nguyên ở đây?
- Tự nhiên biết thôi, Nguyên ạ. Cũng giống việc Danny về nước, xin vào học trường này. Hệt như có một bàn tay nào đó sắp đặt hết, để Danny chờ Nguyên vậy.
- Trước kia, Danny từng biết gì về ngôi trường này không? – Cô chợt mở mắt.
- Ba của Danny là người Việt! – Chàng trai chậm rãi, như chọn từng từ - Ông ấy cũng từng là cựu học sinh, chính ở nơi đây.
Một lần nữa, đôi môi chàng trai tìm đến vầng trán trắng muốt. Nhưng, mái đầu nhỏ nhắn đang tựa vai cậu bật dậy. Bình Nguyên vội nhích hẳn ra. Cánh tay Danny rơi xuống, chạm vào mảnh rêu lạnh vừa bong khỏi mặt sân khô khốc. Cậu hỏi khẽ:
- Nguyên biết chuyện gì vậy?
- Không… không được! – Giọng nói vốn êm nhẹ của cô gái nhỏ như bị cào xước – Chúng ta không được thế này… Danny và Nguyên phải tách rời nhau ra…
- Chẳng phải chúng ta sinh ra là..
Thế nhưng trước khi Danny kịp nói hết câu, cô gái nhỏ đã đứng vụt lê. Như một con sóc, cô lao thẳng về phía cầu thang nhỏ hẹp, chạy vội xuống. Những bậc thang han rỉ nghiến ken két. Danny vội vã đuổi sát theo sau, câm nín, không dám cất tiếng gọi. Tầng năm. Tầng ba. Tầng hai… Bóng cô gái nhỏ loáng thoáng trên các hành lang giống hệt nhau. Cậu chợt nhận ra nơi Bình Nguyên đang hướng đến: Cánh cổng thấp với những dây trường xuân bằng sắt uốn.
Dãy hành lang tầng trệt sâu hút. Mới hơn chín giờ mà bóng tối đã xâm chiếm khắp nơi. Những gương mặt tàn úa trong các bức tranh sơn dầu cũ xưa treo dọc tường bỗng cựa nhẹ, vươn cổ, nhìn theo bóng hai đứa trẻ đang chạy đuổi. Mệt đến nỗi thở dốc, cô gái nhỏ vẫn không dừng bước. Chỉ một khúc quanh nữa là đến cánh cổng sắt nhỏ, từ đấy có thể băng qua sân. Khúc quanh có vài vệt sáng màu lọc qua ô tranh kính.
Rắc!
Tiếng nứt vỡ đột ngột vang lên. Nối tiếp là tiếng kính rơi loảng xoảng…
Nhưng trước đó, nhanh hơn cả khi hai người trẻ kịp nhận ra, một bóng đen đã xuyên vút qua ô tròn, từ trên mái trần cao lao thẳng xuống. Sải cánh dài đen thẫm giáng cú đập mạnh xuống đầu Nguyên. Cô gái nhỏ gượng ngoảnh lại, nhìn xem ai là kẻ tấn công mình. Nhưng, ác thần đen tối đã vươn nắm đấm, giáng tiếp cú đập thứ hai, cực kỳ chính xác, vào ngay giữa hai mắt cô. Choáng váng, Nguyên ngã bật ra sau. Nếu Danny không kịp lao tới đưa tay đỡ, đầu cô đã đập thẳng xuống sàn.
Lấy lưng che chắn, Danny đặt vội bạn gái nằm sát vào tường, ngay bên dưới một khung tranh lớn. Ác thần nhấc thân hình bay lên chừng hai mét, lấy đà tung xuống cú đấm mạnh vào ngực chàng trai. Nắm đấm chỉ cách vài phân, cậu mới nhẹ nhàng nghiêng người. Nắm đấm dội thẳng vào vách, khiến các viên gạch rung lên trong lớp vữa dày. Khi ác thần còn tê dại vì đau, Danny đã vươn tay tóm lấy cánh tay ấy, bẻ ngoặt ra sau, tạo thành một góc vuông với phần trên bắp tay được quấn mấy dải băng da cũng màu đen kịt. Tiếng rên buột ra từ miệng ác thần. Vùng vẫy để thoát ra, đôi cánh khổng lồ trên vai sinh vật kì lạ quạt mạnh, phả vào không khí mùi ẩm mốc của vải cũ và cả mùi rữa nát của xác động vật. Không thở nổi, Danny đành buông tay. Lao ngược về ô kính vỡ, ác thần tức khắc biến tan trong luồng sáng tím lạnh.
Không kịp trấn tĩnh và suy nghĩ gì, Danny vội vã lao đến chân tường nơi bạn gái nằm im. Cậu nhẹ nhàng luồn tay dưới cổ và đầu gối Nguyên, dễ dàng nhấc lên thân hình nhẹ bỗng. Thật may là chiếc kính hổ phách cô đeo trên cổ áo. Nếu không, mảnh vỡ của nó đã găm vào làn da mỏng mảnh trên gương mặt gầy guộc. Mí mắt cô gái nhỏ run nhẹ, mở he hé. Danny xốc lại tay, để khuôn đầu cô tựa hẳn vào ngực cậu. Nhịp tim đập mạnh khiến Nguyên tỉnh hẳn. Nhưng cô vẫn nằm im. Thật dễ chịu khi được nằm ngoan trong tay một ai đó thật lòng thương yêu mình.
Những mặt người trong các bức tranh trở lại trạng thái bất động. Trừ một gương mặt duy nhất vẫn chăm chú vươn ra, dõi theo cô gái nhỏ và chàng trai, cho đến khi bóng họ khuất lên cầu thang. Nếu không quá chú tâm vào Nguyên, hẳn Danny đã ngoảnh nhìn gương mặt ấy, để nhận ra những đường nét giống nhau kì lạ giữa người trong tranh với cô gái cậu đang bế trên tay.
Bình luận truyện