Chuông Gió
Quyển 1 - Chương 10
“0513…” Quý Đường Đường cau mày lẩm nhẩm lại dãy số này, “O513, hình như đã thấy ở đâu đó rồi…”
“Có phải là ngày gì quan trọng không?” Nhạc Phong không biết rốt cuộc cô đang muốn tìm cái gì nhưng vẫn hiến kế cho cô.
“Tôi cũng không biết nữa,” Quý Đường Đường lắc đầu, “Chỉ là bốn con số, có thể có rất nhiều hàm nghĩa, có thể là tượng trưng cho ngày, cũng có thể là số phòng, cũng có thể là số thẻ sinh viên, còn có thể là những thứ khác nữa…”
“Rốt cuộc là cô đang tìm cái gì?” Nhạc Phong dấy lên nghi ngờ, “Nhìn kiểu gì cũng thấy cô không giống du khách bình thường.”
Quý Đường Đường cười cười: “Du khách bình thường thì đến Ca Nại làm gì? Tôi nói tôi đi tìm kho báu, anh có tin không?”
Nhạc Phong hiểu cô không muốn nói: “Tùy cô thôi, ai cũng có quyền giữ bí mật của riêng mình.”
Trải qua cuộc nói chuyện này, trao đổi với Nhạc Phong dường như cũng không đến mức quá khó khăn, Quý Đường Đường lại xin lỗi anh ta một lần nữa: “Chuyện tối hôm qua, thực sự rất xin lỗi.”
“Đã bảo là không sao rồi.”
“Tôi có thể… nói một thỉnh cầu được không?”
“Thỉnh cầu gì?” Nhạc Phong thấy lạ.
“Tôi sẽ còn ở lại Ca Nại một thời gian nữa, có nhiều lúc, sẽ vẫn tự ý quyết định.” Quý Đường Đường cân nhắc từ ngữ, “Nếu như có chỗ nào không phải, xin mọi người hãy tha thứ.”
“Ý của cô…” Nhạc Phong ngắt lời cô, “Sau này cô vẫn sẽ như hôm qua, hơn nửa đêm không về, cũng không ai biết cô đi đâu?”
“Có lẽ vậy.” Quý Đường Đường không thể loại bỏ khả năng này.
Nhạc Phong không lên tiếng, dừng một chút lại lấy di động ra: “Số di động.”
“Hả?”
“Lưu số lại là được, có chuyện gì cũng dễ liên lạc.”
Quý Đường Đường do dự một chút, đọc số di động của mình cho Nhạc Phong.
Được một lúc, Mao Ca cũng rời giường, anh ta ngáp dài bước từ trên lầu xuống, đi ra nhà trước, sau đó mở cửa quán trọ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết ập vào mặt, Mao Ca rùng mình một cái: “Tuyết lớn quá.”
“Vẫn chưa ngừng à?” Nhạc Phong cúi người.
“Ngừng rồi, dày chừng một tấc trên đất.” Mao Ca ngẩng đầu nhìn trời, “Trời vẫn còn tối, xem tình hình này là còn rơi tiếp. Hai ngày nay chắc đường sẽ bị khóa, không có khách vào Ca Nại rồi.”
“Tuyết thế này cũng không tính là lớn mà.” Quý Đường Đường đi tới cạnh Mao Ca, ghé đầu nhìn.
“Sao lại không tính là lớn, chẳng lẽ phải dày hơn một mét như ở Cáp Nhĩ Tân mới tính lớn chắc?” Mao Ca trừng cô một cái, ”Đường vào Ca Nại vòng vèo, lúc không đổ mưa cũng dễ gặp tai nạn, giờ tuyết lớn như vậy, đường trơn, xe lại càng không dám đi vào.”
“Vậy ra ngoài cũng không được?”
“Thế cũng không được.”
Quý Đường Đường chỉ cảm thấy mới lạ: nói vậy, Ca Nại chẳng phải đã thành một thị trấn cô lập? Không vào được cũng không ra được?
Hứng trí của Mao Ca rất cao, không hề bị ảnh hưởng bởi bão tuyết: “Cô bé, chờ lát nữa đi mua thịt với anh đi, tối nay nướng thịt dê ăn.”
“Có bán cả thịt dê?” Quý Đường Đường nhìn con phố chính vắng vẻ, có chút khó tin.
Mao Ca cười ha hả: “Cô bé, em thế là thiếu kiến thức rồi, ở đây là đất Tạng, thịt bò yak thịt dê bảo đảm đề huề, lúc nào cũng có.”
Hàng thịt nằm ở một căn nhà có mặt tiền nho nhỏ ở tận cuối phố, nói là hàng thịt, thực ra thì là một cái chợ cóc thì đúng hơn, trừ thịt dê bò, còn có mướp, măng tây cải trắng linh tinh, có điều nhìn đều heo héo, không tươi chút nào. Mao Ca dường như chẳng hề để ý tiến lại gần, cầm giỏ mây ra sức mặc cả, thừa dịp chủ quán không chú ý, Quý Đường Đường len lén giật giật vạt áo Mao Ca, chỉ chỉ mấy thứ thức ăn kia: “Đều không được tươi.”
“Đây là chỗ nào, còn mong có đồ tươi để ăn?” Không ngờ lỗ tai của chủ quán lại thính vô cùng, “Cô gái trẻ à, Ca Nại không sản xuất ra đồ ăn, mấy thứ này đều là chuyển từ bên ngoài xa xôi tới, hai ngày nay tuyết rơi, xe chuyển lương thực không vào được, có đồ để ăn là tốt lắm rồi.”
Mặt Quý Đường Đường đỏ bừng lên, im bặt.
Mao Ca trả tiền, cùng Quý Đường Đường hai tay xách hai túi đầy ụ quay về, sắc trời rất tối, rõ ràng mới là buổi trưa mà nhìn qua giống như đã gần tối, Mao Ca xỏ một đôi giày mõm lớn, giẫm lên tuyết vang lên những tiếng lạo xạo.
Mao Ca tìm chuyện để nói: “Cô bé, một mình em ra ngoài, cha mẹ không lo lắng sao?”
Một lúc lâu không thấy Quý Đường Đường trả lời, quay đầu nhìn lại, thấy cô mang vẻ bất an, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía đường đi.
Mao Ca thấy lạ, giơ một tay ra quơ quơ trước mặt cô: “Này, cô bé, đang nhìn gì thế?”
Quý Đường Đường do dự một lúc, lại quay đầu lại nhìn: “Hình như có người đang nhìn em.”
Mao Ca dở khóc dở cười: “Nhìn em thì có gì lạ, ở đây trẻ con nhìn du khách như xem khỉ ấy, lạ mà.”
“Không phải trẻ con.” Quý Đường Đường rất khẳng định.
Mao Ca cũng ngoái đầu lại nhìn, trên đường đi trống trải, xa hơn một chút là mảnh trời mây u ám, khiến cho người ta rét lạnh cả người mà chẳng hiểu tại sao.
Mao Ca rùng mình một cái: “Đâu có người nào, mau về đi thôi.”
Quý Đường Đường vâng một tiếng, nhanh chóng bước theo, Mao Ca thấy chân mày cô vẫn nhíu chặt, liền cố ý nói đùa chọc cho cô vui vẻ, “Đường Đường, anh đây sinh ra đã dễ nhìn, không sợ người ta nhìn. Em biết rồi đấy, ở đây là cao nguyên, tia tử ngoại mạnh, mấy cô gái ở cao nguyên cô nào má cũng đỏ hồng…”
Quý Đường Đường nửa ngày mới phản ứng lại: “Đó có phải là cao nguyên đỏ không?”
“Đúng rồi, tên khoa học là cao nguyên đỏ,” Mao Ca tỏ ra chẳng hề để ý, “Cho nên ấy, bọn họ thấy chúng ta da dẻ mịn màng như vậy, bao giờ chả nhìn lâu một chút. Anh ngày nào cũng lượn qua lượn lại trên đường ở Ca Nại, đều bị họ nhìn thành quen rồi…”
Quý Đường Đường phì một tiếng bật cười.
Quay lại quán trọ, đám Vũ Mi cũng đã dậy, bão tuyết nên chẳng có việc gì làm, đều chạy đến ngồi quanh chảo lửa sưởi ấm, đang chơi trò gõ trống chuyền hoa nói thật hay mạo hiểm, Quý Đường Đường vốn không muốn tham gia, lại bị Đầu Trọc nhất quyết lôi vào.
Tổng cộng bảy người, Mao Ca, Nhạc Phong, Đầu Trọc, Quý Đường Đường, Vũ Mi, Hiểu Giai, Lông Gà.
Vòng thứ nhất Lông Gà gõ trống, không biết anh ta lôi từ đâu ra một cái trống con châu Phi, gõ lia lịa, vui vẻ vô cùng.
Cái gọi là “hoa”, chính là cái âu tráng men mà Nhạc Phong uống nước buổi sáng.
Một hồi trống dứt, cái âu men rơi vào tay Hiểu Giai, Lông Gà phấn chấn bừng bừng, hỏi: “Đã từng yêu mấy lần rồi?”
Hiểu Giai rất thoải mái, trả lời dứt khoát trôi chảy: “Hai lần.”
Lông Gà ồ lên một tiếng, tiếp tục gõ trống.
Hồi trống thứ hai dứt, cái âu rơi vào tay Vũ Mi.
“Lần này để tôi hỏi,” Hiểu Giai cười gian xảo, nhìn Vũ Mi chớp chớp mắt, “Trong số mấy anh đang ngồi ở đây, Nhạc Phong, Mao Ca, Đầu Trọc, Lông Gà, cậu sẽ chọn ai làm bạn trai của cậu?”
Gần như là ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt đều rơi vào người Nhạc Phong.
Nhạc Phong trừng mắt: “Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi nở hoa à?”
Mặt Vũ Mi đỏ bừng lên: “Câu này không tính. Lại đi.”
“Ấy sao lại không tính,” Hiểu Giai không hài lòng, “Muốn chơi thì phải cởi mở một chút chứ, cứ mắc cỡ ngượng ngùng như vậy, thôi để tôi trả lời thay cậu đi, Nhạc Phong chứ gì.”
Lông Gà lại ồ một tiếng, gõ trống cười đến là quái dị, Mao Ca cố ý ho khan hai tiếng: “Nghiêm túc chút đi, nghiêm túc chút đi, tiếp tục, tiếp tục.”
Lần này, cái âu rơi vào tay Quý Đường Đường.
Mọi người nhìn nhau một lượt, lại có chút không biết nên mở miệng thế nào, Quý Đường Đường mãi sau mới tới, bọn họ cũng không tiện giỡn mấy chuyện hơi ám muội, vẫn là Hiểu Giai xung phong: “Cô… cô là người ở đâu?”
Mao Ca than thở: “Thế mà cũng hỏi? Hiểu Giai, sao cô hỏi ngớ ngẩn thế? Không phải cô ấy lúc đăng ký đã viết là Bắc Kinh rồi hay sao.”
Ai ngờ Quý Đường Đường lại cười cười: “Hải Thành.”
“Hải Thành?” Vũ Mi chợt thấy hứng thú, “Hải Thành ở Giang Tô? Gần Tô Châu?”
Trái tim Quý Đường Đường chợt vang lên một tiếng thình thịch, “Sao cô biết?”
“Tôi đã từng sống khá lâu ở Hải Thành.” Vũ Mi hưng phấn, “Nhà cũ của tôi trước đây chính là ở Hải Thành, sau này mới chuyển đến Thượng Hải. Tôi ở Hải Thành học đến trung học cơ sở, trường trung học hạng nhất ở Hải Thành, tôi ở lớp ba, thấy tuổi cô cũng xấp xỉ tôi, ôi, chưa biết chừng chúng ta lại học cùng trường trung học đấy?”
“Không phải chứ,” Mao Ca cười khoa trương một cái, “Ở nơi xó xỉnh như thế này mà cũng gặp được đồng hương à, Trung Quốc nhỏ thế nào cơ chứ?”
“Không phải đâu.” Quý Đường Đường bình thản nói, “Chắc không phải bạn học đâu, hồi ấy thành tích của tôi không được tốt, học ở trường hạng ba thôi.”
“Không phải không phải, Đường Đường, tôi trông cô quen lắm, lần đầu tiên gặp tôi đã cố ý nhìn cô mấy lần liền, tôi cứ cảm thấy chúng ta đã gặp nhau rồi… Tôi nhớ ra rồi, bề ngoài của cô giống hệt như đại biểu tiếng Anh lớp một ở trường chúng tôi, cô bạn đó còn từng chủ trì cuộc tranh tài hùng biện của trường nữa, chỉ là tôi không nhớ rõ cô ấy tên gì…”
“Vậy nhất định là nhớ nhầm rồi.” Quý Đường Đường hời hợt đáp, “Tôi không học trường hạng nhất, tiếp tục đi, nên gõ trống rồi.”
Vũ Mi kỳ quái nhìn Quý Đường Đường một cái, không nói gì nữa.
Cũng không biết tại sao, tiếp đó ai cũng thấy nhạt nhẽo, chơi được một vòng xong, trò gõ trống chuyền hoa liền chấm dứt, Quý Đường Đường lấy cớ ngủ không được ngon, quay về phòng ngủ bù, Mao Ca vào phòng bếp xẻ thịt dê, chuẩn bị để buổi tối ăn tiệc dê nướng, còn dư lại mấy người ở tại chỗ đánh Tam Quốc Sát, chơi được một nửa, Vũ Mi cũng lấy cớ quay về phòng.
Phòng của Vũ Mi là gian cho sáu người, cách phòng mười người của Quý Đường Đường một gian, lúc đi qua phòng Quý Đường Đường, cô ta dừng lại một chút, do dự mấy lượt, vẫn không tiến vào.
Cô ta quay về phòng mình, lấy di động ra từ từ xem danh bạ, sau đó chọn tên một người, nhấn nút gọi.
Người này tên là Khâu Tiểu Vũ, nhóm gọi là “Bạn Trung học cơ sở”.
“Tiểu Vũ à? Là tớ đây, Vũ Mi,” Giọng nói của Vũ Mi đè thấp, “Tớ muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có nhớ không, hồi bọn mình học cấp 2… cùng khóa có một người được làm đại biểu môn tiếng Anh? Tớ đã gặp cô ta, nhưng mà không nhớ rõ tên, có phải cô ta tên là Quý Đường Đường không… Cậu có bạn bè nào học lớp một không? Nếu có thì hỏi thăm giúp tớ nhé? Không phải, trên đường tớ quen được mấy người bạn phượt, cô ta là người Hải Thành, tớ cảm thấy cô ta chính là chính là người đó, nhưng cô ta lại bảo không phải… Tớ càng nghĩ càng thấy quái… thế nhé, tớ chờ điện thoại của cậu.”
Đặt điện thoại xuống, Vũ Mi có chút bồn chồn, cô ta đi qua đi lại trong phòng mấy lượt, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn di động.
Cũng không biết qua bao lâu, di động đột nhiên vang lên, Vũ Mi vội vàng ấn nút trả lời, cầm di động áp lên tai: “Tiểu Vũ?”
Cô ta không nói gì thêm, chỉ nghe bên kia nói, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang khó tin.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Cô ta hỏi dồn, “Không tìm thấy cô ta nữa à?”
“Ừ.” Khâu Tiểu Vũ trả lời chắc chắn, “Vũ Mi, cô bạn đó không phải tên là Quý Đường Đường, có lời đồn, lúc ấy cô ấy cũng bị hại, nói cách khác, cả nhà đều gặp phải kẻ xấu. Vậy người cậu gặp không thể là bạn học cùng khóa với bọn mình được, cho dù sau đó có đổi tên thành Quý Đường Đường cũng không phải, hơn nữa, ai đang yên đang lành lại đổi tên chứ.”
“Vậy chắc không phải rồi,” Đầu Vũ Mi ong ong, “Dù sao cũng cám ơn cậu nhé, Tiểu Vũ.”
Cúp máy, Vũ Mi thở hắt ra, nhớ ra đám Nhạc Phong vẫn còn ở dưới lầu chơi Tam Quốc Sát, định ra cửa xuống tìm bọn họ.
Lúc đi qua cửa phòng Quý Đường Đường, cô ta nhớ đến cuộc điện thoại khi nãy, không kìm được tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Cửa không khóa, Vũ Mi đẩy cửa bước vào, thấy Quý Đường Đường đang sắp xếp ba lô, trên giường chất đầy đồ đạc.
“Muốn đi?” Vũ Mi kinh ngạc.
“Không,” Quý Đường Đường cười cười, “Muốn ở lại một thời gian nên lấy những thứ cần thiết ra.”
Vũ Mi à một tiếng, suy nghĩ một lúc, trong lời có ý: “Cô đi du lịch một mình?”
“Ừ.”
“Vậy… cha mẹ cô… không lo cho cô sao?”
Giọng nói của Quý Đường Đường rất bình thản: “Không lo, bọn họ sáng suốt lắm.”
“A?” Vũ Mi kinh ngạc, “Vậy giờ họ vẫn ở Hải Thành à?”
“Không, ở Sơn Tây.” Quý Đường Đường mỉm cười, “Quê cha tôi vốn ở Sơn Tây, sau khi tôi đi làm, ông ấy và mẹ tôi đều chuyển về nhà cũ.”
“Vậy à,” Vũ Mi thở ra một hơi, trên gương mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Tôi đúng là suy nghĩ nhiều quá, vậy nhất định không phải cô rồi.”
“Cái gì mà không phải tôi?” Quý Đường Đường thấy lạ.
“Chính là chuyện tôi vừa mới nói với cô ấy, tôi vẫn thấy cô rất giống người bạn học cùng khóa với tôi,” Trong lòng Vũ Mi không còn nghi ngờ, máy hát một khi đã mở là không dừng lại được, “Tôi vừa mới gọi điện hỏi bạn học cũ, cậu ấy bảo, tên của cô bạn kia không phải là Quý Đường Đường, thật đáng thương, nhà cô ấy xảy ra chuyện, thảm chết đi được.”
Quý Đường Đường trầm mặc một lúc, khi mở miệng, giọng nói có chút rời rạc: “Vậy sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vũ Mi không nhận ra sự khác thường của cô: “Nghe nói là có một hôm, đúng Giao thừa, khoảng ba bốn năm trước gì đó, không nhớ rõ lắm, có kẻ xấu đột nhập, cha mẹ cô ấy đều bị kẻ ác làm hại, sau đó thì chẳng ai thấy cô ấy đâu nữa, có tin đồn nói cô ấy cũng bị hại… tóm lại…”
Trên gương mặt Vũ Mi hiện lên vẻ thương cảm: “Thật là thảm, chuyện như thế, tôi cứ tưởng chỉ trên báo mới có, không ngờ tới bạn bè xung quanh mình cũng xảy ra chuyện như vậy.”
“Còn có vẻ ngoài rất giống tôi, đúng không?” Quý Đường Đường ngồi trên giường, từ từ gấp từng món đồ lại.
“Bởi vì cô cũng là người Hải Thành, trông lại quen mắt như vậy, tôi thực sự tưởng là…” Vũ Mi có chút lúng túng, “Thật ngại quá.”
“Không sao,” Quý Đường Đường rất hiểu ý cười cười, “Đổi lại tôi mà là cô, tôi cũng sẽ cho là như vậy.”
“Vậy… tôi xuống đây.” Vũ Mi và Quý Đường Đường cuối cùng cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Đưa mắt nhìn Vũ Mi đi xa, Quý Đường Đường thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào một chiếc hộp sắt bình thường đang nằm trên giường.
Hộp sắt bốn phía vuông vức, nước sơn bên góc đã chai sờn, nhìn ra được đã có vài năm tuổi. Mở nắp hộp ra, bên trong chất đầy đủ loại cuống vé, thẻ linh tinh, những mẩu báo được cắt rời lớn nhỏ.
Quý Đường Đường lật lật, lấy từ trong hộp ra một tờ báo được cắt rời đã ố vàng. Một mẩu báo to bằng bàn tay, tựa đề dùng kiểu chữ in đậm cỡ to, tiêu đề khiến người ta nghe mà kinh sợ. Vụ án kẻ gian đột nhập giết người vào đêm Giao thừa ở Hải Thành.
“Có phải là ngày gì quan trọng không?” Nhạc Phong không biết rốt cuộc cô đang muốn tìm cái gì nhưng vẫn hiến kế cho cô.
“Tôi cũng không biết nữa,” Quý Đường Đường lắc đầu, “Chỉ là bốn con số, có thể có rất nhiều hàm nghĩa, có thể là tượng trưng cho ngày, cũng có thể là số phòng, cũng có thể là số thẻ sinh viên, còn có thể là những thứ khác nữa…”
“Rốt cuộc là cô đang tìm cái gì?” Nhạc Phong dấy lên nghi ngờ, “Nhìn kiểu gì cũng thấy cô không giống du khách bình thường.”
Quý Đường Đường cười cười: “Du khách bình thường thì đến Ca Nại làm gì? Tôi nói tôi đi tìm kho báu, anh có tin không?”
Nhạc Phong hiểu cô không muốn nói: “Tùy cô thôi, ai cũng có quyền giữ bí mật của riêng mình.”
Trải qua cuộc nói chuyện này, trao đổi với Nhạc Phong dường như cũng không đến mức quá khó khăn, Quý Đường Đường lại xin lỗi anh ta một lần nữa: “Chuyện tối hôm qua, thực sự rất xin lỗi.”
“Đã bảo là không sao rồi.”
“Tôi có thể… nói một thỉnh cầu được không?”
“Thỉnh cầu gì?” Nhạc Phong thấy lạ.
“Tôi sẽ còn ở lại Ca Nại một thời gian nữa, có nhiều lúc, sẽ vẫn tự ý quyết định.” Quý Đường Đường cân nhắc từ ngữ, “Nếu như có chỗ nào không phải, xin mọi người hãy tha thứ.”
“Ý của cô…” Nhạc Phong ngắt lời cô, “Sau này cô vẫn sẽ như hôm qua, hơn nửa đêm không về, cũng không ai biết cô đi đâu?”
“Có lẽ vậy.” Quý Đường Đường không thể loại bỏ khả năng này.
Nhạc Phong không lên tiếng, dừng một chút lại lấy di động ra: “Số di động.”
“Hả?”
“Lưu số lại là được, có chuyện gì cũng dễ liên lạc.”
Quý Đường Đường do dự một chút, đọc số di động của mình cho Nhạc Phong.
Được một lúc, Mao Ca cũng rời giường, anh ta ngáp dài bước từ trên lầu xuống, đi ra nhà trước, sau đó mở cửa quán trọ, gió lạnh cuốn theo bông tuyết ập vào mặt, Mao Ca rùng mình một cái: “Tuyết lớn quá.”
“Vẫn chưa ngừng à?” Nhạc Phong cúi người.
“Ngừng rồi, dày chừng một tấc trên đất.” Mao Ca ngẩng đầu nhìn trời, “Trời vẫn còn tối, xem tình hình này là còn rơi tiếp. Hai ngày nay chắc đường sẽ bị khóa, không có khách vào Ca Nại rồi.”
“Tuyết thế này cũng không tính là lớn mà.” Quý Đường Đường đi tới cạnh Mao Ca, ghé đầu nhìn.
“Sao lại không tính là lớn, chẳng lẽ phải dày hơn một mét như ở Cáp Nhĩ Tân mới tính lớn chắc?” Mao Ca trừng cô một cái, ”Đường vào Ca Nại vòng vèo, lúc không đổ mưa cũng dễ gặp tai nạn, giờ tuyết lớn như vậy, đường trơn, xe lại càng không dám đi vào.”
“Vậy ra ngoài cũng không được?”
“Thế cũng không được.”
Quý Đường Đường chỉ cảm thấy mới lạ: nói vậy, Ca Nại chẳng phải đã thành một thị trấn cô lập? Không vào được cũng không ra được?
Hứng trí của Mao Ca rất cao, không hề bị ảnh hưởng bởi bão tuyết: “Cô bé, chờ lát nữa đi mua thịt với anh đi, tối nay nướng thịt dê ăn.”
“Có bán cả thịt dê?” Quý Đường Đường nhìn con phố chính vắng vẻ, có chút khó tin.
Mao Ca cười ha hả: “Cô bé, em thế là thiếu kiến thức rồi, ở đây là đất Tạng, thịt bò yak thịt dê bảo đảm đề huề, lúc nào cũng có.”
Hàng thịt nằm ở một căn nhà có mặt tiền nho nhỏ ở tận cuối phố, nói là hàng thịt, thực ra thì là một cái chợ cóc thì đúng hơn, trừ thịt dê bò, còn có mướp, măng tây cải trắng linh tinh, có điều nhìn đều heo héo, không tươi chút nào. Mao Ca dường như chẳng hề để ý tiến lại gần, cầm giỏ mây ra sức mặc cả, thừa dịp chủ quán không chú ý, Quý Đường Đường len lén giật giật vạt áo Mao Ca, chỉ chỉ mấy thứ thức ăn kia: “Đều không được tươi.”
“Đây là chỗ nào, còn mong có đồ tươi để ăn?” Không ngờ lỗ tai của chủ quán lại thính vô cùng, “Cô gái trẻ à, Ca Nại không sản xuất ra đồ ăn, mấy thứ này đều là chuyển từ bên ngoài xa xôi tới, hai ngày nay tuyết rơi, xe chuyển lương thực không vào được, có đồ để ăn là tốt lắm rồi.”
Mặt Quý Đường Đường đỏ bừng lên, im bặt.
Mao Ca trả tiền, cùng Quý Đường Đường hai tay xách hai túi đầy ụ quay về, sắc trời rất tối, rõ ràng mới là buổi trưa mà nhìn qua giống như đã gần tối, Mao Ca xỏ một đôi giày mõm lớn, giẫm lên tuyết vang lên những tiếng lạo xạo.
Mao Ca tìm chuyện để nói: “Cô bé, một mình em ra ngoài, cha mẹ không lo lắng sao?”
Một lúc lâu không thấy Quý Đường Đường trả lời, quay đầu nhìn lại, thấy cô mang vẻ bất an, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía đường đi.
Mao Ca thấy lạ, giơ một tay ra quơ quơ trước mặt cô: “Này, cô bé, đang nhìn gì thế?”
Quý Đường Đường do dự một lúc, lại quay đầu lại nhìn: “Hình như có người đang nhìn em.”
Mao Ca dở khóc dở cười: “Nhìn em thì có gì lạ, ở đây trẻ con nhìn du khách như xem khỉ ấy, lạ mà.”
“Không phải trẻ con.” Quý Đường Đường rất khẳng định.
Mao Ca cũng ngoái đầu lại nhìn, trên đường đi trống trải, xa hơn một chút là mảnh trời mây u ám, khiến cho người ta rét lạnh cả người mà chẳng hiểu tại sao.
Mao Ca rùng mình một cái: “Đâu có người nào, mau về đi thôi.”
Quý Đường Đường vâng một tiếng, nhanh chóng bước theo, Mao Ca thấy chân mày cô vẫn nhíu chặt, liền cố ý nói đùa chọc cho cô vui vẻ, “Đường Đường, anh đây sinh ra đã dễ nhìn, không sợ người ta nhìn. Em biết rồi đấy, ở đây là cao nguyên, tia tử ngoại mạnh, mấy cô gái ở cao nguyên cô nào má cũng đỏ hồng…”
Quý Đường Đường nửa ngày mới phản ứng lại: “Đó có phải là cao nguyên đỏ không?”
“Đúng rồi, tên khoa học là cao nguyên đỏ,” Mao Ca tỏ ra chẳng hề để ý, “Cho nên ấy, bọn họ thấy chúng ta da dẻ mịn màng như vậy, bao giờ chả nhìn lâu một chút. Anh ngày nào cũng lượn qua lượn lại trên đường ở Ca Nại, đều bị họ nhìn thành quen rồi…”
Quý Đường Đường phì một tiếng bật cười.
Quay lại quán trọ, đám Vũ Mi cũng đã dậy, bão tuyết nên chẳng có việc gì làm, đều chạy đến ngồi quanh chảo lửa sưởi ấm, đang chơi trò gõ trống chuyền hoa nói thật hay mạo hiểm, Quý Đường Đường vốn không muốn tham gia, lại bị Đầu Trọc nhất quyết lôi vào.
Tổng cộng bảy người, Mao Ca, Nhạc Phong, Đầu Trọc, Quý Đường Đường, Vũ Mi, Hiểu Giai, Lông Gà.
Vòng thứ nhất Lông Gà gõ trống, không biết anh ta lôi từ đâu ra một cái trống con châu Phi, gõ lia lịa, vui vẻ vô cùng.
Cái gọi là “hoa”, chính là cái âu tráng men mà Nhạc Phong uống nước buổi sáng.
Một hồi trống dứt, cái âu men rơi vào tay Hiểu Giai, Lông Gà phấn chấn bừng bừng, hỏi: “Đã từng yêu mấy lần rồi?”
Hiểu Giai rất thoải mái, trả lời dứt khoát trôi chảy: “Hai lần.”
Lông Gà ồ lên một tiếng, tiếp tục gõ trống.
Hồi trống thứ hai dứt, cái âu rơi vào tay Vũ Mi.
“Lần này để tôi hỏi,” Hiểu Giai cười gian xảo, nhìn Vũ Mi chớp chớp mắt, “Trong số mấy anh đang ngồi ở đây, Nhạc Phong, Mao Ca, Đầu Trọc, Lông Gà, cậu sẽ chọn ai làm bạn trai của cậu?”
Gần như là ánh mắt của tất cả mọi người trong nháy mắt đều rơi vào người Nhạc Phong.
Nhạc Phong trừng mắt: “Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi nở hoa à?”
Mặt Vũ Mi đỏ bừng lên: “Câu này không tính. Lại đi.”
“Ấy sao lại không tính,” Hiểu Giai không hài lòng, “Muốn chơi thì phải cởi mở một chút chứ, cứ mắc cỡ ngượng ngùng như vậy, thôi để tôi trả lời thay cậu đi, Nhạc Phong chứ gì.”
Lông Gà lại ồ một tiếng, gõ trống cười đến là quái dị, Mao Ca cố ý ho khan hai tiếng: “Nghiêm túc chút đi, nghiêm túc chút đi, tiếp tục, tiếp tục.”
Lần này, cái âu rơi vào tay Quý Đường Đường.
Mọi người nhìn nhau một lượt, lại có chút không biết nên mở miệng thế nào, Quý Đường Đường mãi sau mới tới, bọn họ cũng không tiện giỡn mấy chuyện hơi ám muội, vẫn là Hiểu Giai xung phong: “Cô… cô là người ở đâu?”
Mao Ca than thở: “Thế mà cũng hỏi? Hiểu Giai, sao cô hỏi ngớ ngẩn thế? Không phải cô ấy lúc đăng ký đã viết là Bắc Kinh rồi hay sao.”
Ai ngờ Quý Đường Đường lại cười cười: “Hải Thành.”
“Hải Thành?” Vũ Mi chợt thấy hứng thú, “Hải Thành ở Giang Tô? Gần Tô Châu?”
Trái tim Quý Đường Đường chợt vang lên một tiếng thình thịch, “Sao cô biết?”
“Tôi đã từng sống khá lâu ở Hải Thành.” Vũ Mi hưng phấn, “Nhà cũ của tôi trước đây chính là ở Hải Thành, sau này mới chuyển đến Thượng Hải. Tôi ở Hải Thành học đến trung học cơ sở, trường trung học hạng nhất ở Hải Thành, tôi ở lớp ba, thấy tuổi cô cũng xấp xỉ tôi, ôi, chưa biết chừng chúng ta lại học cùng trường trung học đấy?”
“Không phải chứ,” Mao Ca cười khoa trương một cái, “Ở nơi xó xỉnh như thế này mà cũng gặp được đồng hương à, Trung Quốc nhỏ thế nào cơ chứ?”
“Không phải đâu.” Quý Đường Đường bình thản nói, “Chắc không phải bạn học đâu, hồi ấy thành tích của tôi không được tốt, học ở trường hạng ba thôi.”
“Không phải không phải, Đường Đường, tôi trông cô quen lắm, lần đầu tiên gặp tôi đã cố ý nhìn cô mấy lần liền, tôi cứ cảm thấy chúng ta đã gặp nhau rồi… Tôi nhớ ra rồi, bề ngoài của cô giống hệt như đại biểu tiếng Anh lớp một ở trường chúng tôi, cô bạn đó còn từng chủ trì cuộc tranh tài hùng biện của trường nữa, chỉ là tôi không nhớ rõ cô ấy tên gì…”
“Vậy nhất định là nhớ nhầm rồi.” Quý Đường Đường hời hợt đáp, “Tôi không học trường hạng nhất, tiếp tục đi, nên gõ trống rồi.”
Vũ Mi kỳ quái nhìn Quý Đường Đường một cái, không nói gì nữa.
Cũng không biết tại sao, tiếp đó ai cũng thấy nhạt nhẽo, chơi được một vòng xong, trò gõ trống chuyền hoa liền chấm dứt, Quý Đường Đường lấy cớ ngủ không được ngon, quay về phòng ngủ bù, Mao Ca vào phòng bếp xẻ thịt dê, chuẩn bị để buổi tối ăn tiệc dê nướng, còn dư lại mấy người ở tại chỗ đánh Tam Quốc Sát, chơi được một nửa, Vũ Mi cũng lấy cớ quay về phòng.
Phòng của Vũ Mi là gian cho sáu người, cách phòng mười người của Quý Đường Đường một gian, lúc đi qua phòng Quý Đường Đường, cô ta dừng lại một chút, do dự mấy lượt, vẫn không tiến vào.
Cô ta quay về phòng mình, lấy di động ra từ từ xem danh bạ, sau đó chọn tên một người, nhấn nút gọi.
Người này tên là Khâu Tiểu Vũ, nhóm gọi là “Bạn Trung học cơ sở”.
“Tiểu Vũ à? Là tớ đây, Vũ Mi,” Giọng nói của Vũ Mi đè thấp, “Tớ muốn hỏi cậu chuyện này, cậu có nhớ không, hồi bọn mình học cấp 2… cùng khóa có một người được làm đại biểu môn tiếng Anh? Tớ đã gặp cô ta, nhưng mà không nhớ rõ tên, có phải cô ta tên là Quý Đường Đường không… Cậu có bạn bè nào học lớp một không? Nếu có thì hỏi thăm giúp tớ nhé? Không phải, trên đường tớ quen được mấy người bạn phượt, cô ta là người Hải Thành, tớ cảm thấy cô ta chính là chính là người đó, nhưng cô ta lại bảo không phải… Tớ càng nghĩ càng thấy quái… thế nhé, tớ chờ điện thoại của cậu.”
Đặt điện thoại xuống, Vũ Mi có chút bồn chồn, cô ta đi qua đi lại trong phòng mấy lượt, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn di động.
Cũng không biết qua bao lâu, di động đột nhiên vang lên, Vũ Mi vội vàng ấn nút trả lời, cầm di động áp lên tai: “Tiểu Vũ?”
Cô ta không nói gì thêm, chỉ nghe bên kia nói, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển sang khó tin.
“Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Cô ta hỏi dồn, “Không tìm thấy cô ta nữa à?”
“Ừ.” Khâu Tiểu Vũ trả lời chắc chắn, “Vũ Mi, cô bạn đó không phải tên là Quý Đường Đường, có lời đồn, lúc ấy cô ấy cũng bị hại, nói cách khác, cả nhà đều gặp phải kẻ xấu. Vậy người cậu gặp không thể là bạn học cùng khóa với bọn mình được, cho dù sau đó có đổi tên thành Quý Đường Đường cũng không phải, hơn nữa, ai đang yên đang lành lại đổi tên chứ.”
“Vậy chắc không phải rồi,” Đầu Vũ Mi ong ong, “Dù sao cũng cám ơn cậu nhé, Tiểu Vũ.”
Cúp máy, Vũ Mi thở hắt ra, nhớ ra đám Nhạc Phong vẫn còn ở dưới lầu chơi Tam Quốc Sát, định ra cửa xuống tìm bọn họ.
Lúc đi qua cửa phòng Quý Đường Đường, cô ta nhớ đến cuộc điện thoại khi nãy, không kìm được tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Cửa không khóa, Vũ Mi đẩy cửa bước vào, thấy Quý Đường Đường đang sắp xếp ba lô, trên giường chất đầy đồ đạc.
“Muốn đi?” Vũ Mi kinh ngạc.
“Không,” Quý Đường Đường cười cười, “Muốn ở lại một thời gian nên lấy những thứ cần thiết ra.”
Vũ Mi à một tiếng, suy nghĩ một lúc, trong lời có ý: “Cô đi du lịch một mình?”
“Ừ.”
“Vậy… cha mẹ cô… không lo cho cô sao?”
Giọng nói của Quý Đường Đường rất bình thản: “Không lo, bọn họ sáng suốt lắm.”
“A?” Vũ Mi kinh ngạc, “Vậy giờ họ vẫn ở Hải Thành à?”
“Không, ở Sơn Tây.” Quý Đường Đường mỉm cười, “Quê cha tôi vốn ở Sơn Tây, sau khi tôi đi làm, ông ấy và mẹ tôi đều chuyển về nhà cũ.”
“Vậy à,” Vũ Mi thở ra một hơi, trên gương mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Tôi đúng là suy nghĩ nhiều quá, vậy nhất định không phải cô rồi.”
“Cái gì mà không phải tôi?” Quý Đường Đường thấy lạ.
“Chính là chuyện tôi vừa mới nói với cô ấy, tôi vẫn thấy cô rất giống người bạn học cùng khóa với tôi,” Trong lòng Vũ Mi không còn nghi ngờ, máy hát một khi đã mở là không dừng lại được, “Tôi vừa mới gọi điện hỏi bạn học cũ, cậu ấy bảo, tên của cô bạn kia không phải là Quý Đường Đường, thật đáng thương, nhà cô ấy xảy ra chuyện, thảm chết đi được.”
Quý Đường Đường trầm mặc một lúc, khi mở miệng, giọng nói có chút rời rạc: “Vậy sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vũ Mi không nhận ra sự khác thường của cô: “Nghe nói là có một hôm, đúng Giao thừa, khoảng ba bốn năm trước gì đó, không nhớ rõ lắm, có kẻ xấu đột nhập, cha mẹ cô ấy đều bị kẻ ác làm hại, sau đó thì chẳng ai thấy cô ấy đâu nữa, có tin đồn nói cô ấy cũng bị hại… tóm lại…”
Trên gương mặt Vũ Mi hiện lên vẻ thương cảm: “Thật là thảm, chuyện như thế, tôi cứ tưởng chỉ trên báo mới có, không ngờ tới bạn bè xung quanh mình cũng xảy ra chuyện như vậy.”
“Còn có vẻ ngoài rất giống tôi, đúng không?” Quý Đường Đường ngồi trên giường, từ từ gấp từng món đồ lại.
“Bởi vì cô cũng là người Hải Thành, trông lại quen mắt như vậy, tôi thực sự tưởng là…” Vũ Mi có chút lúng túng, “Thật ngại quá.”
“Không sao,” Quý Đường Đường rất hiểu ý cười cười, “Đổi lại tôi mà là cô, tôi cũng sẽ cho là như vậy.”
“Vậy… tôi xuống đây.” Vũ Mi và Quý Đường Đường cuối cùng cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Đưa mắt nhìn Vũ Mi đi xa, Quý Đường Đường thu hồi tầm mắt, ánh mắt rơi vào một chiếc hộp sắt bình thường đang nằm trên giường.
Hộp sắt bốn phía vuông vức, nước sơn bên góc đã chai sờn, nhìn ra được đã có vài năm tuổi. Mở nắp hộp ra, bên trong chất đầy đủ loại cuống vé, thẻ linh tinh, những mẩu báo được cắt rời lớn nhỏ.
Quý Đường Đường lật lật, lấy từ trong hộp ra một tờ báo được cắt rời đã ố vàng. Một mẩu báo to bằng bàn tay, tựa đề dùng kiểu chữ in đậm cỡ to, tiêu đề khiến người ta nghe mà kinh sợ. Vụ án kẻ gian đột nhập giết người vào đêm Giao thừa ở Hải Thành.
Bình luận truyện