Chuyển Công Thành Thủ
Chương 38
Phương Dịch nghe Đường Văn Minh kể lại huyết lệ án với Khả Nhạc xong, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, thế nhưng trong lòng lại phi thường muốn cuồng tiếu, nhưng anh không thể, anh phải nhịn xuống, nếu không thể nào Đường Văn Minh cũng bóp chết anh !
Chuyện này thật sự rất buồn cười !
Phương Dịch giật giật khóe miệng, nhìn Đường Văn Minh vẻ mặt phẫn hận, hỏi: “Em tính thế nào?”
“Cái gì mà tính thế nào?”
“Khả Nhạc kia, thật sự em muốn cậu ta nợ máu trả bằng máu sao?”
Đường Văn Minh hiện tại đầu óc đã tỉnh táo, cư nhiên nghĩ không ra biện pháp, hắn cũng không thể chỉ vì lỡ miệng ác ý mà đem người ta chỉnh tàn, đó là phạm tội. Chuyện này từ đầu tới cuối chính là một vở kịch hoang đường !
“Ít nhất cũng phải bắt cậu ta đền tiền thuốc men, à, còn cả phí cố vấn tâm lý nữa.”
Phương Dịch cười, sờ sờ tóc hắn, dừng một chút mới nói: “Còn nữa, kế hoạch báo thù xã hội của em tuy là nghiêm mật, thế nhưng nếu ngày đó tôi không đồng ý đi theo, vậy em định làm thế nào?”
Đường Văn Minh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: “Không phải còn có người số 2 sao.”
Phương Dịch nhất thời đen mặt, trong mắt lóe qua một tia lệ quang, anh nhìn Đường Văn Minh còn chưa nhận ra điều khác thường, cười lạnh.
“Nguyên lai ai cũng có thể?”
Đường Văn Minh lúc này mới ngửi thấy vị chua, thoáng nhìn bản mặt âm trầm kia, vội vàng giải thích: “Không phải anh đã đi theo tôi đó sao? Này mẹ nó chính là duyên phận nha !”
“Hừ !” Phương Dịch giận dỗi quay đầu.
Đường Văn Minh dịch qua ngồi cạnh Phương Dịch, kéo mặt anh về phía mình, cười tủm tỉm nói: “Dù sao chuyện cũng đã rồi, anh giả thiết cũng không thể thay đổi cái gì.”
Phương Dịch nhìn hắn một lát, cười cười, thò tay chụp vào chỗ hiểm của hắn. Đường Văn Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó muốn gỡ tay anh ra ngay lập tức, không nghĩ tới Phương Dịch trên tay dùng lực, hắn kêu lên đầy sợ hãi, không dám động.
“Đừng đừng đừng !”
“Nói cho em một bí mật.” Phương Dịch cười xấu xa, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Thực ra tôi sờ ‘qua qua’ của em mấy lần rồi, không những sờ mà còn sục nó đến tận lúc bắn nữa kìa.”
Đường Văn Minh choáng váng, nửa ngày chưa hoàn hồn, một lúc sau mới vui vẻ cầm tay anh kêu lên: “Thật à?”
“Đương nhiên.” Phương Dịch cười càng vui vẻ, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Bất quá phải chờ đến lúc tôi ‘làm’ em đến thất thần mới được.”
“Có lẽ lúc em tỉnh táo không cách nào thành công, bất quá chúng ta có thể tiếp tục thí nghiệm, về lâu về dài nói không chừng em sẽ khỏi.”
Đường Văn Minh nghĩ nghĩ, cảm giác việc này có thể thành, cao hứng đến mức ôm chầm lấy anh, cười nói: “Quá tốt ! Đời này tôi vẫn còn hi vọng chữa khỏi ‘qua qua’ !”
Phương Dịch vỗ vỗ lưng hắn, tươi cười có chút lạnh.
Tốt nhất cả đời đừng chữa khỏi !
Sau khi biết nguyên nhân Đường Văn Minh không làm công, Phương Dịch ngược lại không có cảm giác an toàn, anh tin chỉ cần Đường Văn Minh có thể khắc phục chướng ngại tâm lý, với tính cách của người này tuyệt đối sẽ đi ra ngoài phóng đãng, bởi vì hắn thủy chung chỉ thích tiểu thụ đáng yêu !
Điều Phương Dịch không hề nghĩ tới đó là dù Đường Văn Minh không khắc phục được chướng ngại tâm lý, hắn vẫn đi ra ngoài phóng đãng. Tuy có cả Phương Dịch đi theo bên cạnh, thế nhưng nhìn hắn ánh mắt phát sáng khi nhìn đám tiểu thụ, Phương Dịch liền có cỗ xúc động muốn đánh gãy chân Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh hứng trí bừng bừng cùng tiểu thụ bên cạnh nói chuyện phiếm, đối với đám tiểu thụ dán lên người mình, hắn một điểm kháng cự đều không có, Phương Dịch ở một bên mắt lạnh nhìn.
Đường Văn Minh rất vui, đã lâu không đến hộp đêm chơi, Phương Dịch lại ở bên người, hắn thật sự là một chút áp lực tâm lý cũng không có.
Nhưng Đường Văn Minh rất nhanh liền vui quá hóa buồn, bởi vì đoạn thời gian này đã dưỡng thành thói quen, tuy cùng các tiểu thụ nói chuyện phiếm cũng vui, thế nhưng Đường Văn Minh vẫn nhớ rõ Phương Dịch bên cạnh. Thỉnh thoảng lại quay sang động tay động chân với anh một chút, đám tiểu thụ mới đầu còn tưởng hai người là bạn bè cùng đến, rất nhanh đã có người phát hiện ra chỗ không đúng.
Chỉ thấy Đường Văn Minh chốc chốc lại quay qua ôm eo Phương Dịch, ghé vào tai anh thầm thì, khi thì dán cả người lên người anh, bóp ngực anh mấy cái, không thì lại sờ đùi. Từ đầu đến cuối Phương Dịch chỉ yên lặng, trên mặt không có biểu tình gì nhưng vẫn để hắn làm mấy hành vi phóng túng, mấy tiểu thụ vây xem bởi vì Phương Dịch mặt lạnh mà không dám tới gần giật mình không thôi.
Rất nhanh liền có người hiểu chuyện đưa ảnh chụp lén hai người lên diễn đàn chuyên dành cho tiểu thụ trong thành phố. Bài vừa post lên, đủ loại hình ảnh bình luận ùn ùn xuất hiện, làm cho các tiểu thụ trong diễn đàn một trận chấn động.
Phương Dịch á hả, là tiểu công nổi tiếng nhất bản thị, nhiều năm chưa ai vớt được, cư nhiên bị một công khác hớt mất ! Bên trong hẳn có nội tình gì đây !
Bài post được rất nhiều người bình luận, hầu hết đều nói Đường Văn Minh rất không biết xấu hổ, thân là công cư nhiên đi cám dỗ nam thần đại chúng của bọn họ ! Tuyệt đối không thể tha thứ ! Vì thế bao nhiêu nợ cũ năm xưa của Đường Văn Minh bị người đào lên một cục, bao gồm cả mấy tiểu thụ lúc trước bị Đường Văn Minh dùng để thực nghiệm xem ‘qua qua’ có bình thường hay không cũng vào góp vui. Vì thế chủ đề Đường Văn Minh giả làm công tới hấp dẫn Phương Dịch xoát lên hẳn mấy trang, nhóm tiểu thụ phẫn nộ lên án tên khốn Đường Văn Minh này đúng là ti bỉ ! Nhất định là bitch của bitch !
Đường Văn Minh lúc này chẳng hay biết gì, diễn đàn này hắn cũng lướt qua rồi, thế nhưng toàn vào chuyên mục công, bởi vì muốn vào chuyên mục thụ cần phải có hai tiểu thụ đứng ra chứng minh đề cử bạn là tiểu thụ mới được quyền tham gia.
Đường Văn Minh lúc này còn đang sờ cổ Phương Dịch cười cười, không biết Phương Dịch nói gì đó, hắn cư nhiên lại gần dùng lực hôn lên mặt Phương Dịch một cái. Lần này rất nhiều người chung quanh đều rút di động ra chụp ảnh, vì thế trên diễn đàn lại bắt đầu một đợt sóng mới.
Trong ảnh chính là bằng chứng Đường bitch quyến rũ Phương Dịch trắng trợn a ! (lậy hồn Đường bitch=]])
Đường Văn Minh đối với chuyện này vô tri vô giác, nhưng có một người đang bị cấm túc trong nhà vì quá nhàm chán nên xoát diễn đàn thấy được.
Long Quân Diệp tự cảm thấy mình là công, thế nhưng hứng thú với mục tiểu thụ còn lớn hơn cả Đường Văn Minh. Y từng mua lại tài khoản cũ của một tiểu thụ, thỉnh thoảng cũng vào hóng hớt một chút.
Hôm nay cũng là một đêm không thể ra ngoài đú đởn, y nhàm chán nghịch máy tính, chỉ thuận tay vào diễn đàn, không ngờ cư nhiên thấy được bài post có liên quan đến Đường Văn Minh và Phương Dịch.
Y đương nhiên chẳng thèm ngó tới Phương Dịch, thế nhưng với Đường Văn Minh thì chính là như tạc thêm vàng, đặc biệt bắt mắt.
Gần đây hoạt động bị hạn chế, Long Quân Diệp chỉ có thể dùng điện thoại liên hệ với Đường Văn Minh, gọi mười cuộc thì chỉ một cuộc thông, gửi tin nhắn ngược lại là có thể nhận được nửa câu trả lời. Nguyên nhân đương nhiên là vì dạo này Đường Văn Minh với Phương Dịch dính nhau vô cùng, y gọi tới phần lớn đều bị Phương Dịch thấy, vì thế đương nhiên là không thể nào gọi được.
Nhìn thấy bài post này, Long Quân Diệp cảm giác cơ hội tới rồi, cơ hội to đùng thế này mà không ly gián dứt khoát không phải người ! Y quyết đoán gửi cho Đường Văn Minh một tin nhắn thật dài, cũng rất có tâm gửi kèm cả tài khoản và mật khẩu để hắn vào xem.
Đường Văn Minh đêm đó về nhà mới nhìn thấy tin nhắn, hắn đăng nhập bằng tài khoản Long Quân Diệp đưa, thấy bài post kéo dài mấy chục trang, trang đầu tiên còn chưa xem xong Đường Văn Minh liền bùng nổ.
“Ông mày giả công chỗ nào ? ! Ông đây vốn chính là công ! Lúc trước ngủ cùng một đám mấy người gọi ca ca gọi đến là ngọt, hiện tại không thể ngủ mấy người liền trở mặt không quen, thật quá đáng !”
“Không được ! Không thể để bọn họ tiếp tục nói bậy nữa ! Mình phải phản kháng !”
Vì thế Đường Văn Minh ngay cả tắm cũng không thèm tắm, dùng chính tài khoản này bắt đầu phát ngôn phản bác bài post, hắn phẫn nộ gõ bàn phím “bùm bùm” rung động.
Có điều Đường Văn Minh không biết, mấy loại chuyện thế này một khi bắt đầu sẽ rất khó kết thúc.
Đường Văn Minh cùng các tiểu thụ càng nói càng gợi lại nhiều chuyện xưa.
Phương Dịch nhìn Đường Văn Minh lòng đầy căm phẫn, cảm giác mình không cần lo lắng đến vấn đề Đường Văn Minh chữa khỏi ‘qua qua’ xong sẽ xuất quỹ nữa. Lần này hắn gần như là đắc tội với tất cả các tiểu thụ trong thành phố, sức ép của ngôn luận rất lớn, về sau nếu hắn muốn vãn hồi hình tượng, trừ phi đợi tiểu thụ toàn thành phố đổi một đám mới mới có khả năng.
Phương Dịch hôn hôn Đường Văn Minh đang mải cãi nhau với người ta đến mặt đỏ tai hồng, cười cười, trong lòng cảm thấy cao hứng.
Người này tự chui đầu vào rọ cũng đáng yêu muốn chết !
Chuyện này thật sự rất buồn cười !
Phương Dịch giật giật khóe miệng, nhìn Đường Văn Minh vẻ mặt phẫn hận, hỏi: “Em tính thế nào?”
“Cái gì mà tính thế nào?”
“Khả Nhạc kia, thật sự em muốn cậu ta nợ máu trả bằng máu sao?”
Đường Văn Minh hiện tại đầu óc đã tỉnh táo, cư nhiên nghĩ không ra biện pháp, hắn cũng không thể chỉ vì lỡ miệng ác ý mà đem người ta chỉnh tàn, đó là phạm tội. Chuyện này từ đầu tới cuối chính là một vở kịch hoang đường !
“Ít nhất cũng phải bắt cậu ta đền tiền thuốc men, à, còn cả phí cố vấn tâm lý nữa.”
Phương Dịch cười, sờ sờ tóc hắn, dừng một chút mới nói: “Còn nữa, kế hoạch báo thù xã hội của em tuy là nghiêm mật, thế nhưng nếu ngày đó tôi không đồng ý đi theo, vậy em định làm thế nào?”
Đường Văn Minh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: “Không phải còn có người số 2 sao.”
Phương Dịch nhất thời đen mặt, trong mắt lóe qua một tia lệ quang, anh nhìn Đường Văn Minh còn chưa nhận ra điều khác thường, cười lạnh.
“Nguyên lai ai cũng có thể?”
Đường Văn Minh lúc này mới ngửi thấy vị chua, thoáng nhìn bản mặt âm trầm kia, vội vàng giải thích: “Không phải anh đã đi theo tôi đó sao? Này mẹ nó chính là duyên phận nha !”
“Hừ !” Phương Dịch giận dỗi quay đầu.
Đường Văn Minh dịch qua ngồi cạnh Phương Dịch, kéo mặt anh về phía mình, cười tủm tỉm nói: “Dù sao chuyện cũng đã rồi, anh giả thiết cũng không thể thay đổi cái gì.”
Phương Dịch nhìn hắn một lát, cười cười, thò tay chụp vào chỗ hiểm của hắn. Đường Văn Minh đầu tiên là sửng sốt, sau đó muốn gỡ tay anh ra ngay lập tức, không nghĩ tới Phương Dịch trên tay dùng lực, hắn kêu lên đầy sợ hãi, không dám động.
“Đừng đừng đừng !”
“Nói cho em một bí mật.” Phương Dịch cười xấu xa, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Thực ra tôi sờ ‘qua qua’ của em mấy lần rồi, không những sờ mà còn sục nó đến tận lúc bắn nữa kìa.”
Đường Văn Minh choáng váng, nửa ngày chưa hoàn hồn, một lúc sau mới vui vẻ cầm tay anh kêu lên: “Thật à?”
“Đương nhiên.” Phương Dịch cười càng vui vẻ, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Bất quá phải chờ đến lúc tôi ‘làm’ em đến thất thần mới được.”
“Có lẽ lúc em tỉnh táo không cách nào thành công, bất quá chúng ta có thể tiếp tục thí nghiệm, về lâu về dài nói không chừng em sẽ khỏi.”
Đường Văn Minh nghĩ nghĩ, cảm giác việc này có thể thành, cao hứng đến mức ôm chầm lấy anh, cười nói: “Quá tốt ! Đời này tôi vẫn còn hi vọng chữa khỏi ‘qua qua’ !”
Phương Dịch vỗ vỗ lưng hắn, tươi cười có chút lạnh.
Tốt nhất cả đời đừng chữa khỏi !
Sau khi biết nguyên nhân Đường Văn Minh không làm công, Phương Dịch ngược lại không có cảm giác an toàn, anh tin chỉ cần Đường Văn Minh có thể khắc phục chướng ngại tâm lý, với tính cách của người này tuyệt đối sẽ đi ra ngoài phóng đãng, bởi vì hắn thủy chung chỉ thích tiểu thụ đáng yêu !
Điều Phương Dịch không hề nghĩ tới đó là dù Đường Văn Minh không khắc phục được chướng ngại tâm lý, hắn vẫn đi ra ngoài phóng đãng. Tuy có cả Phương Dịch đi theo bên cạnh, thế nhưng nhìn hắn ánh mắt phát sáng khi nhìn đám tiểu thụ, Phương Dịch liền có cỗ xúc động muốn đánh gãy chân Đường Văn Minh.
Đường Văn Minh hứng trí bừng bừng cùng tiểu thụ bên cạnh nói chuyện phiếm, đối với đám tiểu thụ dán lên người mình, hắn một điểm kháng cự đều không có, Phương Dịch ở một bên mắt lạnh nhìn.
Đường Văn Minh rất vui, đã lâu không đến hộp đêm chơi, Phương Dịch lại ở bên người, hắn thật sự là một chút áp lực tâm lý cũng không có.
Nhưng Đường Văn Minh rất nhanh liền vui quá hóa buồn, bởi vì đoạn thời gian này đã dưỡng thành thói quen, tuy cùng các tiểu thụ nói chuyện phiếm cũng vui, thế nhưng Đường Văn Minh vẫn nhớ rõ Phương Dịch bên cạnh. Thỉnh thoảng lại quay sang động tay động chân với anh một chút, đám tiểu thụ mới đầu còn tưởng hai người là bạn bè cùng đến, rất nhanh đã có người phát hiện ra chỗ không đúng.
Chỉ thấy Đường Văn Minh chốc chốc lại quay qua ôm eo Phương Dịch, ghé vào tai anh thầm thì, khi thì dán cả người lên người anh, bóp ngực anh mấy cái, không thì lại sờ đùi. Từ đầu đến cuối Phương Dịch chỉ yên lặng, trên mặt không có biểu tình gì nhưng vẫn để hắn làm mấy hành vi phóng túng, mấy tiểu thụ vây xem bởi vì Phương Dịch mặt lạnh mà không dám tới gần giật mình không thôi.
Rất nhanh liền có người hiểu chuyện đưa ảnh chụp lén hai người lên diễn đàn chuyên dành cho tiểu thụ trong thành phố. Bài vừa post lên, đủ loại hình ảnh bình luận ùn ùn xuất hiện, làm cho các tiểu thụ trong diễn đàn một trận chấn động.
Phương Dịch á hả, là tiểu công nổi tiếng nhất bản thị, nhiều năm chưa ai vớt được, cư nhiên bị một công khác hớt mất ! Bên trong hẳn có nội tình gì đây !
Bài post được rất nhiều người bình luận, hầu hết đều nói Đường Văn Minh rất không biết xấu hổ, thân là công cư nhiên đi cám dỗ nam thần đại chúng của bọn họ ! Tuyệt đối không thể tha thứ ! Vì thế bao nhiêu nợ cũ năm xưa của Đường Văn Minh bị người đào lên một cục, bao gồm cả mấy tiểu thụ lúc trước bị Đường Văn Minh dùng để thực nghiệm xem ‘qua qua’ có bình thường hay không cũng vào góp vui. Vì thế chủ đề Đường Văn Minh giả làm công tới hấp dẫn Phương Dịch xoát lên hẳn mấy trang, nhóm tiểu thụ phẫn nộ lên án tên khốn Đường Văn Minh này đúng là ti bỉ ! Nhất định là bitch của bitch !
Đường Văn Minh lúc này chẳng hay biết gì, diễn đàn này hắn cũng lướt qua rồi, thế nhưng toàn vào chuyên mục công, bởi vì muốn vào chuyên mục thụ cần phải có hai tiểu thụ đứng ra chứng minh đề cử bạn là tiểu thụ mới được quyền tham gia.
Đường Văn Minh lúc này còn đang sờ cổ Phương Dịch cười cười, không biết Phương Dịch nói gì đó, hắn cư nhiên lại gần dùng lực hôn lên mặt Phương Dịch một cái. Lần này rất nhiều người chung quanh đều rút di động ra chụp ảnh, vì thế trên diễn đàn lại bắt đầu một đợt sóng mới.
Trong ảnh chính là bằng chứng Đường bitch quyến rũ Phương Dịch trắng trợn a ! (lậy hồn Đường bitch=]])
Đường Văn Minh đối với chuyện này vô tri vô giác, nhưng có một người đang bị cấm túc trong nhà vì quá nhàm chán nên xoát diễn đàn thấy được.
Long Quân Diệp tự cảm thấy mình là công, thế nhưng hứng thú với mục tiểu thụ còn lớn hơn cả Đường Văn Minh. Y từng mua lại tài khoản cũ của một tiểu thụ, thỉnh thoảng cũng vào hóng hớt một chút.
Hôm nay cũng là một đêm không thể ra ngoài đú đởn, y nhàm chán nghịch máy tính, chỉ thuận tay vào diễn đàn, không ngờ cư nhiên thấy được bài post có liên quan đến Đường Văn Minh và Phương Dịch.
Y đương nhiên chẳng thèm ngó tới Phương Dịch, thế nhưng với Đường Văn Minh thì chính là như tạc thêm vàng, đặc biệt bắt mắt.
Gần đây hoạt động bị hạn chế, Long Quân Diệp chỉ có thể dùng điện thoại liên hệ với Đường Văn Minh, gọi mười cuộc thì chỉ một cuộc thông, gửi tin nhắn ngược lại là có thể nhận được nửa câu trả lời. Nguyên nhân đương nhiên là vì dạo này Đường Văn Minh với Phương Dịch dính nhau vô cùng, y gọi tới phần lớn đều bị Phương Dịch thấy, vì thế đương nhiên là không thể nào gọi được.
Nhìn thấy bài post này, Long Quân Diệp cảm giác cơ hội tới rồi, cơ hội to đùng thế này mà không ly gián dứt khoát không phải người ! Y quyết đoán gửi cho Đường Văn Minh một tin nhắn thật dài, cũng rất có tâm gửi kèm cả tài khoản và mật khẩu để hắn vào xem.
Đường Văn Minh đêm đó về nhà mới nhìn thấy tin nhắn, hắn đăng nhập bằng tài khoản Long Quân Diệp đưa, thấy bài post kéo dài mấy chục trang, trang đầu tiên còn chưa xem xong Đường Văn Minh liền bùng nổ.
“Ông mày giả công chỗ nào ? ! Ông đây vốn chính là công ! Lúc trước ngủ cùng một đám mấy người gọi ca ca gọi đến là ngọt, hiện tại không thể ngủ mấy người liền trở mặt không quen, thật quá đáng !”
“Không được ! Không thể để bọn họ tiếp tục nói bậy nữa ! Mình phải phản kháng !”
Vì thế Đường Văn Minh ngay cả tắm cũng không thèm tắm, dùng chính tài khoản này bắt đầu phát ngôn phản bác bài post, hắn phẫn nộ gõ bàn phím “bùm bùm” rung động.
Có điều Đường Văn Minh không biết, mấy loại chuyện thế này một khi bắt đầu sẽ rất khó kết thúc.
Đường Văn Minh cùng các tiểu thụ càng nói càng gợi lại nhiều chuyện xưa.
Phương Dịch nhìn Đường Văn Minh lòng đầy căm phẫn, cảm giác mình không cần lo lắng đến vấn đề Đường Văn Minh chữa khỏi ‘qua qua’ xong sẽ xuất quỹ nữa. Lần này hắn gần như là đắc tội với tất cả các tiểu thụ trong thành phố, sức ép của ngôn luận rất lớn, về sau nếu hắn muốn vãn hồi hình tượng, trừ phi đợi tiểu thụ toàn thành phố đổi một đám mới mới có khả năng.
Phương Dịch hôn hôn Đường Văn Minh đang mải cãi nhau với người ta đến mặt đỏ tai hồng, cười cười, trong lòng cảm thấy cao hứng.
Người này tự chui đầu vào rọ cũng đáng yêu muốn chết !
Bình luận truyện