Chuyện Dài Bất Tận

Chương 17: Một con rồng cho Held Hynreck



Quérquobad - ông lão bạc ngủ ngồi luôn trên ghế bành, vì đã khuya lắm rồi. Thành ra lão đã lỡ dịp chứng kiến một cảnh tượng tuyệt vời nhất mà lẽ ra lão được chứng kiến trong cuộc đời một trăm lẻ bảy năm của lão. Nhiều người dân Amargánth và khách thập phương đi nghỉ sớm vì vui chơi kiệt sức cũng lỡ dịp như thế. Chỉ một số ít người còn thức nên đã được nghe con Phúc long trắng Fuchur ca hát: đúng là tuyệt vời hơn mọi câu chuyện họ từng được nghe và sẽ còn được nghe.

Fuchur bay lượn trên bầu trời thành phố bạc và hồ Nước mắt, cất tiếng hát rổn rảng như tiếng chuông đồng. Đó là một bài hát không lời, một âm điệu đơn giản của tấm lòng tuyệt đối vui sướng. Nghe âm điệu này thì ai ai cũng đều mở rộng trái tim.

Bastian và Atréju đang ngồi cạnh nhau trên bao lơn rộng lớn trong lâu đài của lão Quérquobad cũng cảm thấy thế. Đây là lần đầu tiên đôi bạn được nghe một con Phúc long ca hát. Bất giác chúng nắm tay nhau, cùng im lặng thích thú lắng nghe. Mỗi người đều biết rằng bạn của mình cũng cảm nhận không khác gì mình: vui sướng vì đã tìm được một người bạn. Và cả hai đều không lên tiếng, e nói ra sẽ ảnh hưởng đến cảm giác kia.

Giờ phút tuyệt vời kia qua đi, vì Fuchur hát nhỏ dần rồi im bặt.

Rồi khi đã lại hoàn toàn yên ắng thì Quérquobad giật mình thức giấc, lão vội đứng lên xin lỗi:

- Vào tuổi này thì đám già như tôi cần ngủ. Các cậu còn trẻ thì khác. Bây giờ tôi phải đi nằm đây, xin chớ trách.

Nói xong ông lão Quérquobad liền đi nằm, sau khi được chúc ngủ ngon.

Đôi bạn tiếp tục trầm ngâm hồi lâu ngồi nhìn lên bầu trời cao, nơi con Phúc long vẫn tiếp tục chậm rãi bay lượn như những đợt sóng. Thỉnh thoảng nó lại bồng bềnh như một dải mây trắng lướt qua mặt trăng tròn đầy đặn.

- Fuchur không đi ngủ à? Cuối cùng Bastian lên tiếng hỏi.

- Nó đang ngủ đấy chứ, Atréju khẽ đáp.

- Ngủ trong lúc bay à?

- Phải. Nó không thích ở trong nhà, dù to như lâu đài của ông cụ Quérquobad. Ở trong nhà nó cảm thấy chật chội, tù túng và cứ phải rón rén cử động để khỏi làm đổ cái này cái nọ. Tại nó to quá mà. Thành ra nó thường hay ngủ trên trời.

- Bạn nghĩ sao: nó có chịu cho tớ cưỡi không?

- Cho chứ, Atréju đáp, nhưng cưỡi rồng không dễ đâu. Phải tập mới quen.

- Tớ đã từng cưỡi Graógramán rồi, Bastian gợi ý.

Atréju gật đầu nhìn Bastian đầy kính phục.

- Lúc thách Held Hynreck thi can đảm bạn có nói tới rồi. Bạn làm cách nào khuất phục được “Cái chết sặc sỡ”?

- Tớ có AURYN, Bastian nói.

- A! Atréju có vẻ ngạc nhiên, nhưng không hỏi tiếp.

Bastian lôi “Biểu trưng” của Nữ-thiếu-hoàng dưới lớp áo ra cho Atréju xem. Atréju nhìn tấm bùa một lúc rồi lẩm bẩm:

- Té ra bạn đeo “Hào quang”.

Bastian thấy vẻ mặt Atréju hơi lạnh nhạt liền vồn vã hỏi:

- Bạn có muốn đeo lại không?

Rồi nó định tháo sợi dây chuyền.

- Không!

Giọng của Atréju hơi xẵng khiến Bastian bối rối, nên thôi không tháo nữa. Atréju mỉm cười vẻ xin lỗi rồi dịu dàng lặp lại:

- Không, Bastian ạ, mình đeo thế là đủ lâu rồi.

- Tùy bạn, Bastian đáp, rồi nó lật mặt sau tấm bùa.

- Xem này! Bạn đã thấy mấy chữ này chưa?

- Thấy chứ, Atréju đáp, nhưng mình không biết đó là gì.

- Sao vậy?

- Người Da Xanh chúng mình chỉ biết đọc dấu chân thôi, không biết đọc chữ.

Tới lượt Bastian “A!” lên một tiếng.

- Mấy chữ đó nói gì? Atréju hỏi.

- “LÀM ĐIỀU BẠN MUỐN”, Bastian đọc cho Atréju nghe.

Atréju đăm đăm nhìn tấm bùa.

- Thế à? Atréju lẩm bẩm. Gương mặt gã không biểu cảm nên Bastian không biết gã nghĩ gì. Nó liền hỏi:

- Nếu hồi đó bạn biết hàng chữ nói gì thì có thể có gì khác xảy ra với bạn không?

- Không, Atréju đáp, vì những chuyện cần làm thì mình đã làm rồi.

- Đúng vậy, Bastian gật đầu nói.

Rồi cả hai lại lặng im một lúc.

- Tớ cần hỏi bạn chuyện này nữa, Atréju, cuối cùng Bastian lên tiếng. Bạn bảo rằng đã trông thấy tớ khác hẳn tại Cổng Gương Thần.

- Đúng, khác hẳn.

- Khác thế nào?

- Bạn mập lắm, mặt mũi nhợt nhạt. Quần áo cũng hoàn toàn khác.

- Mập và nhợt nhạt à? Bastian mỉm cười vẻ không tin. Bạn có chắc đó là tớ không?

- Chẳng lẽ không phải bạn sao?

Bastian ngẫm nghĩ.

- Bạn trông thấy tớ, điều đó tớ biết. Nhưng xưa nay tớ vẫn y như lúc này thôi.

- Thật ư?

- Tớ phải biết chứ! Bastian kêu lên.

- Ừ, Atréju trầm ngâm nhìn nó, bạn nói phải.

- Có thể đó là một tấm gương cho hình méo mó chăng?

Atréju lắc đầu.

- Mình không tin.

- Vậy bạn giải thích như thế nào việc bạn đã trông thấy tớ khác hẳn?

- Mình chịu, Atréju thú nhận. Mình chỉ biết là mình đã không nhầm.

Sau đó cả hai lại lặng im một lúc lâu rồi đi ngủ.

Khi đã nằm trên chiếc giường mà cả hai đầu đều bện bằng sợi bạc tết công phu, Bastian vẫn mãi nghĩ tới cuộc trò chuyện với Atréju. Nó cảm thấy việc nó thắng Held Hynreck, thậm chí cả chuyện nó ở với Graógramán đã không được Atréju nể trọng bao nhiêu kể từ khi gã biết Bastian đeo “Hào quang”. Có lẽ Atréju cho rằng đã đeo tấm bùa thì đâu còn gì là đặc biệt nữa. Mà nó lại muốn Atréju phải tâm phục khẩu phục.

Bastian suy nghĩ thật lung. Phải làm chuyện gì đó mà không ai ở vương quốc Tưởng Tượng làm nổi, dù có tấm bùa. Chuyện gì mà chỉ nó làm được thôi.

Cuối cùng nó đã nghĩ ra: tưởng tượng ra chuyện!

Xưa nay người ta vẫn nói rằng chẳng ai trong vương quốc Tưởng Tượng tìm ra được chuyện gì mới. Ngay cả tiếng hát âm thầm Uyulala cũng bảo thế. Mà chính đây lại là lãnh vực Bastian có biệt tài.

Atréju sẽ được thấy rằng nó, Bastian này, là một nhà văn lớn!

Nó mong có dịp, càng sớm càng tốt, để trổ tài cho bạn nó mở mắt ra. Nếu được thì ngay ngày mai. Chẳng hạn có một cuộc thi kể chuyện ở Amargánth; trong cuộc thi này óc tưởng tượng của Bastian sẽ khiến mọi người phải lu mờ!

Hoặc sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu những gì nó định kể trở thành sự thật! Chẳng hạn Graógramán đã từng nói rằng vương quốc Tưởng Tượng là đất nước của vô vàn câu chuyện, vì thế ngay cả những điều đã qua từ đời nảo đời nào cũng có thể tái xuất hiện, nếu được nhắc đến trong một câu chuyện nào đấy ư?

Atréju sẽ trố mắt cho mà xem!

Bastian thiếp đi trong lúc vẽ vời về sự khâm phục sát đất của Atréju.

Sáng hôm sau, bên bữa điểm tâm thịnh soạn trong căn phòng tráng lệ của lâu đài, Ông lão bạc Quérquobad nói:

- Chúng tôi đã quyết định hôm nay sẽ tổ chức một buổi lễ đặc biệt để chào mừng vị khách quý của chúng tôi, cứu tinh của vương quốc Tưởng Tượng, và người bạn đã đưa vị cứu tinh này đến với chúng tôi. Có lẽ cậu Bastian Balthasar Bux không biết rằng người Amargánth chúng tôi từ xửa từ xưa có truyền thống ca hát và kể chuyện trong vương quốc Tưởng Tượng này. Trẻ nhỏ của chúng tôi đã được dạy dỗ nghệ thuật này từ rất sớm. Lớn lên, chúng phải đi khắp mọi nước hành nghề này nhiều năm, vì lợi ích của mọi người. Vì thế mà đi đến đâu chúng tôi cũng được quý trọng. Nhưng chúng tôi có một nỗi ưu phiền: vốn liếng bài hát và chuyện của chúng tôi, thú thật, không nhiều lắm. Đã thế chúng tôi lại còn phải chia nhau số vốn liếng ít ỏi này. Người ta đồn rằng trong thế giới của cậu - tôi không rõ đúng sai - cậu nổi tiếng có tài đặt ra chuyện. Xin hỏi có đúng thế không?

- Đúng đấy, Bastian nói, vì thế mà tôi còn bị chê cười nữa cơ.

Ông lão bạc Quérquobad ngạc nhiên nhướng cặp lông mày.

- Chê cười vì cậu có thể kể những câu chuyện chưa ai từng được nghe ư? Sao lại thế được! Chúng tôi đây chẳng ai có tài nhường ấy. Thành ra tất cả chúng tôi, tôi và mọi con dân của tôi, sẽ cám ơn khôn xiết nếu cậu vui lòng tặng cho vài câu chuyện mới. Cậu sẵn lòng đem thiên tài của cậu ra giúp chúng tôi chứ?

- Rất sẵn lòng! Bastian đáp.

Ăn xong họ kéo nhau ra bậc thềm trước lâu đài của Quérquobad, nơi Fuchur đang sẵn đợi.

Một đám đông đã tụ tập sẵn trên sân. Lần này chỉ còn ít khách phương xa đã đến xem cuộc thi, số đông còn lại là người Amargánth - đàn ông, đàn bà, trẻ con - ai cũng mắt xanh, thân hình cân đối, y phục bằng bạc rất bảnh bao. Hầu hết mang theo nhạc cụ bạc có dây, như thụ cầm, đàn lia, ghi-ta hay đàn luýt để đệm cho chuyện kể, vì ai cũng hy vọng được biểu diễn tài nghệ trước Bastian và Atréju.

Ghế được đem ra, Bastian ngồi giữa Quérquobad và Atréju. Fuchur đứng sau lưng họ.

Quérquobad vỗ tay ra hiệu để mọi người im lặng rồi cất tiếng nói:

- Nhà kể chuyện đại tài vui lòng đáp ứng nguyện vọng của chúng ta. Cậu sẽ tặng chúng ta những câu chuyện mới. Thành ra, hỡi các bạn, hãy làm hết sức để cậu được hứng khởi!

Mọi người Amargánth trên sân đều im lặng cúi rạp người. Rồi một người tiến ra mở đầu. Sau đó đến người khác, rồi lại đến người khác nữa. Người nào cũng giọng tốt và trình diễn thật hay.

Những câu chuyện, bài thơ và khúc hát họ trình diễn hoặc gay cấn hoặc vui buồn; nếu kể hết ra đây sẽ tốn quá nhiều chỗ, đành để một dịp khác vậy. Nói chung chỉ độ một trăm bài khác nhau thôi. Còn toàn lặp đi lặp lại. Những người sau không trình diễn được gì khác những người trước.

Tuy vậy Bastian vẫn cứ hồi hộp, chờ đến lượt mình. Điều nó mơ tối hôm qua đã được thỏa ứng không trật một li. Nó hết sức nôn nóng được thấy mọi điều mong muốn khác cũng sẽ được thỏa ứng hết. Nó liếc nhìn Atréju đang ngồi nghe, mặt không chút biểu cảm nào.

Cuối cùng Ông lão bạc Quérquobad ra hiệu cho con dân của ông ngừng lại, rồi thở dài quay qua nói với Bastian:

- Thưa cậu Bastian Balthasar Bux, như đã thưa với cậu, tiếc thay vốn liếng của chúng tôi ít ỏi lắm. Không có được nhiều câu chuyện hơn thì đó không phải lỗi tại chúng tôi. Cậu thấy đấy, chúng tôi chỉ có thể làm hết sức mình thôi. Bây giờ cậu tặng chúng tôi một câu chuyện của cậu chứ?

- Tôi sẽ tặng mọi người hết thảy câu chuyện tôi đã tưởng tượng ra, Bastian hào hiệp nói, vì tôi lại có thể nghĩ ra cả đống chuyện mới. Nhiều chuyện tôi đã kể cho một cô bé tên là Kris Ta[1] nghe rồi, nhưng phần lớn tôi tự kể cho tôi. Thành ra chưa có ai khác được biết. Nhưng nếu kể hết thì sẽ mất hàng tuần, hàng tháng, mà chúng tôi đâu thể ở đây với các bạn lâu thế được. Cho nên tôi muốn kể hầu các bạn một câu chuyện chứa đựng hết mọi chuyện kia. Câu chuyện này có tựa là “Câu chuyện về thư viện ở Amargánth” và rất ngắn.

[1] Đúng ra là Christa (xem Chương IX), nghĩa là Bastian đã “quên”.

Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi kể bừa, sau đó hẵng hay:

- “Ngày xửa ngày xưa có một bà lão bạc tên là Quana cai trị Amargánth. Vào những ngày xa xôi ấy chưa có hồ Nước mắt và Amargánth cũng không phải bằng thứ bạc đặc biệt chịu nổi nước. Amargánth còn là một thành phố bình thường với nhà cửa bằng đá và gỗ, nằm trong một thung lũng giữa những ngọn đồi có cây rừng bao phủ.

Quana có một con trai tên là Quyn; y là một thợ săn vĩ đại. Một ngày nọ Quyn trông thấy trong rừng một con kỳ lân mang trên chóp sừng một viên đá ngời sáng. Y giết kỳ lân, mang viên đá về nhà. Nhưng hành động này của y đã đem tai họa đến với Amargánth: vì từ đó cư dân thành phố này càng ngày càng ít sinh con đẻ cái. Nếu không tìm được cứu giúp thì họ sẽ bị tuyệt chủng. Mà đâu thể nào khiến con kỳ lân sống lại được. Không ai biết phải làm gì.

Bà lão bạc Quana liền phái sứ giả tới Đền Tiên tri phía Nam - hồi đó vẫn còn - để được nghe Uyulala chỉ bảo cho phải làm gì. Nhưng Đền Tiên tri phía Nam quá xa. Ngày đi sứ giả còn là một thanh niên mà khi trở về đã thành già lắm. Bấy giờ bà lão bạc Quana đã từ trần từ lâu, người con trai Quyn nối ngôi. Dĩ nhiên y cũng đã rất già, mọi người Amargánth khác cũng vậy. Chỉ còn một đôi trai gái duy nhất; cậu bé tên Aquyl và cô bé tên Muqua.

Sứ giả mới truyền lại những gì tiếng nói của Uyulala đã khải thị: Amargánth chỉ có thể tiếp tục tồn tại nếu nó trở thành thành phố đẹp nhất vương quốc Tưởng Tượng. Chỉ bằng cách này mới bù được tội mạo phạm của Quyn. Nhưng người Amargánth chỉ thực hiện được việc này với sự trợ giúp của người Acharai - những sinh linh xấu xí nhất vương quốc Tưởng Tượng. Người Acharai còn được gọi là dân ‘hay nhè’, vì họ không ngớt phiền muộn khóc than về sự xấu xí của mình. Nhưng chính những suối nước mắt này đã làm đất trôi đi, lộ ra dưới sâu thứ bạc đặc biệt nọ mà họ đã biết cách tết thành những sợi bạc tuyệt đẹp.

Thế là mọi người Amargánth đổ xô đi tìm người Acharai, nhưng không ai tìm được vì người Acharai ở tuốt sâu dưới đất. Cuối cùng người Amargánth chết hết trên đường tìm kiếm, chỉ còn lại Aquyl và Muqua lúc này đã trưởng thành. Đôi trai gái này đã cùng nhau tìm ra người Acharai và thuyết phục được họ làm cho Amargánth trở thành thành phố đẹp nhất vương quốc Tưởng Tượng.

Trước tiên người Acharai làm ra một chiếc sà lan bạc, trên đó là một lâu đài nhỏ bằng sợi bạc tết lại đem đặt ở bãi chợ của thành phố chết này. Rồi họ dẫn suối nước mắt của họ ngầm dưới đất, cho chảy vào thung lũng giữa những ngọn đồi có cây rừng bao phủ. Thung lũng này liền đầy thứ nước đắng, biến thành hồ Nước mắt Murhu, trên đó bềnh bồng tòa lâu đài bạc đầu tiên. Aquyl và Muqua ở trong tòa lâu đài này.

Người Acharai đã đặt điều kiện là đôi vợ chồng này và con cháu phải hiến thân cho việc ca hát và kể chuyện. Chừng nào người Amargánth còn hiến thân cho ca hát và kể chuyện thì người Acharai sẽ còn giúp họ, vì như thế thì người Acharai, dù xấu xí, cũng có dự phần tạo nên chút gì đẹp đẽ.

Thế là Aquyl và Muqua lập ra một thư viện - chính là cái thư viện nổi tiếng của Amargánth - sưu tập hết mọi câu chuyện của tôi. Họ bắt đầu với câu chuyện các bạn vừa nghe xong, rồi cứ thêm dần, thêm dần những chuyện khác tôi đã từng kể. Cuối cùng nhiều đến nỗi hai người đó lẫn con đàn cháu đống của họ, những người đang sống tại thành phố bạc này, không thể nào biết hết nổi.

Sở dĩ Amargánth, thành phố đẹp nhất vương quốc Tưởng Tượng, ngày nay vẫn tồn tại là do người Acharai và Amargánth đều đã giữ lời hứa với nhau - tuy bây giờ họ chẳng còn biết gì về nhau nữa. Chỉ riêng tên hồ Nước mắt Murhu là còn gợi lại sự kiện này của thời xa xưa.”

Khi Bastian chấm dứt, Ông lão bạc Quérquobad từ từ đứng lên, mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

- Thưa cậu Bastian Balthasar Bux, lão nói, cậu đã tặng cho chúng tôi hơn cả một câu chuyện và hơn cả mọi câu chuyện. Cậu đã tặng cho chúng tôi nguồn gốc của chính chúng tôi. Nay chúng tôi biết từ đâu có hồ Murhu với những thuyền và lâu đài bạc trên hồ. Nay chúng tôi biết vì sao từ xa xưa mình đã là một dân tộc xướng ca và kể chuyện. Nhất là bây giờ chúng tôi biết được tòa nhà tròn to trong thành phố chúng tôi chứa đựng gì; cho đến nay thật chưa từng có ai đặt chân vào đấy, bởi nó khóa im ỉm từ thời nảo thời nào. Nó chứa đựng bộ sưu tập của Amargánth, kho tàng quý báu nhất của chúng tôi mà cho đến nay chúng tôi không biết.

Chính Bastian cũng ngỡ ngàng khi những điều nó vừa kể đã trở thành thực tế (hay vốn đã luôn luôn như thế rồi? hẳn Graógramán sẽ nói: cả hai!) Dẫu sao nó vẫn muốn được thấy tận mắt.

- Tòa nhà ấy ở đâu? Bastian hỏi.

- Tôi sẽ chỉ cho cậu, Quérquobad nói rồi quay ra kêu gọi đám đông: Mọi người theo ta! Biết đâu hôm nay chúng ta còn được ban cho nhiều chuyện thần kỳ nữa!

Một đoàn dài, dẫn đầu là Ông lão bạc Quérquobad với Atréju và Bastian, đi qua những cây cầu nối các thuyền, để rồi cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà rất to trông giống một cái lon khổng lồ, nằm trên một chiếc thuyền hình tròn. Mặt ngoài tòa nhà trơn nhẵn, giản dị và không có cửa sổ. Chỉ có một cửa to duy nhất đóng kín.

Giữa cánh cửa bằng bạc nhẵn láng là một viên đá trông như một cục thủy tinh trong vắt gắn vào một cái khung hình chiếc nhẫn. Trên đó khắc mấy hàng chữ:

“Bị gỡ đi từ sừng con kỳ lân, ta ngưng cháy.

Ta giữ cửa này khóa cho đến khi có kẻ gọi đúng tên ta

đánh thức ánh sáng trong ta.

Ta sẽ soi sáng cho kẻ ấy suốt trăm năm

và sẽ dẫn đường cho y trong những hầm sâu tăm tối

ở Minroud của Yor.

Còn khi y gọi tên ta lần thứ hai

Từ cuối ngược về đầu

ta sẽ tỏa hết trăm năm ánh sáng

trong một khoảnh khắc.”

- Không một người nào trong chúng tôi, Quérquobad nói, đoán được ý nghĩa những câu này. Không ai trong chúng tôi biết mấy chữ Minroud của Yor nghĩa là gì. Cho đến nay không ai tìm ra được tên viên đá này, dù chúng tôi đã cố thử mãi. Chúng tôi chỉ có thể thử những cái tên sẵn có ở vương quốc Tưởng Tượng thôi. Vì hết thảy đều không đúng nên viên đá không chịu sáng và mở cửa. Cậu Bastian Balthasar Bux tìm được không?

Mọi người, dù Amargánth hay không phải Amargánth, đều nín thở, yên phăng phắc đầy chờ đợi.

- Al’ Tsahir! Bastian gọi.

Tức thì viên đá bừng sáng, bật khỏi khung rơi thẳng vào tay Bastian. Cánh cửa bật mở.

Cả nghìn cổ họng cùng bật ra một tiếng kêu kinh ngạc.

Bastian cầm viên đá sáng bước qua cửa, theo sau là Atréju và Quérquobad. Đám đông chen chúc vào theo.

Căn phòng tròn lớn tối om. Bastian giơ viên đá lên cao. Nó sáng hơn một ngọn nến nhưng không đủ rọi cả căn phòng. Người ta chỉ thấy dọc theo tường đầy sách là sách, xếp thành nhiều tầng.

Nhiều ngọn đèn được mang tới và căn phòng lớn sáng trưng. Bấy giờ mới thấy bức tường sách chung quanh chia thành nhiều nhóm có gắn biển hướng dẫn, chẳng hạn “Chuyện vui”, “Chuyện căng thẳng”, “Chuyện nghiêm trang” hay “Chuyện ngắn”.

Ngay giữa căn phòng tròn có khắc trên nền mấy hàng chữ to ai cũng phải thấy:

THƯ VIỆN

NHỮNG TÁC PHẨM SƯU TẬP

CỦA BASTIAN BALTHASAR BUX

Atréju đứng đó, tròn mắt nhìn quanh, nét cực kỳ kinh ngạc và thán phục lộ rõ trên khuôn mặt. Bastian lấy làm khoái chí.

- Tất cả, Atréju đưa tay chỉ khắp chung quanh hỏi, tất cả đây là các câu chuyện bạn đã nghĩ ra à?

- Phải, Bastian đáp rồi đút viên Al’ Tsahir vào túi.

Atréju sững sờ nhìn nó.

- Thật vượt quá sự hiểu biết của mình, Atréju thú nhận.

Còn người dân thành phố Amargánth dĩ nhiên đã cầm đèn chạy tới đống sách từ lâu; họ lật sách, đọc cho nhau nghe, có người ngồi bệt luôn xuống nền, học thuộc lòng ngay một số đoạn.

Tin về sự kiện lớn lao này dĩ nhiên đã lan truyền cực nhanh khắp thành phố bạc này, trong người dân sở tại cũng như khách khứa.

Bastian và Atréju vừa mới từ thư viện đi ra thì gặp Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn kịp chạy tới.

- Thưa cậu Bastian, anh chàng tóc đỏ Hýsbald - rõ ràng không chỉ thạo cầm kiếm mà còn nhanh nhảu nhất - nói, chúng tôi được nghe cậu đã đột nhiên hiển lộng tài ba có một không hai. Thành ra chúng tôi khẩn cầu được phục vụ cậu, được đi theo cậu. Cả ba chúng tôi đều tha thiết mong sẽ có được một câu chuyện riêng. Cho dù cậu chắc chắn không cần đến sự bảo vệ của chúng tôi, nhưng được ba tay hiệp sĩ tháo vát và có năng lực như chúng tôi phục vụ thì chỉ có lợi thôi. Cậu chấp nhận chứ?

- Rất sẵn lòng, Bastian đáp, được các vị tháp tùng thì ai mà không hãnh diện.

Tức thì ba người muốn quỳ xuống ngay tại chỗ tuyên thệ trung thành, để được Bastian vỗ kiếm lên vai[2], nhưng nó cản họ lại.

[2] Thời Trung cổ ở châu Âu các hiệp sĩ quỳ trước chủ tuyên thệ trung thành, để được chủ - thuộc giới quý tộc - vỗ ngang lưỡi kiếm đã rút khỏi vỏ lên hai vai, tỏ sự ưng thuận.

- Sikánda, Bastian giải thích, là một cây kiếm thần. Không người nào chưa từng ăn uống và tắm lửa của “Cái chết sặc sỡ” đụng tới nó mà thoát khỏi nguy hiểm cho thân thể và tính mạng.

Cho nên họ đành hài lòng với một cái bắt tay giữa bạn hữu.

- Thế còn Held Hynreck thì sao? Bastian hỏi thăm.

- Y hoàn toàn suy sụp rồi, Hýkrion nói.

- Vì một cô gái, Hýdorn nói thêm.

- Cậu nên chiếu cố đến y, Hýsbald kết luận.

Thế là họ - bây giờ năm người - đi tới khách sạn, nơi cả nhóm tạm dừng chân khi mới tới đây và Bastian gửi con la cái già Jicha vào giữ trong tàu.

Khi họ bước vào quán trọ thì chỉ còn một người đàn ông duy nhất đang ngồi ở đấy. Y gục đầu trên bàn, hai bàn tay vùi sâu trong mái tóc vàng. Chính là Held Hynreck.

Hẳn là y có mang theo một bộ giáp trụ phòng hờ trong hành lý, vì lúc này y mặc một bộ giản dị hơn bộ đã bị cắt vụn thành từng mảnh khi giao đấu với Bastian hôm qua.

Khi Bastian cất tiếng chào thì y nổi giận, ngó chằm chằm hai gã thiếu niên. Mắt y đỏ sọc.

Bastian hỏi có được phép ngồi với y không thì y nhún vai, gật đầu buông người xuống ghế. Trước mặt y là một tờ giấy trông như đã bị vò nát nhiều lần rồi lại vuốt cho phẳng phiu.

- Tôi muốn hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của anh, Bastian nói. Tôi rất tiếc nếu đã làm anh bị tổn thương.

Held Hynreck lắc đầu.

- Đời tôi như thế là hết, y khàn khàn nói. Đây này, cậu đọc đi!

Y đẩy mảnh giấy về phía Bastian.

- “Tôi chỉ lấy người vô địch thôi - trên đó viết - mà anh không được như thế, thì ta phải vĩnh biệt!”

- Của công chúa Oglamár à? Bastian hỏi.

Held Hynreck gật.

“Ngay sau trận đấu giữa hai ta, nàng đã bảo người ta chở lên bờ cùng với con ngựa của nàng. Ai biết được giờ này nàng ở đâu? Tôi sẽ không bao giờ còn được gặp nàng nữa. Tôi sống trên đời này nữa làm gì!”

- Anh không thể bắt kịp nàng sao?

- Để làm gì?

- Để thuyết phục nàng đổi ý, biết đâu đấy.

Held Hynreck bật lên một tiếng cười chua chát.

- Vậy là cậu không biết công chúa Oglamár rồi. Tôi đã tập luyện hơn mười năm để có được chút tài. Tôi đã từ bỏ mọi thứ không có lợi cho sức khỏe của tôi. Với kỷ luật sắt đá, tôi đã học đánh kiếm với những bậc đại sư kiếm thuật, học mọi kiểu vật với các đô vật tài ba nhất, cho tới khi tôi thắng hết họ. Tôi chạy nhanh hơn ngựa, nhảy cao hơn nai, môn nào tôi cũng tuyệt hảo, hay nói đúng hơn: tuyệt hảo, cho tới hôm qua. Trước đây nàng đâu có đoái hoài gì đến tôi, nhưng dần dần nàng chú ý nhiều hơn khi thấy tôi có năng lực. Tôi đã hy vọng sẽ được nàng chọn. Nhưng bây giờ thì tất cả mãi mãi hoài công. Không còn hy vọng thì làm sao tôi có thể sống nổi?

- Có lẽ, Bastian nói, anh đừng nên quá say mê công chúa Oglamár đến thế. Chắc chắn còn nhiều người khác mà anh cũng sẽ thích không kém.

- Không, Held Hynreck đáp, tôi yêu công chúa Oglamár chính bởi vì nàng chỉ ưng bậc vô địch thôi.

- Ra thế, Bastian chưng hửng nói, thế thì khó đấy. Làm gì được bây giờ? Hay là anh thử chinh phục nàng bằng cách khác, làm ca sĩ hay thi sĩ chẳng hạn?

- Tôi là một anh hùng[3], Hynreck trả lời có vẻ hơi bực bội, tôi không thể và không muốn làm nghề gì khác. Tôi không thể đổi khác được.

[3] Held (trong tên “Held Hynreck”) nghĩa là “người anh hùng”.

- Vâng, Bastian nói, tôi hiểu.

Mọi người đều im lặng. Ba chàng hiệp sĩ Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn ái ngại nhìn Held Hynreck. Họ có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra trong lòng y. Sau rốt Hýsbald hắng giọng quay qua nói khẽ với Bastian:

- Thưa cậu Bastian, đúng ra thì cậu giúp y có khó gì lắm đâu.

Bastian ngó Atréju thấy vẻ mặt gã lầm lỳ.

- Cho một người như Held Hynreck, Hýdorn nói vào, thì quả là xui xẻo nếu không tìm đâu ra quái vật. Cậu hiểu chứ?

Bastian vẫn chưa hiểu..

- Phải có quái vật, Hýkrion vừa nói vừa vuốt bộ ria rậm đen sì, thì một anh hùng mới có thể chứng tỏ tài cán thật của mình, để xứng đáng là anh hùng. Vừa nói y vừa nháy mắt với Bastian.

Bastian liền hiểu ra.

- Anh Held Hynreck hãy nghe này, Bastian nói, hồi nãy tôi đề nghị anh đem tặng trái tim cho một cô gái khác chỉ để thử lòng anh thôi. Sự thật là lúc nãy công chúa Oglamár đang rất cần sự giúp đỡ của anh, ngoài anh ra không ai cứu được nàng.

Held Hynreck vểnh tai nghe.

- Cậu nói nghiêm chỉnh chứ, cậu Bastian?

- Hoàn toàn nghiêm chỉnh, rồi anh sẽ tự thấy ngay thôi. Số là công chúa Oglamár mới bị tấn công và bắt cóc đi cách đây vài phút.

- Kẻ nào to gan?

- Một trong những quái vật ghê gớm nhất vương quốc Tưởng Tượng. Chính nó là con rồng Smrg đấy. Nàng đang cưỡi ngựa qua một khoảng rừng thưa thì tên ác ôn trông thấy, liền từ trên không sà xuống chụp nàng ngay trên lưng ngựa đem đi mất.

Hynreck đứng phắt dậy. Mắt y long lanh, má y nóng bừng. Y thích thú vỗ tay. Nhưng rồi y ngồi xuống, mắt sầm lại.

- Không thể được, y rầu rĩ, khắp nơi, không đâu còn rồng nữa.

- Held Hynreck, Bastian giải thích, anh quên rằng tôi từ một nơi rất xa tới đây, xa hơn những nơi anh đã từng đặt chân tới rất nhiều.

- Đúng đấy, Atréju xác nhận. Lần đầu tiên gã xen vào.

- Có thật nàng bị con quái vật này bắt cóc không? Held Hynreck lớn tiếng hỏi. Rồi y áp hai tay lên tim, thở dài: Ôi, Oglamár tôn sùng của ta, giờ đây nàng đau khổ biết bao nhiêu. Nhưng đừng sợ, hiệp sĩ của nàng đang tới đây, y đang trên đường! Hãy cho biết tôi phải làm gì? Tôi phải tìm tới đâu? Nơi ấy như thế nào?

- Rất xa đây, Bastian kể, có một nước tên là Morgul hay là nước “Lửa lạnh”, vì ở đó lửa lạnh hơn cả băng tuyết. Làm cách nào tìm ra nước này thì tôi không thể nói được, anh phải tự tìm lấy. Ngay giữa nước này có một khu rừng hóa thạch tên là Wodgabay. Mà chính giữa khu rừng hóa thạch này là cái thành lũy bằng chì tên Ragar. Nó có ba con hào bao quanh. Trong con hào thứ nhất là thứ thuốc độc màu xanh lục, trong con hào thứ hai nghi ngút khói axit nitric, trong con hào thứ ba đầy nhóc bọ cạp to bằng bàn chân anh. Không có cầu bắc qua hào, vì chủ nhân cái thành lũy bằng chì Ragar này chính là con quái vật có cánh Smrg kia. Cánh của nó bằng màng nhầy, sải cánh rộng đến ba mươi hai mét. Khi không bay thì nó đứng thẳng như một con Kanguru[4] khổng lồ. Thân nó giống một con chuột ghẻ lở, đuôi lại giống đuôi bọ cạp. Chỉ chạm nhẹ phải nọc độc của nó là chắc chắn chết. Hai chân sau của nó giống chân cào cào khổng lồ, còn hai chân trước trông nhỏ xíu như bị teo, giống bàn tay trẻ con. Nhưng chớ bị lừa, vì chính sức mạnh ghê gớm nằm ở hai bàn tay nhỏ xíu này đấy. Cái cổ dài ngoẵng của nó rụt vào được như râu ốc sên, trên đó có ba cái đầu. Một đầu to giống đầu cá sấu. Từ mõm của đầu này nó phun ra lửa lạnh như băng. Còn ở chỗ lẽ ra là mắt trên đầu cá sấu lại là hai cục bướu - chính là hai cái đầu nữa. Đầu bên phải trông như đầu một ông lão. Nó nghe và nhìn được bằng cái đầu này. Còn để nói thì nó có đầu bên trái, trông như khuôn mặt nhăn nhúm của một bà lão.

[4] Chuột túi sống ở châu Úc.

Nghe tả đến đây Held Hynreck hơi tái mặt.

- Nó tên gì nhỉ? Y hỏi.

- Smrg, Bastian nhắc lại. Nó làm những việc đốn mạt từ cả nghìn năm rồi, vì nó đã nghìn tuổi. Nó vẫn luôn bắt cóc gái đẹp mang về bắt lo nấu nướng cho nó mãn đời. Cô gái này chết, nó bắt cô khác.

- Sao tôi chưa hề nghe nhỉ?

- Smrg có thể bay nhanh và xa không tưởng tượng nổi. Cho đến nay nó luôn chọn những nước khác nhau trong vương quốc Tưởng Tượng để cướp người. Với lại cứ năm mươi năm mới xảy ra một lần.

- Cho đến nay chưa từng có ai giải thoát được một nạn nhân nào ư?

- Chưa, vì muốn làm được chuyện này cần phải có người anh hùng có một không hai.

Nghe thế hai má Held Hynreck lại ửng đỏ.

- Smrg có chỗ nào dễ bị thương không? Y hỏi một câu nhà nghề.

- A! Bastian đáp. Tí nữa tôi quên điều quan trọng nhất. Dưới hầm sâu trong thành Ragar có một cây rìu bằng chì. Chắc chắn anh có thể hình dung rằng Smrg canh giữ chiếc rìu này như con ngươi của mắt nó, khi tôi tiết lộ rằng đó là vũ khí duy nhất người ta có thể dùng giết nó. Phải dùng rìu chặt bay hai cái đầu nhỏ của nó.

- Làm sao cậu biết hết những điều này? Held Hynreck hỏi.

Bastian không cần trả lời, vì ngay lúc đó ngoài đường phố inh ỏi những tiếng kêu sợ hãi:

- Một con rồng! Một con quái vật! Xem kìa, trên trời ấy! Kinh hoàng quá! Nó bay về hướng thành phố! Trốn nhanh lên! Không, không, nó bắt được một người rồi!

Held Hynreck lao ra đường, mọi người ùa hết theo. Atréju và Bastian ra sau chót.

Trên bầu trời có một vật gì đó đang vỗ ào ào, giống một con dơi khổng lồ. Khi nó bay tới gần thì chẳng khác nào cả thành phố bạc bị một cái bóng lạnh chụp lên trong chốc lát. Đó chính là Smrg và nó y hệt như Bastian vừa tưởng tượng ra. Với đôi bàn tay teo tóp mà cực nguy hiểm nó nắm chặt một cô gái đang giãy giụa gào thất thanh.

- Hynreck! Tiếng kêu nghe xa dần. Cứu em với, Hynreck! Cứu em với, người anh hùng của em!

Rồi thôi không còn nghe thấy nữa.

Hynreck đã lôi con ngựa ô của y từ trong tàu ra và đang đứng trên một chiếc phà bạc chở y lên bờ.

- Nhanh lên! Người ta nghe y kêu to với người lái phà. Anh muốn gì ta cũng sẽ cho hết, nhưng nhanh lên!

Bastian nhìn theo y, lẩm bẩm:

- Mình chỉ mong rằng đã không gây quá nhiều khó khăn cho y.

Atréju liếc nhìn nó rồi khẽ nói:

- Ta cũng nên lên đường là hơn.

- Đi đâu?

- Vì mình mà bạn đã tới vương quốc Tưởng Tượng này, Atréju nói, bởi vậy mình nghĩ cũng nên giúp bạn tìm ra đường về. Chắc chắn bạn muốn một dịp nào đó sẽ về lại thế giới của bạn, đúng không?

- Ô! Bastian nói. Tớ chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Nhưng bạn nói đúng đấy, Atréju ạ. Phải, tất nhiên bạn nói đúng.

- Bạn đã cứu vương quốc Tưởng Tượng, Atréju nói tiếp, và theo mình thấy thì bạn cũng đã nhận được nhiều thứ đền đáp lại. Mình đoán là bây giờ bạn muốn trở về để làm cho thế giới của bạn lành mạnh hơn. Hay còn gì nữa níu chân bạn?

Bastian - đã quên mất rằng trước đây nó không khỏe, đẹp, dũng cảm và có thể lực - đáp:

- Không, nếu có thì tớ thật không biết.

Atréju lại trầm ngâm nhìn bạn rồi nói thêm:

- Có thể sẽ là một con đường dài và gian truân đấy, ai biết được nhỉ?

- Ừ, ai biết được, Bastian nhất trí. Nếu bạn muốn thì ta lên đường ngay.

Rồi ba chàng hiệp sĩ tranh nhau, ngắn và thân mật thôi, nhường ngựa cho Bastian. Nhưng Bastian giải quyết gọn bằng cách yêu cầu họ tặng cho nó con la cái Jicha. Ba chàng hiệp sĩ bảo rằng một con vật thồ như thế quá không xứng với danh tiếng của cậu Bastian, nhưng vì nó cứ nhất quyết nên cuối cùng họ phải nhượng bộ.

Trong lúc bộ ba chuẩn bị mọi thứ để khởi hành thì Bastian và Atréju quay lại lâu đài của Quérquobad để cám ơn Ông lão bạc về lòng hiếu khách và giã từ. Con Phúc long Fuchur chờ Atréju trước lâu đài. Nó rất hài lòng khi nghe nói mọi người lên đường. Thành phố không phải là nơi để rồng ở, cho dù rất đẹp như Amargánth.

Ông lão bạc Quérquobad đang mê mải đọc một quyển sách đã mang từ thư viện Bastian Balthasar Bux về.

- Tôi muốn giữ các cậu ở lại chơi lâu hơn, ông mơ màng nói, đâu phải ngày nào cũng có được một người khách là nhà kể chuyện lớn thế này. Nhưng mà thôi, dẫu sao chúng tôi cũng có được các tác phẩm của y làm điều an ủi.

Bastian và Atréju chào từ giã rồi đi ra.

Lúc ngồi lên lưng Fuchur, Atréju hỏi bạn:

- Bạn không muốn cùng cưỡi Fuchur sao?

- Ngay thôi mà, Bastian đáp, bây giờ con Jicha đang chờ tớ mà tớ đã hứa với nó rồi.

- Vậy tụi này chờ các bạn trên bờ nhé, Atréju kêu.

Con Phúc long bay bổng lên không, chỉ nháy mắt đã biến mất dạng.

Khi Bastian quay lại nhà trọ thì ba chàng hiệp sĩ đã sẵn sàng chờ khởi hành với ngựa và la trên một chiếc phà. Họ đã gỡ cái yên gắn túi chứa đồ trên lưng con la, thay vào bằng một yên khác trang hoàng rất đẹp. Jicha chỉ được biết lý do của hành động này sau khi Bastian lại gần thì thầm vào tai nó:

- Jicha, bây giờ bạn là của tôi đấy nhé.

Rồi trong khi chiếc phà nhổ neo rời thành phố bạc thì tiếng reo mừng của con la cái già vẫn vang dài trên mặt nước đắng của hồ Nước mắt Murhu.

Về phần Held Hynreck xin nói thêm: quả thật y đã đến được Morgul, nước “Lửa lạnh”. Y cũng đã tiến vào được trong khu rừng hóa thạch Wodgabay, vượt được ba con hào quanh thành lũy Ragar. Y tìm thấy cái rìu bằng chì và đánh bại con rồng Smrg. Rồi y đưa công chúa Oglamár về với vua cha của nàng, cho dù bây giờ nàng sẵn sàng lấy y làm chồng. Song, y lại không muốn nữa.

Nhưng đây là một chuyện khác, sẽ kể vào một dịp khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện