Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chương 97: Chương 97




Môi của con người, ai cũng đều có thành phần cấu tạo giống nhau nhưng đầu lưỡi của Phong lại có những cảm nhận khác. Đôi môi mà Phong đang ngậm đang cắn nhẹ đang dùng đầu lưỡi liếm khiêu khích thì không giống môi Phong xíu nào, một vị ngọt nhẹ nhàng, ươn ướt trơn trượt do lưỡi Phong phủ lên một lớp nước mờ ảo, đôi môi ấy mềm như một miếng bánh bông lan khiến Phong chỉ muốn ngấu nghiến nuốt vào.
-Um…… - Quyên bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn hơn, dưỡng khí đang bị cướp đoạt dần…. Nhưng cái miệng vẫn không chịu mở ra đón nhận “vật xâm nhập” đang vờn tới vờn lui trước cửa
“Môi hở răng lạnh” .. Quyên rất biết làm theo câu nói này. Cái gì cũng có 2 mặt của nó, câu nói này nếu xét trong trường hợp khác thì có thể nó đúng nhưng đặt trong tình trạng này thì hoàn toàn sai. Vì nếu đôi môi Quyên hé mở ra thì sẽ có một thứ ấm nóng tràn vào.
Phong hài lòng khi thấy sự ướng bướng của cô gái đang nằm phía dưới mình. Phong bắt đầu nới lỏng vòng ôm để Quyên có cơ hội hô hấp và tìm cách dụ hoặc để mở cái miệng nhỏ nhắn kia ra vì Phong tin chắc bên trong sẽ còn ngọt ngào hơn gấp bội lần. 1 bàn tay vẫn chung thuỷ ôm chặt lấy cái eo mảnh khảnh của Quyên, tay còn lại rất từ từ luồn ra sau gáy và đan xen vào mái tóc dài của Quyên tạo cho cô bạn 1 cảm giác rất ư thoải mái.
-Um………. oải ái oá – Quyên đang định mở miệng thì chợt nhớ lại, vội lấy tay bịt miệng mình lại .. nguyên gốc câu nói là: Thoải mái quá
Cười khẽ trước sự phòng thủ của Quyên, Phong không hề vội vàng công phá nó, cậu còn muốn đùa với cô bé đang nằm trong lòng mình.
Không còn nụ hôn ướt át, nồng cháy nữa cũng khiến Quyên có chút … luyến tiếc nhưng vẫn phải cảnh giác cao thì môi miệng hai người vẫn đang chạm vào nhau, đầu lưỡi Phong vẫn liếm duyện viền môi của Quyên. Sau đó cậu dời đôi môi mình ghé thăm tất cả mọi chỗ gương mặt Quyên từ cái trán cao cao đến hàng lông mày rậm đen rồi cả đôi lông mi cong, chóp mũi xinh xinh, gò má với 1 bên lúm đồng tiền, vành tai đang vểnh lênh lắng nghe mọi động tĩnh của Phong.
Đột ngột không báo trước Phong ngậm lấy vành tai của Quyên và cắn nhẹ một cái đồng thời bàn tay cũng rời đi gáy tóc của Quyên mà phủ thật nhanh lên một bên ngực phập phồng và hơi dùng chút lực….
-A…… - Tiếng hít thở nặng nề vang lên trong căn phòng.
Lẽ ra Phong đã có cơ hội tấn công cái khu vực bí mật kia khi Quyên mở miệng “a” lên nhưng vì cậu cũng đang bất ngờ trước xúc cảm mềm mại trong bàn tay mình. Cảm giác ấy làm Phong loạn suy nghĩ và ham muốn lại càng tăng cao. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh mà “đùa” với quỷ con trong lòng, Phong thì thào vào tai Quyên…

-Của em… thật sự nhỏ quá!!!
Câu nói không đầu không đuôi, không chỉ rõ cụ thể là cái gì nhỏ, như thế nào mới thật sự là nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho Quyên đỏ ửng cả mặt. Liếc mắt Phong một cái, thật sự Quyên rất muốn mở miệng cãi lại “Của tui nhỏ kệ tui”.. nhưng nếu bản thân nói thế thì cũng đồng nghĩa là Quyên hiểu Phong đang ám chỉ cái gì của cô bạn “thật sự nhỏ”
(Ps: Cái gì của Quyên nhỏ vậy mọi người, Sour là ng viết mà còn ko bik, sao 2 ng đó bik ta???)
Dùng 2 bàn tay nắm chặt lấy bàn tay không an phận của Phong vẫn còn đặt trên vùng cấm, Quyên dùng sức di dời nó đi, nhưng cái bàn tay con trai to ấy cứ như bám rễ trên chiếc áo của Quyên, không chịu nhúc nhích, một mực khăng khăng ôm trọn toàn bộ cái nguồn gốc sinh ra xúc cảm ấy….
Nhìn thấy Quyên nhíu mày, Phong thở dài rút lại bàn tay mình nhưng bàn tay chợt khựng lại giữa không trung khi thấy cái thở phào nhẹ nhõm của Quyên.
“Không thể dễ dàng bỏ qua thế này được” … - Phong nhếch miệng cười xấu xa liền đặt tay về vị trí cũ, lại dùng lực một xíu. Hành động bất ngờ khiến Quyên hốt hoảng, há miệng để thở nhưng vì Quyên vừa dùng 2 tay che miệng lại vừa hít thở nên không khí không có được bao nhiêu. Ấn mạnh bàn tay mình lên vải áo của Quyên, Phong kéo một đường nhẹ rời khu vực cấm tiến tới vòng eo mảnh khảnh.
Đang nghi hoặc, chưa định hình được Phong sẽ làm gì Quyên liền kinh ngạc mở to hết cỡ 2 con mắt nhìn Phong và cảm nhận cảm giác bàn tay Phong đang nằm dưới cái áo của mình.
Làn da con gái đều mịn thế này ư!!! Cảm giác mang lại thật thích, Phong cười thoả mãn nhìn phản ứng ngây ngốc của Quyên. Cậu cũng muốn cô gái này cũng cảm nhận được điều cậu đang cảm nhận, vì thế liền cử động bàn tay xoa nhè nhẹ vùng bụng bằng phẳng của Quyên….
Lẽ thường thì con gái sẽ đỏ mặt, sẽ kiu đừng làm như thế, sẽ nói Phong dừng lại, nhưng phản ứng của Quyên thì khiến Phong cũng không ngờ nổi…

-HiHi…
-…..
-Hahaha….
-….
-Nhột, em nhột quá….
-…. – Phong khẽ cười
-Mau bỏ tay anh ra… nhột quá……..
-………
-Ha…… - Tiếng người tắt ngấm …

Có lẽ tại vì Phong đã rút tay ra thật, nên Quyên ko thấy nhột nên không cười nữa. Điều này chỉ đúng vào thời điểm một giây trước, còn hiện giờ thì không. Ngay khi Quyên mở miệng cười ha hả lần thứ 3, Phong đã không kiềm chế được cái mong muốn khát khao nãy giờ…
Nhìn cái lưỡi con con đang vươn ra như khiêu khích mình, hàm răng xếp đều, cái miệng nhỏ mở rộng như chào đón Phong, cộng thêm cái màu hồng của bờ môi đang khiêu khích ánh nhìn của Phong… thật là một liều thuốc dụ hoặc mê người.
Dùng 2 bàn tay ôm chặt lại gương mặt của Quyên, bỏ qua khúc dạo đầu tán tỉnh, Phong tấn công ngay lập tức cái miệng nhỏ đang cười toe toét kia…
-Um……….
Quyên cố gắng chống cự với chút lý trí cuối cùng của mình nhân lúc cái lưỡi giảo hoạt của Phong chưa bắt đầu hành động…. Với chút sức lực con gái, Quyên đấm thùm thụp lên lưng Phong. Thật ra mà nói, với một đứa học võ như Quyên, Quyên có đủ sức đánh khiến Phong đau, nhưng nó lại không muốn Phong bị đau.
Vừa vào trong miệng Quyên, lưỡi Phong bắt đầu thăm dò rất từ từ và khiêu khích dần các giác quan của Quyên. Lưỡi Phong tiến thì lưỡi Quyên lùi, Phong định cuốn lấy thì Quyên lại né tránh, tuy nhiên cái không gian trong khoang miệng của Quyên thì quá nhỏ để 2 cái vật không xương kia tránh né nhau, dù có tránh cỡ nào cũng sẽ xảy ra đụng chạm. Cảm giác trơn mềm, ướt át pha lẫn chút vị ngọt khiến Phong đê mê.
Buông 1 bàn tay đang ôm gương mặt Quyên, Phong đem nó phủ lên 1 bên bờ ngực, dùng chút lực xoa nắn và bóp nhẹ, hành động thấy thôi thúc phản xạ thiếu nữ vô điều kiện trong Quyên thức dậy, không có sự can thiệp của lý trí, Quyên chủ động vươn người về phía trước đồng thời gương mặt của hơi ngửa ra càng giúp Phong dễ dàng chiếm thế thượng phong hơn.
“Né mãi cũng không phải là 1 vấn đề, nếu ngọt thì sẽ không phải cay, nếu cay thì sẽ không tránh khỏi”
Quyên quyết định nhanh chóng, dùng đầu lưỡi mình chạm vào lưỡi Phong và không hề chạy trốn khi Phong bắt cầu cuối lấy, hai bên triền miên… Phản ứng của Quyên thật là khiến Phong cảm thấy rất thú vị….
Mãi một lúc khi cả hai gần như không thể thở nổi mới chịu buông nhau ra. Phong vẫn chống người phía trên Quyên và không hề có dấu hiệu rời đi, hơi thở vẫn nặng nề, gương mặt vẫn toát lên vẻ chưa thoả mãn, đôi mắt vẫn cháy hừng hực ngọn lửa ham muốn….
-um… Phong, hôm nay….. chúng…. ta….. – Quyên đang ấp úng chưa biết nói gì

-Chưa đủ - Chỉ 2 từ ngắn học, súc tích, Phong một lần nữa cúi xuống áp sát gương mặt của Quyên….
-Phong……… em…….
-Suỵt – Khẽ đặt một ngón tay đặt trên môi Quyên, không cho cô bạn nói lời linh tinh mà làm mất không khí
-Anh sẽ không “tiến bước nữa” đâu … - Phong nặng nề nói ra trong hơi thở đã cực kì gấp gáp dường như không thể nhịn thêm, không thể chờ đợi 1 giây nào nữa
-Em… em…. A…
Quyên quên mất bàn tay Phong vẫn đang đặt trên ngực mình, thấy Quyên cứ luyên thuyên Phong đành tìm thứ khác lấy đi sự chú ý của Quyên. Cúi xuống cắn nhẹ lên phía sau gáy của Quyên, Phong lại ngẩng lên nhìn
-Anh muốn – Lại là một câu rút không thể gọn hơn
-Muốn… muốn gì cơ chứ… chúng ta….
Không gian lại im ắng trở lại, chỉ còn tiếng thở dồn dập, tiếng chiếc giường chuyển động vì trên đó có 2 thân ảnh đang lăn qua lăn lại…
Hôm nay chúng ta chỉ dừng lại ở hôn ^^



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện