Chuyên Gia Chữa Trị
Chương 34
Văn Thố bị lạc đường nên vẫn còn ở trong trạng thái hỗn độn và phức tạp. Từ khi vào núi tới bây giờ, cô luôn có một cảm giác rất kỳ lạ.
Nơi này là nơi Vạn Lý đã qua đời, đối với cô mà nói thì phải là nơi rất đặc biệt, nhưng cô lại không có một cảm giác gì với nơi này. Giống như một du khách bình thường, trông thấy phong cảnh đẹp sẽ dừng chân ở lại, chỉ vậy thôi.
Lục Viễn lại nghĩ nhiều cho cô, thấy một thứ hoa cỏ lạ thường sẽ cẩn thận một chút, sợ sẽ làm tổn thương cô.
Sau khi vào trong núi, áp lực đối với cô lại càng lớn hơn, có lẽ trước sau đều nghĩ thầm thấy không yên lòng, cuối cùng bây giờ thậm chí còn lạc đường.
Bởi vì anh quá lo lắng, cứ lo rằng vùng rừng núi này sẽ khiến cô nhớ lại những quá khứ bi thương, cảm xúc trước đây lại ùa về.
Văn Thố hiểu sự quan tâm lo lắng của anh, rất cảm kích anh đã bảo vệ cô như vậy.
Lạc đường ở trong núi sâu, Văn Thố đã từng xem bản đồ rất nhiều lần, thậm chí đã gần như thông thuộc đoạn đường này, cô biết nếu thực sự đã lạc đường rồi, sau khi trời tối sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng có Lục Viễn ở bên cạnh, cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô ngồi trên ghế phụ, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục Viễn đang nói chuyện với người nào đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nói một lúc lâu rồi mà chưa quay trở về, Văn Thố tò mò liền xuống xe.
Cả đời này Văn Thố cũng nghĩ rằng đến đây lại gặp được Vạn Lý, Vạn Lý vẫn còn sống.
Đứng ở giữa hai chiếc xe, chen chúc giữa một nhóm người, anh mặc một bộ trang phục cũ kĩ, da cũng không nhìn ra đó vốn là da người nữa, nhưng đôi mắt ấy, vẫn là ánh mắt sắc bén ngày trước.
Toàn thân Văn Thố toát mồ hôi lạnh, cô không biết nên hình dung cảm xúc thật sự của mình lúc này, cô nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấm vào da thịt cũng không còn cảm thấy đau.
Cô tiếp tục tiến đến hai bước, hoài nghi mà xác định, kích động mà kiềm chế gọi một tiếng: "Vạn Lý?"
Một tiếng gọi này đã khiến hai người đàn ông trước mặt cô đều ngẩn ra.
Không khí chợt lạnh lẽo như có sương đêm, nháy mắt liền biến mất, mấy giây sau, Lục Viễn chậm rãi quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn Văn Thố: "Em vừa nói cái gì?"
Văn Thố nhìn Lục Viễn, rồi lại nhìn người đàn ông vẫn yên lặng không nói một lời, run rẩy hỏi: "Vạn Lý, anh không nhận ra em sao?"
Lục Viễn vẫn thấy khó tin: "Văn Thố, em có chắc chắn là không nhận lầm đấy chứ?" Anh lui một bước: "Người này là Chu ca mà?"
Văn Thố không trả lời Lục Viễn, chỉ đi lên phía trước, mặt đối mặt với người đàn ông đứng đó, cô nắm lấy tay áo của anh, ép hỏi từng câu: "Nói chuyện với em đi Vạn Lý, anh không nhận ra em phải không?"
Cô lắc cánh tay người đó, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt chỉ có sự bình tĩnh và thờ ơ. Văn Thố nhìn hình ảnh phản chiếu trong mắt anh chỉ thấy mình như sắp ngã gục xuống.
Thấy mình như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn không có phản ứng. Văn Thố nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, nhìn gương mặt này rất gần gũi nhưng cô bắt đầu hoài nghi. Đây là Vạn Lý của cô sao? Vạn Lý của cô sao có thể nhìn cô xa lạ như vậy? Sao lại có thể?
Trước mắt cô dần trở nên mơ hồ, trong lòng vô cùng đau xót, từ khi anh "qua đời" đến nay, Văn Thố không biết rốt cuộc mình đã sống lại thế nào.
"Anh bị mất trí nhớ rồi phải không?" Cổ họng Văn Thố nghẹn ngào: "Trong phim truyền hình thường như vậy mà. Có phải anh mất trí nhớ rồi không, quên mất em là ai, cho nên mới không trở về tìm em?"
Cô kéo chuỗi vòng trên tay mình ra, giơ cánh tay đầy vết thương cho anh nhìn: "Vạn Lý, anh có biết sau khi anh chết, đã bao nhiêu lần em muốn đi theo anh, sao anh có thể quên em chứ? Sao anh lại không trở về tìm em?"
Cổ tay thon gầy trắng trẻo của Văn Thố khắp nơi đều là những vết sẹo xấu xí, điều đó chứng minh tình cảm của cô với Vạn Lý.
Người đó chỉ nhíu mày, Văn Thố nổi giận, cầm lấy cánh tay anh: "Anh không nhớ sao? Em là Văn Thố đây mà!"
"Xin lỗi!" Người đó nói với giọng địa phương mang theo chút giọng phổ thông, nói: "Tôi không phải là người cô đang nói, tên tôi không phải là Vạn Lý, tôi tên là Chu Đại Hải."
"Anh đang nói mớ cái khỉ gì đây!" Văn Thố thế nào cũng không chịu tin vào mắt mình, cô nắm vạt áo người đó, kích động và tức giận: "Anh nhất quyết không thừa nhận phải không? Vạn Lý, sao anh lại độc ác như vậy hả?"
Những người xung quanh nhất thời không hiểu rõ ràng lời nói của cô, sau đó liền hiểu ra, vội vàng kéo hai người ra, nói khéo: "Cô gái à, có lẽ là cô đã nhận lầm người rồi."
"Đúng vậy, Chu ca là người dẫn đường cho chúng tôi, là người ở đây mà."
"...."
Lục Viễn tới kéo Văn Thố ra, đề phòng cô lại quá kích động nữa, anh ôm lấy Văn Thố, lui từng bước về phía sau, anh an ủi nhẹ nhàng bên tai cô: "Văn Thố, em đừng kích động, chỉ là em quá mệt mỏi thôi, Vạn Lý đã chết, em nhận lầm người rồi."
Văn Thố không tự chủ rơi nước mắt, cô cứ lắc đầu: "Không thể nào, Lục Viễn, anh không tin tôi sao? Anh ấy là Vạn Lý, thật sự là Vạn Lý."
....
Những người trên xe thấy Lục Viễn và Văn Thố lúc này đang không tốt, bảo Chu Đại Hải lên xe rồi dẫn đường cho Văn Thố và Lục Viễn.
Lục Viễn vẫn lái xe suốt dọc đường, anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn Văn Thố một chút.
Văn Thố chống tay lên cửa xe, bàn tay chống cằm, cả đoạn đường không nói một lời, ánh mắt thờ ơ nhìn xa xăm.
Trong đầu Văn Thố đang rất hỗn loạn. Cô đi tới Mễ Đặc Thác Duy đã nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng có một điều cô chưa từng nghĩ đến - Vạn Lý chưa chết, anh vẫn còn sống.
Cô muốn tới đây để vĩnh biệt Vạn Lý, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại Vạn Lý ở đây.
Văn Thố không biết anh có mất trí nhớ thật không, chắc có nguyên nhân gì đó không chịu nhận ra cô.
Dù là nguyên nhân gì, cô cũng không biết phải đối mặt thế nào, bây giờ điều duy nhất cô muốn là đưa anh trở về.
Những người kia dẫn hai người trở về khách sạn ở Mễ Đặc Thác Duy, nhưng Văn Thố không chịu, lại đi theo xe họ đến khu làng của Chu Đại Hải.
Bà chủ nghĩ Chu Đại Hải đưa bạn bè tới chơi, chiêu đãi họ rất nhiệt tình. Chu Đại Hải quen rất nhiều người trong khu này, hẳn là đã sống ở đây rất lâu rồi.
Lục Viễn không phản đối quyết định của Văn Thố, chỉ yên lặng đi theo cô. Dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của cô, cho dù nguyên nhân là vì Vạn Lý.
Văn Thố cứ nhìn theo bóng lưng của Chu Đại Hải, Lục Viễn khẽ thở dài, vỗ vai Văn Thố nói: "Người giống người, chắc là em đã nhận lầm rồi."
Văn Thố nhìn bóng dáng càng ngày càng đi xa, thở dài, tự trách: "Có lẽ là... quá giống, giống từ giọng nói, đến hơi thở cũng rất giống. Cõ lẽ thật sự có không gian song song, thượng đế đã tạo ra hai con người giống nhau, sau đó đặt ở những nơi khác nhau."
"Văn Thố, em mệt rồi." Lục Viễn nhẹ nhàng đưa cô trở về lều trại.
Đã lâu như vậy tới nay, trên đường tới đây, đây là lần đầu tiên hai người không ở cùng nhau. Lục Viễn rất tôn trọng cô. Ngoài sự cảm kích, cô không thể nói bất kỳ câu nào khác nữa.
Cô quá ích kỷ, cô đã không nghĩ đến cảm nhận của Lục Viễn.
Trong làng không có máy đun nước nóng hiện đại, Văn Thố đi từ trong lều ra, cầm bình nước nóng đưa cho bà chủ đun nước.
Trong lều có một cô gái bản xứ đang ngồi, chân mày cô ấy đậm chất dân tộc, mặc trang phục bản địa, nụ cười trong sáng và long lanh như ánh trăng. Văn Thố không nhịn được cứ chăm chú nhìn.
Cô ấy đang nói chuyện với bà chủ, thấy Văn Thố đến, cầm một chiếc túi nhỏ, nói với bà chủ sau đó ra khỏi lều. Khi đó Văn Thố chỉ gặp thoáng qua, cô thấy nút buộc của chiếc túi đó nhìn rất đặc biệt, cô đã từng thấy, đó là ở trên người Chu Đại Hải.
Sau khi cô gái kia đi, bà chủ nhiệt tình rót nước nóng cho Văn Thố, rồi rót cho cô một ly trà nóng.
"Cô Văn đến đây cùng bạn trai hả?" Bà chủ cười híp mắt: "Thật không nghĩ rằng cô có dáng người mềm mại lại khó khăn như vậy."
"Không phải là bạn trai tôi." Văn Thố uống một ngụm trà, lại lái sang chuyện khác: "Cô gái vừa rồi, là bạn của bà chủ sao?"
"Cô nói A Lệ Na hả?" Bà chủ nói: "Đó là bạn gái của Đại Hải. Cô ấy đưa Đại Hải đến đây, cho nên chúng tôi quen biết thôi. Đại Hải hay đưa khách tới đây để tôi kiếm chút tiền."
"Thật sao?" Văn Thố mấp máy môi. "Anh Chu không giống kiểu người có bạn gái."
Bà chủ cười ha ha vỗ đùi: "Đại Hải rất mạnh mẽ, A Lệ Na lại rất khôn khéo, hai người đó thật sự rất hợp. Nhưng mà Đại Hải lại khá lạnh lùng, A Lệ Na theo đuổi nó rất lâu đấy."
"Anh Chu đó là người ở đây sao?"
"Ha ha." Bà chủ cười nói: "Dĩ nhiên là không phải, cô nghe tên cũng biết nó là người Hán mà." Bà chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ba năm trước đây, A Lệ Na đưa nó tới đây sau đó ở lại luôn. Đại Hải vừa thông minh lại rất nhiệt tình, nhiều cô gái trẻ tuổi trong làng đều thích nó, nên A Lệ Na rất lo lắng."
Văn Thố chuẩn bị nói tiếp, thì thấy bà chủ ngẩng đầu lên, hướng về phía cửa lều gọi một tiếng: "Cậu vào đây đi, đứng ngoài đó làm gì? Bạn của cậu đang đứng trong này với tôi!"
Màn cửa khẽ vén lên, người đó ngó đầu vào, trên mặt nở nụ cười lúng túng: "Xin lỗi đã quấy rầy, tôi chỉ tới lấy nước nóng."
Văn Thố hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lục Viễn ở ngoài cửa. Hai người nhìn nhau một lát, sau đó Văn Thố phá vỡ sự yên lặng: "Đứng vậy không lạnh sao? Đi vào đây nhanh lên."
Bà chủ nhiệt tình rót đầy bình nước nóng cho Văn Thố và Lục Viễn. Lục Viễn liếc nhìn ly trà nóng, hỏi cô: "Cô đói chưa? Có muốn ăn một chút bánh nướng không?"
Văn Thố không yên lòng, cũng không thấy đói bụng: "Uống chút trà nóng là được rồi." Cô dừng lại một lát, ngẩng lên cẩn thận hỏi anh: "Anh tới đây từ lúc nào?"
"Không lâu, vừa tới thì bà chủ đã nhìn thấy." Anh giấu đầu hở đuôi nói: "Tôi không nghe thấy gì đâu, cô yên tâm đi."
Văn Thố lúng túng cười trừ.
Lục Viễn cầm hai bình nước ra khỏi lều. Văn Thố đi theo sau anh. Ở đây buổi tối khá lạnh nhưng mang một dáng vẻ rất khác.
Bầu trời ở đây lại gần hơn một chút, dù nhìn trăng sáng ở nơi đâu, thì ở đây cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Gió thổi tới cao nguyên này một mùi hương cây cỏ mát rượi, các giác quan dường như đều bị tê liệt. Văn Thố chợt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Viễn đi từng bước ở trước mặt cô, Văn Thố có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ôn hòa và tiếng hít thở.
"Anh có gì muốn nói, cứ nói đi." Văn Thố nói.
Lục Viễn dừng bước, nhưng sau đó lại đi tiếp.
"Có lẽ Vạn Lý thực sự chưa chết, có lẽ Chu Đại Hải chính là Vạn Lý." Lục Viễn dừng lại, trầm tư một hồi rồi hỏi: "Nếu như hắn thật sự là Vạn Lý, hắn bị mất trí nhớ thật, cô định làm thế nào?"
Văn Thố suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần anh ấy là Vạn Lý, dù thế nào đi nữa cũng phải đưa anh ấy về. Mẹ anh ấy còn sống, sao có thể để bác ấy không có ai chăm sóc về già khi con trai vẫn còn sống chứ."
"Ừ." Lục Viễn gật đầu. "Cần phải vậy."
Hai người không có lời gì muốn nói, cũng không tiếp tục cuộc đối thoại này, cứ tiếp tục đi như vậy.
Văn Thố trở về lều, Lục Viễn đưa bình nước nóng cho cô.
"Ta đi đây." Lục Viễn nói: "Cô cũng đi ngủ sớm một chút."
"Ừ."
Văn Thố nhìn theo bóng lưng của Lục Viễn rời đi, rồi đặt bình nước vào góc. Sau đó đuổi theo anh.
Khi cô đẩy màn cửa ra, Lục Viễn vẫn đang đứng trước cửa chưa đi, không ngờ Văn Thố đột nhiên đi ra ngoài, phút chốc ấy bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, đều rất ngạc nhiên.
"Tôi... tôi đang chuẩn bị đi." Lục Viễn giải thích.
Khóe mắt Văn Thố hơi ửng đỏ.
Lục Viễn cầm bình nước xoay người đi.
Văn Thố nhìn bóng lưng của anh muốn nói gì đó lại thôi.
Bước chân Lục Viễn giẫm trên cỏ phát ra âm thanh xột xoạt liên hồi. Văn Thố nhìn bước chân đều đều của anh. Rốt cuộc không tự chủ gọi anh lại.
"Lục Viễn." Cô gọi tên anh, một tiếng như vậy đều không có gì khác nhau. Nhưng cô và Lục Viễn đều hiểu, lúc này so với quá khứ là hoàn toàn khác nhau.
Lục Viễn ngắt lời Văn Thố chuẩn bị nói, hỏi trước, "Văn Thố, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Văn Thố đáp, "Anh hỏi đi."
Lục Viễn quay đầu lại, trong bóng tối, ánh trăng chiếu rọi xuống nét mặt anh có chút lạnh lẽo, ánh mắt ấm áp mang theo vẻ bi thương.
"Sau khi trở về Giang Bắc, cô có còn là Văn Thố muốn gả cho tôi không?"
Nơi này là nơi Vạn Lý đã qua đời, đối với cô mà nói thì phải là nơi rất đặc biệt, nhưng cô lại không có một cảm giác gì với nơi này. Giống như một du khách bình thường, trông thấy phong cảnh đẹp sẽ dừng chân ở lại, chỉ vậy thôi.
Lục Viễn lại nghĩ nhiều cho cô, thấy một thứ hoa cỏ lạ thường sẽ cẩn thận một chút, sợ sẽ làm tổn thương cô.
Sau khi vào trong núi, áp lực đối với cô lại càng lớn hơn, có lẽ trước sau đều nghĩ thầm thấy không yên lòng, cuối cùng bây giờ thậm chí còn lạc đường.
Bởi vì anh quá lo lắng, cứ lo rằng vùng rừng núi này sẽ khiến cô nhớ lại những quá khứ bi thương, cảm xúc trước đây lại ùa về.
Văn Thố hiểu sự quan tâm lo lắng của anh, rất cảm kích anh đã bảo vệ cô như vậy.
Lạc đường ở trong núi sâu, Văn Thố đã từng xem bản đồ rất nhiều lần, thậm chí đã gần như thông thuộc đoạn đường này, cô biết nếu thực sự đã lạc đường rồi, sau khi trời tối sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng có Lục Viễn ở bên cạnh, cô lại không cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cô ngồi trên ghế phụ, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lục Viễn đang nói chuyện với người nào đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh nói một lúc lâu rồi mà chưa quay trở về, Văn Thố tò mò liền xuống xe.
Cả đời này Văn Thố cũng nghĩ rằng đến đây lại gặp được Vạn Lý, Vạn Lý vẫn còn sống.
Đứng ở giữa hai chiếc xe, chen chúc giữa một nhóm người, anh mặc một bộ trang phục cũ kĩ, da cũng không nhìn ra đó vốn là da người nữa, nhưng đôi mắt ấy, vẫn là ánh mắt sắc bén ngày trước.
Toàn thân Văn Thố toát mồ hôi lạnh, cô không biết nên hình dung cảm xúc thật sự của mình lúc này, cô nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bấm vào da thịt cũng không còn cảm thấy đau.
Cô tiếp tục tiến đến hai bước, hoài nghi mà xác định, kích động mà kiềm chế gọi một tiếng: "Vạn Lý?"
Một tiếng gọi này đã khiến hai người đàn ông trước mặt cô đều ngẩn ra.
Không khí chợt lạnh lẽo như có sương đêm, nháy mắt liền biến mất, mấy giây sau, Lục Viễn chậm rãi quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn Văn Thố: "Em vừa nói cái gì?"
Văn Thố nhìn Lục Viễn, rồi lại nhìn người đàn ông vẫn yên lặng không nói một lời, run rẩy hỏi: "Vạn Lý, anh không nhận ra em sao?"
Lục Viễn vẫn thấy khó tin: "Văn Thố, em có chắc chắn là không nhận lầm đấy chứ?" Anh lui một bước: "Người này là Chu ca mà?"
Văn Thố không trả lời Lục Viễn, chỉ đi lên phía trước, mặt đối mặt với người đàn ông đứng đó, cô nắm lấy tay áo của anh, ép hỏi từng câu: "Nói chuyện với em đi Vạn Lý, anh không nhận ra em phải không?"
Cô lắc cánh tay người đó, nhưng anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt chỉ có sự bình tĩnh và thờ ơ. Văn Thố nhìn hình ảnh phản chiếu trong mắt anh chỉ thấy mình như sắp ngã gục xuống.
Thấy mình như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn không có phản ứng. Văn Thố nhìn người đàn ông quen thuộc trước mặt, nhìn gương mặt này rất gần gũi nhưng cô bắt đầu hoài nghi. Đây là Vạn Lý của cô sao? Vạn Lý của cô sao có thể nhìn cô xa lạ như vậy? Sao lại có thể?
Trước mắt cô dần trở nên mơ hồ, trong lòng vô cùng đau xót, từ khi anh "qua đời" đến nay, Văn Thố không biết rốt cuộc mình đã sống lại thế nào.
"Anh bị mất trí nhớ rồi phải không?" Cổ họng Văn Thố nghẹn ngào: "Trong phim truyền hình thường như vậy mà. Có phải anh mất trí nhớ rồi không, quên mất em là ai, cho nên mới không trở về tìm em?"
Cô kéo chuỗi vòng trên tay mình ra, giơ cánh tay đầy vết thương cho anh nhìn: "Vạn Lý, anh có biết sau khi anh chết, đã bao nhiêu lần em muốn đi theo anh, sao anh có thể quên em chứ? Sao anh lại không trở về tìm em?"
Cổ tay thon gầy trắng trẻo của Văn Thố khắp nơi đều là những vết sẹo xấu xí, điều đó chứng minh tình cảm của cô với Vạn Lý.
Người đó chỉ nhíu mày, Văn Thố nổi giận, cầm lấy cánh tay anh: "Anh không nhớ sao? Em là Văn Thố đây mà!"
"Xin lỗi!" Người đó nói với giọng địa phương mang theo chút giọng phổ thông, nói: "Tôi không phải là người cô đang nói, tên tôi không phải là Vạn Lý, tôi tên là Chu Đại Hải."
"Anh đang nói mớ cái khỉ gì đây!" Văn Thố thế nào cũng không chịu tin vào mắt mình, cô nắm vạt áo người đó, kích động và tức giận: "Anh nhất quyết không thừa nhận phải không? Vạn Lý, sao anh lại độc ác như vậy hả?"
Những người xung quanh nhất thời không hiểu rõ ràng lời nói của cô, sau đó liền hiểu ra, vội vàng kéo hai người ra, nói khéo: "Cô gái à, có lẽ là cô đã nhận lầm người rồi."
"Đúng vậy, Chu ca là người dẫn đường cho chúng tôi, là người ở đây mà."
"...."
Lục Viễn tới kéo Văn Thố ra, đề phòng cô lại quá kích động nữa, anh ôm lấy Văn Thố, lui từng bước về phía sau, anh an ủi nhẹ nhàng bên tai cô: "Văn Thố, em đừng kích động, chỉ là em quá mệt mỏi thôi, Vạn Lý đã chết, em nhận lầm người rồi."
Văn Thố không tự chủ rơi nước mắt, cô cứ lắc đầu: "Không thể nào, Lục Viễn, anh không tin tôi sao? Anh ấy là Vạn Lý, thật sự là Vạn Lý."
....
Những người trên xe thấy Lục Viễn và Văn Thố lúc này đang không tốt, bảo Chu Đại Hải lên xe rồi dẫn đường cho Văn Thố và Lục Viễn.
Lục Viễn vẫn lái xe suốt dọc đường, anh không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn Văn Thố một chút.
Văn Thố chống tay lên cửa xe, bàn tay chống cằm, cả đoạn đường không nói một lời, ánh mắt thờ ơ nhìn xa xăm.
Trong đầu Văn Thố đang rất hỗn loạn. Cô đi tới Mễ Đặc Thác Duy đã nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng có một điều cô chưa từng nghĩ đến - Vạn Lý chưa chết, anh vẫn còn sống.
Cô muốn tới đây để vĩnh biệt Vạn Lý, nhưng không nghĩ sẽ gặp lại Vạn Lý ở đây.
Văn Thố không biết anh có mất trí nhớ thật không, chắc có nguyên nhân gì đó không chịu nhận ra cô.
Dù là nguyên nhân gì, cô cũng không biết phải đối mặt thế nào, bây giờ điều duy nhất cô muốn là đưa anh trở về.
Những người kia dẫn hai người trở về khách sạn ở Mễ Đặc Thác Duy, nhưng Văn Thố không chịu, lại đi theo xe họ đến khu làng của Chu Đại Hải.
Bà chủ nghĩ Chu Đại Hải đưa bạn bè tới chơi, chiêu đãi họ rất nhiệt tình. Chu Đại Hải quen rất nhiều người trong khu này, hẳn là đã sống ở đây rất lâu rồi.
Lục Viễn không phản đối quyết định của Văn Thố, chỉ yên lặng đi theo cô. Dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của cô, cho dù nguyên nhân là vì Vạn Lý.
Văn Thố cứ nhìn theo bóng lưng của Chu Đại Hải, Lục Viễn khẽ thở dài, vỗ vai Văn Thố nói: "Người giống người, chắc là em đã nhận lầm rồi."
Văn Thố nhìn bóng dáng càng ngày càng đi xa, thở dài, tự trách: "Có lẽ là... quá giống, giống từ giọng nói, đến hơi thở cũng rất giống. Cõ lẽ thật sự có không gian song song, thượng đế đã tạo ra hai con người giống nhau, sau đó đặt ở những nơi khác nhau."
"Văn Thố, em mệt rồi." Lục Viễn nhẹ nhàng đưa cô trở về lều trại.
Đã lâu như vậy tới nay, trên đường tới đây, đây là lần đầu tiên hai người không ở cùng nhau. Lục Viễn rất tôn trọng cô. Ngoài sự cảm kích, cô không thể nói bất kỳ câu nào khác nữa.
Cô quá ích kỷ, cô đã không nghĩ đến cảm nhận của Lục Viễn.
Trong làng không có máy đun nước nóng hiện đại, Văn Thố đi từ trong lều ra, cầm bình nước nóng đưa cho bà chủ đun nước.
Trong lều có một cô gái bản xứ đang ngồi, chân mày cô ấy đậm chất dân tộc, mặc trang phục bản địa, nụ cười trong sáng và long lanh như ánh trăng. Văn Thố không nhịn được cứ chăm chú nhìn.
Cô ấy đang nói chuyện với bà chủ, thấy Văn Thố đến, cầm một chiếc túi nhỏ, nói với bà chủ sau đó ra khỏi lều. Khi đó Văn Thố chỉ gặp thoáng qua, cô thấy nút buộc của chiếc túi đó nhìn rất đặc biệt, cô đã từng thấy, đó là ở trên người Chu Đại Hải.
Sau khi cô gái kia đi, bà chủ nhiệt tình rót nước nóng cho Văn Thố, rồi rót cho cô một ly trà nóng.
"Cô Văn đến đây cùng bạn trai hả?" Bà chủ cười híp mắt: "Thật không nghĩ rằng cô có dáng người mềm mại lại khó khăn như vậy."
"Không phải là bạn trai tôi." Văn Thố uống một ngụm trà, lại lái sang chuyện khác: "Cô gái vừa rồi, là bạn của bà chủ sao?"
"Cô nói A Lệ Na hả?" Bà chủ nói: "Đó là bạn gái của Đại Hải. Cô ấy đưa Đại Hải đến đây, cho nên chúng tôi quen biết thôi. Đại Hải hay đưa khách tới đây để tôi kiếm chút tiền."
"Thật sao?" Văn Thố mấp máy môi. "Anh Chu không giống kiểu người có bạn gái."
Bà chủ cười ha ha vỗ đùi: "Đại Hải rất mạnh mẽ, A Lệ Na lại rất khôn khéo, hai người đó thật sự rất hợp. Nhưng mà Đại Hải lại khá lạnh lùng, A Lệ Na theo đuổi nó rất lâu đấy."
"Anh Chu đó là người ở đây sao?"
"Ha ha." Bà chủ cười nói: "Dĩ nhiên là không phải, cô nghe tên cũng biết nó là người Hán mà." Bà chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ba năm trước đây, A Lệ Na đưa nó tới đây sau đó ở lại luôn. Đại Hải vừa thông minh lại rất nhiệt tình, nhiều cô gái trẻ tuổi trong làng đều thích nó, nên A Lệ Na rất lo lắng."
Văn Thố chuẩn bị nói tiếp, thì thấy bà chủ ngẩng đầu lên, hướng về phía cửa lều gọi một tiếng: "Cậu vào đây đi, đứng ngoài đó làm gì? Bạn của cậu đang đứng trong này với tôi!"
Màn cửa khẽ vén lên, người đó ngó đầu vào, trên mặt nở nụ cười lúng túng: "Xin lỗi đã quấy rầy, tôi chỉ tới lấy nước nóng."
Văn Thố hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lục Viễn ở ngoài cửa. Hai người nhìn nhau một lát, sau đó Văn Thố phá vỡ sự yên lặng: "Đứng vậy không lạnh sao? Đi vào đây nhanh lên."
Bà chủ nhiệt tình rót đầy bình nước nóng cho Văn Thố và Lục Viễn. Lục Viễn liếc nhìn ly trà nóng, hỏi cô: "Cô đói chưa? Có muốn ăn một chút bánh nướng không?"
Văn Thố không yên lòng, cũng không thấy đói bụng: "Uống chút trà nóng là được rồi." Cô dừng lại một lát, ngẩng lên cẩn thận hỏi anh: "Anh tới đây từ lúc nào?"
"Không lâu, vừa tới thì bà chủ đã nhìn thấy." Anh giấu đầu hở đuôi nói: "Tôi không nghe thấy gì đâu, cô yên tâm đi."
Văn Thố lúng túng cười trừ.
Lục Viễn cầm hai bình nước ra khỏi lều. Văn Thố đi theo sau anh. Ở đây buổi tối khá lạnh nhưng mang một dáng vẻ rất khác.
Bầu trời ở đây lại gần hơn một chút, dù nhìn trăng sáng ở nơi đâu, thì ở đây cũng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Gió thổi tới cao nguyên này một mùi hương cây cỏ mát rượi, các giác quan dường như đều bị tê liệt. Văn Thố chợt cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Viễn đi từng bước ở trước mặt cô, Văn Thố có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ôn hòa và tiếng hít thở.
"Anh có gì muốn nói, cứ nói đi." Văn Thố nói.
Lục Viễn dừng bước, nhưng sau đó lại đi tiếp.
"Có lẽ Vạn Lý thực sự chưa chết, có lẽ Chu Đại Hải chính là Vạn Lý." Lục Viễn dừng lại, trầm tư một hồi rồi hỏi: "Nếu như hắn thật sự là Vạn Lý, hắn bị mất trí nhớ thật, cô định làm thế nào?"
Văn Thố suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Chỉ cần anh ấy là Vạn Lý, dù thế nào đi nữa cũng phải đưa anh ấy về. Mẹ anh ấy còn sống, sao có thể để bác ấy không có ai chăm sóc về già khi con trai vẫn còn sống chứ."
"Ừ." Lục Viễn gật đầu. "Cần phải vậy."
Hai người không có lời gì muốn nói, cũng không tiếp tục cuộc đối thoại này, cứ tiếp tục đi như vậy.
Văn Thố trở về lều, Lục Viễn đưa bình nước nóng cho cô.
"Ta đi đây." Lục Viễn nói: "Cô cũng đi ngủ sớm một chút."
"Ừ."
Văn Thố nhìn theo bóng lưng của Lục Viễn rời đi, rồi đặt bình nước vào góc. Sau đó đuổi theo anh.
Khi cô đẩy màn cửa ra, Lục Viễn vẫn đang đứng trước cửa chưa đi, không ngờ Văn Thố đột nhiên đi ra ngoài, phút chốc ấy bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, đều rất ngạc nhiên.
"Tôi... tôi đang chuẩn bị đi." Lục Viễn giải thích.
Khóe mắt Văn Thố hơi ửng đỏ.
Lục Viễn cầm bình nước xoay người đi.
Văn Thố nhìn bóng lưng của anh muốn nói gì đó lại thôi.
Bước chân Lục Viễn giẫm trên cỏ phát ra âm thanh xột xoạt liên hồi. Văn Thố nhìn bước chân đều đều của anh. Rốt cuộc không tự chủ gọi anh lại.
"Lục Viễn." Cô gọi tên anh, một tiếng như vậy đều không có gì khác nhau. Nhưng cô và Lục Viễn đều hiểu, lúc này so với quá khứ là hoàn toàn khác nhau.
Lục Viễn ngắt lời Văn Thố chuẩn bị nói, hỏi trước, "Văn Thố, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Văn Thố đáp, "Anh hỏi đi."
Lục Viễn quay đầu lại, trong bóng tối, ánh trăng chiếu rọi xuống nét mặt anh có chút lạnh lẽo, ánh mắt ấm áp mang theo vẻ bi thương.
"Sau khi trở về Giang Bắc, cô có còn là Văn Thố muốn gả cho tôi không?"
Bình luận truyện