Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi
Chương 13: Cuối cùng Lâm Đạo Phong mày đang nghĩ gì?
Nói là muốn suy nghĩ, nhưng loại chuyện này nghĩ như thế nào được cơ chứ.
Tôi ngồi trong lớp tự học, hất cằm lên làm bộ không quan tâm.
Nghĩ xem mình có muốn hiến thân, tiếp tục làm với Lâm Đạo Phong không?
Rõ ràng là anh em, tự nhiên lại sinh ra cái tình trạng quan hệ ám muội như thế này, coi có kì quái không cơ chứ.
Còn nữa, hai thằng đều là đực…
Nhưng vẫn phải nói, kể từ cái lúc Lâm Đạo Phong ngày nào cũng bắt tôi xem mấy bộ phim đồng chí, 17 xuân xanh, dung nạp đủ thể loại sáng chói, thế nên hiện giờ cũng không hẳn là có bài xích với tình đồng chí.
Nhưng mà ngược lại là giờ với chuyện đó… chuyện đó đó… cũng biết rất nhiều…
Ngón tay tôi run lên, bút máy bộp một tiếng rớt xuống bàn.
Nếu bữa đó tôi không kêu hắn dừng lại, chẳng phải Lâm Đạo Phong đó muốn đem cái xx kia của hắn nhét vào trong oo tôi à!
Miẹng tôi méo xệch, mồ hôi lạnh rào rào túa ra. Có thể, nhét vào được à? (Con trai, việc này con không cần quan tâm.)
Nhưng mà, lại nói. Nghĩ một chút, tôi lại thấy vui vui, định nhét vào chỗ nhỏ như thế, lẽ nào nhóc Lâm Đạo Phong* siêu nhỏ? Cũng không trách tên đó chưa bao giờ chịu tắm chung với tôi, ra là tự ti ớ.
*nhóc Lâm Đạo Phong: cái đọ đok của bạn Phong =))
Cứ nghĩ như thế, tôi càng thấy vui, cúi đầu hớn hở, hơi bị khó để mà chiêm ngưỡng mấy đứa nhỏ hơn mình đó. (Chuyện này không cần con kiêu ngạo, con trai)
Ha ha, sau này có chuyện để cười vào mặt hắn rồi… Thế nhưng… Sao bạn gái hắn không nổi sùng với hắn nhỉ? Bỗng nhớ tới Bra 34D hôm bữa, tôi thấy có chút khó chịu, Lâm Đạo Phong ra là đang trêu chọc tôi!, hay là gần đây hắn mới mê ngực phẳng nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, tên đó vẫn có bạn gái, tính hướng rất bình thường, tại sao đột nhiên lại nói như thế.
Phiền chết đi được, cái thằng Lâm Đạo Phong đểu cáng.
“Vẻ mặt em trông đáng yêu thật.” Bỗng có tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt tôi trong gang tấc.
“Ôn Trác?”
“Em đang nghĩ gì đó?” Anh ta nhẹ giọng hỏi, mặt lại hướng về phía trước đụng đụng, gần như muốn đụng vào mũi tôi. Bản thân người này dễ bị người ta chú ý tới, hành động còn như thế, dẫn đến đám lớn nữ sinh xung quanh đồng loạt rồ lên.
“Anh đừng đứng gần thế.” Tôi cau mày đẩy ghế ra sau, quay mặt ra chỗ khác, bây giờ tôi đã hình thành nên thói quen sẽ thấy bực bội, dễ trở ngại, mẫn cảm với hành động của đám mày râu gấp mấy lần lúc trước, thậm chí giờ mà thấy thằng cha đẹp trai tóc vàng lực lưỡng này cũng lại sẽ còn thấy kì kì.
Người nọ lại không để bụng, hai tay chống lên bàn, nhìn tôi tủm tỉm cười: “Chuyẹn đó em nghĩ kĩ chưa?”
Ớ! Tôi sửng sốt, cứ lo chuyện Lâm Đạo Phong, quên mất thằng cha này.
Hắn nhìn tôi, híp mắt, nói toạc sự thật: “Đúng là em quên rồi.”
“Chuyện đó…” cái khẩu khí dịu dàng này khiến tôi không tự chủ được mà chột dạ đứng dậy, “Dạo này em khá bận.”
Hắn cười nhạt: “Bận chuyện Lâm Đạo Phong à?”
Mặt tôi đỏ lên, muốn cãi nhưng lại không biết nói sao.
“Thực ra anh vừa thấy hắn đấy, đứng cùng một nữ sinh nào đó.”
Ở chung với gái á? Lòng tôi bỗng chậm một nhịp, nhưng chỉ chốc lát, rồi lại làm bộ dửng dưng nói: “Thằng đó vốn nổi danh hoa hoa công tử, gái theo cũng bình thường mà.”
“Gái theo tất nhiên là không lạ,” Ôn Trác nhún nhún vai, “Kì lạ là cô gái kia, hình như là bạn gái cũ của em.”
Tôi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ôn Trác cười: “Anh cũng biết chắc em sẽ không tin, không thì em tự đi xem thử.” Anh ta vừa nói, đoạn bật dậy, vừa đứng lên, lại ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ: “Xem ra không cần nữa rồi.”
Theo ánh mắt anh ta, có hai người đang đi dưới hàng cây ở phía xa, một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái nữ nhỏ nhắn xinh xắn quyến rũ. Cô gái một tay níu, một tay lau khóe mắt. Một bức tranh vợ chồng son thân mật.
Trong lòng ầm một tiếng, có cái gì đó rơi xuống.
Nói thật, Tưởng Dung lúc còn ở cạnh tôi, cũng không thấy chúng tôi được như thế, mà với tên Lâm Đạo Phong đó trông lại xứng đôi như vậy.
Xứng tới độ khiến người ta thấy ngứa mắt.
Tôi đập bàn một cái, chạy ra ngoài, đứng trước mặt họ, mắt lạnh nhìn họ.
Tưởng Dung vừa khóc vừa la: “Cái đồ khốn nạn Lâm Đạo Phong nhà anh, theo đuổi được là đòi bỏ rơi, trước đây tôi với Tây Duệ còn yêu nhau, mỗi ngày anh đều hẹn tôi ra, dỗ ngon dỗ ngọt nói không ngừng! Rõ ràng anh cướp tôi từ tay Tây Duệ, mới đó thôi, anh bảo không cần tôi nữa, anh nói đi! Anh có con đàn bà nào khác rồi đúng không?”
Lâm Đạo Phong gạt tay cô ta, khá khó chịu quay người đi: “Có thì sao, không thì thế nào? Nếu cô toàn tâm toàn ý với Tây Duệ, thì làm sao…” giọng hắn còn chưa dứt, lúc nhìn tới tôi nháy mắt nuốt lại vào miệng.
Ánh mắt đại khái quá mức kì quái, Tưởng Dung cũng quay đầu, hoảng hốt kêu lớn: “Tây Duệ!”
“Ấy, Lâm Đạo Phong,” tôi đi tới, vỗ nhẹ lên vai Tưởng Dung, “Tính cách này đâu giống mày, sao tự nhiên lại để con gái khóc?”
“Tây Duệ…” Hắn nhìn tôi, khẽ nói, giọng hơi run run. Tôi quay sang chỗ khác, không nhìn hắn, cúi đầu thoải mái với Tưởng Dung, “Thôi được rồi, đừng khóc mà.”
“Tây Duệ!” Tưởng Dung lao đầu vào lòng tôi, khóc thút thít, “Em có lỗi với anh.”
Vốn là, tôi sẽ vui mừng mà ôm lấy ôn hương noãn ngọc trong lòng, nhưng mà với cái tình trạng này, tôi chỉ thấy lòng sôi lên với Lâm Đạo Phong: “Không sao mà, không có cảm giác thì sớm tụ sớm tan.”
Tưởng Dung tiếp tục khóc tới không thở được: “Em không có bởi vì nghi ngờ tính hướng của anh mà chia tay với anh… Lúc đó Lâm Đạo Phong bắt em nói vạy… Chứ thực ra em không nghĩ như thế… Em thật sự rất thích anh… Là em không đúng…”
Đoạn sau cô ấy nói gì tôi cũng không nghe rõ, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Đạo Phong.
Hắn bước tới gần hai bước, luôn miệng nói: “Tây Duệ, không phải như thế, tao chỉ là…”
“Không nhìn ra, Lâm Đạo Phong cậu lại rất có tâm kế đó.” Không biết từ lúc nào Ôn Trác lại đứng phía sau tôi mà ôn hòa cất giọng: “Cướp bồ người ta còn xúi người ta đi làm gay, tôi chưa từng thấy người nào thiếu đạo đức tới vậy.”
“Con mẹ mày, không nói không ai bảo mày câm!” Lâm Đạo Phong quát nạt Ôn Trác, rồi lại quay về phía tôi, “Tây Duệ, tao là vì, vì…”
“Vì sao?” tôi nhìn hắn, giọng nhẹ bẫng, “Vì không có cảm giác với gái nên quay sang tìm tao chứ gì.”
“Tây Duệ…”
“Thật là…” Bị Ôn Trác nắm lấy bả vai, cơ thể không ngừng run bần bật. “Nguy hiểm..”
“Nguy hiểm thật…” tôi nhìn hắn, trong lòng lạnh băng, “Suýt thì tao bị mày lừa rồi.”
Thì ra là bị mày đùa giỡn.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng bị một ai giỡn quá trớn như vậy.
Tốt thôi, mày muốn chơi, tao liền chơi với mày!
Tôi ngồi trong lớp tự học, hất cằm lên làm bộ không quan tâm.
Nghĩ xem mình có muốn hiến thân, tiếp tục làm với Lâm Đạo Phong không?
Rõ ràng là anh em, tự nhiên lại sinh ra cái tình trạng quan hệ ám muội như thế này, coi có kì quái không cơ chứ.
Còn nữa, hai thằng đều là đực…
Nhưng vẫn phải nói, kể từ cái lúc Lâm Đạo Phong ngày nào cũng bắt tôi xem mấy bộ phim đồng chí, 17 xuân xanh, dung nạp đủ thể loại sáng chói, thế nên hiện giờ cũng không hẳn là có bài xích với tình đồng chí.
Nhưng mà ngược lại là giờ với chuyện đó… chuyện đó đó… cũng biết rất nhiều…
Ngón tay tôi run lên, bút máy bộp một tiếng rớt xuống bàn.
Nếu bữa đó tôi không kêu hắn dừng lại, chẳng phải Lâm Đạo Phong đó muốn đem cái xx kia của hắn nhét vào trong oo tôi à!
Miẹng tôi méo xệch, mồ hôi lạnh rào rào túa ra. Có thể, nhét vào được à? (Con trai, việc này con không cần quan tâm.)
Nhưng mà, lại nói. Nghĩ một chút, tôi lại thấy vui vui, định nhét vào chỗ nhỏ như thế, lẽ nào nhóc Lâm Đạo Phong* siêu nhỏ? Cũng không trách tên đó chưa bao giờ chịu tắm chung với tôi, ra là tự ti ớ.
*nhóc Lâm Đạo Phong: cái đọ đok của bạn Phong =))
Cứ nghĩ như thế, tôi càng thấy vui, cúi đầu hớn hở, hơi bị khó để mà chiêm ngưỡng mấy đứa nhỏ hơn mình đó. (Chuyện này không cần con kiêu ngạo, con trai)
Ha ha, sau này có chuyện để cười vào mặt hắn rồi… Thế nhưng… Sao bạn gái hắn không nổi sùng với hắn nhỉ? Bỗng nhớ tới Bra 34D hôm bữa, tôi thấy có chút khó chịu, Lâm Đạo Phong ra là đang trêu chọc tôi!, hay là gần đây hắn mới mê ngực phẳng nhỉ?
Càng nghĩ càng thấy phiền muộn, tên đó vẫn có bạn gái, tính hướng rất bình thường, tại sao đột nhiên lại nói như thế.
Phiền chết đi được, cái thằng Lâm Đạo Phong đểu cáng.
“Vẻ mặt em trông đáng yêu thật.” Bỗng có tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt tôi trong gang tấc.
“Ôn Trác?”
“Em đang nghĩ gì đó?” Anh ta nhẹ giọng hỏi, mặt lại hướng về phía trước đụng đụng, gần như muốn đụng vào mũi tôi. Bản thân người này dễ bị người ta chú ý tới, hành động còn như thế, dẫn đến đám lớn nữ sinh xung quanh đồng loạt rồ lên.
“Anh đừng đứng gần thế.” Tôi cau mày đẩy ghế ra sau, quay mặt ra chỗ khác, bây giờ tôi đã hình thành nên thói quen sẽ thấy bực bội, dễ trở ngại, mẫn cảm với hành động của đám mày râu gấp mấy lần lúc trước, thậm chí giờ mà thấy thằng cha đẹp trai tóc vàng lực lưỡng này cũng lại sẽ còn thấy kì kì.
Người nọ lại không để bụng, hai tay chống lên bàn, nhìn tôi tủm tỉm cười: “Chuyẹn đó em nghĩ kĩ chưa?”
Ớ! Tôi sửng sốt, cứ lo chuyện Lâm Đạo Phong, quên mất thằng cha này.
Hắn nhìn tôi, híp mắt, nói toạc sự thật: “Đúng là em quên rồi.”
“Chuyện đó…” cái khẩu khí dịu dàng này khiến tôi không tự chủ được mà chột dạ đứng dậy, “Dạo này em khá bận.”
Hắn cười nhạt: “Bận chuyện Lâm Đạo Phong à?”
Mặt tôi đỏ lên, muốn cãi nhưng lại không biết nói sao.
“Thực ra anh vừa thấy hắn đấy, đứng cùng một nữ sinh nào đó.”
Ở chung với gái á? Lòng tôi bỗng chậm một nhịp, nhưng chỉ chốc lát, rồi lại làm bộ dửng dưng nói: “Thằng đó vốn nổi danh hoa hoa công tử, gái theo cũng bình thường mà.”
“Gái theo tất nhiên là không lạ,” Ôn Trác nhún nhún vai, “Kì lạ là cô gái kia, hình như là bạn gái cũ của em.”
Tôi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ôn Trác cười: “Anh cũng biết chắc em sẽ không tin, không thì em tự đi xem thử.” Anh ta vừa nói, đoạn bật dậy, vừa đứng lên, lại ngồi xuống, nhìn ra cửa sổ: “Xem ra không cần nữa rồi.”
Theo ánh mắt anh ta, có hai người đang đi dưới hàng cây ở phía xa, một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái nữ nhỏ nhắn xinh xắn quyến rũ. Cô gái một tay níu, một tay lau khóe mắt. Một bức tranh vợ chồng son thân mật.
Trong lòng ầm một tiếng, có cái gì đó rơi xuống.
Nói thật, Tưởng Dung lúc còn ở cạnh tôi, cũng không thấy chúng tôi được như thế, mà với tên Lâm Đạo Phong đó trông lại xứng đôi như vậy.
Xứng tới độ khiến người ta thấy ngứa mắt.
Tôi đập bàn một cái, chạy ra ngoài, đứng trước mặt họ, mắt lạnh nhìn họ.
Tưởng Dung vừa khóc vừa la: “Cái đồ khốn nạn Lâm Đạo Phong nhà anh, theo đuổi được là đòi bỏ rơi, trước đây tôi với Tây Duệ còn yêu nhau, mỗi ngày anh đều hẹn tôi ra, dỗ ngon dỗ ngọt nói không ngừng! Rõ ràng anh cướp tôi từ tay Tây Duệ, mới đó thôi, anh bảo không cần tôi nữa, anh nói đi! Anh có con đàn bà nào khác rồi đúng không?”
Lâm Đạo Phong gạt tay cô ta, khá khó chịu quay người đi: “Có thì sao, không thì thế nào? Nếu cô toàn tâm toàn ý với Tây Duệ, thì làm sao…” giọng hắn còn chưa dứt, lúc nhìn tới tôi nháy mắt nuốt lại vào miệng.
Ánh mắt đại khái quá mức kì quái, Tưởng Dung cũng quay đầu, hoảng hốt kêu lớn: “Tây Duệ!”
“Ấy, Lâm Đạo Phong,” tôi đi tới, vỗ nhẹ lên vai Tưởng Dung, “Tính cách này đâu giống mày, sao tự nhiên lại để con gái khóc?”
“Tây Duệ…” Hắn nhìn tôi, khẽ nói, giọng hơi run run. Tôi quay sang chỗ khác, không nhìn hắn, cúi đầu thoải mái với Tưởng Dung, “Thôi được rồi, đừng khóc mà.”
“Tây Duệ!” Tưởng Dung lao đầu vào lòng tôi, khóc thút thít, “Em có lỗi với anh.”
Vốn là, tôi sẽ vui mừng mà ôm lấy ôn hương noãn ngọc trong lòng, nhưng mà với cái tình trạng này, tôi chỉ thấy lòng sôi lên với Lâm Đạo Phong: “Không sao mà, không có cảm giác thì sớm tụ sớm tan.”
Tưởng Dung tiếp tục khóc tới không thở được: “Em không có bởi vì nghi ngờ tính hướng của anh mà chia tay với anh… Lúc đó Lâm Đạo Phong bắt em nói vạy… Chứ thực ra em không nghĩ như thế… Em thật sự rất thích anh… Là em không đúng…”
Đoạn sau cô ấy nói gì tôi cũng không nghe rõ, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Đạo Phong.
Hắn bước tới gần hai bước, luôn miệng nói: “Tây Duệ, không phải như thế, tao chỉ là…”
“Không nhìn ra, Lâm Đạo Phong cậu lại rất có tâm kế đó.” Không biết từ lúc nào Ôn Trác lại đứng phía sau tôi mà ôn hòa cất giọng: “Cướp bồ người ta còn xúi người ta đi làm gay, tôi chưa từng thấy người nào thiếu đạo đức tới vậy.”
“Con mẹ mày, không nói không ai bảo mày câm!” Lâm Đạo Phong quát nạt Ôn Trác, rồi lại quay về phía tôi, “Tây Duệ, tao là vì, vì…”
“Vì sao?” tôi nhìn hắn, giọng nhẹ bẫng, “Vì không có cảm giác với gái nên quay sang tìm tao chứ gì.”
“Tây Duệ…”
“Thật là…” Bị Ôn Trác nắm lấy bả vai, cơ thể không ngừng run bần bật. “Nguy hiểm..”
“Nguy hiểm thật…” tôi nhìn hắn, trong lòng lạnh băng, “Suýt thì tao bị mày lừa rồi.”
Thì ra là bị mày đùa giỡn.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng bị một ai giỡn quá trớn như vậy.
Tốt thôi, mày muốn chơi, tao liền chơi với mày!
Bình luận truyện