Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 3 - Chương 18: Phiên ngoại 2: Hỉ xuân đến (Trung)
Hôm sau, Hoài Nhơn đứng ở chỗ đất trống trong thôn, nhìn một đám tiểu tử ngồi trên chiếu trước mặt, cảm thấy tay chân luống cuống.
Nhớ lại, mình đã từng là thống soái dẫn theo vạn quân xông pha chiến trường giết địch, cũng từng một mình một ngựa khiêu chiến mọi người trên giang hồ… Chỉ là, lúc này nghĩ lại, cũng chỉ là thoáng quá, giờ này khắc này, so với đám tiểu hài tử này, cảm thấy chúng còn phiền toái hơn.
“Ách…” Hắn dừng lại một chút, “Đọc theo ta… Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, có tiếng vạn vật chi mẫu*…”
(Một đoạn trong đạo đức kinh của Trung Quốc. Ta chả hiểu, không muốn dịch nữa…>.
Bọn nhỏ nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh hùng, đây là cái gì a?” Tề Tú khoanh chân ngồi trước mặt hắn, vươn tay nói.
“《 Đạo đức kinh 》…” Hắn mở miệng, trả lời.
“… Có thể đơn giản một chút hay không?” Tề Tú nói.
“Đây là đơn giản nhất…” Hắn bình thản nói.
Tề Tú nhíu mày, “Oa, anh hùng, ngươi cố ý trả thù ta sao?”
Hắn quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu đang tự chơi một mình bên cạnh, mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, đạo khả đạo…”
Tiểu Tiểu cầm một nắm bùn, vừa chơi vừa nói: “Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, có tiếng vạn vật chi mẫu. Cố thường không muốn, lấy xem kỳ diệu; thường có dục, lấy xem này kiếu. Này hai người đồng ra mà dị danh, đồng vị chi huyền, huyền diệu khó giải thích, chúng diệu chi môn…”
Tề Tú im luôn.
Hắn cười nhẹ, có chút đắc ý.
Đến lúc này, hai bên, đám nhỏ đang ngồi ngoan ngoãn đã náo loạn thành một đống.
“Muốn chết a!” Tề Tú đứng lên, hét lớn một tiếng, “Tất cả ngồi im cho ta! Ai không nghe lời, ta phạt hắn…”
“Cô cô, A Hành hắn còn chưa tới a, muốn phạt cũng phải phạt hắn trước!” Một đứa trẻ đứng lên, chính nghĩa nói.
Tề Tú nhíu mày, “Cái đồ ranh con kia! Mọi người cùng đi tìm hắn lại đây!”
Tiếng nàng vừa dứt, bọn nhỏ liền “Ào ào” tản ra, chạy ra chung quanh tìm người.
“Tề cô nương, ngươi cố ý trả thù ta sao?” Hoài Nhơn cười mở miệng, dựa theo khẩu khí của Tề Tú, nói.
Tề Tú xoay người, nhìn hắn, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào một bên, nói: “Tiểu Tiểu cũng đuổi theo rồi…”
Hắn kinh hãi, quay đầu. Quả nhiên thấy Tiểu Tiểu vung cánh tay, chạy vô cùng vui vẻ. Hắn liếc mắt nhìn Tề Tú một cái, không nói thêm cái gì, đuổi theo.
Tề Tú cười hắc hắc, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn a…”
……
~~~~~~~~~~ Tiểu Tiểu và sư phụ người truy ta chạy thật vui vẻ phân cách tuyến ~~~~~~~~~~
Bên ngoài sơn động, khoảng chừng ba dặm, có một dòng suối, bên dòng suối mai vàng nở đầy, bông tuyết bám đầy. Tề Hành đứng bên dòng suối, ném đá nhỏ vào lòng suối.
Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy hắn. Hắn giật mình kinh hãi, chợt nghe thấy một thanh âm bé bỏng vang lên sau lưng, “Bắt được a!”
Hắn quay đầu, chỉ thấy Tiểu Tiểu vẻ mặt kích động, ôm lấy thắt lưng hắn không chịu buông tay.
“Tiểu Tiểu…” Hoài Nhơn cuối cùng cũng đuổi tới nơi, nhìn tình trạng trước mặt, thở dài thườn thợt, đi lên vài bước, nói, “Đừng náo loạn, nhanh buông tay nào.”
Tiểu Tiểu cười vô cùng vui vẻ, “Con bắt được a!
“Biết rồi, con bắt được. Mau buông tay.” Hoài Nhơn bất đắc dĩ, nói.
Tiểu Tiểu cười, thả tay ra, quay người lại, ôm lấy chân Hoài Nhơn, “Bắt được!”
Hoài Nhơn cứng người lại, “Tiểu Tiểu, buông tay…”
Tiểu Tiểu tự cười rất vui vẻ, ôm chặt.
Hoài Nhơn có chút dở khóc dở cười, bị ôm như vậy, nửa bước hắn cũng khó đi. Hắn đành phải cúi người xuống, ôm lấy Tiểu Tiểu.
Tề Hành thấy thế, mày nhăn lại chặt chẽ. Hắn có chút giận giữ xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Hoài Nhơn mở miệng, gọi hắn lại.
“Không cần ngươi lo!” Tề Hành xoay người, quát lên với hắn.
“Ta không lo cho ngươi…
Hoài Nhơn cười cười, nhìn Tiểu Tiểu trong lòng, “Ta chỉ muốn biết, sau này, có thể tìm đứa nhỏ này ở đâu thôi.”
Tề Hành bị hắn nói cho không nói được câu nào, một lúc sau, hắn cắn răng nói: “Ngươi vốn không phải là người Tụ Phong trại, tại sao còn ở lại chỗ này!”
“Là cô cô ngươi mời ta ở lại dạy học.” Hoài Nhơn bình thản trả lời.
“Dạy học?” Tề Hành hô, “Đọc sách có ích lợi gì!”
“Ngươi không muốn đọc sách?” Hoài Nhơn nói, “Như vậy, chẳng lẽ muốn làm cường đạo?”
“Tụ Phong trại vốn là cường đạ a, làm cường đạo thì sao? Cường đạo thì không thể đứng dưới trời này sao?!” Tề Hành giận dữ nói.
“Chỉ bằng ngươi? Có thể cướp được ai?” Hoài Nhơn có chút khinh thường nói.
Tề Hành nghe thấy câu đó, tâm sinh giận giữ, hô to vọt lên.
Hoài Nhơn ôm Tiểu Tiểu, hai tay tất nhiên là không di chuyển được, nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười như cũ. Hắn nhìn thoảng quá công kích của tề Hành, nhấc chân đặt lên bờ vai hắn, hơi dùng sức.
Tề Hành chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, bất đắc dĩ, quỳ xuống. Hắn cắn chặt răng, mang theo quật cường, căm tức nhìn Hoài Nhơn.
“Tiểu hài tử thì nên ngoan ngoãn đọc sách.” Hoài Nhơn mở miệng, nói.
“Ta không muốn đọc sách! Ta muốn luyện võ! Ta muốn báo thù!” Tề Hành hét to.
“Báo thù?” Hoài Nhơn có chút không hiểu.
“Đúng! Ta muốn báo thù! Ta muốn tìm hung thủ giết cha ta! Ta muốn thay toàn bộ người trong Tụ Phong trại báo thù!” Tề Hành hét lớn, nhưng lại rơi lệ.
Hoài Nhơn trầm mặc một lát, dời bàn chân đang đặt trên vai hắn đi, mở miệng nói: “Ngươi thật sự muốn tập võ?”
Tề Hành trừng mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Hoài Nhơn cười cười, nói: “Ta với ngươi làm giao dịch…”
Tề Hành vẫn trầm mặc như cũ.
Hoài Nhân rút một tay ra, lấy từ trong lòng ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho Tề Hành.
Tề Hành ôm đề phòng nhìn cái hộp gỗ.
“Hộp ‘Tôi Tuyết Ngân Mang’ này chính là ám khí cực phẩm, chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn đọc sách, ta liền dạy ngươi cách dùng ngân châm, thế nào?” Khẩu khí của Hoài Nhân vân đạm phong khinh.
Tề Hành nhập lấy hộp gỗ kia, mở ra, trong hộp đặt rất nhiều ngân châm cực nhỏ, ánh lên ánh quang lạnh lẽo.
“Ngươi không gạt ta?” Tề Hành ngước mắt, nửa tin nửa ngờ nói.
Hoài Nhơn cười nhẹ, cầm lấy một cây ngân châm, vẫy tay bắn ra. Ngân châm phi nhanh, đâm vào trên cây mai vàng. Trong khoảnh khắc đó, thân cây chấn động, hoa mai vàng và tuyết rơi xuống. Chỉ thấy ngân châm kia xuyên thủng thân cây, đâm vào trong đất, loe lóe sáng lên.
Tề Hành ngây dại, sau đó, hắn chạy tới phía sau cái cây kia, nhặt cây ngân châm kia lên, đặt trong lòng bàn tay.
“Giờ Thân mỗi ngày, ta sẽ ở đây dạy ngươi châm pháp.”
Hoài Nhơn nói xong, ôm Tiểu Tiểu đi về trong trại.
Vừa mới tiến vào trong động, đã thấy một đám thân binh nông thôn đứng tụ lại với nhau, nói mấy lời chính nghĩa gì đó.
“Tìm thấy rồi, chính là cô gái này, không biết liêm sỉ, ở bên ngoài thư viện của chúng ta bán đông cung đồ!” Một thân binh liếc mắt một cái đã nhận ra Tề Tú, vươn tay chỉ vào nàng, nói.
Mọi người thấy thế, ào ào tiến lên, giận giữ mắng mỏ. Ngôn ngữ sử dụng vô cùng khắc nghiệt.
Phụ nữ và hài tử trong thôn đều vô cùng khiếp sợ, không người nào dám phản bác.
“Các ngươi đúng là hạng người không biết xấu hổ, quả thực là khối u ác tính. Hôm nay chúng ta nhất định phải đuổi các ngươi ra khỏi nơi đây, bảo vệ hai chữ thánh hiền!”
Tề Tú nghe xong, quỳ xuống, than thở khóc lóc, nói: “Đừng mà a… Lần sau ta không dám nữa. Các vị đại gia nhìn một nhà cô nhi quả phụ chúng ta, mà buông tha cho ta đi… Ta xin lấy cái này bồi tội thánh nhân…”
Đám thân binh nông thôn này cũng không buông tha, nói: “Cô nhi quả phụ? Ngươi có chỗ đáng thương tất có chỗ đáng giận. Tụ Phong trại các ngươi vốn là cường đạo, vào nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm! Thiên lý trường tồn, đây chính là báo ứng đó! Oán được ai?!”
Tề Tú khóc lóc nói: “Ta không dám nữa… ta thề với trời, sau này không dám nữa. Nếu lại bán mấy thứ này, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế! Các ngươi tha cho ta đi…”
Tiếng khóc của nàng rất thê lương, chữ chữ khẩn thiết, bộ dáng đáng thương vô cùng. Cả đám thân binh kia đều là người lớn tuổi, dần dần cũng có người động lòng.
“Biết sai mà sửa là chuyện tốt. Tạm tha cho nàng một lần vậy…”
“Ai, lời của bọn đạo chích, sao có thể tin? Hôm nay dám làm mấy chuyện bất chính, sau này không biết còn có thể làm ra cái chuyện gì nữa!”
Đám thân binh tranh cãi một hồi, mãi sau mới dựa vào đạo Khổng Mạnh, dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
“Đám cường đạo Tụ Phong trại các ngươi, lần này chúng ta tạm tha. Nơi này ôn hòa hiền hậu, để các ngươi sống ở chỗ này, nhưng chỗ tiền thuê đất kia, nhớ là phải nộp cho đúng hạn!”
Sau đó ngoan độc nói thêm mấy câu, đám thân binh này mới nhóm năm nhóm ba rời đi.
Tề Tú đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, gạt nước mắt, nói, “Chết rồi… Tiền thuê năm nay còn thiếu sáu đồng đó…”
Tề tú ngước mắt, liền nhìn thấy Hoài Nhơn. Nàng trầm mặc một lúc, nở nụ cười, nói: “Nói xem, đạo chích là ai?”
Hoài Nhơn nghĩ nghĩ, “Không biết.”
Tề Tú thở dài, “Mấy lão nhân này mỗi lần đều nhắc đến hắn, dường như biết rất rõ. Ta còn tưởng là hắn là danh nhân, không ngờ ngươi cũng không biết.”
“Vật họp theo loài.” Hoài Nhơn nói.
Tề tú nhíu mày, “Anh Hùng, nói đơn giản một chút.”
Hoài Nhơn cười nhẹ, “Bọn họ đúng là hiểu rất rõ đó.”
Tề tú nở nụ cười, không nói chuyện nữa.
………
Ban đêm, Tề Tú ôm một đống giấy lớn vọt vào trong phòng Hoài Nhơn.
“Anh hùng! ! !” Nàng hô to một tiếng, nói, “Lần này nhất định ngươi phải giúp ta a! ! !”
Hoài Nhơn đang viết chữ, bị nàng rống lên như vậy, ngòi bút trượt mạnh một cái, chữ viết hỏng luôn. Hắn ngước mắt, giận dữ nói: “Gõ cửa!”
Tề Tú đúng lý hợp tình nói: “Nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết. Ngươi cũng không phải hoàng hoa tiểu tử*, không cần để ý như vậy!”
(*: Vốn là hoàng hoa khuê nữ bị chị đổi thành hoàng hoa tiểu tử.)
Cây bút trong tay hắn lại chệch một cái. Hắn đành ngừng tay, ngẩng đầu, “Ngươi có chuyện gì?”
Tề Tú đem đống giấy kia vất lên trên bàn, nói: “Thuế năm nay ta còn thiếu sáu đồng nữa, ba ngày nữa phải giao rồi, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!”
“Giúp cái gì?”
Tề tú lấy ra ba bản đông cung đồ, “Mỗi ngày ngươi dựa theo nó vẽ mỗi bản mười bức đi! Một mình ta không làm kịp a!”
“Ta mệt rồi.” Hoài Nhơn xoay người, chuẩn bị lên giường.
“Anh hùng! ! ! Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy a a a a a! ! !” Tề tú đi lên, giữ chặt cánh tay hắn.
“Không phải ngươi đã thề độc, không bán mấy thứ này nữa sao?”
“Oa, nếu ông trời thực sự có mắt, đã cho sét đánh chết ta lâu rồi, còn đợi ta thề độc sao?” Tề Tú khinh thường, “Anh hùng, ngươi giúp ta mỗi lần này thôi! Được không?”
“Được!” Tiểu Tiểu ở trên giường đứng lên, giơ cánh tay lên, lớn tiếng nói.
“Tiểu Tiểu, ngươi đúng là hài tử ngoan!” Tề Tú khen.
Tiểu tiểu cười vô cùng vui vẻ, mở to hai mắt sáng rực, nhìn Hoài Nhơn, “Tiểu Tiểu là hài tử ngoan!”
Hoài Nhơn thấy thế, bất đắc dĩ, đành ngồi xuống ghế, vẽ.
“Anh hùng, ngươi vẽ như vậy không được.” Tè tú nhìn qua, nói.
“Giống nhau như đúc, không được chỗ nào?” Hoài Nhơn nhíu mày, bất mãn.
“Không có tình cảm!’ Tề Tú nghiêm túc nói, “Ngươi cũng không nên xem thường đông cung đồ a! Mỗi đường nét kia, phải có tình cảm! Khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy mặt đỏ tim đập, máu mũi giàn dụa. Đây chính là học vấn đó! Bằng không nào có ai đi mua?!”
(Hóa ra tính xấu của sư phụ đều học từ chị này hết… >.
“…” Hoài Nhơn cầm bút, nhìn nàng, không nói gì.
“Đến, ta làm mẫu cho xem!” Tề tú giật lấy cây bút, bắt đầu vẽ, “Cái cô gái này nè, phải vẽ như vậy, mềm mại một chút…”
Nàng đứng quá gần, tóc rơi xuống đầu vai, cọ vào gương mặt hắn. Quá gần đến mức ái muội, khiến hắn có chút thất thần.
Hắn vươn một tay lấy lại chiếc bút trong tay nàng, một tay đẩy nàng ra, “Nhờ người ta làm việc thì đừng có đứng đó vung chân múa tay. Đi sang kia.”
Tề Tú đang định phản bác, đã thấy hắn làm vẻ mặt nghiêm lúc, hơi hơi xấu hổ, không khỏi nở nụ cười.
“Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa. Cảm tạ!’ Nàng nói xong, xoay người rời đi.
Hoài Nhơn nhìn mấy bản đông cung đồ trên bàn, đang định thở dài, đã thấy tiểu Tiểu ghé người vào bàn, giơ tranh lên, tỉ mỉ xem. Vì thế, hắn thở dài một cái, dùng bút gõ lên đầu này, “Cái tốt không học, chỉ học cái xấu!”
Tiểu Tiểu chỉ ngây ngô cười, cái gì cũng không nói.
……..
Khoảng chừng một lúc lâu sau, hắn buông bút, xoa xoa bả vai, nhìn chồng tranh vẽ trên bàn, vừa lòng cười cười.
Tiểu tiểu đã ngủ ở trên bàn, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt một bản đông cung đồ không buông.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy ôm lấy nàng, đặt xuống giường. Hắn vốn định rút bản đông cung đồ kia ra, nhưng xui xẻo là nàng nắm quá chặt. Hắn sợ dùng sức rút tranh ra sẽ làm nàng tỉnh, đành phải kệ nàng. Hắn đắp chăn cho nàng xong, lại quay lại bàn ngồi xuống, nhấc bút viết chữ.
Lúc này, một thanh âm thật nhỏ vang lên, khiến hắn giật mình cảnh giác. Hắn buông bút, đi đến bên cửa sổ, mở một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một thân ảnh màu bạc chợt lóe lên, bay ra khỏi cửa động.
Hắn nhíu mày, suy nghĩ mãi, đẩy cửa đi theo ra ngoài.
……..
~~~~~~~~~~~~~ Làm chuyện xấu lúc ban đêm phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~
Ra khỏi Tụ Phong trại, đi về hướng tây khoảng nửa canh giờ, đó là thị trấn. Đêm dài yên tĩnh, vạn vật im lặng, trên trấn vô cùng yên tĩnh.
Mà dưới ánh trăng, lại có một người vội vàng di chuyển trên nóc nhà. Chỉ thấy người nọ mặc một thân ngân y, mang mặt nạ lông chim, cũng không phải trang phục chính phái. Nhìn thân hình, là một nữ tử. Thân pháp của nàng nhẹ nhàng, tựa như đạp lên gió mà đi.
Chỉ một lát sau, nàng lọt vào trong sân của một hộ gia đình. Đây là phủ đệ của thân binh Trương thị. Trương thị chính là nhà giàu nhất thôn, gia cảnh giàu có, ban đêm đều có hộ vệ tuần tra. Nàng cẩn thận tránh khỏi mấy tên hộ vệ, đi đến trước một gian phòng.
Gian phòng này được khóa lại rất cẩn thận, tất nhiên không phải chỗ bình thường. Nàng lấy từ trong lòng ra một ít công cụ, dưới hai ba cái xoay tay, liền mở được khóa, nghiêng mình đi vào trong phòng.
Trong phòng quả nhiên rải đầy trâu báu. Tranh chữ đồ cồ, vàng bạc châu báu, rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn cũng thấy đủ.
Nàng nhìn khắp mọi nơi, lấy từ trong lòng ra một chiếc túi. Nàng cũng không soi mói, tùy tiện nhặt vài thứ, dùng dây gói túi lại, liền định rời đi.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng quát lớn.
“Đạo tặc lớn mật! Hôm nay xem ngươi chạy đi đâu được!”
Mười mấy tên hộ vệ bao vây căn phòng lại, cao giọng hét lên.
Nàng không nhanh không chậm đeo bảo vật lên lưng, thản nhiên đi ra cửa.
Mọi người thấy nàng đi ra, đều nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thôi.
“Ngân Kiêu!” Chỉ thấy, một kẻ giàu có đi ra khỏi đám người, quát lớn, “Ngươi là đồ bậy bạ vô liêm sỉ, làm nhiều chuyện ác, hôm nay lão phu phải bắt ngươi giao cho quan phủ! Vì dân trừ hại!”
Nàng nhàn nhã đứng, không cho là đúng.
“Ngươi thật to gan, còn dám thông báo trước, sợ mọi người không biết ngươi làm chuyện ác hay sao!” Hắn tức giận nói, “Coi thường vương pháp, cuồng vọng khinh người! Ai có thể bắt được hắn, lão phu nhất định có thưởng!”
Hắn vừa dứt lời, khí thế của đám hộ vệ liền dâng cao chót vót, tất cả đều hùng dũng tiến lên.
Nữ tử bị gọi là “Ngân Kiêu” kia rút nhuyễn kiếm bên hông ra, thả người ứng chiến.
Chỉ thấy thân pháp của nàng rất nhẹ nhàng, cho dù hộ vệ ra chiêu tàn nhẫn, nhưng ngay cả tay áo của nàng cũng không chạm tới được. Trong tay nàng cầm nhuyễn kiếm, nhưng không tung ra sát chiêu, chỉ giống như đang chơi đùa, di chuyển nhanh nhẹ như thoi đưa trong đám người.
Lúc này, trong đám hộ vệ đột nhiên có người xông lên trước, ném một bao phấn về phía nàng.
Nàng không dự đoán được biến hóa này, không kịp trốn tránh, bột phấn kia chạm vào mắt, đau đớn như lửa dâng lên. Trước mặt bỗng nhiên tối sầm, nàng nhất thời bị rối loạn phương hướng.
“Mau! Mau bắt lấy nàng!” Tên nhà giàu kia thấy thế, hô lớn.
Nàng chỉ thấy tiếng đao vang lên bên người, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi.
Đột nhiên, một cỗ kình phong đánh vào, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hộ vệ kêu lên thảm thiết.
Nàng đang kinh ngạc, đã bị một người ôm lấy thắt lưng, nhảy lên mái hiên.
Dần dần, thanh âm hô to gọi nhỏ của bọn hộ vệ càng lúc càng xa, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
“Ngươi cũng rất quen thuộc với đạo chích đó.” Thanh âm thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng, khiến nàng giật nảy mình. Mắt nàng dù không nhìn thấy gì, nhưng vẫn nhận ra thanh âm này.
“Ngươi, ngươi, ngươi là…” Nàng lắp bắp nói, không nói lên lời.
Hoài Nhơn nhíu mày cười khẽ, “Đã muốn trộm tiền của họ, còn bắt ta vẽ nhiều đông cung đồ như vậy. Đây là ngươi cố ý trả thù ta sao?”
“Ta, ta, ta…” Nàng nói không lên lời.
Hắn cười lắc đầu, “Cũng vậy thôi, ta đưa ngươi trở về.”
“Đợi chút…” Nàng giữ chặt vạt áo hắn, nói, “Mang ta tới chỗ này trước đã…”
“Tới đâu?”
Nàng dừng một chút, hơi hơi lo lắng, nhỏ giọng trả lời: “Tiêu thụ tang vật…”
……….
Tác giả có chuyện muốn nói: Tại sao Ôn Túc lớn lên lại rất giống Quỷ Sư ——
Linh cảm của ta – Lăng kính viễn thị đồng hài: Thật ra… Chuyện là như thế này! ! ! Lúc đến cuốn thứ tư, Ôn Túc đồng hài bị giết! ! ! (Hồ Ly: Ngươi xác định làm như vậy là hợp lý?) Sau đó, hắn —— Hắn hoa hoa lệ lệ xuyên không! ! ! (Hồ Ly: =.=) Một cái xuyên này khiến hắn xuyên luôn về mười bảy năm về trước. Phát hiện, mình biến thành Quỷ Sư Hàn Khanh! ! ! Sau đó, hắn nhặt được Tiểu Tiểu! ! ! Đây là lí do vì sao Quỷ Sư đột nhiên thay đổi tính cách, còn đối với Tiểu Tiểu tốt như vậy! ! ! Oa, vòng tròn hoàn mỹ! ! !
Hồ Ly: Quẫn…
Na Chích: Sao tự nhiên ta cảm thấy có chút choáng váng…
Lăng kính viễn thị: Như vậy không ổn sao? Vậy thì sư phụ chết, sau đó biến thành Ôn Túc! ! ! Cái này giải thích vì sao Ôn Túc lại thích Tiểu Tiểu! ! !
Hồ ly: =.=
Na Chích: =.=
Lăng kính viễn thị: O.O
Hồ Ly và Na Chích: Lăng kính viễn thị tỷ tỷ… Ngươi nhanh đi tự sướng đi…
Lăng kính viễn thị: =.=
Nhớ lại, mình đã từng là thống soái dẫn theo vạn quân xông pha chiến trường giết địch, cũng từng một mình một ngựa khiêu chiến mọi người trên giang hồ… Chỉ là, lúc này nghĩ lại, cũng chỉ là thoáng quá, giờ này khắc này, so với đám tiểu hài tử này, cảm thấy chúng còn phiền toái hơn.
“Ách…” Hắn dừng lại một chút, “Đọc theo ta… Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, có tiếng vạn vật chi mẫu*…”
(Một đoạn trong đạo đức kinh của Trung Quốc. Ta chả hiểu, không muốn dịch nữa…>.
Bọn nhỏ nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.
“Anh hùng, đây là cái gì a?” Tề Tú khoanh chân ngồi trước mặt hắn, vươn tay nói.
“《 Đạo đức kinh 》…” Hắn mở miệng, trả lời.
“… Có thể đơn giản một chút hay không?” Tề Tú nói.
“Đây là đơn giản nhất…” Hắn bình thản nói.
Tề Tú nhíu mày, “Oa, anh hùng, ngươi cố ý trả thù ta sao?”
Hắn quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu đang tự chơi một mình bên cạnh, mở miệng nói: “Tiểu Tiểu, đạo khả đạo…”
Tiểu Tiểu cầm một nắm bùn, vừa chơi vừa nói: “Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy, có tiếng vạn vật chi mẫu. Cố thường không muốn, lấy xem kỳ diệu; thường có dục, lấy xem này kiếu. Này hai người đồng ra mà dị danh, đồng vị chi huyền, huyền diệu khó giải thích, chúng diệu chi môn…”
Tề Tú im luôn.
Hắn cười nhẹ, có chút đắc ý.
Đến lúc này, hai bên, đám nhỏ đang ngồi ngoan ngoãn đã náo loạn thành một đống.
“Muốn chết a!” Tề Tú đứng lên, hét lớn một tiếng, “Tất cả ngồi im cho ta! Ai không nghe lời, ta phạt hắn…”
“Cô cô, A Hành hắn còn chưa tới a, muốn phạt cũng phải phạt hắn trước!” Một đứa trẻ đứng lên, chính nghĩa nói.
Tề Tú nhíu mày, “Cái đồ ranh con kia! Mọi người cùng đi tìm hắn lại đây!”
Tiếng nàng vừa dứt, bọn nhỏ liền “Ào ào” tản ra, chạy ra chung quanh tìm người.
“Tề cô nương, ngươi cố ý trả thù ta sao?” Hoài Nhơn cười mở miệng, dựa theo khẩu khí của Tề Tú, nói.
Tề Tú xoay người, nhìn hắn, sau đó, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào một bên, nói: “Tiểu Tiểu cũng đuổi theo rồi…”
Hắn kinh hãi, quay đầu. Quả nhiên thấy Tiểu Tiểu vung cánh tay, chạy vô cùng vui vẻ. Hắn liếc mắt nhìn Tề Tú một cái, không nói thêm cái gì, đuổi theo.
Tề Tú cười hắc hắc, “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn a…”
……
~~~~~~~~~~ Tiểu Tiểu và sư phụ người truy ta chạy thật vui vẻ phân cách tuyến ~~~~~~~~~~
Bên ngoài sơn động, khoảng chừng ba dặm, có một dòng suối, bên dòng suối mai vàng nở đầy, bông tuyết bám đầy. Tề Hành đứng bên dòng suối, ném đá nhỏ vào lòng suối.
Đột nhiên, có người từ phía sau ôm lấy hắn. Hắn giật mình kinh hãi, chợt nghe thấy một thanh âm bé bỏng vang lên sau lưng, “Bắt được a!”
Hắn quay đầu, chỉ thấy Tiểu Tiểu vẻ mặt kích động, ôm lấy thắt lưng hắn không chịu buông tay.
“Tiểu Tiểu…” Hoài Nhơn cuối cùng cũng đuổi tới nơi, nhìn tình trạng trước mặt, thở dài thườn thợt, đi lên vài bước, nói, “Đừng náo loạn, nhanh buông tay nào.”
Tiểu Tiểu cười vô cùng vui vẻ, “Con bắt được a!
“Biết rồi, con bắt được. Mau buông tay.” Hoài Nhơn bất đắc dĩ, nói.
Tiểu Tiểu cười, thả tay ra, quay người lại, ôm lấy chân Hoài Nhơn, “Bắt được!”
Hoài Nhơn cứng người lại, “Tiểu Tiểu, buông tay…”
Tiểu Tiểu tự cười rất vui vẻ, ôm chặt.
Hoài Nhơn có chút dở khóc dở cười, bị ôm như vậy, nửa bước hắn cũng khó đi. Hắn đành phải cúi người xuống, ôm lấy Tiểu Tiểu.
Tề Hành thấy thế, mày nhăn lại chặt chẽ. Hắn có chút giận giữ xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Ngươi đi đâu?” Hoài Nhơn mở miệng, gọi hắn lại.
“Không cần ngươi lo!” Tề Hành xoay người, quát lên với hắn.
“Ta không lo cho ngươi…
Hoài Nhơn cười cười, nhìn Tiểu Tiểu trong lòng, “Ta chỉ muốn biết, sau này, có thể tìm đứa nhỏ này ở đâu thôi.”
Tề Hành bị hắn nói cho không nói được câu nào, một lúc sau, hắn cắn răng nói: “Ngươi vốn không phải là người Tụ Phong trại, tại sao còn ở lại chỗ này!”
“Là cô cô ngươi mời ta ở lại dạy học.” Hoài Nhơn bình thản trả lời.
“Dạy học?” Tề Hành hô, “Đọc sách có ích lợi gì!”
“Ngươi không muốn đọc sách?” Hoài Nhơn nói, “Như vậy, chẳng lẽ muốn làm cường đạo?”
“Tụ Phong trại vốn là cường đạ a, làm cường đạo thì sao? Cường đạo thì không thể đứng dưới trời này sao?!” Tề Hành giận dữ nói.
“Chỉ bằng ngươi? Có thể cướp được ai?” Hoài Nhơn có chút khinh thường nói.
Tề Hành nghe thấy câu đó, tâm sinh giận giữ, hô to vọt lên.
Hoài Nhơn ôm Tiểu Tiểu, hai tay tất nhiên là không di chuyển được, nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo ý cười như cũ. Hắn nhìn thoảng quá công kích của tề Hành, nhấc chân đặt lên bờ vai hắn, hơi dùng sức.
Tề Hành chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, bất đắc dĩ, quỳ xuống. Hắn cắn chặt răng, mang theo quật cường, căm tức nhìn Hoài Nhơn.
“Tiểu hài tử thì nên ngoan ngoãn đọc sách.” Hoài Nhơn mở miệng, nói.
“Ta không muốn đọc sách! Ta muốn luyện võ! Ta muốn báo thù!” Tề Hành hét to.
“Báo thù?” Hoài Nhơn có chút không hiểu.
“Đúng! Ta muốn báo thù! Ta muốn tìm hung thủ giết cha ta! Ta muốn thay toàn bộ người trong Tụ Phong trại báo thù!” Tề Hành hét lớn, nhưng lại rơi lệ.
Hoài Nhơn trầm mặc một lát, dời bàn chân đang đặt trên vai hắn đi, mở miệng nói: “Ngươi thật sự muốn tập võ?”
Tề Hành trừng mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Hoài Nhơn cười cười, nói: “Ta với ngươi làm giao dịch…”
Tề Hành vẫn trầm mặc như cũ.
Hoài Nhân rút một tay ra, lấy từ trong lòng ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa cho Tề Hành.
Tề Hành ôm đề phòng nhìn cái hộp gỗ.
“Hộp ‘Tôi Tuyết Ngân Mang’ này chính là ám khí cực phẩm, chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn đọc sách, ta liền dạy ngươi cách dùng ngân châm, thế nào?” Khẩu khí của Hoài Nhân vân đạm phong khinh.
Tề Hành nhập lấy hộp gỗ kia, mở ra, trong hộp đặt rất nhiều ngân châm cực nhỏ, ánh lên ánh quang lạnh lẽo.
“Ngươi không gạt ta?” Tề Hành ngước mắt, nửa tin nửa ngờ nói.
Hoài Nhơn cười nhẹ, cầm lấy một cây ngân châm, vẫy tay bắn ra. Ngân châm phi nhanh, đâm vào trên cây mai vàng. Trong khoảnh khắc đó, thân cây chấn động, hoa mai vàng và tuyết rơi xuống. Chỉ thấy ngân châm kia xuyên thủng thân cây, đâm vào trong đất, loe lóe sáng lên.
Tề Hành ngây dại, sau đó, hắn chạy tới phía sau cái cây kia, nhặt cây ngân châm kia lên, đặt trong lòng bàn tay.
“Giờ Thân mỗi ngày, ta sẽ ở đây dạy ngươi châm pháp.”
Hoài Nhơn nói xong, ôm Tiểu Tiểu đi về trong trại.
Vừa mới tiến vào trong động, đã thấy một đám thân binh nông thôn đứng tụ lại với nhau, nói mấy lời chính nghĩa gì đó.
“Tìm thấy rồi, chính là cô gái này, không biết liêm sỉ, ở bên ngoài thư viện của chúng ta bán đông cung đồ!” Một thân binh liếc mắt một cái đã nhận ra Tề Tú, vươn tay chỉ vào nàng, nói.
Mọi người thấy thế, ào ào tiến lên, giận giữ mắng mỏ. Ngôn ngữ sử dụng vô cùng khắc nghiệt.
Phụ nữ và hài tử trong thôn đều vô cùng khiếp sợ, không người nào dám phản bác.
“Các ngươi đúng là hạng người không biết xấu hổ, quả thực là khối u ác tính. Hôm nay chúng ta nhất định phải đuổi các ngươi ra khỏi nơi đây, bảo vệ hai chữ thánh hiền!”
Tề Tú nghe xong, quỳ xuống, than thở khóc lóc, nói: “Đừng mà a… Lần sau ta không dám nữa. Các vị đại gia nhìn một nhà cô nhi quả phụ chúng ta, mà buông tha cho ta đi… Ta xin lấy cái này bồi tội thánh nhân…”
Đám thân binh nông thôn này cũng không buông tha, nói: “Cô nhi quả phụ? Ngươi có chỗ đáng thương tất có chỗ đáng giận. Tụ Phong trại các ngươi vốn là cường đạo, vào nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm! Thiên lý trường tồn, đây chính là báo ứng đó! Oán được ai?!”
Tề Tú khóc lóc nói: “Ta không dám nữa… ta thề với trời, sau này không dám nữa. Nếu lại bán mấy thứ này, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế! Các ngươi tha cho ta đi…”
Tiếng khóc của nàng rất thê lương, chữ chữ khẩn thiết, bộ dáng đáng thương vô cùng. Cả đám thân binh kia đều là người lớn tuổi, dần dần cũng có người động lòng.
“Biết sai mà sửa là chuyện tốt. Tạm tha cho nàng một lần vậy…”
“Ai, lời của bọn đạo chích, sao có thể tin? Hôm nay dám làm mấy chuyện bất chính, sau này không biết còn có thể làm ra cái chuyện gì nữa!”
Đám thân binh tranh cãi một hồi, mãi sau mới dựa vào đạo Khổng Mạnh, dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
“Đám cường đạo Tụ Phong trại các ngươi, lần này chúng ta tạm tha. Nơi này ôn hòa hiền hậu, để các ngươi sống ở chỗ này, nhưng chỗ tiền thuê đất kia, nhớ là phải nộp cho đúng hạn!”
Sau đó ngoan độc nói thêm mấy câu, đám thân binh này mới nhóm năm nhóm ba rời đi.
Tề Tú đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, gạt nước mắt, nói, “Chết rồi… Tiền thuê năm nay còn thiếu sáu đồng đó…”
Tề tú ngước mắt, liền nhìn thấy Hoài Nhơn. Nàng trầm mặc một lúc, nở nụ cười, nói: “Nói xem, đạo chích là ai?”
Hoài Nhơn nghĩ nghĩ, “Không biết.”
Tề Tú thở dài, “Mấy lão nhân này mỗi lần đều nhắc đến hắn, dường như biết rất rõ. Ta còn tưởng là hắn là danh nhân, không ngờ ngươi cũng không biết.”
“Vật họp theo loài.” Hoài Nhơn nói.
Tề tú nhíu mày, “Anh Hùng, nói đơn giản một chút.”
Hoài Nhơn cười nhẹ, “Bọn họ đúng là hiểu rất rõ đó.”
Tề tú nở nụ cười, không nói chuyện nữa.
………
Ban đêm, Tề Tú ôm một đống giấy lớn vọt vào trong phòng Hoài Nhơn.
“Anh hùng! ! !” Nàng hô to một tiếng, nói, “Lần này nhất định ngươi phải giúp ta a! ! !”
Hoài Nhơn đang viết chữ, bị nàng rống lên như vậy, ngòi bút trượt mạnh một cái, chữ viết hỏng luôn. Hắn ngước mắt, giận dữ nói: “Gõ cửa!”
Tề Tú đúng lý hợp tình nói: “Nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết. Ngươi cũng không phải hoàng hoa tiểu tử*, không cần để ý như vậy!”
(*: Vốn là hoàng hoa khuê nữ bị chị đổi thành hoàng hoa tiểu tử.)
Cây bút trong tay hắn lại chệch một cái. Hắn đành ngừng tay, ngẩng đầu, “Ngươi có chuyện gì?”
Tề Tú đem đống giấy kia vất lên trên bàn, nói: “Thuế năm nay ta còn thiếu sáu đồng nữa, ba ngày nữa phải giao rồi, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!”
“Giúp cái gì?”
Tề tú lấy ra ba bản đông cung đồ, “Mỗi ngày ngươi dựa theo nó vẽ mỗi bản mười bức đi! Một mình ta không làm kịp a!”
“Ta mệt rồi.” Hoài Nhơn xoay người, chuẩn bị lên giường.
“Anh hùng! ! ! Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy a a a a a! ! !” Tề tú đi lên, giữ chặt cánh tay hắn.
“Không phải ngươi đã thề độc, không bán mấy thứ này nữa sao?”
“Oa, nếu ông trời thực sự có mắt, đã cho sét đánh chết ta lâu rồi, còn đợi ta thề độc sao?” Tề Tú khinh thường, “Anh hùng, ngươi giúp ta mỗi lần này thôi! Được không?”
“Được!” Tiểu Tiểu ở trên giường đứng lên, giơ cánh tay lên, lớn tiếng nói.
“Tiểu Tiểu, ngươi đúng là hài tử ngoan!” Tề Tú khen.
Tiểu tiểu cười vô cùng vui vẻ, mở to hai mắt sáng rực, nhìn Hoài Nhơn, “Tiểu Tiểu là hài tử ngoan!”
Hoài Nhơn thấy thế, bất đắc dĩ, đành ngồi xuống ghế, vẽ.
“Anh hùng, ngươi vẽ như vậy không được.” Tè tú nhìn qua, nói.
“Giống nhau như đúc, không được chỗ nào?” Hoài Nhơn nhíu mày, bất mãn.
“Không có tình cảm!’ Tề Tú nghiêm túc nói, “Ngươi cũng không nên xem thường đông cung đồ a! Mỗi đường nét kia, phải có tình cảm! Khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy mặt đỏ tim đập, máu mũi giàn dụa. Đây chính là học vấn đó! Bằng không nào có ai đi mua?!”
(Hóa ra tính xấu của sư phụ đều học từ chị này hết… >.
“…” Hoài Nhơn cầm bút, nhìn nàng, không nói gì.
“Đến, ta làm mẫu cho xem!” Tề tú giật lấy cây bút, bắt đầu vẽ, “Cái cô gái này nè, phải vẽ như vậy, mềm mại một chút…”
Nàng đứng quá gần, tóc rơi xuống đầu vai, cọ vào gương mặt hắn. Quá gần đến mức ái muội, khiến hắn có chút thất thần.
Hắn vươn một tay lấy lại chiếc bút trong tay nàng, một tay đẩy nàng ra, “Nhờ người ta làm việc thì đừng có đứng đó vung chân múa tay. Đi sang kia.”
Tề Tú đang định phản bác, đã thấy hắn làm vẻ mặt nghiêm lúc, hơi hơi xấu hổ, không khỏi nở nụ cười.
“Vậy ta không quấy rầy ngươi nữa. Cảm tạ!’ Nàng nói xong, xoay người rời đi.
Hoài Nhơn nhìn mấy bản đông cung đồ trên bàn, đang định thở dài, đã thấy tiểu Tiểu ghé người vào bàn, giơ tranh lên, tỉ mỉ xem. Vì thế, hắn thở dài một cái, dùng bút gõ lên đầu này, “Cái tốt không học, chỉ học cái xấu!”
Tiểu Tiểu chỉ ngây ngô cười, cái gì cũng không nói.
……..
Khoảng chừng một lúc lâu sau, hắn buông bút, xoa xoa bả vai, nhìn chồng tranh vẽ trên bàn, vừa lòng cười cười.
Tiểu tiểu đã ngủ ở trên bàn, bàn tay nhỏ bé còn nắm chặt một bản đông cung đồ không buông.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy ôm lấy nàng, đặt xuống giường. Hắn vốn định rút bản đông cung đồ kia ra, nhưng xui xẻo là nàng nắm quá chặt. Hắn sợ dùng sức rút tranh ra sẽ làm nàng tỉnh, đành phải kệ nàng. Hắn đắp chăn cho nàng xong, lại quay lại bàn ngồi xuống, nhấc bút viết chữ.
Lúc này, một thanh âm thật nhỏ vang lên, khiến hắn giật mình cảnh giác. Hắn buông bút, đi đến bên cửa sổ, mở một khe nhỏ, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một thân ảnh màu bạc chợt lóe lên, bay ra khỏi cửa động.
Hắn nhíu mày, suy nghĩ mãi, đẩy cửa đi theo ra ngoài.
……..
~~~~~~~~~~~~~ Làm chuyện xấu lúc ban đêm phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~
Ra khỏi Tụ Phong trại, đi về hướng tây khoảng nửa canh giờ, đó là thị trấn. Đêm dài yên tĩnh, vạn vật im lặng, trên trấn vô cùng yên tĩnh.
Mà dưới ánh trăng, lại có một người vội vàng di chuyển trên nóc nhà. Chỉ thấy người nọ mặc một thân ngân y, mang mặt nạ lông chim, cũng không phải trang phục chính phái. Nhìn thân hình, là một nữ tử. Thân pháp của nàng nhẹ nhàng, tựa như đạp lên gió mà đi.
Chỉ một lát sau, nàng lọt vào trong sân của một hộ gia đình. Đây là phủ đệ của thân binh Trương thị. Trương thị chính là nhà giàu nhất thôn, gia cảnh giàu có, ban đêm đều có hộ vệ tuần tra. Nàng cẩn thận tránh khỏi mấy tên hộ vệ, đi đến trước một gian phòng.
Gian phòng này được khóa lại rất cẩn thận, tất nhiên không phải chỗ bình thường. Nàng lấy từ trong lòng ra một ít công cụ, dưới hai ba cái xoay tay, liền mở được khóa, nghiêng mình đi vào trong phòng.
Trong phòng quả nhiên rải đầy trâu báu. Tranh chữ đồ cồ, vàng bạc châu báu, rực rỡ muôn màu, chỉ nhìn cũng thấy đủ.
Nàng nhìn khắp mọi nơi, lấy từ trong lòng ra một chiếc túi. Nàng cũng không soi mói, tùy tiện nhặt vài thứ, dùng dây gói túi lại, liền định rời đi.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng quát lớn.
“Đạo tặc lớn mật! Hôm nay xem ngươi chạy đi đâu được!”
Mười mấy tên hộ vệ bao vây căn phòng lại, cao giọng hét lên.
Nàng không nhanh không chậm đeo bảo vật lên lưng, thản nhiên đi ra cửa.
Mọi người thấy nàng đi ra, đều nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận không thôi.
“Ngân Kiêu!” Chỉ thấy, một kẻ giàu có đi ra khỏi đám người, quát lớn, “Ngươi là đồ bậy bạ vô liêm sỉ, làm nhiều chuyện ác, hôm nay lão phu phải bắt ngươi giao cho quan phủ! Vì dân trừ hại!”
Nàng nhàn nhã đứng, không cho là đúng.
“Ngươi thật to gan, còn dám thông báo trước, sợ mọi người không biết ngươi làm chuyện ác hay sao!” Hắn tức giận nói, “Coi thường vương pháp, cuồng vọng khinh người! Ai có thể bắt được hắn, lão phu nhất định có thưởng!”
Hắn vừa dứt lời, khí thế của đám hộ vệ liền dâng cao chót vót, tất cả đều hùng dũng tiến lên.
Nữ tử bị gọi là “Ngân Kiêu” kia rút nhuyễn kiếm bên hông ra, thả người ứng chiến.
Chỉ thấy thân pháp của nàng rất nhẹ nhàng, cho dù hộ vệ ra chiêu tàn nhẫn, nhưng ngay cả tay áo của nàng cũng không chạm tới được. Trong tay nàng cầm nhuyễn kiếm, nhưng không tung ra sát chiêu, chỉ giống như đang chơi đùa, di chuyển nhanh nhẹ như thoi đưa trong đám người.
Lúc này, trong đám hộ vệ đột nhiên có người xông lên trước, ném một bao phấn về phía nàng.
Nàng không dự đoán được biến hóa này, không kịp trốn tránh, bột phấn kia chạm vào mắt, đau đớn như lửa dâng lên. Trước mặt bỗng nhiên tối sầm, nàng nhất thời bị rối loạn phương hướng.
“Mau! Mau bắt lấy nàng!” Tên nhà giàu kia thấy thế, hô lớn.
Nàng chỉ thấy tiếng đao vang lên bên người, trong lòng không khỏi dâng lên sợ hãi.
Đột nhiên, một cỗ kình phong đánh vào, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hộ vệ kêu lên thảm thiết.
Nàng đang kinh ngạc, đã bị một người ôm lấy thắt lưng, nhảy lên mái hiên.
Dần dần, thanh âm hô to gọi nhỏ của bọn hộ vệ càng lúc càng xa, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
“Ngươi cũng rất quen thuộc với đạo chích đó.” Thanh âm thản nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng, khiến nàng giật nảy mình. Mắt nàng dù không nhìn thấy gì, nhưng vẫn nhận ra thanh âm này.
“Ngươi, ngươi, ngươi là…” Nàng lắp bắp nói, không nói lên lời.
Hoài Nhơn nhíu mày cười khẽ, “Đã muốn trộm tiền của họ, còn bắt ta vẽ nhiều đông cung đồ như vậy. Đây là ngươi cố ý trả thù ta sao?”
“Ta, ta, ta…” Nàng nói không lên lời.
Hắn cười lắc đầu, “Cũng vậy thôi, ta đưa ngươi trở về.”
“Đợi chút…” Nàng giữ chặt vạt áo hắn, nói, “Mang ta tới chỗ này trước đã…”
“Tới đâu?”
Nàng dừng một chút, hơi hơi lo lắng, nhỏ giọng trả lời: “Tiêu thụ tang vật…”
……….
Tác giả có chuyện muốn nói: Tại sao Ôn Túc lớn lên lại rất giống Quỷ Sư ——
Linh cảm của ta – Lăng kính viễn thị đồng hài: Thật ra… Chuyện là như thế này! ! ! Lúc đến cuốn thứ tư, Ôn Túc đồng hài bị giết! ! ! (Hồ Ly: Ngươi xác định làm như vậy là hợp lý?) Sau đó, hắn —— Hắn hoa hoa lệ lệ xuyên không! ! ! (Hồ Ly: =.=) Một cái xuyên này khiến hắn xuyên luôn về mười bảy năm về trước. Phát hiện, mình biến thành Quỷ Sư Hàn Khanh! ! ! Sau đó, hắn nhặt được Tiểu Tiểu! ! ! Đây là lí do vì sao Quỷ Sư đột nhiên thay đổi tính cách, còn đối với Tiểu Tiểu tốt như vậy! ! ! Oa, vòng tròn hoàn mỹ! ! !
Hồ Ly: Quẫn…
Na Chích: Sao tự nhiên ta cảm thấy có chút choáng váng…
Lăng kính viễn thị: Như vậy không ổn sao? Vậy thì sư phụ chết, sau đó biến thành Ôn Túc! ! ! Cái này giải thích vì sao Ôn Túc lại thích Tiểu Tiểu! ! !
Hồ ly: =.=
Na Chích: =.=
Lăng kính viễn thị: O.O
Hồ Ly và Na Chích: Lăng kính viễn thị tỷ tỷ… Ngươi nhanh đi tự sướng đi…
Lăng kính viễn thị: =.=
Bình luận truyện