Chuyện Xưa Của Cá Và Nước

Chương 3



Biển rộng Uông Dương: Chúng tôi đang làm phó bản.

Quả Vũ: Tôi biết, mọi người ở đây không phải đều làm phó bản sao?

Sâu róm mùa thu: Mẹ kiếp, mấy người các người ngày nào cũng kết bầy kết nhóm, không biết làm cái gì nữa à. Làm phó bản thì không nói chuyện được sao? Người nào không làm qua!

Biển rộng Uông Dương: Tôi cảm thấy không cần nói chuyện.

Ngày ngày nhớ em: Biển rộng Uông Dương, cậu không cần nói tiếng người với bọn họ, bọn họ nghe không hiểu đâu.

Thỏ con bướng bỉnh: Các cậu không cần ầm ĩ, đều tại tớ không tốt, tớ không nên làm phiền Thiên Bá ca ca .

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Mẹ kiếp, cô có phải là con dế hay không hả? Ai là ca ca của cô?

Quả Vũ: Dừng, Thiên Bá con dế nhà ngươi sao không nói gì, lúc nguy cấp cũng không tới cứu, giả bộ cái rắm!

Sâu róm mùa thu: Đúng vậy, thật làm cho người khác ghê tởm, muội muội mình bị bắt nạt cũng không đi cứu.

Biển rộng Uông Dương: Vừa rồi là tôi chơi nhân vật của cậu ta, tôi không phải là ca ca của cô ấy nên không cần đi cứu, đúng không?

Lời này vừa nói ra, Vương Uông Dương ngẩn người, mọi người cũng đều ngẩn người. Nhưng ngẩn người là ngẩn người mà giúp người trong nhà lại là chuyện khác.

Ngày ngày nhớ em: Đúng vậy, Thiên Bá không ở đây thì làm sao đi cứu được. Các người nói cho sung sướng vào, vì sao không tự mình đi cứu đi?

Sâu róm mùa thu: Người cô ấy tìm là Thiên Bá ca ca, chúng tôi làm sao có thể xen vào chuyện của nhà người khác.

Quả Vũ: Làm ca ca nếu đã được nhờ thì phải có trách nhiệm, muội muội gặp nạn thì phải tới cứu, không thể tới cũng phóng cái rắm a.

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Quả Vũ con mẹ nó mày thúi lắm, hèn gì chúng tao khơi thông cho mày không được.

Thỏ con bướng bỉnh: Tại sao cô lại có nhân vật của Thiên Bá ca ca?

Thỏ con bướng bỉnh hỏi làm mọi người đều nghi ngờ.

Mí mắt Vương Uông Dương đột nhiên hơi co giật, vì sao hắn có chút dự cảm không lành? Quả nhiên, câu nói tiếp theo hoàn toàn làm thay đổi số mạng của Vương Uông Dương.

Biển rộng Uông Dương: Bởi vì tôi là vợ của Thiên Bá.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Kênh bang hội chào đón giây phút yên tĩnh nhất từ trước tới nay.

Vợ? Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao ngay cả hắn là người trong cuộc cũng không biết?

Vương Uông Dương buồn bực phát hiện vừa rồi mình không kịp chen lời vào thật đúng là một quyết định rất sai lầm, bởi vì, bây giờ hắn càng không thể chen lời vào.

Kênh riêng tư:

Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Thiên Sứ, chuyện này là sao?

[Thiên Sứ đột lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Tớ cũng muốn biết!

Bạn nói chuyện với [Thiên Sứ đội lốt quỷ]: Không phải cậu đã bàn bạc tốt với cậu ta rồi sao?

[Thiên Sứ đột lốt quỷ] nói chuyện với bạn: Tớ còn tưởng hai ngươi các cậu lưỡng tình tương duyệt [3] cơ đấy!

Kênh bang hội:

Thỏ con bướng bỉnh: Biển rộng Uông Dương tỷ tỷ nói cái gì vậy, làm sao tỷ có thế là vợ của Thiên Bá ca ca? Kết hôn sao? Vì sao muội không biết? Thiên Bá ca ca, cô ấy nói thật sao?

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Này, chuyện gì của Thiên Bá đều phải thông báo với cô à? Cô là mẹ hắn hả?

Sâu róm mùa thu: Không thể nói như vậy, chúng ta là người cùng bang hội, kết hôn nên thông báo một tiếng.

Ngày ngày nhớ em: Sao câu nào từ miệng cậu ra cũng kỳ quái như vậy? Lúc nãy cãi nhau sao cậu không nhớ chúng ta là người cùng bang hội.

Kênh riêng tư:

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Chuyện gì xảy ra vậy?

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Cậu có muốn thoát khỏi Thỏ con bướng bỉnh không?

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Muốn thì muốn, nhưng mà. . .

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Tôi là con trai.

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Tôi biết.

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Tôi biết cậu thích con trai.

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Ách. . . . . . Đừng nói đùa.

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Thiên Sứ nói cho tôi biết, đây là trao đổi bí mật.

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Ách. . . . . . Ừ. ( Hai người trao đổi bí mật thì sao lại dùng bí mật của tôi! )

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Cho nên. . . . . .

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Cho nên?

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Chúng ta có thể thử một chút xem sao.

Chúng ta có thể thử một chút xem sao, chúng ta có thể thử một chút xem sao. . . . . . Đây là….tỏ tình? !

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: . . . . . .

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Chuyện này khoan nói đã, trước tiên phải để người trong bang thừa nhận, thoát khỏi Thỏ con, hay là cậu thích cô ta?

Không phải là cậu nhắc tới trước à! Vương Uông Dương oán thầm.

Bạn nói chuyện với [Biển rộng Uông Dương]: Dĩ nhiên không thích!

[Biển rộng Uông Dương] nói chuyện với bạn: Vậy thì được rồi, logout trước đi, rồi đăng nhập lại.

Kênh bang hội:

Biển rộng Uông Dương: Tôi gọi điện thoại cho ông xã tôi rồi, anh ấy về ngay bây giờ, các người có gì thì cứ nói với anh ấy.

Ông xã! ! ! Điện thoại! ! ! Đây là quan hệ thực tế a! Đất bằng chấn động, bang hội nhất thời nổ tung, các loại nói chuyện riêng tư nối gót mà tới.

Vương Uông Dương nhức đầu nhìn lời nói của Biển rộng Uông Dương, bây giờ chỉ có thể nhắm mắt làm theo thôi.

Logout, sau đó lại đăng nhập. Thật muốn than thở, có trời mới biết mình đang làm chuyện điên rồ gì!

Kênh bang hội:

Thiên Bá: Tôi đã về rồi đây, chuyện vừa rồi tôi đều đã nghe nói.

Biển rộng Uông Dương: Ông xã, bọn họ không tin em là vợ của anh.

Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, có thật không?

Thiên Bá: . . . . . . Ừ.

Thỏ con bướng bỉnh: Thiên Bá ca ca, sao anh không nói cho em biết.

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Người ta là người yêu, nói cho cô biết làm gì?

Biển rộng Uông Dương: Thỏ, ông xã nhà tôi từng theo đuổi cô?

Thỏ con bướng bỉnh: . . . . . . Ách, không có. . . . . . Nhưng mà. . . . . .

Biển rộng Uông Dương: Vậy không nói cho cô cũng là bình thường.

Thỏ con bướng bỉnh: . . . . . . Ách. . . . . .

Quả Vũ: Thỏ, đừng buồn, loại người này không đáng để làm vậy.

Sâu róm mùa thu: Đúng vậy, loại người làm rạn nứt tình cảm bang phái này, không có cũng được.

Thiên đạo bù siêng năng: A a, chuyện gì xảy ra vậy? Hình như tớ vừa nghe thấy có người nói bang chúng ta đã rạn nứt, muốn giản tán? Sao vừa lên liền nhận được tin tức có tính kình bạo như vậy?

Ngày ngày muốn gươi: Bang chủ, cậu lên rồi.

Thiên Bá: Bang chủ.

Biển rộng Uông Dương: Bang chủ.

Thiên đạo bù siêng năng: A a, Biển rộng Uông Dương, nghe nói cô cùng Thiên Bá đã kết hôn?

Biển rộng Uông Dương: Ừ.

Thiên Bá: Cái gì mà đã kết hôn. . . . . . Biển rộng, không cần trả lời bình tĩnh như thế. . . . . .

Thiên đạo bù siêng năng: A a, vậy bang chủ tớ đây liền vui vẻ nha~, Thiên Bá mà cũng lấy vợ.

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Hừ, lo lắng cho chính mình trước đi, người phá bang như vậy chẳng ai muốn cả.

Thỏ con bướng bỉnh: Tớ không có, tớ vẫn rất thích bang chúng ta.

Quyển quyển tròn trịa: Thiên Sứ nói gì? Còn có, người nào là chúng ta với cô, chúng tôi chịu không nổi đâu, cô đi với mấy ca ca tỷ tỷ kia của cô đi.

Tôi không cầm tinh con chuột: Tròn, cậu nói như vậy không đúng, cậu không nên vì người khác bị bại não mà bài xích người của mình. Phải tương thân tương ái nha.

Ma vương: Đánh là hôn mắng là yêu.

Thiên đạo bù siêng năng: Ừ, cả nhà nên yêu thương lẫn nhau mới đúng, cái đó gọi là. . . . . .

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Câm miệng!

Trời mới biết tại sao: Tại sao bang chủ lại lên lúc này? Tại sao bang chủ không hỏi chuyện gì xảy ra? Tại sao chuyện này lại bắt đầu?

Thiên Sứ đột lốt quỷ: . . . . . . Cậu cũng câm miệng!

Quả Vũ: Tôi chịu không nổi nữa rồi, tất cả đều do họ Thiên các người làm loạn, hoàn toàn không để cho chúng tôi sống yên.

‘Quả Vũ không cùng chung chí hướng với bổn bang, đã rút khỏi bổn bang’.

Sâu róm mùa thu: Đúng vậy, cái loại làm chia rẻ bang phái này ở đâu cũng có, ông đây ở lại .

‘Sâm róm mùa thu không cùng chung chí hướng với bổn bang, đã rút khỏi bổn bang’.

‘Thỏ con bướng bỉnh không cùng chung chí hướng với bổn bang, đã rút khỏi bổn bang’.

Quyển quyển tròn trịa: Trời, tớ không nhìn lầm đó chứ, cô ta cũng rút khỏi bang?

Ma vương: Vừa rồi cô ta còn nói chúng ta chúng ta, thật là, lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển a.

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Chủ động rút?

Thiên đạo bù siêng năng: Không, tớ đá, ba người bọn họ không phải là cùng một hội hay sao? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Ngày ngày nhớ em: A! Bang chủ của tớ, rốt cuộc cậu cũng thể hiện uy vũ được một lần! Cậu nên quét sạch bang chúng ta a!

Thiên đạo bù siêng năng: Tớ cảm thấy cô ta sớm muộn gì cũng rời bang, bị trả lại không bằng để tớ đá một cước, vì tớ vẫn rất muốn thử chức năng này nha.

Thiên Sứ đột lốt quỷ: . . . . . . Tớ biết.

Biển rộng Uông Dương: Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi.

Thiên Bá: Không, là lỗi của tôi.

Trời mới biết tại sao: Tại sao hai người các cậu phải xin lỗi? Tại sao bọn họ muốn rút? Tại sao bang chủ vẫn chưa trả lời vấn đề của tớ?

Ngày ngày nhớ em: Trời ạ! Mang cậu ta đi đi!

Thiên Sứ đột lốt quỷ: Không liên quan đến hai người, nơi này đã có tớ và bang chủ xử lý, hai người cứ nói rõ chuyện của mình đi!

Thiên đạo bù siêng năng: A a? Sao thế nào tớ cũng cảm thấy trong này có một bí mật rất lớn vậy?

Thiên Sứ đội lốt quỷ: Như thế này, sự thật là. . . . . .

Biển rộng Uông Dương: Ừ, vậy hai người chúng tôi đi trước.

Hai người chúng tôi, cùng tôi sao? Vương Uông Dương có chút kích động, chút khẩn trương. Biển rộng Uông Dương người này. . . . . . nói những lời vừa rồi, là ý gì? Vương Uông Dương cảm thấy nhịp tim có chút tăng nhanh, sao đột nhiên lại nóng lên?

Lúc Vương Uông Dương đang xoắn thì Biển rộng Uông Dương đã mở miệng ứng phó. Lúc này, hắn phát hiện. . . . . . Cái hình đại diện của nhân vật kia đã trở thành màu xám. . . . . .

“. . . . . . Mẹ kiếp!”

Buồn bực tắt trò chơi, tiếc thật, mình còn có chút chờ mong. Phi! Ông đây mới không chờ mong a! Không có!

“Tích tích tích tích”

Đứa nào mù mắt vậy!

Vương Uông Dương đem con chuột chuyển qua biểu tượng đang chớp động, cá rời nước? Mở ra. . . . . .

— Chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta, tắt trò chơi đi đã.

— Trò chơi gì?

— Không phải Thiên Sứ để cho chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta hay sao? Chẳng lẽ cậu đã quên những lời tôi hỏi cậu lúc nãy?

—. . . . . . Thiên Sứ. . . . . . Trò chơi. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .

— Ừ, cậu đoán đúng rồi.

Tôi đoán cái gì đúng hả! ! ! Vương Uông Dương tức giận dậm chân.

— Cậu là Biển rộng Uông Dương?

— Ừ, cũng chưa đến nỗi ngu.

—. . . . . . Cậu dám đùa tôi!

— Không có.

— Cậu còn nói không có, cậu đã sớm biết tôi là ai vì sao lúc mới thêm bạn còn hỏi tôi là ai.

— Khi đó tôi thật sự không biết cậu là ai.

— Lừa ai hả. . . . . . Làm sao cậu biết tôi chính là Thiên Bá?

— Tự cậu nói ra mà.

— Hả? Tôi nói khi nào?

— Không phải cậu thừa nhận mình là cá chết khô sao?

— Chẳng lẽ lại là tôi?

— Ha hả, cá rời nước, không phải chết khô sao? Đây chính là câu mật hiệu nghiệm chứng của cậu. Suy đoán một lúc, động não một chút thì sẽ đoán được. Thật ra tôi chỉ hy vọng mình đoán đúng đi hỏi cậu xem thử, không ngờ suy đoán của tôi rất chuẩn.

—. . . . . . Cậu lợi hại. . . . . .

— Tôi giải thích nhiều như vậy, chỉ vì muốn nói cho cậu biết, câu nào tôi nói ra cũng đều nghiêm túc.

— Có ý gì?

— Ừ, tôi nói tôi không lừa cậu là thật, tôi nói tôi không thích con gái là thật, tôi nói mới đầu tôi không biết cậu là ai là thật, tôi nói. . . . . . Chúng ta thử một chút xem sao, cũng là thật. . . . . .

“. . . . . . . . . . . . Mẹ kiếp!” Lỗ tai bạn học Vương hơi hơi đỏ, “Hôm nay sao nóng như vậy!”

— Cậu cảm thấy tôi có thể không?

— Cái gì?

— Đủ tư cách không?

— Cái gì?

— Gặp mặt cậu.

—. . . . . . Ừ. . . . . .

— Vậy chúng ta gặp mặt đi.

— Ừ. . . . . .


——-

[3] Hai người yêu nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện