Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Chương 32: Cho anh một bất ngờ



Cô bò lên lưng ghế sofa phía sau anh, mặt dán vào mặt anh, hô hấp nóng rực phả khóe môi anh, quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh, Phó Ngôn Châu không thể tĩnh tâm đọc tài liệu được. 

Mấy lần muốn lên tiếng bảo cô ngồi lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. 

Anh đóng máy tính và hỏi cô: “Em đã ăn sáng chưa?” 

Hai lát bánh mì trên xe, lúc ra ngoài chưa kịp lấy sữa bò, uống tạm nửa chai soda lạnh, dọc đường cũng lo lắng không biết có thể đuổi kịp anh, đuổi kịp phi cơ của anh hay không, nên cô không cảm thấy đói. 

Bây giờ cô đang ôm cổ, dựa vào người anh, trước sắc đẹp này, càng không thấy đói. 

Mẫn Hy trả lời cho có: “Cứ coi như đã ăn rồi.” 

Cô vốn đã ăn rất ít, cô dùng ‘coi như’ để miêu tả, không khác gì không ăn. “Ăn thêm một chút.” Phó Ngôn Châu mượn chuyện này để cô buông cổ anh ra, đi lấy đồ ăn cho cô. 

“Em muốn ăn gì?” Anh lại hỏi. 

Mẫn Hy không chịu buông tay, nói không đói. 

Đến điều này cũng không thể khiến cô buông tay, Phó Ngôn Châu đành phải thu máy tính xách tay lại, khi nào lên máy bay sẽ xử lý chỗ văn kiện còn lại, hỏi cô muốn đi công tác ở đâu. 

Cho đến giờ phút này anh cũng không nghĩ rằng cô đến sân bay là vì muốn tìm anh. 

Mẫn Hy nói: “Em không đi công tác, em được nghỉ phép, tổng cộng chín ngày.” 

Phó Ngôn Châu xoay mặt nhìn cô: “Sao em không nói sớm.” 

“Em quyết định nghỉ phép đột ngột, nếu không nghỉ thì hết năm nay cũng không dùng được nữa. ” 

“Em tới sân bay là muốn cùng anh đến Giang Thành sao?” 

“Vâng.” Cô không muốn ở nhà một mình. 

Nói xong, Mẫn Hy ôm anh càng chặt hơn. 

Cô dính lấy anh như một đứa trẻ, Phó Ngôn Châu cũng thấy kinh ngạc vì bản thân anh cũng không phản cảm với điều này, thậm chí còn hưởng thụ khi được cô ỷ lại như vậy. Trước đây, bạn cùng trường Chu Dụ còn hỏi anh: Rốt cuộc mẫu người cậu thích là gì? 

Không ồn ào, không quấy rầy phiền hà, cho anh không gian riêng tư một cách tuyệt đối, không bám dính lấy anh, không ảnh hưởng đến công việc của anh. 

Kết quả là ngay cả một trong số đó cô cũng không có. 

Mẫn Hy cọ cọ vào má anh, thì thầm gọi anh: “Này.” 

Phó Ngôn Châu lại lần nữa quay đầu, hô hấp hai người đan xen, “Lại làm sao vậy?” 

Mẫn Hy lấy tay che lại, không cho vệ sĩ nhìn thấy, hôn lên môi anh một cái. 

Biểu cảm trên mặt Phó Ngôn Châu không chút thay đổi, nhưng vừa rồi khi cô hôn anh, anh không khỏi nín thở. 

Anh ngước mắt lên, trêu chọc cô: “Một tay em có thể che được cái gì? Em nghĩ bọn họ ngốc vậy sao?” 

Mẫn Hy không có tiền đồ, sau khi hôn xong trái tim đã đập thình thịch, cười: “Em bịt tai trộm chuông cũng không cho sao?” 

Cô nằm sấp lâu nên eo không thoải mái, lúc buông cổ anh ra, vòng qua sofa, ngồi xuống bên cạnh anh, làn váy dài của cô đè lên đùi anh. 

Phó Ngôn Châu đặt làn váy của cô xuống, sửa sang lại. 

Mặc dù cô nói không đói, anh vẫn đi rót hai tách cà phê mang tới, lại lấy cho cô một miếng bánh ngọt. 

Cà phê không thêm đường, cũng không thêm kem tươi, Mẫn Hy uống không quen, nhưng cũng cố gắng nếm thử hương vị cà phê mới lạ này. 

Phó Ngôn Châu đang suy nghĩ nên đưa cô đi đâu nghỉ phép, sắp vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, Giang Thành có bốn mùa rõ rệt, hai mùa thu đông không có chỗ nào đẹp. Cô hiếm khi được nghỉ dài ngày, cũng không thể để cô đi công tác cùng anh. 

Khi anh suy nghĩ, chợt phát hiện ra, không biết từ khi nào làn váy của cô lại đè lên đùi anh. 

Lúc này Phó Ngôn Châu mới phản ứng lại, là cô cố ý để váy lên đùi anh, chỗ này là nơi công cộng, cô cũng không dám để chân lên người anh, nên muốn để váy lên. 

Anh chống cằm nhìn cô, mạch suy nghĩ kỳ lạ của cô dường như không có điểm cuối cùng. 

Mẫn Hy đang ăn đồ ngọt, nghiêng mắt hỏi: “Làm sao vậy?” Sao anh lại nhìn chằm chằm cô? 

Phó Ngôn Châu: “Không có gì.” 

Tà váy đặt trên quần anh có thể làm cho cô vui vẻ, vậy thì cứ để nó đè lên đi. 

Anh thu hồi tầm mắt, cầm lấy tách cà phê của mình lên uống. 

Lần này đi Giang Thành, lãnh đạo bên kêu gọi đầu tư đích thân ra sân bay đón anh, buổi trưa và buổi tối đều có tiệc, không có thời gian ở bên cô. Anh nhắn tin cho Nghiêm Hạ Vũ, bảo anh ta sắp xếp thêm một chiếc xe khác để đón Mẫn Hy. 

Nghiêm Hạ Vũ: [Mẫn Hy cũng tới sao? Ngày mai không phải đi làm à?] 

Phó Ngôn Châu: [Nghỉ phép.] 

Cô nguyện ý cùng anh đến Giang Thành công tác, điều này chính anh cũng không nghĩ tới. 

Lên máy bay, Phó Ngôn Châu mở máy tính, dành nửa tiếng đồng hồ xử lý văn kiện, mở những tài liệu cậu gửi tới cần nghiên cứu. Cậu của anh giới thiệu cho anh mấy nhóm nghiên cứu và phát triển sản phẩm dầu gội đầu, bọn họ có tiềm năng, có ý tưởng sáng tạo, chỉ thiếu suy nhất là tiền, phù hợp với yêu cầu đầu tư của mà anh đặt ra. 

Mẫn Hy nửa nằm nửa ngồi ở cửa sổ bên kia nhìn biển mây, mơ màng hồ đồ thế nào lại cùng anh tới Giang Thành, cũng không hề lên kế hoạch nào về kỳ nghỉ. 

Cô xoay mặt nhìn Phó Ngôn Châu, gương mặt anh nhìn nghiêng lạnh lùng lại chuyên chú, hôm nay lại mặc âu phục màu đen, bình thường anh hay mặc áo sơ mi đen, cũng có nhiều tây trang màu xám hơn, trong số âu phục ở phòng thay đồ, màu đen là ít nhất. 

Hôm qua và hôm nay anh mặc màu đen của các thương hiệu khác nhau. 

Cô đứng dậy, đi qua đòi hôn. 

Phó Ngôn Châu đang nghiên cứu xem nên đầu tư vào đội nào, thấy cô đột nhiên bước tới, anh vội vàng tắt giao diện đi. 

“Không ngủ một lát sao?” 

Khi nhìn về phía cô, anh lại nhẹ nhàng điềm đạm. 

Mẫn Hy không nhận ra có điều gì bất thường: “Em đang định ngủ.” 

Cô ngồi cạnh anh, đặt cằm trên vai anh, không nói gì. 

Bây giờ Phó Ngôn Châu đã có thể hiểu rất nhiều động tác nhỏ của cô có nghĩa là gì, anh buông chuột xuống, giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn xuống. 

Ngậm đôi môi cô, khẽ hôn không quá sâu. 

Mỗi lần dỗ dành cô, hôn một lần là không đủ, lần này anh hôn cô ba lần. 

Thêm nhiều hơn một phút. 

Phó Ngôn Châu rời khỏi môi cô, ôm cô, dùng giọng điệu dung túng: “Được chưa?” 

Bởi vì anh dung túng, cô sẽ không dễ dàng từ chối, Mẫn Hy cũng càng ngày càng được nước lấn nói: “Chưa được.” 

Môi anh sau đó lại phủ lên, quấn lấy đầu lưỡi, ngậm môi cô. 

Cô chìm đắm trong hơi thở và nụ hôn nồng nhiệt của anh. 

Trở lại phía bên kia của cabin, nhịp tim của Mẫn Hy vẫn còn đang đập mạnh. 

Phó Ngôn Châu âm thầm bình phục lại hô hấp, lại nổi lên phản ứng, anh lấy âu phục che trước người mình. 

Hồi lâu sau, anh mới tiến được vào trạng thái làm việc, lấy âu phục ra, khoác lên tay vịn bên cạnh. 

Mẫn Hy vừa uống vài ngụm nước trái cây ướp lạnh thì bố gọi điện thoại đến cho cô. Lần trước liên lạc là ngày họp báo, bố nói với cô rằng buổi tối trở về sẽ xem ghi hình trực tiếp, ông khá có hứng thú với Tiểu Thời, định mua một chiếc để ở nhà. 

“Alo, bố ạ.” 

“Hôm nay con có tăng ca không?” 

“Con không, đang nghỉ ngơi ạ.” 

“Vậy về ăn cơm nhé? Mẹ con và bố đều ở nhà.” 

“Hai người đều ở nhà sao? Bố, tối hôm qua không phải bố còn đang bận ở nơi khác hay sao?” Mẫn Hy bỗng ngồi thẳng dậy, bố mẹ khó khăn lắm mới ở nhà một lần mà cô lại bỏ lỡ, họ nhất định cũng cảm thấy mất mát, cô tự trách mình, lại tiếc nuối: “Bố, con hiện tại con đang ở trên máy bay tới Giang Thành, không có cách nào về cùng bố mẹ ăn cơm được.” 

“Không cần để trong lòng, người một nhà cùng ăn bữa cơm mà thôi, cũng không phải là đại sự gì.” Mẫn Cương Nguyên trấn an con gái một hồi, chuyển sang đề tài khác: “Bây giờ con ở trên máy bay mà vẫn có thể gọi điện thoại được sao?” 

“À, là phi cơ của Phó Ngôn Châu, con đi cùng anh ấy.” 

Con gái và con rể ở chung hòa hợp, chuyện này ông cầu còn không được. Ông sợ nhất là cuộc hôn nhân của con gái lại giống như vợ chồng ông, bằng mặt nhưng không bằng lòng. 

Mẫn Cương Nguyên: “Các con cứ đi chơi đi, hôm nay anh trai con cũng không rảnh.” 

Mẫn Hy chỉ có thể tự an ủi mình: “Vậy bố và mẹ vừa lúc có thể tận hưởng thế giới hai người. ” 

Mẫn Cương Nguyên chỉ cười không nói, ông ngẩng đầu nhìn vợ đang bố trí bàn gỗ dài trong sân, từ khi rời giường đến bây giờ, tổng cộng bà chỉ nói với ông hai câu. 

Giang Nhuế vừa từ bên ngoài vào, mua một bó hoa hồng trắng lớn, đang tỉa hoa. 

Con gái rất thích hoa hồng trắng nên bà mua nó để trang trí bàn ăn. Hôm nay ánh nắng mặt trời rất đẹp, không có gió, ăn trong sân không lạnh cũng không nóng. Buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thời rất thành công, bà không thể đến đó ủng hộ, hôm nay phải khao con gái một bữa. 

Mẫn Cương Nguyên cúp điện thoại với con gái, từ biệt thự đi ra. 

“Hy Hy được nghỉ phép, ở nhà nhàm chán nên cùng Phó Ngôn Châu đi Giang Thành rồi.” 

Giang Nhuế đang cắm hoa vào bình hoa, nghe vậy gật gật đầu. 

Mẫn Cương Nguyên ngồi xuống trước bàn gỗ, cái bàn ăn này là họ đặc biệt mua cho con gái, thuận tiện để ở trong sân ngắm hoa, thưởng trăng, ăn vặt. 

“Giữa trưa…” 

Ông mới chỉ nói ra hai chữ, dì giúp việc đã từ trong nhà đi ra, Giang Nhuế nói với dì: “Hai đứa nó đều không rảnh về ăn cơm, buổi trưa nấu cho tôi một phần đồ ăn nhẹ được rồi.” 

Về phần Mẫn Cương Nguyên muốn ăn cái gì, bà không hỏi, cũng không muốn quản nhiều. 

Ở nơi đất khách nhiều năm như vậy, bà cũng sắp quên mất ông thích ăn gì rồi. 

Đến giờ cũng không muốn nhớ kỹ nữa. 

Lời Mẫn Cương Nguyên vừa định nói bị cắt ngang, ông không tiếp tục nữa. 

Dì giúp việc vẫn chưa đi, còn chờ Mẫn Cương Nguyên phân phó. 

Mẫn Hy và Mẫn Đình không ở bên cạnh, trông ông không khác gì khi làm việc là bao, ánh mắt biểu cảm nghiêm túc, khí chất ở vị trí cao lâu rồi khiến người ta cảm thấy xa cách, dù sao thì bình thường dì giúp việc có thể không nói sẽ cố gắng không nói nhiều. 

“Nấu cho tôi một vài món ăn gia đình.” 

Mẫn Cương Nguyên cũng nhấn mạnh: “Đừng cho cay.” 

Dì giúp việc: “Được ạ.”

Bà nhanh bước rời đi, vào nhà bếp để chuẩn bị thức ăn. 

Mẫn Cương Nguyên ở phương Nam nhiều năm, khẩu vị cũng trở nên thanh đạm hơn. 

Con cái không ở nhà, thật vất vả mới có dịp để hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, giờ lại mỗi người ăn một kiểu. 

Giang Nhuế cố ý dặn dò dì giúp việc, đem đồ ăn nhẹ mang đến bàn gỗ trong sân, bà thà ngồi ăn cơm ngắm lá đỏ trong sân, cũng không muốn đối diện với ông. 

Khi còn trẻ, bà luôn cố vắt óc, tìm chuyện để nói với ông, mà bây giờ nửa lời không mục đích cũng trở nên thừa thãi. Đã từng cho rằng có thể kiên trì nhiệt tình cả đời, nhưng giờ đây đều đã bị năm tháng mài mòn phai nhạt. 

Mẫn Cương Nguyên ở thư phòng bận rộn một lát, lúc xuống lầu thấy dì giúp việc đang mang đồ ăn nhẹ đi ra ngoài sân, món ăn gia đình của ông lại ở trên bàn ăn trong phòng khách. 

Ông không thích ăn trong sân, chỉ có ngoại lệ là khi con gái trở về. 

Ông gọi dì giúp việc lai, nói với dì bưng các món sang bàn gỗ bên ngoài. 

Giang Nhuế vừa mới ăn vài miếng, một bóng đen đã che đi ánh nắng mặt trời, Mẫn Cương Nguyên ngồi xuống đối diện bà, bà ngẩng đầu: “Con cái đều không ở nhà, tạm thời sẽ không về được đâu, không cần diễn nữa.” 

Mẫn Cương Nguyên không nói gì, cầm đũa ăn cơm. 

Giang Nhuế ăn một nửa liền buông nĩa xuống, bưng bát canh ở bên cạnh lên uống. 

Hai người nhìn nhau không nói gì lâu như vậy, Mẫn Cương Nguyên cuối cùng cũng mở miệng: “Không ăn nữa sao?” 

Giang Nhuế nói: “No rồi. ” 

Bà rất gầy, mạch máu màu xanh trên mu bàn tay nổi lên rất rõ ràng, Mẫn Cương Nguyên không nhịn được mà nhiều lời: “Đã ngần này tuổi rồi, cũng không phải là người trẻ hai, ba mươi tuổi, không cần giảm cân, sức khỏe là quan trọng nhất.” 

Cho dù là bà hay là Mẫn Cương Nguyên, họ đều giữ gìn được hình thể rất tốt, quần áo khi còn trẻ đến bây giờ vẫn có thể mặc được. Bà không phải cố ý muốn giảm cân, mà việc duy trì vóc dáng có thể làm cho tâm trạng của bản thân vui vẻ. 

Nhưng bây giờ bà không muốn nói nhiều hơn dù chỉ một từ. 

Giang Nhuế trầm mặc uống canh xong, đặt bát xuống. 

“Nếu như,” Bà nhìn về phía ông: “Ba mươi năm trước, anh biết ngày hôm nay sẽ như thế này, liệu anh có còn đồng ý kết hôn không?” 

Mẫn Cương Nguyên không nghĩ bà sẽ hỏi vấn đề này. 

Giang Nhuế nói: “Tôi sẽ không.”

Bà lấy giấy ăn lau khóe miệng, đứng dậy đi vào biệt thự. 

— 

Máy bay hạ cánh xuống Giang Thành, Mẫn Hy rời khỏi sân bay trước, Phó Ngôn Châu có tiệc xã giao khác. Đến nội thành của Giang Thành, cô ghé vào một quán đồ ăn nhanh nổi tiếng trên con phố ẩm thực. 

Vừa ăn vừa chụp ảnh gửi cho mẹ: [Mẹ, món mẹ thích nhất, để con thử giúp mẹ trước ~ chờ đến khi bố con nghỉ hưu, để bố đưa mẹ đến quán ăn ở Giang Thành này.]

Giang Nhuế trước kia cũng thường xuyên bay tới Giang thành, khi đó con gái vẫn còn nhỏ. Giang Thành hai mươi mấy năm trước không được phồn hoa như vậy, tất cả cửa hàng đều tập trung ở hai con phố, cũng không có nhiều tòa nhà cao tầng, trong trí nhớ của bà Giang Thành lúc ấy vẫn giữ dáng vẻ cổ kính đơn sơ. 

Giang Nhuế dừng lại suy nghĩ: [Bố con chắc không nghỉ hưu sớm đâu. Còn chưa biết là ngày nào. Chờ khi nào hết bận rồi, con đi với mẹ.]

Mẫn Hy đột nhiên rất hoài niệm những ngày còn bé cả nhà cùng nhau đi du lịch, khi đó bố cô không bận rộn như bây giờ, còn có thể dành thời gian dẫn bọn họ đi du ngoạn khắp nơi. 

Khi đó không cần mang theo tài xế, không cần mang theo vệ sĩ, không ai nhận ra bọn họ. 

Nhưng bây giờ thì không thể. 

[Mẹ, mẹ và bố bàn bạc đi ạ, khi nào gia đình mình tìm một chỗ cùng đi du lịch, bốn người chúng ta và cả Phó Ngôn Châu nữa, không cần phải khoa trương ồn ào.]

Chuyện gì Giang Nhuế cũng chiều theo con gái: [Nếu không muốn khoa trương ồn ào, vậy phải tìm chỗ có ít người, tốt nhất là nghỉ mát ngắn ngày ở ngoại thành gần đây. Mẹ sẽ bàn với bố con xem nên đi đâu.]

Thời gian mọi người có thể ở với nhau cũng chỉ có mấy ngày sau Tết. 

Mẫn Hy vừa ăn vừa nghĩ, cả nhà cùng đi du lịch thì có thể đi đâu chơi. 

Ăn cơm trưa xong, cô trở về khách sạn nghỉ ngơi, vẫn là khách sạn Giang Cảnh lần trước khi tới Giang Thành cô từng ở, số phòng cũng không thay đổi. 

Đi công tác cùng một người là một chuyện rất nhàm chán, đứng trước cửa sổ sát đất 170 độ ngắm toàn cảnh Giang Thành một tiếng đồng hồ, cô lại dành hai tiếng để viết về hạng mục dự án thực phẩm Lạc Mông. 

Mẫn Hy gọi điện thoại cho một trong những vệ sĩ của Phó Ngôn Châu, hỏi Phó Ngôn Châu buổi tối xã giao ở đâu, gửi định vị cho cô. 

“Tôi sẽ đi đón mọi người.”

Vệ sĩ: “…” 

Có lẽ cô nhàn rỗi đến mức không có gì để làm. 

Phó Ngôn Châu đã nói cho bọn họ, chỉ có Mẫn Hy có thể hỏi anh ở đâu, họ có thể không cần đợi anh cho phép, cứ trực tiếp gửi định vị cho cô. 

Mẫn Hy nói với vệ sĩ: [Đừng nói cho Phó Ngôn Châu biết tôi đi đón anh ấy, cho anh ấy một bất ngờ. Nhân tiện, tối nay tôi sẽ lái xe, anh ngồi ghế phụ, đừng lên tiếng.]

Vệ sĩ: “…” 

Anh yên lặng liếc nhìn sếp đang xã giao trong phòng tiệc, đột nhiên có loại cảm giác đang phản bội lại sếp. 

Bữa tiệc tối nay Nghiêm Hạ Vũ cũng có mặt, khoản đầu tư đầu tiên của tập đoàn Lăng Vũ đã đến nơi, ngày khởi công được xác định, đối với khu công viên Giang Thành mà nói, đây là chuyện vui lớn nhất trong năm nay. 

Nghiêm Hạ Vũ mời Phó Ngôn Châu một ly: “Có tính tới chuyện an cư ở Giang Thành không?” 

Phó Ngôn Châu hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu, mắt liếc nhìn anh ta: “Phòng ốc bán không hết, định quảng cáo cho tôi sao?” 

“…” Nghiêm Hạ Vũ cười: “Cái gì mà rao bán không hết, biệt thự ở khu vực đó đều phải có quan hệ mới mua được, nếu cậu muốn, tôi giúp cậu giữ một căn, giá nội bộ, làm hàng xóm với tôi.” 

Phó Ngôn Châu đặt chén rượu xuống, không chút lưu tình: “Làm hàng xóm với cậu thì không cần suy nghĩ nữa.” 

Nghiêm Hạ Vũ cười: “Không mua đừng hối hận, ngày nào đó muốn mua cũng đừng đến cầu xin tôi.” 

Phó Ngôn Châu cười lạnh một tiếng, không thèm phản ứng. Lúc trước bạn cùng trường Chu Dụ cũng khuyên anh mua nhà, muốn cùng anh làm hàng xóm. Bố mẹ Chu Dụ ở Melbourne, sau khi tốt nghiệp, Chu Dụ trở về kế thừa gia nghiệp. 

Chi nhánh hải ngoại của tập đoàn Lăng Vũ có hợp tác với công ty của Chu Dụ, anh và Chu Dụ vẫn luôn giữ liên lạc mật thiết. 

Chu Dụ đưa ra ý kiến bảo anh mua căn nhà có sân rộng mấy ngàn mét vuông, có cả sân bóng, bể bơi ngoài trời, sau khi anh mua, một năm cũng không ở được một lần, để không đó còn phải tìm người dọn dẹp bảo dưỡng định kỳ. 

Lần trước anh đi công tác đã là một năm trước, nghe nói sân viện kia bây giờ đã trở thành nơi chơi đùa vui vẻ của mấy chú chó nhà Chu Dụ. 

Mẫn Hy còn chưa xem qua căn nhà đó, hẳn là cô sẽ thích phong cách ấy. 

— 

Lúc này, ở phía bên kia khách sạn Giang Cảnh. 

Mẫn Hy thay bộ đồ bình thường, lại tìm một đôi giày đế bằng để đi, cầm điện thoại di động ra cửa, bắt taxi đến địa chỉ vệ sĩ gửi cho cô. 

Phó Ngôn Châu đi chiếc xe cao cấp, Maybach dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời trước cửa khách sạn kia, tài xế đang dựa vào cửa xe hút thuốc. 

“Chú Trần, chú về khách sạn đi, để cháu lái xe cho.” 

Mẫn Hy giải thích: “Cháu nhàn rỗi không có việc gì làm, đón Phó Ngôn Châu tan làm.” 

Người lái xe không hỏi nhiều: “Được.”

Mẫn Hy ngồi lên ghế lái, việc đầu tiên là nâng vách ngăn lên, hôm nay nghiêm túc làm tài xế một lần, để Phó Ngôn Châu cảm nhận kỹ thuật lái xe của cô hiện tại, đảm bảo không kém chú Trần. 

Đợi đến mười giờ rưỡi, nhóm người Phó Ngôn Châu mới từ khách sạn đi ra. 

Vệ sĩ trước đó biết tài xế trong xe là Mẫn Hy, anh ta bèn bước nhanh xuống bậc thang trước khách sạn, thay Phó Ngôn Châu mở cửa ghế sau, trước kia công việc này là của chú Trần tài xế. 

Giúp người khác lừa sếp, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp anh làm. 

Chờ Phó Ngôn Châu ngồi lên xe, vệ sĩ cũng ngồi lên ghế lái phụ. 

Mẫn Hy cười cảm ơn vệ sĩ, khởi động xe rời đi. 

Phó Ngôn Châu sau khi lên xe tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, đêm nay anh uống thêm mấy chén rượu, Mẫn Hy không thích ngửi mùi rượu, anh mở cửa sổ xe để thông gió. 

Đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cơ thể hơi có cảm giác nghiêng về phía trước, một giây sau lại dựa vào chỗ ngồi. 

Anh còn tưởng rằng tài xế đang tránh cho những chiếc xe khác phanh gấp, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe bên cạnh đều đang chậm rãi dừng lại, phía trước là đèn tín hiệu, không có xe nào cần tránh. 

Phó Ngôn Châu không khỏi nhíu mày, vừa rồi anh cảm giác được rất rõ ràng quán tính phanh, với kỹ thuật lái xe của chú Trần, không nên có cảm giác rõ ràng như vậy. 

Anh cũng không nghĩ nhiều, lại nheo mắt lại. 

Bỗng nhiên nhớ tới kỳ nghỉ dài của Mẫn Hy, anh hỏi cô: [Mấy ngày tới em muốn đi đâu chơi? Anh có thể dành ra một tuần.]

Mẫn Hy nhìn đèn tín hiệu, còn hơn ba mươi giây, cách âm trước sau rất tốt, Phó Ngôn Châu ở phía sau không nghe được cô nói chuyện, cô trả lời bằng giọng nói: [Hiện tại thời tiết Melbourne rất đẹp, sau đó lại đi Gold Coast?] 

Phó Ngôn Châu: [Được] 

Trả lời Mẫn Hy xong, sau đó anh lại nhắn tin cho Chu Dụ: [Tôi và vợ đi nghỉ mát, cậu cho người dọn dẹp nhà cửa trước, chú ý dọn dẹp bể bơi kỹ, mua một ít hoa hồng trắng để ở phòng khách và phòng ăn, phối một chút với hoa cát tường. Không cần phải mời thêm đầu bếp, bọn tôi đến nhà cậu ăn.] 

Chu Dụ biết anh đã kết hôn, lúc anh vừa mới lĩnh chứng, Chu Dụ còn đặc biệt gọi điện thoại chúc mừng anh: Nhanh như vậy sao, xem ra cậu đã gặp được mẫu người lý tưởng rồi. 

Anh mỉm cười, không biết nên đáp lại thế nào. 

Chu Dụ lúc ấy còn hỏi anh, khi nào đưa Mẫn Hy qua ở một thời gian, cùng nhau uống rượu. 

Khi đó anh và Mẫn Hy còn chưa ở cùng nhau, cũng không có ý định đi du lịch. 

Chu Dụ đang bận nên không thấy tin nhắn của anh. 

Phó Ngôn Châu khóa điện thoại, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi. 

Nhà hàng tổ chức tiệc xã giao kia cách khách sạn họ ở không xa, chỉ mất hơn mười phút lái xe, buổi tối Giang Thành không tắc đường nhiều, Mẫn Hy rất thuận lợi lái xe về đến khách sạn. 

Chỗ đậu xe thuận tiện cho ra vào đều đã đầy, Mẫn Hy chỉ có thể chậm rãi lái vào chỗ đậu xe ở góc. 

Vệ sĩ nhìn mà sốt ruột, nhiều lần muốn đưa tay giúp cô đánh lái một chút. 

Phó Ngôn Châu mở mắt, bật cười, bây giờ đã hiểu được vì sao trên đường lúc chờ đèn tín hiệu, xe dừng lại có cảm giác giật rõ ràng, thì ra là tài xế đã thay đổi, người đang lái không khống chế chân ga tốt. 

Anh hạ vách ngăn xuống, ấm áp nói, “Hy Hy, dừng lại, đừng lùi nữa.”

Mẫn Hy: “…” 

Cô nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Sao anh không kinh ngạc chút nào? Đã sớm đoán được là em sao?” 

Phó Ngôn Châu gật đầu. 

Mẫn Hy không còn thể hiện được nữa, dừng xe lại. 

Phó Ngôn Châu xuống xe, cô cũng xuống theo, giao xe lại cho vệ sĩ. 

Quá trình đón anh tối nay rất vui vẻ, mặc dù độ hoàn mỹ về việc tạo ra một bất ngờ không thành, cô không quen với tính năng của chiếc xe này, anh thoáng cái đã đoán được là cô. 

“Khi rảnh em sẽ luyện lái chiếc xe này.” 

“Không cần luyện, em lái rất tốt. “Phó Ngôn Châu nhìn cô nói, “Lần sau em ngồi ở hàng ghế sau, anh sẽ làm tài xế cho em.” 

Nói xong, anh nắm tay cô, đi vào thang máy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện