Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương
Chương 39: Vu Hạ Khôn tê dại
Lần này đổi thành Vu Hạ Khôn tê dại, thật sự tê dại, anh đứng sừng sững ở nơi đó, đứng đến khi tay chân đều tê dại, không dám nhúc nhích, ánh mắt dán chặt nhìn chằm chằm trong phòng, không dám quay đầu không dám lên tiếng, anh sợ mình vừa quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy Giản Du Du vẹo đầu và đầu đẫm máu đứng sau lưng anh, chơi đùa như ác quỷ đòi mạng.
- --Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nỗi sợ hãi ấy tràn ngập từ trong xương cốt, phòng ngủ khép hờ, tối tăm bên ngoài cửa dường như dẫn đến bóng tối khó tả, mà tất cả mọi nơi trong phòng lúc nào cũng toát ra cảm giác không phải con người, Vu Hạ Khôn nghe được tiếng hô hấp kịch liệt và nhịp tim của mình, cảnh tượng vừa rồi quá mức siêu thực, không đến một giây, cho dù người trong lòng anh có gắn lò xo trên chân thì cũng tuyệt đối không có khả năng từ trong phòng đi ra ngoài.
Huống hồ cánh cửa kia chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hoàn toàn không có dấu vết có người đi ra ngoài. Dưới gầm giường của Vu Hạ Khôn cũng không phải loại rỗng tuếch có thể giấu người, chăn trên giường xẹp lép, rõ ràng không có khả năng giấu người, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở tán loạn của một mình anh, còn có tiếng gió mưa sắp đến ngoài cửa sổ.
Hết thảy tựa như dừng lại, cổ họng Vu Hạ Khôn căng chặt đến mức không phát ra được một âm thanh nào. Anh giật giật khóe miệng, muốn mở miệng kêu lên một tiếng, nhưng đôi môi run rẩy nói không nên lời.
Tất cả những gì phát sinh trước mắt đã vượt qua năng lực hiểu biết và tư duy bình thường của anh.
Mà người doạ Vu Hạ Khôn gần chết - Giản Du Du lại chợt bừng tỉnh trên giường nhà mình, đồng hồ trên tường chỉ ba giờ năm mươi lăm phút, vào thời khắc này, thời gian của hai thế giới trùng hợp một cách kỳ dị ——
Giản Du Du ngồi dậy, đồ vật trên người và trên ngực rơi xuống mặt đất đất, có sách, có túi xách, còn có túi giấy đựng quần áo mới mua.
Giản Du Du lại nhanh chóng mò mẫm trên đầu giường, sau khi tìm được kính rồi đeo lên, lúc này mới nhìn xuống đất.
Đồ đạc đều đã mang về, Giản Du Du thở phào nhẹ nhõm được một nửa rồi lại thấp thỏm, cô nhớ tới lúc cô biến mất, Vu Hạ Khôn thức dậy rồi!
- --Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Giản Du Du vội vàng vén chăn xuống đất, nhặt sách lên, mở trang tiêu đề ra xem thử xem có phải cốt truyện bị ảnh hưởng gì rồi không.
Mà trong sách lại chỉ viết chúc mừng cô một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ, Giản Du Du không rõ, hỏi chính nó hoàn thành nhiệm vụ gì, câu trả lời của sách là —— thuận lợi chia tay với nam chính.
Thuận lợi chia tay?
Cứ xem là vậy đi, dù sao thì cuối cùng Vu Hạ Khôn ở thế giới kia cũng không tìm được cô, sau khi nhìn thấy cô đột nhiên biến mất, nếu không bị dọa chết, dọa điên thì cũng sẽ không muốn tìm cô nữa.
Giản Du Du lại hỏi sách —— Tôi không gây ảnh hưởng gì đến cốt truyện sao?
Sách dừng một lát mới trả lời —— Vẫn chưa phát hiện, trước mắt thì nhân vật đã hoàn thành cốt truyện thành công, cân nhắc đến việc nhân vật vẫn chưa nhận được thù lao đặc biệt trong cốt truyện nên đã được bồi thường tương ứng, sau này sẽ gửi vào thẻ ngân hàng chính chủ, hãy chú ý kiểm tra rồi nhận nha.
Đối với Giản Du Du, chuyện này chắc chắn là bất ngờ trong bất ngờ. Sau đó sách còn nhắc nhở, cô có một phần thưởng tùy chọn vẫn chưa đổi, cũng có thể đổi thành số tiền tương ứng, hỏi cô có muốn đổi hay không.
Giản Du Du từ chối, lựa chọn giữ lại trước đã.
Nửa đêm khuya khoắt, cô ngồi trên mặt đất, cẩn thận kiểm kê đồ đạc mang về lần này, trong điện thoại lại nhận được nhắc nhở của ngân hàng, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, khiếp sợ phát hiện vậy mà lại có hơn ba mươi triệu.
Giống như nằm mơ, Giản Du Du nghi ngờ bản thân mình vốn là vẫn chưa tỉnh lại, cô nhịn không được đưa tay véo mình một cái thật mạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lúc này mới phát hiện cô thật sự đã trở về hiện thực!
Cô ôm một đống đồ và điện thoại rồi vui vẻ thật lâu, dứt khoát không ngủ nữa, nhưng cũng không đứng lên rửa mặt thay đồ mà là nằm trên giường, sau khi tháo mắt kính ra nhìn thế giới mơ hồ, đắm chìm trong vui sướng, hưởng thụ niềm vui ước mơ sắp trở thành sự thật.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giản Du Du không khỏi nghĩ đến Vu Hạ Khôn lúc cô sắp rời đi, dáng vẻ bật dậy đột ngột như một cái xác sống, cô thật sự không ngờ anh lại giả vờ ngủ.
Ngẫm lại cũng thấy thật là đáng sợ, bóng ma tâm lý này lớn biết bao nhiêu...
Quả thật bóng ma tâm lý của Vu Hạ Khôn rất lớn, Giản Du Du hoàn thành cốt truyện rồi nhảy ra khỏi thế giới, thế giới của anh cũng chuyển động như bình thường, nhưng chỉ là trong chốc lát cũng đã đến ban ngày, anh miễn cưỡng đứng trong căn phòng sáng sủa của mình, mới di chuyển đôi chân tê dại, vô cùng tiều tụy, muốn lập tức chạy trốn khỏi nơi này nhưng thói quen sinh hoạt của anh không cho phép anh không rửa mặt mà đã ra ngoài, vì thế Vu Hạ Khôn cắn răng đi rửa mặt.
Anh không dám nhắm mắt lại, cố ý mở to mắt mà gội đầu. Sau khi gội xong, đôi mắt bị dầu gội đầu làm cho đỏ bừng, trong mắt còn tràn ngập tơ máu do thức đêm, trông cực kỳ dọa người.
Khi ăn sáng, Vu Hạ Khôn không biết anh đã nhét thứ gì vào miệng mình nữa, anh mất hồn mất vía mà ăn uống, mất hồn mất vía mà đi làm, ban ngày ở trong văn phòng cũng là nghi thần nghi quỷ nhưng dù sao thì nơi này cũng khá nhiều người, chỉ có lúc vùi đầu vào công việc thì anh mới không nhớ tới chuyện Giản Du Du biến mất khỏi nhân gian.
Nhưng cả ngày trôi qua, khi màn đêm buông xuống, phần da sau gáy Vu Hạ Khôn bắt đầu phát lạnh, trong đầu rối bời rất nhiều suy nghĩ, nghĩ đến lần đầu tiên Giản Du Du biến mất nói là rơi xuống hố cây, bây giờ ngẫm lại, logic kia thật sự rất khó hiểu, con đường kia sao có thể có taxi?
Lần nhảy thứ hai xuống biển, lúc ấy chiếc thuyền vẫn đang di chuyển chầm chậm, rơi xuống từ một nơi cao như vậy thì làm sao cô ấy có thể sống sót được?
Vì sao nhiều thuyền viên như vậy cũng không tìm được cô, cô nói cô tự mình leo lên rồi trốn đi, vậy mà anh cũng tin, bởi vì lúc ấy điều khiến cho anh chấn động hơn là có người chịu vì anh mà không cần tính mạng nhảy xuống biển, hiện tại cho dù nghĩ như thế nào thì cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi cái logic này.
Có lẽ không phải là cô yêu anh đến mức vì chứng minh một câu nói mà đi nhảy xuống biển, nếu như vốn là cô không sợ chết thì sao?
Nếu ban đầu sau khi cô mất tích, vốn không có rời đi, ở ngay bên cạnh anh dõi theo cảnh tượng anh tìm cô thì sao?
Vu Hạ Khôn nghĩ tới đây thì không khỏi run rẩy dữ dội, anh mới phát hiện bên ngoài đã sớm tối đen, tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn cửa sổ, khi con người nghi thần nghi quỷ thì luôn dễ nhìn lầm, Vu Hạ Khôn bị bóng người phản chiếu từ cửa sổ làm cho sợ hãi, đứng lên muốn chạy về phía cửa nhưng thật tình cờ, lúc này cửa văn phòng mở ra!
Vu Hạ Khôn lập tức hét lên một tiếng, "A!”
Chân anh mềm nhũn đến thiếu chút nữa trượt té xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
May là được người ngoài cửa tiến vào ôm lấy, người tới không phải ai khác, chính là Vu Minh Trung đang nhanh chóng xử lý xong khách sạn chủ đề bên kia rồi chạy tới.
Không tìm được Vu Hạ Khôn ở nhà, lúc này anh ta mới tìm tới công ty, lần này Vu Minh Trung vẫn là tới đánh uyên ương, anh ta không tin chuyện người phụ nữ kia chịu chủ động rời khỏi Vu Hạ Khôn, vì thế trước khi trở về nước ngoài, anh ta chuẩn bị tự mình giải quyết chuyện này. Đứa em trai ngốc của anh ta làm sao có thể chơi lại thủ đoạn của người phụ nữ kia được?
Vu Minh Trung quyết định, cho dù lần này em trai của anh ta thật sự muốn hận anh ta thì anh ta cũng nhất định phải chia rẽ bọn họ, đến anh ta mà người phụ nữ kia còn dám xuống tay, lại còn có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của đồng tiền thì sớm muộn gì đứa em trai này của anh ta cũng bị cô lừa gạt đến không còn cái quần để mặc.
Nhưng vừa rồi anh ta cũng không tìm được Giản Du Du trong biệt thự, còn khó chịu mà suy nghĩ rằng có phải là em trai đã dẫn người đến công ty rồi hay không, bây giờ đến văn phòng nhìn thấy em trai mình như vậy, Vu Minh Trung đã lập tức quẳng chuyện của người phụ nữ kia lại phía sau, sau khi ôm lấy Vu Hạ Khôn thì nhận ra cả người anh đều đang phát run, anh ta nhíu mày hỏi: "Tiểu Khôn, em làm sao vậy?"
Vu Hạ Khôn nghe được giọng nói của Vu Minh Trung, thấy rõ mặt anh ta, lúc này mới mạnh tay bám lấy bả vai anh ta, một lúc lâu sau, đôi môi trắng bệch mở miệng: "Cô ấy đi rồi. ”
"Cô ấy đi rồi..." Vu Hạ Khôn thật sự bị dọa sợ, cũng không trách anh được, dù cho ai gặp phải loại chuyện này thì cũng sẽ bị hù chết. Năng lực chịu đựng kém, tâm lý không vững thì có thể trực tiếp nhảy lầu.
Vu Minh Trung nghe Vu Hạ Khôn nói như vậy, đỡ anh đến bên cạnh sofa ngồi xuống, hừ một tiếng nói, "Đi thì đi, có cần phải đến mức độ này sao?”
Vu Minh Trung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Vu Hạ Khôn, "Vốn là em chơi không lại người phụ nữ như vậy, sớm muộn gì cũng chết trong tay cô ta.”
Vu Hạ Khôn lại hiểu lầm ý của Vu Minh Trung, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh biết cô ấy không phải…” Không phải là người?
Vu Hạ Khôn nuốt nửa câu sau lại, ban ngày không nói người, ban đêm không nói quỷ, anh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy Vu Minh Trung, hỏi: "Bỗng nhiên cô ấy đi rồi, anh có biết cô ấy đi đâu không?”
Hôm nay sắc mặt Vu Hạ Khôn không tốt, dưới mắt còn có quầng thâm, trạng thái tinh thần cũng không thích hợp lắm, mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ đều rơi xuống trước trán, trông vừa yếu ớt vừa chật vật.
Anh dùng rất nhiều sức lực nắm lấy tay Vu Minh Trung, cuối cùng thì Vu Minh Trung cũng nhìn ra được anh không bình thường, nhíu mày nói: "Làm sao anh biết cô ta đi đâu, không phải là cô ta đến chỗ em sao?”
Vu Hạ Khôn từ từ buông Vu Minh Trung ra, cũng ý thức được mình hiểu lầm Vu Minh Trung, môi anh giật giật rất lâu, cuối cùng vẫn không nói đến chuyện Giản Du đột nhiên biến mất, có thể đó hoàn toàn không phải chuyện cá nhân.
Vu Hạ Khôn đã từng dựa dẫm vào Vu Minh Trung nhiều nhất, nhưng thật sự gặp phải loại chuyện mà có lẽ người thường không có cách nào giải quyết thì suy nghĩ đầu tiên của anh chính là muốn anh trai anh trở về nước ngoài, không cần phải nói cho anh trai biết.
Anh không hiểu Giản Du đã xảy ra chuyện gì, nếu nói cô không phải là người thì chính anh cũng từng điều tra gốc gác của cô rồi, xác nhận cô rất bình thường. Khi ở bên cạnh cô thì thấy cô cũng giống như người bình thường, nếu không phải tối hôm qua cô đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, sáng nay Vu Hạ Khôn nhìn thấy cửa phòng cô mở ra, bên trong trống rỗng, những thứ đã mua cũng không còn thì Vu Hạ Khôn tuyệt đối không có khả năng hoài nghi cô không phải là người.
Tối hôm qua sau khi cô biến mất, anh vẫn đứng trong phòng, đứng cho đến hừng đông, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, làm sao cô mang những thứ đó đi được?
Vu Hạ Khôn đưa tay ôm lấy đầu mình, một lúc lâu sau mới nói bằng giọng nói khô khốc: "Khi nào anh về?”
Vu Minh Trung nhíu mày nhìn anh: "Anh còn có thể ở thêm một lát, trước tiên giải quyết chuyện của em đi, cho dù như thế nào thì em cũng nhất định phải chia tay với người phụ nữ kia. Hiện tại cô ta đi rồi không có nghĩa là cô ta sẽ không đổi ý rồi lại quay trở về, sau khi trở về em không được dây dưa không rõ với cô ta nữa.”
Vu Hạ Khôn há to miệng, giống như một con cá khát nước, môi cũng đã bong da, bị Vu Minh Trung nói một câu, nói xong, lông tơ trên sống lưng cũng dựng đứng: "Nói không chừng cô ấy còn có thể trở về."
Nhận thức này khiến cả người Vu Hạ Khôn rét run, anh đột nhiên nói: "Tối nay em không về nhà, em còn có tiệc rượu, anh cũng đừng về!”
Vu Minh Trung sửng sốt, Vu Hạ Khôn lắp ba lắp bắp lấy điện thoại ra, gọi cho dì Vân, bảo bà cho toàn bộ người giúp việc nghỉ phép hết, trông như đại địch sắp ập tới.
"Tiểu Khôn?" Vu Minh trung bắt lấy tay Vu Hạ Khôn, anh vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, sắc mặt càng ngày càng trắng.
"Rốt cuộc là em bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Vu Minh Trung cũng coi như là người nuôi lớn Vu Hạ Khôn từ nhỏ, anh ta hiểu rất rõ dáng vẻ sợ hãi của Vu Hạ Khôn. Lần trước Vu Hạ Khôn bị như thế này là khi còn bé, trở về sau khi mất tích trên núi hơn mười ngày.
Lúc ấy anh sợ hãi tới mức không thích nói chuyện một khoảng thời gian rất lâu, tính tình cũng trở nên nóng nảy.
Nhưng Vu Minh Trung thật sự không thể tưởng tượng được, Vu Hạ Khôn lớn như vậy rồi, còn có chuyện gì có thể dọa anh thành ra thế này?
Vu Hạ Khôn vẫn luôn lắc đầu, vẫn cứ lắc đầu, Vu Minh Trung trấn an anh, dịu dàng hỏi, cuối cùng Vu Hạ Khôn cũng không nhịn được nữa, nói: "Cô ấy đi rồi..."
Ánh mắt Vu Hạ Khôn trống rỗng nhìn về phía Vu Minh Trung, "Cô ấy ở trong lòng em, em ôm cô ấy... Sau đó, cô ấy đột nhiên biến mất!”
Vu Minh Trung: "...Em đang nói cái gì thế?”
Tác giả có lời muốn nói: Vu Hạ Khôn: Tôi thực sự sợ hãi!
- --Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nỗi sợ hãi ấy tràn ngập từ trong xương cốt, phòng ngủ khép hờ, tối tăm bên ngoài cửa dường như dẫn đến bóng tối khó tả, mà tất cả mọi nơi trong phòng lúc nào cũng toát ra cảm giác không phải con người, Vu Hạ Khôn nghe được tiếng hô hấp kịch liệt và nhịp tim của mình, cảnh tượng vừa rồi quá mức siêu thực, không đến một giây, cho dù người trong lòng anh có gắn lò xo trên chân thì cũng tuyệt đối không có khả năng từ trong phòng đi ra ngoài.
Huống hồ cánh cửa kia chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hoàn toàn không có dấu vết có người đi ra ngoài. Dưới gầm giường của Vu Hạ Khôn cũng không phải loại rỗng tuếch có thể giấu người, chăn trên giường xẹp lép, rõ ràng không có khả năng giấu người, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở tán loạn của một mình anh, còn có tiếng gió mưa sắp đến ngoài cửa sổ.
Hết thảy tựa như dừng lại, cổ họng Vu Hạ Khôn căng chặt đến mức không phát ra được một âm thanh nào. Anh giật giật khóe miệng, muốn mở miệng kêu lên một tiếng, nhưng đôi môi run rẩy nói không nên lời.
Tất cả những gì phát sinh trước mắt đã vượt qua năng lực hiểu biết và tư duy bình thường của anh.
Mà người doạ Vu Hạ Khôn gần chết - Giản Du Du lại chợt bừng tỉnh trên giường nhà mình, đồng hồ trên tường chỉ ba giờ năm mươi lăm phút, vào thời khắc này, thời gian của hai thế giới trùng hợp một cách kỳ dị ——
Giản Du Du ngồi dậy, đồ vật trên người và trên ngực rơi xuống mặt đất đất, có sách, có túi xách, còn có túi giấy đựng quần áo mới mua.
Giản Du Du lại nhanh chóng mò mẫm trên đầu giường, sau khi tìm được kính rồi đeo lên, lúc này mới nhìn xuống đất.
Đồ đạc đều đã mang về, Giản Du Du thở phào nhẹ nhõm được một nửa rồi lại thấp thỏm, cô nhớ tới lúc cô biến mất, Vu Hạ Khôn thức dậy rồi!
- --Đọc FULL tại truyenbathu.vn---
Giản Du Du vội vàng vén chăn xuống đất, nhặt sách lên, mở trang tiêu đề ra xem thử xem có phải cốt truyện bị ảnh hưởng gì rồi không.
Mà trong sách lại chỉ viết chúc mừng cô một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ, Giản Du Du không rõ, hỏi chính nó hoàn thành nhiệm vụ gì, câu trả lời của sách là —— thuận lợi chia tay với nam chính.
Thuận lợi chia tay?
Cứ xem là vậy đi, dù sao thì cuối cùng Vu Hạ Khôn ở thế giới kia cũng không tìm được cô, sau khi nhìn thấy cô đột nhiên biến mất, nếu không bị dọa chết, dọa điên thì cũng sẽ không muốn tìm cô nữa.
Giản Du Du lại hỏi sách —— Tôi không gây ảnh hưởng gì đến cốt truyện sao?
Sách dừng một lát mới trả lời —— Vẫn chưa phát hiện, trước mắt thì nhân vật đã hoàn thành cốt truyện thành công, cân nhắc đến việc nhân vật vẫn chưa nhận được thù lao đặc biệt trong cốt truyện nên đã được bồi thường tương ứng, sau này sẽ gửi vào thẻ ngân hàng chính chủ, hãy chú ý kiểm tra rồi nhận nha.
Đối với Giản Du Du, chuyện này chắc chắn là bất ngờ trong bất ngờ. Sau đó sách còn nhắc nhở, cô có một phần thưởng tùy chọn vẫn chưa đổi, cũng có thể đổi thành số tiền tương ứng, hỏi cô có muốn đổi hay không.
Giản Du Du từ chối, lựa chọn giữ lại trước đã.
Nửa đêm khuya khoắt, cô ngồi trên mặt đất, cẩn thận kiểm kê đồ đạc mang về lần này, trong điện thoại lại nhận được nhắc nhở của ngân hàng, kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, khiếp sợ phát hiện vậy mà lại có hơn ba mươi triệu.
Giống như nằm mơ, Giản Du Du nghi ngờ bản thân mình vốn là vẫn chưa tỉnh lại, cô nhịn không được đưa tay véo mình một cái thật mạnh, đau đến mức nhe răng trợn mắt, lúc này mới phát hiện cô thật sự đã trở về hiện thực!
Cô ôm một đống đồ và điện thoại rồi vui vẻ thật lâu, dứt khoát không ngủ nữa, nhưng cũng không đứng lên rửa mặt thay đồ mà là nằm trên giường, sau khi tháo mắt kính ra nhìn thế giới mơ hồ, đắm chìm trong vui sướng, hưởng thụ niềm vui ước mơ sắp trở thành sự thật.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giản Du Du không khỏi nghĩ đến Vu Hạ Khôn lúc cô sắp rời đi, dáng vẻ bật dậy đột ngột như một cái xác sống, cô thật sự không ngờ anh lại giả vờ ngủ.
Ngẫm lại cũng thấy thật là đáng sợ, bóng ma tâm lý này lớn biết bao nhiêu...
Quả thật bóng ma tâm lý của Vu Hạ Khôn rất lớn, Giản Du Du hoàn thành cốt truyện rồi nhảy ra khỏi thế giới, thế giới của anh cũng chuyển động như bình thường, nhưng chỉ là trong chốc lát cũng đã đến ban ngày, anh miễn cưỡng đứng trong căn phòng sáng sủa của mình, mới di chuyển đôi chân tê dại, vô cùng tiều tụy, muốn lập tức chạy trốn khỏi nơi này nhưng thói quen sinh hoạt của anh không cho phép anh không rửa mặt mà đã ra ngoài, vì thế Vu Hạ Khôn cắn răng đi rửa mặt.
Anh không dám nhắm mắt lại, cố ý mở to mắt mà gội đầu. Sau khi gội xong, đôi mắt bị dầu gội đầu làm cho đỏ bừng, trong mắt còn tràn ngập tơ máu do thức đêm, trông cực kỳ dọa người.
Khi ăn sáng, Vu Hạ Khôn không biết anh đã nhét thứ gì vào miệng mình nữa, anh mất hồn mất vía mà ăn uống, mất hồn mất vía mà đi làm, ban ngày ở trong văn phòng cũng là nghi thần nghi quỷ nhưng dù sao thì nơi này cũng khá nhiều người, chỉ có lúc vùi đầu vào công việc thì anh mới không nhớ tới chuyện Giản Du Du biến mất khỏi nhân gian.
Nhưng cả ngày trôi qua, khi màn đêm buông xuống, phần da sau gáy Vu Hạ Khôn bắt đầu phát lạnh, trong đầu rối bời rất nhiều suy nghĩ, nghĩ đến lần đầu tiên Giản Du Du biến mất nói là rơi xuống hố cây, bây giờ ngẫm lại, logic kia thật sự rất khó hiểu, con đường kia sao có thể có taxi?
Lần nhảy thứ hai xuống biển, lúc ấy chiếc thuyền vẫn đang di chuyển chầm chậm, rơi xuống từ một nơi cao như vậy thì làm sao cô ấy có thể sống sót được?
Vì sao nhiều thuyền viên như vậy cũng không tìm được cô, cô nói cô tự mình leo lên rồi trốn đi, vậy mà anh cũng tin, bởi vì lúc ấy điều khiến cho anh chấn động hơn là có người chịu vì anh mà không cần tính mạng nhảy xuống biển, hiện tại cho dù nghĩ như thế nào thì cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi cái logic này.
Có lẽ không phải là cô yêu anh đến mức vì chứng minh một câu nói mà đi nhảy xuống biển, nếu như vốn là cô không sợ chết thì sao?
Nếu ban đầu sau khi cô mất tích, vốn không có rời đi, ở ngay bên cạnh anh dõi theo cảnh tượng anh tìm cô thì sao?
Vu Hạ Khôn nghĩ tới đây thì không khỏi run rẩy dữ dội, anh mới phát hiện bên ngoài đã sớm tối đen, tầm mắt của anh vẫn luôn nhìn cửa sổ, khi con người nghi thần nghi quỷ thì luôn dễ nhìn lầm, Vu Hạ Khôn bị bóng người phản chiếu từ cửa sổ làm cho sợ hãi, đứng lên muốn chạy về phía cửa nhưng thật tình cờ, lúc này cửa văn phòng mở ra!
Vu Hạ Khôn lập tức hét lên một tiếng, "A!”
Chân anh mềm nhũn đến thiếu chút nữa trượt té xuống đất, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
May là được người ngoài cửa tiến vào ôm lấy, người tới không phải ai khác, chính là Vu Minh Trung đang nhanh chóng xử lý xong khách sạn chủ đề bên kia rồi chạy tới.
Không tìm được Vu Hạ Khôn ở nhà, lúc này anh ta mới tìm tới công ty, lần này Vu Minh Trung vẫn là tới đánh uyên ương, anh ta không tin chuyện người phụ nữ kia chịu chủ động rời khỏi Vu Hạ Khôn, vì thế trước khi trở về nước ngoài, anh ta chuẩn bị tự mình giải quyết chuyện này. Đứa em trai ngốc của anh ta làm sao có thể chơi lại thủ đoạn của người phụ nữ kia được?
Vu Minh Trung quyết định, cho dù lần này em trai của anh ta thật sự muốn hận anh ta thì anh ta cũng nhất định phải chia rẽ bọn họ, đến anh ta mà người phụ nữ kia còn dám xuống tay, lại còn có thể ngăn cản được sức hấp dẫn của đồng tiền thì sớm muộn gì đứa em trai này của anh ta cũng bị cô lừa gạt đến không còn cái quần để mặc.
Nhưng vừa rồi anh ta cũng không tìm được Giản Du Du trong biệt thự, còn khó chịu mà suy nghĩ rằng có phải là em trai đã dẫn người đến công ty rồi hay không, bây giờ đến văn phòng nhìn thấy em trai mình như vậy, Vu Minh Trung đã lập tức quẳng chuyện của người phụ nữ kia lại phía sau, sau khi ôm lấy Vu Hạ Khôn thì nhận ra cả người anh đều đang phát run, anh ta nhíu mày hỏi: "Tiểu Khôn, em làm sao vậy?"
Vu Hạ Khôn nghe được giọng nói của Vu Minh Trung, thấy rõ mặt anh ta, lúc này mới mạnh tay bám lấy bả vai anh ta, một lúc lâu sau, đôi môi trắng bệch mở miệng: "Cô ấy đi rồi. ”
"Cô ấy đi rồi..." Vu Hạ Khôn thật sự bị dọa sợ, cũng không trách anh được, dù cho ai gặp phải loại chuyện này thì cũng sẽ bị hù chết. Năng lực chịu đựng kém, tâm lý không vững thì có thể trực tiếp nhảy lầu.
Vu Minh Trung nghe Vu Hạ Khôn nói như vậy, đỡ anh đến bên cạnh sofa ngồi xuống, hừ một tiếng nói, "Đi thì đi, có cần phải đến mức độ này sao?”
Vu Minh Trung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Vu Hạ Khôn, "Vốn là em chơi không lại người phụ nữ như vậy, sớm muộn gì cũng chết trong tay cô ta.”
Vu Hạ Khôn lại hiểu lầm ý của Vu Minh Trung, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh biết cô ấy không phải…” Không phải là người?
Vu Hạ Khôn nuốt nửa câu sau lại, ban ngày không nói người, ban đêm không nói quỷ, anh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy Vu Minh Trung, hỏi: "Bỗng nhiên cô ấy đi rồi, anh có biết cô ấy đi đâu không?”
Hôm nay sắc mặt Vu Hạ Khôn không tốt, dưới mắt còn có quầng thâm, trạng thái tinh thần cũng không thích hợp lắm, mái tóc luôn được chải chuốt tỉ mỉ đều rơi xuống trước trán, trông vừa yếu ớt vừa chật vật.
Anh dùng rất nhiều sức lực nắm lấy tay Vu Minh Trung, cuối cùng thì Vu Minh Trung cũng nhìn ra được anh không bình thường, nhíu mày nói: "Làm sao anh biết cô ta đi đâu, không phải là cô ta đến chỗ em sao?”
Vu Hạ Khôn từ từ buông Vu Minh Trung ra, cũng ý thức được mình hiểu lầm Vu Minh Trung, môi anh giật giật rất lâu, cuối cùng vẫn không nói đến chuyện Giản Du đột nhiên biến mất, có thể đó hoàn toàn không phải chuyện cá nhân.
Vu Hạ Khôn đã từng dựa dẫm vào Vu Minh Trung nhiều nhất, nhưng thật sự gặp phải loại chuyện mà có lẽ người thường không có cách nào giải quyết thì suy nghĩ đầu tiên của anh chính là muốn anh trai anh trở về nước ngoài, không cần phải nói cho anh trai biết.
Anh không hiểu Giản Du đã xảy ra chuyện gì, nếu nói cô không phải là người thì chính anh cũng từng điều tra gốc gác của cô rồi, xác nhận cô rất bình thường. Khi ở bên cạnh cô thì thấy cô cũng giống như người bình thường, nếu không phải tối hôm qua cô đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, sáng nay Vu Hạ Khôn nhìn thấy cửa phòng cô mở ra, bên trong trống rỗng, những thứ đã mua cũng không còn thì Vu Hạ Khôn tuyệt đối không có khả năng hoài nghi cô không phải là người.
Tối hôm qua sau khi cô biến mất, anh vẫn đứng trong phòng, đứng cho đến hừng đông, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, làm sao cô mang những thứ đó đi được?
Vu Hạ Khôn đưa tay ôm lấy đầu mình, một lúc lâu sau mới nói bằng giọng nói khô khốc: "Khi nào anh về?”
Vu Minh Trung nhíu mày nhìn anh: "Anh còn có thể ở thêm một lát, trước tiên giải quyết chuyện của em đi, cho dù như thế nào thì em cũng nhất định phải chia tay với người phụ nữ kia. Hiện tại cô ta đi rồi không có nghĩa là cô ta sẽ không đổi ý rồi lại quay trở về, sau khi trở về em không được dây dưa không rõ với cô ta nữa.”
Vu Hạ Khôn há to miệng, giống như một con cá khát nước, môi cũng đã bong da, bị Vu Minh Trung nói một câu, nói xong, lông tơ trên sống lưng cũng dựng đứng: "Nói không chừng cô ấy còn có thể trở về."
Nhận thức này khiến cả người Vu Hạ Khôn rét run, anh đột nhiên nói: "Tối nay em không về nhà, em còn có tiệc rượu, anh cũng đừng về!”
Vu Minh Trung sửng sốt, Vu Hạ Khôn lắp ba lắp bắp lấy điện thoại ra, gọi cho dì Vân, bảo bà cho toàn bộ người giúp việc nghỉ phép hết, trông như đại địch sắp ập tới.
"Tiểu Khôn?" Vu Minh trung bắt lấy tay Vu Hạ Khôn, anh vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, sắc mặt càng ngày càng trắng.
"Rốt cuộc là em bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Vu Minh Trung cũng coi như là người nuôi lớn Vu Hạ Khôn từ nhỏ, anh ta hiểu rất rõ dáng vẻ sợ hãi của Vu Hạ Khôn. Lần trước Vu Hạ Khôn bị như thế này là khi còn bé, trở về sau khi mất tích trên núi hơn mười ngày.
Lúc ấy anh sợ hãi tới mức không thích nói chuyện một khoảng thời gian rất lâu, tính tình cũng trở nên nóng nảy.
Nhưng Vu Minh Trung thật sự không thể tưởng tượng được, Vu Hạ Khôn lớn như vậy rồi, còn có chuyện gì có thể dọa anh thành ra thế này?
Vu Hạ Khôn vẫn luôn lắc đầu, vẫn cứ lắc đầu, Vu Minh Trung trấn an anh, dịu dàng hỏi, cuối cùng Vu Hạ Khôn cũng không nhịn được nữa, nói: "Cô ấy đi rồi..."
Ánh mắt Vu Hạ Khôn trống rỗng nhìn về phía Vu Minh Trung, "Cô ấy ở trong lòng em, em ôm cô ấy... Sau đó, cô ấy đột nhiên biến mất!”
Vu Minh Trung: "...Em đang nói cái gì thế?”
Tác giả có lời muốn nói: Vu Hạ Khôn: Tôi thực sự sợ hãi!
Bình luận truyện