Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 31: Đại Phòng



Trương thị mướn xe la trực tiếp dừng ở trước cửa nhà.

Nàng đỡ tay của trượng phu từ trên xe bước xuống dưới.

Vừa bước xuống lông mày bà ta liền nhíu lại, cầm khăn tay dùng sức mà ở trước mũi phẩy phẩy oán giận nói: "Chẳng lẽ là mẫu thân vẫn còn đem gia súc nuôi ở trong sân à? Mùi vị này thật là kinh tởm.Nghe tiếng chạy ra tới nơi, Ngưu thị nghe xong lời này, liền cười nói:" Không phải là nhà chúng ta.

Nhà của chúng ta từ mấy năm trước ngươi nói không thể chịu được mùi vị này liền không bao giờ nuôi gia súc trong sân nữa.

Chỉ cần trả một ít tiền cho Lâm bà bà ở cuối thôn là có thể nuôi nhờ gia súc ở đó.

Mùi vị này là từ nhà Vương bà tử ở đối diện.

Nhà bà ta rách nát, bẩn thỉu muốn chết.

Nhanh vào trong nhà đi thôi, vào nhà liền không ngửi thấy mùi vị gì nữa.Ngưu thị theo chân nhà đại bá đi tới phòng ở của bọn họ, tranh công với Trương thị nói:"Thế nào? Sạch sẽ không? Hai ngày trước ta đã đem phòng ở quét dọn một lần, ngoài hành lang cũng quét dọn đến sạch sẽ."Phòng ở nông thôn dù được quét dọn đến sạch sẽ thì trong mắt Trương thị cũng vẫn là bẩn.

Bất quá nàng không tiện lại bắt bẻ cái gì."Đại ca, đại tẩu, các ngươi đã trở lại?"Diêu thị từ bên ngoài tiến vào chào hỏi rồi lại hướng trong phòng mấy cái hài tử nói:"Trình nhi, Đức nhi lại cao hơn rất nhiều, Vân nhi thì càng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn."Ba đứa con của Trương thị, đại nhi tử Đỗ Cẩm Trình mười bảy tuổi, đại nữ nhi Đỗ Phương Vân mười lăm tuổi, con thứ hai Đỗ Cẩm Đức mười hai tuổi.

Diện mạo đều giống mẫu thân, mặt vuông dài, ăn mặc quần áo tơ lụa.

Nam trên eo treo ngọc bội, nữ trên người mang vàng bạc.Thấy được Diêu thị tiến vào, ba hài tử đều đứng lên, hướng nàng hành lễ kêu:"Nhị thẩm."Diêu thị thấy Trương thị thần sắc nhàn nhạt, đối với lời khen của mình cũng không đáp lại, trên mặt liền ngượng ngùng, quay đầu đối Ngưu thị nói:"Mẫu thân, đồ ăn đều đã nấu xong.

Người xem có nên ăn cơm luôn bây giờ?"Ngưu thị liền dùng ánh mắt hỏi Trương thị, thấy được Trương thị gật đầu, nàng mới nói:"Được rồi, đi ăn cơm."Đồ ăn đặt ở nhà chính, vẫn chia ra làm hai bàn.

Bảy cái nam đinh của Đỗ gia và Ngưu thị ngồi ở bàn đầu.

Trương thị mang nữ nhi cùng với nhị phòng và tam phòng ngồi ở bàn còn lại.

Hai bàn đồ ăn giống nhau như đúc, cũng không có gì khác biệt.Nhìn đến tình hình này, ánh mắt Đỗ Phương Linh đầy châm chọc.Tuy nói mấy ngày này các nàng đều được lên phòng chính ăn cơm nhưng vì chỉ có các nàng cùng Diêu thị chung một bàn nên các nàng trừ bỏ món chính được đổi thành gạo trắng, thức ăn lại cùng trước kia không có gì khác biệt.

Hiện giờ Trương thị vừa tới, đãi ngộ của các nàng liền thay đổi, trở nên cùng trong nhà nam đinh giống nhau.

Cái này làm cho Đỗ Phương Linh cảm thấy rất là tức cười.Mẹ con các nàng cả ngày phải làm việc vất vả trên hai mươi mẫu ruộng, sản xuất ra lương thực mang đổi thành tiền cũng không ít hơn so với số bạc trợ cấp của Đỗ Vân Cánh.

Nhưng đãi ngộ lại là một cái trên trời một cái dưới đất.Trương thị nhìn đồ ăn trên bàn, trong mắt lại hiện lên ghét bỏ.

Cầm khăn tay đem chén cùng chiếc đũa lau đi lau lại rồi mới tự mình đứng dậy đi lấy cơm.Ăn cơm xong, Diêu thị cùng Trần thị mẹ con mấy người thu dọn bàn.

Trương thị cùng Đỗ Phương Vân thì nhàn hạ mà ngồi ở ghế chờ Đỗ Phương Huệ pha trà cho nàng.

Đỗ Vân Cánh cùng Đỗ Thần Sinh, Đỗ Vân Ngũ ngồi ở nhà chính nói chuyện; Đỗ Cẩm Trình và Đỗ Cẩm Đức thì đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo.Đỗ Cẩm Ninh đối Đỗ Phương Linh liếc mắt một cái, chính mình dẫn đầu đi ra ngoài.Đỗ Cẩm Ninh đi theo hai người Đỗ Cẩm Trình đi một đoạn, thấy bọn họ lang thang không có mục tiêu mà đi tới, đi phương hướng là phía bắc của thôn.

Trong lòng rất vui vẻ, quay đầu nhìn đến Đỗ Phương Linh đi theo ra tới, vội vàng hướng nàng vẫy vẫy tay.Đỗ Phương Linh chạy tới bên cạnh Đỗ Cẩm Ninh."Ngươi đi tới nhà Lâm bà bà."Đỗ Cẩm Ninh nhỏ giọng nói.Đỗ Phương Linh gật gật đầu, đi đường tắt tới nhà Lâm bà bà.Lâm bà bà chính là nhà được Đỗ gia gửi nuôi gia súc.Nhà Lâm bà bà liền ở phía bắc của thôn, cách đấy một đoạn có vài cây mai đang đến mùa nở rộ rất đẹp.

Hai người Đỗ cẩm Trình chắc là muốn đi tới đó để ngắm mai.

Lát nữa khi họ trở về tất nhiên phải đi ngang qua cửa nhà Lâm bà bà.Đỗ Phương Linh đi rồi, Đỗ Cẩm Ninh tiếp tục đi theo phía sau hai người.

Nàng vốn nhỏ gầy lại rất nhạy bén, nhìn đến có người nàng liền tránh đi.

Đỗ cẩm trình hai người đi thêm một đoạn, quả nhiên đi về hướng mấy cây mai.

Đỗ Cẩm Ninh không lại đi theo phía sau họ mà rẽ vào nhà Lâm bà bà..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện