Có Gan Em Đừng Chạy
Chương 16: Tiền phu? Gian phu! (Chồng trước? Gian phu!)
“Giám đốc Tiêu.”
“Cũng không phải ở công ty, gọi tên đi.” Tiêu Vũ Khải nhìn đến Lý Hạo bên cạnh cậu, nhíu mày hỏi: “Vị này là?”
“Bạn tôi, Lý Hạo.” Tiếu Khắc nói xong nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Chỉ là bạn bè đơn thuần.”
Tiêu Vũ Khải và Lý Hạo cao bằng nhau nhưng khí thế của Lý Hạo lại yếu hơn không ít. Tiêu Vũ Khải hào phóng vươn tay phải, nói với Lý Hạo: “Xin chào.”
Lý Hạo lần đầu tiên bị người ta chào hỏi chính thức như vậy, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nuốt một ngụm nước miếng, nắm lấy tay Tiêu Vũ Khải, bất ngờ phát hiện tay anh to mà thô ráp, không giống tay những người giàu có bình thường khác.
“Anh tăng ca?” Tuy Tiếu Khắc biết rằng đáp án này là vô cùng không có khả năng nhưng vẫn hỏi một câu.
“Máy tính ở nhà của tôi bị hỏng.”
Lý Hạo đứng ở bên cạnh, cảm thấy không khí giữa hai người này thật quỷ dị, loại cảm giác này đến tột cùng là cái gì nhỉ? Lấy hiểu biết của hắn với Tiếu Khắc, cậu tuyệt đối sẽ không quan tâm đến mối quan hệ của người bình thường. Hôm nay lại chủ động đến gần, e là có ý với người đàn ông này.
“Anh ăn mì ăn liền sao? Đến nhà Tiếu Khắc ăn cơm cùng đi. Hôm nay Tiếu Khắc làm cơm ức gà, cho dù là có bận thế nào thì vẫn nên ăn cơm chứ.” Lý Hạo ném mì ăn liền trong tay Tiêu Vũ Khải lại giá hàng, nói với Tiêu Vũ Khải.
Tiêu Vũ Khải không có ý kiến gì, chỉ mang theo ý cười nhìn Tiếu Khắc, chờ cậu trả lời.
“Cùng đi đi.” Tiếu Khắc lắc lắc gói thịt gà to, ba người chắc là đủ.
Trong xe đồ đầy ắp này có khoảng bốn túi to. Tiếu Khắc lấy túi thực phẩm to đùng đưa cho Lý Hạo, mà Tiêu Vũ Khải cực kì ăn ý nhấc hai túi nhét đầy rau với thịt to nhất lên. Tiêu Vũ Khải muốn tới ăn chực, như vậy hẳn là cũng nên làm cu li.
Đứng ở góc độ của chủ nhà mà nhìn, không thể nghi ngờ rằng Tiêu Vũ Khải là vị khách được chào đón nhất gần đây. Bởi vì trong ba người từng đến nhà cậu, anh là người duy nhất không buông lời chê nhà cậu, hơn nữa còn giúp cậu bỏ nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào trong cái tủ lạnh đã ọp ẹp.
Lý Hạo mang đồ ăn vặt vào phòng ngủ, ngay sau đó trong phòng ngủ truyền đến một tiếng vang thật lớn cùng tiếng đồ vật rơi xuống đất. Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải chỉ hai, ba bước đã vọt đến trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lý Hạo đang nằm bò trên mặt đất bằng một tư thế “tuyệt đẹp”, trên tay còn cầm một cái dây điện.
“Tiếu Khắc, tớ đá văng dây nguồn rồi.”
Tiếu Khắc tặng cậu một cái nhìn xem thường, xoay người quay lại nấu cơm. Tiêu Vũ Khải cười khẽ một cái, nhìn hai máy tính trong phòng Tiếu Khắc, hỏi: “Hai người các cậu ở cùng một chỗ?”
“Ở tạm, ở tạm thôi.” Lý Hạo cảm giác nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, mình cũng sắp bị cái cảm giác áp bách này đè cho không đứng dậy nổi, cười gượng hai tiếng, nhặt đồ ăn vặt rơi trên mặt đất lên.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt lại khôi phục nguyên dạng làm cho Lý Hạo cảm giác áp suất thấp lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi. Tiêu Vũ Khải đã rời khỏi phòng ngủ theo Tiếu Khắc về phòng bếp. Lý Hạo giả làm Tây Tử (Tây Thi) ôm ngực ngã xuống trên ghế xoay. Vì sao một vở kịch tình yêu nhanh như vậy đã chuyển thành kịch võ hiệp rồi, khác biệt giữa Quỳnh Dao và Cổ Long chẳng lẽ chính là do trình độ sát khí của nam chính sao?
Tiêu Vũ Khải tựa ở cửa phòng bếp, nhìn Tiếu Khắc đứng ở trong phòng bếp ướp gia vị vào thịt gà, sau đó bắt đầu rửa thức ăn, làm nước sốt. Eo cậu rất nhỏ, nhất là sau khi mặc tạp dề, càng nhỏ hơn. Tiêu Vũ Khải cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, khẽ lau mũi, may mà máu mũi chưa chảy ra. Trong suy nghĩ của Tiêu Vũ Khải, sự hấp dẫn lớn nhất cũng không phải là cả người trần trụi mà là cái loại nửa che nửa đậy, vừa kháng cự lại vừa nghênh đón, đó mới là quyến rũ nhất. Tư thế sửa đèn của Tiếu Khắc ở phòng làm việc, cái loại đường cong của thân thể cậu, làm cho anh ngủ mơ cũng thấy hai chân thon dài và cái mông tròn của cậu.
Tiêu Vũ Khải cũng không biết anh hiện tại giống như động vật ăn thịt đang theo dõi con mồi. Chỉ cần cho anh một kẽ hở, anh có thể ăn Tiếu Khắc vào bụng, tuyệt đối không để thừa lại dù chỉ là một mẩu.
“Muốn tôi giúp không?” Tiêu Vũ Khải hiện tại cười giống như một con sói lớn đang vẫy đuôi.
Tiếu Khắc lắc lắc đầu từ chối đề nghị của Tiêu Vũ Khải, cũng không phải thật sự là cậu không cần anh giúp, chỉ là nghĩ một lúc, so với việc động não bảo anh phải làm cái gì, làm như thế nào, sau đó lại phải dọn dẹp hỗn loạn anh gây ra, chi bằng chính cậu tự phiền toái, có khi nhanh hơn không ít.
Nếu Tiếu Khắc không có ý để mình giúp đỡ, vậy thì anh cũng vui vẻ thoái mái, đứng ở cạnh cửa tiếp tục thưởng thức. Tiêu Vũ Khải thề, chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi. Đương nhiên loại thưởng thức này cũng sẽ theo logic mà kéo sang những phương diện khác. Nhưng bây giờ anh còn chưa có kế hoạch muốn ăn cỏ gần hang, nếu không để ông bố khó chơi biết anh không chỉ thích nam nhân mà còn ăn con của người đã từng là bạn tốt mình vào bụng, thế giới sẽ đại loạn. Lấy tính cách của ông mà nói, nhất định sẽ vớ lấy cái súng hỏng của mình năm xưa, mặc kệ nó có nguy cơ vỡ nát cũng sẽ đánh cho mình thành cái sàng mới thôi.
Tiếu Khắc lấy chai dầu rót vào trong chảo một chút, sau đó lấy ức gà đã ướp được tương đối bỏ vào trong chảo, mở máy khử mùi bên trên lên, máy này dù đã cũ nhưng dùng cũng không kém chút nào. Gà rán vàng óng ánh tản ra mùi hương mê người, hơn nữa lại kết hợp với màu sắc của các món ăn bên cạnh, đặt ở trên những hạt cơm lóng lánh, thật sự khiến người ta không thể cưỡng nổi.
Ba người ngồi ở bên cạnh bàn không lên tiếng ăn cơm, Tiếu Khắc vốn không nói nhiều, Tiêu Vũ Khải cũng không biết sao lại như vậy, lúc ăn cơm cũng không nói một lời. Còn lại Lý Hạo ngồi ở bên cạnh, thế nào cũng cảm thấy mình là một cái bóng đèn. Dù sao cũng đã làm bóng đèn, hắn cũng không ngại điều tiết không khí một chút.
“Xin hỏi, xưng hô như thế nào vậy?” Lý Hạo đột nhiên nhớ tới, mình vẫn chưa biết tên của người đàn ông này.
“Tiêu (萧 /xiāo/) Vũ Khải.”
“Anh cũng họ Tiếu (肖 /xiāo/) ư, đây không phải là cùng họ với Tiếu Khắc sao, vậy hai người nếu yêu nhau chẳng phải là yêu người cùng họ sao, ha ha ha.” Lý Hạo cười hai tiếng, phát hiện hai người kia đen mặt ngồi ở đối diện, nhất thời trong lòng lệ rơi đầy mặt.
“Tiêu trong tiêu điều.” Tuy Tiếu Khắc nói những lời này không đầu không đuôi nhưng Lý Hạo nghe ra trong giọng nói của cậu đang có ý giúp mình giải vây, sau khi lên tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lúc ăn cơm Tiêu Vũ Khải không ngừng xem đồng hồ, ngôn ngữ của Tiếu Khắc có hơi khó khăn một chút nhưng chỉ số thông minh cũng không phải là thấp, sau khi ăn xong liền nói với Tiêu Vũ Khải: “Có việc gấp? Đi trước đi.”
Tiêu Vũ Khải nghe xong cũng không từ chối, nói cảm ơn xong liền rời đi, vội vội vàng vàng như có chuyện gì quan trọng lắm. Lý Hạo ngồi ở chỗ kia nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không phải chìm trong cái không khí quỷ dị lúc trước nữa rồi.
“Cậu, đi rửa bát.” Tiếu Khắc đặt đũa lên trên bát liền vào phòng ngủ mở máy tính. Xem xét người online hôm nay, bình thường server nhỏ cần gần một giờ, chứ như server lớn như này, có khi còn lâu hơn nữa.
Quả nhiên, trên máy tính hiện lên, người đang đợi online: 3598 người. Khóe miệng Tiếu Khắc không tự giác run rẩy một chút.
Lý Hạo ở trong phòng bếp lách ca lách cách rửa bát, Tiếu Khắc nghe thấy mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ hắn không cẩn thận làm vỡ toàn bộ số bát không được nhiều lắm của nhà mình. Cho dù nói thế nào Lý Hạo cũng là một sinh viên khoa Y, cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) hoàn thành nhiệm vụ Tiếu Khắc giao cho.
Tiếu Khắc ném cho hắn một túi khoai tây chiên và 1000 kinh nghiệm rửa bát coi như là thưởng cho nhiệm vụ: “Cố gắng luyện cho tốt kỹ năng sinh hoạt.”
“Kỹ năng sinh hoạt của tớ là cấp cứu, mình cậu luyện nấu nướng là đủ rồi.”
Hơn 3000 người xếp hàng không thể nhanh đến lượt như vậy, Tiếu Khắc thu nhỏ tab trò chơi xuống đi dạo quanh diễn đàn, phát hiện diễn đàn hôm nay cũng cực kỳ náo nhiệt. Xuống dưới xem một vòng phát hiện tất cả đều là người xếp hàng chờ. Còn có cả người phàn nàn tốc độ đường truyền không tốt khiến chính mình càng xếp hàng càng lùi xuống phía sau. Cứ theo đà này, có khi đến ngày mai cũng chưa chắc đã tiến vào được trong server.
Trên diễn đàn tung lên rất nhiều thông tin, tung lên chức nghiệp, tung lên phiên bản, dường như không có gì bọn họ không tung lên, còn có các loại đoán trước vua ở nơi nào, đoán trước phiên bản Nhà Mạo Hiểm này nhất định lại chập chờn. Tiếu Khắc đối với những điều đó cũng không có hứng thú, cậu càng thích xem bản ghi chép trò chơi, cái gọi là post được đánh dấu, trang bị, tọa kỵ, sủng vật, chẳng những tổ hợp do 0 và 1 tạo thành. Cái gọi là đồng chí vĩnh viễn xa, chỉ có một vĩnh viễn lưu truyền…
Bởi vì máy tính của Lý Hạo là laptop nên cho dù đá văng nguồn điện cũng không mất mạng. Lúc trước treo máy trước khách ***, nên giờ không cần xếp hàng đăng nhập, tổ chức cho người trong công hội đi làm nhiệm vụ hằng ngày lấy kinh nghiệm. Mười lăm người không giao nhiệm vụ hằng ngày bây giờ, đợi cho mười hai giờ mở phiên bản mới, mỗi nhiệm vụ sẽ cho hai vạn kinh nghiệm, lần này acc có thể nhiều hơn người khác ba mươi vạn kinh nghiệm, có thể bớt đi rất nhiều thời gian đoạt quái với người khác.
Tiếu Khắc đau khổ ngồi chờ nửa giờ cuối cũng cũng thành công vào được. Vừa đăng nhập liền nhận được mật của Công Tử Tiêu.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh biết anh em nhất định không đi làm hằng ngày, trước mười hai giờ hôm nay hai ta ai cũng không muốn!
【 mật 】Toái Tâm: Anh tới chủ thành, tôi đưa anh mấy bình dược, lúc đánh phó bản dùng.
【 mật 】Công Tử Tiêu: (*^0^*) Anh biết là em yêu đối với anh là tốt nhất, ai da ai da, vì cảm tạ em yêu, anh muốn lấy thân báo đáp, người ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi. Em yêu, đây là lần đầu tiên của anh, em nhất định phải nhẹ nhàng nhéTin tức hệ thống: Bạn đã bị đối phương chắn.
【 thế giới 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh sai rồi, anh sẽ đi quỳ ván giặt (σ ‘•д•)σ
【 thế giới 】Bảy Bước Thành Xác: Thì ra anh vốn là một tên sợ vợ.
【 thế giới 】Công Tử Tiêu: Sao có thể nói là sợ vợ được? Tôi đây là tôn trọng bà xã□||
【 thế giới 】Bảy Bước Thành Xác: …
Tin tức hệ thống: Toái Tâm mời bạn gia nhập tiểu đội.
【tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh về chủ thành rồi. Hai ta gặp ở lầu hai Thiên Thai.
【tiểu đội 】Toái Tâm: Đến cửa truyền tống chỗ đó chờ đi, giao dịch xong rồi trực tiếp truyền tống đến Bắc Hải.
【tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Được.
Sau khi Toái Tâm và Công Tử Tiêu giao dịch xong, hai người trực tiếp truyền tống đến Bắc Hải làm nhiệm vụ. Hôm nay số người ở trong chỗ làm hằng ngày lấy kinh nghiệm không ít, nhưng những người chơi thuần PVE nhìn thấy tên công hội trên đầu hai người họ cơ bản đều đi vòng quanh, tặng hai người bọn họ đủ không gian.
Phó bản này làm hằng ngày một ngày nhiều nhất chỉ có thể làm mười lăm lần, phiên bản sau tăng vọt số lượng hằng ngày nên cũng không có hạn chế số lượng. Thật ra làm hằng ngày tốn thời gian, một bản đồ to như vậy, cho bạn chạy tới chạy lui, bạn cưỡi tọa kỵ bay một phút đồng hồ là hết. Trên thực tế, NPC của Thiên Sát chỉ cho phép bạn giết một con quái, những lúc như vậy, thậm chí bạn còn có xúc động muốn móc tim nó ra.Còn có những loại hằng ngày đòi hỏi một vài kỹ năng sinh hoạt, cần vài trăm lần cấp cứu. Tiếu Khắc nhớ rõ lúc ấy vì luyện cấp cứu, phải chi ba nghìn vàng, xoa xoa nắn nắn thịt đến phát đau.
Công Tử Tiêu quả nhiên là một người lười luyện kỹ năng sinh hoạt. Có thể là vì PVP mà cấp cứu đã luyện đầy rồi nhưng những kỹ năng khác lại không thèm học. May mắn là Tiếu Khắc từng đánh qua nơi này, nhiệm vụ hằng ngày chỗ này yêu cầu gì, cậu đều có. Tổ đội làm nhiệm vụ lại có thể làm chung, Công Tử Tiêu mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng làm xong toàn bộ hằng ngày.
Mỗi ngày Tiếu Khắc đều ngủ lúc mười một giờ, nhìn đến thời gian đã cảm thấy mắt có chút khó mở ra được. Ngáp một cái, theo thói quen ngửa mặt về phía sau đi, lập tức va vào một người, khiến cậu có chút hoảng sợ. Suýt chút nữa cậu đã quên mất Lý Hạo đang ở nhà.
Lý Hạo tâm tình rất tốt cho nhân vật đứng ở trên đỉnh núi, cùng nhóm em gái trong công hội nói chuyện phiếm.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị dâu, em muốn lên án lão đại, anh ấy từ chối cho bọn em vào đội!
【công hội】Công Tử Tiêu: Đi đi đi, còn chưa đến mười hai giờ, xem náo nhiệt cái gì gì.
【công hội】Dữ Thú Đồng Hành: Đợi đến mười hai giờ cũng không còn kịp rồi, mười hai giờ là lúc mọi người bắt đầu, tôi sợ đến lúc đó lại lag.
【công hội】Công Tử Tiêu: Vậy hai mươi phút sau tổ lại mấy đứa, anh muốn hưởng thụ thế giới hai người với vợ yêu của anh.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Lại nói, Hạt Dưa rốt cuộc có muốn thăng cấp hay không, đến giờ vẫn chưa login.
【công hội】Thật Sự: Hạt Dưa đang xếp hàng, còn sau 200 người, cậu ta ngày mai phải giao âm thô cho nên lên muộn chút.
【công hội】Toái Tâm: Cậu ngày mai không đi học sao? Sao bây giờ vẫn còn ở trên này?
【công hội】Thật Sự: Bọn em được nghỉ /()/
Tin tức Công hội: Hạt Dưa đăng nhập.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Hạt Dưa, cậu chính là Tào Tháo…
【công hội】Hạt Dưa: Hôm nay em suýt chút nữa hi sinh mới onl được. Có một đoạn lời kịch, em phối khoảng 28 lần, 28 đó. Hiện tại đầu óc em đều là câu đó.
【công hội】Thật Sự: /pats pats/ Thật là đáng thương.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Thật đáng tiếc, sao cậu lại xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt vậy, tôi còn nói nếu cậu không đi được chúng ta sẽ đá bay cậu.
【công hội】Hạt Dưa: … Là các cậu, hay là cậu thôi?
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 mật 】Công Tử Tiêu: Hôm nay tớ đến nhà Tiếu Khắc.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Có tiến triển nha! Sao rồi? Cuối cùng cũng muốn xuống tay ăn luôn cậu ta?
【 mật 】Công Tử Tiêu: Chỉ là ăn cơm mà thôi, nhưng mà bộ dáng cậu ấy mặc tạp dề thật sự là rất gợi cảm.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Cầm thú.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Tớ nhớ rõ lúc trước mấy vị đại nhân (ý chỉ bố mẹ, ông bà, nói chung là bề trên) nói cậu không bằng tớ, cho nên nói là cậu cầm thú cũng không bằng.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Đúng rồi, tớ phát hiện, tớ bây giờ đặc biệt ghét những người trong tên có chữ Hạo.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Vì sao?
【 mật 】Công Tử Tiêu: Chồng cũ của Toái Tâm tên Hạo Kiếp, gian phu của Tiếu Khắc tên là Lý Hạo.
____________
Aki: Bữa nay mới có mạng để post *trấm nước mắt*
“Cũng không phải ở công ty, gọi tên đi.” Tiêu Vũ Khải nhìn đến Lý Hạo bên cạnh cậu, nhíu mày hỏi: “Vị này là?”
“Bạn tôi, Lý Hạo.” Tiếu Khắc nói xong nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Chỉ là bạn bè đơn thuần.”
Tiêu Vũ Khải và Lý Hạo cao bằng nhau nhưng khí thế của Lý Hạo lại yếu hơn không ít. Tiêu Vũ Khải hào phóng vươn tay phải, nói với Lý Hạo: “Xin chào.”
Lý Hạo lần đầu tiên bị người ta chào hỏi chính thức như vậy, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, nuốt một ngụm nước miếng, nắm lấy tay Tiêu Vũ Khải, bất ngờ phát hiện tay anh to mà thô ráp, không giống tay những người giàu có bình thường khác.
“Anh tăng ca?” Tuy Tiếu Khắc biết rằng đáp án này là vô cùng không có khả năng nhưng vẫn hỏi một câu.
“Máy tính ở nhà của tôi bị hỏng.”
Lý Hạo đứng ở bên cạnh, cảm thấy không khí giữa hai người này thật quỷ dị, loại cảm giác này đến tột cùng là cái gì nhỉ? Lấy hiểu biết của hắn với Tiếu Khắc, cậu tuyệt đối sẽ không quan tâm đến mối quan hệ của người bình thường. Hôm nay lại chủ động đến gần, e là có ý với người đàn ông này.
“Anh ăn mì ăn liền sao? Đến nhà Tiếu Khắc ăn cơm cùng đi. Hôm nay Tiếu Khắc làm cơm ức gà, cho dù là có bận thế nào thì vẫn nên ăn cơm chứ.” Lý Hạo ném mì ăn liền trong tay Tiêu Vũ Khải lại giá hàng, nói với Tiêu Vũ Khải.
Tiêu Vũ Khải không có ý kiến gì, chỉ mang theo ý cười nhìn Tiếu Khắc, chờ cậu trả lời.
“Cùng đi đi.” Tiếu Khắc lắc lắc gói thịt gà to, ba người chắc là đủ.
Trong xe đồ đầy ắp này có khoảng bốn túi to. Tiếu Khắc lấy túi thực phẩm to đùng đưa cho Lý Hạo, mà Tiêu Vũ Khải cực kì ăn ý nhấc hai túi nhét đầy rau với thịt to nhất lên. Tiêu Vũ Khải muốn tới ăn chực, như vậy hẳn là cũng nên làm cu li.
Đứng ở góc độ của chủ nhà mà nhìn, không thể nghi ngờ rằng Tiêu Vũ Khải là vị khách được chào đón nhất gần đây. Bởi vì trong ba người từng đến nhà cậu, anh là người duy nhất không buông lời chê nhà cậu, hơn nữa còn giúp cậu bỏ nguyên liệu nấu ăn vừa mua vào trong cái tủ lạnh đã ọp ẹp.
Lý Hạo mang đồ ăn vặt vào phòng ngủ, ngay sau đó trong phòng ngủ truyền đến một tiếng vang thật lớn cùng tiếng đồ vật rơi xuống đất. Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải chỉ hai, ba bước đã vọt đến trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Lý Hạo đang nằm bò trên mặt đất bằng một tư thế “tuyệt đẹp”, trên tay còn cầm một cái dây điện.
“Tiếu Khắc, tớ đá văng dây nguồn rồi.”
Tiếu Khắc tặng cậu một cái nhìn xem thường, xoay người quay lại nấu cơm. Tiêu Vũ Khải cười khẽ một cái, nhìn hai máy tính trong phòng Tiếu Khắc, hỏi: “Hai người các cậu ở cùng một chỗ?”
“Ở tạm, ở tạm thôi.” Lý Hạo cảm giác nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, mình cũng sắp bị cái cảm giác áp bách này đè cho không đứng dậy nổi, cười gượng hai tiếng, nhặt đồ ăn vặt rơi trên mặt đất lên.
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt lại khôi phục nguyên dạng làm cho Lý Hạo cảm giác áp suất thấp lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi. Tiêu Vũ Khải đã rời khỏi phòng ngủ theo Tiếu Khắc về phòng bếp. Lý Hạo giả làm Tây Tử (Tây Thi) ôm ngực ngã xuống trên ghế xoay. Vì sao một vở kịch tình yêu nhanh như vậy đã chuyển thành kịch võ hiệp rồi, khác biệt giữa Quỳnh Dao và Cổ Long chẳng lẽ chính là do trình độ sát khí của nam chính sao?
Tiêu Vũ Khải tựa ở cửa phòng bếp, nhìn Tiếu Khắc đứng ở trong phòng bếp ướp gia vị vào thịt gà, sau đó bắt đầu rửa thức ăn, làm nước sốt. Eo cậu rất nhỏ, nhất là sau khi mặc tạp dề, càng nhỏ hơn. Tiêu Vũ Khải cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, khẽ lau mũi, may mà máu mũi chưa chảy ra. Trong suy nghĩ của Tiêu Vũ Khải, sự hấp dẫn lớn nhất cũng không phải là cả người trần trụi mà là cái loại nửa che nửa đậy, vừa kháng cự lại vừa nghênh đón, đó mới là quyến rũ nhất. Tư thế sửa đèn của Tiếu Khắc ở phòng làm việc, cái loại đường cong của thân thể cậu, làm cho anh ngủ mơ cũng thấy hai chân thon dài và cái mông tròn của cậu.
Tiêu Vũ Khải cũng không biết anh hiện tại giống như động vật ăn thịt đang theo dõi con mồi. Chỉ cần cho anh một kẽ hở, anh có thể ăn Tiếu Khắc vào bụng, tuyệt đối không để thừa lại dù chỉ là một mẩu.
“Muốn tôi giúp không?” Tiêu Vũ Khải hiện tại cười giống như một con sói lớn đang vẫy đuôi.
Tiếu Khắc lắc lắc đầu từ chối đề nghị của Tiêu Vũ Khải, cũng không phải thật sự là cậu không cần anh giúp, chỉ là nghĩ một lúc, so với việc động não bảo anh phải làm cái gì, làm như thế nào, sau đó lại phải dọn dẹp hỗn loạn anh gây ra, chi bằng chính cậu tự phiền toái, có khi nhanh hơn không ít.
Nếu Tiếu Khắc không có ý để mình giúp đỡ, vậy thì anh cũng vui vẻ thoái mái, đứng ở cạnh cửa tiếp tục thưởng thức. Tiêu Vũ Khải thề, chỉ là đơn thuần thưởng thức mà thôi. Đương nhiên loại thưởng thức này cũng sẽ theo logic mà kéo sang những phương diện khác. Nhưng bây giờ anh còn chưa có kế hoạch muốn ăn cỏ gần hang, nếu không để ông bố khó chơi biết anh không chỉ thích nam nhân mà còn ăn con của người đã từng là bạn tốt mình vào bụng, thế giới sẽ đại loạn. Lấy tính cách của ông mà nói, nhất định sẽ vớ lấy cái súng hỏng của mình năm xưa, mặc kệ nó có nguy cơ vỡ nát cũng sẽ đánh cho mình thành cái sàng mới thôi.
Tiếu Khắc lấy chai dầu rót vào trong chảo một chút, sau đó lấy ức gà đã ướp được tương đối bỏ vào trong chảo, mở máy khử mùi bên trên lên, máy này dù đã cũ nhưng dùng cũng không kém chút nào. Gà rán vàng óng ánh tản ra mùi hương mê người, hơn nữa lại kết hợp với màu sắc của các món ăn bên cạnh, đặt ở trên những hạt cơm lóng lánh, thật sự khiến người ta không thể cưỡng nổi.
Ba người ngồi ở bên cạnh bàn không lên tiếng ăn cơm, Tiếu Khắc vốn không nói nhiều, Tiêu Vũ Khải cũng không biết sao lại như vậy, lúc ăn cơm cũng không nói một lời. Còn lại Lý Hạo ngồi ở bên cạnh, thế nào cũng cảm thấy mình là một cái bóng đèn. Dù sao cũng đã làm bóng đèn, hắn cũng không ngại điều tiết không khí một chút.
“Xin hỏi, xưng hô như thế nào vậy?” Lý Hạo đột nhiên nhớ tới, mình vẫn chưa biết tên của người đàn ông này.
“Tiêu (萧 /xiāo/) Vũ Khải.”
“Anh cũng họ Tiếu (肖 /xiāo/) ư, đây không phải là cùng họ với Tiếu Khắc sao, vậy hai người nếu yêu nhau chẳng phải là yêu người cùng họ sao, ha ha ha.” Lý Hạo cười hai tiếng, phát hiện hai người kia đen mặt ngồi ở đối diện, nhất thời trong lòng lệ rơi đầy mặt.
“Tiêu trong tiêu điều.” Tuy Tiếu Khắc nói những lời này không đầu không đuôi nhưng Lý Hạo nghe ra trong giọng nói của cậu đang có ý giúp mình giải vây, sau khi lên tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Trong lúc ăn cơm Tiêu Vũ Khải không ngừng xem đồng hồ, ngôn ngữ của Tiếu Khắc có hơi khó khăn một chút nhưng chỉ số thông minh cũng không phải là thấp, sau khi ăn xong liền nói với Tiêu Vũ Khải: “Có việc gấp? Đi trước đi.”
Tiêu Vũ Khải nghe xong cũng không từ chối, nói cảm ơn xong liền rời đi, vội vội vàng vàng như có chuyện gì quan trọng lắm. Lý Hạo ngồi ở chỗ kia nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không phải chìm trong cái không khí quỷ dị lúc trước nữa rồi.
“Cậu, đi rửa bát.” Tiếu Khắc đặt đũa lên trên bát liền vào phòng ngủ mở máy tính. Xem xét người online hôm nay, bình thường server nhỏ cần gần một giờ, chứ như server lớn như này, có khi còn lâu hơn nữa.
Quả nhiên, trên máy tính hiện lên, người đang đợi online: 3598 người. Khóe miệng Tiếu Khắc không tự giác run rẩy một chút.
Lý Hạo ở trong phòng bếp lách ca lách cách rửa bát, Tiếu Khắc nghe thấy mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ hắn không cẩn thận làm vỡ toàn bộ số bát không được nhiều lắm của nhà mình. Cho dù nói thế nào Lý Hạo cũng là một sinh viên khoa Y, cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm) hoàn thành nhiệm vụ Tiếu Khắc giao cho.
Tiếu Khắc ném cho hắn một túi khoai tây chiên và 1000 kinh nghiệm rửa bát coi như là thưởng cho nhiệm vụ: “Cố gắng luyện cho tốt kỹ năng sinh hoạt.”
“Kỹ năng sinh hoạt của tớ là cấp cứu, mình cậu luyện nấu nướng là đủ rồi.”
Hơn 3000 người xếp hàng không thể nhanh đến lượt như vậy, Tiếu Khắc thu nhỏ tab trò chơi xuống đi dạo quanh diễn đàn, phát hiện diễn đàn hôm nay cũng cực kỳ náo nhiệt. Xuống dưới xem một vòng phát hiện tất cả đều là người xếp hàng chờ. Còn có cả người phàn nàn tốc độ đường truyền không tốt khiến chính mình càng xếp hàng càng lùi xuống phía sau. Cứ theo đà này, có khi đến ngày mai cũng chưa chắc đã tiến vào được trong server.
Trên diễn đàn tung lên rất nhiều thông tin, tung lên chức nghiệp, tung lên phiên bản, dường như không có gì bọn họ không tung lên, còn có các loại đoán trước vua ở nơi nào, đoán trước phiên bản Nhà Mạo Hiểm này nhất định lại chập chờn. Tiếu Khắc đối với những điều đó cũng không có hứng thú, cậu càng thích xem bản ghi chép trò chơi, cái gọi là post được đánh dấu, trang bị, tọa kỵ, sủng vật, chẳng những tổ hợp do 0 và 1 tạo thành. Cái gọi là đồng chí vĩnh viễn xa, chỉ có một vĩnh viễn lưu truyền…
Bởi vì máy tính của Lý Hạo là laptop nên cho dù đá văng nguồn điện cũng không mất mạng. Lúc trước treo máy trước khách ***, nên giờ không cần xếp hàng đăng nhập, tổ chức cho người trong công hội đi làm nhiệm vụ hằng ngày lấy kinh nghiệm. Mười lăm người không giao nhiệm vụ hằng ngày bây giờ, đợi cho mười hai giờ mở phiên bản mới, mỗi nhiệm vụ sẽ cho hai vạn kinh nghiệm, lần này acc có thể nhiều hơn người khác ba mươi vạn kinh nghiệm, có thể bớt đi rất nhiều thời gian đoạt quái với người khác.
Tiếu Khắc đau khổ ngồi chờ nửa giờ cuối cũng cũng thành công vào được. Vừa đăng nhập liền nhận được mật của Công Tử Tiêu.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh biết anh em nhất định không đi làm hằng ngày, trước mười hai giờ hôm nay hai ta ai cũng không muốn!
【 mật 】Toái Tâm: Anh tới chủ thành, tôi đưa anh mấy bình dược, lúc đánh phó bản dùng.
【 mật 】Công Tử Tiêu: (*^0^*) Anh biết là em yêu đối với anh là tốt nhất, ai da ai da, vì cảm tạ em yêu, anh muốn lấy thân báo đáp, người ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi. Em yêu, đây là lần đầu tiên của anh, em nhất định phải nhẹ nhàng nhéTin tức hệ thống: Bạn đã bị đối phương chắn.
【 thế giới 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh sai rồi, anh sẽ đi quỳ ván giặt (σ ‘•д•)σ
【 thế giới 】Bảy Bước Thành Xác: Thì ra anh vốn là một tên sợ vợ.
【 thế giới 】Công Tử Tiêu: Sao có thể nói là sợ vợ được? Tôi đây là tôn trọng bà xã□||
【 thế giới 】Bảy Bước Thành Xác: …
Tin tức hệ thống: Toái Tâm mời bạn gia nhập tiểu đội.
【tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Em yêu, anh về chủ thành rồi. Hai ta gặp ở lầu hai Thiên Thai.
【tiểu đội 】Toái Tâm: Đến cửa truyền tống chỗ đó chờ đi, giao dịch xong rồi trực tiếp truyền tống đến Bắc Hải.
【tiểu đội 】Công Tử Tiêu: Được.
Sau khi Toái Tâm và Công Tử Tiêu giao dịch xong, hai người trực tiếp truyền tống đến Bắc Hải làm nhiệm vụ. Hôm nay số người ở trong chỗ làm hằng ngày lấy kinh nghiệm không ít, nhưng những người chơi thuần PVE nhìn thấy tên công hội trên đầu hai người họ cơ bản đều đi vòng quanh, tặng hai người bọn họ đủ không gian.
Phó bản này làm hằng ngày một ngày nhiều nhất chỉ có thể làm mười lăm lần, phiên bản sau tăng vọt số lượng hằng ngày nên cũng không có hạn chế số lượng. Thật ra làm hằng ngày tốn thời gian, một bản đồ to như vậy, cho bạn chạy tới chạy lui, bạn cưỡi tọa kỵ bay một phút đồng hồ là hết. Trên thực tế, NPC của Thiên Sát chỉ cho phép bạn giết một con quái, những lúc như vậy, thậm chí bạn còn có xúc động muốn móc tim nó ra.Còn có những loại hằng ngày đòi hỏi một vài kỹ năng sinh hoạt, cần vài trăm lần cấp cứu. Tiếu Khắc nhớ rõ lúc ấy vì luyện cấp cứu, phải chi ba nghìn vàng, xoa xoa nắn nắn thịt đến phát đau.
Công Tử Tiêu quả nhiên là một người lười luyện kỹ năng sinh hoạt. Có thể là vì PVP mà cấp cứu đã luyện đầy rồi nhưng những kỹ năng khác lại không thèm học. May mắn là Tiếu Khắc từng đánh qua nơi này, nhiệm vụ hằng ngày chỗ này yêu cầu gì, cậu đều có. Tổ đội làm nhiệm vụ lại có thể làm chung, Công Tử Tiêu mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng làm xong toàn bộ hằng ngày.
Mỗi ngày Tiếu Khắc đều ngủ lúc mười một giờ, nhìn đến thời gian đã cảm thấy mắt có chút khó mở ra được. Ngáp một cái, theo thói quen ngửa mặt về phía sau đi, lập tức va vào một người, khiến cậu có chút hoảng sợ. Suýt chút nữa cậu đã quên mất Lý Hạo đang ở nhà.
Lý Hạo tâm tình rất tốt cho nhân vật đứng ở trên đỉnh núi, cùng nhóm em gái trong công hội nói chuyện phiếm.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Chị dâu, em muốn lên án lão đại, anh ấy từ chối cho bọn em vào đội!
【công hội】Công Tử Tiêu: Đi đi đi, còn chưa đến mười hai giờ, xem náo nhiệt cái gì gì.
【công hội】Dữ Thú Đồng Hành: Đợi đến mười hai giờ cũng không còn kịp rồi, mười hai giờ là lúc mọi người bắt đầu, tôi sợ đến lúc đó lại lag.
【công hội】Công Tử Tiêu: Vậy hai mươi phút sau tổ lại mấy đứa, anh muốn hưởng thụ thế giới hai người với vợ yêu của anh.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Lại nói, Hạt Dưa rốt cuộc có muốn thăng cấp hay không, đến giờ vẫn chưa login.
【công hội】Thật Sự: Hạt Dưa đang xếp hàng, còn sau 200 người, cậu ta ngày mai phải giao âm thô cho nên lên muộn chút.
【công hội】Toái Tâm: Cậu ngày mai không đi học sao? Sao bây giờ vẫn còn ở trên này?
【công hội】Thật Sự: Bọn em được nghỉ /()/
Tin tức Công hội: Hạt Dưa đăng nhập.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Hạt Dưa, cậu chính là Tào Tháo…
【công hội】Hạt Dưa: Hôm nay em suýt chút nữa hi sinh mới onl được. Có một đoạn lời kịch, em phối khoảng 28 lần, 28 đó. Hiện tại đầu óc em đều là câu đó.
【công hội】Thật Sự: /pats pats/ Thật là đáng thương.
【công hội】Gió Thổi Đũng Quần Lạnh: Thật đáng tiếc, sao cậu lại xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt vậy, tôi còn nói nếu cậu không đi được chúng ta sẽ đá bay cậu.
【công hội】Hạt Dưa: … Là các cậu, hay là cậu thôi?
&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&
【 mật 】Công Tử Tiêu: Hôm nay tớ đến nhà Tiếu Khắc.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Có tiến triển nha! Sao rồi? Cuối cùng cũng muốn xuống tay ăn luôn cậu ta?
【 mật 】Công Tử Tiêu: Chỉ là ăn cơm mà thôi, nhưng mà bộ dáng cậu ấy mặc tạp dề thật sự là rất gợi cảm.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Cầm thú.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Tớ nhớ rõ lúc trước mấy vị đại nhân (ý chỉ bố mẹ, ông bà, nói chung là bề trên) nói cậu không bằng tớ, cho nên nói là cậu cầm thú cũng không bằng.
【 mật 】Công Tử Tiêu: Đúng rồi, tớ phát hiện, tớ bây giờ đặc biệt ghét những người trong tên có chữ Hạo.
【 mật 】Dữ Thú Đồng Hành: Vì sao?
【 mật 】Công Tử Tiêu: Chồng cũ của Toái Tâm tên Hạo Kiếp, gian phu của Tiếu Khắc tên là Lý Hạo.
____________
Aki: Bữa nay mới có mạng để post *trấm nước mắt*
Bình luận truyện