Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

Chương 1



Năm học mới bắt đầu!!!

Sân Trường

Minh: này nghe nói học hết năm nay đi du học hả Tey?

Nó: ai nói mà nghe như thiệt vậy

Pon: chứ gì nữa, t nghe nhà mày nói lâu r mà “

Nó: ùm năm sau sẽ đi, cũng ko biết sẽ ra sao, ở mấy năm? Haizz nghĩ tới mà t thấy quãi, phải xa nhóm, xa mng thật sự ko cam tâm

Minh: thôi có gì đâu, chán thì m về ko thì hú bọn t qua, chỉ sợ qa đó m có bạn mới r quên bọn t thôi “

Pon: haha đúng r á, sợ nó qua đó vui quá quên tụi mình luôn, lúc đó sợ ở lại đó ko về mới chết á chứ kkk

Tụi nó đùa giỡn 1 lúc thì từ xa 1 cô gái có gương mặt lạnh lùng đang sải bước trên hành lang, cô mặt 1 chiếc áo dài trắng, có vài cánh hoa hồng đỏ rực, chiếc áo dài bó sát vào người cô tôn lên dáng đẹp của cô lúc này thằng Minh quay qa thấy đầu tiên liền bảo “

Minh: ê ê tụi bay nhìn kìa, nhìn kìa ( nó vừa nói vừa chỉ tay về phía cô đang đi)

Tụi nó quay theo nhìn hướng chỉ tay của Minh, pon thì miệng khoanh tròn lại woa woa, còn nó thì bất chợt nhớ lại 1 chuyện mà nó đã gặp cách đây vào tuần trước

( Hồi ức) hôm đó nó phải vào bệnh viện để kiểm tra xét nghiệm coi lại sức khoẻ có tốt ko, để bắt đầu cho năm học mới, bởi nó là người rất kỷ tính thế nên việc gì nó cũng muốn suôn sẻ, và việc học cũng v, nó làm giấy tờ xong xuôi, và ngồi chờ xét nghiệm, lúc ấy, nó thấy 1 cô gái đang đi qua đi lại trước cửa cấp cứu, và lâu lâu nhìn vào cánh cửa sổ xem ai đó đang nằm bên trong, nó nhìn thấy mắt cô rưng rưng lâu lâu lại luốn cuốn, chắc là cô đang rất sợ người bên trong kia có chuyện gì, ngay khoảng khắc ấy nó thật tình muốn đến lau nước mắt cho cô gái ấy và an ủi cổ, nhưng r ý nghĩ chợt tắt, 2 người ko hề quen biết nhau sau nó phải làm v, bệnh viện lúc đó cũng đông người lỡ, cô thấy nó lạ sợ người xấu thì la lên là chết nó luôn, thế rồi y tá bước ra đọc tên: ai là người nhà của bệnh nhân, Phạm Hoàng Lan Diễm, y tá đẩy ra 1 người nằm bên trong có nét giống cô, nó nghĩ chắc là mẹ của cô, thế r lúc đó cô chạy tới nhận người thân r đi đâu đó, nó ngồi thẫn thờ nhìn theo, cô gái ấy thật sự có gương mặt rất lạnh, nhưng bên trong đó lại giấu những nỗi buồn ko thể tả đc, nó xoay tay khi thấy mình đang sngh quá nhiều, nó mong có thể gặp lại cô.

Trở về với hiện tại, nó nhớ ra cô ấy chính là người hôm đó nó gặp, bất giác nở nụ cười hiền, và nghĩ trong đầu.

Chúng ta có duyên thật

Tiếng chuông vang lên: Reng Reng Reng

Tụi nó thu dọn r vào lớp, thầy hiệu trưởng bước vào.

Thầy: Chào các em, hôm nay thầy xuống là có việc muốn thông báo cho bọn em, năm nay đáng ra là cô Phương phải là chủ nhiệm của lớp các em nhưng mà hiện tại thì cô Phương đang có thai, nên thay vào đó sẽ có cô giáo chủ nhiệm mới phụ trách lớp của chúng em.

Thầy nói xong liền mời cô vào, cô bước từng bước thật nhẹ nhàng, đứng kế bên thầy hiệu trưởng, cô quay lại nhìn cả lớp, trên mặt vẫn lạnh lùng ko thay đổi chút nào, 1 lần nữa nó lại mỉm cười, duyên đến lạ, cô quay sang bắt gặp nụ cười hiền đó, mém tí đã té ( haha dỡn đó mng) cô chỉ hơi lung lay khi thấy nụ cười đó, nó rất đẹp, cô cảm nhận trái tim mình đập lệch mất 1 nhịp, cô loại bỏ ý nghĩ đó, thầy hiệu trưởng mời cô giới thiệu tên!

Cô: Chào tất cả các em, tôi tên là Phan Hoàng Lan Thy, rất mong chúng ta sẽ cũng nhau vượt qua học kì này thật tốt, nói r cô quay sang chào nhẹ thầy hiệu trưởng và nói cám ơn

Thầy hiệu trưởng cũng chào ra về, sau đó cô bước tới bàn của mình, nhìn xuống các em hs, lạnh lùng nói

Cô: Cô sẽ đọc tên có ai thì đứng lên giúp cô, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau bầu lớp trưởng,

Nói r cô đọc tên từng người, lần lượt đều đứng lên, và r tới tên nó, ko thấy ai đứng lên cô đọc lại 1 lần nữa, vẫn ko nghe động tĩnh gì, thằng minh mới gọi tên nó thật lớn làm cho nó hoàng hồn lại, và hết hồn đứng lên, cô đưa mắt nhìn về phía người đang đứng lên đó, r lại tiếp tục trôi qua, thật ra lúc nãy nó đang nghĩ về chuyện cô ko lấy họ của mẹ cô, chắc là lấy họ ba để tên lót của mẹ, r lại nghĩ đến chuyện gần gũi với cô hơn bằng cách nào, nó nghĩ ra cách và quay sang nói với Minh

Nó: ê m giúp t chuyện này đc ko.

Minh: chuyện gì nói đi?

Nó: m với thằng pon bầu cho t làm lớp trưởng đi, tối nay t tặng cho m đôi giày mà m thích của tao nhưng ko mua được á.

Minh: thật ko, hứa đi nhóc

Nó: Hứa, thằng pon sẽ làm chứng

Thế r cô bắt đầu hỏi tụi nó xem đã bầu được ai chưa, thì Minh đứng dậy giơ tay, nó nói

Minh: thưa cô e bầu cho ZTey, nó là bạn học chung từ nhỏ tới bây giờ của e, nó đã liên tục 11 năm dành hs loại giỏi r ạ

Pon: đúng r đó cô, để ZTey làm lớp trưởng là okay nhất đó cô.

Cả lớp cũng ủa vào bầu cho nó đơn giản vì nó đẹp trai, thế r cô cũng tán đồng nói

Cô: Vậy ZTey sẽ làm lớp trưởng, các e ngồi xuống hết đi.

Cô ôn lại bài tập cũ của năm trước cho tụi nó, tiết học trôi qua lặng lẽ và nhanh chóng, dường như cô lạnh lùng nên khí lan toả ra ngoài cũng rất khiếp, cả buổi ko ai nói với ai câu nào, chỉ biết học và học.

Tiếng chuông lại vang lên. Reng reng reng. Tụi nó dồn tập và ra về, nó nhìn cô trước khi ra khỏi lớp, và r ánh mắt đó bị cô bắt gặp, nó quay đi, trong lòng cảm thấy ngại, đây là lần đầu tiên nó trở về với bản tính con gái của nó, là e thẹn

Ra về, nó đứng ở bãi đậu xe, hy vọng có thể thấy cô, đợi hồi lâu thì cô cũng xuất hiện, cô đi thẳng ra cổng, nó nhìn ra thì thấy cô leo lên chiếc xe hơi, hình như là hiệu Mercedes Benz, chiếc xe chạy đi thật nhanh, nó leo lên rũ và quay sang rũ Minh và Pon

Nó: ê đi với t ko

Minh: đi đâu ba

Nó: dí theo cô giáo, đi ko

Pon: chi thằng điên, ê đừng nói thích cô giáo nha

Minh: má thằng này nhỏ ko tha già ko bỏ, lạy luôn

Nó: haha đi lẹ đi nói nhảm xíu mất tiêu giờ

Tụi nó phóng theo chiếc xe đang chạy với tốc độ 100 kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện