Cơ Khát
Chương 6
Có người nói: đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhìn thấu mắt một người, có thể nhìn được linh hồn hắn.
Đêm đó lần đầu tiên gặp ngươi, hấp dẫn ta, chính là đôi mắt rực lửa ấy.
Ta cứu ngươi, cũng lừa ngươi.
Giữ lấy ngươi, cũng chỉ vì thứ ánh sáng ấy nó, rất xán lạn, làm cho người ta muốn nâng niu trân quý, lại vừa muốn hủy diệt hết thảy.
Ta, lựa chọn hủy diệt. Bởi vì trong cuộc đời ta, chưa từng gặp bất cứ thứ gì đáng giá ta quý trọng. Ta đã nghĩ, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng mà ta không những không thành công, còn kích cho ngươi không hề mở miệng nói chuyện.
Ta là kẻ luôn thích khiêu chiến, là kẻ đam mê theo đuổi trò chơi, ngươi, thực sự hấp dẫn ta.
Ta dùng hết nhẫn nại cùng ôn nhu chưa từng có trước đây, lại bại bởi con gái của Thường Trủng Thần.
Ngươi vì nó mà nở nụ cười.
Cười đến thực tình, cười đến sung sướng, cười đến làm cho ta vừa tức giận lại vừa hưng phấn.
Tức giận là bởi ta không phải là người khiến ngươi giãn mặt cười vui.
Hưng phấn là vì, ta cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của ngươi —ngươi đối đứa nhỏ giống Lâu Thế Tuyết không hề có năng lực kháng cự.
Ta là người oai phong một cõi, là thương nhân già đời a, gần một năm, ta rốt cục làm cho ngươi mở miệng nói chuyện.
Chỉ là ngươi, khóc.
Nước mắt đã không thấy suốt gần một năm, một giọt một giọt nóng đến độ khiến lòng ta đau đớn không rõ.
Ta rõ ràng thắng, lại không cảm giác được khoái ý, buộc ngươi phong bế càng sâu, cũng không phải ý muốn của ta.
Tổn thương ngươi, ta cũng thực kinh ngạc Trời mới biết, trong đầu ta chưa từng có ý định thương tổn ngươi. Cảm giác đó trước nay chưa hề có, ta cư nhiên đối với ngươi, nổi lên thương tiếc.
Đưa ngươi cho nam nhân khác, cũng chỉ là thủ đoạn bức ngươi đầu hàng mà thôi, ta lại đánh giá sai ngạo khí của ngươi ngươi tình nguyện nhận hết tra tấn, cũng không chịu mở miệng cầu ta.
Nhìn vết thương nhằng nhịt trên thân thể gầy yếu của ngươi, ta cơ hồ khắc chế không được lửa giận dữ dội, đây là lần đầu tiên trong ba mươi bốn năm qua ta không khống chế được tình cảm dao động.
Ta không biết đó là cái gì, càng không muốn miệt mài theo đuổi suy nghĩ của ngươi về ta, ta chỉ biết…
Ta muốn ngươi.
Bất kể cái giá phải trả, bất kể thủ đoạn ta, muốn ngươi.
Vừa nóng vừa đau, thân thể như không còn là của chính mình.
Lâu Thế Tuần nhắm chặt hai mắt, ý thức hỗn độn. Tư thế nằm ngửa làm cho lưng hắn đau đớn không thôi.
Bên tai không ngừng vang lên, là thanh âm trầm thấp rống giận đã bị đè thấp cực độ.
Giống như quen thuộc, lại thực xa xôi, đó, rốt cuộc là ai?
Giọng nam tính tràn ngập khí thế thường ở bên tai, khi thì ôn nhu, khi thì lãnh tình, khi thì tàn nhẫn nói chuyện, đó là thanh âm Tuần cực kỳ quen thuộc.
Nhưng lúc này, lại là vì sao? Vì sao trong giọng nói của y lại tràn ngập hỗn loạn gần như là cấp thiết quan tâm?
Nghe thực xa lạ…đó, có lẽ không phải y đâu…
Hư tình giả ý, ác ma phá hủy hắn, sẽ phát ra thâm trầm rống giận lẫn lo âu hay sao?
Thói quen cười tự giễu, nhưng lại phát hiện không có sức lực động đậy khóe miệng.
Đau quá nha! Mỗi một phần da thịt, đều đau đến muốn chết…
Thân thể thực nặng, đầu cũng nặng lưng, đau quá, có ai có thể cứu cứu hắn…
Giống như hiểu được sự thống khổ của hắn, có người đưa tay nhẹ nhàng nâng hắn dậy, lưng không phải tiếp xúc với vật, cảm giác đau đớn cũng giảm đi ít nhiều. Thân thể bị người ôm vào lòng, cảm thấy thật quen thuộc, nhưng trong trí nhớ không có ai đối đãi với hắn như thế, lưng thực nhẹ, toàn thân đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt.
Bên môi lạnh lạnh, hình như có chất lỏng chảy qua, có gì đó áp lên, ấm áp, nhẹ lau đi nước lạnh, xúc cảm kia cực kỳ giống ngón tay người cuối cùng, khuôn mặt lạnh băng, bị bàn tay ai khẽ vuốt ve an ủi.
Là ai?
Là ai đối hắn ôn nhu như vậy?
Phân không rõ là tỉnh hay mơ, nghĩ muốn mở mắt mà lại không có khí lực, toàn thân đau đớn được dịu dàng ve vuốt, ôm ấp, cảm giác tương đối thoải mái làm cho Lâu Thế Tuần thả lỏng thân thể, cuối cùng hôn mê qua đi.
Nhưng ngay cả khi hôn mê, hắn vẫn không ngủ an ổn.
Mất đi ý thức, thân thể khó chịu tra tấn hắn nhìn thấy Tuần khổ sở nhăn mày, Thương Minh Tương đưa hắn xoay người nằm úp sấp, lại vẫn khiến hắn hơi hơi giãy dụa.
Trước ngực Tuần cũng đầy vết thương, cho dù là nằm sấp hay nằm ngửa đều đè ép lên miệng vết thương.
Nhìn hắn đau đớn vô ý thức mà rơi nước mắt, trái tim y như bị xiết chặt, hoàn toàn không suy nghĩ mà đem Tuần ôm vào lòng. Thương Minh Tương ngồi xếp bằng trên giường, tránh đi tất cả những thứ có thể đụng tới miệng vết thương của Tuần, một tay vòng qua vai, một tay ôm eo, làm cho Tuần an ổn nằm trong lòng y, động tác cực kỳ ôn nhu mà y không hề phát giác.
Thương Minh Tương đưa tay lau lệ cho hắn, lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Tuần.
“Rất đau đi, Tuần…” Tiếng thở dài trầm thấp quanh quẩn trong gian phòng nhỏ. Chỉ có mất đi ý thức, trong tình huống không hề phòng bị, ngươi mới có thể cho phép bản thân rơi nước mắt.
Ngươi luôn như thế, tình nguyện nhận hết tất thảy thống khổ, cũng không nguyện hướng vận mệnh cúi đầu, hướng đối phương cầu xin tha thứ.
Ngươi kiêu ngạo, ngươi quật cường. Phảng phất như mọi thứ ô uế đều không thể vấy bẩn được ngươi.
Nhưng mà sinh vật xinh đẹp như vậy, sẽ chỉ làm ta càng muốn phá hủy ngươi.
Không cách nào lý giải được, ta cư nhiên đối với vết thương ngươi hứng chịu, đối với nước mắt của ngươi, nổi lên thương tiếc trước nay chưa từng có vì sao? Ta vốn nên là kẻ vô huyết vô lệ, lãnh khốc vô tình nha, ta luôn coi đó niềm tự hào của bản thân, hơn ba mươi năm qua, ta đã sống như thế.
Không muốn thuần phục ta, hủy diệt, là quyết định duy nhất. Ta không nên khổ sở, không nên đau lòng, ta vẫn đều như vậy.
Từng giọt từng giọt lệ, trong suốt nóng rực.
Nóng bỏng, không chỉ có tay, mà còn có thất vọng đau khổ chưa từng biết đến của tình yêu.
Ba ngày sau, Lâu Thế Tuần mới chính thức hoàn toàn thanh tỉnh.
Mông lung mở mắt, đau đớn toàn thân đã giảm đi rất nhiều hơi toan sáp mà nhắm mắt lại, Tuần lược nghiêng đầu, mũi cọ cọ vào chăn mềm, hương vị nam nhân quen thuộc lập tức tràn đầy trong mũi, khóe miệng không mấy khi cười hơi hơi giương lên.
Trong ký ức, chính là ấm áp này, hương vị này, khi hắn toàn thân nóng lên, khi hắn thống khổ không thôi, kiên định cho hắn sức mạnh vượt qua khó khăn, ôn nhu đến độ khiến người ta muốn say mê.
Thiếu chút nữa lại mê man nhưng trong lòng Tuần tự dưng giật mình, lén lút hé hé mắt, rõ ràng phát hiện hắn lại thật sự nằm trong lòng y!
Đôi mắt nửa mở phút chốc trợn to, sau đó theo bản năng dùng sức chớp chớp, tầm nhìn trước mắt vẫn như trước không đổi.
Gặp quỷ, khuôn mặt nho nhỏ của Tuần nhăn lại.
Bộ dạng từng như ác mộng trong lòng khi nào thì trở nên nhu tình vạn vạn nghìn nghìn như vậy?
Không lẽ hắn vẫn còn trong mộng?
Dùng sức mở mắt, nhắm lại, rồi lại đem hết toàn lực đột nhiên mở ra, ánh vào trong mắt vẫn là ngũ quan tục tằng anh tuấn của Thương Minh Tương!
Hai người chóp mũi đối chóp mũi, đến tận khi Tuần có thể từ trong đôi mắt màu rám nắng dài nhỏ thâm thúy kia, thấy được ảnh ngược của chính mình.
“Tỉnh?”
Thương Minh Tương nhìn hắn thật lâu, tiếng nói thuần hậu thành thục mới từ đôi môi khêu gợi hoạt ra.
Mặt y không chút thay đổi chậm rãi ngẩng đầu, cánh tay trái nguyên bản ôm thắt lưng Tuần giơ lên, Tuyết chờ sẵn ở ngoài cửa ngay lập tức cầm nước trà với hộp thuốc vào, nơm nớp lo sợ đưa tới.
“Đi ra ngoài.” Thương Minh Tương tiếp nhận thuốc với nước, trầm thấp hạ mệnh lệnh.
Tuyết như được đặc xá, chạy nhanh đi ra ngoài. Gian phòng không lớn cũng không nhỏ, thoáng chốc chỉ còn lại hai người vốn nên là đối địch lại dùng tư thế vô cùng mờ ám, im lặng không nói gì.
“Há mồm.” Thương Minh Tương mệnh lệnh, đưa hai viên thuốc tới bên miệng Tuần.
Tuần ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy viên thuốc, cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng lơ đãng lướt qua đầu ngón tay thô ráp dược vị đắng ngắt tản ra, Tuần nguyên nghĩ muốn ở trước mặt y làm bộ lạnh lùng, cũng không khỏi nhăn mày.
Chịu đựng đau đớn, hắn vươn tay muốn lấy nước.
Đôi mắt thâm thúy trầm thêm vài phần, Thương Minh Tương cầm lấy cốc nước, không đưa cho Tuần mà ngược lại uống một ngụm.
Tuần khó hiểu nhìn động tác của y, cặp môi gợi cảm kia lập tức che lại cái miệng nhỏ của hắn.
Chất lỏng ấm áp chảy vào miệng, hòa tan cay đắng, nuốt vào viên thuốc, y lại không biết chừng mà mãnh liệt tham tiến, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, vạn phần cơ khát mút lấy, thẳng đến Tuần thiếu chút nữa thở không nổi, Thương Minh Tương mới buông tha hắn.
Nhìn thấy Tuần vội vàng hít thở, hình ảnh cực kỳ chật vật, ở trong mắt Thương Minh Tương lại cũng thành đáng yêu đến cực điểm, y cúi đầu cười ra tiếng.
Tuần cắn môi, theo bản năng vùi mặt vào trong lòng y, hơi hơi kho han. Tiếng cười truyền đến trong tai, đáy lòng chấn động, giương mắt nhìn nam nhân cười vui trước mặt.
Trong đôi mắt màu rám nắng, không có cuồng vọng cùng kiêu căng như trước, cũng không có tà ý tính kế, ở trong đó, chỉ có đơn thuần vì muốn cười mà cười, là biểu tình Tuần chưa bao giờ gặp qua.
Còn không kịp cẩn thận tự hỏi, bàn tay to đã che lấp mắt hắn, tầm mắt có thể thấy được chỉ một mảnh u ám.
“Ngủ.”
Thanh âm khàn khàn lại ra lệnh.
Hắn vừa mới tỉnh, căn bản còn không muốn ngủ tiếp, Tuần na na thân mình muốn giãy dụa, lại khiến y càng nhét vào trong ngực.
Duy trì loại tình huống này không bao lâu, ấm áp cùng hương vị quen thuộc làm cho buồn ngủ nồng đậm kéo tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như có ý thức chôn sâu vào ***g ngực y, lần thứ hai chìm vào mộng đẹp.
Bàn tay bao trùm mắt hắn thu về, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt an ổn ngủ say, khóe miệng cầm một mạt ý cười ấm áp mà chính Thương Minh Tương cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy bộ dáng Tuần khi ngủ say cùng mới vừa thanh tỉnh.
Vẻ mặt ngây thơ mang theo mông lung lúc mới tỉnh dậy, đôi mắt lấp lánh chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đáng yêu đến mức khiến người ta muốn phác lên hôn một cái, biểu tình như vậy là lần đầu tiên y thấy sau hơn một năm ở cùng Tuần.
Nhất là khi đầu lưỡi mềm mềm của hắn không cẩn thận lướt qua ngón tay y, cảm giác như điện giật nhất thời làm cho y dục hỏa thiêu đốt nếu không vì Tuần đang có thương tích trong người, y sớm đã cởi hết quần áo hắn, không biết ở trên giường làm mấy lần rồi.
Đáng tiếc thời gian lâu như vậy y mới nhìn thấy được bộ dáng đáng yêu của Tuần, trong lòng Thương Minh Tương rất rõ ràng, nhất định là Tinh phân phó Tuần, y không thích có người khác lưu lại hương vị và ngủ ở trong phòng mình, cho nên sau khi bị y làm cho mệt mỏi, Tuần luôn luôn lén lút đứng dậy rời đi.
Y cũng không ngăn cản hắn, dù sao hắn chính là món đồ chơi mà thôi nhưng thật ra Tuần ‘biết điều’ như vậy lại khiến y rất ấn tượng, bởi vì trước kia bất luận là nam hay nữ, bình thường đều sẽ thực tủy biết vị mà không muốn rời đi, chỉ có Tuần là không giống.
Lúc trước, y coi Tuần như món đồ chơi hiện tại, y lại không biết nên định nghĩa hắn là gì.
Y muốn có được Tuần, muốn Tuần thuần phục y Tuần phản kháng không nói một lời lại làm cho y phiền táo đến cực điểm, đây là chuyện chưa từng có, cho nên y mới có thể một mạch đưa hắn cho nam nhân khác một đêm.
Y phải chứng minh, Lâu Thế Tuần đối y mà nói, chẳng qua là món đồ chơi có thể có cũng có thể không có mà thôi!
Nhưng nhìn nam nhân khác ở trên người hắn, dùng roi quất hắn, bừa bãi mà nhấm nháp vị ngọt của hắn, đầy ngập lửa giận cơ hồ đốt sạch lý trí của y, hận không thể ngay lập tức tê toái thằng khốn kia, chốc lát đã quên là chính y đưa Tuần cho tên khốn đó.
Tự đáy lòng dấy lên dục vọng cuồng nhiệt, chứng minh Tuần đối với y, không phải đơn giản chỉ là món đồ chơi ngoại trừ quyền thế và tiền tài, đó là người đầu tiên khiến y chấp nhất!
Không hề có lý do, y chính là muốn hắn, muốn hắn cam tâm tình nguyện thuần phục y.
Còn phân không rõ dục vọng chiếm giữ không hiểu nguyên nhân kia, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vết thương lộ ra trên ngực Tuần, nộ trào lần thứ hai gầm sóng mãnh liệt.
Y nếu không cho Linh Mộc chết không có chỗ chôn, Thương Minh Tương ba chữ liền đảo lại!
Từng ngụm từng ngụm nhỏ uống ôn trà, Lâu Thế Tuần tựa vào nhuyễn ***, mắt thường bất tri bất giác nhìn bàn tay to rắn chắc kia.
Có khi sợ bị phát hiện vội vàng thu hồi tầm mắt, sau đó mười giây qua đi mới rõ ràng phát giác chính mình vẫn như cũ nhìn tay của người kia.
Người kia mặc kimono mỏng mùa hạ, ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt chuyên chú nhìn văn kiện chất đầy trên bàn. Có khi, y cũng sẽ nghiêng đầu liếc nhìn Tuần một cái, nhìn hắn có ngoan ngoãn ngồi uống dưỡng thân trà hay không.
Tuần lần thứ hai giương mắt lặng lẽ xem xét tay của Thương Minh Tương.
Nếu hắn không có đoán sai, đôi tay kia, chính là đôi tay đã ôn nhu an ủi hắn lúc hôn mê.
Vì cái gì?
Vì cái gì sau khi thương tổn hắn, lại đối hắn ôn nhu như vậy?
Hắn không phải là món đồ chơi dùng để phát tiết của y sao? Y rốt cuộc đang đùa giỡn trò gì?
Nhìn thấy Tuần không biết suy nghĩ cái gì mà ngẩn ra, Thương Minh Tương có chút hờn giận ninh mi.
“Uống chén trà cũng có thể uống đến nửa ngày, ngươi định để ta phải uy ngươi sao?”
Lâu Thế Tuần bị dọa, nhanh nhanh uống tiếp trà trong tay.
Không phải ảo giác, Thương Minh Tương thực sự trở nên rất kỳ quái trước kia, y mới sẽ không quản hắn chặt chẽ như vậy, hiện tại cơ hồ một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cạnh hắn, y rốt cuộc muốn làm gì?
Từ khi thanh tỉnh đã qua một tháng, để tránh áp đau miệng vết thương, Thương Minh Tương mỗi ngày đều ôm hắn vào ngực, đến bây giờ có thể một mình dựa nhuyễn *** mà không hề cảm thấy đau đớn, nhưng mỗi ngày mỗi ngày, Thương Minh Tương lúc nào cũng một tấc không rời ở bên cạnh hắn.
Thức ăn là y đút, thay băng là y đổi, thậm chí ngay cả đi WC, lau người, cũng là y. Tuần mang theo phòng vệ cùng khó hiểu, mắt lạnh nhìn Thương Minh Tương cẩn thận săn sóc, rất sợ lại là một trò chơi khác của y.
Muốn từ trong mắt y nhìn ra manh mối, nhưng trong đôi mắt kia chỉ có một tia đau sủng, cái khác cái gì cũng không có, kể cả lãnh khốc cùng cuồng vọng ẩn giấu khi y diễn trò lúc trước cũng biến mất không còn dấu vết.
Tuyết len lén nói cho hắn, ba ngày hôn mê, đều là Thương Minh Tương tự mình chăm sóc hắn. Để miệng vết thương trên lưng hắn không chạm giường, cũng không để cho vết thương trên ngực bị áp đau, cả ba ngày, đều là y ôm hắn, vì hắn sưởi ấm, lấy miệng bón thuốc cho hắn sau khi thanh tỉnh, y vẫn là ôm hắn qua lại, chút cũng chưa từng rời đi nửa bước.
Ngươi đamg nghĩ cái gì chứ? Nhìn khuôn mặt tuấn dã của Thương Minh Tương, khiến Tuần lâm vào mê võng.
Ngươi là Thương Minh Tương cao cao tại thượng, chưa từng quỳ gối hầu hạ người khác nha, ngươi sao có thể vì ta làm nhiều chuyện như vậy? Thậm chí ở trước mặt ta tự tay giết chết Linh Mộc, ngươi rốt cục là đang tính toán làm cái gì?
Là chính ngươi đưa ta cho nam nhân khác, là ngươi tận mắt nhìn ta bị thương, ngươi không phải chán ghét sao? Sau, lại vì cái gì đối ta ôn nhu như thế?
Là vì ngươi đối ta áy náy, muốn bồi thường cho ta hay sao? Nhưng ngươi là kẻ duy ngã độc tôn, thế giới của ngươi chỉ có muốn hoặc không muốn, ngươi sao lại có thể biết áy náy, biết bồi thường?
Bên tai, bỗng dưng vang lên câu nói kia của ngươi, cái đó, chắc không phải ảo giác của ta đi, ngươi nói ta thắng…
Ngươi nhận thua, chứng minh trận chiến này ngươi đầu hàng ngươi không phải luôn lấy mục tiêu là hủy diệt ta sao? Ngươi nguyện ý thả ta tự do?
Trong đầu có muôn muôn vạn vạn nghi ngờ, Tuần vẫn cứ không thể tìm ra đáp án, vật thể ấm áp hướng hắn dựa vào, tầm mắt bị che phủ bởi ***g ngực nam tính.
Tuần giương mắt, không nói gì nhìn nam nhân tục tằng cao lớn trước mặt.
Vì cái gì? Trong con ngươi xinh đẹp trắng trợn viết dấu hỏi.
“Đừng hỏi ta vì sao, ta cũng không biết.”
Thanh âm trầm thấp mang theo đồng dạng mê võng vọng tiến trong tai, làm lòng Tuần đau xót, hốc mắt nóng lên.
Không hiểu, nhưng hắn biết nam nhân ngạo thị hết thảy này đang nhượng bộ.
Thương Minh Tương, ngươi cũng mê võng giống ta sao?
Từ khi theo ngươi, ta thủy chung đối với ngươi vô tình vô biến ngươi tàn nhẫn với Tuyết dạy ta biết thế nào là hận, nhưng ngươi nhượng bộ, ngươi nhận thua, lại làm cho ta không biết có nên hận ngươi hay không.
Ngươi khiến ta phải chịu sự lăng nhục của nam nhân khác, khiến ta hận ngươi thấu xương. Ta hận ngươi, ta đã nghĩ ta thật sự hận ngươi, chỉ là sau đó, ôn nhu triền quyển trong mắt ngươi, làm tim ta không hiểu vì sao lại đập nhanh, không hiểu vì sao lại đau lòng.
Không rõ chúng ta như thế nào đi đến tình cảnh này, ta biết, ngươi cũng đồng dạng mê võng vừa muốn lưu lại ta, lại vừa muốn hủy diệt ta, muốn ánh lửa trong mắt ta tiếp tục thiêu đốt, cũng muốn làm cho nó trọn đời tàn lụi, ngươi lựa chọn nhẫn tâm thương tổn ta, rồi lại ôn nhu may vá trái tim đã vỡ vụn của ta.
Nội tâm không ngừng trào ra ngươi với ta cũng không nguyện thừa nhận chuyện thật, ngươi hiểu được, lại không biết đó là cái gì, cũng không nguyện đi thừa nhận
Ngươi đối ta, có lẽ là có cảm giác.
Tổn thương ta, rồi lại chữa khỏi ta hủy diệt ta, rồi lại chắp lành ta, ngươi dùng cách không ngừng thương tổn dẫm nát tự tôn của ta, ngươi cho là sau đó bù lại, ngươi có thể sẽ lại có một ta như trước đây sao?
Ngươi sai lầm rồi. Mặc kệ chắp vá như thế nào, đều sẽ để lại vết sẹo, nó sẽ luôn luôn từng giây từng phút nhắc nhở ta đừng bao giờ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa ta sẽ không lại mở rộng lòng đón nhận ngươi, cũng sẽ không nhận dục vọng chiếm giữ của ngươi đối với ta mà ngay cả chính ngươi cũng không hiểu kia.
Giáo huấn, một lần là đủ rồi, ta thật sự sợ thống khổ tận cùng.
“Ngươi đang nghĩ cái gì, Tuần? Ngươi đang nghĩ cái gì?” Ngón tay thô ráp mang theo ôn tồn, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt người trong lòng, Tuần thất thần không nói gì làm cho tim y không hiểu sao đập nhanh.
“Đừng hỏi ta vì sao, cũng đừng hỏi ta muốn cái gì, ta chỉ là muốn có ngươi mà thôi. Đừng kháng cự ta, đời này ngươi đừng mơ rời khỏi ta!” Thương Minh Tương cúi đầu, hôn lên đôi môi phấn nộn. Tuần bình thường, lạnh lùng tựa như một pho tượng xinh đẹp nhưng không có sự sống, chỉ khi ở dưới thân y thở dốc, Tuần mới có chút thần khí của con người. Y mãnh liệt hôn Tuần, thầm nghĩ khơi dậy nhiệt hỏa của hắn.
Tuần lấy lại tinh thần, bị động thừa nhận áp lực trên môi, bị động hé miệng nhận y giữ lấy, hai bên kết hợp truyền đến hương vị thanh tửu.
Tuần có chút say, phân không rõ là do vị rượu nồng đậm, hay là do nụ hôn nhiệt liệt triền miên.
Đêm đó lần đầu tiên gặp ngươi, hấp dẫn ta, chính là đôi mắt rực lửa ấy.
Ta cứu ngươi, cũng lừa ngươi.
Giữ lấy ngươi, cũng chỉ vì thứ ánh sáng ấy nó, rất xán lạn, làm cho người ta muốn nâng niu trân quý, lại vừa muốn hủy diệt hết thảy.
Ta, lựa chọn hủy diệt. Bởi vì trong cuộc đời ta, chưa từng gặp bất cứ thứ gì đáng giá ta quý trọng. Ta đã nghĩ, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng mà ta không những không thành công, còn kích cho ngươi không hề mở miệng nói chuyện.
Ta là kẻ luôn thích khiêu chiến, là kẻ đam mê theo đuổi trò chơi, ngươi, thực sự hấp dẫn ta.
Ta dùng hết nhẫn nại cùng ôn nhu chưa từng có trước đây, lại bại bởi con gái của Thường Trủng Thần.
Ngươi vì nó mà nở nụ cười.
Cười đến thực tình, cười đến sung sướng, cười đến làm cho ta vừa tức giận lại vừa hưng phấn.
Tức giận là bởi ta không phải là người khiến ngươi giãn mặt cười vui.
Hưng phấn là vì, ta cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của ngươi —ngươi đối đứa nhỏ giống Lâu Thế Tuyết không hề có năng lực kháng cự.
Ta là người oai phong một cõi, là thương nhân già đời a, gần một năm, ta rốt cục làm cho ngươi mở miệng nói chuyện.
Chỉ là ngươi, khóc.
Nước mắt đã không thấy suốt gần một năm, một giọt một giọt nóng đến độ khiến lòng ta đau đớn không rõ.
Ta rõ ràng thắng, lại không cảm giác được khoái ý, buộc ngươi phong bế càng sâu, cũng không phải ý muốn của ta.
Tổn thương ngươi, ta cũng thực kinh ngạc Trời mới biết, trong đầu ta chưa từng có ý định thương tổn ngươi. Cảm giác đó trước nay chưa hề có, ta cư nhiên đối với ngươi, nổi lên thương tiếc.
Đưa ngươi cho nam nhân khác, cũng chỉ là thủ đoạn bức ngươi đầu hàng mà thôi, ta lại đánh giá sai ngạo khí của ngươi ngươi tình nguyện nhận hết tra tấn, cũng không chịu mở miệng cầu ta.
Nhìn vết thương nhằng nhịt trên thân thể gầy yếu của ngươi, ta cơ hồ khắc chế không được lửa giận dữ dội, đây là lần đầu tiên trong ba mươi bốn năm qua ta không khống chế được tình cảm dao động.
Ta không biết đó là cái gì, càng không muốn miệt mài theo đuổi suy nghĩ của ngươi về ta, ta chỉ biết…
Ta muốn ngươi.
Bất kể cái giá phải trả, bất kể thủ đoạn ta, muốn ngươi.
Vừa nóng vừa đau, thân thể như không còn là của chính mình.
Lâu Thế Tuần nhắm chặt hai mắt, ý thức hỗn độn. Tư thế nằm ngửa làm cho lưng hắn đau đớn không thôi.
Bên tai không ngừng vang lên, là thanh âm trầm thấp rống giận đã bị đè thấp cực độ.
Giống như quen thuộc, lại thực xa xôi, đó, rốt cuộc là ai?
Giọng nam tính tràn ngập khí thế thường ở bên tai, khi thì ôn nhu, khi thì lãnh tình, khi thì tàn nhẫn nói chuyện, đó là thanh âm Tuần cực kỳ quen thuộc.
Nhưng lúc này, lại là vì sao? Vì sao trong giọng nói của y lại tràn ngập hỗn loạn gần như là cấp thiết quan tâm?
Nghe thực xa lạ…đó, có lẽ không phải y đâu…
Hư tình giả ý, ác ma phá hủy hắn, sẽ phát ra thâm trầm rống giận lẫn lo âu hay sao?
Thói quen cười tự giễu, nhưng lại phát hiện không có sức lực động đậy khóe miệng.
Đau quá nha! Mỗi một phần da thịt, đều đau đến muốn chết…
Thân thể thực nặng, đầu cũng nặng lưng, đau quá, có ai có thể cứu cứu hắn…
Giống như hiểu được sự thống khổ của hắn, có người đưa tay nhẹ nhàng nâng hắn dậy, lưng không phải tiếp xúc với vật, cảm giác đau đớn cũng giảm đi ít nhiều. Thân thể bị người ôm vào lòng, cảm thấy thật quen thuộc, nhưng trong trí nhớ không có ai đối đãi với hắn như thế, lưng thực nhẹ, toàn thân đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt.
Bên môi lạnh lạnh, hình như có chất lỏng chảy qua, có gì đó áp lên, ấm áp, nhẹ lau đi nước lạnh, xúc cảm kia cực kỳ giống ngón tay người cuối cùng, khuôn mặt lạnh băng, bị bàn tay ai khẽ vuốt ve an ủi.
Là ai?
Là ai đối hắn ôn nhu như vậy?
Phân không rõ là tỉnh hay mơ, nghĩ muốn mở mắt mà lại không có khí lực, toàn thân đau đớn được dịu dàng ve vuốt, ôm ấp, cảm giác tương đối thoải mái làm cho Lâu Thế Tuần thả lỏng thân thể, cuối cùng hôn mê qua đi.
Nhưng ngay cả khi hôn mê, hắn vẫn không ngủ an ổn.
Mất đi ý thức, thân thể khó chịu tra tấn hắn nhìn thấy Tuần khổ sở nhăn mày, Thương Minh Tương đưa hắn xoay người nằm úp sấp, lại vẫn khiến hắn hơi hơi giãy dụa.
Trước ngực Tuần cũng đầy vết thương, cho dù là nằm sấp hay nằm ngửa đều đè ép lên miệng vết thương.
Nhìn hắn đau đớn vô ý thức mà rơi nước mắt, trái tim y như bị xiết chặt, hoàn toàn không suy nghĩ mà đem Tuần ôm vào lòng. Thương Minh Tương ngồi xếp bằng trên giường, tránh đi tất cả những thứ có thể đụng tới miệng vết thương của Tuần, một tay vòng qua vai, một tay ôm eo, làm cho Tuần an ổn nằm trong lòng y, động tác cực kỳ ôn nhu mà y không hề phát giác.
Thương Minh Tương đưa tay lau lệ cho hắn, lưu luyến vuốt ve khuôn mặt Tuần.
“Rất đau đi, Tuần…” Tiếng thở dài trầm thấp quanh quẩn trong gian phòng nhỏ. Chỉ có mất đi ý thức, trong tình huống không hề phòng bị, ngươi mới có thể cho phép bản thân rơi nước mắt.
Ngươi luôn như thế, tình nguyện nhận hết tất thảy thống khổ, cũng không nguyện hướng vận mệnh cúi đầu, hướng đối phương cầu xin tha thứ.
Ngươi kiêu ngạo, ngươi quật cường. Phảng phất như mọi thứ ô uế đều không thể vấy bẩn được ngươi.
Nhưng mà sinh vật xinh đẹp như vậy, sẽ chỉ làm ta càng muốn phá hủy ngươi.
Không cách nào lý giải được, ta cư nhiên đối với vết thương ngươi hứng chịu, đối với nước mắt của ngươi, nổi lên thương tiếc trước nay chưa từng có vì sao? Ta vốn nên là kẻ vô huyết vô lệ, lãnh khốc vô tình nha, ta luôn coi đó niềm tự hào của bản thân, hơn ba mươi năm qua, ta đã sống như thế.
Không muốn thuần phục ta, hủy diệt, là quyết định duy nhất. Ta không nên khổ sở, không nên đau lòng, ta vẫn đều như vậy.
Từng giọt từng giọt lệ, trong suốt nóng rực.
Nóng bỏng, không chỉ có tay, mà còn có thất vọng đau khổ chưa từng biết đến của tình yêu.
Ba ngày sau, Lâu Thế Tuần mới chính thức hoàn toàn thanh tỉnh.
Mông lung mở mắt, đau đớn toàn thân đã giảm đi rất nhiều hơi toan sáp mà nhắm mắt lại, Tuần lược nghiêng đầu, mũi cọ cọ vào chăn mềm, hương vị nam nhân quen thuộc lập tức tràn đầy trong mũi, khóe miệng không mấy khi cười hơi hơi giương lên.
Trong ký ức, chính là ấm áp này, hương vị này, khi hắn toàn thân nóng lên, khi hắn thống khổ không thôi, kiên định cho hắn sức mạnh vượt qua khó khăn, ôn nhu đến độ khiến người ta muốn say mê.
Thiếu chút nữa lại mê man nhưng trong lòng Tuần tự dưng giật mình, lén lút hé hé mắt, rõ ràng phát hiện hắn lại thật sự nằm trong lòng y!
Đôi mắt nửa mở phút chốc trợn to, sau đó theo bản năng dùng sức chớp chớp, tầm nhìn trước mắt vẫn như trước không đổi.
Gặp quỷ, khuôn mặt nho nhỏ của Tuần nhăn lại.
Bộ dạng từng như ác mộng trong lòng khi nào thì trở nên nhu tình vạn vạn nghìn nghìn như vậy?
Không lẽ hắn vẫn còn trong mộng?
Dùng sức mở mắt, nhắm lại, rồi lại đem hết toàn lực đột nhiên mở ra, ánh vào trong mắt vẫn là ngũ quan tục tằng anh tuấn của Thương Minh Tương!
Hai người chóp mũi đối chóp mũi, đến tận khi Tuần có thể từ trong đôi mắt màu rám nắng dài nhỏ thâm thúy kia, thấy được ảnh ngược của chính mình.
“Tỉnh?”
Thương Minh Tương nhìn hắn thật lâu, tiếng nói thuần hậu thành thục mới từ đôi môi khêu gợi hoạt ra.
Mặt y không chút thay đổi chậm rãi ngẩng đầu, cánh tay trái nguyên bản ôm thắt lưng Tuần giơ lên, Tuyết chờ sẵn ở ngoài cửa ngay lập tức cầm nước trà với hộp thuốc vào, nơm nớp lo sợ đưa tới.
“Đi ra ngoài.” Thương Minh Tương tiếp nhận thuốc với nước, trầm thấp hạ mệnh lệnh.
Tuyết như được đặc xá, chạy nhanh đi ra ngoài. Gian phòng không lớn cũng không nhỏ, thoáng chốc chỉ còn lại hai người vốn nên là đối địch lại dùng tư thế vô cùng mờ ám, im lặng không nói gì.
“Há mồm.” Thương Minh Tương mệnh lệnh, đưa hai viên thuốc tới bên miệng Tuần.
Tuần ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy viên thuốc, cái lưỡi nho nhỏ hồng hồng lơ đãng lướt qua đầu ngón tay thô ráp dược vị đắng ngắt tản ra, Tuần nguyên nghĩ muốn ở trước mặt y làm bộ lạnh lùng, cũng không khỏi nhăn mày.
Chịu đựng đau đớn, hắn vươn tay muốn lấy nước.
Đôi mắt thâm thúy trầm thêm vài phần, Thương Minh Tương cầm lấy cốc nước, không đưa cho Tuần mà ngược lại uống một ngụm.
Tuần khó hiểu nhìn động tác của y, cặp môi gợi cảm kia lập tức che lại cái miệng nhỏ của hắn.
Chất lỏng ấm áp chảy vào miệng, hòa tan cay đắng, nuốt vào viên thuốc, y lại không biết chừng mà mãnh liệt tham tiến, cuốn lấy đầu lưỡi hắn, vạn phần cơ khát mút lấy, thẳng đến Tuần thiếu chút nữa thở không nổi, Thương Minh Tương mới buông tha hắn.
Nhìn thấy Tuần vội vàng hít thở, hình ảnh cực kỳ chật vật, ở trong mắt Thương Minh Tương lại cũng thành đáng yêu đến cực điểm, y cúi đầu cười ra tiếng.
Tuần cắn môi, theo bản năng vùi mặt vào trong lòng y, hơi hơi kho han. Tiếng cười truyền đến trong tai, đáy lòng chấn động, giương mắt nhìn nam nhân cười vui trước mặt.
Trong đôi mắt màu rám nắng, không có cuồng vọng cùng kiêu căng như trước, cũng không có tà ý tính kế, ở trong đó, chỉ có đơn thuần vì muốn cười mà cười, là biểu tình Tuần chưa bao giờ gặp qua.
Còn không kịp cẩn thận tự hỏi, bàn tay to đã che lấp mắt hắn, tầm mắt có thể thấy được chỉ một mảnh u ám.
“Ngủ.”
Thanh âm khàn khàn lại ra lệnh.
Hắn vừa mới tỉnh, căn bản còn không muốn ngủ tiếp, Tuần na na thân mình muốn giãy dụa, lại khiến y càng nhét vào trong ngực.
Duy trì loại tình huống này không bao lâu, ấm áp cùng hương vị quen thuộc làm cho buồn ngủ nồng đậm kéo tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lại như có ý thức chôn sâu vào ***g ngực y, lần thứ hai chìm vào mộng đẹp.
Bàn tay bao trùm mắt hắn thu về, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt an ổn ngủ say, khóe miệng cầm một mạt ý cười ấm áp mà chính Thương Minh Tương cũng không biết.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy bộ dáng Tuần khi ngủ say cùng mới vừa thanh tỉnh.
Vẻ mặt ngây thơ mang theo mông lung lúc mới tỉnh dậy, đôi mắt lấp lánh chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đáng yêu đến mức khiến người ta muốn phác lên hôn một cái, biểu tình như vậy là lần đầu tiên y thấy sau hơn một năm ở cùng Tuần.
Nhất là khi đầu lưỡi mềm mềm của hắn không cẩn thận lướt qua ngón tay y, cảm giác như điện giật nhất thời làm cho y dục hỏa thiêu đốt nếu không vì Tuần đang có thương tích trong người, y sớm đã cởi hết quần áo hắn, không biết ở trên giường làm mấy lần rồi.
Đáng tiếc thời gian lâu như vậy y mới nhìn thấy được bộ dáng đáng yêu của Tuần, trong lòng Thương Minh Tương rất rõ ràng, nhất định là Tinh phân phó Tuần, y không thích có người khác lưu lại hương vị và ngủ ở trong phòng mình, cho nên sau khi bị y làm cho mệt mỏi, Tuần luôn luôn lén lút đứng dậy rời đi.
Y cũng không ngăn cản hắn, dù sao hắn chính là món đồ chơi mà thôi nhưng thật ra Tuần ‘biết điều’ như vậy lại khiến y rất ấn tượng, bởi vì trước kia bất luận là nam hay nữ, bình thường đều sẽ thực tủy biết vị mà không muốn rời đi, chỉ có Tuần là không giống.
Lúc trước, y coi Tuần như món đồ chơi hiện tại, y lại không biết nên định nghĩa hắn là gì.
Y muốn có được Tuần, muốn Tuần thuần phục y Tuần phản kháng không nói một lời lại làm cho y phiền táo đến cực điểm, đây là chuyện chưa từng có, cho nên y mới có thể một mạch đưa hắn cho nam nhân khác một đêm.
Y phải chứng minh, Lâu Thế Tuần đối y mà nói, chẳng qua là món đồ chơi có thể có cũng có thể không có mà thôi!
Nhưng nhìn nam nhân khác ở trên người hắn, dùng roi quất hắn, bừa bãi mà nhấm nháp vị ngọt của hắn, đầy ngập lửa giận cơ hồ đốt sạch lý trí của y, hận không thể ngay lập tức tê toái thằng khốn kia, chốc lát đã quên là chính y đưa Tuần cho tên khốn đó.
Tự đáy lòng dấy lên dục vọng cuồng nhiệt, chứng minh Tuần đối với y, không phải đơn giản chỉ là món đồ chơi ngoại trừ quyền thế và tiền tài, đó là người đầu tiên khiến y chấp nhất!
Không hề có lý do, y chính là muốn hắn, muốn hắn cam tâm tình nguyện thuần phục y.
Còn phân không rõ dục vọng chiếm giữ không hiểu nguyên nhân kia, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vết thương lộ ra trên ngực Tuần, nộ trào lần thứ hai gầm sóng mãnh liệt.
Y nếu không cho Linh Mộc chết không có chỗ chôn, Thương Minh Tương ba chữ liền đảo lại!
Từng ngụm từng ngụm nhỏ uống ôn trà, Lâu Thế Tuần tựa vào nhuyễn ***, mắt thường bất tri bất giác nhìn bàn tay to rắn chắc kia.
Có khi sợ bị phát hiện vội vàng thu hồi tầm mắt, sau đó mười giây qua đi mới rõ ràng phát giác chính mình vẫn như cũ nhìn tay của người kia.
Người kia mặc kimono mỏng mùa hạ, ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt chuyên chú nhìn văn kiện chất đầy trên bàn. Có khi, y cũng sẽ nghiêng đầu liếc nhìn Tuần một cái, nhìn hắn có ngoan ngoãn ngồi uống dưỡng thân trà hay không.
Tuần lần thứ hai giương mắt lặng lẽ xem xét tay của Thương Minh Tương.
Nếu hắn không có đoán sai, đôi tay kia, chính là đôi tay đã ôn nhu an ủi hắn lúc hôn mê.
Vì cái gì?
Vì cái gì sau khi thương tổn hắn, lại đối hắn ôn nhu như vậy?
Hắn không phải là món đồ chơi dùng để phát tiết của y sao? Y rốt cuộc đang đùa giỡn trò gì?
Nhìn thấy Tuần không biết suy nghĩ cái gì mà ngẩn ra, Thương Minh Tương có chút hờn giận ninh mi.
“Uống chén trà cũng có thể uống đến nửa ngày, ngươi định để ta phải uy ngươi sao?”
Lâu Thế Tuần bị dọa, nhanh nhanh uống tiếp trà trong tay.
Không phải ảo giác, Thương Minh Tương thực sự trở nên rất kỳ quái trước kia, y mới sẽ không quản hắn chặt chẽ như vậy, hiện tại cơ hồ một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cạnh hắn, y rốt cuộc muốn làm gì?
Từ khi thanh tỉnh đã qua một tháng, để tránh áp đau miệng vết thương, Thương Minh Tương mỗi ngày đều ôm hắn vào ngực, đến bây giờ có thể một mình dựa nhuyễn *** mà không hề cảm thấy đau đớn, nhưng mỗi ngày mỗi ngày, Thương Minh Tương lúc nào cũng một tấc không rời ở bên cạnh hắn.
Thức ăn là y đút, thay băng là y đổi, thậm chí ngay cả đi WC, lau người, cũng là y. Tuần mang theo phòng vệ cùng khó hiểu, mắt lạnh nhìn Thương Minh Tương cẩn thận săn sóc, rất sợ lại là một trò chơi khác của y.
Muốn từ trong mắt y nhìn ra manh mối, nhưng trong đôi mắt kia chỉ có một tia đau sủng, cái khác cái gì cũng không có, kể cả lãnh khốc cùng cuồng vọng ẩn giấu khi y diễn trò lúc trước cũng biến mất không còn dấu vết.
Tuyết len lén nói cho hắn, ba ngày hôn mê, đều là Thương Minh Tương tự mình chăm sóc hắn. Để miệng vết thương trên lưng hắn không chạm giường, cũng không để cho vết thương trên ngực bị áp đau, cả ba ngày, đều là y ôm hắn, vì hắn sưởi ấm, lấy miệng bón thuốc cho hắn sau khi thanh tỉnh, y vẫn là ôm hắn qua lại, chút cũng chưa từng rời đi nửa bước.
Ngươi đamg nghĩ cái gì chứ? Nhìn khuôn mặt tuấn dã của Thương Minh Tương, khiến Tuần lâm vào mê võng.
Ngươi là Thương Minh Tương cao cao tại thượng, chưa từng quỳ gối hầu hạ người khác nha, ngươi sao có thể vì ta làm nhiều chuyện như vậy? Thậm chí ở trước mặt ta tự tay giết chết Linh Mộc, ngươi rốt cục là đang tính toán làm cái gì?
Là chính ngươi đưa ta cho nam nhân khác, là ngươi tận mắt nhìn ta bị thương, ngươi không phải chán ghét sao? Sau, lại vì cái gì đối ta ôn nhu như thế?
Là vì ngươi đối ta áy náy, muốn bồi thường cho ta hay sao? Nhưng ngươi là kẻ duy ngã độc tôn, thế giới của ngươi chỉ có muốn hoặc không muốn, ngươi sao lại có thể biết áy náy, biết bồi thường?
Bên tai, bỗng dưng vang lên câu nói kia của ngươi, cái đó, chắc không phải ảo giác của ta đi, ngươi nói ta thắng…
Ngươi nhận thua, chứng minh trận chiến này ngươi đầu hàng ngươi không phải luôn lấy mục tiêu là hủy diệt ta sao? Ngươi nguyện ý thả ta tự do?
Trong đầu có muôn muôn vạn vạn nghi ngờ, Tuần vẫn cứ không thể tìm ra đáp án, vật thể ấm áp hướng hắn dựa vào, tầm mắt bị che phủ bởi ***g ngực nam tính.
Tuần giương mắt, không nói gì nhìn nam nhân tục tằng cao lớn trước mặt.
Vì cái gì? Trong con ngươi xinh đẹp trắng trợn viết dấu hỏi.
“Đừng hỏi ta vì sao, ta cũng không biết.”
Thanh âm trầm thấp mang theo đồng dạng mê võng vọng tiến trong tai, làm lòng Tuần đau xót, hốc mắt nóng lên.
Không hiểu, nhưng hắn biết nam nhân ngạo thị hết thảy này đang nhượng bộ.
Thương Minh Tương, ngươi cũng mê võng giống ta sao?
Từ khi theo ngươi, ta thủy chung đối với ngươi vô tình vô biến ngươi tàn nhẫn với Tuyết dạy ta biết thế nào là hận, nhưng ngươi nhượng bộ, ngươi nhận thua, lại làm cho ta không biết có nên hận ngươi hay không.
Ngươi khiến ta phải chịu sự lăng nhục của nam nhân khác, khiến ta hận ngươi thấu xương. Ta hận ngươi, ta đã nghĩ ta thật sự hận ngươi, chỉ là sau đó, ôn nhu triền quyển trong mắt ngươi, làm tim ta không hiểu vì sao lại đập nhanh, không hiểu vì sao lại đau lòng.
Không rõ chúng ta như thế nào đi đến tình cảnh này, ta biết, ngươi cũng đồng dạng mê võng vừa muốn lưu lại ta, lại vừa muốn hủy diệt ta, muốn ánh lửa trong mắt ta tiếp tục thiêu đốt, cũng muốn làm cho nó trọn đời tàn lụi, ngươi lựa chọn nhẫn tâm thương tổn ta, rồi lại ôn nhu may vá trái tim đã vỡ vụn của ta.
Nội tâm không ngừng trào ra ngươi với ta cũng không nguyện thừa nhận chuyện thật, ngươi hiểu được, lại không biết đó là cái gì, cũng không nguyện đi thừa nhận
Ngươi đối ta, có lẽ là có cảm giác.
Tổn thương ta, rồi lại chữa khỏi ta hủy diệt ta, rồi lại chắp lành ta, ngươi dùng cách không ngừng thương tổn dẫm nát tự tôn của ta, ngươi cho là sau đó bù lại, ngươi có thể sẽ lại có một ta như trước đây sao?
Ngươi sai lầm rồi. Mặc kệ chắp vá như thế nào, đều sẽ để lại vết sẹo, nó sẽ luôn luôn từng giây từng phút nhắc nhở ta đừng bao giờ giẫm lên vết xe đổ một lần nữa ta sẽ không lại mở rộng lòng đón nhận ngươi, cũng sẽ không nhận dục vọng chiếm giữ của ngươi đối với ta mà ngay cả chính ngươi cũng không hiểu kia.
Giáo huấn, một lần là đủ rồi, ta thật sự sợ thống khổ tận cùng.
“Ngươi đang nghĩ cái gì, Tuần? Ngươi đang nghĩ cái gì?” Ngón tay thô ráp mang theo ôn tồn, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt người trong lòng, Tuần thất thần không nói gì làm cho tim y không hiểu sao đập nhanh.
“Đừng hỏi ta vì sao, cũng đừng hỏi ta muốn cái gì, ta chỉ là muốn có ngươi mà thôi. Đừng kháng cự ta, đời này ngươi đừng mơ rời khỏi ta!” Thương Minh Tương cúi đầu, hôn lên đôi môi phấn nộn. Tuần bình thường, lạnh lùng tựa như một pho tượng xinh đẹp nhưng không có sự sống, chỉ khi ở dưới thân y thở dốc, Tuần mới có chút thần khí của con người. Y mãnh liệt hôn Tuần, thầm nghĩ khơi dậy nhiệt hỏa của hắn.
Tuần lấy lại tinh thần, bị động thừa nhận áp lực trên môi, bị động hé miệng nhận y giữ lấy, hai bên kết hợp truyền đến hương vị thanh tửu.
Tuần có chút say, phân không rõ là do vị rượu nồng đậm, hay là do nụ hôn nhiệt liệt triền miên.
Bình luận truyện