Có Lẽ Nào Lại Như Thế
Chương 32
‘Thánh Quang’ là club lớn nhất thành phố Z, là chỗ ẩn thân mà các công tử nhà giàu thích nhất. Ở đây có rất nhiều game mới cùng các hình thức giải trí khác nhau. Ngũ Khâu Thực là khách quen ở chỗ này, kéo theo đó, Viên Khởi Lương cũng thường xuyên tới đây.
Tại phòng bao cả năm của Ngũ Khâu Thực, anh nhìn thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa chơi Zuma. Ánh đèn màu đỏ sậm chiếu vào mắt Viên Khởi Lương làm cho anh cảm thấy đau nhức, duỗi cánh tay dài ra, tiện tay tắt đèn màu, mở đèn lớn lên.
Ánh sáng đột nhiên thay đổi, Ngũ Khâu Thực nhanh chóng dời mắt nhìn về phía Viên Khởi Lương đang đứng ở cửa, híp mắt lại, anh ta đẩy laptop ra, cả người dựa vào ghế sofa, “Người anh em, tôi vẫn chưa qua được vòng này.”
Đầu tiên Viên Khởi Lương mở tủ lạnh lấy một lon bia, bật nắp, sau đó ngồi xuống ghế sofa đối diện Ngũ Khâu Thực. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: “Khuya lắm rồi, Ngũ thiếu gia.”
Ngũ Khâu Thực dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền lại, chậm rãi mở miệng, “Trong lòng tôi không thoải mái.”
Mỗi lần tới đây Viên Khởi Lương đều thích chơi bida, tầm ngắm chuẩn xác, sau đó dùng tốc độ thích hợp, một gậy đưa bóng vào lỗ. d2 Lê qĐ^n. Mặc dù mỗi lần đều dùng thời gian rất ngắn để đưa toàn bộ mười lăm quả bóng rơi vào lỗ, nhưng anh lại không thấy nhàm chán. Không phải vì anh cảm thấy vui vẻ, mà chỉ đơn giản là anh thích cảm giác lúc nhìn những quả bóng kia rơi xuống.
“Cậu lại uống.” Từ ‘uống’ này đối với Ngũ Khâu Thực mà nói, không phải là uống rượu, mà là uống rất nhiều rượu.
Ngũ Khâu Thực nằm im không lên tiếng, cho đến khi Viên Khởi Lương nói, “Không nói gì thì tôi đi đây.” Anh ta mới ném lại một câu, “Cậu không thể hỏi một chút xem tôi vì cái gì mà không thoải mái sao?” Giọng nói thấp đến mức người lạnh lùng như Viên Khởi Lương cũng không thể không nhìn lại.
Anh biết gần đây cậu ta có kết thúc một đoạn tình cảm, nhưng anh không nghĩ người bạn Khâu Thực này lại vì đoạn tình đó mà buồn bực không vui. Một tia sáng loé lên trong đầu anh, anh vung tay, đánh quả bóng màu đỏ rơi xuống lỗ nhỏ, vừa đúng lúc cắt đứt suy nghĩ, “Được rồi, tại sao?”
Ngũ Khâu Thực vẫn tiếp tục nhắm mắt, tiếng thở dài truyền tới lỗ tai Viên Khởi Lương, anh vô thức nhíu mày lại: trước nay Ngũ Khâu Thực ghét nhất là thở dài.
“Cậu nói xem, những người đàn ông thành công như chúng ta, có phải nên có một chút kinh nghiệm thất bại để tăng thêm tính sức quyến rũ không?”
“. . . . . .” , Viên Khởi Lương tiếp tục đánh bida của mình.
“Cậu nói xem, người đàn ông như tôi rốt cuộc là cái quái gì?”
“. . . . . .”
“Cậu nói xem, yêu em gái của bạn gái, chuyện vừa nực cười vừa quê mùa như vậy tại sao lại xảy ra trên một người đàn ông thành đạt, ưu tú như tôi chứ?”
Lần này, Viên Khởi Lương không đánh nữa, lời vừa nói ra, lông mày anh lập tức xoắn sâu. Tia sáng vừa mới vụt tắt trong đầu lại một lần nữa sáng lên: Ngũ Khâu Thực không yêu chị gái Trác Lí, Trác Lí không tiện đối mặt với chị mình. . . . . Nguyên nhân chính là như thế. . . . . Đơn giản mà tầm thường.
Xoay người, Viên Khởi Lương đứng dậy, dựa người vào bàn bida, nhìn thẳng về phía Ngũ Khâu Thực, lẳng lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
Nhưng thật đáng tiếc, sau đó Ngũ Khâu Thực không nói gì thêm.
Ánh sáng trong phòng chói loá, âm thanh truyền tới từ loa lớn, vừa lạ vừa quen —— Ngũ Khâu Thực rất thích nghe nhạc không lời. Các loại dụng cụ, nội thất trong phòng được trang trí vừa đơn giản vừa đẹp mặt, ghế sofa màu trắng sữa được phủ một lớp lông trắng xoá, Ngũ Khâu Thực nằm ở trên ghế, cả người toát lên một vẻ nhẹ nhàng, đáng yêu.
Viên Khởi Lương cứ như vậy nhìn anh ta, Ngũ Khâu Thực không hề ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhắm lại, lưu loát đưa ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Giống như nhớ ra chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười khanh khách như một đứa trẻ con.
Khung cảnh này, nếu như bất cứ người nào xông vào, nhất định sẽ nghĩ rằng: hai người đàn ông này có mối quan hệ không tầm thường.
“Chuyện từ khi nào?” Viên Khởi Lương không chịu được sự trầm mặc, mở miệng hỏi.
“Viên đại luật sư. . . . . . Cậu có thể. . . . . . tắt đèn được không?”
Viên Khởi Lương đứng dậy, tắt đèn.
Gian phòng mới vừa rồi còn sáng chói, bỗng chốc rơi vào tăm tối, chỉ còn lại ánh sáng cùng âm nhạc phát ra từ chiếc laptop của Ngũ Khâu Thực. Viên Khởi Lương ngồi xuống một chiếc sofa đơn, yên lặng chờ đợi Ngũ Khâu Thực nói tiếp.
“. . . . . . Tôi cũng không rõ là bắt đầu từ lúc nào. . . . . .” Ánh sáng từ laptop chiếu lên ngón tay thon dài đang cầm ly rượu của Ngũ Khâu Thực, Viên Khởi Lương nhìn thấy anh ta đổ rượu vào miệng, “Chưa bao giờ tôi có ấn tượng sâu sắc với một người phụ nữ đến như vậy. . . . . . “
Viên Khởi Lương không kiềm chế được cảm xúc lạnh nhạt của mình, anh ghét nhất là nghe Ngũ Khâu Thực kể về tình sử của anh ta, ghét phải nghe anh ta nhắc tới phụ nữ, nhưng, lần này, người phụ nữ trong miệng Ngũ Khâu Thực. . . . . . là Trác Lí, cho nên, anh rất nghiêm túc lắng nghe.
Thì ra, có người thứ hai phát hiện được vẻ đẹp của cô. . . . . . Có lẽ. . . . . . Còn có người thứ ba. . . . . . Anh muốn biết, trong mắt người đàn ông khác, cô là người như thế nào.
“. . . . . . Cậu sẽ không hiểu được đâu. . . . . . Tôi thậm chí còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ. . . . . .Bộ dạng giả đoan trang của cô ấy. . . . dáng vẻ lúc cô ấy uống rượu vang. . . . . .”
Ngũ Khâu Thực hoàn toàn đắm chìm vào trong ký ức, hoàn toàn không nhìn thấy trong bóng tối, Viên Khởi Lương đang nắm chặt tay lại.
“Tôi thực sự cảm thấy khó chịu.”
Màn đêm như một thế lực thần kỳ, nó có thể làm cho một người lột bỏ tất cả lớp nguỵ trang, có thể khiến cho người ta tin tưởng một cách vô điều kiện, tin tưởng đến mức không giữ lại một chút bí mật nào. Màu đen là một màu sắc vô cùng thần kỳ, ở trong màu sắc đó, cho dù bạn nhắm mắt hay mở mắt, bạn đều có thể tưởng tượng ra vạn vật theo đúng màu sắc sặc sỡ của chính nó . . . . . d. đ! L, q. ~đ Ngũ Khâu Thực cứ như thế không giữ lại bất kỳ một thứ gì. . . . . Đứt quãng. . . . Ở trước mặt Viên Khởi Lương kể hết tất cả mọi chuyện về anh và Trác Lí. . . . . Những thứ rực rỡ nhất, tốt đẹp nhất, những tình huống làm tim anh đập thình thịch. . . . .
“. . . . . . Tôi đã nhìn thấy cô ấy từ chối người khác. . . . . .” Ngũ Khâu Thực đặt ly rượu xuống, đứng dậy, lấy một lon bia trong tủ lạnh, ‘Xịt’ mở nắp lon bia, quay đầu lại, trong bóng tối anh ta nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Viên Khởi Lương, khoé miệng nhếch lên, “ Viên Khởi Lương, đây là lần đầu tiên cậu nghe tôi kể về phụ nữ.”
Viên Khởi Lương dựa vào ghế sofa, giấu vẻ mặt của mình vào trong bóng tối, “Cậu nói xong chưa?”
“. . . . . . Vậy, từ những gì cậu đã nghe, cậu nói xem, tôi đã yêu người phụ nữ như thế nào.” Ngũ Khâu Thực quay về chỗ của mình, lẳng lặng nhìn Viên Khởi Lương trong bóng tối.
Không chút do dự, Viên Khởi Lương nói thẳng, “Cậu yêu phải một người phụ nữ không nên yêu.”
Trong bóng tối, Ngũ Khâu Thực không nhìn thấy rõ được biểu hiện kiên định của Viên Khởi Lương.
Cũng như thế, Viên Khởi Lương không thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị trong đôi mắt của Ngũ Khâu Thực.
“Hả? Câu này có ý gì?”
“Cô ấy không phải kiểu của cậu. Tôi tin rằng cậu chỉ là nhất thời nổi hứng tò mò mà thôi.”
“ Viên Khởi Lương, cậu không phải là tôi.”
“Được, tôi đổi thành một câu hợp lý hơn. Cậu nên biết với cô gái kia. . . . . . Cậu không phải mẫu người cô ấy thích.”
“Cậu nghĩ cậu rất hiểu cô ấy?” Ngũ Khâu Thực cầm chặt lon bia trong tay, ánh mắt rơi xuống người Viên Khởi Lương.
“. . . . . .”
“Mục đích cậu tới thành phố N, trợ lí Lý có thể không biết, nhưng tôi biết rất rõ.”
“Ngũ Khâu Thực.”
“EQ của tôi không bằng cậu.” Ngũ Khâu Thực uống một ngụm bia lớn, nội tâm cuồn cuộn như nước thuỷ triều. Anh thừa nhận mình là một kẻ ngu, sau khi Trác Lí đi, mỗi ngày anh vẫn tới nhà họ Trác, chạy bộ cùng Trác Ý, ăn cơm ở nhà họ. Nhưng, ba ngày sau, anh mới nhận ra hành động này gây lãng phí thời gian biết bao nhiêu. . . . . Nửa tháng sau, anh mới nhận thức được ở cùng một chỗ với Trác Ý, đi chơi với cô ấy, càng ngày anh càng thấy mệt mỏi. . . . . Mãi cho đến khi Viên Khởi Lương từ thành phố N trở về, anh mới biết, trong lòng mình có một loại cảm giác trống trải, cảm giác đó ngày càng lớn dần, lớn đến nỗi không thể nào che giấu. . . . . Nó là cái gì? Là tình yêu của anh —— tình yêu chân chính.
“Tôi sẽ không vì phụ nữ mà phản bội anh em, cho nên. . . . . . Cậu không cần phải xem tôi là tình địch.” Dừng một chút, Ngũ Khâu Thực lại bồi thêm một câu, “Nhưng cậu phải thừa nhận trước, cậu yêu cô ấy.”
Trong bóng tối, Ngũ Khâu Thực không thể nhìn thấy vẻ mặt 囧 của Viên Khởi Lương nhưng anh có thể tưởng tượng được.
Trong bóng tối, Viên Khởi Lương không thể nhìn thấy vẻ hài hước trên mặt Ngũ Khâu Thực, nhưng anh có thể tưởng tượng được.
“Nói buông liền buông không phải là phong cách của cậu, tôi phải nhắc nhở cậu: Không chỉ EQ của cậu không bằng tôi, mà IQ. . . . cũng như vậy.” Viên Khởi Lương không mặn không lạt ném lại một câu, nhưng vào giờ phút này, vẻ mặt của anh đã từ nghiêm trọng chuyển thành nhẹ nhõm. Không phải vì cái gì khác, chỉ vì Ngũ Khâu Thực còn có tâm trạng để chỉnh anh.
“Cái này chưa chắc. . . . . .” Uống một hớp bia, Ngũ Khâu Thực giễu cợt nói, “Ít ra tôi còn dám thừa nhận mình đã yêu, còn cậu thì không. Cậu không những không dám thừa nhận, còn cố gắng che giấu.” Ngừng lại một chút, Ngũ Khâu Thực nói tiếp, “Viên đại luật sư, thật ra thì cậu thừa nhận hay không cũng không ảnh hưởng gì lắm, tôi thổ lộ thất bại như vậy, cậu cũng chưa chắc đã tốt hơn.”
‘Thổ lộ’, từ này làm cho Viên Khởi Lương cảm thấy hết sức xa lạ, nhưng lời nói của Ngũ Khâu Thực làm cho anh liên tưởng tới: một đấng nam nhi như anh, đứng trước mặt Trác Lí, nói rõ tấm lòng của mình với cô, mong đợi mọi chuyện tiến triển tốt —— đây chắc chắn là một hành động xấu hổ, một hành động điên rồ không có kết quả.
Anh, Viên Khởi Lương, nhất định sẽ không làm. Hoặc nên nói là, sẽ không bao giờ làm trước.
Ngũ Khâu Thực ngồi thẳng dậy, nhích tới gần laptop, ngón tay động nhẹ, cuối cùng, ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu lên nụ cười không rõ mục đích của anh ta, anh nói, “Quý Mạnh Đường —— với cậu, tôi ——. . . . . . đó mới chính là tình địch thực sự.”
Đẩy laptop về phía Viên Khởi Lương, xác định Viên Khởi Lương đã nhìn vào đó, Ngũ Khâu Thực lại tiếp tục dựa vào sofa, sau đó, ung dung thưởng thức nét mặt thay đổi liên tục của Viên Khởi Lương.
Anh Mạnh Đường.
Quý Mạnh Đường.
Cuối cùng nét mặt Viên Khởi Lương biến thành nặng nề.
“Chuyện của cậu với Bạch Oanh tốt nhất là nên làm rõ, cô ấy tìm tôi không dưới mười lần, tôi nghĩ. . . . . Nếu chuyện này kinh động tới Bạch Hách Sơn, tôi cũng không thể che giấu được.”
“Rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì?” Viên Khởi Lương bỏ qua lời cảnh báo trực tiếp của Ngũ Khâu Thực, trực giác nói cho anh biết, hành động của Ngũ Khâu Thực quá khác thường.
Ngũ Khâu Thực cười nhạt: không phải là anh muốn buông tay, mà là ngoài buông tay ra, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Thứ nhất, Trác Lí không để tâm tới anh, nếu anh còn tiếp tục dây dưa với cô, sợ rằng so với Lý Nhất Phàm, hậu quả còn bi thảm hơn, anh là người trọng sĩ diện, nếu như bị phụ nữ cự tuyệt như vậy, e rằng sẽ tạo thành ám ảnh suốt đời, cũng may anh còn chưa bị lún sâu đến nỗi không thể rút ra được; thứ hai, anh theo đuổi Trác Lí sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái —— phiền toái từ bản thân Trác Lí, từ Trác Ý, ba mẹ Trác, vân vân —— chỉ là Trác Ý đã từng đề cập tới Quý Mạnh Đường như một vật cản lớn, dĩ nhiên, nếu Trác Lí có tình cảm với anh, có lẽ anh sẽ dũng cảm tiến lên. . . . . Nhưng đó lại là chuyện khác; thứ ba, khối băng ngàn năm Viên Khởi Lương kia, khó lắm mới gặp được một người phụ nữ có thể hấp dẫn cậu ta, bất luận là vì chuyện gì Ngũ Khâu Thực sẽ không gây thêm cản trở, hôm nay gọi cậu ta tới đây là để trút hết tâm sự đồng thời cũng thay núi băng lớn kia xác định tâm ý.
“Có vẻ như. . . . . Viên đại luật sư đã thực sự rơi xuống bể tình rồi. Tôi thì có thể rút lui được, nhưng đổi lại là cậu, có vẻ không dễ. . . . . .”, giả vờ thở dài một tiếng, Ngũ Khâu Thực đổi sang một bộ mặt hết sức nghiêm túc ——
“Tôi sẽ đi Mĩ một thời gian.”
Tại phòng bao cả năm của Ngũ Khâu Thực, anh nhìn thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa chơi Zuma. Ánh đèn màu đỏ sậm chiếu vào mắt Viên Khởi Lương làm cho anh cảm thấy đau nhức, duỗi cánh tay dài ra, tiện tay tắt đèn màu, mở đèn lớn lên.
Ánh sáng đột nhiên thay đổi, Ngũ Khâu Thực nhanh chóng dời mắt nhìn về phía Viên Khởi Lương đang đứng ở cửa, híp mắt lại, anh ta đẩy laptop ra, cả người dựa vào ghế sofa, “Người anh em, tôi vẫn chưa qua được vòng này.”
Đầu tiên Viên Khởi Lương mở tủ lạnh lấy một lon bia, bật nắp, sau đó ngồi xuống ghế sofa đối diện Ngũ Khâu Thực. Giơ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm túc nói: “Khuya lắm rồi, Ngũ thiếu gia.”
Ngũ Khâu Thực dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền lại, chậm rãi mở miệng, “Trong lòng tôi không thoải mái.”
Mỗi lần tới đây Viên Khởi Lương đều thích chơi bida, tầm ngắm chuẩn xác, sau đó dùng tốc độ thích hợp, một gậy đưa bóng vào lỗ. d2 Lê qĐ^n. Mặc dù mỗi lần đều dùng thời gian rất ngắn để đưa toàn bộ mười lăm quả bóng rơi vào lỗ, nhưng anh lại không thấy nhàm chán. Không phải vì anh cảm thấy vui vẻ, mà chỉ đơn giản là anh thích cảm giác lúc nhìn những quả bóng kia rơi xuống.
“Cậu lại uống.” Từ ‘uống’ này đối với Ngũ Khâu Thực mà nói, không phải là uống rượu, mà là uống rất nhiều rượu.
Ngũ Khâu Thực nằm im không lên tiếng, cho đến khi Viên Khởi Lương nói, “Không nói gì thì tôi đi đây.” Anh ta mới ném lại một câu, “Cậu không thể hỏi một chút xem tôi vì cái gì mà không thoải mái sao?” Giọng nói thấp đến mức người lạnh lùng như Viên Khởi Lương cũng không thể không nhìn lại.
Anh biết gần đây cậu ta có kết thúc một đoạn tình cảm, nhưng anh không nghĩ người bạn Khâu Thực này lại vì đoạn tình đó mà buồn bực không vui. Một tia sáng loé lên trong đầu anh, anh vung tay, đánh quả bóng màu đỏ rơi xuống lỗ nhỏ, vừa đúng lúc cắt đứt suy nghĩ, “Được rồi, tại sao?”
Ngũ Khâu Thực vẫn tiếp tục nhắm mắt, tiếng thở dài truyền tới lỗ tai Viên Khởi Lương, anh vô thức nhíu mày lại: trước nay Ngũ Khâu Thực ghét nhất là thở dài.
“Cậu nói xem, những người đàn ông thành công như chúng ta, có phải nên có một chút kinh nghiệm thất bại để tăng thêm tính sức quyến rũ không?”
“. . . . . .” , Viên Khởi Lương tiếp tục đánh bida của mình.
“Cậu nói xem, người đàn ông như tôi rốt cuộc là cái quái gì?”
“. . . . . .”
“Cậu nói xem, yêu em gái của bạn gái, chuyện vừa nực cười vừa quê mùa như vậy tại sao lại xảy ra trên một người đàn ông thành đạt, ưu tú như tôi chứ?”
Lần này, Viên Khởi Lương không đánh nữa, lời vừa nói ra, lông mày anh lập tức xoắn sâu. Tia sáng vừa mới vụt tắt trong đầu lại một lần nữa sáng lên: Ngũ Khâu Thực không yêu chị gái Trác Lí, Trác Lí không tiện đối mặt với chị mình. . . . . Nguyên nhân chính là như thế. . . . . Đơn giản mà tầm thường.
Xoay người, Viên Khởi Lương đứng dậy, dựa người vào bàn bida, nhìn thẳng về phía Ngũ Khâu Thực, lẳng lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của anh ta.
Nhưng thật đáng tiếc, sau đó Ngũ Khâu Thực không nói gì thêm.
Ánh sáng trong phòng chói loá, âm thanh truyền tới từ loa lớn, vừa lạ vừa quen —— Ngũ Khâu Thực rất thích nghe nhạc không lời. Các loại dụng cụ, nội thất trong phòng được trang trí vừa đơn giản vừa đẹp mặt, ghế sofa màu trắng sữa được phủ một lớp lông trắng xoá, Ngũ Khâu Thực nằm ở trên ghế, cả người toát lên một vẻ nhẹ nhàng, đáng yêu.
Viên Khởi Lương cứ như vậy nhìn anh ta, Ngũ Khâu Thực không hề ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhắm lại, lưu loát đưa ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Giống như nhớ ra chuyện gì đó rất buồn cười, bật cười khanh khách như một đứa trẻ con.
Khung cảnh này, nếu như bất cứ người nào xông vào, nhất định sẽ nghĩ rằng: hai người đàn ông này có mối quan hệ không tầm thường.
“Chuyện từ khi nào?” Viên Khởi Lương không chịu được sự trầm mặc, mở miệng hỏi.
“Viên đại luật sư. . . . . . Cậu có thể. . . . . . tắt đèn được không?”
Viên Khởi Lương đứng dậy, tắt đèn.
Gian phòng mới vừa rồi còn sáng chói, bỗng chốc rơi vào tăm tối, chỉ còn lại ánh sáng cùng âm nhạc phát ra từ chiếc laptop của Ngũ Khâu Thực. Viên Khởi Lương ngồi xuống một chiếc sofa đơn, yên lặng chờ đợi Ngũ Khâu Thực nói tiếp.
“. . . . . . Tôi cũng không rõ là bắt đầu từ lúc nào. . . . . .” Ánh sáng từ laptop chiếu lên ngón tay thon dài đang cầm ly rượu của Ngũ Khâu Thực, Viên Khởi Lương nhìn thấy anh ta đổ rượu vào miệng, “Chưa bao giờ tôi có ấn tượng sâu sắc với một người phụ nữ đến như vậy. . . . . . “
Viên Khởi Lương không kiềm chế được cảm xúc lạnh nhạt của mình, anh ghét nhất là nghe Ngũ Khâu Thực kể về tình sử của anh ta, ghét phải nghe anh ta nhắc tới phụ nữ, nhưng, lần này, người phụ nữ trong miệng Ngũ Khâu Thực. . . . . . là Trác Lí, cho nên, anh rất nghiêm túc lắng nghe.
Thì ra, có người thứ hai phát hiện được vẻ đẹp của cô. . . . . . Có lẽ. . . . . . Còn có người thứ ba. . . . . . Anh muốn biết, trong mắt người đàn ông khác, cô là người như thế nào.
“. . . . . . Cậu sẽ không hiểu được đâu. . . . . . Tôi thậm chí còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ. . . . . .Bộ dạng giả đoan trang của cô ấy. . . . dáng vẻ lúc cô ấy uống rượu vang. . . . . .”
Ngũ Khâu Thực hoàn toàn đắm chìm vào trong ký ức, hoàn toàn không nhìn thấy trong bóng tối, Viên Khởi Lương đang nắm chặt tay lại.
“Tôi thực sự cảm thấy khó chịu.”
Màn đêm như một thế lực thần kỳ, nó có thể làm cho một người lột bỏ tất cả lớp nguỵ trang, có thể khiến cho người ta tin tưởng một cách vô điều kiện, tin tưởng đến mức không giữ lại một chút bí mật nào. Màu đen là một màu sắc vô cùng thần kỳ, ở trong màu sắc đó, cho dù bạn nhắm mắt hay mở mắt, bạn đều có thể tưởng tượng ra vạn vật theo đúng màu sắc sặc sỡ của chính nó . . . . . d. đ! L, q. ~đ Ngũ Khâu Thực cứ như thế không giữ lại bất kỳ một thứ gì. . . . . Đứt quãng. . . . Ở trước mặt Viên Khởi Lương kể hết tất cả mọi chuyện về anh và Trác Lí. . . . . Những thứ rực rỡ nhất, tốt đẹp nhất, những tình huống làm tim anh đập thình thịch. . . . .
“. . . . . . Tôi đã nhìn thấy cô ấy từ chối người khác. . . . . .” Ngũ Khâu Thực đặt ly rượu xuống, đứng dậy, lấy một lon bia trong tủ lạnh, ‘Xịt’ mở nắp lon bia, quay đầu lại, trong bóng tối anh ta nhìn thấy nét mặt lạnh lùng của Viên Khởi Lương, khoé miệng nhếch lên, “ Viên Khởi Lương, đây là lần đầu tiên cậu nghe tôi kể về phụ nữ.”
Viên Khởi Lương dựa vào ghế sofa, giấu vẻ mặt của mình vào trong bóng tối, “Cậu nói xong chưa?”
“. . . . . . Vậy, từ những gì cậu đã nghe, cậu nói xem, tôi đã yêu người phụ nữ như thế nào.” Ngũ Khâu Thực quay về chỗ của mình, lẳng lặng nhìn Viên Khởi Lương trong bóng tối.
Không chút do dự, Viên Khởi Lương nói thẳng, “Cậu yêu phải một người phụ nữ không nên yêu.”
Trong bóng tối, Ngũ Khâu Thực không nhìn thấy rõ được biểu hiện kiên định của Viên Khởi Lương.
Cũng như thế, Viên Khởi Lương không thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị trong đôi mắt của Ngũ Khâu Thực.
“Hả? Câu này có ý gì?”
“Cô ấy không phải kiểu của cậu. Tôi tin rằng cậu chỉ là nhất thời nổi hứng tò mò mà thôi.”
“ Viên Khởi Lương, cậu không phải là tôi.”
“Được, tôi đổi thành một câu hợp lý hơn. Cậu nên biết với cô gái kia. . . . . . Cậu không phải mẫu người cô ấy thích.”
“Cậu nghĩ cậu rất hiểu cô ấy?” Ngũ Khâu Thực cầm chặt lon bia trong tay, ánh mắt rơi xuống người Viên Khởi Lương.
“. . . . . .”
“Mục đích cậu tới thành phố N, trợ lí Lý có thể không biết, nhưng tôi biết rất rõ.”
“Ngũ Khâu Thực.”
“EQ của tôi không bằng cậu.” Ngũ Khâu Thực uống một ngụm bia lớn, nội tâm cuồn cuộn như nước thuỷ triều. Anh thừa nhận mình là một kẻ ngu, sau khi Trác Lí đi, mỗi ngày anh vẫn tới nhà họ Trác, chạy bộ cùng Trác Ý, ăn cơm ở nhà họ. Nhưng, ba ngày sau, anh mới nhận ra hành động này gây lãng phí thời gian biết bao nhiêu. . . . . Nửa tháng sau, anh mới nhận thức được ở cùng một chỗ với Trác Ý, đi chơi với cô ấy, càng ngày anh càng thấy mệt mỏi. . . . . Mãi cho đến khi Viên Khởi Lương từ thành phố N trở về, anh mới biết, trong lòng mình có một loại cảm giác trống trải, cảm giác đó ngày càng lớn dần, lớn đến nỗi không thể nào che giấu. . . . . Nó là cái gì? Là tình yêu của anh —— tình yêu chân chính.
“Tôi sẽ không vì phụ nữ mà phản bội anh em, cho nên. . . . . . Cậu không cần phải xem tôi là tình địch.” Dừng một chút, Ngũ Khâu Thực lại bồi thêm một câu, “Nhưng cậu phải thừa nhận trước, cậu yêu cô ấy.”
Trong bóng tối, Ngũ Khâu Thực không thể nhìn thấy vẻ mặt 囧 của Viên Khởi Lương nhưng anh có thể tưởng tượng được.
Trong bóng tối, Viên Khởi Lương không thể nhìn thấy vẻ hài hước trên mặt Ngũ Khâu Thực, nhưng anh có thể tưởng tượng được.
“Nói buông liền buông không phải là phong cách của cậu, tôi phải nhắc nhở cậu: Không chỉ EQ của cậu không bằng tôi, mà IQ. . . . cũng như vậy.” Viên Khởi Lương không mặn không lạt ném lại một câu, nhưng vào giờ phút này, vẻ mặt của anh đã từ nghiêm trọng chuyển thành nhẹ nhõm. Không phải vì cái gì khác, chỉ vì Ngũ Khâu Thực còn có tâm trạng để chỉnh anh.
“Cái này chưa chắc. . . . . .” Uống một hớp bia, Ngũ Khâu Thực giễu cợt nói, “Ít ra tôi còn dám thừa nhận mình đã yêu, còn cậu thì không. Cậu không những không dám thừa nhận, còn cố gắng che giấu.” Ngừng lại một chút, Ngũ Khâu Thực nói tiếp, “Viên đại luật sư, thật ra thì cậu thừa nhận hay không cũng không ảnh hưởng gì lắm, tôi thổ lộ thất bại như vậy, cậu cũng chưa chắc đã tốt hơn.”
‘Thổ lộ’, từ này làm cho Viên Khởi Lương cảm thấy hết sức xa lạ, nhưng lời nói của Ngũ Khâu Thực làm cho anh liên tưởng tới: một đấng nam nhi như anh, đứng trước mặt Trác Lí, nói rõ tấm lòng của mình với cô, mong đợi mọi chuyện tiến triển tốt —— đây chắc chắn là một hành động xấu hổ, một hành động điên rồ không có kết quả.
Anh, Viên Khởi Lương, nhất định sẽ không làm. Hoặc nên nói là, sẽ không bao giờ làm trước.
Ngũ Khâu Thực ngồi thẳng dậy, nhích tới gần laptop, ngón tay động nhẹ, cuối cùng, ánh sáng từ màn hình laptop phản chiếu lên nụ cười không rõ mục đích của anh ta, anh nói, “Quý Mạnh Đường —— với cậu, tôi ——. . . . . . đó mới chính là tình địch thực sự.”
Đẩy laptop về phía Viên Khởi Lương, xác định Viên Khởi Lương đã nhìn vào đó, Ngũ Khâu Thực lại tiếp tục dựa vào sofa, sau đó, ung dung thưởng thức nét mặt thay đổi liên tục của Viên Khởi Lương.
Anh Mạnh Đường.
Quý Mạnh Đường.
Cuối cùng nét mặt Viên Khởi Lương biến thành nặng nề.
“Chuyện của cậu với Bạch Oanh tốt nhất là nên làm rõ, cô ấy tìm tôi không dưới mười lần, tôi nghĩ. . . . . Nếu chuyện này kinh động tới Bạch Hách Sơn, tôi cũng không thể che giấu được.”
“Rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì?” Viên Khởi Lương bỏ qua lời cảnh báo trực tiếp của Ngũ Khâu Thực, trực giác nói cho anh biết, hành động của Ngũ Khâu Thực quá khác thường.
Ngũ Khâu Thực cười nhạt: không phải là anh muốn buông tay, mà là ngoài buông tay ra, anh không còn sự lựa chọn nào khác. Thứ nhất, Trác Lí không để tâm tới anh, nếu anh còn tiếp tục dây dưa với cô, sợ rằng so với Lý Nhất Phàm, hậu quả còn bi thảm hơn, anh là người trọng sĩ diện, nếu như bị phụ nữ cự tuyệt như vậy, e rằng sẽ tạo thành ám ảnh suốt đời, cũng may anh còn chưa bị lún sâu đến nỗi không thể rút ra được; thứ hai, anh theo đuổi Trác Lí sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái —— phiền toái từ bản thân Trác Lí, từ Trác Ý, ba mẹ Trác, vân vân —— chỉ là Trác Ý đã từng đề cập tới Quý Mạnh Đường như một vật cản lớn, dĩ nhiên, nếu Trác Lí có tình cảm với anh, có lẽ anh sẽ dũng cảm tiến lên. . . . . Nhưng đó lại là chuyện khác; thứ ba, khối băng ngàn năm Viên Khởi Lương kia, khó lắm mới gặp được một người phụ nữ có thể hấp dẫn cậu ta, bất luận là vì chuyện gì Ngũ Khâu Thực sẽ không gây thêm cản trở, hôm nay gọi cậu ta tới đây là để trút hết tâm sự đồng thời cũng thay núi băng lớn kia xác định tâm ý.
“Có vẻ như. . . . . Viên đại luật sư đã thực sự rơi xuống bể tình rồi. Tôi thì có thể rút lui được, nhưng đổi lại là cậu, có vẻ không dễ. . . . . .”, giả vờ thở dài một tiếng, Ngũ Khâu Thực đổi sang một bộ mặt hết sức nghiêm túc ——
“Tôi sẽ đi Mĩ một thời gian.”
Bình luận truyện