Có Một Không Hai
Chương 34: Trong thế giới của em chưa từng có người khác. Chỉ có anh
Cố Diễn Chi nhìn tôi, trong mắt có chút ý cười: "Sao lại có ngày anh chán ghét em được?"
Một lát sau, tôi “à” một tiếng. Cúi đầu nhìn mu bàn tay một chút, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, làm như không có việc gì mà mở miệng: "Vấn đề này rất dễ xảy ra đó. Không chừng là có mới nới cũ, anh nhớ xem, trước kia anh đã từng ghét bỏ em ở điểm này điểm kia, có lẽ về sau sẽ càng ghét bỏ em ở nhiều điểm khác nữa, anh thấy đó, trước kia không phải vì như vậy mà Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc mới chia tay sao?"
Anh cười hỏi: "Trước kia anh có ghét bỏ em ở điểm nào rồi hả?"
Tôi nghiêm túc trả lời: "Anh không nói rõ ràng ra là anh ghét bỏ em, nhưng mà chắc chắn trong lòng anh từng ghét bỏ em."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như, có lẽ anh từng ghét bỏ em không thông minh bằng anh, thậm chí có khả năng đã cảm thấy em rất ngốc. Sau đó có lẽ còn cảm thấy tài nấu nướng của em cũng không bằng anh, hơn nữa công việc ở công ty anh, một chữ em cũng không biết, không những không giúp đỡ được gì, bình thường còn gây ra không ít chuyện lộn xộn khác, hơn nữa em còn nói rất nhiều, có lẽ anh đã ghét bỏ từ lâu, đã cảm thấy chịu không nổi, sau đó vẫn luôn suy tính chuyện ly hôn, tìm một cô gái thông minh hơn yên tĩnh hơn hiểu chuyện hơn."
Tôi nói xong, nhìn anh chằm chằm. Cố Diễn Chi mở miệng: "Như thế nào lại gọi là anh ghét bỏ. Chẳng lẽ bản thân em không ngốc à?"
". . . . . ."
Tôi ngốc trệ, sau đó mới kịp nhận ra ý tứ trong những lời này của anh. Nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: "Vậy thì thật là làm khó cho anh. Em cảm thấy tối hôm nay chúng ta nên phân giường ngủ đi." Sau đó định bò qua người anh để xuống giường, lại bị anh ôm lại, giọng nói mang ý cười: "Mỗi lần ngủ riêng đều sẽ suy nghĩ lung tung mất mấy ngày. Em không mệt sao? Ngoan ngoãn ngủ đi."
Tôi bị đặt ở vị trí trái tim của anh, nghe tiếng tim đập có quy luật. Tưởng tượng về sau có thể có một ngày, Cố Diễn Chi sẽ đối với người khác làm những chuyện giống như bây giờ làm với tôi. Lập tức đã cảm thấy khó có thể chịu được. Sau đó liền có chút oán hận ông trời sao mà bất công. Tôi chưa từng làm chuyện gì quá đáng, tôi chỉ là thích một người, muốn sống chung với anh lâu dài một chút mà thôi. Cho tới bây giờ, chúng tôi sống với nhau tổng cộng cũng chỉ chưa tới bốn năm. Trừ đi khoảng thời gian xa cách nhau, thời gian còn dư lại so sánh với cả cuộc đời, thật sự là rất ngắn.
Đêm đó giấc ngủ của tôi không tốt. Tôi nằm trong lòng Cố Diễn Chi, nhắm hai mắt giả bộ ngủ, không biết qua bao lâu. Gần tới lúc trời sáng mới cảm thấy có chút buồn ngủ, vậy mà không lâu sau đã nghe thấy tiếng Cố Diễn Chi rời giường. Từ trước đến giờ động tác rời giường của anh đều rất nhẹ, lần này cũng giống trước kia. Mà tôi vẫn không thể nào ngủ tiếp, kê đầu trên gối nhìn bóng dáng mơ hồ của anh đang cài nút áo ở phía sau tường thủy tinh, một bên tưởng tượng đến dáng vẻ thoải mái lười biếng của anh khi cởi hai nút áo sơ mi phía trên. Một lát sau anh từ bên trong đi ra, tôi lập tức nhắm mắt lại.
Anh dịu dàng hôn tôi một cái, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu đã tỉnh, không bằng ăn bữa sáng với anh."
"Vậy…" đôi mắt của tôi mở ra một cái khe hẹp, qua cái khe đó thăm dò vẻ mặt của anh, thử thăm dò nói, "Anh cầu xin em à?"
Tôi bị kéo từ trong chăn ra ngoài. Trên đỉnh đầu có người mở miệng cười: "Anh cầu xin em, ăn sáng với anh đi. Sáng hôm nay có bánh bao chiên em thích ăn nhất."
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt hơi nâng môi trên, lộ ra một nụ cười nhẹ. Nhớ đến chuyện sắp làm sau khi Yên Ngọc về lại thành phố T chiều nay, tâm lý vốn tưởng là đã chuẩn bị tốt bỗng sụp đổ hoàn toàn, tôi nắm lấy cổ áo của Cố Diễn Chi, dần dần nắm đến mức nhăn nheo.
Anh nhướng mày nhìn tôi. Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: "Ừm, hôm nay anh có thể không đi đâu hay không? Anh xem, nếu anh đã xin em cùng ăn sáng, em cũng đã đồng ý, vậy anh có thể cũng đồng ý với em hay không? Hôm nay không đi công ty, có được hay không? Từ trước đến nay em chưa từng yêu cầu anh làm như vậy, chỉ lần này thôi, về sau tuyệt đối cũng sẽ không như vậy nữa." Dừng một chút, rồi lập tức bổ sung, "Anh đừng nghĩ nhiều, em nói vậy không phải là vì rất nhớ nhung anh gì gì đó, em mới không có nhớ anh. Có điều em cảm thấy, cảm thấy, có thể hôm nay sẽ có sấm chớp, bên ngoài sẽ rất không an toàn, anh có thấy thế không?"
Tôi nghe thấy có người cười khẽ hai tiếng. Ngay sau đó cằm bị nắm lấy, lắc nhẹ. Sau đó anh nói: "Thật giống đứa trẻ nghĩ một đằng nói một nẻo."
Tôi và Cố Diễn Chi ở nhà cả một ngày.
Thật ra thì cũng không làm gì. Chỉ là một ít chuyện hằng ngày hay làm, cùng nhau tưới nước cho cây bạch quả trước cửa, rồi trêu chọc mấy con cá vàng trong bể thủy tinh. Sau đó song song ngồi trong phòng nghe nhìn xem một bộ phim, cứ như vậy, không biết từ lúc nào màn đêm đã buông xuống. Trước kia chưa từng ý thức được một ngày 24h trôi qua nhanh như vậy, cảm nhận được một cách rõ ràng thời gian giống như là gió lùa qua ngón tay, muốn bắt cũng không bắt được. Vào buổi trưa tôi có gửi tin nhắn cho Lý Tương Nam và Yên Ngọc, nói cho bọn họ biết chuyển mọi việc đã bàn trước đó sang ngày mai. Lý Tương Nam chỉ đáp lại một chữ, được, còn Yên Ngọc đáp lại bằng một đoạn văn thật dài đầy rung động: Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Xử trí theo cảm tính! Bây giờ tôi đã bước chân lên đường chạy ra sân bay cô lại nói với tôi như vậy! Tôi thấy cô căn bản là dù bốn tháng cũng không muốn sống, cô căn bản là muốn tự sinh tự diệt đúng không!
Trong lòng tôi run lên một cái, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Yên Ngọc vì bị cho leo cây mà lửa giận bốc lên ba mét. Lập tức tắt điện thoại.
Buổi chiều ngày thứ hai, lúc tôi đến quán cà phê đã hẹn trước, Lý Tương Nam đã đợi ở đó. Sau khi nhìn thấy tôi trên mặt cố bày ra một nụ cười, hướng tôi vẫy vẫy tay.
Sau khi tôi ngồi vào chỗ của mình, nói: "Nếu anh cười không nổi thì không cần phải cười có được không? Nói thật nụ cười vừa rồi của anh có chút dọa người. Anh nhìn xem, em bây giờ không phải còn rất tốt sao, nói không chừng lại xuất hiện kỳ tích mà sống tiếp đó. Bây giờ anh đừng bày ra một khuôn mặt lã chã chực khóc có được hay không?"
Lý Tương Nam uất ức nói: "Anh phải vừa khóc vừa cười cũng rất kiểm chứng năng lực có biết hay không? Em biết trong lòng anh bây giờ khổ sở đến thế nào không? Anh không ngủ không nghỉ tra xét tài liệu suốt hai ngày, ngay cả khi thi tốt nghiệp trung học anh cũng không chuyên chú đến như vậy."
"Tra ra kết quả thế nào?"
Anh ta im lặng một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại sửa lời: "À em muốn uống gì? Anh đi mua."
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh lệ đầy kinh ngạc: "Hai người sao lại ngồi chung một chỗ?"
Tôi quay đầu lại nhìn, Diệp Tầm Tầm mặc một bộ áo đầm màu tím nhạt đứng cách đó không xa, một tay cầm ly cà phê, tay kia cầm kính mát, đang nhếch lông mày thật cao nhìn chằm chằm chúng tôi. Nói xong tầm mắt đặt trên người Lý Tương Nam: "Cậu trở về lúc nào?"
Diệp Tầm Tầm hỏi người khác chuyện gì đó, khả năng rất cao chỉ là hỏi một câu mà thôi, cũng không cần người trong cuộc phải trả lời. Nói một cách khác, cô ấy chỉ đang dùng một loại giống như câu hỏi mà trên thực tế là dùng nó để tăng cường giọng nói thôi. Mà hiển nhiên Lý Tương Nam đã sớm hiểu rõ điều này, nghe vậy cũng không nhìn cô ấy, mà đứng lên nói với tôi: "Anh đi mua đồ uống gì đó cho em."
Diệp Tầm Tầm không chút khách khí ngồi xuống vị trí Lý Tương Nam vừa ngồi, hỏi: "Hai người các cậu đang nói chuyện gì? Hai người có thể có chuyện gì mà nói? Hai người sao lại gặp được nhau? Hai người sao lại ngồi chung ở chỗ này?"
Tôi trả lời: "Đang bàn chuyện ly hôn với Cố Diễn Chi."
Diệp Tầm Tầm “ồ” một tiếng: " Nguyên nhân ly hôn?"
Tôi đáp: "Vợ chồng không hòa thuận."
"Cậu xác định cụm từ này là dùng trên người hai người, mà không phải dùng trên người tớ và Land." Diệp Tầm Tầm tiện tay đặt kính mát lên bàn, vẻ mặt lơ đễnh, "Được rồi, nói hưu nói vượn cái gì vậy, tớ hỏi cậu nghiêm chỉnh đó."
Tôi chuyển hướng vấn đề: "Sao cậu lại tới nơi này một mình?"
"Đi shopping mệt mỏi, tới đây nghỉ một chút."
". . . . . . Cậu vậy mà không mua gì?"
"Có thích, có điều chưa mua." Diệp Tầm Tầm không để ý nói, "Bây giờ Land đang bị kẹt xe trên đường, lát nữa anh ấy sẽ đến đây."
"Anh ta đến đây làm gì?"
Diệp Tầm Tầm tỏ vẻ hoàn toàn đương nhiên: "Trả tiền."
Tôi nhìn cô ấy một lát. Vẫn không thể nào hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong lời nói đó. "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
". . . . . . Tại sao Portland phải đến trả tiền! Trước kia có bao giờ cậu gọi người khác đến trả tiền! Không phải đều là tự cậu trả sao! Không phải cậu nói sau khi cậu và Land kết hôn thì hai người nước sông không phạm nước giếng sao!"
Diệp Tầm Tầm lại “ồ” một tiếng, bình tĩnh mở miệng: "Nhưng mấy ngày trước ví tiền của tớ bị ăn cắp, mất hơn mấy ngàn đó. Land nói để bồi thường, hôm nay mặc kệ tớ ở trung tâm thương mại thích thứ gì, anh ấy đều sẽ đến trả tiền. Tớ nghĩ, tóm lại tớ cũng đã gả cho anh ta, cả đời này nói không chừng cứ như vậy trải qua với anh ấy, nếu anh ấy cũng đã mở miệng, mà tớ lại không bị lỗ, từ chối tiếp thì có vẻ quá giả dối rồi, cậu nói có đúng không?"
Tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "Không phải cậu vẫn luôn rất giả dối sao?"
Diệp Tầm Tầm nghẹn họng, ho khan nói: "Cậu thích nói thế nào thì nói."
Cách một lát, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đợi chút, Lan và cậu hẹn gặp ở đâu? Cậu còn ngồi ở chỗ này bao lâu?"
Diệp Tầm Tầm vẻ mặt không hiểu nhìn tôi: "Tớ ngồi ở chỗ này chờ anh ấy tới."
Tôi: ". . . . . ."
Cuối cùng tôi cũng ý thức được có một số việc đang phát triển theo hướng vượt ra khỏi tính toán của tôi. Sau khi ngẩn ngơ, tôi lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho Yên Ngọc, đang định đổi chỗ hẹn sang nơi khác, bỗng có tiếng chuông gió vang lên ở cửa. Tôi quay đầu lại, Yên Ngọc một tay kéo rương hành lý, một tay khác cầm điện thoại áp vào bên tai, cửa tiệm sau lưng đang khép lại một cách khó khăn. Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ loa điện thoại trong tay: "Này? Tôi đã đến."
Tôi nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt, nói: ". . . . . ."
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu từ gì thích hợp, lại nghe thấy tiếng chuông gió thanh thúy vang lên lần nữa. Tôi im lặng cầu nguyện, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người chỉ mới gặp một lần trong hôn lễ của Diệp Tầm Tầm ở mấy tháng trước, bạn đời hợp pháp hiện giờ của Diệp Tầm Tầm, mặt mày sắc nét, rồi lại khó hiểu tạo cho người khác một loại cảm giác dịu dàng khiêm tốn, Portland mặc một bộ áo quần dài sáng màu, đang một bên nhìn khắp bốn phía một bên đẩy cửa đi vào.
Rốt cuộc tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Khóe mắt len lén quét về phía Diệp Tầm Tầm. Cô ấy đang ngồi khoanh tay, khuôn mặt đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Một lát sau, tôi “à” một tiếng. Cúi đầu nhìn mu bàn tay một chút, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà một chút, làm như không có việc gì mà mở miệng: "Vấn đề này rất dễ xảy ra đó. Không chừng là có mới nới cũ, anh nhớ xem, trước kia anh đã từng ghét bỏ em ở điểm này điểm kia, có lẽ về sau sẽ càng ghét bỏ em ở nhiều điểm khác nữa, anh thấy đó, trước kia không phải vì như vậy mà Diệp Tầm Tầm và Yên Ngọc mới chia tay sao?"
Anh cười hỏi: "Trước kia anh có ghét bỏ em ở điểm nào rồi hả?"
Tôi nghiêm túc trả lời: "Anh không nói rõ ràng ra là anh ghét bỏ em, nhưng mà chắc chắn trong lòng anh từng ghét bỏ em."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như, có lẽ anh từng ghét bỏ em không thông minh bằng anh, thậm chí có khả năng đã cảm thấy em rất ngốc. Sau đó có lẽ còn cảm thấy tài nấu nướng của em cũng không bằng anh, hơn nữa công việc ở công ty anh, một chữ em cũng không biết, không những không giúp đỡ được gì, bình thường còn gây ra không ít chuyện lộn xộn khác, hơn nữa em còn nói rất nhiều, có lẽ anh đã ghét bỏ từ lâu, đã cảm thấy chịu không nổi, sau đó vẫn luôn suy tính chuyện ly hôn, tìm một cô gái thông minh hơn yên tĩnh hơn hiểu chuyện hơn."
Tôi nói xong, nhìn anh chằm chằm. Cố Diễn Chi mở miệng: "Như thế nào lại gọi là anh ghét bỏ. Chẳng lẽ bản thân em không ngốc à?"
". . . . . ."
Tôi ngốc trệ, sau đó mới kịp nhận ra ý tứ trong những lời này của anh. Nhẹ nhàng ồ một tiếng, nói: "Vậy thì thật là làm khó cho anh. Em cảm thấy tối hôm nay chúng ta nên phân giường ngủ đi." Sau đó định bò qua người anh để xuống giường, lại bị anh ôm lại, giọng nói mang ý cười: "Mỗi lần ngủ riêng đều sẽ suy nghĩ lung tung mất mấy ngày. Em không mệt sao? Ngoan ngoãn ngủ đi."
Tôi bị đặt ở vị trí trái tim của anh, nghe tiếng tim đập có quy luật. Tưởng tượng về sau có thể có một ngày, Cố Diễn Chi sẽ đối với người khác làm những chuyện giống như bây giờ làm với tôi. Lập tức đã cảm thấy khó có thể chịu được. Sau đó liền có chút oán hận ông trời sao mà bất công. Tôi chưa từng làm chuyện gì quá đáng, tôi chỉ là thích một người, muốn sống chung với anh lâu dài một chút mà thôi. Cho tới bây giờ, chúng tôi sống với nhau tổng cộng cũng chỉ chưa tới bốn năm. Trừ đi khoảng thời gian xa cách nhau, thời gian còn dư lại so sánh với cả cuộc đời, thật sự là rất ngắn.
Đêm đó giấc ngủ của tôi không tốt. Tôi nằm trong lòng Cố Diễn Chi, nhắm hai mắt giả bộ ngủ, không biết qua bao lâu. Gần tới lúc trời sáng mới cảm thấy có chút buồn ngủ, vậy mà không lâu sau đã nghe thấy tiếng Cố Diễn Chi rời giường. Từ trước đến giờ động tác rời giường của anh đều rất nhẹ, lần này cũng giống trước kia. Mà tôi vẫn không thể nào ngủ tiếp, kê đầu trên gối nhìn bóng dáng mơ hồ của anh đang cài nút áo ở phía sau tường thủy tinh, một bên tưởng tượng đến dáng vẻ thoải mái lười biếng của anh khi cởi hai nút áo sơ mi phía trên. Một lát sau anh từ bên trong đi ra, tôi lập tức nhắm mắt lại.
Anh dịu dàng hôn tôi một cái, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu đã tỉnh, không bằng ăn bữa sáng với anh."
"Vậy…" đôi mắt của tôi mở ra một cái khe hẹp, qua cái khe đó thăm dò vẻ mặt của anh, thử thăm dò nói, "Anh cầu xin em à?"
Tôi bị kéo từ trong chăn ra ngoài. Trên đỉnh đầu có người mở miệng cười: "Anh cầu xin em, ăn sáng với anh đi. Sáng hôm nay có bánh bao chiên em thích ăn nhất."
Tôi mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt hơi nâng môi trên, lộ ra một nụ cười nhẹ. Nhớ đến chuyện sắp làm sau khi Yên Ngọc về lại thành phố T chiều nay, tâm lý vốn tưởng là đã chuẩn bị tốt bỗng sụp đổ hoàn toàn, tôi nắm lấy cổ áo của Cố Diễn Chi, dần dần nắm đến mức nhăn nheo.
Anh nhướng mày nhìn tôi. Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: "Ừm, hôm nay anh có thể không đi đâu hay không? Anh xem, nếu anh đã xin em cùng ăn sáng, em cũng đã đồng ý, vậy anh có thể cũng đồng ý với em hay không? Hôm nay không đi công ty, có được hay không? Từ trước đến nay em chưa từng yêu cầu anh làm như vậy, chỉ lần này thôi, về sau tuyệt đối cũng sẽ không như vậy nữa." Dừng một chút, rồi lập tức bổ sung, "Anh đừng nghĩ nhiều, em nói vậy không phải là vì rất nhớ nhung anh gì gì đó, em mới không có nhớ anh. Có điều em cảm thấy, cảm thấy, có thể hôm nay sẽ có sấm chớp, bên ngoài sẽ rất không an toàn, anh có thấy thế không?"
Tôi nghe thấy có người cười khẽ hai tiếng. Ngay sau đó cằm bị nắm lấy, lắc nhẹ. Sau đó anh nói: "Thật giống đứa trẻ nghĩ một đằng nói một nẻo."
Tôi và Cố Diễn Chi ở nhà cả một ngày.
Thật ra thì cũng không làm gì. Chỉ là một ít chuyện hằng ngày hay làm, cùng nhau tưới nước cho cây bạch quả trước cửa, rồi trêu chọc mấy con cá vàng trong bể thủy tinh. Sau đó song song ngồi trong phòng nghe nhìn xem một bộ phim, cứ như vậy, không biết từ lúc nào màn đêm đã buông xuống. Trước kia chưa từng ý thức được một ngày 24h trôi qua nhanh như vậy, cảm nhận được một cách rõ ràng thời gian giống như là gió lùa qua ngón tay, muốn bắt cũng không bắt được. Vào buổi trưa tôi có gửi tin nhắn cho Lý Tương Nam và Yên Ngọc, nói cho bọn họ biết chuyển mọi việc đã bàn trước đó sang ngày mai. Lý Tương Nam chỉ đáp lại một chữ, được, còn Yên Ngọc đáp lại bằng một đoạn văn thật dài đầy rung động: Ngu xuẩn! Ngu ngốc! Xử trí theo cảm tính! Bây giờ tôi đã bước chân lên đường chạy ra sân bay cô lại nói với tôi như vậy! Tôi thấy cô căn bản là dù bốn tháng cũng không muốn sống, cô căn bản là muốn tự sinh tự diệt đúng không!
Trong lòng tôi run lên một cái, dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Yên Ngọc vì bị cho leo cây mà lửa giận bốc lên ba mét. Lập tức tắt điện thoại.
Buổi chiều ngày thứ hai, lúc tôi đến quán cà phê đã hẹn trước, Lý Tương Nam đã đợi ở đó. Sau khi nhìn thấy tôi trên mặt cố bày ra một nụ cười, hướng tôi vẫy vẫy tay.
Sau khi tôi ngồi vào chỗ của mình, nói: "Nếu anh cười không nổi thì không cần phải cười có được không? Nói thật nụ cười vừa rồi của anh có chút dọa người. Anh nhìn xem, em bây giờ không phải còn rất tốt sao, nói không chừng lại xuất hiện kỳ tích mà sống tiếp đó. Bây giờ anh đừng bày ra một khuôn mặt lã chã chực khóc có được hay không?"
Lý Tương Nam uất ức nói: "Anh phải vừa khóc vừa cười cũng rất kiểm chứng năng lực có biết hay không? Em biết trong lòng anh bây giờ khổ sở đến thế nào không? Anh không ngủ không nghỉ tra xét tài liệu suốt hai ngày, ngay cả khi thi tốt nghiệp trung học anh cũng không chuyên chú đến như vậy."
"Tra ra kết quả thế nào?"
Anh ta im lặng một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại sửa lời: "À em muốn uống gì? Anh đi mua."
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ thanh lệ đầy kinh ngạc: "Hai người sao lại ngồi chung một chỗ?"
Tôi quay đầu lại nhìn, Diệp Tầm Tầm mặc một bộ áo đầm màu tím nhạt đứng cách đó không xa, một tay cầm ly cà phê, tay kia cầm kính mát, đang nhếch lông mày thật cao nhìn chằm chằm chúng tôi. Nói xong tầm mắt đặt trên người Lý Tương Nam: "Cậu trở về lúc nào?"
Diệp Tầm Tầm hỏi người khác chuyện gì đó, khả năng rất cao chỉ là hỏi một câu mà thôi, cũng không cần người trong cuộc phải trả lời. Nói một cách khác, cô ấy chỉ đang dùng một loại giống như câu hỏi mà trên thực tế là dùng nó để tăng cường giọng nói thôi. Mà hiển nhiên Lý Tương Nam đã sớm hiểu rõ điều này, nghe vậy cũng không nhìn cô ấy, mà đứng lên nói với tôi: "Anh đi mua đồ uống gì đó cho em."
Diệp Tầm Tầm không chút khách khí ngồi xuống vị trí Lý Tương Nam vừa ngồi, hỏi: "Hai người các cậu đang nói chuyện gì? Hai người có thể có chuyện gì mà nói? Hai người sao lại gặp được nhau? Hai người sao lại ngồi chung ở chỗ này?"
Tôi trả lời: "Đang bàn chuyện ly hôn với Cố Diễn Chi."
Diệp Tầm Tầm “ồ” một tiếng: " Nguyên nhân ly hôn?"
Tôi đáp: "Vợ chồng không hòa thuận."
"Cậu xác định cụm từ này là dùng trên người hai người, mà không phải dùng trên người tớ và Land." Diệp Tầm Tầm tiện tay đặt kính mát lên bàn, vẻ mặt lơ đễnh, "Được rồi, nói hưu nói vượn cái gì vậy, tớ hỏi cậu nghiêm chỉnh đó."
Tôi chuyển hướng vấn đề: "Sao cậu lại tới nơi này một mình?"
"Đi shopping mệt mỏi, tới đây nghỉ một chút."
". . . . . . Cậu vậy mà không mua gì?"
"Có thích, có điều chưa mua." Diệp Tầm Tầm không để ý nói, "Bây giờ Land đang bị kẹt xe trên đường, lát nữa anh ấy sẽ đến đây."
"Anh ta đến đây làm gì?"
Diệp Tầm Tầm tỏ vẻ hoàn toàn đương nhiên: "Trả tiền."
Tôi nhìn cô ấy một lát. Vẫn không thể nào hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong lời nói đó. "Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
". . . . . . Tại sao Portland phải đến trả tiền! Trước kia có bao giờ cậu gọi người khác đến trả tiền! Không phải đều là tự cậu trả sao! Không phải cậu nói sau khi cậu và Land kết hôn thì hai người nước sông không phạm nước giếng sao!"
Diệp Tầm Tầm lại “ồ” một tiếng, bình tĩnh mở miệng: "Nhưng mấy ngày trước ví tiền của tớ bị ăn cắp, mất hơn mấy ngàn đó. Land nói để bồi thường, hôm nay mặc kệ tớ ở trung tâm thương mại thích thứ gì, anh ấy đều sẽ đến trả tiền. Tớ nghĩ, tóm lại tớ cũng đã gả cho anh ta, cả đời này nói không chừng cứ như vậy trải qua với anh ấy, nếu anh ấy cũng đã mở miệng, mà tớ lại không bị lỗ, từ chối tiếp thì có vẻ quá giả dối rồi, cậu nói có đúng không?"
Tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói: "Không phải cậu vẫn luôn rất giả dối sao?"
Diệp Tầm Tầm nghẹn họng, ho khan nói: "Cậu thích nói thế nào thì nói."
Cách một lát, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đợi chút, Lan và cậu hẹn gặp ở đâu? Cậu còn ngồi ở chỗ này bao lâu?"
Diệp Tầm Tầm vẻ mặt không hiểu nhìn tôi: "Tớ ngồi ở chỗ này chờ anh ấy tới."
Tôi: ". . . . . ."
Cuối cùng tôi cũng ý thức được có một số việc đang phát triển theo hướng vượt ra khỏi tính toán của tôi. Sau khi ngẩn ngơ, tôi lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho Yên Ngọc, đang định đổi chỗ hẹn sang nơi khác, bỗng có tiếng chuông gió vang lên ở cửa. Tôi quay đầu lại, Yên Ngọc một tay kéo rương hành lý, một tay khác cầm điện thoại áp vào bên tai, cửa tiệm sau lưng đang khép lại một cách khó khăn. Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ loa điện thoại trong tay: "Này? Tôi đã đến."
Tôi nhìn điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt, nói: ". . . . . ."
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu từ gì thích hợp, lại nghe thấy tiếng chuông gió thanh thúy vang lên lần nữa. Tôi im lặng cầu nguyện, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người chỉ mới gặp một lần trong hôn lễ của Diệp Tầm Tầm ở mấy tháng trước, bạn đời hợp pháp hiện giờ của Diệp Tầm Tầm, mặt mày sắc nét, rồi lại khó hiểu tạo cho người khác một loại cảm giác dịu dàng khiêm tốn, Portland mặc một bộ áo quần dài sáng màu, đang một bên nhìn khắp bốn phía một bên đẩy cửa đi vào.
Rốt cuộc tôi hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Khóe mắt len lén quét về phía Diệp Tầm Tầm. Cô ấy đang ngồi khoanh tay, khuôn mặt đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Bình luận truyện