Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp
Quyển 1 - Chương 49: Ngay giữa mi tâm
Sau khi xem phim xong, đi dạo phố, còn ăn cả bữa đêm, rạng sáng hai người mới về đến nhà.
Lam Thiên Tình mệt không muốn động, Kiều Âu lại nói:
“Ngoan, mệt mỏi nhưng vẫn phải đi tắm, tắm xong rồi ngủ tiếp!”.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không tình nguyện:
“Hô, anh tắm trước đi, em muốn đi nghỉ một chút! Bây giờ không thể cất bước được!”.
Kiều Âu lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn cô, mới vừa rồi lúc đi dạo phố, cô đi mệt mỏi nên đều do anh cõng, tính ra chính cô đi không tính là nhiều mà lại mệt mỏi thành ra như vậy, may mà lúc đăng ký binh chủng truyền tin, nếu là lính đặc biệt thì không phải là khiến cái mạng nhỏ của cô huấn luyện chết mất?
Anh xoay người đi vào gian phòng, không để ý tới cô nữa, chẳng qua lúc anh đi ra lần nữa, trên người chỉ mặc một cái quần lót?
Lam Thiên Tình trừng mắt lớn nhìn anh bước từng bước về phía mình, miệng cười nhạt. Cô nhớ lại động tác anh đưa ngón tay vào trong miệng cô lúc ở trên đường, “A!”, cô hét to một tiếng, sau đó cầm cái gối ôm trên ghế salon ném về phía anh.
Kiều Âu cho là cô xấu hổ, sải bước nhảy tới, hai ba lần đã hôn cô chóng mặt, sau đó đợi đến khi Lam Thiên Tình phản ứng kịp thì quần áo trên người đã bị lột ra từng món một, ném trên ghế salon, trên thảm nhà, chỗ nào cũng có.
Ánh đèn sáng ngời, Lam Thiên Tình hơi sợ, làm chuyện thân mật trên ghế salon, là lần đầu kể từ khi cô và Kiều Âu khai trai tới nay.
Cái đầu tóc xù chôn trước ngực cô, anh tham lam thưởng thức hương vị đẹp đẽ của cô, trong lòng mơ hồ cảm giác mình hơi bệnh hoạn, rõ ràng trời rất nóng, ở bên ngoài đi dạo lâu như vậy, nhưng mồ hôi trên người Lam Thiên Tình, anh liếm vào trong miệng lại cảm thấy rất ngọt.
Một đầu ngón tay tà ác thăm dò nơi đó, Lam Thiên Tình cả người khẽ run, hơn nữa không thể ức chế tiếng than nhẹ mê người.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Kiều Âu xẹt qua một tia giảo hoạt, cúi đầu khẽ nuốt hết những tiếng ưm tinh tế, thắt lưng nhấn một cái, thay thế cho vị trí ngón tay.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, anh vô lực nằm trên người Lam Thiên Tình, mồ hôi hai người hòa vào cũng một chỗ, vị trí trên ghế salon cũng thấm ướt một mảng, Lam Thiên Tình hoàn toàn nhắm mắt lại, cũng không muốn nói chuyện nữa, có lẽ, cô đã thỏa mãn ngủ thiếp đi.
“Cô bé hư đốn, mỗi lần thỏa mãn đều ngủ, cũng không để ý đến anh!”.
Anh hơi nhỏm người dậy nhìn cơ thể mềm mại phía dười nhuốm màu hồng, Kiều Âu nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận bò từ trên người cô xuống, ôm cô cùng đi vào phòng tắm.
Cô đã từng là cô bé lọ lem ở tầng chót của xã hội, lắc mình một cái nhận được vô vạn yêu thương, nếu như nói là tình cờ, quả thật chỉ là tình cờ. Nhưng tình cờ kỳ ngộ không phải ai cũng có thể gặp, vì vậy mới có thể cảm nhận trân quý, mới có thể khiến cho Lam Thiên Tình và Kiều Âu càng quý trọng đối phương hơn.
Nhưng nếu nói, Bùi Thanh Đình từ khi ra đời đã ngậm chìa khoá vàng lớn lên, đương nhiên sẽ hâm mộ, ghen tỵ và hận Lam Thiên Tình, đây thực sự là một ý tưởng vặn vẹo trong lòng cô ta.
Đối với thiên kim hào môn, cô ta chỉ nhìn thấy những gì mà đối thủ đang có, vĩnh viễn không thấy những gì đối thủ đã phải trải qua.
“Phát súng kia, là ngay giữa mi tâm sao?”.
“Vâng, là bị người ném vào sông, trong xác chết còn một khối đá lớn, chẳng qua là bị thuyền câu vớt lên. Ngư dân đã báo cảnh sát!”.
Ngón tay Bùi Thanh Đình sơn vằn da báo, nhẹ nhàng khuấy muỗng cà phê màu bạc, lười biếng khuấy khuấy mấy lần, ánh mắt phức tạp, lười biếng liệc mắt về phía trợ thủ Lara thay thế cho Yo Yo.
“Chuyện này có quan hệ gì với Kiều Âu?”
Lam Thiên Tình mệt không muốn động, Kiều Âu lại nói:
“Ngoan, mệt mỏi nhưng vẫn phải đi tắm, tắm xong rồi ngủ tiếp!”.
Cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không tình nguyện:
“Hô, anh tắm trước đi, em muốn đi nghỉ một chút! Bây giờ không thể cất bước được!”.
Kiều Âu lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn cô, mới vừa rồi lúc đi dạo phố, cô đi mệt mỏi nên đều do anh cõng, tính ra chính cô đi không tính là nhiều mà lại mệt mỏi thành ra như vậy, may mà lúc đăng ký binh chủng truyền tin, nếu là lính đặc biệt thì không phải là khiến cái mạng nhỏ của cô huấn luyện chết mất?
Anh xoay người đi vào gian phòng, không để ý tới cô nữa, chẳng qua lúc anh đi ra lần nữa, trên người chỉ mặc một cái quần lót?
Lam Thiên Tình trừng mắt lớn nhìn anh bước từng bước về phía mình, miệng cười nhạt. Cô nhớ lại động tác anh đưa ngón tay vào trong miệng cô lúc ở trên đường, “A!”, cô hét to một tiếng, sau đó cầm cái gối ôm trên ghế salon ném về phía anh.
Kiều Âu cho là cô xấu hổ, sải bước nhảy tới, hai ba lần đã hôn cô chóng mặt, sau đó đợi đến khi Lam Thiên Tình phản ứng kịp thì quần áo trên người đã bị lột ra từng món một, ném trên ghế salon, trên thảm nhà, chỗ nào cũng có.
Ánh đèn sáng ngời, Lam Thiên Tình hơi sợ, làm chuyện thân mật trên ghế salon, là lần đầu kể từ khi cô và Kiều Âu khai trai tới nay.
Cái đầu tóc xù chôn trước ngực cô, anh tham lam thưởng thức hương vị đẹp đẽ của cô, trong lòng mơ hồ cảm giác mình hơi bệnh hoạn, rõ ràng trời rất nóng, ở bên ngoài đi dạo lâu như vậy, nhưng mồ hôi trên người Lam Thiên Tình, anh liếm vào trong miệng lại cảm thấy rất ngọt.
Một đầu ngón tay tà ác thăm dò nơi đó, Lam Thiên Tình cả người khẽ run, hơn nữa không thể ức chế tiếng than nhẹ mê người.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Kiều Âu xẹt qua một tia giảo hoạt, cúi đầu khẽ nuốt hết những tiếng ưm tinh tế, thắt lưng nhấn một cái, thay thế cho vị trí ngón tay.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, anh vô lực nằm trên người Lam Thiên Tình, mồ hôi hai người hòa vào cũng một chỗ, vị trí trên ghế salon cũng thấm ướt một mảng, Lam Thiên Tình hoàn toàn nhắm mắt lại, cũng không muốn nói chuyện nữa, có lẽ, cô đã thỏa mãn ngủ thiếp đi.
“Cô bé hư đốn, mỗi lần thỏa mãn đều ngủ, cũng không để ý đến anh!”.
Anh hơi nhỏm người dậy nhìn cơ thể mềm mại phía dười nhuốm màu hồng, Kiều Âu nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận bò từ trên người cô xuống, ôm cô cùng đi vào phòng tắm.
Cô đã từng là cô bé lọ lem ở tầng chót của xã hội, lắc mình một cái nhận được vô vạn yêu thương, nếu như nói là tình cờ, quả thật chỉ là tình cờ. Nhưng tình cờ kỳ ngộ không phải ai cũng có thể gặp, vì vậy mới có thể cảm nhận trân quý, mới có thể khiến cho Lam Thiên Tình và Kiều Âu càng quý trọng đối phương hơn.
Nhưng nếu nói, Bùi Thanh Đình từ khi ra đời đã ngậm chìa khoá vàng lớn lên, đương nhiên sẽ hâm mộ, ghen tỵ và hận Lam Thiên Tình, đây thực sự là một ý tưởng vặn vẹo trong lòng cô ta.
Đối với thiên kim hào môn, cô ta chỉ nhìn thấy những gì mà đối thủ đang có, vĩnh viễn không thấy những gì đối thủ đã phải trải qua.
“Phát súng kia, là ngay giữa mi tâm sao?”.
“Vâng, là bị người ném vào sông, trong xác chết còn một khối đá lớn, chẳng qua là bị thuyền câu vớt lên. Ngư dân đã báo cảnh sát!”.
Ngón tay Bùi Thanh Đình sơn vằn da báo, nhẹ nhàng khuấy muỗng cà phê màu bạc, lười biếng khuấy khuấy mấy lần, ánh mắt phức tạp, lười biếng liệc mắt về phía trợ thủ Lara thay thế cho Yo Yo.
“Chuyện này có quan hệ gì với Kiều Âu?”
Bình luận truyện