Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 11



Sáng sớm hôm sau, bởi vì chuyện của Ngũ Họa Nhu, lại thêm huấn luyện là vác vật nặng chạy nhanh một đoạn đường dài, Lam Thiên Tình làm đào binh một lần, trốn vào phòng làm việc của Kiều Âu.

Đối với việc họp đội buổi chiều, trong lòng Lam Thiên Tình vẫn còn chút sợ hãi. Nhưng Kiều Âu vẫn nắm chặt lấy tay cô, mấy ngày trước còn thỉnh thoảng hỏi cô có sợ hay không, nhưng bây giờ anh hỏi cũng không hỏi, có lẽ đã không còn lo lắng chuyện này.

Lam Thiên Tình cũng không muốn nghĩ quá nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi từng bước một, nếu như Kiều Nhất Phàm thật sự quyết định muốn đưa cô ra khỏi lính đặc chủng thì còn nhiều cách, tránh được lần này sẽ còn lần sau. Thật ra cô cũng hiểu Kiều Nhất Phàm không để mình chịu khổ, nhưng có một việc Kiều Âu và Lam Thiên Tình hiểu tuy nhiên không người nào nói ra. Đó là lần trước Lam Thiên Tình nghĩ mình là con riêng của Kiều Nhất Phàm, khi tìm Kiều Nhất Phàm, thái độ và biểu hiện của ông khó tưởng tượng nổi.

Lam Thiên Tình hơi đau đầu, cô khẽ lắc đầu, không muốn suy nghĩ quá nhiều, cô nhận lấy miếng điểm tâm nhỏ Kiều Âu đưa, cắn một cái, trong miệng nói mơ hồ không rõ:

“Anh, chuyện tối qua em nhắn cho anh, anh thấy thế nào?”.

Kiều Âu sửng sốt, trong nháy mắt đại não vận hành, lấy điện thoại ra nhìn một chút, trong lòng mơ hồ hiểu rõ. Nhưng anh lại mỉm cười ngước mắt, làm nũng:

“Em cứ nói đi”.

Đôi mắt Lam Thiên Tình xoay xoay:

“Anh, Ngũ Họa Nhu thật lòng thích Tư Đằng, anh không biết đâu, mấy ngày qua cô ấy không ăn được không ngủ được, cả người lúc nào cũng như mất hồn. Anh, anh nói xem, rốt cuộc có phải Tư Đằng là người đàn ông có vấn đề không?”.

Nghe Lam Thiên Tình nghiêm trang diễn tả, Kiều Âu cái gì cũng hiểu rõ ràng. Anh vẫn nở nụ cười như gió xuân: “Tình Tình, Tư Đằng rất khỏe mạnh, nhưng mà, cậu ấy không thích con gái, cũng không thích đàn ông, đời này, cậu ấy không thể kết hôn sinh con”. Lam Thiên Tình cau mày, làm gì có người như vậy, không thích phụ nữ, cũng không thích đàn ông, không thể kết hôn sinh con, đó không phải là Tứ đại giai không sao?

(1) Tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo phật)

“Chẳng lẽ Tư Đằng muốn làm hòa thượng?”.

Kiều Âu bật cười, đầu ngón tay nhẹ điểm một cái lên mũi Lam Thiên Tình:

“Nói hưu nói vượn! Tư Đằng là đứa nhỏ được nhà họ Kiều nuôi từ bé, ngày nhận nuôi cậu ấy, cậu ấy đã ký một khế ước, đời này phải ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, chăm sóc cho anh, không được có gia đình, không có đời sau”.

Phải nói là cực kỳ ác, đây là năm nào rồi còn có khế ước như vậy? Đây không phải là xã hội cũ có khế ước bán thân!

Ánh mắt Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âu chợt có vẻ khinh bỉ:

“Anh, Tư Đằng đối tốt với anh như vậy, anh thật sự nhẫn tâm làm thế? Trước kia anh không có em, anh ấy làm bạn với anh, bảo vệ anh, bây giờ anh có em rồi, phần lời thời gian anh ấy đều cô đơn, anh có nghĩ đến hay không, bây giờ chúng ta có thể có tình yêu, tư vị ngọt ngào và đau lòng, thật ra Tư Đằng cũng rất muốn có? Em không hiểu, thật ra thì cho dù anh ấy kết hôn sinh con thì vẫn có thể ở bên cạnh anh mà”.

Kiều Âu nhìn cô thật lâu, không nói gì.

Suy nghĩ của Lam Thiên Tình, không phải là anh không biết. Lần trước ở siêu thị về, anh có nghe Lam Thiên Tình nói, đứa nhỏ ở cô nhi viện vẫn hi vọng trên đời này sẽ có một người thân với mình, mà kết hôn sinh con chính là phương thức trực tiếp nhất.

Khi đó, Kiều Âu một mình đứng trên ban công hút thuốc, suy tư hồi lâu, đối với tương lai Tư Đằng, thật ra trong lòng anh cũng có tính toán khác.

Nhưng mà anh cũng không biết cô gái thuộc về Tư Đằng khi nào sẽ xuất hiện. Nhưng mà tối qua Tư Đằng nhìn thấy tin nhắn lại xóa đi, sợ là cũng không có nhiều hứng thú với Ngũ Họa Nhu.

“Ngũ Họa Nhu chính là cô gái lần trước đánh Tư Đằng phải không? Quá dữ tợn, Tư Đằng sẽ không thích”.

Kiều Âu nhất thời không tìm ra lý do thích hợp vì vậy dứt khoát lên tiếng thay Tư Đằng.

Nhưng mà lần này Lam Thiên Tình không nghe theo, cô nhìn Kiều Âu nói:

“Anh, em nghĩ em muốn nói chuyện với Tư Đằng một chút, hoặc là để cho Tư Đằng nói chuyện với Ngũ Họa Nhu một chút, được không? Người ta thích anh ấy, cho dù Tư Đằng có thích Ngũ Họa Nhu hay không, cho dù là từ chối thì cũng để Tư Đằng cho người ta một câu trả lời hợp lý đi, nếu không ngày ngày Ngũ Họa Nhu thất hồn lạc phách như thế em nhìn cũng đau lòng. Anh, cô ấy là bạn thân duy nhất của em!”

Lam Thiên Tình nói vậy, mấy chữ “Bạn thân duy nhất” trong nháy mắt làm mềm mại tâm Kiều Âu.

Anh nâng gương mặt cô lên, thương tiếc hôn một cái:

“Được, anh sẽ gọi Tư Đằng đến gặp cô ấy, nhưng mà nếu bạn thân duy nhất của em mà khóc, em không được oán giận anh”.

Trước tiên phải nói rõ ràng, sau này cô bé lại tìm mình tính sổ thì không được.

Lam Thiên Tình vừa nghe, nét mặt tươi cười như hoa:

“Được! Ngay bây giờ đi, chết sớm siêu sinh sớm!”

“Ha ha, em xem, lộn xộn cái gì chứ!”

Lúc này Kiều Âu gọi điện cho Tư Đằng, nhìn ánh mắt Tư Đằng có chút vô tình, Kiều Âu vừa nhìn đã hiểu, cũng không nói thêm cái gì, nhìn Lam Thiên Tình ý bảo chuyện này vẫn là để người bày mưu là cô làm đi. Lam Thiên Tình cũng vui vẻ giúp chị em tốt một tay, vui vẻ tới gần:

“Tư Đằng, anh cảm thấy Ngũ Họa Nhu trong phòng ký túc của em thế nào?”

Lông mày Tư Đằng nhíu lại, cũng biết bị gọi đến vì chuyện này.

“Khụ, quá dữ dằn”.

“Ha ha”.

Kiều Âu cười, anh biết là Tư Đằng sẽ không thích cô gái hung dữ như vậy. Dường như không có một người nào, không một người đàn ông nào sẽ thích một cô gái động một chút là đánh mình.

Lam Thiên Tình nhìn Kiều Âu một cái, được rồi, vẫn là Kiều Âu ở chung một thời gian dài hiểu rõ anh. Vì vậy cũng không nói gì nữa, thu lại sự vui vẻ, cẩn thận nói với Tư Đằng:

“Cái đó, Ngũ Họa Nhu rất đơn thuần, cho tới bây giờ đều chưa yêu ai, anh là người đầu tiên cô ấy thích, cho nên, cô ấy nhờ em tới hỏi anh. Nếu như anh từ chối thì tốt nhất nên tự mình nói rõ ràng như vậy cô ấy mới có thể sớm chết tâm với anh, mới có thể ăn ngủ bình thường. Bây giờ ngày ngày em đều nhìn bộ dạng nhớ anh của cô ấy, em cũng đau lòng”.

Ánh mắt cầu cứu của Tư Đằng quét về phía cậu chủ là Kiều Âu, nói từ chối với con gái, chuyện như vậy Tư Đằng chưa từng làm qua.

Nếu bảo anh đi phế tay chân người nào đó thì dễ dàng, Tư Đằng làm sẽ cực kỳ gọn gàng nhưng mà chuyện yếu ớt thế này, còn phải lo lắng chuyện của cô gái, Tư Đằng cảm thấy không biết làm gì.

Lúc này rốt cuộc Kiều Âu cũng nói chuyện, nhưng không phải giúp Tư Đằng nói mà là khuyên Tư Đằng:

“Đi đi, không có gì lớn, đàn ông mà, sớm muộn cũng phải có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, sau này gặp tình yêu đích thực mới phải lo!”

Lam Thiên Tình và Tư Đằng nghe vậy thì giật mình!

Từ trong lời của Kiều Âu, Lam Thiên Tình bắt được tin tức quan trọng là: Tư Đằng còn chưa trải qua chuyện tình yêu. Điều này làm sao có thể?

Mà từ trong lời nói của Kiều Âu, Tư Đằng nghe được tin tức quan trọng là: Kiều Âu nói sau này anh còn gặp được tình yêu đích thực, nhưng rõ ràng anh đã bán cả đời cho nhà họ Kiều rồi.

Kiều Âu cảm giác được hai ánh mắt khó tin nhìn mình, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, khuôn mặt ung dung:

“Cứ như vậy đi, đi đi!”

Tử Đằng tuân lệnh thở dài. Anh xoay người một cái, lại thở dài rồi mới đi ra ngoài.

Mà Lam Thiên Tình lại trở thành cô gái nhỏ bát quái, dính vào trên người KiềuÂu, quấn lấy anh hỏi chuyện Tư Đằng, còn có ý hỏi anh Tư Đằng thật sự chưa từng nói yêu đương sao.

Kiều Âu buồn cười nhìn cô:

“Có gì đâu, Tư Đằng và anh đều là những người đàn ông ưa sạch sẽ, lần đầu tiên của anh là dành cho em, mà Tư Đằng vẫn còn, chưa cho ai cả. Em đừng nhìn Tư Đằng như vậy, thật ra trong lòng cậu ấy rất trong sạch”.

Kiều Âu nói xong, phát hiện trong phòng làm việc cực kỳ an tĩnh, anh rũ mắt xuống, cô bé trong ngực giống như quả bóng xì hơi, cúi đầu chôn trong ngực anh.

Kiều Âu đầu tiên không hiểu chuyện gì xảy ra, sau lại suy nghĩ lại lời nói của mình, rốt cuộc cũng hiểu được.

Anh nói anh và Tư Đằng đều là người sạch sẽ, còn lần đầu tiên của mình cũng dành cho cô. Như vậy, so sánh lại, Lam Thiên Tình đương nhiên sẽ liên tưởng đến cô.

“Tình Tình, anh không có ý khác, anh chỉ cần em”.

Lam Thiên Tình vẫn như cũ không nói lời nào, hít một hơi thật sâu, ôm chặt Kiều Âu hơn nữa.

Đột nhiên ngực ẩm ướt, Kiều Âu cảm giác được có gì đó không đúng, mạnh mẽ nâng đầu cô lên, ôm lấy gương mặt cô, nhìn hốc mắt cô ửng đỏ, trong lòng luống cuống.

“Tình Tình, em đừng suy nghĩ nhiều, được không?”

“Anh, là em có lỗi với anh”.

Đột nhiên, Lam Thiên Tình nhớ lại những lời lần cuối gặp Bùi Thanh Đình đã nói, khủng hoảng trong lòng từ từ lan ra. Cô bất lực nhìn Kiều Âu, trong ánh mắt có quá nhiều suy nghĩ, cô cắn răng, lại không nhịn được mà nước mắt ào ra.

Cô thật sự không chịu nổi, khóc rống lên.

Lần này thật sự làm KiềuÂu sợ, hơn nữa anh bắt đầu do dự, rốt cuộc có nói cho Lam Thiên Tình biết lần đầu tiên của cô thật ra là dành cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện