Có Thai Với Thằng Bạn Thân
Chương 1
Tôi là con trong một gia đình.. không phải nói là được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, nhưng chính vì thế mà ba mẹ quản lý thời gian đi chơi và học hành của tôi rất chặt chẽ..Thời gian sinh viên các bạn biết đó học hành, ăn uống, biết bao nhiêu trò và tôi cũng thế.. Nhưng khổ nỗi muốn đi chơi ở đâu đó hay cùng bạn bè tụ tập không về đúng giớ thì tôi lại lôi đầu thằng bạn thân của tôi ra cứu vớt tôi...
Tuấn... Nó là bạn thân tôi, hai đứa biết nhau từ khi còn rất nhỏ.. luôn qua lại nhà tôi chơi cùng ba mẹ nó. Vì Mẹ nó và Mẹ tôi vốn dĩ là bạn thân của nhau, vậy nên ông bà hai bên lúc nào cũng gán ghép mong muốn sau này tụi nhỏ đến với nhau thế còn gì bằng. Tôi luôn lẩm bẩm trong miệng: " Hức, ai thèm nó, thứ cao to đen hôi đúng chuẩn luôn còn gì" ( thật ra nó rất đẹp trai, cao 1m75 có răng khểnh và với dáng người thư sinh theo kiểu thụ ấy ><). Lên Đại học tôi học cùng trường với nó nhưng lại khác ngành.
Tuấn học CNTT, còn tôi học TKTT. Mỗi lần đi chơi về muốn thì phải gọi điện cầu xin nó nói nhà tôi là chúng tôi đi chơi chung thì ba mẹ tôi mới đồng ý và sẽ không bị chửi.
Ba mẹ tôi thừa biết tôi có người yêu rồi, không cấm cản nhưng cũng không ủng hộ. Người tôi yêu lại đang đi du học anh ấy 28t và tôi 20t. Hai đứa yêu xa.. Tôi và anh yêu nhau đã được 3 năm, anh đi du học cũng vừa tròn 1 năm.. mỗi ngày tôi luôn cầm khư khư đt chúng tôi gọi điện nt cho nhau, ai yêu xa sẽ hiểu được cảm giác này đúng không.. cảm giác nhiều lúc đi ngoài đường nhìn ngta có đôi có cặp mà chỉ ước rằng chỉ cần anh ấy ở đây lúc này thì mọi nỗi ưu phiền sẽ tan biến mất.. Nhớ lắm có biết không... Tôi luôn tôn trọng và chung thủy với anh, mặc dù đã yêu nhau 3 năm nhưng anh chưa hề vượt quá giới hạn với tôi.. anh từng nói: " anh muốn để nó cho đêm tân hôn của 2 chúng mình! Anh lo cho em." Tôi cảm ơn anh về điều đó và càng yêu anh hơn.
Hôm nay lên trường.. tâm trạng cứ suy nghĩ không tập trung đang trong lớp thì tôi có tin nhắn anh người yêu..
- Em đang làm gì? có nhớ anh k?
- Em đang trong lớp, nhớ lắm biết k? khi nào anh về với em đây..
- Sắp rồi.. anh nhớ em!!!
Đôi khi chỉ cần những dòng tin nhẵn ngắn ngửi nhưng bao cảm xúc đã được nói lên.. đôi khi chỉ đọc tin nhắn đó, đọc đi đọc lại rồi cứ mỉm cười như con điên vậy.."Anh nhớ em" tôi tủm tỉm thì con bạn xát bên làm giật mình.
- Con điên, cười gì vậy?
- Hỏi làm gì?
- Anh yêu nhắn tin hả?
- Biết còn hỏi! dm
Thời gian cứ thế trôi qua.. anh người yêu đã hẹn ngày bay về Việt Nam.. tôi háo hức, trông mong chờ đợi ngày này. Ngày ngày cứ đến 10h tối trước khi đi ngủ là khoanh tròn trên tấm lịch bàn đếm từng ngày.
Rồi ngày ấy cũng đến 20-6-2017.. ngày tôi nhớ nhất trong cuộc đời này. Hôm nay xúng xính váy thật xinh đệp, 1 năm rồi chúng tôi mới gapwjlaij nhau. Cứ nghĩ đến lúc nhìn thấy mặt anh, tôi như muốn nghẹt thở, chỉ muốn ôm thật chặt trong nỗi nhớ mà thôi.
Dòng người chầm chậm đi ra cửa chính... thấp thoáng tôi thấy bóng của anh.. Chàng trai của tôi chỉ cần nhìn thoáng qua anh có thay đổi đến mức nào đi chăng nữa tôi vẫn nhận ra anh.. chắc chắn là vậy.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt, anh hôn vào tóc tôi..
- Anh nhớ em, e vẫn xinh đẹp như ngày nào, 1 năm rồi Linh ơi..
Anh gọi tên tôi.. nước mắt tôi rơi vì hành phúc.. Chúng tôi cùng đi ăn qua nhiều con đường, góc phố, quán ăn mà ngày xưa 2 chúng tôi cùng nhau đi.. Năm tay nhau nhắc lại kỉ niệm đã qua, chúng tôi càng xiết chặt tay nhau hơn. Tình yêu càng thêm mãnh liệt...
- Anh chỉ ở lại SG đêm nay thôi, ngày mai anh phải bay về Hải Phòng để thăm bà con(Quê ba mẹ anh)
- Khi nào anh vào lại SG?
-Phải cuối uần anh mới vào được nhưng hôm sau lại bay qua đó rồi, vì anh đang bận học, thời gian này lu bu quá.
Nghe anh nói tôi thấy buồn quá, xa nhau 1 năm nhưng giờ bên nhau được bao lâu? mắt buồn nhìn anh trầm ngâm một lúc..
- Em buồn phải không?
- Buồn..
- Đêm nay ở bên anh nhé..
( Tôi xin phép không nói ra tên anh vì anh không phải nhân vật chính của câu chuyện)
Vậy là tôi phải tìm cách để xin ngoại đêm nay ngủ nhà bạn, chỉ cần năn nỉ ngoại tôi đồng ý thì ba mẹ tôi cũng chịu.
Tối đó tôi cũng anh ở khách sạn vì mai anh phải bay về Hải Phòng sớm..
Tôi đã nghĩ mình sẽ cho anh cái quý giá nhất đêm đó.. nhưng không.. tôi không thể thật sự không thể.. Tôi cũng chả hiểu nổi bản thân mình nữa, nhưng tôi làm anh thất vọng sao? Đêm đó tôi nằm ôm anh ngủ trong bình yên, tôi nói dối:
- Em đang có hàng xóm đến thăm.. hôm nay không được rồi!!
Thấy anh có nét buồn trên khuôn mặt, chỉ vọn vẻn 2 ba chữ:
- Ựm ừm..
Và rồi cũng đến ngày anh bay về Mỹ, tôi đau khổ đến tiễn anh ra sân bay. Cố gắng không khóc trước mặt anh tỏ ra mạnh mẽ.. Nhưng tôi chỉ muốn nói anh ở lại đừng đi.. nào ngờ đó là lần cuối cùng bên nhau.. tôi mất anh mãi mãi..
6 tháng trôi qua mọi việc vẫn diễn ra bình thường không có gì trở ngại.. sau ngày lên trường mệt mỏi, 23h tối hôm nay anh vẫn chưa nhắn tin hay hỏi thăm tôi câu nào tôi lấy làm lạ.. bỗng nhận được tin nhắn:
- Anh xin lỗi em nhé.. hãy tha lỗi cho anh!
Linh cảm điều gì đó không ổn tôi lập tức gọi lại cho anh:
- Anh nói gì vậy?
- Anh sắp kết hôn..cô ấy có thai, nên anh phải chịu trách nhiệm, anh xin lỗi.. Bao năm qua không phải anh không muốn động đến em.. anh đã nhiều lần muốn nhưng lúc nào cũng bị thằng Tuấn! bạn thân em phá đám nên anh mệt mỏi và kh muốn đòi hỏi thêm thôi. Anh lấy cái quý giá của cô ấy rồi. Bye em. Em đến mà giữ cho riêng em đi.
Trời đất quay cuồng, buông đt rớt xuống đất tôi đi rửa mặt cho tỉnh, vào cầm đt đọc dòng tin nhắn tiếp đó anh gửi đến:
- Anh xin lỗi... tha lỗi cho anh và sống hạnh phúc
- Anh chắc không? hãy xác định lại giúp em đi, tình yêu chứ đâu phải trò đỏ đen đâu anh?
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu nhưng không thấy rep.. Tôi tuyệt vọng ôm gối thút thít khóc đến chiều và không ra ăn cơm tối. Trong đêm đó tôi xóa mọi thứ về anh.. chặn sdt tôi khóc đến sáng!
Sáng hôm sau tôi sốt, người nóng ba mẹ tôi hoảng sợ lo chăm cho con gái, tôi kh thể làm gì nổi. Đến sáng tôi xác định chúng tôi đã chia tay.. Tôi xem mọi việc nhẹ nhàng dù trong lòng đau đỡn. Yêu xa là vậy rủi ro cao và nhiều bài học đắt giá. Chắc là nỗi đau này theo tôi đến suốt cuộc đời!!
1 tuần sau tôi đỡ bệnh, ba mẹ tôi không yên tâm tôi lái xe đi học 1 mình nên đã gọi đt cho Tuấn tiện đường chở tôi đi. Vì tôi và Tuấn cùng học chung trường mà..
- Nè, sao sốt vậy? đỡ hẳn chưa?
- Thất tình..
- Mày thất tình, mày đang có người yêu mà thất tình cái gì?.. zụ dỗ tao ha gì?
- TAO THẤT TÌNH MÀY CÓ NGHE RÕ KHÔNG? ( tôi ngồi sau chòm người hét to trong tai Tuấn)
Tuấn giật mình thắng gấp xe tấp vào lề đường..
- Mày điên à Linh? làm tao giất mình chút nữ té xe ai chịu trách nhiệm.
- Tao mong vạy đó, tao kh muốn ống nữa. ahahaha
- Tao xin mày đó, bình thường lại đi, đừng dể tao bị mẹ tao chửi vì mày nha!
Tuấn chở tôi đến trường, sau đó lớp ai người đó vô học, tôi không thể tập trung được vì nỗi đau trong lòng chưa nguôi..
Đó... tình yêu của tôi đã hết mực tin tưởng lại kết thúc nhảm nhỉ như vậy!!!
Tuấn... Nó là bạn thân tôi, hai đứa biết nhau từ khi còn rất nhỏ.. luôn qua lại nhà tôi chơi cùng ba mẹ nó. Vì Mẹ nó và Mẹ tôi vốn dĩ là bạn thân của nhau, vậy nên ông bà hai bên lúc nào cũng gán ghép mong muốn sau này tụi nhỏ đến với nhau thế còn gì bằng. Tôi luôn lẩm bẩm trong miệng: " Hức, ai thèm nó, thứ cao to đen hôi đúng chuẩn luôn còn gì" ( thật ra nó rất đẹp trai, cao 1m75 có răng khểnh và với dáng người thư sinh theo kiểu thụ ấy ><). Lên Đại học tôi học cùng trường với nó nhưng lại khác ngành.
Tuấn học CNTT, còn tôi học TKTT. Mỗi lần đi chơi về muốn thì phải gọi điện cầu xin nó nói nhà tôi là chúng tôi đi chơi chung thì ba mẹ tôi mới đồng ý và sẽ không bị chửi.
Ba mẹ tôi thừa biết tôi có người yêu rồi, không cấm cản nhưng cũng không ủng hộ. Người tôi yêu lại đang đi du học anh ấy 28t và tôi 20t. Hai đứa yêu xa.. Tôi và anh yêu nhau đã được 3 năm, anh đi du học cũng vừa tròn 1 năm.. mỗi ngày tôi luôn cầm khư khư đt chúng tôi gọi điện nt cho nhau, ai yêu xa sẽ hiểu được cảm giác này đúng không.. cảm giác nhiều lúc đi ngoài đường nhìn ngta có đôi có cặp mà chỉ ước rằng chỉ cần anh ấy ở đây lúc này thì mọi nỗi ưu phiền sẽ tan biến mất.. Nhớ lắm có biết không... Tôi luôn tôn trọng và chung thủy với anh, mặc dù đã yêu nhau 3 năm nhưng anh chưa hề vượt quá giới hạn với tôi.. anh từng nói: " anh muốn để nó cho đêm tân hôn của 2 chúng mình! Anh lo cho em." Tôi cảm ơn anh về điều đó và càng yêu anh hơn.
Hôm nay lên trường.. tâm trạng cứ suy nghĩ không tập trung đang trong lớp thì tôi có tin nhắn anh người yêu..
- Em đang làm gì? có nhớ anh k?
- Em đang trong lớp, nhớ lắm biết k? khi nào anh về với em đây..
- Sắp rồi.. anh nhớ em!!!
Đôi khi chỉ cần những dòng tin nhẵn ngắn ngửi nhưng bao cảm xúc đã được nói lên.. đôi khi chỉ đọc tin nhắn đó, đọc đi đọc lại rồi cứ mỉm cười như con điên vậy.."Anh nhớ em" tôi tủm tỉm thì con bạn xát bên làm giật mình.
- Con điên, cười gì vậy?
- Hỏi làm gì?
- Anh yêu nhắn tin hả?
- Biết còn hỏi! dm
Thời gian cứ thế trôi qua.. anh người yêu đã hẹn ngày bay về Việt Nam.. tôi háo hức, trông mong chờ đợi ngày này. Ngày ngày cứ đến 10h tối trước khi đi ngủ là khoanh tròn trên tấm lịch bàn đếm từng ngày.
Rồi ngày ấy cũng đến 20-6-2017.. ngày tôi nhớ nhất trong cuộc đời này. Hôm nay xúng xính váy thật xinh đệp, 1 năm rồi chúng tôi mới gapwjlaij nhau. Cứ nghĩ đến lúc nhìn thấy mặt anh, tôi như muốn nghẹt thở, chỉ muốn ôm thật chặt trong nỗi nhớ mà thôi.
Dòng người chầm chậm đi ra cửa chính... thấp thoáng tôi thấy bóng của anh.. Chàng trai của tôi chỉ cần nhìn thoáng qua anh có thay đổi đến mức nào đi chăng nữa tôi vẫn nhận ra anh.. chắc chắn là vậy.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt, anh hôn vào tóc tôi..
- Anh nhớ em, e vẫn xinh đẹp như ngày nào, 1 năm rồi Linh ơi..
Anh gọi tên tôi.. nước mắt tôi rơi vì hành phúc.. Chúng tôi cùng đi ăn qua nhiều con đường, góc phố, quán ăn mà ngày xưa 2 chúng tôi cùng nhau đi.. Năm tay nhau nhắc lại kỉ niệm đã qua, chúng tôi càng xiết chặt tay nhau hơn. Tình yêu càng thêm mãnh liệt...
- Anh chỉ ở lại SG đêm nay thôi, ngày mai anh phải bay về Hải Phòng để thăm bà con(Quê ba mẹ anh)
- Khi nào anh vào lại SG?
-Phải cuối uần anh mới vào được nhưng hôm sau lại bay qua đó rồi, vì anh đang bận học, thời gian này lu bu quá.
Nghe anh nói tôi thấy buồn quá, xa nhau 1 năm nhưng giờ bên nhau được bao lâu? mắt buồn nhìn anh trầm ngâm một lúc..
- Em buồn phải không?
- Buồn..
- Đêm nay ở bên anh nhé..
( Tôi xin phép không nói ra tên anh vì anh không phải nhân vật chính của câu chuyện)
Vậy là tôi phải tìm cách để xin ngoại đêm nay ngủ nhà bạn, chỉ cần năn nỉ ngoại tôi đồng ý thì ba mẹ tôi cũng chịu.
Tối đó tôi cũng anh ở khách sạn vì mai anh phải bay về Hải Phòng sớm..
Tôi đã nghĩ mình sẽ cho anh cái quý giá nhất đêm đó.. nhưng không.. tôi không thể thật sự không thể.. Tôi cũng chả hiểu nổi bản thân mình nữa, nhưng tôi làm anh thất vọng sao? Đêm đó tôi nằm ôm anh ngủ trong bình yên, tôi nói dối:
- Em đang có hàng xóm đến thăm.. hôm nay không được rồi!!
Thấy anh có nét buồn trên khuôn mặt, chỉ vọn vẻn 2 ba chữ:
- Ựm ừm..
Và rồi cũng đến ngày anh bay về Mỹ, tôi đau khổ đến tiễn anh ra sân bay. Cố gắng không khóc trước mặt anh tỏ ra mạnh mẽ.. Nhưng tôi chỉ muốn nói anh ở lại đừng đi.. nào ngờ đó là lần cuối cùng bên nhau.. tôi mất anh mãi mãi..
6 tháng trôi qua mọi việc vẫn diễn ra bình thường không có gì trở ngại.. sau ngày lên trường mệt mỏi, 23h tối hôm nay anh vẫn chưa nhắn tin hay hỏi thăm tôi câu nào tôi lấy làm lạ.. bỗng nhận được tin nhắn:
- Anh xin lỗi em nhé.. hãy tha lỗi cho anh!
Linh cảm điều gì đó không ổn tôi lập tức gọi lại cho anh:
- Anh nói gì vậy?
- Anh sắp kết hôn..cô ấy có thai, nên anh phải chịu trách nhiệm, anh xin lỗi.. Bao năm qua không phải anh không muốn động đến em.. anh đã nhiều lần muốn nhưng lúc nào cũng bị thằng Tuấn! bạn thân em phá đám nên anh mệt mỏi và kh muốn đòi hỏi thêm thôi. Anh lấy cái quý giá của cô ấy rồi. Bye em. Em đến mà giữ cho riêng em đi.
Trời đất quay cuồng, buông đt rớt xuống đất tôi đi rửa mặt cho tỉnh, vào cầm đt đọc dòng tin nhắn tiếp đó anh gửi đến:
- Anh xin lỗi... tha lỗi cho anh và sống hạnh phúc
- Anh chắc không? hãy xác định lại giúp em đi, tình yêu chứ đâu phải trò đỏ đen đâu anh?
Tin nhắn gửi đi một lúc lâu nhưng không thấy rep.. Tôi tuyệt vọng ôm gối thút thít khóc đến chiều và không ra ăn cơm tối. Trong đêm đó tôi xóa mọi thứ về anh.. chặn sdt tôi khóc đến sáng!
Sáng hôm sau tôi sốt, người nóng ba mẹ tôi hoảng sợ lo chăm cho con gái, tôi kh thể làm gì nổi. Đến sáng tôi xác định chúng tôi đã chia tay.. Tôi xem mọi việc nhẹ nhàng dù trong lòng đau đỡn. Yêu xa là vậy rủi ro cao và nhiều bài học đắt giá. Chắc là nỗi đau này theo tôi đến suốt cuộc đời!!
1 tuần sau tôi đỡ bệnh, ba mẹ tôi không yên tâm tôi lái xe đi học 1 mình nên đã gọi đt cho Tuấn tiện đường chở tôi đi. Vì tôi và Tuấn cùng học chung trường mà..
- Nè, sao sốt vậy? đỡ hẳn chưa?
- Thất tình..
- Mày thất tình, mày đang có người yêu mà thất tình cái gì?.. zụ dỗ tao ha gì?
- TAO THẤT TÌNH MÀY CÓ NGHE RÕ KHÔNG? ( tôi ngồi sau chòm người hét to trong tai Tuấn)
Tuấn giật mình thắng gấp xe tấp vào lề đường..
- Mày điên à Linh? làm tao giất mình chút nữ té xe ai chịu trách nhiệm.
- Tao mong vạy đó, tao kh muốn ống nữa. ahahaha
- Tao xin mày đó, bình thường lại đi, đừng dể tao bị mẹ tao chửi vì mày nha!
Tuấn chở tôi đến trường, sau đó lớp ai người đó vô học, tôi không thể tập trung được vì nỗi đau trong lòng chưa nguôi..
Đó... tình yêu của tôi đã hết mực tin tưởng lại kết thúc nhảm nhỉ như vậy!!!
Bình luận truyện