Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 17: Tiết học thứ mười bảy



Edit: Sherry

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối tháng mười, đại hội thể thao ở trường tới đúng hẹn.

Cuối thu không khí dễ chịu, thoang thoảng hương quế, tất cả học sinh lớp dưới mang bàn học đi trên đường lớn, các học sinh dự thi như những chấm nhỏ màu trắng nằm rải rác trên đường chạy màu đỏ, trên sân cỏ màu xanh lá.

Trên đài quốc kì dựng tạm một cái đài radio, cờ màu phất phơ, tràn ngập âm thanh ngọt ngào như chim oanh từ chương trình kia truyền tới.

Khối mười hai tất nhiên không được tự do, trên danh nghĩa là cho phép tham dự đại hội thể dục thể thao đấy, nhưng vẫn bị chủ nhiệm lớp cưỡng chế ra lệnh ở trong lớp tự học làm đề.

Lầu dạy học cách sân vận động không xa, cánh cửa đóng chặt, giống như cách nhau cả đại dương, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên ngoài, có tiếng hô hào cổ vũ, cũng có tiếng huýt sáo cao vang, hòa cùng âm nhạc rộn rã, tươi mát như nước, từ từ chảy qua khe cửa sổ vào trong.

Mấy hôm trước, chỗ ngồi của các tổ trong lớp có sự thay đổi, Chu Hạm Đạm chuyển xuống chỗ ngồi gần cửa sổ.

Cô tò mò liếc mắt ra ngoài, có thể thấy tốp năm tốp ba học sinh vui vẻ đi qua, lá ngô đồng nửa vàng lượn vòng trong gió.

Người nhìn trộm trong lớp đương nhiên không chỉ có mình cô, vì vậy cũng rước lấy vài cái ho bất mãn từ chủ nhiệm lớp.

Chu Hạm Đạm lập tức rủ mắt xuống, buồn bực vùi đầu làm đề ngữ văn trước mặt.

Cuối cùng vẫn là ngứa ngáy trong tim khó nhịn, sau giờ học, tất cả học sinh trong lớp như ong vỡ tổ chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Chu Hạm Đạm bỏ hai tay vào túi đồng phục, chậm rãi đi dọc theo đường biên của sân vân động.

Có cậu nhóc làn da lúa mạch mặc áo ngắn tay ra sức chạy như bay, đám con gái hai mắt dõi theo, chụm tay lên môi, cùng nhau kêu gào, ý cười dào dạt.

Chu Hạm Đạm dễ dàng bị cuốn vào, cũng cong khóe miệng theo.

Tề Gia Giai ở bên cạnh cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt."

Chu Hạm Đạm cười khẽ: "Nói như cậu già lắm rồi vậy."

Tề Gia Giai bĩu môi với đám học sinh khối mười một kia: "Dù sao cũng già hơn mấy cô bé ấy."

Cái này à, già hơn một tuổi cũng xem là già, Chu Hạm Đạm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Sắp vào học, hai người đều không muốn đi lên lầu.

Tề Gia Giai nhìn khắp xung quanh, đột nhiên, ánh mắt cô ấy ngừng lại một chút, ngẩng mặt lên, dùng sức vung tay về một hướng.

Chu Hạm Đạm nhìn theo sang, bất chợt dừng lại.

Thầy Lâm đứng ở hành lang tầng hai, hẳn là cũng quan sát cuộc thi kịch liệt sôi nổi trên sân.

Anh cũng phát hiện ra hai cô rồi, cười rộ lên.

Người đàn ông đặt hai tay lên lan can, mái tóc ngắn đen tuyền tung bay lộn xộn.

Tim đập thình thịnh, Chu Hạm Đạm thu hồi ánh mắt, gẩy gẩy tóc mái bị gió thổi loạn lên.

Bạn Tề Gia Giai thanh tú hoạt bát bên cạnh vô cùng khoa trương mà vẫy chào người đàn ông đứng bên hành lang, hấp dẫn chú ý của anh.

Anh nhất định vẫn chưa rời đi.

Một lát sau, Chu Hạm Đạm lại khát vọng mãnh liệt mà quay sang nhìn lại, thầy Lâm quả nhiên vẫn còn ở chỗ kia nha, cúi đầu nhìn xuống đây, nụ cười không giảm.

Anh cười, tựa như gió mát, tựa như ánh sáng ngày thu.

Ah.

Một lần nữa rủ mắt, trong lòng lại lên án bản thân tại sao lại phải làm như ăn trộm thế. Tự nhiên chút nào, vì cái gì Tề Gia Giai có thể, cô lại không được chứ.

Hít sâu một hơi, Chu Hạm Đạm lần thứ ba gương cao mắt, giơ một nửa cánh tay lên, biên độ cực nhỏ mà vẫy vẫy hai cái.

Ánh mắt vẫn là không dám nhìn thẳng anh.

Ah... bình tĩnh nào......

Hai tay người đàn ông đang gác trên kia, bỗng nhiên động đậy, thong dong tùy ý, hẳn là đáp lại.

Mặt Chu Hạm Đạm nóng lên, chạy trốn còn nhanh hơn chạy nạn, trốn được vào khúc cua ở cầu thanh lầu một, lại gặp ngay thầy Lâm đang đi xuống, ánh mắt cũng chạm nhau.

Bước lên cầu thang, lướt qua một thoáng.

Trong đầu nhớ lại động tác vừa nãy của thầy Lâm nhiều lần, Chu Hạm Đạm nhếch môi nở nụ cười, hai cánh môi căn bản không khép lại được. Tim như đã mọc cánh, phịch phịch muốn bay nhảy ra ngoài.

Chỉ có thể dùng bàn tay che miệng, không thể để lộ sự hưng phấn quá rõ ràng, Tề Gia Giai bên cạnh sẽ nghi ngờ mất thôi.

***

Tiết ba tiết tư buổi chiều là giờ tự học của thầy Lâm, đợi qua mười phút, anh mới đến lớp.

Thầy Lâm chưa đi vào phòng học, chỉ đứng dựa vào khung cửa bên cạnh, nghiêm chỉnh đứng đắn mà ra lệnh: "Ngại quá, tới trễ rồi, giờ tôi sẽ nói nhiệm vụ của hai tiết học này... "

Tay anh đồng thời giơ lên: "Ra ngoài chơi đi."

Cả lớp đập bàn hét lên, đinh tai nhức óc.

Thầy Lâm áp tay xuống, nhắc nhở mọi người im lặng.

Trong phòng học cũng ăn ý mà lặng yên không tiếng động.

Anh một lần nữa phất tay ra hiệu, mọi người như được thoát khỏi tù ngục, vui vẻ chạy vội ra ngoài.

Đã có người dẫn đầu, các lớp khác cũng rục rịch ngóc đầu dậy.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tầng lầu của khối mười hai đều trống không.

Đại hội thể dục thể thao đã sắp kết thúc, học sinh cũng không tản ra, đều tập trung lại gần sân vận động.

Bởi vì còn có phần sau thú vị là đại hội thể dục thể thao của giáo viên, cái này gây hứng thú hơn nhiền so với việc đơn thuần xem bạn học thi đấu.

Lớp trưởng tiện tay chọn ba người, nhờ các cô đi mua nước, để cho những giáo viên dự thi của khối giải khát, Chu Hạm Đạm cũng ở trong đây, cô hoàn toàn tình nguyện nhận việc, vì chuyện này cũng chính là hỗ trợ thầy Lâm.

Lúc nghiêm chỉnh đem thùng nước khoáng từ căn tin trở về, trên đường chạy đã tiến hành kéo co.

Các học sinh reo hò gào thét còn hưng phấn hơn bình thường vài phần, vây quanh xem các vị giáo viên thường ngày nề nếp nghiêm chỉnh giờ đang dốc toàn lực mà tranh đấu đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy rất mới lạ thú vị.

Lớp trưởng mở ra thùng nước ra kiểm tra rồi đo đếm, sắp xếp nó lên bàn học ở khu nghỉ ngơi của lớp mình. Tiếp đó chia ra ba chai nước, trả thù lao cho công sức của ba cô.

Chu Hạm Đạm vốn định từ chối, bất đắc dĩ lại không lay chuyển được lớp trưởng, đành phải nhận lấy, vặn ra, nhấp một ngụm nhỏ, để lại lên bàn.

Giáo viên khối mười một và khối mười hai chia nhóm thi đấu kéo co.

Cô rất nhanh tìm được thầy Lâm xếp trong đám người, anh vượt trội hơn người là điều không thể nghi ngờ. Anh đang cười rất thoải mái, làm cho người khác không thể không chú ý, từ người lớn đến trẻ nhỏ.

Chu Hạm Đạm cũng cười ngây ngô theo.

Bất đắc dĩ là phía trước có nam sinh to cao che chắn, cô chống vào rào chắn, rướn cổ lên, dùng sức nhón chân mới có thể nhìn thấy anh.

Cũng may nam sinh kia để ý đến hành động của cô, nhường lại vị trí, Chu Hạm Đạm mới có thể tiến lên hai bước, nhìn được rõ ràng hơn.

Thầy Lâm xắn nửa ống tay áo lên, cơ bắp cánh tay lồi ra, mạch máu vắt ngang, anh trắng hơn so với nhiều giáo viên nam, nhưng lại không gầy yếu chút nào.

Nhìn lúc lâu, Chu Hạm Đạm có hơi khô miệng, cô thầm nghĩ, sớm biết nên mang theo chai nước kia bên người.

Bên tai là tiếng hò hét cổ vũ kích động, Chu Hạm Đạm cũng xiết chặt hai tay, trong lòng mặc niệm.

Thầy Lâm cố gắng lên ——

Bíp ——

Trọng tài thổi còi, tiếng vỗ tay như sấm, tiếng reo hò đồng thời vang lên.

Vòng thứ nhất, đội khối mười hai thắng.

Nghỉ ngơi ngắn ngủi, thầy Lâm cùng một giáo viên phía sau cười nói hai câu, tiếp đó phủi phủi tay, đi về phía đường chạy.

Anh trở về rồi!

Thật hy vọng có thể tự mình đưa nước cho anh a, Chu Hạm Đạm gấp gáp quay đầu lại, vừa chen chúc vừa liên tục nói "nhường chút, nhường chút", đợi đến khi thoát ra đám đông, cả người cô đều chảy đầy mồ hôi.

Chạy vội về khu nghỉ ngơi của ban sáu, thầy Lâm đã đứng bên cạnh bàn học, nói chuyện cùng lớp trưởng, thuận tay cầm chai nước khoáng.

Chu Hạm Đạm ngẩn người, bất chợt phản ứng ——

Cái kia không phải là... Chai nước của cô sao!

Căn bản chưa kịp ngăn cản, người đàn ông đã ngửa đầu, yết hầu khẽ động, rót hơn phân nửa bình.

Chu Hạm Đạm chớp mắt rồi lại chớp mắt nhìn anh, tai lặng lẽ đỏ ửng lên.

Làm sao bây giờ...

Ngay lúc đó, thầy Lâm đang định vặn nắp chai nước, hình như cũng nhận ra miệng chai khác thường, lông mày anh nhíu lại, sau đó giương mắt hỏi: "Chai nước này là của ai?"

Chu Hạm Đạm bị hỏi trở tay không kịp, lúng túng đến muốn độn thổ, cộng thêm vài bạn học khác cũng đang hỏi han giúp, cô đành phải lại gần vài bước, đến trước mặt anh, yếu ớt giơ tay thừa nhận:

"Thầy giáo... Thật xin lỗi, là em để đó đấy ạ."

Cô mặt đỏ tới mang tai, tim như nổi trống.

Mấy nam sinh thấy thế, chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhỏ giọng đùa cợt.

Lâm Uyên bỗng ngừng lại, tiếp đó mỉm cười xin lỗi: "Ngại quá, tôi tưởng là mới, cầm lên đã uống ngay."

Nói xong liền đem chai nước vốn thuộc về Chu Hạm Đạm kia đóng lại để về vị trí cũ, đổi lại mở ra một chai mới.

Tim Chu Hạm Đạm trầm xuống, đây là bị ghét bỏ sao, nhưng vốn cũng là cô không đúng, đã uống rồi mà còn để lại chỗ cũ làm cho thật giả lẫn lộn.

Buồn bực lan tỏa, nhưng cô vẫn rất nhanh ổn định tâm trạng, vừa định nói câu "không sao"...

Tiếng còi vang lên, nhắc nhở các giáo viên vòng hai trận đấu sắp bắt đầu.

Cùng lúc đó, chai nước khoáng mới mở kia được đưa đến dưới mắt cô.

Dòng nước trong veo đong đưa, Chu Hạm Đạm sửng sốt, ngửa mặt nhìn anh.

Lâm Uyên khẽ nhướng mày, ra hiệu cô cầm lấy.

Đợi đến lúc hai cái tay nhỏ lúng túng nhận lấy vật tế, bàn tay xương cốt rõ ràng này mới rủ xuống, một lần nữa cầm lấy chai nước anh vô tình nhầm lẫn kia.

Chu Hạm Đạm chưa kịp sắp xếp suy nghĩ sau một loạt hành động này thì Lâm Uyên đã mang theo chai nước khoáng đó, đi lướt qua cô, bước vào sân vận động.

Đợi... đợi một chút...

Là thế này phải không...

Cái chai mà cô đã uống, được thầy Lâm cầm đi.

Còn cái chai trong tay này, là thầy Lâm cố ý mở ra cho cô á.

Đúng không?

Muốn chết quá. Muốn nổ tung.

Đây là đang nằm mơ sao?

Nhưng nước khoáng cầm trong tay lại chân thật thế này.

Niềm vui lớn như vậy chấn động trong đầu, Chu Hạm Đạm gần như si ngốc, không cách nào nhúc nhích nổi. Trong chớp nhoáng này, trong đầu cô có một ý niệm còn vang dội hơn so với tiếng còi báo giờ vào trận kia, cô không chút nghi ngờ, là giờ phút này ở nơi đây, bên trong hơn ngàn người, cô là chính là người hạnh phúc nhất.

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Mắt thần đã xác nhận, quả thật chính là hôn gián tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện