Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ?

Chương 15: Chương 16




Chap 9 (a)
**********
Thoát cái đã là một thời gian rồi. Đã tròn 3 tháng kể từ khi tôi nhập học ở ngôi trường mới. Mọi chuyện có vẻ ổn thoải hơn tôi nghĩ. Những bài tập dày cộp, những cuộc nói chuyện với bạn bè và những buổi đi chơi với lớp làm cho tôi thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Còn về phía gia đình vẫn thế. Bố tôi vẫn là người tạo cho tôi những cảm giác không nên có nhưng không sao. Tôi vẫn đang cố gắng để xóa đi những hình bóng ngày hôm đó. Nhưng không phải cái gì cũng dễ dàng. Khó khăn vẫn nối tiếp khó khăn, càng cố gắng quên đi những chuyện ông đã làm thì tôi lại càng thấu hiểu thêm nỗi đau của mẹ tôi đã phải chịu đựng. Đúng là thật không dễ! Còn về trường lớp thì Đào Anh là mối quan tâm của tất cả 3 đứa chúng tôi. Nói thật sống trên trái đát này 16 năm trời nhưng tôi vẫn chưa yêu bao giờ, chưa 1 lần được yêu cũng như vẫn chưa định nghĩa được thế nào gọi là tính yêu nhưng theo tôi chắc nó thật mơ mộng và hão huyền. Có thể nói dạo này Đào Anh rất khác, không chỉ riêng Đào Anh mà còn cả Minh và Thùy Trang nữa, chúng nó cứ lạ lạ làm sao ấy! Hình như theo suy đoán của tôi thì Đào Anh đang yêu, không phải nói đúng hơn là đang thích 1 ai đấy và người này chính là Thiên An. Đúng! Chính hắn, Vũ Hoàng Thiên An! Dạo này tôi thấy Đào Anh điệu hơn không còn dữ dằn như trước. Cái máu hổ vồ của nó đã được thay thế bằng tính cách yểu điệu của 1 thiếu nữ chính hiệu. Và nguyên nhân của sự đột biến trong phút chốc này chính là bạn An đẹp trai của lớp tôi.
Đến trường và đi học là 1 chuyện rất đỗi bình thường đối với tôi cũng như những bạn trẻ đang ngồi ghề nhà trường và hôm nay là thứ 2. Nếu tôi không ốm, không đau hay không có bất cứ lý do gì đặc biệt thì việc đến trường là đương nhiên. Tôi không thích học cho lắm nhưng vì tương lại của mình tôi vẫn phải đi học. Bây giờ vào khoảng đầy tháng 11, trời đã thể hiện rõ cái thu lắm rồi. Tôi thích được vi vu đạp xe đi học vào trời này mà nhất là buổi sáng.
Đến lớp, cũng như mọi khi thôi, tôi sẽ ra tám với Thùy Trang và Thu Minh khi chúng nó đứng ngay trước cửa lớp chờ tôi. Nhưng hôm nay có vẻ khác, nobody nào chờ tôi cả, chúng nó đâu mất tiêu rồi? Tôi liếc mắt 1 vòng quanh lớp. Ô kìa! 3 chúng nó chứ không phải 2, Thùy Trang, Minh và Đào Anh đang ngồi hú hí cái gì đó. Tôi tiến lại gần và bắt đầu nhảy vào câu chuyện của 3 con bạn kia.
- Sao? Chúng mày định tụ tập mà không định chờ mặt tao hả?- Tôi quảng cái cặp xuống len ngay vào giữa.

- Suỵt! Trật tự nào!- Minh giơ tây lên ra hiệu
- Đào Anh nhà chúng ta đang thú nhận!-Thùy Trang tiếp lời.
- Thú nhận cái gì?-Tôi ngạc nhiên.
- Mày hỏi nó chứ hỏi gì chúng tao.-Minh và Thùy Trang đồng thanh.
- Thế thú nhận cái gì nói nhanh?-Tôi quay nhanh về phía Đào Anh.
Ba ánh mắt của chúng tôi đổ dồn về phía Đào Anh. Con hâm này bây giờ thì lại ngượng ngùng, đỏ mặt nói năng nhỏ lý tí.
- Tao với cả….
- Với cả ai nói nhanh-Tôi gắt lên
- Với cả-Nó vẫn ấp úng.

- Mày giỡn với bọn tao hả.-Minh quát nó
- Không nói thì thôi! Chẳng cần!-Thùy Trang quay đi nhưng Đào Anh đã kịp với lại.
- Với cả An yêu nhau..-Nó nói nhanh như chưa bao giờ được nói rồi nhắm tịt mặt lại, gục đầu xuống bàn.
- Thế thì tốt quá!-Minh vỗ tay-Thế bao giờ chúng mày định công khai!Cái này phải báo cho cả lớp biết không thì chúng mày chết!
Đúng thật! Khi vào lớp, cả lớp đã hứa với nhau có đôi nào yêu nhau thì phải báo cáo để ăn khao tập thể cũng như cả lớp sẽ giúp! Đôi nào không tuân thủ sẽ phải nhận hình phạt thích đáng nhưng hình phạt là cái gì thì chưa ai nghĩ ra!
- Chắc tẹo nữa!-Đào Anh thì thậm


Trống vào lớp. Đúng là không sai! An dắt tay Đào Anh lên trên bảng.
- Tớ và Đào Anh chính thức thích nhau! Mong cả lớp giúp đỡ nhé! Vậy thì từ nay trở đi cấm thằng con trai nào đụng vào Đào Anh của tớ nhé!- An dõng dạc khiến cho Đào Anh ngượng đỏ cả mặt.
Cả lớp ồ lên 1 tiếng đầy kinh ngạc rồi cười lý lắc riêng có Khánh Linh là đứng dậy cười hả hê nhất rồi bước thẳng lên bục giảng, đập vào vai Thiên An.
- Anh diễn tốt lắm! Anh yêu của em!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện