Chương 36: Chương 42
Chap 24
**********
Cái gì đây! Tôi cố gắng đọc rõ lại từng chữ trên lá thư. Lan là cô nào? Tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ kể về cô này bao giờ. Tôi lật tìm thật nhanh cái phong bì xem cái địa chỉ gửi đến. Hoàng Thu Lan là ai? Cô gái này chắc có liên quán đến Nhi và bố mẹ mình. Huỳnh là ai nhể? Chẳng nhẽ Huỳnh là bố của Nhi sao? Tại sao nhà Nhi lại có lỗi với bố mẹ tôi cơ chứ. Chẳng nhẽ anh em họ trong nhà mà có thể làm gì nhau được sao? Thật kì quặc.
…
“Chị Trang ơi! Mở cửa cho em với!” tiếng Nhi từ ngoài vọng vào. Tôi nhét vỗi mấy bức thư xuống gầm bàn rồi chạy ra mở cửa cho con bé.
…
An nắm tay nó cười nhẹ nhìn tôi.
- Trả em cho tôi đây!
- À! Ờ! Mình về!-An chìa bàn tay đang nắm tay Nhi về phía tôi.
- Ăn cắp em tôi mấy tiếng liền nên tôi không nấu cơm đâu! Đã cho em tôi ăn gì chưa?-Tôi nói đểu làm cậu bạn đỏ mặt.
- Ăn rồi chị à!-Nhi vẫy chào An rồi ủn tôi vào bên trong, khép kín cửa không để tôi kịp ngắc ngoải nốt câu nào.
Con bé khoác tay tôi tưng tửng nhưng trong ánh mắt vẫn có vẻ hơi buồn buồn. Tôi lườm nhẹ cô bé 1 cái rồi nói khẽ.
- Sao? Em với An làm lành rồi hả?
- Có gì đâu ạ!
- Đừng có giấu! Tôi nhận ra cái mặt cô từ trong ảnh của anh Tùng rồi cơ! Thế mà kêu em không biết anh Tùng nào đâu chị à! Điêu thế!
- Em không quen anh Tùng nào thật chị à!
- Cô lại chém! Tôi lôi ảnh ra mà cô biết thì sao?-Tôi rút điện thoại ra lật nhanh đến mấy tấm hình của ông anh trai.
- Ơ! Anh Sến đây mà!- Con bé chỉ vào tấm ảnh ngạc nhiên.
- Sến nào ở đây! Anh Tùng nhà chị mày đấy!-Tôi cười hả hê. Nghe nói hồi xưa cô là hàng xóm nhà thằng An. Sao hôm nay lại tránh mặt nó thế?
- Em…….em…..em…
- Em mãi nói nhanh lên! Cô chẳng phải giấu!
Tôi chẳng kịp nói hết câu nó đã chạy vèo lên nhà rồi. Đúng là con gái! Ngại đây mà!
…
Mấy ngày hôm sao
- Mẹ ơi! Có người gửi thư cho nhà mình này! Con nhận từ mấy ngày trước nhưng chưa kịp đưa ẹ.
- Ai đấy con?
- Hoàng Thu Lan ạ!-Tôi nói vọng vào trong phòng bếp khi mẹ tôi đang hì hục chuẩn bị cái gì đó. Mẹ của Nhi thì phải?
- Ai cơ?-Mẹ tôi bước ra phía ngoài.
- Hoàng Thu Lan ạ!
Mẹ tôi đờ người ra chạy thật nhanh đến chỗ tôi đang ngồi. Mẹ ngồi sụp xuống giằng lấy lá thư trên tay tôi ghì chặt vào lòng. Tôi thây ánh mắt mẹ có vẻ hoảng loạn và lo lắng vô cùng. Cái cảm giác sợ sệt từ ánh mắt mẹ như truyền dần sang tôi làm tôi cảm thấy rùng rơn. Tôi chẳng thể hiểu nổi những gì mẹ tôi đang làm nữa. Bà đưa ánh mắt về phía tôi, nhìn tôi dường như không chớp mắt:
- Con đọc nó chưa?-Bà hỏi tôi giọng nghiêm nghị nhưng lại chứa đầy kinh hãi.
Bình luận truyện