Cô Thư Ký Quyền Lực Của Tổng Tài
Chương 22: Tạo người
Sáng hôm sau, Thiên Thanh muốn dậy sớm để xuống nhà nấu trà gừng cho Hoàng Thiên uống để giải rượu nhưng con người kia như vòi bạch tuộc mà quấn lấy cô, gỡ mãi cũng không ra
- ***Anh buông ra để em đi nấu nước cho nào***
- ***Không! Cho anh ôm tí đi***
Hoàng Thiên gục đầu vào hõm cổ cô, mắt nhắm tịt lại
- ***Anh thấy trong người sao***??
***Cô sợ anh bị bệnh nên lo lắng hỏi***
- ***Anh thấy ngày càng***........
- ***Càng làm sao***??
- ***Càng yêu em***
- ***Anh còn đùa nữa***
- ***Hay hôm nay nghỉ đi, anh muốn ở nhà***
- ***Anh sao nay lại mắc bệnh lười rồi***??
Cô cũng đồng ý hôm nay sẽ nghỉ vì thấy anh có vẻ là mệt. Anh ôm cô một lúc thì cũng chìm vào giấc ngủ, thấy anh ngủ say thì cô nhẹ nhàng thoát ra, xuống nhà chuẩn bị đồ ăn và thúc uống cho anh. Gần 1 tiếng sau anh cũng tỉnh, sau đó vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà thì thấy cô đang bê súp để lên bàn
- ***Anh dậy rồi à! Vào đây ăn đi. Nhưng mà phải uống nước giải rượu trước đã***
- ***Tuân lệnh em yêu***
Anh một hơi tu hết sạch ly nước, đặt xuống và đi đến ôm cô, bàn tay theo thói quen mò lên ngực xoa nắn
- Ngực em to hơn trước rồi bà xã à
- Hửm?? Sao anh biết
- Tối nào anh chẳng sờ
- Hừ!! biến thái
- Em thích kêu chồng mình biến thái thế à??
- Còn không đúng sự thật à
- Vì em mà biến thái cũng không sao
- Nhiều lời quá, mau ăn đi
Ăn sáng xong anh ôm cô ra ban công trên phòng ngồi. Ôm cô trong lòng, hai bàn tay để lên ngực xoa nắn rồi hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất
- **À!! Tối nay Hàn Minh có mời chúng ta đi bar em có muốn đi không**
- **Cũng được, em đi để quản anh không cho anh nhậu xỉn nữa**
- **Em**
- **Dạ**
- **Sao thẻ anh đưa em không dùng**??
- **Em cũng có tiền mà, khi nào hết em sẽ dùng**
- **Tiền của bạn trai mình thì cứ dùng thôi em sợ gì**
- **Rồi!! em biết rồi**
Hoàng Thiên khó hiểu không biết tại sao từ lúc quen nhau đến giờ Thiên Thanh chưa bao giờ đụng đến 1 xu nào của anh, ngoài những lần anh mua quà cho cô hay dẫn đi ăn uống thì cô chưa đụng đến hay thậm chí hỏi anh rằng tháng này anh có bao nhiêu hay quản lý anh về chuyện tiền bạc. Sự tự lập của cô làm anh thấy rất đau lòng, trước kia ba mẹ cô mất thì cô phải sống tự lập nhưng giờ có anh rồi, cô không cần gồng mình lên như vậy nữa.
- ***Thẻ của anh em cứ dùng, két sắt là mật khẩu sinh nhật của anh và em***
- ***Anh không sợ em đâm sau lưng anh à sao lại nói hết cho em nghe***
- ***Chỉ cần là em thì cái gì cũng được***
Tuy là cô mang thai gần 3 tháng nhưng không có thay đổi gì quá lớn, bụng vẫn rất thon không nhô lên một tí nào. Bỗng Hoàng Thiên bế cô lên đi vào trong phòng
- ***Này!! Anh làm gì vậy***??
- ***Tạo người***
Vừa dứt lời đã hôn cô tới tấp, cô cũng đáp lại anh hết sức nhiệt tình. Bàn tay của anh mò mẫm đến đồi núi của cô vuốt ve vài cái rồi hạ miệng mình xuống **** *** từ từ, ở với nhau lâu thì anh cũng biết điểm nhạy cảm của cô nên rất dễ làm cô lên cao trào. Thiên Thanh thấy anh cứ mãi ở ngực cô thì hỏi
- ***Sao anh cứ ngậm nó mãi thế, không chán à***
- ***Không, nó rất đẹp nên anh có thể ngậm nó cả ngày mà không chán***
Nói xong thì anh trườn lên tìm môi cô hôn tiếp, đến khi cả hai thiếu khí anh mới luyến tiếc mút mát thêm vài cái thì mới buông ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
Đan đôi bàn tay gân guốc đầy nam tính của mình vào bàn tay trắng nõn của cô, tay còn lại mò xuống khe suối của cô để kích thích. Cô bé của cô rất nhỏ nếu không dọn đường trước sẽ khó khăn cho anh.
Cảm thấy đủ ẩm ướt thì anh bắt đầu đưa cậu bé của mình vào từ từ. Vừa đặt vào đã nhận được sự ấm ấm áp của cô bao quanh cậu bé của mình làm anh không khỏi rên lên
- ***Ahh... làm bao lần rồi mà em vẫn chặt như vậy***
- ***Ưmmm... anh động đi***
- ***Được, chiều ý cục cưng***
Luân động mãi một lúc lâu thì anh mới gồng mình và bắn hết vào tận sâu trong cô, hai người triền miên không biết bao nhiêu lần. Hiệp cuối cùng anh thỏa mãn được phần nào mãnh thú trong người mình thì mới tha cho cô nghỉ.
Để tiểu đệ của mình trong hạ thân của cô, một tay đặt trên ngực cô rồi mới thỏa mãn mà đi ngủ
- ***Anh buông ra để em đi nấu nước cho nào***
- ***Không! Cho anh ôm tí đi***
Hoàng Thiên gục đầu vào hõm cổ cô, mắt nhắm tịt lại
- ***Anh thấy trong người sao***??
***Cô sợ anh bị bệnh nên lo lắng hỏi***
- ***Anh thấy ngày càng***........
- ***Càng làm sao***??
- ***Càng yêu em***
- ***Anh còn đùa nữa***
- ***Hay hôm nay nghỉ đi, anh muốn ở nhà***
- ***Anh sao nay lại mắc bệnh lười rồi***??
Cô cũng đồng ý hôm nay sẽ nghỉ vì thấy anh có vẻ là mệt. Anh ôm cô một lúc thì cũng chìm vào giấc ngủ, thấy anh ngủ say thì cô nhẹ nhàng thoát ra, xuống nhà chuẩn bị đồ ăn và thúc uống cho anh. Gần 1 tiếng sau anh cũng tỉnh, sau đó vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà thì thấy cô đang bê súp để lên bàn
- ***Anh dậy rồi à! Vào đây ăn đi. Nhưng mà phải uống nước giải rượu trước đã***
- ***Tuân lệnh em yêu***
Anh một hơi tu hết sạch ly nước, đặt xuống và đi đến ôm cô, bàn tay theo thói quen mò lên ngực xoa nắn
- Ngực em to hơn trước rồi bà xã à
- Hửm?? Sao anh biết
- Tối nào anh chẳng sờ
- Hừ!! biến thái
- Em thích kêu chồng mình biến thái thế à??
- Còn không đúng sự thật à
- Vì em mà biến thái cũng không sao
- Nhiều lời quá, mau ăn đi
Ăn sáng xong anh ôm cô ra ban công trên phòng ngồi. Ôm cô trong lòng, hai bàn tay để lên ngực xoa nắn rồi hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất
- **À!! Tối nay Hàn Minh có mời chúng ta đi bar em có muốn đi không**
- **Cũng được, em đi để quản anh không cho anh nhậu xỉn nữa**
- **Em**
- **Dạ**
- **Sao thẻ anh đưa em không dùng**??
- **Em cũng có tiền mà, khi nào hết em sẽ dùng**
- **Tiền của bạn trai mình thì cứ dùng thôi em sợ gì**
- **Rồi!! em biết rồi**
Hoàng Thiên khó hiểu không biết tại sao từ lúc quen nhau đến giờ Thiên Thanh chưa bao giờ đụng đến 1 xu nào của anh, ngoài những lần anh mua quà cho cô hay dẫn đi ăn uống thì cô chưa đụng đến hay thậm chí hỏi anh rằng tháng này anh có bao nhiêu hay quản lý anh về chuyện tiền bạc. Sự tự lập của cô làm anh thấy rất đau lòng, trước kia ba mẹ cô mất thì cô phải sống tự lập nhưng giờ có anh rồi, cô không cần gồng mình lên như vậy nữa.
- ***Thẻ của anh em cứ dùng, két sắt là mật khẩu sinh nhật của anh và em***
- ***Anh không sợ em đâm sau lưng anh à sao lại nói hết cho em nghe***
- ***Chỉ cần là em thì cái gì cũng được***
Tuy là cô mang thai gần 3 tháng nhưng không có thay đổi gì quá lớn, bụng vẫn rất thon không nhô lên một tí nào. Bỗng Hoàng Thiên bế cô lên đi vào trong phòng
- ***Này!! Anh làm gì vậy***??
- ***Tạo người***
Vừa dứt lời đã hôn cô tới tấp, cô cũng đáp lại anh hết sức nhiệt tình. Bàn tay của anh mò mẫm đến đồi núi của cô vuốt ve vài cái rồi hạ miệng mình xuống **** *** từ từ, ở với nhau lâu thì anh cũng biết điểm nhạy cảm của cô nên rất dễ làm cô lên cao trào. Thiên Thanh thấy anh cứ mãi ở ngực cô thì hỏi
- ***Sao anh cứ ngậm nó mãi thế, không chán à***
- ***Không, nó rất đẹp nên anh có thể ngậm nó cả ngày mà không chán***
Nói xong thì anh trườn lên tìm môi cô hôn tiếp, đến khi cả hai thiếu khí anh mới luyến tiếc mút mát thêm vài cái thì mới buông ra kéo theo một sợi chỉ bạc.
Đan đôi bàn tay gân guốc đầy nam tính của mình vào bàn tay trắng nõn của cô, tay còn lại mò xuống khe suối của cô để kích thích. Cô bé của cô rất nhỏ nếu không dọn đường trước sẽ khó khăn cho anh.
Cảm thấy đủ ẩm ướt thì anh bắt đầu đưa cậu bé của mình vào từ từ. Vừa đặt vào đã nhận được sự ấm ấm áp của cô bao quanh cậu bé của mình làm anh không khỏi rên lên
- ***Ahh... làm bao lần rồi mà em vẫn chặt như vậy***
- ***Ưmmm... anh động đi***
- ***Được, chiều ý cục cưng***
Luân động mãi một lúc lâu thì anh mới gồng mình và bắn hết vào tận sâu trong cô, hai người triền miên không biết bao nhiêu lần. Hiệp cuối cùng anh thỏa mãn được phần nào mãnh thú trong người mình thì mới tha cho cô nghỉ.
Để tiểu đệ của mình trong hạ thân của cô, một tay đặt trên ngực cô rồi mới thỏa mãn mà đi ngủ
Bình luận truyện