Chương 186: Bỏ Đi
Triệu Dư Thi nhất thời không hiểu Hạ An Nhiên có ý gì.
Nhưng một lúc sau
Triệu Dư Thi nhìn thấy đôi mắt lưỡi liềm xinh đẹp của Hạ An Nhiên chợt lóe lên tia sáng lạnh lùng.
Hạ An Nhiên phụng phịu mặt, lạnh lùng nói với Lăng Mặc, “Ông xã, giúp em đuổi người phụ nữ này ra khỏi Lăng trạch, từ nay về sau, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Hừ, trước thực lực cứng đầu, mọi lời nói trà xanh đều là cặn bã.
Triệu Dư Thi nghe xong, vẻ mặt phút chốc khó coi,
Cô......cô dựa vào cái gì đuổi tôi đi?”
Hạ An Nhiên liếc mắt, lạnh nhạt nói, “ Dựa vào tôi là
Lắng đại phu nhân!”
Triệu Dư Thị: “ Tôi là thành viên đội chữa trị cho Lăng đại thiếu gia, có thể đuổi tôi đi chỉ có Lăng đại thiếu gia!”
Sau đó, lại giả vờ đáng thương nhìn Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên thực sự cảm thấy Triệu Dư Thi làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Cho dù lúc đầu tôi chỉ là người đến xung hỉ cho Lăng Mặc, nhưng tôi cũng là Lăng đại phu nhân, cô cảm thấy, cô chỉ là một bác sĩ gia đình nhỏ bé cũng có thể tùy tiện làm lay động vị trí của tôi sao, thậm trí cho rằng Lăng Mặc sẽ bởi vì những lời nói buồn nôn của cô mà cho rằng tôi có vấn đề sao? Chỉ số IQ của cô thấp, cũng đừng coi người khác là ngu ngốc não tàn, đây là một sự xúc phạm đối với chúng tôi.
Sắc mặt Triệu Dư Thi ngày càng khó coi.
Vốn dĩ cho rằng, hôm nay được khám bệnh cho Lăng Mặc là cơ hội của cô ta tới rồi.
Nhưng đâu ngờ được lại là muôn đời muôn kiếp không quay trở lại được.
Triệu Dư Thi, không thể tiếp nhận được tình huống như này, lại lần nữa nhìn Lắng Mặc, vẻ mặt vô cùng đáng thương, “ Lăng đại thiếu gia...!Anh biết tôi không phải là loại người vậy mà.”
Nhưng Lăng Mặc đến nhìn cô ta một cái cũng lười, hướng ra ngoài cửa, ra lệnh đầy ghét bỏ, “ Lôi người phụ nữ này xuống, sau khi phế bỏ tay chân thì vứt khỏi Lô Hải.”
Lời của Lăng Mặc vừa hạ xuống, ở cửa liền xuất hiện một người mặc đồ đen, nhanh chóng đi vào phòng, không để Triệu Dư Thi nói thêm gì nữa liền bịt miệng cô ta lôi ra ngoài.
Hạ An Nhiên nhìn Triệu Dư Thi khổ sở bị lôi ra ngoài.
Vốn cho rằng cô để Lăng Mặc đuổi cô ta ra khỏi Lăng trạch là đã đủ ác rồi, nhưng không ngờ rằng Lăng Mặc lại càng độc ác tàn nhẫn hơn.
Ánh mắt lặng lẽ rơi xuống người Lăng Mặc, mặt không chút thay đổi liền phế bỏ đi chân người khác.
Hạ An Nhiên lúc đầu còn có chút kiêu ngạo, nhanh chóng trốn ở trên giường.
Sau đó, nở nụ cười với Lăng Mặc, “Đột nhiên có chút chóng mặt, tối ngủ một lúc.”
Ánh mắt Lăng Mặc lạnh lùng nhìn cô, “ Trước khi chóng mặt, có phải là đã quên, có chuyện gì đó chưa giải thích cái gì với tôi không?"Hạ An Nhiên chớp mắt vài cái, đặc biệt vô tội, Tồi....có cái gì cần giải thích với anh sao?"
Lăng Mặc từ từ kéo cổ áo sơ mi xuống.
Hạ An Nhiên mới chú ý tới, trên cổ của Lăng Mặc có rất nhiều vết xước.
Thật là nhìn thấy mà giật mình.
Hạ An Nhiên nhìn mà trong lòng có chút ngứa ngáy, cần thận dè dặt hỏi, “ Trên Cổ anh là bị mèo cào sao? Vết xước này còn khá độc đáo kỳ lạ.”
Lăng Mặc lạnh nhạt liếc Hạ An Nhiên một cái, “ Hửm? Cô quên rồi?” Tuy rằng sau đó thuốc mê phát huy tác dụng, Hạ An
Nhiên đã quên đi một số chuyện..........!
Nhưng lúc Lăng Mặc ôm cô lên xe, cô vẫn còn nhớ rõ, vài màn quấn quýt mơ hồ trước khi hoàn toàn mất kiểm soát.
Cho nên, vết xước trên cổ anh, rất rõ ràng là cô để lại.
Nhưng Hạ An Nhiên quả quyết giả ngốc, đôi mắt lưỡi liềm võ tội mờ nước, “ Thật xin lỗi, đầu tôi bây giờ vẫn có chút mơ hồ, nhất thời không nhớ lại được.”
Lăng Mặc thong thả lấy điện thoại ra.
Mở một đoạn video.
Mà nội dung của video chính là chuyện bắt đầu từ lúc Lăng Mặc ẩm Hạ An Nhiên vào trong xe....
Bình luận truyện