Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu

Chương 287: Nghi Ngờ





Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********
Chương 287: Nghi ngờ.

Đôi mắt đen sắc lạnh của Lăng Mặc híp lại “Đối với cô rất tốt?”
Hạ An Nhiên không thẹn với lòng, kiên trì nói.

‘Thu Khanh Khanh đối với tôi cực kỳ tốt! Năm đó thấy tôi tuổi còn nhỏ đã đỗ vào Đại học Trung Quốc, rất dễ thụ hút sự chú ý, thị phi và lòng đố kị của người khác, liền cố ý che giấu thông tin cá nhẫn của tôi từ đại học, hoài bích kì tội* anh hiểu chứ?”
Hoài bích kì tội: người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.


Ánh mắt Lăng Mặc càng sâu xa, “ Nói như vậy, ông ấy rất tốt.”
Hạ An Nhiên gật đầu như giã tỏi, “Ông ấy là người tốt!”
Lăng Mặc nhưởng mày, lạnh nhạt nói, “ Nếu đã đối với cô tốt như vậy, tôi phải tìm thời gian đi thăm ông ấy một chuyến.”
Hạ An Nhiên ngây người, buột miệng nói, “ Anh gặp ông ấy? Ông ấy chính là một lão già xấu, có gì hay mà gặp chứ?”
Giọng nói Lăng Mặc thâm trầm, “Trước đây không biết ông ấy có ân tình lớn với cô như vậy, bây giờ biết rồi, thẫn là chồng của cô, tôi sao có thể không bày tỏ chút chứ.”
Khóe miệng Hạ An Nhiên giật giật.

Cô bây giờ vẫn chưa nói với Thu Khanh Khanh chuyện cô xung hỉ cho Lăng Mặc, càng không nghĩ đến cho hai người họ gặp nhau!
Lăng Mặc nhìn thấy vẻ mặt kỳ quặc này của con mèo hoang nhỏ, lại chậm rãi mở miệng, “ Đúng rồi, bên cạnh giáo sư Thu Lương Nhạc còn có một vị đồ đệ không tồi, tên là Nhiễm An đúng không?"
Cơ thể Hạ An Nhiên đột nhiên căng chặt, “ Sao anh lại nhắc đến người này?” Ánh mắt sâu xa của Lăng Mặc híp lại, “ Nghe nói, anh ta rất lợi hại.”
Hạ An Nhiên làm bộ mặt hung dữ, “ Lợi hại cái rắm, một chút cũng không lợi hại......!Anh ta chính là một tên khiến người ta thấy ghét!”
Khóe miệng Lăng Mặc nhẹ cong lên, rất có hứng thủ,
Anh ta sao lại chọc tức vợ tôi rồi?"
Hạ An Nhiên lòng đầy căm phẫn lên án, “ Tên Nhiễm An đó vẫn luôn làm đối đầu với tôi cũng thôi đi, lần này lại còn lén lút hợp tác với kẻ thù không đội trời chung của Bùi Kỳ, Bùi Kỳ vì chuyện này làm phiền tôi suốt, anh nói xem người này có xấu xa không!”
Lặng Mặc nhướng mày, “ Người này có vấn đề, tôi xử lý hắn giúp cô nhé!”
Hạ An Nhiên: “
Tên điên này ngày hôm nay sao mở miệng đóng miệng đều muốn giúp cô xử lý người thế?
Hạ An Nhiên không muốn Lăng Mặc quan tâm quá nhiều đến Nhiễm An.


Cúi đầu, giả vờ rộng lượng, “ Tuy là tôi không thích Nhiễm An, nhưng anh ta cuối cùng vẫn là môn sinh đắc ý của Thu Khanh Khanh, tôi cũng không muốn quá cứng rắn với anh ta, chúng ta đại nhân đại lượng không tính toán với anh ta nữa."
Môi lạnh cong lên, Lăng Mặc giơ tay véo má cô, “ Phu nhân nhà tôi thật là tấm lòng bồ tát.".

Hạ An Nhiên cố gắng nặn ra nụ cười dễ thương, “Đó là đương nhiên, tôi là người đẹp lương thiện mà!”
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ “ rộng lượng”, có một tia thâm sâu xẹt qua nơi đáy mắt.

Sự nghi ngờ càng mạnh mẽ hơn.

Phó viện trưởng Mao Minh Lễ của viện nghiên cứu đang ở trong một nhà hàng tư nhân, trong khi Cát Trì đang ân cần đi cùng một bên.

Nhân dịp đang cơm no rượu say, điện thoại của Mao Minh lễ kêu lên.

Là điện thoại của bên viện nghiên cứu.


Người bên kia điện thoại có chút hoảng hốt, “ Phó viện trưởng, Lăng đại thiếu đến viện nghiên cứu rồi.” Mao Minh Lễ nhanh chóng đặt đôi đũa trong tay xuống, vội vàng truy hỏi, “ Lẽ nào viện nghiên cứu xảy ra chuyện gì sao?”
Nếu không, Làm sao Lăng đại thiếu có thể đích thân dén? Mao Minh Lễ vô cùng bất an đứng lên, đi ra khỏi phòng bao riêng.

Người bên kia điện thoại vội vàng giải thích, “ Lăng đại thiếu hình như là đang ăn cơm tối với một người con gái......".

Mao Minh Lễ vốn đang vội vàng chuẩn bị quay lại viện nghiên cứu, dừng bước chân, vẻ mặt lo lắng mất đi lộ ra vẻ mặt tự nhiên.

* Tôi biết rồi, Lãng đại thiếu lần này chỉ là “đi thăm riêng từ " thôi, các anh không cần đến làm phiền, có chuyện gì thì tận lực phối hợp là được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện